Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 27:
Lâm Miên Miên
20/11/2023
Quách Sấm cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, nhưng quả thật anh ta có dự định mua nhà ở.
Tiểu khu này hoàn cảnh không tệ, chỉ là bầu không khí có vẻ âm u.
Anh ta theo bản năng nhìn xung quanh, đây là thoái quen của người của công chúng, ai ngờ ngay lúc muốn thu mắt lại, lại liếc tới một bóng dáng cao lớn đi về phía bên này.
Mục tiêu của đối phương rõ ràng.
Vì vậy anh ta nhỏ giọng hỏi, “Chị Sương, đó là người quen của chị sao?”
“Cái gì cơ?”
“Người kia kìa?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Quách Sấm lo lắng cô không quen biết, chân dài bước lên, đem cô ở sau lưng mình. Động tác này làm cho gió vốn đã lạnh buốt càng lạnh buốt thêm.
Trì Sương cũng bị động tác của anh ta ảnh hưởng, không tự chủ mà khẩn trương. Cô nghiêng đầu nhìn, thấy người đến là Mạnh Hoài Khiêm, nhất thời dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vai Quách Sâm đang cảnh giác, “Là người quen của tôi, được rồi, cậu đi về trước đi, coi chừng chị Chung tới đoạt mệnh.”
Quách Sâm kinh ngạc.
Anh ta không nghĩ rằng Trì Sương quen biết người này.
Dựa trên đánh giá giữa những người đàn ông và bản năng diễn xuất nhạy bén của anh ta, anh ta kết luận người đàn ông này rất nguy hiểm.
Không kịp suy tư nhiều hơn một cổ khí thế áp bức bao trùm giữa anh và Trì Sương làm người ta khó mà khinh thường.
“Sao anh lại đến đây?”
Trì Sương đã sớm muốn kết thúc đối thoại với Quách Sâm. Mặc dù là đồng nghiệp, có thể do ngày thường ít khi gặp nhau, bây giờ cô đã lui vòng, không muốn dính phải scandal lùm xùm gì gây nhiều rắc rối cả. Bây giờ cho dù là chọn đối tượng mập mờ cô cũng có tiêu chuẩn riêng, tuyệt đối không chọn người trong giới giải trí.
Không đợi Mạnh Hoài Khiêm tả lời, cô nhìn về phía Quách Sâm, tóm tắt giới thiệu cho hai người biết, “Bây giờ không còn sớm nữa, mau trở về đi, coi chừng chị Chung lại cuống cuồng phát cáu. Đi ra ngoài cũng nên cẩn thận chút.”
Quách Sâm chỉ yên lặng liếc nhìn đánh giá người đàn ông đang trầm mặc ít nói nhưng khí thế lại kinh người kia.
Còn có cái gì không hiểu đâu.
Cũng đúng, chuyện qua lâu như vậy rồi, bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác, điều này cũng bình thường.
Anh ta hiểu ra, gió lạnh lùa vào trong áo khoác, cả người cũng thanh tỉnh rất nhiều, lần nữa khôi phục tâm trạng trở về dáng vẻ thiếu niên vui tươi tỏa nắng, “Được, chị Sương, em đi trước, có chuyện gì thì liên lạc sau.”
Sau khi nói xong, anh ta hướng về phía Mạnh Hoài Khiêm lễ phép gật đầu, tiếp theo mở cửa xe ra, lái xe rời đi. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Hôm nay Trì Sương mặc quần áo không dày lắm,lại ở dưới lầu hóng gió lâu như vậy, cô co ro quét vân tay cảm ứng mở cửa, xoay người thiếu chút nữa đụng phải lồng ngực của anh. Hai người dựa rất gần, gần đến mức cô ngửi thấy mùi thước lá nhàn nhạt , cô chê bai nhìn anh, “Không phải đã nói trong bán kinh mười dặm quanh nhà tôi anh không được phép hút thuốc sao? Anh căn bản không để lời nói của tôi vào trong lòng!”
Ánh mắt của Mạnh Hoài Khiêm thâm trầm, không nói tiếng nào.
Trì Sương cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút.
Bất quá cô nhanh chóng phát hiện anh có chút không đúng, người này có chuyện. Nếu như là thường ngày, anh nhất định để lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó giải thích rõ ràng. Có lẽ trong lòng anh cũng điên cuồng mắng chửi cô, lời nên nói nhất định sẽ nói, đâu giống như bây giờ im lặng như kiểu miệng bị dính một lớp keo siêu dính vậy.
“Làm sao!” cô tức giận hỏi.
Ánh mắt Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt lướt qua rái tai cô, rơi vào đám cây xanh trước đại sảnh, to gan đến mức không thèm trả lời cô.
“Người đưa cô trở về là ai?”
Ngay tại lúc cô không còn chút kiên nhẫn nào, lại nghe thấy anh bình tĩnh hỏi cô.
Cô sửng sốt một lúc, “Là đồng nghiệp trước kia, cũng là diễn viên dưới trướng của chị Chung,” cô đang muốn blabla giải thích tại sao Quách Sâm lại đưa cô về nhà, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, cô lập tức im lặng, mặt không thể tưởng tượng được hỏi anh, “Chờ một chút, anh nói rõ ràng cho tôi, anh bây giờ là có ý gì?”
Cô nhìn khuôn mặt đã chết của Mạnh Hoài Khiêm, đột nhiên sáng tỏ, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, “Thế nào, tôi không thể cùng người khác hẹn hò sao, tôi phải thủ tiết vì một người đã chết sao?”
Mạnh Hoài Khiêm hít một hơi sâu, hiển nhiên tâm trạng của anh không có điềm tĩnh như anh đã tỏ ra, trầm giọng nói, “Tôi không có nghĩ như vậy.”
“Vậy anh đang tỏ sắc mặt đó cho ai xem?”
“Tôi không có.”
“Anh có,” Trì Sương lạnh lùng nhìn anh, “Đừng nói hôm nay tôi cùng người khác hẹn hò, cho dù ngày mai tôi đi lĩnh chứng kết hôn thì có quan hệ gì đến anh?”
Mạnh Hoài Khiêm biết, dưới tình huống tâm trạng không ổn định người ta sẽ không khống chế được lời nói.
Bất luận như thế nào, người nên tỉnh táo đầu tiên là anh.
Tức giận và khó chịu trong nháy mắt bộc phát, giống như một con thú mắc bẫy vừa lao ra khỏi chuồng, lại bị anh ôm chặt lại, vẻ mặt anh lô ra dáng vẻ chịu đựng, cúi đầu thu liễm lại, “Cho nên cô muốn cùng một người như vậy ở bên nhau?”
Chính anh không ý thức được.
Giờ phút này, lúc nói ra năm chữ: “Một người như vậy” giọng nói có bao nhiêu sự cay nghiệt, lại gay gắt lạnh lùng, đối với Quách Sâm đầy sự khinh thường.
Sự kiêu ngạo ngang tàng mà anh che giấu kỹ càng bao năm qua dường như không kiểm soát được, bộc phát ra ngoài.
“Vậy thì thế nào?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Trì Sương cũng cảm thấy phiền não.
Đầu tiên, trước khi có quan hệ gì với Quách Sâm, khi ngồi trong xe cô đã choáng váng trong vài giây khi đối mặt với tín hiệu do một chàng trai trẻ phát ra --- nhưng vậy thì sao, cũng không phải là do cô chủ động, là Quách Sâm chủ động câu dẫn.
Dưới tình huống như vậy, cô cũng không lay động.
Cô không phải người không có định lực!
Thứ hai, cứ coi như cô và Quách Sâm mập mờ vậy thì thế nào chứ?
Mạnh Hoài Khiêm dựa vào cái gì mà chất vấn tra hỏi cô?
Lẽ ra cô nên tìm người mới sau khi Lương Tiềm qua lễ cúng tuần.
“Anh ta có gì tốt?” Mạnh Hoài Khiêm ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang kể chuyện một cách bình tĩnh, nhưng chỉ cần Trì Sương cúi đầu xuống, chỉ cần cô để ý đến anh một chút, cô sẽ thấy anh đang siết chặt đôi tay, gân xanh nổi đầy lên mu bàn tay.
Anh rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức Trì Sương đang nổi giận đùng đùng càng ngang ngược hơn.
Anh dường như đang băn khoăn, giống như một vị trưởng bối kiên nhẫn lại ôn hòa đang hỏi chuyện vãn bối, người kia có gì tốt, có thể nói cho tôi biết không?
Thái độ hời hợt này hoàn toàn chọc giận Trì Sương.
Hắn ta có gì tốt.
Lời ngầm là cái gì ---- không khác gì nói cô vừa ý một tên rác rưởi.
“Một nổi điên thì cút sang một bên!”
Trì Sương tự nhiên không liệt kê ra ưu điểm của Quách Sâm.
Dáng vẻ đẹp trai, lại còn trẻ tuổi….
Cho dù cô có nói thì Mạnh Hoài Khiêm, kẻ thua cuộc, cũng chỉ nhếch miệng một cái cao ngạo và khinh thường.
Nếu bạn sống tốt, bạn có thể giáng một đòn cho anh ta hiểu.
Nhưng …Quách Sâm với cô không có nửa điểm quan hệ, anh ta vô tội, nếu như Mạnh Hoài Khiêm nghe lọt được, nhất đời đầu óc mất trí vì Lương Tiềm mà bất bình giùm, vậy không phải là cô hại người ta sao?
“Cút, cút xa một chút!”
Trì Sương đang định đi vào thang máy, mắt thấy Mạnh Hoài Khiêm sắp đuổi kịp tới, cô hung hãn mắng anh, “Anh dám đi vào một bước thử xem, tôi liền lập tức báo cảnh sát, tôi nói được là làm được!”
Thứ gì vậy. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Lúc ho anh ta sắc mặt tốt, anh ta liền dạy cho mình một bài học, đồng thời luôn quơ tay múa chân với cuộc sống của cô.
Cửa tháng máy chậm rãi đóng lại, cuối cùng Trì Sương nhìn thấy đôi mắt sâu như giếng cổ của anh.
Anh chỉ nhìn cô với vẻ im lặng, như thể cô xa không với tới được.
Cô không biết, điều ngăn cản anh không phải cánh cửa thang máy kia.
-
Hai người không vui mà chia tay.
Trì Sương lần nữa đem tất cả phương thức liên lạc của Mạnh Hoài Khiêm kéo vào danh sách đen, không có anh cơ hội đến gần.
Trừ những thứ này ra, cô còn đến Hồng Kông trước thời hạn, để cho Mạnh Hoài Khiêm tới nhà hàng của cô lúc nào cũng không gặp được. Cô còn tương đối có khí phách để lễ tân và quản lý khách sạn gọi điện cho mình, hỏi cô đang ở đâu, còn thân thiết muốn cung cấp điện thoại phục vụ, cô cũng mặc kệ không để ý tới. Ở khách sạn mà Mạnh Hoài Khiêm từng ở cô ngại xui xẻo, một bước cũng không chịu vào, tức giận đặt một căn phòng ở khách sạn khác, thậm chí lúc nói chuyện điện thoại với chị họ còn âm thầm nhắc nhở, “Cô Hàn Lộ, nếu như, em nói là nếu như chị đêm địa chỉ khách sạn em ở tiết lộ cho người khác biết, chị biết hậu quả thế nào rồi chứ?”
Chị họ:”…”
Cô ấy chỉ có thể hết sức vuốt lông trấn an, “Sương Sương, sếp Mạnh hai ngày nữa sẽ đến. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói ra đi để chị phân xử cho hai người?”
“Nói ra sợ dơ miệng em.”
Mi tâm của chị họ giật giật, nhẹ giọng hỏi, “Sếp Mạnh cưỡng hôn em?”
Tự hồ như xác định khả năng này, cô lửa giận khó nhịn, “Có phải anh ta khi dễ em không?”
“…Chị, em đang dùng cơm!”
Trì Sương không hề chậm hiểu, chẳng qua là từ trước đến giờ cô quá bận rộn nên không buồn nghĩ nhiều về tình yêu, hơn nữa nhưng người đàn ông đó nghĩ gì trong lòng cũng không đáng để cô bận tâm. Chỉ cần cô thích ai đó, người ta đều đã sớm thích cô từ lâu.
Đêm hôm đó cô chỉ lo tức giận, sau khi tâm trạng ôn hòa đi, suy nghĩ lại những lời anh ta đã nói, hành động của anh ta, không cần suy nghĩ cũng rõ.
Cô nhớ lại, khoảng thời gian hai tháng anh ta biến mất, người yêu cũ Nhậm Cảnh Phong cũng tới tìm mình, còn đụng phải Dung Khôn.
Dung Khôn chẳng qua là kinh ngạc hai giây, sau đó lại như vẻ không có chuyện gì mà cười nhạo cô.
Cõ lẽ trong nội tâm anh ta coi Lương Tiềm là bạn tốt cũng sẽ có tâm tư tinh tế, nhưng anh ta che giấu rất tốt, sẽ không để cô không vui.
Đây mới là biểu hiện của người bình thường không có bệnh. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Cô tìn rằng, đêm hôm đó nếu người bắt gặp cô và Quách Sâm tán gẫu là Trình Việt, Trình Việt sẽ làm ra vẻ không thấy rồi yên lặng rời đi, hoặc cũng sẽ giống như mất trí nhớ vậy không đề cập tới, tuyệt đối không thể nào đuổi theo cô âm dương quái khí tra hỏi.
Một lúc hỏi Quách Sâm là ai, một lúc sau lại hỏi có phải muốn ở cùng với người này ở một chỗ, một hồi lại hỏi người này có gì tốt.
Trừ người nhà luôn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô ra, còn có ai như vậy nữa không?
Chỉ có những người đàn ông đang ghen tuông đến cùng cực, không hề tự giác.
Trì Sương cũng có bạn ở Hồng Kông, hai ngày đầu vui vẻ đi dạo ăn uống liền tiến vào trạng thái học tập, bắt đầu chuẩn bị tham gia hội thảo nghiên cứu thảo luận. Nơi này khí hậu so với Bắc Kinh không giống nhau, khoản thời gian này ở Hồng Kông đều có mặt trời rực rỡ, cô từ vali lấy ra bộ vest trắng mà chị họ mua cho cô, đưa cho nhân viên khách sạn là ủi rồi mới mặc, ở trước gương bày ra tư thế mỹ nhân chụp vài bức ảnh, sau đó mới đi giày cao gót và cầm túi xách ra ngoài.
Bãi đậu xe tại hội trường vẫn còn chỗ trống, tài xế đang muốn dừng lại thì bảo vệ nhanh bước tới, chỉ dẫn họ vào hầm đậu xe.
Tài xế lẩm bẩm vài câu, Trì Sương đang dặm lại phấn trang điểm cũng không để ý đến đệm nhạc nhỏ này.
Chờ tới lúc xuống xe, thấy hầm đậu xe giống như hầm của tư nhân liền có chút buồn bực.
Lúc đi qua chiếc Mercedes-Benz còn lơ lãng liếc mắt nhìn, kính xe toàn màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy được.
Sau khi vào hội trường, Trì Sương rất tự tại, đều là những người mà cô không biết, cô cũng không phải giao thiệp với ai, lặng lẽ đi theo nhân viên làm việc dẫn đường tới chỗ ngồi. Cô từ túi xách cầm ra laptop, chuẩn bị ghi chép vài kiến thức về giao nộp.
Khoảnh khắc này cô cảm thấy ghế bên cạnh có người ngồi xuống.
Theo lễ phép, cô đem tầm mắt từ laptop dời đến trên người vừa tới, trố mắt mấy giây, cô không thể tin nổi: “Sao anh lại tới đây?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Tiểu khu này hoàn cảnh không tệ, chỉ là bầu không khí có vẻ âm u.
Anh ta theo bản năng nhìn xung quanh, đây là thoái quen của người của công chúng, ai ngờ ngay lúc muốn thu mắt lại, lại liếc tới một bóng dáng cao lớn đi về phía bên này.
Mục tiêu của đối phương rõ ràng.
Vì vậy anh ta nhỏ giọng hỏi, “Chị Sương, đó là người quen của chị sao?”
“Cái gì cơ?”
“Người kia kìa?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Quách Sấm lo lắng cô không quen biết, chân dài bước lên, đem cô ở sau lưng mình. Động tác này làm cho gió vốn đã lạnh buốt càng lạnh buốt thêm.
Trì Sương cũng bị động tác của anh ta ảnh hưởng, không tự chủ mà khẩn trương. Cô nghiêng đầu nhìn, thấy người đến là Mạnh Hoài Khiêm, nhất thời dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vai Quách Sâm đang cảnh giác, “Là người quen của tôi, được rồi, cậu đi về trước đi, coi chừng chị Chung tới đoạt mệnh.”
Quách Sâm kinh ngạc.
Anh ta không nghĩ rằng Trì Sương quen biết người này.
Dựa trên đánh giá giữa những người đàn ông và bản năng diễn xuất nhạy bén của anh ta, anh ta kết luận người đàn ông này rất nguy hiểm.
Không kịp suy tư nhiều hơn một cổ khí thế áp bức bao trùm giữa anh và Trì Sương làm người ta khó mà khinh thường.
“Sao anh lại đến đây?”
Trì Sương đã sớm muốn kết thúc đối thoại với Quách Sâm. Mặc dù là đồng nghiệp, có thể do ngày thường ít khi gặp nhau, bây giờ cô đã lui vòng, không muốn dính phải scandal lùm xùm gì gây nhiều rắc rối cả. Bây giờ cho dù là chọn đối tượng mập mờ cô cũng có tiêu chuẩn riêng, tuyệt đối không chọn người trong giới giải trí.
Không đợi Mạnh Hoài Khiêm tả lời, cô nhìn về phía Quách Sâm, tóm tắt giới thiệu cho hai người biết, “Bây giờ không còn sớm nữa, mau trở về đi, coi chừng chị Chung lại cuống cuồng phát cáu. Đi ra ngoài cũng nên cẩn thận chút.”
Quách Sâm chỉ yên lặng liếc nhìn đánh giá người đàn ông đang trầm mặc ít nói nhưng khí thế lại kinh người kia.
Còn có cái gì không hiểu đâu.
Cũng đúng, chuyện qua lâu như vậy rồi, bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác, điều này cũng bình thường.
Anh ta hiểu ra, gió lạnh lùa vào trong áo khoác, cả người cũng thanh tỉnh rất nhiều, lần nữa khôi phục tâm trạng trở về dáng vẻ thiếu niên vui tươi tỏa nắng, “Được, chị Sương, em đi trước, có chuyện gì thì liên lạc sau.”
Sau khi nói xong, anh ta hướng về phía Mạnh Hoài Khiêm lễ phép gật đầu, tiếp theo mở cửa xe ra, lái xe rời đi. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Hôm nay Trì Sương mặc quần áo không dày lắm,lại ở dưới lầu hóng gió lâu như vậy, cô co ro quét vân tay cảm ứng mở cửa, xoay người thiếu chút nữa đụng phải lồng ngực của anh. Hai người dựa rất gần, gần đến mức cô ngửi thấy mùi thước lá nhàn nhạt , cô chê bai nhìn anh, “Không phải đã nói trong bán kinh mười dặm quanh nhà tôi anh không được phép hút thuốc sao? Anh căn bản không để lời nói của tôi vào trong lòng!”
Ánh mắt của Mạnh Hoài Khiêm thâm trầm, không nói tiếng nào.
Trì Sương cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút.
Bất quá cô nhanh chóng phát hiện anh có chút không đúng, người này có chuyện. Nếu như là thường ngày, anh nhất định để lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó giải thích rõ ràng. Có lẽ trong lòng anh cũng điên cuồng mắng chửi cô, lời nên nói nhất định sẽ nói, đâu giống như bây giờ im lặng như kiểu miệng bị dính một lớp keo siêu dính vậy.
“Làm sao!” cô tức giận hỏi.
Ánh mắt Mạnh Hoài Khiêm nhàn nhạt lướt qua rái tai cô, rơi vào đám cây xanh trước đại sảnh, to gan đến mức không thèm trả lời cô.
“Người đưa cô trở về là ai?”
Ngay tại lúc cô không còn chút kiên nhẫn nào, lại nghe thấy anh bình tĩnh hỏi cô.
Cô sửng sốt một lúc, “Là đồng nghiệp trước kia, cũng là diễn viên dưới trướng của chị Chung,” cô đang muốn blabla giải thích tại sao Quách Sâm lại đưa cô về nhà, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, cô lập tức im lặng, mặt không thể tưởng tượng được hỏi anh, “Chờ một chút, anh nói rõ ràng cho tôi, anh bây giờ là có ý gì?”
Cô nhìn khuôn mặt đã chết của Mạnh Hoài Khiêm, đột nhiên sáng tỏ, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, “Thế nào, tôi không thể cùng người khác hẹn hò sao, tôi phải thủ tiết vì một người đã chết sao?”
Mạnh Hoài Khiêm hít một hơi sâu, hiển nhiên tâm trạng của anh không có điềm tĩnh như anh đã tỏ ra, trầm giọng nói, “Tôi không có nghĩ như vậy.”
“Vậy anh đang tỏ sắc mặt đó cho ai xem?”
“Tôi không có.”
“Anh có,” Trì Sương lạnh lùng nhìn anh, “Đừng nói hôm nay tôi cùng người khác hẹn hò, cho dù ngày mai tôi đi lĩnh chứng kết hôn thì có quan hệ gì đến anh?”
Mạnh Hoài Khiêm biết, dưới tình huống tâm trạng không ổn định người ta sẽ không khống chế được lời nói.
Bất luận như thế nào, người nên tỉnh táo đầu tiên là anh.
Tức giận và khó chịu trong nháy mắt bộc phát, giống như một con thú mắc bẫy vừa lao ra khỏi chuồng, lại bị anh ôm chặt lại, vẻ mặt anh lô ra dáng vẻ chịu đựng, cúi đầu thu liễm lại, “Cho nên cô muốn cùng một người như vậy ở bên nhau?”
Chính anh không ý thức được.
Giờ phút này, lúc nói ra năm chữ: “Một người như vậy” giọng nói có bao nhiêu sự cay nghiệt, lại gay gắt lạnh lùng, đối với Quách Sâm đầy sự khinh thường.
Sự kiêu ngạo ngang tàng mà anh che giấu kỹ càng bao năm qua dường như không kiểm soát được, bộc phát ra ngoài.
“Vậy thì thế nào?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Trì Sương cũng cảm thấy phiền não.
Đầu tiên, trước khi có quan hệ gì với Quách Sâm, khi ngồi trong xe cô đã choáng váng trong vài giây khi đối mặt với tín hiệu do một chàng trai trẻ phát ra --- nhưng vậy thì sao, cũng không phải là do cô chủ động, là Quách Sâm chủ động câu dẫn.
Dưới tình huống như vậy, cô cũng không lay động.
Cô không phải người không có định lực!
Thứ hai, cứ coi như cô và Quách Sâm mập mờ vậy thì thế nào chứ?
Mạnh Hoài Khiêm dựa vào cái gì mà chất vấn tra hỏi cô?
Lẽ ra cô nên tìm người mới sau khi Lương Tiềm qua lễ cúng tuần.
“Anh ta có gì tốt?” Mạnh Hoài Khiêm ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang kể chuyện một cách bình tĩnh, nhưng chỉ cần Trì Sương cúi đầu xuống, chỉ cần cô để ý đến anh một chút, cô sẽ thấy anh đang siết chặt đôi tay, gân xanh nổi đầy lên mu bàn tay.
Anh rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức Trì Sương đang nổi giận đùng đùng càng ngang ngược hơn.
Anh dường như đang băn khoăn, giống như một vị trưởng bối kiên nhẫn lại ôn hòa đang hỏi chuyện vãn bối, người kia có gì tốt, có thể nói cho tôi biết không?
Thái độ hời hợt này hoàn toàn chọc giận Trì Sương.
Hắn ta có gì tốt.
Lời ngầm là cái gì ---- không khác gì nói cô vừa ý một tên rác rưởi.
“Một nổi điên thì cút sang một bên!”
Trì Sương tự nhiên không liệt kê ra ưu điểm của Quách Sâm.
Dáng vẻ đẹp trai, lại còn trẻ tuổi….
Cho dù cô có nói thì Mạnh Hoài Khiêm, kẻ thua cuộc, cũng chỉ nhếch miệng một cái cao ngạo và khinh thường.
Nếu bạn sống tốt, bạn có thể giáng một đòn cho anh ta hiểu.
Nhưng …Quách Sâm với cô không có nửa điểm quan hệ, anh ta vô tội, nếu như Mạnh Hoài Khiêm nghe lọt được, nhất đời đầu óc mất trí vì Lương Tiềm mà bất bình giùm, vậy không phải là cô hại người ta sao?
“Cút, cút xa một chút!”
Trì Sương đang định đi vào thang máy, mắt thấy Mạnh Hoài Khiêm sắp đuổi kịp tới, cô hung hãn mắng anh, “Anh dám đi vào một bước thử xem, tôi liền lập tức báo cảnh sát, tôi nói được là làm được!”
Thứ gì vậy. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Lúc ho anh ta sắc mặt tốt, anh ta liền dạy cho mình một bài học, đồng thời luôn quơ tay múa chân với cuộc sống của cô.
Cửa tháng máy chậm rãi đóng lại, cuối cùng Trì Sương nhìn thấy đôi mắt sâu như giếng cổ của anh.
Anh chỉ nhìn cô với vẻ im lặng, như thể cô xa không với tới được.
Cô không biết, điều ngăn cản anh không phải cánh cửa thang máy kia.
-
Hai người không vui mà chia tay.
Trì Sương lần nữa đem tất cả phương thức liên lạc của Mạnh Hoài Khiêm kéo vào danh sách đen, không có anh cơ hội đến gần.
Trừ những thứ này ra, cô còn đến Hồng Kông trước thời hạn, để cho Mạnh Hoài Khiêm tới nhà hàng của cô lúc nào cũng không gặp được. Cô còn tương đối có khí phách để lễ tân và quản lý khách sạn gọi điện cho mình, hỏi cô đang ở đâu, còn thân thiết muốn cung cấp điện thoại phục vụ, cô cũng mặc kệ không để ý tới. Ở khách sạn mà Mạnh Hoài Khiêm từng ở cô ngại xui xẻo, một bước cũng không chịu vào, tức giận đặt một căn phòng ở khách sạn khác, thậm chí lúc nói chuyện điện thoại với chị họ còn âm thầm nhắc nhở, “Cô Hàn Lộ, nếu như, em nói là nếu như chị đêm địa chỉ khách sạn em ở tiết lộ cho người khác biết, chị biết hậu quả thế nào rồi chứ?”
Chị họ:”…”
Cô ấy chỉ có thể hết sức vuốt lông trấn an, “Sương Sương, sếp Mạnh hai ngày nữa sẽ đến. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói ra đi để chị phân xử cho hai người?”
“Nói ra sợ dơ miệng em.”
Mi tâm của chị họ giật giật, nhẹ giọng hỏi, “Sếp Mạnh cưỡng hôn em?”
Tự hồ như xác định khả năng này, cô lửa giận khó nhịn, “Có phải anh ta khi dễ em không?”
“…Chị, em đang dùng cơm!”
Trì Sương không hề chậm hiểu, chẳng qua là từ trước đến giờ cô quá bận rộn nên không buồn nghĩ nhiều về tình yêu, hơn nữa nhưng người đàn ông đó nghĩ gì trong lòng cũng không đáng để cô bận tâm. Chỉ cần cô thích ai đó, người ta đều đã sớm thích cô từ lâu.
Đêm hôm đó cô chỉ lo tức giận, sau khi tâm trạng ôn hòa đi, suy nghĩ lại những lời anh ta đã nói, hành động của anh ta, không cần suy nghĩ cũng rõ.
Cô nhớ lại, khoảng thời gian hai tháng anh ta biến mất, người yêu cũ Nhậm Cảnh Phong cũng tới tìm mình, còn đụng phải Dung Khôn.
Dung Khôn chẳng qua là kinh ngạc hai giây, sau đó lại như vẻ không có chuyện gì mà cười nhạo cô.
Cõ lẽ trong nội tâm anh ta coi Lương Tiềm là bạn tốt cũng sẽ có tâm tư tinh tế, nhưng anh ta che giấu rất tốt, sẽ không để cô không vui.
Đây mới là biểu hiện của người bình thường không có bệnh. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Cô tìn rằng, đêm hôm đó nếu người bắt gặp cô và Quách Sâm tán gẫu là Trình Việt, Trình Việt sẽ làm ra vẻ không thấy rồi yên lặng rời đi, hoặc cũng sẽ giống như mất trí nhớ vậy không đề cập tới, tuyệt đối không thể nào đuổi theo cô âm dương quái khí tra hỏi.
Một lúc hỏi Quách Sâm là ai, một lúc sau lại hỏi có phải muốn ở cùng với người này ở một chỗ, một hồi lại hỏi người này có gì tốt.
Trừ người nhà luôn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô ra, còn có ai như vậy nữa không?
Chỉ có những người đàn ông đang ghen tuông đến cùng cực, không hề tự giác.
Trì Sương cũng có bạn ở Hồng Kông, hai ngày đầu vui vẻ đi dạo ăn uống liền tiến vào trạng thái học tập, bắt đầu chuẩn bị tham gia hội thảo nghiên cứu thảo luận. Nơi này khí hậu so với Bắc Kinh không giống nhau, khoản thời gian này ở Hồng Kông đều có mặt trời rực rỡ, cô từ vali lấy ra bộ vest trắng mà chị họ mua cho cô, đưa cho nhân viên khách sạn là ủi rồi mới mặc, ở trước gương bày ra tư thế mỹ nhân chụp vài bức ảnh, sau đó mới đi giày cao gót và cầm túi xách ra ngoài.
Bãi đậu xe tại hội trường vẫn còn chỗ trống, tài xế đang muốn dừng lại thì bảo vệ nhanh bước tới, chỉ dẫn họ vào hầm đậu xe.
Tài xế lẩm bẩm vài câu, Trì Sương đang dặm lại phấn trang điểm cũng không để ý đến đệm nhạc nhỏ này.
Chờ tới lúc xuống xe, thấy hầm đậu xe giống như hầm của tư nhân liền có chút buồn bực.
Lúc đi qua chiếc Mercedes-Benz còn lơ lãng liếc mắt nhìn, kính xe toàn màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy được.
Sau khi vào hội trường, Trì Sương rất tự tại, đều là những người mà cô không biết, cô cũng không phải giao thiệp với ai, lặng lẽ đi theo nhân viên làm việc dẫn đường tới chỗ ngồi. Cô từ túi xách cầm ra laptop, chuẩn bị ghi chép vài kiến thức về giao nộp.
Khoảnh khắc này cô cảm thấy ghế bên cạnh có người ngồi xuống.
Theo lễ phép, cô đem tầm mắt từ laptop dời đến trên người vừa tới, trố mắt mấy giây, cô không thể tin nổi: “Sao anh lại tới đây?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ được đăng tại dtruyen)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.