Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 29:
Lâm Miên Miên
21/11/2023
Mạnh Hoài Khiêm nói những lời này rất xuôi tai, ít nhất là Trì Sương thích nghe. .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Nhận sai cũng phải có thái độ hợp lý, cô ghét nhất là những người chỉ nói mà không làm gì, gọi đi gọi lại nhiều lần, ngoài việc khiến cô khó chịu thì không có tác dụng gì. Ngày nay, một gói cước điện thoại di động có giá từ 50-60 tệ, bao gồm thời gian gọi từ 300-400 phút, chi phí xin lỗi qua điện thoại và tin nhắn thấp đến mức người ta còn dám tái phạm vào lần sau.
Đối với người như Mạnh Hoài Khiêm mà nói, thời gian mới là thứ xa xỉ.
Giờ phút quan trọng này anh ấy cố ý sắp xếp hai ngày bai tới Hồng Kông.
Ít nhất thái độ của anh rất thành khẩn.
“ Tôi cũng không thích người không nói phải trái.” Trì Sương rộng lượng nói, “Được rồi, chuyện này chấm dứt tại đây, chúng ta tiếp tục đi.”
Mạnh Hoài Khiêm còn không phối hợp với cô biểu đạt cảm kích, cô nhìn anh một cái, nhắc nhở, “Bất quá, có câu nói quá tam ba bận sếp Mạnh nhất định hiểu nha? Anh ở trước mặt tôi dẫm mìn hai lần rồi nha!”
Cô đưa hai ngón tay trước mặt anh đung đưa, vừa vặn ngón trỏ cùng ngón giữa đeo nhẫn.
“Không có lần thứ ba.”
Cô nghiêm túc nhắc nhở, “Còn thêm một lần nữa thì cả đời này hai ta đừng gặp nhau nữa, tôi nói được thì làm được.”
Mạnh Hoài Khiêm trầm tư trong chốc lát, cũng gật đầu đáp ứng, “Ừm!”
Sai lầm như vậy anh vĩnh viễn không tái phạm.
“Tốt lắm, không đề cập đến nữa, tôi tha thứ cho anh.”
Trì Sương xốc túi lên cầm điện thoại ra, đem anh từ danh sách đen kéo ra, “Hình phạt kết thúc. Thật xin lỗi, để tài xế đưa tôi về khách sạn trước đi, mặc quần áo như này khó chịu muốn chết, còn đi giày cao gót nữa, tôi muốn đổi giày.”
Mạnh Hoài Khiêm đáp ứng: “Được”.
Anh lại hỏi, “Có muốn trả phòng luôn, tôi sẽ an bài cho cô một phòng khác có lẽ tốt hơn một ít.”
“Không muốn”, Trì Sương lắc đầu, “Đổi cái gì mà đổi, phiền toái muốn chết, tôi lười thu thập hành lý.”
“Được.” anh cũng không miễn cưỡng. .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Rất nhanh bọn họ đến khách sạn mà Trì Sương ở. Mạnh Hoài Khiêm cũng xuống xe theo, ở đại sảnh khách sạn đợi cô. Thời gian này chung đụng với cô đủ để anh hiểu rõ tâm tình cô, dù muốn thay quần áo thì tốc độ cũng không nhanh ___ mấy tháng kia cô trêu chọc anh, thậm chí cô còn để anh ở trong tiệm làm tóc đợi cô.
Lần đó kéo dài bốn giờ, bây giờ anh còn nhớ rõ cảm giác không biết phải làm sao.
Vì vậy ở đại sảnh anh tìm được vị trí an tĩnh mà ngồi xuống, lựa chọn dùng điện thoại xử lý công văn điện tử, tiến hành làm việc từ xa.
Sau khi Trì Sương xuống lầu, nhìn một vòng xung quanh, rất nhanh tìm thấy anh. Khi tiến vào trạng thái làm việc anh rất chuyên chú nghiêm túc, tự động che giấu âm thanh xung quanh.
Cô dơ tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến bảy giờ, cô cũng không đói, vì vậy đại phát từ bi cho tên cuồng công việc này một chút thời gian đi. Cô ngồi trên ghế sô pha cách anh khá xa, tiện tay cầm điện thoại trong túi xách ra, bắt đầu kiểm tra ghi chép hôm nay của anh, gặp phải từ ngữ chuyên ngành sẽ kiên nhẫn tra cứu.
Dung mạo xuất chúng của đôi nam nữ trẻ tuổi đang xử lý công việc riêng ở khoảng cách không tính là gần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Mạnh Hoài Khiêm cũng không hề phân tâm.
Anh còn nhớ Trì Sương trở về phòng thay quần áo, đã tám giờ rồi cô còn chưa xuống, đang do dự có nên gọi điện thoại cho cô hay không thì thấy nhân viên mặc quần áo phục vụ đem thức ăn đến, đem một ly cà phê kiểu mỹ cùng với một miếng bánh ngọt để xuống.
Mạnh Hoài Khiêm ngước mắt nhìn về phía nhân viên, thần sắc có vẻ nghi ngờ, “Tôi không gọi cà phê.”
Nhân viên mỉm cười nói, “Xin chào, có một cô gái giúp anh order.”
Hiển nhiên Mạnh Hoài Khiêm xử lý chuyện như vậy rất thành thạo. Anh đối với cô gái mời khách kia không có nửa điểm hiếu kỳ, nghĩ ngợi một lúc, từ túi áo lôi ra ví tiền, bình tĩnh nào, “Bao nhiên tiền, tôi thanh toán. Ngoài ra phiền toán hỗ trợ truyền lời lại, tôi đã có gia đình, cảm ơn ý tốt của cô ấy.”
Nhân viên phục vụ ngây ngẩn một chút.
Anh ta theo bản năng nhìn về phía Trì Sương.
Mạnh Hoài Khiêm thấy anh ta không nên tiếng, theo tầm mắt anh ta, ánh mặt rời vào người đang mặc áo len màu trắng rộng thùng thình, trên mặt Trì Sương tràn đầy ý cười.
“…” anh theo bản năng giơ tay lên, xoa trán một cái, không thể làm gì khác hơn ngoài cười nhẹ một tiếng, hướng về phía nhân viên phục vụ đang mơ hồ không rõ đôi trái gái này đang chơi đùa gì, “ cảm ơn”.
Nhân viên phục vụ: “… Không cần khách khí.”
Mạnh Hoài Khiêm vẫn mở ví tiền ra, lấy một tờ tiền coi như là tiền típ cho nhân viên.
Nhân viên: “Cảm ơn anh!!”
Chờ nhân viên rời đi, Mạnh Hoài Khiêm cũng không vội vã đứng dậy, cố ý hướng về phía Trì Sương giơ ly cà phê lên, uốn mấy ngụm. Cuối cùng vẫn không phụ ý tốt của cô.
Không chỉ lần này, từ trước đến giờ đối với bánh ngọt anh không quá ưa thích, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Không phát hiện ra cô đã xuống, đợi lâu chưa?”
“Cũng không tính là rất lâu đi.” Trì Sương nhìn xéo anh một cái, sửa sang lại áo len, “Một giờ.”
“Một giờ! Sáu mươi phút nha!” Mạnh Hoài Khiêm dừng lại. .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Mạnh Hoài Khiêm dừng lại.
“Không dám trễ nãi công việc của anh nha.” Cô hất cằm lên, “Nếu ảnh hưởng đến tiến độ công việc của anh, tội sợ là không biết bao nhiêu người muốn đuổi giết tôi nha.”
Xưng quanh cô có nhiều người đến cô, cũng có rất nhiều người thích cô.
Ngay cả trợ lý Trương của Lương Tiềm lần trước gặp mặt còn đặc biệt tìm kiếm anh để hỏi về tình hình của cô.
Cô hơi thất thường một chút, nhưng thỉnh thoảng sẽ lơ đãng lộ ra mặt mềm mại.
Không có ai có thể kháng cự.
Không có ai sẽ không thích cô.
…
Trì Sương phát hiện, Mạnh Hoài Khiêm có tiềm năng thu hút người khác theo đuổi.
Lời ít nhưng khí lực lớn, tư thế quẹt thẻ lưu loát. Khi cô mua cái gì đó,anh đi theo sau lưng cô ở trong đám người qua lại như một cái đuôi, xách túi lớn túi nhỏ. Anh cũng rất cẩn thận, thỉnh thoảng sẽ xác nhận vị trí với tài xế, một nhóm lại một nhóm giống như con kiến đang dọn nhà chuyển đồ lên xe.
Vô cùng chịu khó, không có lộ ra một tia khó chịu.
Nó hoàn toàn khác với nhóm đàn ông luôn tìm chỗ nghỉ ngơi trong trung tâm mua sắm, giống như một luồng không khí trong lành.
Mạnh Hoài Khiêm đang che chở cho Trì Sương ăn cá viên chiên vị cà ri khỏi bị va chạm.
Anh cau mày nhìn cô chằm chằm khi cô dùng thanh tre chọc viên cá viên cho vào trong miệng, cảm thấy việc này quá nguy hiểm, mỗi lần có người định chen tới lông mày anh lại giật lên, chỉ có thể chú ý nhiều hơn, tận lực không để cho ai đến gần cô. Lúc vừa ngẩng đầu lên liền thấy có người cầm điện thoại chìa về phía bọn họ, anh cùng người nọ đối mắt, người nọ liền hậm hực cất điện thoại chạy đi.
Đối với anh thì không có vấn đề gì, nhưng cô thì khác, dẫu sao cô cũng là người của công chúng. Đang muốn đuổi theo, cô lại nắm lấy tay áo anh, mặt đầy thờ ơ nói, “Được rồi,cho dù người kia có tung lên mạng cũng không ai quan tâm, cũng không ai bị thương, không ai để ý tới tôi đâu.” .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
“Tôi cũng không nổi tiếng đến mức có tay săn ảnh theo dõi hàng ngày, tôi cũng quen với chuyện như này rồi. Khi ai đó nhận ra một diễn viên, nhất thời cầm điện thoại lên chụp một cái, trừ những người đặc biệt nổi tiếng ra, anh cho là quần chúng nhân dan ai cũng thích quan tâm chuyện cá nhân của người khác sao?”
Trì Sương chỉ nếm một chút đồ ăn vặt trên đường, tiện tay dùng khăn giấy lau miệng, giọng dửng dưng ói, “Tôi sẽ nói trước với chị Chung để chị ấy để ý, phương diện này anh cứ yên tâm.”
Không phải lần đầu cô bị người khác chụp lén, kinh nghiệm có đủ.
Cô nói về chuyện kia… ngay cả Ôn Thanh, người luôn không thích cô ấy cũng không muốn tốn một xu nào để đưa cô lọt vào hotsearch.
“Không phải.” anh nói, “Chẳng qua là tôi không muốn cô có phiền phức không cần thiết.”
“Làm ơn đi, tôi đã lui vòng rồi.”
Trì Sương không nhịn được bộc lộ sự uất ức trước mặt anh.
Đem cốc giấy dùng một lần ném vào thùng rác xong, khi thế hùng dững oai vệ bừng bừng cùng anh vào một cửa hàng hàng hiệu trong trung tâm thương mại, yêu cầu anh đứng sang một bên, cô nhờ nhân viên bán hàng lần lượt lấy kính râm ra cho anh đeo thử, ”Tôi và anh đứng chung một chỗ mà, thành thật mà nói tôi quá chói mắt nha. Không có biện pháp nào khác mà, cũng không thể diễn vai vệ sĩ, tài xế nha, anh thích hợp hơn, “ cô lại cảm khái “Vào nghề nhiều năm như vậy, tôi còn chưa diễn qua vai người nghèo đâu.”
“có một vài bộ phim truyền hình nổi tiếng sau khi phát xong thật ra thì tôi cũng đã có cơ hội thử vai. Mấy nhân vật tôi rất thích, bất quá thực lực không theo kịp, đạo diễn buổi thử vai nói cho tôi biết: trông tôi giống như đi trải nghiệm nỗi khổ của người dân vậy.”
Đôi mắt Mạnh Hoài Khiêm nhìn về phía cô.
Trong giọng nói của cô có vài phần tiếc nuối.
Thấy anh lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cô hung hăng cảnh cáo anh, “Anh im miệng, đừng nói những lời mở công ty cho tôi gì đó, có lẽ tôi có một chút tiếc nuối, nhưng tôi tuyệt đối không hối hận về quyết định của bản thân. Chẳng lẽ anh chưa từng tiếc nuối chuyện gì sao?”
Không có nuối tiếc vậy còn gọi là đời người sao? .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Cô cho phép những tiếc nuối này tồn tại, không cần đi uốn nắn, tâm tư cô có hạn, không cần làm khó chính mình.
Cô tựa hồ thuận miếng hỏi một chút, cũng không muốn nghe câu trả lời, lại xoay người cầm một cặp kính khác mà nhân viên đem đến.
Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh đứng bên cạnh cô.
Chuyện tiếc nuối? Dĩ nhiên anh cũng có.
Chẳng qua là vĩnh viên sẽ không nói ra ngoài.
Mạnh Hoài Khiêm một mình trở về Bắc Kinh, ở Hồng Kông hai ngày một đêm dường như tô thêm nhiều màu sắc cho cuộc sống của anh. Hôm nay Dung Khôn có chuyện công tác muốn hỏi anh, hai người liền hẹn ăn trưa.
Vừa mới ngồi xuống, nước trà còn chưa kịp uống một ngụm, di động của Mạnh Hoài Khiêm đã reo lên.
Anh liếc nhìn Dung Khôn một cái, đứng dậy, quen biết nhiều năm như vậy, đi nghe điện thoại cũng không cần phải nhiều lời, anh còn chưa đi ra khỏi phòng riêng liền nghe máy.
Khoảng thời gian này Dung Khôn vô cùng bận rộn, vốn là không suy nghĩ nhiều, cho đến khi anh ta nghe thấy giọng nói ôn nhu, “Tôi ở đây.”, đang muốn dùng ly trà liền dừng lại, như bị sét đánh nhìn sang Mạnh Hoài Khiêm đã đi ra khỏi phòng riêng, cửa cũng đóng lại.
Đến khi Mạnh Hoài Khiêm trở lại, Dung Khôn sắc mặt phức tạp thở dài một tiếng. .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
“Có phải Trì Sương gọi tới.?” mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu tràn đầy sự chắc chắn.
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, đưa tay cầm khăn nóng ung dung thong thả lau tay.
“Mình cũng biết nên nói gì cho đúng.” Dung Khôn nản chí.
“Vậy thì đừng nói gì.” Thần sắc của Mạnh Hoài Khiêm bình thường, “Có mấy lời nói một lần là đủ rồi.”
Trong phòng riêng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Còn chưa chờ nhân viên phục vụ đem thức ăn tới, không khí tịch mịch giống như ngưng đọng vậy.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Dung Khôn gắp một đũa thức anh.”Mình biết cậu đã cố gắng hết sức.”
“Vậy cậu định như thế nào.?” Anh ta lại hỏi.
Anh ta tin tưởng Mạnh Hoài Khiêm không thể nào không có tính toán hay kế hoạch.
Anh ta hy vọng bạn mình có thể tỉnh táo một chút.
Lời này anh ta không muốn nói thêm nữa.
Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi buông khăn nóng xuống, nhìn về vị trí trống không phía đối diện, tựa hồ như người bạn tốt kia vẫn còn ở đấy, “Sắp hết năm rồi. Chờ tháng năm năm sau, nếu như cô ấy nguyện ý tiếp nhận mình.”
Anh dừng lại mấy giây, “Mình sẽ đứng trước mộ xin lỗi A Tiềm. Cô ấy không liên quan gì, đều là mình sai, đều do mình trăm phương ngàn kế tính toán.”
Dung Khôn kinh sợ.
Bây giờ mới sang tháng riêng, vậy sang tháng năm năm sau Lương Tiềm đã mất tích được hai năm ___
Nói cách khác là mất tích hai năm, chính thức tuyên cáo đã chết.(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Nhận sai cũng phải có thái độ hợp lý, cô ghét nhất là những người chỉ nói mà không làm gì, gọi đi gọi lại nhiều lần, ngoài việc khiến cô khó chịu thì không có tác dụng gì. Ngày nay, một gói cước điện thoại di động có giá từ 50-60 tệ, bao gồm thời gian gọi từ 300-400 phút, chi phí xin lỗi qua điện thoại và tin nhắn thấp đến mức người ta còn dám tái phạm vào lần sau.
Đối với người như Mạnh Hoài Khiêm mà nói, thời gian mới là thứ xa xỉ.
Giờ phút quan trọng này anh ấy cố ý sắp xếp hai ngày bai tới Hồng Kông.
Ít nhất thái độ của anh rất thành khẩn.
“ Tôi cũng không thích người không nói phải trái.” Trì Sương rộng lượng nói, “Được rồi, chuyện này chấm dứt tại đây, chúng ta tiếp tục đi.”
Mạnh Hoài Khiêm còn không phối hợp với cô biểu đạt cảm kích, cô nhìn anh một cái, nhắc nhở, “Bất quá, có câu nói quá tam ba bận sếp Mạnh nhất định hiểu nha? Anh ở trước mặt tôi dẫm mìn hai lần rồi nha!”
Cô đưa hai ngón tay trước mặt anh đung đưa, vừa vặn ngón trỏ cùng ngón giữa đeo nhẫn.
“Không có lần thứ ba.”
Cô nghiêm túc nhắc nhở, “Còn thêm một lần nữa thì cả đời này hai ta đừng gặp nhau nữa, tôi nói được thì làm được.”
Mạnh Hoài Khiêm trầm tư trong chốc lát, cũng gật đầu đáp ứng, “Ừm!”
Sai lầm như vậy anh vĩnh viễn không tái phạm.
“Tốt lắm, không đề cập đến nữa, tôi tha thứ cho anh.”
Trì Sương xốc túi lên cầm điện thoại ra, đem anh từ danh sách đen kéo ra, “Hình phạt kết thúc. Thật xin lỗi, để tài xế đưa tôi về khách sạn trước đi, mặc quần áo như này khó chịu muốn chết, còn đi giày cao gót nữa, tôi muốn đổi giày.”
Mạnh Hoài Khiêm đáp ứng: “Được”.
Anh lại hỏi, “Có muốn trả phòng luôn, tôi sẽ an bài cho cô một phòng khác có lẽ tốt hơn một ít.”
“Không muốn”, Trì Sương lắc đầu, “Đổi cái gì mà đổi, phiền toái muốn chết, tôi lười thu thập hành lý.”
“Được.” anh cũng không miễn cưỡng. .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Rất nhanh bọn họ đến khách sạn mà Trì Sương ở. Mạnh Hoài Khiêm cũng xuống xe theo, ở đại sảnh khách sạn đợi cô. Thời gian này chung đụng với cô đủ để anh hiểu rõ tâm tình cô, dù muốn thay quần áo thì tốc độ cũng không nhanh ___ mấy tháng kia cô trêu chọc anh, thậm chí cô còn để anh ở trong tiệm làm tóc đợi cô.
Lần đó kéo dài bốn giờ, bây giờ anh còn nhớ rõ cảm giác không biết phải làm sao.
Vì vậy ở đại sảnh anh tìm được vị trí an tĩnh mà ngồi xuống, lựa chọn dùng điện thoại xử lý công văn điện tử, tiến hành làm việc từ xa.
Sau khi Trì Sương xuống lầu, nhìn một vòng xung quanh, rất nhanh tìm thấy anh. Khi tiến vào trạng thái làm việc anh rất chuyên chú nghiêm túc, tự động che giấu âm thanh xung quanh.
Cô dơ tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến bảy giờ, cô cũng không đói, vì vậy đại phát từ bi cho tên cuồng công việc này một chút thời gian đi. Cô ngồi trên ghế sô pha cách anh khá xa, tiện tay cầm điện thoại trong túi xách ra, bắt đầu kiểm tra ghi chép hôm nay của anh, gặp phải từ ngữ chuyên ngành sẽ kiên nhẫn tra cứu.
Dung mạo xuất chúng của đôi nam nữ trẻ tuổi đang xử lý công việc riêng ở khoảng cách không tính là gần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Mạnh Hoài Khiêm cũng không hề phân tâm.
Anh còn nhớ Trì Sương trở về phòng thay quần áo, đã tám giờ rồi cô còn chưa xuống, đang do dự có nên gọi điện thoại cho cô hay không thì thấy nhân viên mặc quần áo phục vụ đem thức ăn đến, đem một ly cà phê kiểu mỹ cùng với một miếng bánh ngọt để xuống.
Mạnh Hoài Khiêm ngước mắt nhìn về phía nhân viên, thần sắc có vẻ nghi ngờ, “Tôi không gọi cà phê.”
Nhân viên mỉm cười nói, “Xin chào, có một cô gái giúp anh order.”
Hiển nhiên Mạnh Hoài Khiêm xử lý chuyện như vậy rất thành thạo. Anh đối với cô gái mời khách kia không có nửa điểm hiếu kỳ, nghĩ ngợi một lúc, từ túi áo lôi ra ví tiền, bình tĩnh nào, “Bao nhiên tiền, tôi thanh toán. Ngoài ra phiền toán hỗ trợ truyền lời lại, tôi đã có gia đình, cảm ơn ý tốt của cô ấy.”
Nhân viên phục vụ ngây ngẩn một chút.
Anh ta theo bản năng nhìn về phía Trì Sương.
Mạnh Hoài Khiêm thấy anh ta không nên tiếng, theo tầm mắt anh ta, ánh mặt rời vào người đang mặc áo len màu trắng rộng thùng thình, trên mặt Trì Sương tràn đầy ý cười.
“…” anh theo bản năng giơ tay lên, xoa trán một cái, không thể làm gì khác hơn ngoài cười nhẹ một tiếng, hướng về phía nhân viên phục vụ đang mơ hồ không rõ đôi trái gái này đang chơi đùa gì, “ cảm ơn”.
Nhân viên phục vụ: “… Không cần khách khí.”
Mạnh Hoài Khiêm vẫn mở ví tiền ra, lấy một tờ tiền coi như là tiền típ cho nhân viên.
Nhân viên: “Cảm ơn anh!!”
Chờ nhân viên rời đi, Mạnh Hoài Khiêm cũng không vội vã đứng dậy, cố ý hướng về phía Trì Sương giơ ly cà phê lên, uốn mấy ngụm. Cuối cùng vẫn không phụ ý tốt của cô.
Không chỉ lần này, từ trước đến giờ đối với bánh ngọt anh không quá ưa thích, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Không phát hiện ra cô đã xuống, đợi lâu chưa?”
“Cũng không tính là rất lâu đi.” Trì Sương nhìn xéo anh một cái, sửa sang lại áo len, “Một giờ.”
“Một giờ! Sáu mươi phút nha!” Mạnh Hoài Khiêm dừng lại. .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Mạnh Hoài Khiêm dừng lại.
“Không dám trễ nãi công việc của anh nha.” Cô hất cằm lên, “Nếu ảnh hưởng đến tiến độ công việc của anh, tội sợ là không biết bao nhiêu người muốn đuổi giết tôi nha.”
Xưng quanh cô có nhiều người đến cô, cũng có rất nhiều người thích cô.
Ngay cả trợ lý Trương của Lương Tiềm lần trước gặp mặt còn đặc biệt tìm kiếm anh để hỏi về tình hình của cô.
Cô hơi thất thường một chút, nhưng thỉnh thoảng sẽ lơ đãng lộ ra mặt mềm mại.
Không có ai có thể kháng cự.
Không có ai sẽ không thích cô.
…
Trì Sương phát hiện, Mạnh Hoài Khiêm có tiềm năng thu hút người khác theo đuổi.
Lời ít nhưng khí lực lớn, tư thế quẹt thẻ lưu loát. Khi cô mua cái gì đó,anh đi theo sau lưng cô ở trong đám người qua lại như một cái đuôi, xách túi lớn túi nhỏ. Anh cũng rất cẩn thận, thỉnh thoảng sẽ xác nhận vị trí với tài xế, một nhóm lại một nhóm giống như con kiến đang dọn nhà chuyển đồ lên xe.
Vô cùng chịu khó, không có lộ ra một tia khó chịu.
Nó hoàn toàn khác với nhóm đàn ông luôn tìm chỗ nghỉ ngơi trong trung tâm mua sắm, giống như một luồng không khí trong lành.
Mạnh Hoài Khiêm đang che chở cho Trì Sương ăn cá viên chiên vị cà ri khỏi bị va chạm.
Anh cau mày nhìn cô chằm chằm khi cô dùng thanh tre chọc viên cá viên cho vào trong miệng, cảm thấy việc này quá nguy hiểm, mỗi lần có người định chen tới lông mày anh lại giật lên, chỉ có thể chú ý nhiều hơn, tận lực không để cho ai đến gần cô. Lúc vừa ngẩng đầu lên liền thấy có người cầm điện thoại chìa về phía bọn họ, anh cùng người nọ đối mắt, người nọ liền hậm hực cất điện thoại chạy đi.
Đối với anh thì không có vấn đề gì, nhưng cô thì khác, dẫu sao cô cũng là người của công chúng. Đang muốn đuổi theo, cô lại nắm lấy tay áo anh, mặt đầy thờ ơ nói, “Được rồi,cho dù người kia có tung lên mạng cũng không ai quan tâm, cũng không ai bị thương, không ai để ý tới tôi đâu.” .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
“Tôi cũng không nổi tiếng đến mức có tay săn ảnh theo dõi hàng ngày, tôi cũng quen với chuyện như này rồi. Khi ai đó nhận ra một diễn viên, nhất thời cầm điện thoại lên chụp một cái, trừ những người đặc biệt nổi tiếng ra, anh cho là quần chúng nhân dan ai cũng thích quan tâm chuyện cá nhân của người khác sao?”
Trì Sương chỉ nếm một chút đồ ăn vặt trên đường, tiện tay dùng khăn giấy lau miệng, giọng dửng dưng ói, “Tôi sẽ nói trước với chị Chung để chị ấy để ý, phương diện này anh cứ yên tâm.”
Không phải lần đầu cô bị người khác chụp lén, kinh nghiệm có đủ.
Cô nói về chuyện kia… ngay cả Ôn Thanh, người luôn không thích cô ấy cũng không muốn tốn một xu nào để đưa cô lọt vào hotsearch.
“Không phải.” anh nói, “Chẳng qua là tôi không muốn cô có phiền phức không cần thiết.”
“Làm ơn đi, tôi đã lui vòng rồi.”
Trì Sương không nhịn được bộc lộ sự uất ức trước mặt anh.
Đem cốc giấy dùng một lần ném vào thùng rác xong, khi thế hùng dững oai vệ bừng bừng cùng anh vào một cửa hàng hàng hiệu trong trung tâm thương mại, yêu cầu anh đứng sang một bên, cô nhờ nhân viên bán hàng lần lượt lấy kính râm ra cho anh đeo thử, ”Tôi và anh đứng chung một chỗ mà, thành thật mà nói tôi quá chói mắt nha. Không có biện pháp nào khác mà, cũng không thể diễn vai vệ sĩ, tài xế nha, anh thích hợp hơn, “ cô lại cảm khái “Vào nghề nhiều năm như vậy, tôi còn chưa diễn qua vai người nghèo đâu.”
“có một vài bộ phim truyền hình nổi tiếng sau khi phát xong thật ra thì tôi cũng đã có cơ hội thử vai. Mấy nhân vật tôi rất thích, bất quá thực lực không theo kịp, đạo diễn buổi thử vai nói cho tôi biết: trông tôi giống như đi trải nghiệm nỗi khổ của người dân vậy.”
Đôi mắt Mạnh Hoài Khiêm nhìn về phía cô.
Trong giọng nói của cô có vài phần tiếc nuối.
Thấy anh lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cô hung hăng cảnh cáo anh, “Anh im miệng, đừng nói những lời mở công ty cho tôi gì đó, có lẽ tôi có một chút tiếc nuối, nhưng tôi tuyệt đối không hối hận về quyết định của bản thân. Chẳng lẽ anh chưa từng tiếc nuối chuyện gì sao?”
Không có nuối tiếc vậy còn gọi là đời người sao? .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Cô cho phép những tiếc nuối này tồn tại, không cần đi uốn nắn, tâm tư cô có hạn, không cần làm khó chính mình.
Cô tựa hồ thuận miếng hỏi một chút, cũng không muốn nghe câu trả lời, lại xoay người cầm một cặp kính khác mà nhân viên đem đến.
Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh đứng bên cạnh cô.
Chuyện tiếc nuối? Dĩ nhiên anh cũng có.
Chẳng qua là vĩnh viên sẽ không nói ra ngoài.
Mạnh Hoài Khiêm một mình trở về Bắc Kinh, ở Hồng Kông hai ngày một đêm dường như tô thêm nhiều màu sắc cho cuộc sống của anh. Hôm nay Dung Khôn có chuyện công tác muốn hỏi anh, hai người liền hẹn ăn trưa.
Vừa mới ngồi xuống, nước trà còn chưa kịp uống một ngụm, di động của Mạnh Hoài Khiêm đã reo lên.
Anh liếc nhìn Dung Khôn một cái, đứng dậy, quen biết nhiều năm như vậy, đi nghe điện thoại cũng không cần phải nhiều lời, anh còn chưa đi ra khỏi phòng riêng liền nghe máy.
Khoảng thời gian này Dung Khôn vô cùng bận rộn, vốn là không suy nghĩ nhiều, cho đến khi anh ta nghe thấy giọng nói ôn nhu, “Tôi ở đây.”, đang muốn dùng ly trà liền dừng lại, như bị sét đánh nhìn sang Mạnh Hoài Khiêm đã đi ra khỏi phòng riêng, cửa cũng đóng lại.
Đến khi Mạnh Hoài Khiêm trở lại, Dung Khôn sắc mặt phức tạp thở dài một tiếng. .(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
“Có phải Trì Sương gọi tới.?” mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu tràn đầy sự chắc chắn.
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, đưa tay cầm khăn nóng ung dung thong thả lau tay.
“Mình cũng biết nên nói gì cho đúng.” Dung Khôn nản chí.
“Vậy thì đừng nói gì.” Thần sắc của Mạnh Hoài Khiêm bình thường, “Có mấy lời nói một lần là đủ rồi.”
Trong phòng riêng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Còn chưa chờ nhân viên phục vụ đem thức ăn tới, không khí tịch mịch giống như ngưng đọng vậy.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Dung Khôn gắp một đũa thức anh.”Mình biết cậu đã cố gắng hết sức.”
“Vậy cậu định như thế nào.?” Anh ta lại hỏi.
Anh ta tin tưởng Mạnh Hoài Khiêm không thể nào không có tính toán hay kế hoạch.
Anh ta hy vọng bạn mình có thể tỉnh táo một chút.
Lời này anh ta không muốn nói thêm nữa.
Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi buông khăn nóng xuống, nhìn về vị trí trống không phía đối diện, tựa hồ như người bạn tốt kia vẫn còn ở đấy, “Sắp hết năm rồi. Chờ tháng năm năm sau, nếu như cô ấy nguyện ý tiếp nhận mình.”
Anh dừng lại mấy giây, “Mình sẽ đứng trước mộ xin lỗi A Tiềm. Cô ấy không liên quan gì, đều là mình sai, đều do mình trăm phương ngàn kế tính toán.”
Dung Khôn kinh sợ.
Bây giờ mới sang tháng riêng, vậy sang tháng năm năm sau Lương Tiềm đã mất tích được hai năm ___
Nói cách khác là mất tích hai năm, chính thức tuyên cáo đã chết.(Truyện được edit vở bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.