Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 28:
Lâm Miên Miên
21/11/2023
Trong hai mươi tám năm cuộc đời lần đầu tiên Mạnh Hoài Khiêm thể nghiệm: “Bất lực” đều đến từ Trì Sương.
Đêm hôm đó anh trằn trọc mất ngủ cả đêm. Anh thậm chí cũng vì lòng u ám của mình mà ngạc nhiên, lúc hiểu nhầm cô cùng tên họ Quách trẻ tuổi kia có đoạn tình cảm, một khắc ấy anh ấy vô cùng hung ác. Sau khi trở về, đem mỗi lời nói của cô khâu vá lại, cùng với biểu tình của cô biến thành phim điện anh, hai mưi tư khung hình mỗi giây…
Phát lại cả đêm.
Lý trí nói cho anh biết,những lời cô nói đều là lúc tức giận mà nói ra.
Nhưng lý trí của anh ở đâu?
Ngày thứ hai anh đi Trì Trung Tiểu Uyển tìm cô, cô không có ở đó, điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời. Sau đó cô không một tiếng nào rời khỏi Bắc Kinh, không đến ở tại khách sạn mà anh thu xếp.
Cô không muốn gặp lại anh.
Cái ý niệm này vồ lấy anh, anh hoảng hồn không kịp suy tư, để cho trợ lý đặt vé máy bay sớm nhất.
Lúc ở trên xe thấy cô, cô không thấy được người ở trong xe là anh ta, chẳng qua là liếc mắt một cái lại thu hồi tầm mắt, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Anh nhìn thấy cô, nhưng cô lại không thấy được anh, phảng phất như miêu tả chân thực mối quan hệ của bọn họ.
“Tôi tới nói lời xin lỗi.” anh nhỏ giọng, “Tôi đã gửi tin nhắn cho cô nói sẽ đến Hồng Kông, có thể cô không nhìn thấy.”
Trì Sương trợn mắt nhìn anh, nói gì cũng không chịu lấy điện thoại kéo anh từ danh sách đen ra.
Người đàn ông cuối cùng dám ghe tuông vô cớ trước mặt cô mà không có tên tuổi, địa chỉ thậm chí không có một chữ số trong ngày sinh đã nằm trong danh sách đen của cô gần tám năm đúng chứ?
Nhưng người đàn ông này không biết tự lượng sức mình, bình thường không soi gương sao?
“ Anh xin lỗi làm gì? Anh làm gì sai sao?”
Cô âm dương quái khí, “Anh cũng chỉ vì người anh em tốt đã qua đời à bất bình giùm thôi, anh bất quá là muốn đưa cho tôi một ngôi đền thờ thôi/”
Đối với tính khó chiều và quậy phá của cô, cos lẽ người hiểu rõ cô nhất trong nửa năm qua là Mạnh Hoài Khiêm.
Cô vẫn còn nguyện ý nói chuyện với anh là đủ rồi.
Anh ôn hòa giải thích với cô, “Không phải, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không có ý tưởng đó. Thật không có.”
“Thật?” cô không tin, cô cố tình châm chọc vào phổi anh, nơi nào anh bực bội liền đâm chỗ đó, một chút đều không nương tay, “Ý anh là anh ủng họ tôi tìm đối tượng mới, thật lòng chúc phúc cho cuộc sống mới của tôi?”
“Coi như tôi lập tức tìm một người để hẹn hò, anh cũng sẽ chúc phúc chúc mừng cho tôi? Phải không?”
Quả nhiên anh do dự, vẻ mặt cứng nhắc.
“Anh nhìn anh xem, còn nói không bất bình giùm anh ta!” .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
“Không phải.” những bản thảo mà anh đã chuẩn bị mà giờ phút này lại không có đất dụng võ chút nào, hoàn toàn không có chiêu nào ngân được, chỉ có thể thua trận, “Tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ.”
“Vậy anh nói một chút, ngày đó anh có ý gì?”
Anh cân nhắc mấy giây, cẩn thận mở miệng, “Có lẽ tôi có chút thành kiến, cho là cậu trai đó còn quá trẻ tuổi, nhìn không chững chạc, mọi phương diện đều không thích hợp với cô, cho nên tôi đã nói một vài lời không nên nói.”
“Như vậy, anh vẫn vì là tốt cho tôi, tôi còn phải cảm ơn anh nha?”
“…”
Trì Sương liếc anh, “Mặc dù vậy tôi không muốn chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa, chỉ có cha mẹ tôi mới có thể tùy ý đánh giá, những người khác không có tư cách đối với lựa chọn của tôi quơ chân múa tay.”
Thấy cô còn nguyện ý cùng mình nói những điều này, Mạnh Hoài Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
“Còn nữa, lời tôi nói ngày đó còn chưa hết.”, Trì Sương lại mắng anh, “Hỏi lại câu hỏi mà anh đã hỏi vào ngày đó.”
Tuy biết rõ là nói đùa, cũng không phải sự thật, nhưng giờ phút này mặt Mạnh Hoài Khiêm vẫn nghiêm nghị, tựa như trở về đêm hôm đó, anh một chút cũng không muồn hồi tưởng lại, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phối hợp với cô, chậm rãi nói: “Cô nhất định phải cùng người kia ở một chỗ sao?”
Bọn họ rất ăn ý, cô để cho anh hỏi lại một lần nữa, anh biết đó là câu nào.
“Đúng thì thế nào.” Trì Sương cuối cùng bình tĩnh lại.
Mạnh Hoài Khiêm nghiến chặt quai hàm.
Cô thờ ơ nhìn anh, “Không đúng thì thế nào, tôi còn chưa nói xong. Mạnh Hoài Khiêm, dù không phải Quách Sâm thì sau này cũng có người khác, anh hiểu không? Đừng nói tôi và Lương Tiềm là quan hệ yêu đương, coi như tôi cùng anh ta kết hôn rồi, anh ta đã chết rồi, cho dù đầu óc tôi có ngập úng nước đi chăng nữa cũng không vì anh ta mà thủ tiết, trời ạ, “ cô sờ tai, “Từ thủ tiết này thật là phong kiến mà. Từ ngày quen biết tên phóng kiến cổ hủ như anh, tôi có cảm giác như mình thật quê mùa, trên người toàn hơi thở u tối mà.”
“Xin lỗi.”
“Mạnh Hoài Khiêm, anh biết giới hạn đi, cho tới bây giờ chưa có người nào hai lâng giẫm phải địa lôi mà tôi còn tha thứ cho đâu” Trì Sương thở dài một tiếng, lơ lãng cảm thái, “Ngay cả người bạn tốt hai mươi tám năm qua của anh cũng không có đãi ngộ này.”
Suy nghĩ một chút cũng đúng. .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Không biết trước đây Lương Tiềm là người như thế nào, nhưng anh ta ở trước mặt cô luôn biểu hiện rất tốt. Cho dù anh ta có nổi tiếng thế nào, từ khi trở thành bạn trai cô cho đến bây giờ chưa lần nào anh ta dám làm mặt lạnh trước mặt cô.
Một năm kia, tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh đúng hẹn rơi xuống, cô nhìn trong vòng bạn bè, ủy khuất than phiền với anh ta, cô ở Hoành Điếm không thấy một hạt tuyết nào. Đêm hôm đó sau khi hoàn thành công việc tại đoàn kịch, cô về khách sạn, Lương Tiềm giống như từ cửa nào đó bước ra mang cho cô một món quà bất ngờ, có một người tuyết nhỏ dkd bảo quản trong hộp thủy tinh, vẫn còn chưa tan chảy.
Cô luôn tin rằng, trước khi anh ta xảy ra chuyện, anh ta là thật lòng yêu cô, ánh mắt đó không thể ngụy trang được.
Vì thế mà cô tìn chắc rằng, sau này anh ta không còn yêu cô cũng là thật.
Đây cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Phần tình yêu này, lúc cô còn nguyện ý tiếp nhận, cô đem nó thành một vì sao, thời điểm nó biến mắt, cô không thể để nó trở thành một cây đao làm tổn thương mình.
Nó sẽ trở thành một nắm tro bụi biến mất trong gió hay trở thành một lưỡi dao làm cô tổn thương thêm, vì vậy còn phải do dự sao?
Không sao, cô tuyệt nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, đến khi cô ở bên người khác, cô vẫn là Trì Sương- người không bao giờ nghi ngờ lòng chân thành.
Mạnh Hoài Khiêm nghiêng đầu, chỉ thấy cô sờ tai, dùng ngón tay gõ nhẹ vào má, một hồi cau mày, một hồi lại thả lỏng mím môi, như là đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, thần sắc lại ánh lên ý cười.
“Cảm ơn”. Từ sâu trong tâm anh nói lời cảm ơn, cảm ơn cô tha thứ cho anh, cũng cảm ơn cô đã nguyện ý nói chuyện với anh.
Mấy ngày liên tiếp, bóng đen trong lòng cũng tan sạch, vô cùng ung dung tự tại.
Trì Sương nhớ tới cái gì đó, lại cảnh giác hỏi anh, “Tốt nhất anh đừng vì một chút tình bạn mà đi tìm Quách Sâm gây phiền toái.”
Anh ta xứng sao?
Mạnh Hoài Khiêm nhướng mày một cái, “Làm sao lại không?”
“Tôi sẽ không tìm người trong giới giải trí,” Trì Sương nói, “Quách Sâm là thủ hạ của chị Chung, anh dùng đầu óc nghĩ lại xem, tôi lại vì một người đàn ông mà cùng chị Chung ầm ĩ?”
Anh lắng nghe, chờ cô nói xong lại tỉnh bơ nói sang chuyện khác,” Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Căn bản không muốn nghe thêm về tên họ Quách kia thêm nửa chữ nào.
…
Hội thảo nghiên cứu quả nhiên y chang trong tưởng tượng của Trì Sương, vô cùng nhàm chán.
Nhưng mà chị họ cũng tốn không ít sức lực mới lấy được danh sách, cô không muốn mới được một nửa mà đã mơ màng buồn ngủ, vì vậy cố gắng lên tinh thần, từ trong túi xách lấy ra “dụng cụ” mà cô đã chuẩn bị trước, vặn nắp chai tinh dầu, hít một hơi thật sâu, mùi hương mát mẻ xông thẳng lên đỉnh đầu.
Thêm một cốc Americano, buồn ngủ trong nháy mắt tiêu tán.
Chỗ bọn họ ngồi là một góc xó xỉnh, rất giống như trở về thời kì học sinh vậy, Mạnh Hoài Khiêm nghĩ. Lo lắng Trì Sương không đem trong tâm quan trong cùng kinh nghiệm nhớ kỹ, anh từ âu phục lôi ra cây bút, ngòi bút bén nhọn ghi trên giấy nhớ ---- anh tới vội vàng, không hề chuẩn bị đầy đủ vậy nên chỉ có thể dùng phương thức như vậy.
Mạnh Hoài Khiêm tới đây rất khiêm tốn, buổi trưa cùng Trì Sương đi tới nhà ăn bị phó chủ tịch hiệp hội Hồng Kông nhận ra.
Phó chủ tịch kinh ngạc không thôi, đẩy gọng kính trên sống mũi một cái, “Anh Mạnh đến mà sao không nói một tiếng?”
“Quyết định tạm thời, vì vậy mà không tiện quấy rầy mọi người.” Mạnh Hoài Khiêm cũng rất khách sáo cùng ông ta hàn huyên, vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Trì Sương, sợ chọc cô không vui.
Phó chủ tịch cũng chú ý đến Trì Sương bên cạnh anh. .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở nơi nào, bạn gái của sếp Mạnh so với minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn.
Trong mối quan hệ giữa con người, thái độ và tình ảm thường phản ánh qua hành động và lời nói.
Phó chủ tích và Mạnh Hoài Khiêm chỉ gặp nhau ở bàn tiệc hai, ba lần, không tính là quen biết, cũng không có gan nhạo báng Mạnh Hoài Khiêm ồi bạn gái đi công tác, chỉ khách sáo trò chuyện mấy câu liền rời đi.
Sau đó, phó chủ tịch còn phái người tới hỏi, có muốn bọn họ an bài chỗ ngồi đến hàng đầu tiên không.
Mạnh Hoài Khiêm nhìn Trì Sương một chút.
Anh ấy trông như là đứa em trai hành động dựa vào dáng điệu của cô ấy.
Trì Sương tùy ý lắc đầu, “Không muốn.”
Lúc này Mạnh Hoài Khiêm mới trả lời nhân viên làm việc kia, “Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần.”
Thẳng đến khi hội thảo kết thúc, Trì Sương đi theo Mạnh Hoài Khiêm đến bãi đậu xe mới phát hiện chiếc Mercedes-Benz kia là của anh, “…”
Mặc dù Mạnh Hoài Khiêm không có xin lỗi nhưng cách anh ta xin lỗi rất có thành ý.
Đến khi tết Nguyên đán sắp đến gần, người thường tạo cho Trì Sương ấn tượng rảnh rỗi – Dung Khôn cũng bận rộn đến mức không thấy mặt mũi đâu. Bây giờ Mạnh Hoài Khiêm phải xử lý Áo Lãng và Lương thị nhưng công việc trọng yếu, làm việc dưới cường độ cao như vậy, anh ấy vẫn giành ra thời gian từ Bắc Kinh bay tới Hồng Kông nghiêm túc nói lời xin lỗi, chỉ vì một điểm này thôi, Trì Sương cũng phải thừa nhận anh ấy có biểu hiện rất tốt khi nhận ra lỗi sai của mình.
“Trước đây vô tình nghe thấy cô bảo phải mua đồ giùm người nha.” Bên trong xe rộng rãi có mấy vali to lớn màu đen, anh nói, “Trưa mai tôi phải ra sân bay, tói hôm nay đi dạo một chút, thuận tiện tôi giúp cô dêm những thứ này về trong nước, thời điểm cô trở về cũng không cần cực khổ.”
Trì Sương mặt mà hớn hở,” Anh thật là biết thức thời.”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe. .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Cô thể là do phó chủ tịch hiệp hội lơ lãng tiết lộ tin Mạnh Hoài Khiêm đến Hồng Kông, trên đoạn đường ngắn ngủi, Mạnh Hoài Khiêm nhận ba bốn cuộc gọi, tất cả là những doanh nhân giàu có trước đây, anh từ chối từng người, chỉ nói có chuyện riêng trọng yếu.
Trong đó có thương nhân tiếng tăm trọng yếu của Hồng Kông.
Rốt cuộc điện thoại của anh cũng yên tĩnh trở lại, Trì Sương chế nhạo anh: “Hiếm lạ nha, từ xuống xã giao cũng được đi, tôi vừa mới nhìn một chút, anh không mang laptop theo à?”
Cô biết anh luôn bận rộn, mấy lần đi nhà hàng của cô ăn cơm, anh cũng đem theo laptop đi xử lý công việc.
Hôm nay rất kỳ quái, nguyên một ngày, anh giúp cô ghi chép vào sổ, ngay cả điện thoại cũng ít khi lấy ra.
Trì Sương không biết là, vì để dành hai ngày nghỉ này, Mạnh Hoài Khiêm cơ hồ không ngủ mấy ngày, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần một lúc trên máy bay.
Anh cũng khó hiểu, rốt cuộc anh đang làm gì.
Có thể lúc ở trên chiếc xe này, nhìn cô đi ngang qua, giữa bọn họ chỉ vỏn vẹn là tấm kính thủy tinh, khoảnh khắc đôi mắt trong veo của cô chạm vào mắt anh----
Anh chỉ có một ý niệm.
Hai ngày không đủ.
Còn lâu mới đủ.
Mắt thấy Trì Sương còn nhìn anh chằm chằm, anh nở nụ cười lạnh nhạt, “Tôi tới nói xin lỗi, không phải đi công tác.”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Đêm hôm đó anh trằn trọc mất ngủ cả đêm. Anh thậm chí cũng vì lòng u ám của mình mà ngạc nhiên, lúc hiểu nhầm cô cùng tên họ Quách trẻ tuổi kia có đoạn tình cảm, một khắc ấy anh ấy vô cùng hung ác. Sau khi trở về, đem mỗi lời nói của cô khâu vá lại, cùng với biểu tình của cô biến thành phim điện anh, hai mưi tư khung hình mỗi giây…
Phát lại cả đêm.
Lý trí nói cho anh biết,những lời cô nói đều là lúc tức giận mà nói ra.
Nhưng lý trí của anh ở đâu?
Ngày thứ hai anh đi Trì Trung Tiểu Uyển tìm cô, cô không có ở đó, điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời. Sau đó cô không một tiếng nào rời khỏi Bắc Kinh, không đến ở tại khách sạn mà anh thu xếp.
Cô không muốn gặp lại anh.
Cái ý niệm này vồ lấy anh, anh hoảng hồn không kịp suy tư, để cho trợ lý đặt vé máy bay sớm nhất.
Lúc ở trên xe thấy cô, cô không thấy được người ở trong xe là anh ta, chẳng qua là liếc mắt một cái lại thu hồi tầm mắt, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Anh nhìn thấy cô, nhưng cô lại không thấy được anh, phảng phất như miêu tả chân thực mối quan hệ của bọn họ.
“Tôi tới nói lời xin lỗi.” anh nhỏ giọng, “Tôi đã gửi tin nhắn cho cô nói sẽ đến Hồng Kông, có thể cô không nhìn thấy.”
Trì Sương trợn mắt nhìn anh, nói gì cũng không chịu lấy điện thoại kéo anh từ danh sách đen ra.
Người đàn ông cuối cùng dám ghe tuông vô cớ trước mặt cô mà không có tên tuổi, địa chỉ thậm chí không có một chữ số trong ngày sinh đã nằm trong danh sách đen của cô gần tám năm đúng chứ?
Nhưng người đàn ông này không biết tự lượng sức mình, bình thường không soi gương sao?
“ Anh xin lỗi làm gì? Anh làm gì sai sao?”
Cô âm dương quái khí, “Anh cũng chỉ vì người anh em tốt đã qua đời à bất bình giùm thôi, anh bất quá là muốn đưa cho tôi một ngôi đền thờ thôi/”
Đối với tính khó chiều và quậy phá của cô, cos lẽ người hiểu rõ cô nhất trong nửa năm qua là Mạnh Hoài Khiêm.
Cô vẫn còn nguyện ý nói chuyện với anh là đủ rồi.
Anh ôn hòa giải thích với cô, “Không phải, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không có ý tưởng đó. Thật không có.”
“Thật?” cô không tin, cô cố tình châm chọc vào phổi anh, nơi nào anh bực bội liền đâm chỗ đó, một chút đều không nương tay, “Ý anh là anh ủng họ tôi tìm đối tượng mới, thật lòng chúc phúc cho cuộc sống mới của tôi?”
“Coi như tôi lập tức tìm một người để hẹn hò, anh cũng sẽ chúc phúc chúc mừng cho tôi? Phải không?”
Quả nhiên anh do dự, vẻ mặt cứng nhắc.
“Anh nhìn anh xem, còn nói không bất bình giùm anh ta!” .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
“Không phải.” những bản thảo mà anh đã chuẩn bị mà giờ phút này lại không có đất dụng võ chút nào, hoàn toàn không có chiêu nào ngân được, chỉ có thể thua trận, “Tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ.”
“Vậy anh nói một chút, ngày đó anh có ý gì?”
Anh cân nhắc mấy giây, cẩn thận mở miệng, “Có lẽ tôi có chút thành kiến, cho là cậu trai đó còn quá trẻ tuổi, nhìn không chững chạc, mọi phương diện đều không thích hợp với cô, cho nên tôi đã nói một vài lời không nên nói.”
“Như vậy, anh vẫn vì là tốt cho tôi, tôi còn phải cảm ơn anh nha?”
“…”
Trì Sương liếc anh, “Mặc dù vậy tôi không muốn chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa, chỉ có cha mẹ tôi mới có thể tùy ý đánh giá, những người khác không có tư cách đối với lựa chọn của tôi quơ chân múa tay.”
Thấy cô còn nguyện ý cùng mình nói những điều này, Mạnh Hoài Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
“Còn nữa, lời tôi nói ngày đó còn chưa hết.”, Trì Sương lại mắng anh, “Hỏi lại câu hỏi mà anh đã hỏi vào ngày đó.”
Tuy biết rõ là nói đùa, cũng không phải sự thật, nhưng giờ phút này mặt Mạnh Hoài Khiêm vẫn nghiêm nghị, tựa như trở về đêm hôm đó, anh một chút cũng không muồn hồi tưởng lại, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phối hợp với cô, chậm rãi nói: “Cô nhất định phải cùng người kia ở một chỗ sao?”
Bọn họ rất ăn ý, cô để cho anh hỏi lại một lần nữa, anh biết đó là câu nào.
“Đúng thì thế nào.” Trì Sương cuối cùng bình tĩnh lại.
Mạnh Hoài Khiêm nghiến chặt quai hàm.
Cô thờ ơ nhìn anh, “Không đúng thì thế nào, tôi còn chưa nói xong. Mạnh Hoài Khiêm, dù không phải Quách Sâm thì sau này cũng có người khác, anh hiểu không? Đừng nói tôi và Lương Tiềm là quan hệ yêu đương, coi như tôi cùng anh ta kết hôn rồi, anh ta đã chết rồi, cho dù đầu óc tôi có ngập úng nước đi chăng nữa cũng không vì anh ta mà thủ tiết, trời ạ, “ cô sờ tai, “Từ thủ tiết này thật là phong kiến mà. Từ ngày quen biết tên phóng kiến cổ hủ như anh, tôi có cảm giác như mình thật quê mùa, trên người toàn hơi thở u tối mà.”
“Xin lỗi.”
“Mạnh Hoài Khiêm, anh biết giới hạn đi, cho tới bây giờ chưa có người nào hai lâng giẫm phải địa lôi mà tôi còn tha thứ cho đâu” Trì Sương thở dài một tiếng, lơ lãng cảm thái, “Ngay cả người bạn tốt hai mươi tám năm qua của anh cũng không có đãi ngộ này.”
Suy nghĩ một chút cũng đúng. .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Không biết trước đây Lương Tiềm là người như thế nào, nhưng anh ta ở trước mặt cô luôn biểu hiện rất tốt. Cho dù anh ta có nổi tiếng thế nào, từ khi trở thành bạn trai cô cho đến bây giờ chưa lần nào anh ta dám làm mặt lạnh trước mặt cô.
Một năm kia, tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh đúng hẹn rơi xuống, cô nhìn trong vòng bạn bè, ủy khuất than phiền với anh ta, cô ở Hoành Điếm không thấy một hạt tuyết nào. Đêm hôm đó sau khi hoàn thành công việc tại đoàn kịch, cô về khách sạn, Lương Tiềm giống như từ cửa nào đó bước ra mang cho cô một món quà bất ngờ, có một người tuyết nhỏ dkd bảo quản trong hộp thủy tinh, vẫn còn chưa tan chảy.
Cô luôn tin rằng, trước khi anh ta xảy ra chuyện, anh ta là thật lòng yêu cô, ánh mắt đó không thể ngụy trang được.
Vì thế mà cô tìn chắc rằng, sau này anh ta không còn yêu cô cũng là thật.
Đây cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Phần tình yêu này, lúc cô còn nguyện ý tiếp nhận, cô đem nó thành một vì sao, thời điểm nó biến mắt, cô không thể để nó trở thành một cây đao làm tổn thương mình.
Nó sẽ trở thành một nắm tro bụi biến mất trong gió hay trở thành một lưỡi dao làm cô tổn thương thêm, vì vậy còn phải do dự sao?
Không sao, cô tuyệt nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, đến khi cô ở bên người khác, cô vẫn là Trì Sương- người không bao giờ nghi ngờ lòng chân thành.
Mạnh Hoài Khiêm nghiêng đầu, chỉ thấy cô sờ tai, dùng ngón tay gõ nhẹ vào má, một hồi cau mày, một hồi lại thả lỏng mím môi, như là đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, thần sắc lại ánh lên ý cười.
“Cảm ơn”. Từ sâu trong tâm anh nói lời cảm ơn, cảm ơn cô tha thứ cho anh, cũng cảm ơn cô đã nguyện ý nói chuyện với anh.
Mấy ngày liên tiếp, bóng đen trong lòng cũng tan sạch, vô cùng ung dung tự tại.
Trì Sương nhớ tới cái gì đó, lại cảnh giác hỏi anh, “Tốt nhất anh đừng vì một chút tình bạn mà đi tìm Quách Sâm gây phiền toái.”
Anh ta xứng sao?
Mạnh Hoài Khiêm nhướng mày một cái, “Làm sao lại không?”
“Tôi sẽ không tìm người trong giới giải trí,” Trì Sương nói, “Quách Sâm là thủ hạ của chị Chung, anh dùng đầu óc nghĩ lại xem, tôi lại vì một người đàn ông mà cùng chị Chung ầm ĩ?”
Anh lắng nghe, chờ cô nói xong lại tỉnh bơ nói sang chuyện khác,” Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Căn bản không muốn nghe thêm về tên họ Quách kia thêm nửa chữ nào.
…
Hội thảo nghiên cứu quả nhiên y chang trong tưởng tượng của Trì Sương, vô cùng nhàm chán.
Nhưng mà chị họ cũng tốn không ít sức lực mới lấy được danh sách, cô không muốn mới được một nửa mà đã mơ màng buồn ngủ, vì vậy cố gắng lên tinh thần, từ trong túi xách lấy ra “dụng cụ” mà cô đã chuẩn bị trước, vặn nắp chai tinh dầu, hít một hơi thật sâu, mùi hương mát mẻ xông thẳng lên đỉnh đầu.
Thêm một cốc Americano, buồn ngủ trong nháy mắt tiêu tán.
Chỗ bọn họ ngồi là một góc xó xỉnh, rất giống như trở về thời kì học sinh vậy, Mạnh Hoài Khiêm nghĩ. Lo lắng Trì Sương không đem trong tâm quan trong cùng kinh nghiệm nhớ kỹ, anh từ âu phục lôi ra cây bút, ngòi bút bén nhọn ghi trên giấy nhớ ---- anh tới vội vàng, không hề chuẩn bị đầy đủ vậy nên chỉ có thể dùng phương thức như vậy.
Mạnh Hoài Khiêm tới đây rất khiêm tốn, buổi trưa cùng Trì Sương đi tới nhà ăn bị phó chủ tịch hiệp hội Hồng Kông nhận ra.
Phó chủ tịch kinh ngạc không thôi, đẩy gọng kính trên sống mũi một cái, “Anh Mạnh đến mà sao không nói một tiếng?”
“Quyết định tạm thời, vì vậy mà không tiện quấy rầy mọi người.” Mạnh Hoài Khiêm cũng rất khách sáo cùng ông ta hàn huyên, vẫn luôn chú ý tới biểu tình của Trì Sương, sợ chọc cô không vui.
Phó chủ tịch cũng chú ý đến Trì Sương bên cạnh anh. .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ đã gặp ở nơi nào, bạn gái của sếp Mạnh so với minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn.
Trong mối quan hệ giữa con người, thái độ và tình ảm thường phản ánh qua hành động và lời nói.
Phó chủ tích và Mạnh Hoài Khiêm chỉ gặp nhau ở bàn tiệc hai, ba lần, không tính là quen biết, cũng không có gan nhạo báng Mạnh Hoài Khiêm ồi bạn gái đi công tác, chỉ khách sáo trò chuyện mấy câu liền rời đi.
Sau đó, phó chủ tịch còn phái người tới hỏi, có muốn bọn họ an bài chỗ ngồi đến hàng đầu tiên không.
Mạnh Hoài Khiêm nhìn Trì Sương một chút.
Anh ấy trông như là đứa em trai hành động dựa vào dáng điệu của cô ấy.
Trì Sương tùy ý lắc đầu, “Không muốn.”
Lúc này Mạnh Hoài Khiêm mới trả lời nhân viên làm việc kia, “Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần.”
Thẳng đến khi hội thảo kết thúc, Trì Sương đi theo Mạnh Hoài Khiêm đến bãi đậu xe mới phát hiện chiếc Mercedes-Benz kia là của anh, “…”
Mặc dù Mạnh Hoài Khiêm không có xin lỗi nhưng cách anh ta xin lỗi rất có thành ý.
Đến khi tết Nguyên đán sắp đến gần, người thường tạo cho Trì Sương ấn tượng rảnh rỗi – Dung Khôn cũng bận rộn đến mức không thấy mặt mũi đâu. Bây giờ Mạnh Hoài Khiêm phải xử lý Áo Lãng và Lương thị nhưng công việc trọng yếu, làm việc dưới cường độ cao như vậy, anh ấy vẫn giành ra thời gian từ Bắc Kinh bay tới Hồng Kông nghiêm túc nói lời xin lỗi, chỉ vì một điểm này thôi, Trì Sương cũng phải thừa nhận anh ấy có biểu hiện rất tốt khi nhận ra lỗi sai của mình.
“Trước đây vô tình nghe thấy cô bảo phải mua đồ giùm người nha.” Bên trong xe rộng rãi có mấy vali to lớn màu đen, anh nói, “Trưa mai tôi phải ra sân bay, tói hôm nay đi dạo một chút, thuận tiện tôi giúp cô dêm những thứ này về trong nước, thời điểm cô trở về cũng không cần cực khổ.”
Trì Sương mặt mà hớn hở,” Anh thật là biết thức thời.”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe. .”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Cô thể là do phó chủ tịch hiệp hội lơ lãng tiết lộ tin Mạnh Hoài Khiêm đến Hồng Kông, trên đoạn đường ngắn ngủi, Mạnh Hoài Khiêm nhận ba bốn cuộc gọi, tất cả là những doanh nhân giàu có trước đây, anh từ chối từng người, chỉ nói có chuyện riêng trọng yếu.
Trong đó có thương nhân tiếng tăm trọng yếu của Hồng Kông.
Rốt cuộc điện thoại của anh cũng yên tĩnh trở lại, Trì Sương chế nhạo anh: “Hiếm lạ nha, từ xuống xã giao cũng được đi, tôi vừa mới nhìn một chút, anh không mang laptop theo à?”
Cô biết anh luôn bận rộn, mấy lần đi nhà hàng của cô ăn cơm, anh cũng đem theo laptop đi xử lý công việc.
Hôm nay rất kỳ quái, nguyên một ngày, anh giúp cô ghi chép vào sổ, ngay cả điện thoại cũng ít khi lấy ra.
Trì Sương không biết là, vì để dành hai ngày nghỉ này, Mạnh Hoài Khiêm cơ hồ không ngủ mấy ngày, chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần một lúc trên máy bay.
Anh cũng khó hiểu, rốt cuộc anh đang làm gì.
Có thể lúc ở trên chiếc xe này, nhìn cô đi ngang qua, giữa bọn họ chỉ vỏn vẹn là tấm kính thủy tinh, khoảnh khắc đôi mắt trong veo của cô chạm vào mắt anh----
Anh chỉ có một ý niệm.
Hai ngày không đủ.
Còn lâu mới đủ.
Mắt thấy Trì Sương còn nhìn anh chằm chằm, anh nở nụ cười lạnh nhạt, “Tôi tới nói xin lỗi, không phải đi công tác.”(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.