Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 25:

Lâm Miên Miên

17/11/2023

Bất quá cô nói cũng nhất định có đạo lý.

Huống chi bức phác họa này không thuộc về anh, người vẽ là cô, nếu cô muốn đốt đi anh có lập trường gì đi ngăn cản.

Sau mấy phút yên lặng, Mạnh Hoài Khiêm xoay người vào trong phòng, tiếp tục giúp cô vận chuyển đồ đạc.

Cô có không ít đồ, túi xách giày dép nhiều nhất, giày cũng phải đựng trong hộp giày.

Nó không nặng nhưng anh không biết dùng lực, buông lỏng cà vạt, trong lúc bận rộn anh không để ý cà vạt đã rơi trong góc nào.

Chương 26.

Bán đảo Tinh Ngọc đã không còn sôi động như xưa nữa.

Khi Trì Sương và Mạnh Hoài Khiêm đóng cửa lại, tất cả đèn cảm ứng đều tắt. Mùa đông năm nay tại Bắc Kinh tới sơm lại dài đằng đẵng, vào đêm gió lạnh rét thấu xương như đao đâm vào người, Trì Sương vén áo khoác dài, không chút do dự vội vã trở về xe, ngược lại Mạnh Hoài Khiêm còn quay đầu nhìn vài lần.

Lâu lắm rồi anh không có tâm trạng phong phú như lúc này, khi cô cắt đứt sợ giây đỏ đó, thiêu hủy bản phác thảo anh có tâm trạng ra sao chính anh cũng không rõ.

Tương lai dài đằng đãng, bạn tốt vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi hai mươi tám đang háo hứng hưng phấn cùng người mình yêu đính hôn, mà cô đem tất cả nhớ nhung lưu lại ngôi nhà này, có thể sẽ không bao giờ bước vào đây một lần nữa.

Cô đã bước ra ngoài.

Anh nghĩ đây là một chuyện tốt.

Cả một đường đi không nói gì, Mạnh Hoài Khiêm lái xe vào hầm đậu xe, lại không sợ phiền phức chạy lên chạy xuống mấy lần mới đưa đồ của cô vào nhà.

Trì Sương đang nhàn nhã nằm trên sofa nghỉ ngơi.

Cô phải thừa nhận rằng mặc dù hai tháng kia cô thỉnh thoảng nhớ tới Mạnh Hoài Khiêm đều đi đôi với lời mắng chửi, nhưng lúc này cô chân chính cảm nhận được thành ý muốn chiếu cố của anh ấy, hơn nữa làm cũng không tệ lắm.

Cho nên cô quyết định có anh chút đãi ngộ.

Ví dụ như, sau khi anh làm xong tất cả mọi việc, cô rốt cuộc cũng chịu từ ghế sofa đứng dậy đưa anh đến cửa, vẫy tay chào tạm biệt, “Trên đường lái xe cẩn thận.”

Mạnh Hoài Khiêm nghe thấy liền ngẩn người, gật đầu một cái, “Cảm ơn.” (truyện được edit bới bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Có lẽ 6 chữ này đã khiến anh bị shock.

Hiếm khi anh phản ứng chậm nửa nhịp, cho đến khi xoay người đi đến thang máy anh mới nhớ ra mình còn lời chưa nói.

Nhưng mà Trì Sương đã đóng cửa rồi.

Anh nghĩ ngợi một lúc, tốt nhất là vào thang máy, không gõ cửa làm phiền cô nữa, cả ngày hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi.

Sau khi Mạnh Hoài Khiêm đi, ngôi nhà lại yên tĩnh, Trì Sương nằm trên ghế sofa một lúc, đứng lên nhặt chiếc áo khoác mình cởi ra ném sang một bên, muốn treo lên lại phát hiện trong túi có cái gì bị bỏ vào. Cầm ra nhìn một cái, là chiếc bật lửa.

Cô đã quên không trả lại cho anh, sau khi đốt bức phác họa xong tiện tay bỏ vào túi.

Đoán chừng anh chưa đi xa, cô bấm gọi vào số của anh, đầu bên kia quả nhiên rất nhanh liền nghe, giọng nam trầm thấp nói: “Alo”.

Khóe môi cô gần như cong lên trong giây lát.

“Anh còn chưa đi đúng chứ? Bật lửa vẫn cò ở chỗ tôi này.”

“Đã đi rồi.”

Trì Sương cười sau khi nghe câu này, “ anh là Tôn Ngộ Không cưỡi cân đẩu vân à?”

Anh mới rời đi bao lâu, coi như tài xế của anh đã dừng xe trước lầu đi chăng nữa, tính thời gian lúc này cũng không có khả năng đa lái xa ra khỏi tiểu khu.

Dưới lầu. (truyện được edit bởi bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Mạnh Hoài Khiêm đúng là còn chưa đi.

Tá xế của anh phải mấy phút nữa mới tới, nhưng cái này không trở ngại anh muốn nói láo trước mặt cô.

“Ngày mai đi”.



Gió lạnh như băng gào thét, anh như chìm trong bóng đêm, “Chiều mai tối đến Trì Trung Tiểu Uyển.”

Cô nhẹ nhàng cười. Cho dù có nhiều khoảnh khắc anh vì không đoán được tâm trạng của cô mà phiền lòng, nhưng mỗi lần cô vui vẻ bất kể có bao nhiêu mệt mỏi anh cũng cảm thấy buông lỏng.

“Ồ?” cô nói, “Là tới dùng cơm đi? Dung Khôn cùng Trình Việt đều có phòng riêng, nhắc đến bọn họ lại nhớ lại họ cũng không ít lần giúp tôi tuyên truyền, anh thích yên tĩnh có thể dùng phòng riêng củ bọn họ___” nói đến đây, cô lại mang theo phần tiếc nuối, “không có biện pháp khác, ai kêu hôm khai trương sếp Mạnh đi Nhật Bản cơ mà tôi đưa ra quyết định cũng không kịp nữa, một phòng cũng không còn rồi.”

Mạnh Hoài Khiêm biết trong lòng cô vẫn còn tức giận.

Nghe cô ngấm ngầm hại người một phen, anh cũng chỉ có thể bồi tội, “Không cần phòng riêng, đại sảnh cũng được.”

Trì Sương hừ nhẹ một tiếng, “Anh muốn liền đến đi.”

Cô không thích lật nợ cũ đánh người.

Nghiêm túc mà nói, so với Lương Tiềm, sai lầm mà Mạnh Hoài Khiêm phạm phải không đáng nhắc tới.

Quả nhiên trong cuộc sống đôi khi cần phải so sáng và tự rút kinh nghiệm từ những sai lầm.

-

Sáng sớm ngày thứ hai, Trì Sương để cho chú Vương chở cô đến nhà hàng, từ khi tiến vào tháng chạp, lượng người đến Bắc Kinh đến đây đều giảm bớt, người ở Bắc Kinh đều lần lượt trở về nhà, độ nổi tiếng của Trì Trung Tiểu Uyển vẫn đang bùng nổ, nhưng vốn đầu tư ban đầu của họ quá cao, ngay cả khi doanh thu hàng ngày đạt mức cao mới cũng phải mất một khoảng thời gian mới thu lại lợi nhuận thật sự.

Mặc dù mỗi vị trí đều mời nhân viên chuyên nghiệp, nhưng cũng không có nhiều chuyện lớn cần sự quyết định của Trì Sương, thỉnh thoảng bận rộn quên ăn.

Mới từ phòng làm việc đi ra, chuẩn bị để cho nhà bếp làm cho cô ít điểm tâm lót bụng, chị họ hùng hổ từ bên ngoài đi vào.

Lúc này cách giờ ăn còn sớm, trong nhà hàng cũng không có mấy vị khách, hay chị em quyết định ngồi trong sân trò chuyện.

“Đúng rồi, chị, cái phòng riêng sang trọng ở lầu hai đó hôm nay để trống nha.”

Chị họ cũng không ngẩng đầu lên, “Làm sao, là người bạn nào của em đến dùng cơm à?”

“Là Mạnh Hoài Khiêm.” Trì Sương hoạt động cổ tay, thuận tiện nói, “Anh ta nói ăn ở đại sảnh cũng được, nhưng em không thể đem hắn an bài ở đại sảnh đi, em nói với chị, anh ta là người vô cùng khó tính đây, đi ra ngoài ăn một bữa cơm phải chọn lựa kĩ càng.”

Chị họ tự động bỏ qua những lời than phiền, ngẩng đầu lên vui mừng hỏi, “ Anh Mạnh tới rồi à? Hai người đã làm hòa chưa?”

Trì Sương cảm thấy không thể giải thích được lời nói của chị họ.

Cái gì gọi là :” Hai người hòa giải rồi à?”

Lời này là lạ. (truyện được edit bởi bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Cô uốn nắn, “Quan hệ của em với anh ta không thể dùng từ “hòa giải” được.”

“Bớt ở nơi này soi mói từ ngữ của chị.” Chị họ dửng dưng xua tay,”Sếp Mạnh tới khảng định chiêu đãi thật tốt, phòng riêng sang trọng đó có đủ dùng không?”

“Anh ta đi một mình nha.”

Chị họ lộ ra nụ cười hài lòng, người bận rộn như Mạnh Hoài Khiêm không mời khách, thì là xã giao, đi một mình tới đây ăn cơm là có ý gì? Anh ta thèm một chút xíu cơm và đồ ăn kia sao, anh ta rõ ràng là muốn ____

Cô nhìn Trì Sương đang nhàn nhã thưởng thức đồ ăn nhẹ.

Cô gái ngốc nghếch, được bạo trong sự yêu thương của quá nhiều người, đối với tình yêu này chưa bao giờ ăn khổ, cũng chưa từng trải qua trắc trở, mỗi một người đối với cô ấy đều thật lòng, cô ấy thậm chí chưa bao giờ trải qua cảm giác lo được lo mất, làm sao cô ấy có thể đoán được lòng người khác.

Tâm tư của người thứ hai cũng thật u ám.

Nếu như là hai tháng trước Mạnh Hoài Khiêm luôn dùng danh nghĩa vì tình anh em bạn bè mà chiếu cố Trì Sương vậy hiện tại anh ta có dám khảng định tâm tư còn thuần túy sao?

Đêm hôm đó anh ta đã lên lầu với tốc độ nhanh chóng!

“Được rồi,” cô nói,” Lần sau lúc chúng ta mở thêm chi nhánh mới, mời sếp Mạnh với sếp Dung tới cắt băng khánh thành đi.”

Vừa nói cô vừa lấy một chồng tài liệu từ túi xách bên cạnh đẩy vào tay Trì Sương,” Mỗi lần nhắc đến chi nhánh mới em luôn nhăn mặt lại, chị đã nghĩ xong rồi, phải đem Trì Trung Tiểu Uyển thành thương hiệu ẩm thực, em suy nghĩ một chút về cửa tiệm trước kia em thích đi. Mới bắt đầu chỉ là quán nhỏ không đến mười bàn, nhưng giờ nó đã phát triển thành chuỗi cửa hàng ở khắp nơi trên Thượng Hải và Thành Đô rồi.”

“…”(truyện được edit bởi bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Ngay khi Trì Sương cảm thấy đồ ăn nhẹ trên tay không còn ngon nữa, chuẩn bị tìm cớ chạy trốn, chị họ lại chuyển chủ đề, “Trước đây em học ngành diễn xuất, chị cảm thấy em nên học một ít quản lý, vừa vặn hiệp hội và đại học Kỹ Thuật bên Hồng Kông sẽ tổ chức một hội thảo, chị có một người bên thời đại học đang định cư bên đó, giúp chị lấy được một suất mời, em đi nghe một chút, dù sao cuối năm bên đó cũng náo nhiệt, em không phải thích đi dạo phố sao?”



Trì Sương không biết đề tài này làm sao lại đi đến bên cô rồi.

Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Không muốn. Tại sao chị lại không đi?”

“Nếu chị nghe được và hiểu được còn cần em đi sao?”

“Vậy em cũng không nghe hiểu”.

Chị họ trợn mắt nhìn cô, “Trước kia không phải em tham dự nhiều cuộc họp của đoàn kịch sao, trong sổ tiến độ của đoàn kịch còn ghi đầy. Có cần chị lấy ra cho em xem không?”

Hiểu rõ Trì Sương thích mềm không thích cứng, chị họ kéo ghế đến bên cô, “Coi như là đi giải sầu một chút, em nhìn xem hơn nửa năm nay e không ra ngoài chơi rồi, như vậy đi, tất cả chi phí đều do chị trả, em vui vẻ đi rồi vui vẻ trở về.”

Vốn là cô cũng muốn cho Trì Sương đi ra, kết quả ngày đó ở phòng làm việc, thấy trên đất đầy mảnh mụn, lòng cô thắt lại.

Đừng nói là cậu mợ, chính cha mẹ cô cũng tìm cách gọi điện thoại tới, thỉnh thoảng đau lòng hỏi rò: “Bây giờ Sương Sương không sao chứ? Còn buồn bã không?

Trong lòng cô cũng rốt ruột.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô suy nghĩ biện pháp như vậy.

Trì Sương nghe ra lời nói của chị họ có sự quan tâm chăm sóc. Cô cũng không ngốc, rất nhanh hiểu rõ chị họ dụng tâm lương khổ.

Trong lòng cô cũng đau buồn.

Trước kia không thấy có vấn đề, bây giờ thì thế nào, nếu cô tiếp tục như vậy sẽ làm mọi người hiểu lầm là vẫn chưa quên được Lương Tiềm, cô liền cảm thấy vô cùng chán ghét.

Hận không thể tìm một cái loa lớn để nói lên tiếng lòng của mình.

Nếu không thì tìm một người đàn ông thuận mắt hẹn hò?

Có thể tạm thời không ở bên ngoài tuyên bố, nhưng ít ra muốn cho người nhà thấy cô đã “Move on”.

Đúng lúc ấy,lễ tân bên ngoài nhiệt tình nghênh đón, Mạnh Hoài Khiêm đã tiến vào sân. Chị họ thấy anh ta, vội vàng đứng dậy nghênh đón: “Sếp Mạnh, đã tan làm rồi sao?”

Trì Sương mới nghiêng đầu, cùng tầm mắt của Mạnh Hoài Khiêm đụng nhau.

Mạnh Hoài Khiêm bình thản gật đầu, “Hôm nay tan làm tương đối sớm”

Anh đi đến, lơ lãng lướt thấy sấp giấy tờ lung tung trên bàn.

Chị họ đem giấy tờ sửa sang lại, đưa cho anh, “Sếp Mạnh là thiên tài trong kinh doanh, không ngại giúp Sương Sương kiểm định một chút, đây là tôi giúp Sương Sương nghiên cứu hội thảo muốn để em đấy đi nhìn một chút. Anh cảm thấy có được không?”

Anh nhìn về phía Trì Sương, nhận lấy mấy tờ văn kiện kia, hơi thu mắt, tự như đây là văn kiện quan trọng vậy, nghiêm túc đọc và tìm hiểu từng chỗ một. (truyện được edit bởi bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Trì Sương nhàm chán lại ăn một ít điểm tâm, bên mép dính vài vụn bánh trứng đường cắt nhỏ.

Rốt cuộc anh cũng đọc xong văn kiện, theo thói quen hướng mắt về phía cô, dừng một chút.

“Cái này có thể được”. anh kiềm chế không nhìn cô nữa, “Nhưng mà điều kiện kiên quyết là thấy có hứng thú.”

Chị họ đắc ý nhìn về phía Trì Sương.

Trì Sương đưa tay chống cằm, “Vậy tôi đi ngay, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì, thuận tiện qua đó đi dạo mua sắm.”

Suy nghĩ một chút, hơn nửa năm nay cô như tu khổ hạnh, đúng là nên ra ngoài giải sầu hóng mát một chút.

“Sương Bảo, chị biết mà”, chị họ đi tới, nâng mặt cô lên xoa xoa, “Chị biết là em ngoan nhất, đi đi đi, đúng rồi, ngày mai chị đưa cho em danh sách, em dựa theo ghi chú trên ấy vì chị đi mua nha.”

Mạnh Hoài Khiêm không chỉ một lần nghe thấy chị họ gọi cô là “Sương Bảo”, nhưng mỗi lần nghe được đều cảm thấy thú vị

Chị họ cũng phát hiện ra bên mép của Trì Sương dính vụn bánh, tiện tay thay cô lau đi.

Mà không ai chú ý đến cánh tay của Mạnh Hoài Khiêm đang làm động tác quẹt qua.

Ngón tay thon dài sạch sẽ cử động vô ý thức,

Ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook