Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 31:

Lâm Miên Miên

22/11/2023

Hứa Thư Ninh thấy vẻ mạt người đàn ông lộ ra vẻ mờ mịt, gương mặt thon gầy trắng bệch như tờ giấy, cô cũng gấp gáp theo, vội vàng đỡ anh ta ngồi xuống, bận rộn trong ngoài, không lâu sau, cô lại dè dặt bưng một chén gốm sứ đến, còn đang bốc hơi nóng.

“Đầu lại đau đúng không? Tới, uống chút thuốc đi, tôi vừa nấu xong.”

Cô dùng muỗng ở trong chén nhẹ nhàng khuấy đều, hai người đều bị mùi thuốc bắc nồng bao trùm.

Dường như người đàn ông không thích, nhíu mày một cái. (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)

“Để cho tôi tự làm đi.”

Anh ta từ tay cô nhận lấy chén thuốc, ngửa đầu một hơi uốn cạn, trong miệng toàn vị đắng không ép xuống được.

“Tới, ăn viên đường.”

Hứa Thư Ninh từ đĩa trái cây lấy ra viên đường trắng như sữa đưa cho anh ta.

Bây giờ là tháng giêng âm lịch, mọi nhà ở Ngư Châu vô cùng náo nhiệt, luôn nghe thấy tiếng pháo bông trên bầu trời. Kể từ khi nhớ được mọi chuyện Hứa Thư Ninh chưa bao giờ trải qua một mùa xuân hoàn hảo như thế này, luôn bị họ hàng coi như là quả bóng vậy, đá tới đá lui. Từ khi cô trưởng thành bắt đầu làm việc mọi chuyện tốt hơn nhiều. Trong những năm đó cô sẽ tự mua cho mình rất nhiều đồ ăn ngon,, một mình ăn lẩu xem Xuân Vãn trong đêm giao thừa, cô đã hai lòng rồi nhưng vãn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Năm nay cô mới tìm được đáp án của vấn đề này. Cô cũng cần người bên cạnh cùng cô ấy đón năm mới.

Thấy anh ta không lên tiếng, cô lại nhẹ giọng nói, “Anh còn không biết chứ, lúc em có số điện thoại này là khi em học đại học, À, em học đại học ở Khai Thành, cho nên anh thấy đấy,” Cô dời gần lại bên người anh ta, nhìn màn hình điện thoại di động, “Bây giờ gọi cho số nào cũng hiển thị vị trí của số đó, ví dụ như số anh vừa mới gọi kia, nó hiển thị vị trí ở Bắc Kinh nha.”

Anh ta rũ mi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào dãy số 11 chữ số kia.

Hứa Thư Ninh cho rằng mình thành công dời sự chú ý của anh ta, môi hơi vểnh lên, “Anh cũng đừng có gấp, vẫn là dưỡng thương quan trọng hơn, anh nhìn xem vết thương ở đầu anh còn chưa khỏi mà, không nên nghĩ nhiều quá. Không bằng như vậy đi, tạm thời để mấy số này sang một bên đi, em cũng giúp anh liệt kê sắp xếp lại, chờ khi vết thương của anh tốt rồi, chúng ta lại tiếp tục, có được hay không?” . (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)

“Ngày đó em cũng không tốt, nếu không phải em mang anh đi ra ngoài mua đồ tết,ai ngờ chợ lại đông quá…”

Hứa Thư Ninh nhớ tới chuyện ngày đó xảy ra, trong lòng có chút tức giận.

Mấy tên lưu manh lưu lạc đường phố không biết từ đâu ra nói bọn họ đụng phải hắn, cô còn chưa kịp xin lỗi bọn họ đã động thủ trước.

Cô thì không bị sao, đều là do anh ta che chở cho cô.

Anh ta bị mấy người kia đánh không nhẹ, vết thương lại chồng chất thêm, thời điểm động thủ vô tình anh bị người ta đẩy một cái, cả người đụng phải bậc thang đụng bể đầu. Cô vốn muốn mang anh ấy đi bệnh viện trong huyện hoặc thành phố nhìn xem, nhưng nghĩ lại lời dặn dò của anh tria, không thể làm gì khác ngoài từ bỏ. May mắn là không có vấn đề nguy hiểm gì, bất quá chính là sau khi anh ta tỉnh lại, anh ấy lại đau đớn viết ra mười một con số kỳ lạ.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là số điện thoại bị rối loạn.

Nhưng tùy tiện sắp xếp mười một chữ số thì sẽ tạo ra bao nhiêu dãy số nha…. Không khác gì mò kim đáy biển cả.

“Không quan hệ.” âm thanh của anh ta có chút trầm thấp.

Hai người ngồi đối diện, lại không nói gì.

“Thư Ninh.” Anh ta lại mở miệng, giữa hai lông máy tràn đầy vẻ ngưng tọng, “Cảm ơn cô, tôi chẳng qua là cảm thấy có chuyện vô cùng quan trọng phải làm.”

Hứa Thư Ninh ngơ ngẩn.

Một lát sau, cô lại cười một tiếng, “Đừng nghĩ những chuyện không vui, bây giờ vẫn là tháng giêng nha, có lẽ còn người đốt pháo hoa nha, đi, chúng ta đi xem một chút.”

Cô không muốn anh ấy không vui, không nói lời nào liền lôi anh ta ra ngoài.

Đứng ở trong sân, ngẩn đầu lên là nhìn tháy pháo bông trên bầu trời.

“Thật là đẹp nha -----” Hứa Thư Ninh nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, mi mắt cong cong,”Hôm nay là mùng sáu, là ngày nghèo khó, hy vọng năm sau anh phát tài nha.”

“"Hưu hưu hưu —— "

" Ầm!" . (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)

Trì Sương giơ tay lên xoa lỗ tay, ngước mắt nhìn về bên ngoài cửa sổ, lại đánh thêm ván bài mới, “Nơi này của chúng ta không phải không cho đốt pháo sao, mấy ngày nay chị sắp ù tai đến nơi rồi!”



Em họ cười hì hì nói: “Ở thành phố tương đối nghiêm, chúng ta bên ở xa, chờ quản lý đô thị tới là xong rồi nha. Như này mới có hương vị năm mới chứ!”

“Chợ một chút chúng ta cũng được mua một ít pháo bông, gậy thần tiên để tìm lại cảm giác tuổi thơ được không?” cô em họ khác đề nghị.

Trì Sương cự tuyệt, “Chị không muốn bị người ta bắt đưa lên bản tin tin tức . Không muốn.”

Em họ nhìn nhau một cái rồi bật cười, “Không phải đâu chị Sương, cũng không phải đã rửa tay gác kiếm rồi sao? Sao vẫn còn mang gánh nặng hình tượng như vậy?”

“Chị đây là phía thực lực.” Trì Sương mỉm cười uốn nắn, “Thật xin lỗi, tội nghiệp mấy đứa, chị lại ù rồi, trả tiền đi.”

Ngay lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên lần nữa.

Em gái học ngửa mặt lên trời thét dài, “Chị Sương em bỏ ra 50 động mua hai giờ yên tĩnh của chị.”

Trì Sương hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn dãy số bản dịa, một hơi nghĩ ngợi liền bấm nghe.

Bên kia yên tĩnh mấy giây sau, giọng điệu kinh ngạc vui mừng nói, “Sương Sương, rốt cuộc cậu cũng nguyện ý nghe điện thoại của mình nha.”

Trì Sương thấy âm thanh này có chút quen tai, lại nghe tiếp bên kia một lười nói nhảm không có mạch lạc nào, cô lập tực lạnh mặt, “Cậu có bị bệnh không, vừa rồi cũng là cậu gọi tới?”

Cô nhớ loáng thoáng người bạn học nào đã nói, người ghê tởm này đang thực hiện một dự án ở Khai Thành làm cũng khá tốt.

Không có người nọ có cơ hội phản ứng, cô cúp điện thoại, kéo vào danh sách đen, cô còn cảm thấy không đủ, dù sao cô cũng đã lui vòng, cũng không quan tâm có người nào muốn tìm cô ma fko thấy, dứt khoát thiết lập chế độ không quấy rầy, ngăn cản số lạ gọi đến.

“Là ai vậy?” em họ hỏi.

Trì Sương: “Một tên có bệnh thần kinh.”

Chính là Đổng Thành Tân mà mấy tháng trước cô cùng Giang Thi Vũ nhắc đến, luôn làm xác chết vùng vẫy trong cuộc sống của cô, cô một lần lại một lần giết chết anh ta.

Em gái cảm khái, “Em nhớ hồi đó em đang học cấp hai, và chị Sương đang học cấp 3 phải không? Có lần chị Sương đến gặp em,mấy ngày sau người bạn cùng lớp luôn lạnh lùng mà em crush đã lâu hỏi em mấy câu: chị cậu học trường nào, có bạn trai chưa…. Trong nháy mắt lớp filter e dành cho cậu ta tan nát, từ đó trở đi em liền xây xi măng đóng cửa trái tim, một lòng cầu đạo. Cho nên em với mẹ em thường nói, nếu như không có chị, chắc chắn em đã không đậu đại học.”

Trì Sương nghe em gái nhắc đến chuyện trước kia, trên mặt thầm tính toán: “sau này khi chị xin thím lì xì năm mới, nếu dưới một nghìn chị sẽ làm ầm ĩ lên.”

“Đừng mà chị, chị chớ lại gần mẹ em.”em gái nhỏ giọng nói, “Gần đây che mẹ em mắc phải một loại bệnh, là không thể nhìn người khác độc thân.”

Trì Sương:”…” . (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)

Đầu năm nay người độc thân ăn tết chính à rất chướng mắt.

Cô cảm giác được cha mẹ mình thỉnh thoảng dùng ánh mắt rục rịch nhìn cô ,buổi tối hôm đó, lúc cô đặt vé về Bắc Kinh, cái người làm người khác đáng ghét như cô quả thật nên cút đi! Cô không nghĩ tới, ngày thứ hai đi đến phòng nghỉ ở sân bay nghỉ ngơi, Mạnh Hoài Khiêm một lần nữa gọi tới. Sau khi nghe điện thoại câu đầu tiên nói lại là: “Máy bay mấy giờ hạ cánh?” cô thở một hơi mắng, “Tốt nha, xem ra bên người tôi có tên phản đồ.”

Anh cười một tiếng, bất đắc dĩ giải thích: “Trì Trung Tiểu Uyển hôm nay khai trương, buổi trưa cùng Dung Khôn ăn bữa cơm nghe chị họ của cô cùng quản lý nói ngày mai cô đi làm sẽ phát lì xì cho nhân viên.”

“Sau đó liền suy đoán hôm nay cô sẽ bay về Bắc Kinh.”

“Đón tôi à? Được nha!”

Trì Sương dùng ngón tay cuốn một lọn tóc, kéo dài giọng” Không phải anh biết coi bói sao? Anh thử đếm đốt tay tính toán một chút xem?”

Cô thoải mái ném ra mồi nhử, “Đoán trúng liền có thưởng.”

Sau khi nói xong, không đợi bên kia có cơ hội phản ứng, cô đã cúp điện thoại, chỉ ngồi một lúc được nhân viên dẫn lên máy bay.

Máy bay bay lên bầu trời xanh ---

Hứa Thư Ninh tan làm trở lại, thấy trong nhà không có người, lại đi ra ngoài sân nhìn xem. Xa xa truyền tới tiếng song biển vỗ vào tảng đá, cô một bước sâu một bước cạn trên bãi cát chạy chậm, cách đó không xa là người đan ông mặc áo khoác đen ngồi trên một tảng đá, vóc dáng người anh ta thon dài, cũng rất có sức lực, dường như nơi này hoàn toàn xa lạ với anh.

Từ mấy tháng trước kia, cô bắt đầu hoài nghi lời ban đầu anh trai nói là nói láo.



Có một đêm khuya ngày nào đó, anh trai cô từ bên ngoài cõng về một người đàn ông ướt nhẹp, dường như không còn hơi thở. Cô kinh hoàng không dứt, chất vấn anh trai xem người này là ai, anh trai lại không chịu nói, cô bảo đưa đến bệnh viện anh trai liền ngăn cản.

Cô cũng không có biện pháp khác, nhìn anh trai khổ cực, không thể làm gì khác hơn là không buồn không vui giúp anh trai chiếu cố người này. Người này bọ thương rất nặng, mấy lần vào ban đêm sốt cao liên tục, may mà mạng anh ta khá tốt, chẳng qua là sau khi tỉnh lại anh ta lại mất trí nhớ.

Sau đó, anh trai mới nói cho cô biết, nguyên lai người đàn ông này là người anh em anh ấy từng quen biết, lần này gặp họa khó lường.

Cũng không bao lâu anh trai lại muốn đi xa. Trước khi ra khỏi cửa luôn miệng dặn dò cô hết lòng chiếu cố anh ta, đồng thời không được nhắc đến bối cảnh của anh ta cho người khác biết.

Sắc mặt Hứa Thư Ninh phức tạp đi tới, “Làm sao lại chạy đến đây?”

Anh ta giống như không nghe thấy cô nói chuyện, vẫn ngẩng đầu lên nhìn máy bay trên trời.

“Cho tới bây giờ em còn chưa từng ngồi máy bay đâu.” Hứa Thư Ninh đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta, “Ông chủ của em nói cho em biết năm nay sẽ tăng lương, sau này có thể tiết kiệm được một ít tiền,” cô cười hứa hẹn, “Như vậy đi, chờ anh em trở lại, biết nhà anh ở đâu liền mang anh trở về, chúng ta liền đi máy bay được không?”

Anh ta thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn cô một cái, hỏi ,”Khi nào anh trai em trở lại?”

Hứa Thư Ninh có chút khó xử.

Cô cũng không biết anh trai ra ngoài làm gì, có lúc một năm mới trở lại, có lúc lại hai ba năm mới trở về, hơn nữa thường xuyên thay đổi số di động.

Lần này cũng vậy, đã lâu rồi cô không liên lạc được với anh trai.

“Em cũng không biết.” cô than thở.

“Tôi không chờ được lâu như vậy.” anh ta nói. . (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)

Có lẽ lúc trước còn có thể nhẫn nhịn, dù sao cái gì cũng không nhớ, cuộc sống cũng thoải mái, cũng có thể trải qua được.

Bây giờ trí nhớ mơ hồ, cho dù chẳng qua chỉ là một dãy số, nhưng đến bây giờ anh ta vẫn không quên được giọng nói của đầu dây bên kia làm tim anh ta có cảm giác run sợ.

Người kia anh ta nhất định quen biết. Anh thậm chí không kịp chờ đợi tìm được kí ức đã muốn trở về.

Hứa Thư Ninh cúi đầu suy nghĩ một hồi, lần nữa nhìn anh ta, đã có quyết định. “Nếu không như vậy đi, cách tiết thanh minh còn hai tháng nữa, nếu như lúc đó anh trai em còn chưa trở về cũng không liên lạc được, em sẽ đi vay tiền công ty đi tìm anh ấy, anh ở nhà đợi tin tức của em.”

“Được, cảm ơn em, Thư Ninh.” Anh ta nhìn cô chằm chằm, bình thản nói cảm ơn.

Hứa Thư Ninh mỉm cười, thật ra đây là phương thức đơn giản nhất, nhưng cô không muốn anh ta mạo hiểm dù chỉ là một chút nguy hiểm. Cô cũng không quan tâm trước đây anh ta là người thế nào, cô tin tưởng vào mắt mình, anh ta là người tốt.

“Anh nói xem, đích đến của chiếc máy bay này là ở đâu nha? Người trên máy bay có thể nhìn thấy chúng ta không?”



“Thưa quý khách, máy bay của chúng ta sắp hạ cánh tại sân bay quốc tế thành phố Bắc Kinh…”

Trì Sương xuống máy bay duỗi người một cái, hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh cũng không tệ lắm, làm tâm trạng cô cũng tốt hơn một chút.

Còn chưa đi xa đã thấy trong đám người kia có Mạnh Hoài Khiêm.

Ước chừng anh từ trong chỗ làm chạy tới sân bay, trên người vẫn mặc bộ vest, trên cánh tay còn cầm một áo choàng màu đen dài, dáng người cao ngất như cây tùng cây bách.

Đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt vốn bình thản hời hợt cũng nhu hòa đi nhiều.

Trì Sương thả chậm bước chân, cô không phải người luôn khắc chế tâm trạng, giờ phút này cũng không keo kiệt đôi mắt đã nở nụ cười, quả nhiên là thầy bói giỏi.

Cô dừng lại, từ trong túi áo lấy ra vài viên kẹo mơ.

Anh còn chưa kịp bước tới, cô đã hướng về phía anh ném, anh không kịp kinh ngạc, thân thể so với ý thức nhanh hơn đã tiếp lấy.

“Là đặc sản quê tôi. Chỉ mang cho mỗi mình anh thôi!”

“Không cần dập đầu quỳ tạ tồi, nước mắt cứ giữ lại buổi tối tự mình chùm chăn rơi nước mắt là được. . (Truyện được edit bởi bé Heo- chỉ được đăng tại dtruyen)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook