Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 30:

Lâm Miên Miên

22/11/2023

Dung Khôn á khẩu không nói lên lời.

Chuyện quá khứ gần một năm, trong lòng bọn họ đều biết rõ, Lương Tiềm không thể nào còn trống trên cõi đời này. Anh ta đã bỏ mạng nơi biển sâu, ngay cả thi thể cũng khó tìm được.

Anh ta không biết có nên buông lỏng. Cách thời hạn hai năm mất tích còn một năm nữa, thế sự vô thường, có lẽ một năm này Mạnh Hoài Khiêm sẽ thay đổi chủ ý.

Mặc dù hy vọng nhỏ bé nhưng ít ra vẫn còn khả năng.

Anh ta cũng thực quấn quít, một mặt hy vọng một năm nay Mạnh Hoài Khiêm có thể buông tay Trì Sương, dẫu sao loại chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt lắm; mặt khác anh ta cũng lo lắng lấy tính cách của Trì Sương, không chắc đã chờ đến tháng năm năm sau, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim thì làm sao?

Suy nghĩ lặp đi lặp lại, anh ta cảm thấy bạn bè còn sống quan trọng hơn, anh ta uyển chuyển nhắc nhở, “Nếu cậu đã nghĩ xong, vậy mình cũng không còn lời gì để nói. Chỉ là người theo đuổi cô ấy quá nhiều, mấy lần mình đã gặp được, có một luật sư đi, hình như là bạn trai cũ trước khi quen biết A Tiềm, người ta tuấn tú lịch sự, đối với cô cũng khá tốt, sau khi chia tay bên cạnh cũng không có người mới, thường xuyên đến nhà hàng tìm cô ấy/”

Dù anh ta coi Mạnh Hoài Khiêm và Lương Tiềm là bạn tốt, anh ta cũng không thể đánh mất lương tâm nói tiền nhiệm vị luật sư kia không có chút uy hiếp nào, không đáng nhắc tới. ? (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

Vị luật sư tiền nhiệm của Trì Sương cho dù là vóc người, khí chất hay tướng mạo cũng không thua kém Lương Tiềm, đúng là tinh anh nhân tài khó gặp.

Những kịch bản như này thường xuyên bắt gặp, nói không chừng ngày nào đó liền nối lại tiền duyên, ai có thể biết trước đâu.

Mạnh Hoài Khiêm trầm tĩnh nói, “Mình biết.”

“Có rất nhiều người thích cô ấy.” anh nói, “Điều này cũng không ngạc nhiên lắm”

“Cậu không lo lắng sao?” Dung Khôn nói,” Hơn nữa cậu cũng đừng trách mình nói thật, lấy sự hiểu biết của mình với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ để ý mối quan hệ giữa cậu và A Tiềm.”

Cơ hội chiến thắng của Mạnh Hoài Khiêm thấp hơn tên luật sư Nhậm kia.

Lời nói thật luôn không xuôi tai, Dung Khôn vốn cho là Mạnh Hoài Khiêm có vài phần không vui, ai biết rằng anh ấy chỉ lạnh nhạt hỏi, “Cậu rất hiểu cô ấy?”

Dung Khôn: “…”

“Làm cái gì!” mặt anh ta đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, “Mình cùng cô ấy cũng tính là bạ bè đi? Yên tâm, mình không muốn rơi vào vũng nước đục này!”

Có cần không?

Đến nổi ai cũng ăn giấm vậy?”

Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng.

“Dù soa đừng quá lạc quan,” Dung Khôn chầm chậm, lời nói thành khẩn, “Nói thật mình cũng không muốn biết những thứ này, quá phiền toái, tóm lại mình phải nhắc nhở cậu, cô ấy là người mà A Tiềm không yên tâm nhất, cũng là bạn của mình, nếu như cô ấy không có ý kia với cậu, cũng đừng cưỡng cầu, đừng ép bản thân làm điều chán ghét. Đây là ranh giới cuối cùng của mình, nếu cô ấy nguyện ý ở bên cậu, mình nói bậy cũng không nói nhiều hơn một câu, chúc hai người có tình cuối cùng cũng bên nhau, nhưng nếu cô ấy không muốn bên cậu, cậu còn…”

Anh ta rất muốn dùng từ “Liên tục đeo bám”, nhưng liếc mắt về phía Mạnh Hoài Khiêm đang ngồi ngay ngắn, lại thấy không quá thích hợp, cuối cùng vẫn giữ mặt mũi cho bạn tốt, hàm hồ nói, “Mình cùng Trình Việt cũng không ngồi yên không để ý đến. Tóm lại, đây là lời khuyên chân thành cũng là lời nhắc nhở.”

Mạnh Hoài Khiêm yên lặng hồi lâu, khóe môi giần giật, “Cảm ơn, mình đã biết.”

Sau đó Dung Khôn mới phát hiện ra chính mình buồn lo vô cớ.

Vì yêu mà sợ hãi, người sợ Trì Sương không vui nhất chính là Mạnh Hoài Khiêm.

Từ phòng ăn đi ra, Dung Khôn cảm thấy khi nào có cơ hội phải thường xuyên đi đến miếu một chút, quỳ lạy một cái, cầu nguyện một năm này Mạnh Hoài Khiêm hướng thiện, buông xuống chấp niệm, buông tay Trì Sương.

Hai người ở bãi đậu xe chia ra.

Trước khi đi, Mạnh Hoài Khiêm gọi lại cho Dung Khôn , nói trong gió rét, giọng bình tĩnh: “Bây giờ nói điều này có chút sớm, những vẫn muốn nhờ cậu, sang năm lập bia mộ cho A Tiềm, mình chỉ đi viếng một lần, sau này tế bái liền giao cho cậu cùng Trình Việt. A Tiềm chắc không muốn thấy mình nữa. Tóm lại, sau này các cậu tốn lòng rồi.”

Dung Khôn há miệng một cái, kinh ngạc, “Đến nông nổi này?”

Anh ta lại lấy giọng đùa giỡn nói, “Cậu tự tin như vậy à, nhất định sẽ theo đuổi được Trì Sương?”



“Không phải.”

Mạnh Hoài Khiêm lắc đầu, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, “Bất luận cô ấy tiếp nhận hoặc hay không chấp nhận mình, mình cũng chỉ đi thăm viếng A Tiềm một lần.”

Tình cảm không phải ở thời khắc tử vong kia kết thúc.

Mà khi anh tham luyến, khi anh trông đợi kỳ hạn hai năm kia, anh dễ dàng lựa chọn trung thành với trái tim đen tối trong tình yêu và tình bạn.

Dung Khôn hiểu ra, thương cảm nói, “ Cần gì phải đi tới bước đường này, chúng ta bốn người giờ còn ba người, bây giờ cậu lại nói như vậy.”

A Tiềm đã không có ở đây, nếu không còn không biết ồn ào đến mức nào.

Cứ như vậy đi. ? (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)



Gần mười năm qua, đây là mùa xuân mà Trì Sương thoải mái nhất.

Cô không phải chạy lịch trình, cũng không cần đi tham dự dạ tiệc hay bữa cơm gì, từ hai mươi chín tháng chạp liền bay về nhà, an tâm thoái mái làm công chúa ở nhà. Mỗi ngày đều ngủ đến tự tỉnh, sau khi rời giường liền xuống lầu đã thấy cha mẹ làm một bàn ăn phong phú. Ở bên người nhà là thoải mái nhất, cái gì cũng không phải suy nghĩ, không buồn không lo tận tâm làm con gái.

Mạnh Hoài Khiêm mỗi ngày ít nhất một lần cùng Mạnh Hoài Khiêm nói chuyện, lúc ngắn lúc dài.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Hoài Khiêm một mình ở vườn hoa ở nhà cũ tản bộ. Vừa vặn đụng phải cháu trai vụng trộm chạy ra ngoài chơi game, cháu trai còn nhỏ, năm nay mới năm tuổi, ánh mắt lưu chuyển, vẫn có chút sợ người chú lợi hại trong miệng cha mẹ, lặng lẽ đem máy chơi game giấu sau lưng.

Chẳng qua là Mạnh Hoài Khiêm sờ đầu bé một cái rồi lại đi nơi khác.

Anh từ trong túi lôi ra chiếc bật lửa, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, vẫn là không đốt một điếu thuốc.

Nghe được động tĩnh, anh quay đầu, thấy cháu trai đi theo sau lưng.

“Có chuyện gì à?” anh nói.

Cháu trai nhỏ lắc đầu “Chú, cháu không sao.”

Mạnh Hoài Khiêm không giỏi cùng đứa nhỏ giao tiếp, hỏi “Khi nào khai giảng?”

Cháu trai nhỏ trợn tròn cặp mắt, “Chú, cháu cũng không biết.”

Mạnh Hoài Khiêm cười một cái, đang tính dẫn đứa nhỏ này trở về nhà trước, nhưng lại nghe thấy bé chắp tay ngây thơ nói, “Hẳn còn rất lâu nha, cháu cũng rất nhớ nhung các bạn nhỏ của cháu.”

Có thể đây là lần đầu tiên nghe được từ miệng đứa bé nói “nhớ nhung”, anh hiếm khi bị chọc cười, chăm mày cũng nhuốm ý cười, “Cháu biết nhớ nhung là gì không?”

“Dĩ nhiên là biết ạ!” cháu trai nhỏ nói, “Là muốn nhanh lên một chút có thể gặp được bọn họ, mỗi ngày đều nhớ nhiều lần, cái này không phải gọi là nhớ nhung sao?”

Nhớ nhung so với nhớ, tựa hồ phong phú hơn.

Mạnh Hoài Khiêm trầm ngâm nói, “Đúng vậy, là nhớ nhung.” ? (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

-

Trì Sương ở nhà rất vui vẻ, mỗi lần Mạnh Hoài Khiêm gọi điện tới cô cũng qua loa lấy lệ, không nói được mấy câu đã cúp máy----

Cô quá bận rộn, bận bịu đến mức căn bản không có kiên nhẫn trả lời anh ấy.

Cô ấy có tốt không?

Những chuyện nhẩm nhí như cô có vui không, ở quê có lạnh không, ngủ có ngon không?



Thật may anh không có cả ngày nhắn tin cho cô mấy câu như “Có ở đấy không?” “Buổi sáng tốt lành, “Ngủ ngon” nhầm chán. Nếu không anh lại bị cô kéo vào danh sách đen.

Lễ hội mùa xuân có vài lần đi họp lớp với bạn học, mấy cuộc tụ họp như này dĩ nhiên phải lấy lớp học làm địa điểm, cô cùng vài người bạn học cũ trò chuyện một chút, trò chuyện vài bát quái năm đó.

Còn có đi chúc tết họ hàng, và vô số bữa cơm.

Mấy ngày này, các trưởng bối tổ chức chơi mạt chược, mấy người trẻ tuổi đồng trang lứa cũng không nhượng bộ nhiều, Trì Sương cùng mấy chị em họ ở trên bàn mạt chược chém giết lẫn nhau.

“Hãy để mắt tới chị Sương, hôm trước chị ấy còn ăn gian!”

Trì Sương chán nản, “Là chị nhìn nhầm bài, đừng nói như chị không có quân bài ngon nào vậy?”

Vừa nói điện thoại cô vừa reo, cô nhìn một cái, là một diễn viên cô từng gặp trên trường quay nào đó, cô cùng mất chị em thở dài một tiếng, trong phòng an tĩnh lại, cô mới nghe điện thoại, hai người hàn huyên mấy câu rồi tắt máy.

“Công việc của chị Sương thật nhiều nha.” Em họ Trì Phong cảm khái, “Mỗi ngày điện thoại đều vang không ngừng, còn đều là ngôi sao gọi đến.”

“Ăn tết đều như vậy”, Trì Sương nói, “Năm trước còn nhiều hơn, năm nay còn ít nha, đợi thêm hai năm nữa chị cũng giống như mọi người vậy, không ai quan tâm hỏi han sức khỏe đâu.”

Chị em họ: “…”

“Chị Sương! Tại sao chị lại chọc vào vết thương của bọn em như thế!”

“Chị còn có không biết bao nhiêu người chúc tết trên wechat nữa, mỗi ngày mấy chục tin nhắn nha.”

Trì Sương mỉm cười đánh ra một lá bài,” Có ai có quân bài quần phát* không?”

*) quần phát: hình như là tên gọi một quân bài trong mạt chược. Do mình không biết dịch sao lên để nguyên theo hán việt.

“Hôm nay phải để chị Sương đổ máu mới có thể hóa giải nỗi hận trong lòng em.”

Một ván kết thúc, Trì Sương cầm điện thoại lên gửi cho người thắng một bao lì xì đỏ, mới bật màn hình lên đã thấy có một cuộc gọi điện thoại, một chuỗi dãy số xa lạ, bình thường cô sẽ không nhận, nhất thời tay ấn nút nghe, tiếp nhận cuộc gọi.

Nếu đã nhận, cô sẽ không lập tức tắt máy. “Alo, là ai nha?” ? (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

Đầu kia không một người nói chuyện.

Cô lại alo một tiếng, vẫn không có hồi đáp, dứt khoát cúp máy.

“Là ai vậy?” em gái họ hỏi, “Lại là minh tinh nào vậy ạ?”

“Không phải, số xa lạ .” Trì Sương thuận miệng trả lời, “Nghe máy lại không lên tiếng, có thể là do bên kia tín hiệu không tốt.”

“Chị Sương, bình thường chị cũng nhận được mấy cuộc điện thoại lừa đảo sao?”

“Dĩ nhiên rồi”

“Còn tưởng rằng người nổi tiếng sẽ không nhận được nha.”

Đối với Trì Sương mà nói đó chỉ là một nốt nhạc đêm, nhưng người đầu dây bên kia lại trải qua một trận bão gió không tiếng động.

Người đàn ông mờ mịt nghe thống báo máy bận.

Anh ta cảm nhận lúc nghe âm thanh kia, phảng phất có dòng điện từ trái tim chạy tới tứ chi.

“Sao rồi?” nữ sinh trẻ tuổi mặt đầy khẩn trương hỏi anh ta, “Là người anh quen biết sao? Bên kia nói gì, làm sao anh lại không nói gì, có phải không phải số này hay không?”

Nghĩ đến đây cô lại an ủi anh ta như thường lệ, “Anh nhớ mười một chữ số, sắp xếp lại cũng ra được rất nhiều dãy số, vô tình nhầm vào số trống là bình thường, nếu không anh thử lại dãy số khác, nhưng mà có lẽ mười một chữ số ấy không phải là số điện thoại thì sao? (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook