Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 26:

Lâm Miên Miên

20/11/2023

“Tôi ở Hồng Kông có vài chỗ ở.”

Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu nhìn về phía Trì Sương, “Lúc nào cô đi, tôi để cho quản gia bên kia chuẩn bị tốt. Cô thấy có được không?’

Trừ những thứ này ra, anh còn có thể giúp cô an bài một tài xế.

Nhưng Trì Sương chỉ lắc đầu một cái, rút khăn giấy ra lau tay, “Quên đi,, quá phiền toái.”

Có thể tưởng tượng đối với yêu cầu về chất lượng cuộc sống của anh, nhà ở Hồng Kông của anh chắc chắn không nhỏ.

Nếu không có ai ở đó, một mình cô sống trong ngôi nhà xa lạ, đó là muốn hù chết cô nha.

Nếu có quản gia cùng dì giúp việc, cô lại phải lịch sự chào hỏi, trò chuyện mọi người sau lịch trình bận rộn đi “tham dự nghiên cứu hội thảo và đi dạo phố mua sắm.”

Quên đi. (Truyện được edit bở bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Mạnh Hoài Khiêm ngồi xuống phía đối diện cô, trầm ngâm nói, : “Ở khách sạn cũng được, vừa hay hàng năm tôi luôn đặt một phòng bên đó, vị trí cũng được, muốn đi nơi nào cũng thuận lợi.”

Anh thỉnh thoảng sẽ sang đó công tác, so với ngôi nhà đứng tên anh ấy thì số lần anh đến ở nhiều nhất vẫn là khách sạn.

Chị họ nhìn Mạnh Hoài Khiêm, lại nhìn Trì Sương, “Cái này cũng không tệ, sếp Mạnh thường xuyên ở khách sạn đó thì khẳng định không thể chê được, Sương Sương, một mình em ở bên kia chị cũng không quá yên tâm, nếu không nghe lời sếp Mạnh an bài?”

“Em mới không cần ở phòng anh ta đã ở qua.”

Trì Sương cau mày nói.

Chị họ: …

Vẫn không khỏi đổ mồ hôi vì Trì Sương. Trên thực tế, Sương Sương cũng không phải là người có EQ thấp, không chọc giận cô ấy thì ít khi cô không có người khác xuống đài được, chỉ có thể nói đãi ngộ với sếp Mạnh tương đối đặc thù.

Cô loáng thoáng phát hiện ra Sương Sương ở trước mặt sếp Mạnh luôn giương nanh múa vuốt.

Tựa hồ chắc chắn rằng đối phương dù không nhịn được nữa cũng chỉ có thể bao dung.

Sương Sương cũng không phải người ngu, nhất định là thời gian sống chung, người nọ cho cô tín hiệu có thể tùy ý trước mắt hắn thì cô mới làm như vậy.

Quả nhiên.

Vẻ mặt Mạnh Hoài Khiêm không có chút nào không vui cả, thậm chí còn cho cô một phương thức giải quyết khác, “Vậy tôi để khách sạn an bào một phòng khác, nhưng mà so với phòng của tôi nhỏ hơn một chút.”

Trì Sương vẫn chưa trả lời. (Truyện được edit bở bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Điện thoại di động của anh vang lên không đúng lúc, anh không vội trả lời mà nhìn về phía cô, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.

“Được rồi.”

Anh gật đầu, chỉ điện thoại di động, “Tôi đi nghe điện thoại.”

“Đi đi.”

Chờ anh đi ra ngoài sân, đến một nơi yên tĩnh khác, chị họ mới thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng hỏi cô, “Lại phát bệnh nha, còn tưởng rằng em không muốn ở khách sạn mà muốn ngủ trên xe nha. Người ta khách sáo như vậy, còn đem phòng khách sạn cho em ở.”

“Em nên ngủ trong phòng anh ta sao?” vẻ mặt Trì Sương không tưởng tượng nổi, “Phòng anh ta từng ở, giường anh ta từng ngủ em lại đi ngủ?”

“Làm sao mà chuyện tốt như vậy mà khi qua miệng em trả thành không đứng đắn chứ?”

Chị họ thán phục không thơi, “Chẳng lẽ em chưa từng ngủ ở khách sạn sao? Chẳng lẽ e là vị khách đầu tiên trong lịch sử à? Những giường đó đều có người ngủ qua rồi. Em đừng nói với chị em có bệnh thích sạch sẽ.”

“Một số người làm được, em thì không.”

Trì Sương lạ tỏ vẻ thản nhiên,” Cái đó cũng không giống nhau, em ngủ phòng khác cũng không biết người khách trước đó là ai, nếu không biết thì em coi như người đó không tồn tại là được. Bây giờ em biết trước đó anh ta từng ở đó, em còn ở không khác gì em và anh ta ngủ chung giường? Vậy hay là chị coi em là người có bệnh sạch sẽ đi, bị một ít người lây nhiễm.

Chị họ:”…” (Truyện được edit bở bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Cô thu hồi ánh mắt kinh ngạc, trở lại vẻ bình tĩnh, “Được rồi, đừng nói nữa, chủ đề này dừng lại ở đây. Không nghe lọt tai câu nào mà.”



Thật may là sếp Mạnh đi nghe điện thoại.

Những thứ này rơi vào tai đàn ông khiến người ta suy nghĩ không thôi sao?

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, chỉ thấy Mạnh Hoài Khiêm đã cất điện thoại, đang đi về bên này.

“Sếp Mạnh, Sương Sương, hai người trò chuyện tiếp đi.” Chị họ đứng dậy, đem chỗ ngồi nhường lại cho anh,” Tôi đi nhà bếp nhìn một chút.”



Năm giờ chiều, lục tục có thực khách đi vào cũng không phải nơi thích hợp cùng Mạnh Hoài Khiêm lôi kéo, Trì Sương dẫn anh đi lên lầu hai, nói đi đến phòng riêng nhỏ một chút, thuận tiện đưa bật lửa trả lại cho anh. Đồ vật này làm bằng kim loại, mang nhiệt độ cơ thể của cô từ lòng bàn tay cô truyền vào tay anh.

“Thật ra khoảng thời gian này tôi không hút thuốc mấy.” Mạnh Hoài Khiêm linh động nói một câu.

Trì Sương bật cười, “Nói lời lừa gạt ai chứ, nơi này cũng không có cha mẹ, cổ dân* hay nhân viên nào lo lắng cho sức khỏe của anh ngồi đây.” Cô liếc anh một cái, hứng thú đánh giá, “Trước kia cũng có người nói với tôi nên cai thuốc lá nếu không sẽ hút quá nhiều, nhưng kết quả người ta hút nửa gói một ngày, phiền chết lão nương.”

*) Cổ dân: người chơi chứng khoán cổ phiếu.

“A Tiềm?”

Trong ấn tượng của Mạnh Hoài Khiêm, Lương Tiềm đúng là mấy lần từng nói sẽ cai thuốc lá.

Sở dĩ một lần đi ăn đều chuẩn bị một âu phục khác vì sợ trên người ám mùi thuốc lá và mùi rượu làm cô khó chịu.

Mặt Trì Sương biến sắc, hung hãn lườm anh.

Cái đồ không có mắt nhìn. (Truyện được edit bở bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

“Anh ta chẳng qua là một trong số bạn trai cũ của tôi, không phải là duy nhất.” Trì Sương vẫn cảm thấy xui xẻo, tâm tình đang tốt bị những lời nói của anh phá hủy, “Hơn nữa anh cảm thấy anh ta xứng đáng làm người duy nhất sao? Anh ta xứng sao? Anh cho là tôi cả đời này chưa từng thấy đàn ông sao?”

Mạnh Hoài Khiêm kinh ngạc hai giây, rất nhanh thần sắc khôi phục bình thường, “Xin lỗi.”

“Tôi cho anh một quy định, sau này trừ khi tôi chủ động cùng anh nói, nếu không anh đừng có ở trước mặt tôi nhắc tới hắn, một chữ cũng không được, lạnh cũng phải đổi thành nóng, cạn cũng phải đổi thành sâu.”

Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt, nhìn bộ dáng tức giận của co, trong mắt thoáng qua nụ cười, chủ động đứng dậy rót cho cô cốc trà, “Đừng nóng giận, uống chút nước đi.”

Trì Sương cao hứng làm một bài kiểm tra, “Nước này nóng hay lạnh?”

“…” anh dừng một chút, “Không nóng lắm.”

Cô bị chọc cười, cô luôn là như vậy, cảm xúc phong phú đến cũng nhanh và đi cũng nhanh. Khi đó nói sẽ chăm sóc cô, hy vọng cô có thể cố gắng vượt qua, hôm nay nhớ lại có chút buồn cười. Dù không có anh chiếu cố, cô cũng tự mình chữa khỏi bệnh, mà anh lại không biết vết thương ở đâu, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh chờ đợi, khi cô hết bệnh thì anh cũng tốt hơn.

Âm thanh webchat thông báo có tin nhắn mới trên điện thoại của Trì Sương liên tục vang lên.

Mở ra thì thấy đó là nhóm gia đình, hóa ra mấy phút trước, chị họ đã thông báo với mọi người cô sẽ đến thành phố Hồng Kông để học và mua sắm.

Mọi người liền gửi cho cô danh sách mua đồ.

Trì Sương dùng ngón tay lật từng trang, hoa cả mắt, lười đọc thêm, lúc Mạnh Hoài Khiêm đang thưởng thức trà, cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn thoại: “Trì Phong, Tưởng Thư Quyên, hai người học cách làm người đi, chị đây là đi học, là đi công tác không phải là người mua ủy quyền. Thuận tiền cùng mọi người trong nhóm nói một chút, ngoại trừ chị họ hoàn trả mọi chi phí cho em, những người khác, ngay cả ba mẹ cũng phải có giới hạn, một người ba món, không quá một cân. Cô ơi, nếu cô để cho con mua sữa bột và tã lót, con sẽ trực tiếp chặn cô!”

Cô vừa đặt điện thoại xuống đã chú ý tới ánh mắt của Mạnh Hoài Khiêm đang nhìn mình.

“Anh cười cái gì?”

“Người nhà cô thật thú vị.” Mạnh Hoài Khiêm nói.

Trì Sương nhớ tới cái gì đó, bật cười một tiếng, nhất thời nổi dậy, ngoắc ngoắc tay, “Đây, cho anh xem một chuyện thú vị.”

Vẻ mặt cô giống như một đứa trẻ vừa phát hiện ra kho báu quý hiếm và muốn khoe nó với bạn bè. Lật qua album ảnh, cô dừng lại tại bức ảnh đó, cô đẩy điện thoại về phía anh, anh cũng làm theo, cụp mắt nhìn xuống.

Trong hình là bức tường phòng ngủ. (Truyện được edit bở bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Hai lá cờ treo trên tường.



Họ đều là bốn nhân vật lớn----

[Kho báu của ngành điện ảnh]

[ Rửa tay gác kiếm]

Mạnh Hoài Khiêm không khỏi buồn cười.

-

Sinh nhật của chị Chung rơi vào tháng chạp , mời không ít bạn bè. Trì Sương từng là người dưới chướng có triển vọng nhất, mang lại cho cô ấy nhiều lợi nhuận nhất, đương nhiên cô cũng phả đi ủng hộ.

Như năm ngoái, chị Chung mới mấy chục người, bao phòng ăn ở cuối lầu. Bữa tiệc linh đình, khi hai người cụng ly sâm panh, Trì Sương cố tình tránh mặt ông Lưu đang lững thững chậm rãi đi đên, còn chưa kịp thở phào liền ngửi thấy có người hút thuốc, cô theo bản năng cau mày, cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau.

“Quách Sấm?”

Cô còn tưởng mình hoa mắt.

Người đan ông mặc áo khoác đen nhanh chóng vứt điếu thuốc đi, giống như bị thầy chủ nhiệm tóm được vậy, vẻ mặt có vài phần luống cuống, thần kinh cang thẳng nhẹ nhõm, đi về phía cô thuần thục lấy bình xịt thơm miệng trong túi ra, xịt vài lần rồi lại đổ kẹo cao su ra.

Động tác có thể nói là nước chảy mây trôi, vô cùng thuần thục.

Sau khi chắc chắn trong miệng mình không còn mùi lạ, Quách Sâm mới mở miệng, “Chị Sương, là em!”

“Làm sao cậu/chị lại ở nơi này?” hai người đồng thanh nói.

Quách Sắm cười, ngượng ngùng sở lỗ mũi, “Chị Chung mời một đạo diễn tới, nhất quyết muốn em tiếp đãi. Người ta nói gì em cũng không hiểu, liền tìm một cái cớ ra ngoài hóng mát.”

Đối với loại chuyện như này, Trì Sương có cảm giác đồng cảm, “Chị Chung rất coi trọng em, chị ấy cũng vì muốn tốt cho em thôi.”

“Còn chị thì sao, sao chị lại ở đây?”

Trì Sương phát hiện có thể do thời gian này cùng Mạnh Hoài Khiêm tiếp xúc nhiều, nên cô vô tri vô giác bị anh ấy ảnh hưởng.

Cô thực sự không muốn nói dối trước mặt những người ít xuất hiện trong cuộc đời cô.

“Trốn sếp Lưu nha.” Cô nhấp ngụm rượt chát, hơi ngửa đầu, vài sợi tóc cũng theo đó rơi xuống, “Ông ấy luôn thích dạy dỗ người khác, uống xong ly này tôi liền chạy.”

Quách Sấm không dấu vết rời tầm mặt, “Chị Sương, vừa hay em có chút việc muốn chị chỉ bảo, em cũng không uống rượu, nếu không để em lái xe đưa chị về?”

Trì Sương cũng không có lý do cự tuyệt, hào phóng gật đầu, “Được.”

Dọc theo đường đi, Quách Sấm đều khiêm tốn hướng cô xin chỉ bảo diễn xuất cùng một ít chuyện về hợp đồng. Năm nay anh ta mới hai mươi ba tuổi, hai năm qua đều đóng vai nam hai, nam ba, coi như là tạo nền tẳng cho anh ta. Hiện tại anh ta cũng có chút danh tiếng, công ty hy vọng anh ta có thể ổn định thêm hai năm nữa rồi vượt lên bằng tác phẩm của mình.

Lúc đến dưới lầu nhà Trì Sương, Quách Sấm cũng theo xuống.

“Chị Sương, thật ra trước kia em cũng muốn liên hệ với chị, nhưng lại sợ dùng từ không thích hợp khiến chị tức giận, “ Anh ta có chút bối rối, mày kiếm nhíu chặt, “Em cũng nghe chị Chung đề cập đến mấy câu, nói là bạn trai chị xảy ra chuyện…. Ừm, tóm lại là, chị Sương, lúc em mới vào công ty đều nhìn thấy chị mỗi ngày thật vui vẻ, hy vọng chị không nên vì những chuyện này mà phá hư tâm trạng, nếu như em có thể giúp được gì, chị cứ nói.”

“Chuyền đều qua lâu rồi.” Trì Sương không khỏi mỉm cười,”Mặc dù vậy vẫn cảm ơn cậu.”

“Đúng rồi, chị Sương, em nhìn tiểu khu này có hoàn cảnh không tệ lắm ___”Anh ta ngửa đầu nhìn bốn phía, ánh mắt lại rơi lên mặt cô, giọng đùa giỡn nói, “Gần đây em cũng đang suy nghĩ mua nhà, nếu không em làm hàng xóm với chị được không?”

Trì Sương không trả lời ngay. (Truyện được edit bở bé heo – chỉ đăng tại dtruyen)

Tất nhiên cô đã bắt được một tín hiệu nhỏ.

Nếu như cô thật sự phản ứng lại, chị Chung sẽ là người đầu tiên cầm dao tìm cô tính sổ.

Quên đi, em trai đẹp trai nhưng lại không biết làm sao thích ăn cỏ gần hang.

Cô nhìn Quách Sấm rồi cười một chút, qua loa lấy lệ trả lời.

Nhưng rơi vào trong mắt người khác, hình ảnh này lại vô cùng hòa hợp.

Mạnh Hoài Khiêm đứng đó không xa, trên mặt ảm đạm, không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook