Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 32:
Lâm Miên Miên
23/11/2023
Mạnh Hoài Khiêm cúi đầu nhìn lòng bàn tay, lúc này mới phát hiện ra là mấy viên kẹo mơ. Trong mắt anh thoáng qua nụ cười, thỏa hiệp đem đặc sản này cất vào túi, phối hợp với cô giọng ôn tồn, “Vô cùng biết ơn.”
“Để cho tôi nhìn xem mắt anh có đỏ hay không?” cô thành thực đi đến, cùng anh đứng sánh vai.
Trên thực tế, Mạnh Hoài Khiêm không phải là người sẽ nói mấy chuyện tiếu lâm.
Nhưng giờ phút này trước mặt cô lại nói vài câu: “Tạm thời còn chưa bị bệnh đau mắt đỏ.”
“Lạnh muốn chết.” Trì Sương trợn mắt nhìn anh,”Đi thôi, bên này có quá nhiều người.”
Sau khi lấy hành lý, Mạnh Hoài Khiêm mang Trì Sương tới bãi đậu xe, hiếm khi anh không mang theo tài xế, cô thuận thế ngòi ở ghế phó lái, dễ dàng cùng anh trò chuyện, “Sếp Mạnh, năm mới của anh như thế nào?”
“Giống như năm trước thôi.” Anh chuẩn bị lái xe, lại nghiêng đầu sang hỏi cô, “Buổi tối muốn ăn cái gì?” (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
“Là anh mời hay tôi mời?” cô hỏi.
Đang bật bản đồ chỉ đường, Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi dừng lại, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, tôi có mấy cơ hội trả lời vậy?”
“Anh đang thi sao?” cô từ trong túi xách lôi ra kem dưỡng da tay, bôi một ít hỗn hợp màu trắng lên mu bàn tay rồi thoa đều, trong nháy mắt trong xe có một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn không dứt, “Lần này về nhà chơi mạt chượt thắng không ít tiền, để tôi mời, anh muốn ăn cái gì?”
Chân mày Mạnh Hoài Khiêm giãn ra.
“Kêu thêm Dung Khôn cùng Trình Việt được chứ?” cô lại lấy điện thoại di động ra nhìn, “Nên ăn cái gì đây?”
Người lá xe đột nhiên im lặng, cô thúc giục, “Hỏi anh đấy, ăn cái gì?”
“Cái dì cũng được!”
“Sang năm mới sao anh lại lười thế.” Cô nhìn không thuận mắt, lắc đầu một cái, “Được rồi, tháng giêng lười nói với anh. Để tôi hỏi xem bọn Dung Khôn muốn ăn cái gì>”
Nửa phút sau.
Dung Khôn cẩn thận lựa lời nói, trả lời tin nhắn [Một mình cô mời hay là hai người mời?]
Trì Sương:[?]
Dung Khôn: [Ok, tôi hiểu]ư
Trì Sương:[?]
Dung Khôn : [tôi cho rằng bạn trai cô ra mắt nhà mẹ đẻ nên mời ăn cơm]
Trì Sương: [Xin hỏi trong mắt anh tôi là người keo kiệt thế sao? Mời anh ăn một bữa cơm làm anh lo sợ đến thế ư?]
Công việc của cô bận rộn, tiếp xúc qua lại, cùng người khác nói chuyện phiếm ,cũng không biết qua bao lâu, ý thức được chiếc xe vẫn không di chuyển, cô mới chịu ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe vẫn đứng im ở bãi đậu xe.
“Anh làm gì thế!” cô kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm, “Làm sao không lái xe đi?”
Mạnh Hoài Khiêm ôn hòa, “Đang dợi cô trò chuyện xong cho tôi mục tiêu địa chỉ.”
“Tôi còn chưa nói sao?” cô nghi ngờ.
“Không có.”
“Oh ---” cô nói, “Đi Quốc Mậu đi, Dung Khôn nói muốn ăn đồ ăn của chính phủ” ( ??? món gì dợ) (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
“Cậu ta đúng là biết ăn.” Anh khẽ mỉm cười.
Anh mở máy, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đường hôm nay không tính là kẹt, trong thành phố vẫn còn thoáng đãng, một đường suông sẻ tới Quốc Mậu.
Trì Sương đã đặt trước phòng riêng với nhà hàng. Dung Khôn cùng Trình Việt cũng gần đây, hai người họ tới trước, đang trao đổi tin tức lúc tụ họp ăn tết với gia tốc, nhân viên phục vụ gõ cửa, bộn họ liền dừng lại, cửa được mở ra, Trì Sương cùng Mạnh Hoài Khiêm tiến vào. Nơi này có bật lò sưởi, cô đêm áo khoác choàng cởi xuống, mhk tự nhiên cầm lấy, giúp cô treo lên, tiếp theo lại treo quần áo của mình ở một bên.
Động tác liên tiếp nước chảy mây trôi, tựa như đã làm vô số lần.
Dung Khôn: “…”
Trì Sương ngược lại có chút kinh ngạc: “Lão Mạnh sao lại tới đây, mình còn tưởng chỉ có ba bọn mình thôi chứ. Không phải, lúc buổi trưa mình gọi điện hẹn cậu ăn tối, không phải cậu nói không rảnh sao?”
Mạnh Hoài Khiêm yên lặng mấy giây, giương mắt, “Cho cậu một cái ngạc nhiên.”
Trì Sương bật cười.
Trình Việt còn tưởng mình nghe lầm, sau khi phải ứng lại lại dở khóc dở cười, “Không nói nữa.”
Dung Khôn tự giác gách vác trách nhiệm yểm hộ nặng nề, không giấu vết nói lảng sang chuyện khác, nhạo báng Trì Sương, “Phú bà, ăn tết đáng mạt chược thắng được bao nhiêu nha?”
Trì Sương thần bí hề hề giơ bàn tay ra, năm ngón tay.
Dung Khôn “Năm trăm ngàn!”
“Không nói!”
Trì Sương lập tức thu tay vào, hận không thể tại chỗ biểu diễn cửu âm bạch cốt trảo, cào chết tên tư bản ngứa răng này.
Trình Việt : “Năm triệu?”
Trì Sương: “… Bữa này chúng ta AA, không nói đùa nha, nếu không mấy người không xó biện pháp rời khỏi căn phòng này.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Dung Khôn tặc lưỡi một cái, “Ít nhất lúc ăn tết cô còn có thu nhập, đâu như chúng tôi, túi đã sớm trống trơn, đáng thương cho chúng tôi một đám nghèo khó nha, phải phá hủy tường phía đông để xây tường phía tây, một thân toàn chắp vá.”
Trình Việt cũng phụ họa, “Ai nói không phải, ăn tết tôi còn đưa cho cha một tờ giấy nợ đây.”
“Giấy nợ mấy cậu kí cho mình bao giờ mới trả?” Mạnh Hoài Khiêm một mực không lên tiếng bây giờ mới thong thả nói.
“Cái gì vậy?” quần chúng ăn dưa Trì Sương trợn tròn mắt, “Hai người họ còn nợ tiền anh?”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Nợ rất nhiều.”
Dung Khôn, “Cơm này không ăn được nữa, sơn hào hải vị cũng không vô nữa…”
Trình Việt thấy Trì Sương tò mò, nín cười giải thích với cô, “Mạnh Hoài Khiêm mười mấy tuổi đã bắt đầu kiếm tiền, chưa tròn mười tám tuổi đã kiếm được không ít. Sau đó ở nước ngoài cùng người khác gây dựng sự nghiệp, tóm lại, thời điểm mấy người bọn tôi phá gia chi tử, cậu ấy đã kiếm được không biết bao nhiêu tiền, nếu không, bữa ăn này để cho cậu ấy trả tiền?”
Trì Sương kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm.
Dung Khôn giơ tay lên, đè lên trán một cái, trong lòng mắng Trình Việt hơn tám trăm lần, đồ không có mắt nhìn, đến bây giờ vẫn không nhìn ra Mạnh Hoài Khiêm thà đạp anh em cũng phải nâng cao bản thân….
Kết thúc một bữa ăn, bầu không khí rất tốt.
Trì Sương vẫn chủ động trả tiền. (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Trình Việt ngược lại không có thoái quen này, lúc Trì Sương đi vệ sinh, cậu ta nhìn Dung Khôn một chút, lại nhìn Mạnh Hoài Khiêm, nhỏ giọng nói: “Đời này chưa bao giờ lúng túng như vậy, hai người làm sao lại không thanh toán trước, mình cho là hai người đã trả rồi, sớm biết như vậy mình đã thanh toán, hai người thật là, lại ngồi yên!”
“Ăn đều ăn rồi, nếu lúng túng có thể phun ra.”
Dung Khôn không thay đổi sắc mặt nói.
Anh ta không thể thay mặt Trì Sương thanh toán.
Đến nổi vị ngồi bên cạnh này, phân nữa là không dám, dẫu sao có người cũng không lên tiếng.
-
Tháng 4, tháng 5 hàng năm Trì Sương muốn rời khởi Bắc Kinh.
Trước kia cô hoặc là rời thành phố, hoặc ở nhà đóng cửa không ra ngoài, năm nay lại không thể được. Trì Trung Tiểu Uyển kinh doanh rất tốt, cô chiếm cổ phẩn nhiều hơn, không thế nào ném quyền quản lý mọi việc cho chị họ. Vừa ra khỏi cửa, cho dù cô có cẩn thận đeo khẩu trang, đội nón cùng mặc quần áo dài, vẫn khó lòng phòng bị với bông cây liễu, da cô bị dị ứng với nó, trên khuôm mặt trắng nón hay cổ cũng nổi lên mấy chấm mẩn đỏ.
Tháng trước Mạnh Hoài Khiêm đã sắp xếp xong hành trình, anh ấy không thể tùy ý sửa đổi được, càng không thể bỏ bê công việc, chỉ có thể đi một bước lại quay đầu ba lần rời khỏi Bắc Kinh.
Anh ấy để lại bác sĩ gia đình cho cô, mỗi ngày hai lần đến khám.
Tình huống của Trì Sương khá tốt, chỉ cần rời đi địa phương nào có bông liễu, lại uống thuốc chống dị ứng dưới sự an bài của bác sĩ, rất nhanh đã khôi phục như ban đầu. Mạnh Hoài Khiêm còn phải ở bên ngoài xử lý tất cả công việc mới có thể trở về Bắc Kinh, mỗi ngày anh chỉ có thể liên tục kiểm tra điện thoại di động ---- ước chừng do mấy ngày trước bị anh làm phiền, cô lười trả lời, trực tiếp dùng điện thoại di động chụp ảnh gửi cho anh.
Đây là một trong số ít bức ảnh lưu trên điện thoại của anh.
Mạnh Hoài Khiêm đứng trước của sổ sát mặt đất trong phòng khách sạn, từ trước đến nay anh không hiểu cảm giác trở về nhà là như thế nào, bây giờ đã cảm nhận được.
…
Nỗi nhớ nhà như một mũi tên.
Người đàn ông trẻ tưởi mặt mũi lạnh lùng ở quầy báo tiện tay lật một quyển tạp chú, cách sau lưng anh khoảng hai trăm thước là một tòa nhà cao ốc. Cả đoạn đường này anh ta không rõ mình mang tâm trạng như thế nào lần nữa trở về Bắc Kinh. Buông tờ báo xuống, anh ta từ trong túi cầm ra một chiếc điện thoại di động cũ nát, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, không biết làm sao nữa, người đầu tiên muốn liên lạc chính là cô. Kết quả không gọi được cho cô, hẳn là cô chặn cược gọi từ số lạ.
Rất phù hợp với tính tình của cô. (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Anh ta chỉ có thể liên lạc với người anh ta tín nhiệm nhất.
Mạnh Hoài Khiêm muốn tham gia hội nghị, lúc đi vào phòng hội nghị, trợ lý nhận từ anh điện thoại di động, giúp anh xử lý nếu có ai gọi đến, chuông di động vang lên, là một chuỗi dãy số xa lạ. Trợ lý chần chừ nghe máy, sau khi mở miệng hỏi bên kia là ai, đầu dây bên kia lại không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Kỳ quái.
Chuông điện thoại lại reo__
Người đàn ông liếc nhìn dãy số gọi đến, vốn định trực tiếp cắt đứt, đôi mắt rũ xuống suy tư mấy giây, như là không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn nhận, “A lô.”
“Đã ăn cơm chưa?” Hứa Thư Ninh giọng nói êm ái truyền tới, “Đừng nói cho em biết anh lại nấu mì gói, như vậy rất không dinh dưỡng, nếu không như vậy đi, em nhờ Giai Gai đưa cho anh chút đồ ăn?”
“Không cần.” anh ta trả lời.
“Anh nói xem chúng ta có phải vận khí không tốt không, em vừa đụng phải bạn học của anh em,” Hứa Thư Ninh cao hứng nói, “Anh áy nói rằng năm ngoái anh trai em đưa bạn gái đến chỗ anh ấy ăn tối, anh ấy có thể giúp em tìm người phụ nữ đó. Có thể cô ấy biết tin tức của anh trai em.”
Cô không nói, mầy ngày ngắn ngủi này cô cũng phải chịu nhiều đau khổ.
Cô chưa từng đi qua nhiều địa phương, thiếu chút nữa là bị lừa. Cô vốn tiết kiệm, hận không thể chia một đồng tiền làm hai, việc gì cũng cẩn thận, nhưng cô lại sợ anh quá nóng lòng chờ đợi tin tức ở nhà cho nên cô chọn những phương tiện di chuyển nhanh hơn và đắt tiền hơn. Số tiền cô dành dụm trong mấy năm qua đã tiêu gần hết trong chưa đầy một nằm, nhưng không thành vấn đề, cô mím môi. Tiền không có còn có thể kiếm lại, cô không hy vọng anh không có trí nhớ, mặc dù anh chưa nói, nhưng cô nhìn ra được, anh rất thống khổ.
Lần này cô nhất định phải hỏi anh trai đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, anh trai đừng nghĩ lừa gạt cô lần nữa.
Tóm lại, cô đã đáp ứng rồi, phải giúp anh tìm được đường về nhà.
“Ừm”
Nghe thấy anh không hăng hái lắm, cô vừa cười vừa an ủi anh, “Anh ở nhà nhớ ăn nhiều cơm, đừng gấp quá, lần này nhất định em sẽ không tay không về mà. Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên nói với anh, em thấy trời sắp ấm lên, mặc áo dài tay sẽ rất nóng, em ở trên mạng mua cho anh mấy cái áo ngắn tay, nhìn trạng thái giao hàng có lẽ hôm nay hoặc buổi sáng ngày mai sẽ đến.”
“Đã biết.” anh ta nói.
“Được rồi,” Hứa Thư Ninh giọng nhanh nhẹn, “Em cúp máy đây.”
Lúc cô muốn cúp điện thoại trước, anh lại bảo cô, “Thư Ninh.”
“Ừm, làm sao vậy?”
“Một mình cô ở bên ngoài không an toàn, về nhà sớm đi.”
Anh ta nói, “Không tìm được anh trai cô cũng được.”
Hứa Thư Ninh rất kinh ngạc, “A? Không sao, không sao, bây giờ trị an rất tốt, anh đừng lo lắng cho em.”
“Chú ý an toàn.”
Nói xong câu này, anh ta cups điện thoại, trầm tư mấy giây, không có một tia do dự nào đem điện thoại cũ nát tắt máy ném vào trong thùng rác.
Dung Khôn ngáp dài tới phòng làm việc, mới ngồi xuống, chưa kịp uống một hớp cà phê, điện thoại đã reo lên, anh ta lười biết alo một tiếng, nhưng đầu bên kia truyền đến giọng nam khàn khàn quen thuộc.
“Dung Khôn, là mình.”
“Mình là Lương Tiềm.”
(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
“Để cho tôi nhìn xem mắt anh có đỏ hay không?” cô thành thực đi đến, cùng anh đứng sánh vai.
Trên thực tế, Mạnh Hoài Khiêm không phải là người sẽ nói mấy chuyện tiếu lâm.
Nhưng giờ phút này trước mặt cô lại nói vài câu: “Tạm thời còn chưa bị bệnh đau mắt đỏ.”
“Lạnh muốn chết.” Trì Sương trợn mắt nhìn anh,”Đi thôi, bên này có quá nhiều người.”
Sau khi lấy hành lý, Mạnh Hoài Khiêm mang Trì Sương tới bãi đậu xe, hiếm khi anh không mang theo tài xế, cô thuận thế ngòi ở ghế phó lái, dễ dàng cùng anh trò chuyện, “Sếp Mạnh, năm mới của anh như thế nào?”
“Giống như năm trước thôi.” Anh chuẩn bị lái xe, lại nghiêng đầu sang hỏi cô, “Buổi tối muốn ăn cái gì?” (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
“Là anh mời hay tôi mời?” cô hỏi.
Đang bật bản đồ chỉ đường, Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi dừng lại, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, tôi có mấy cơ hội trả lời vậy?”
“Anh đang thi sao?” cô từ trong túi xách lôi ra kem dưỡng da tay, bôi một ít hỗn hợp màu trắng lên mu bàn tay rồi thoa đều, trong nháy mắt trong xe có một mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn không dứt, “Lần này về nhà chơi mạt chượt thắng không ít tiền, để tôi mời, anh muốn ăn cái gì?”
Chân mày Mạnh Hoài Khiêm giãn ra.
“Kêu thêm Dung Khôn cùng Trình Việt được chứ?” cô lại lấy điện thoại di động ra nhìn, “Nên ăn cái gì đây?”
Người lá xe đột nhiên im lặng, cô thúc giục, “Hỏi anh đấy, ăn cái gì?”
“Cái dì cũng được!”
“Sang năm mới sao anh lại lười thế.” Cô nhìn không thuận mắt, lắc đầu một cái, “Được rồi, tháng giêng lười nói với anh. Để tôi hỏi xem bọn Dung Khôn muốn ăn cái gì>”
Nửa phút sau.
Dung Khôn cẩn thận lựa lời nói, trả lời tin nhắn [Một mình cô mời hay là hai người mời?]
Trì Sương:[?]
Dung Khôn: [Ok, tôi hiểu]ư
Trì Sương:[?]
Dung Khôn : [tôi cho rằng bạn trai cô ra mắt nhà mẹ đẻ nên mời ăn cơm]
Trì Sương: [Xin hỏi trong mắt anh tôi là người keo kiệt thế sao? Mời anh ăn một bữa cơm làm anh lo sợ đến thế ư?]
Công việc của cô bận rộn, tiếp xúc qua lại, cùng người khác nói chuyện phiếm ,cũng không biết qua bao lâu, ý thức được chiếc xe vẫn không di chuyển, cô mới chịu ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe vẫn đứng im ở bãi đậu xe.
“Anh làm gì thế!” cô kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm, “Làm sao không lái xe đi?”
Mạnh Hoài Khiêm ôn hòa, “Đang dợi cô trò chuyện xong cho tôi mục tiêu địa chỉ.”
“Tôi còn chưa nói sao?” cô nghi ngờ.
“Không có.”
“Oh ---” cô nói, “Đi Quốc Mậu đi, Dung Khôn nói muốn ăn đồ ăn của chính phủ” ( ??? món gì dợ) (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
“Cậu ta đúng là biết ăn.” Anh khẽ mỉm cười.
Anh mở máy, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đường hôm nay không tính là kẹt, trong thành phố vẫn còn thoáng đãng, một đường suông sẻ tới Quốc Mậu.
Trì Sương đã đặt trước phòng riêng với nhà hàng. Dung Khôn cùng Trình Việt cũng gần đây, hai người họ tới trước, đang trao đổi tin tức lúc tụ họp ăn tết với gia tốc, nhân viên phục vụ gõ cửa, bộn họ liền dừng lại, cửa được mở ra, Trì Sương cùng Mạnh Hoài Khiêm tiến vào. Nơi này có bật lò sưởi, cô đêm áo khoác choàng cởi xuống, mhk tự nhiên cầm lấy, giúp cô treo lên, tiếp theo lại treo quần áo của mình ở một bên.
Động tác liên tiếp nước chảy mây trôi, tựa như đã làm vô số lần.
Dung Khôn: “…”
Trì Sương ngược lại có chút kinh ngạc: “Lão Mạnh sao lại tới đây, mình còn tưởng chỉ có ba bọn mình thôi chứ. Không phải, lúc buổi trưa mình gọi điện hẹn cậu ăn tối, không phải cậu nói không rảnh sao?”
Mạnh Hoài Khiêm yên lặng mấy giây, giương mắt, “Cho cậu một cái ngạc nhiên.”
Trì Sương bật cười.
Trình Việt còn tưởng mình nghe lầm, sau khi phải ứng lại lại dở khóc dở cười, “Không nói nữa.”
Dung Khôn tự giác gách vác trách nhiệm yểm hộ nặng nề, không giấu vết nói lảng sang chuyện khác, nhạo báng Trì Sương, “Phú bà, ăn tết đáng mạt chược thắng được bao nhiêu nha?”
Trì Sương thần bí hề hề giơ bàn tay ra, năm ngón tay.
Dung Khôn “Năm trăm ngàn!”
“Không nói!”
Trì Sương lập tức thu tay vào, hận không thể tại chỗ biểu diễn cửu âm bạch cốt trảo, cào chết tên tư bản ngứa răng này.
Trình Việt : “Năm triệu?”
Trì Sương: “… Bữa này chúng ta AA, không nói đùa nha, nếu không mấy người không xó biện pháp rời khỏi căn phòng này.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Dung Khôn tặc lưỡi một cái, “Ít nhất lúc ăn tết cô còn có thu nhập, đâu như chúng tôi, túi đã sớm trống trơn, đáng thương cho chúng tôi một đám nghèo khó nha, phải phá hủy tường phía đông để xây tường phía tây, một thân toàn chắp vá.”
Trình Việt cũng phụ họa, “Ai nói không phải, ăn tết tôi còn đưa cho cha một tờ giấy nợ đây.”
“Giấy nợ mấy cậu kí cho mình bao giờ mới trả?” Mạnh Hoài Khiêm một mực không lên tiếng bây giờ mới thong thả nói.
“Cái gì vậy?” quần chúng ăn dưa Trì Sương trợn tròn mắt, “Hai người họ còn nợ tiền anh?”
Mạnh Hoài Khiêm gật đầu, “Nợ rất nhiều.”
Dung Khôn, “Cơm này không ăn được nữa, sơn hào hải vị cũng không vô nữa…”
Trình Việt thấy Trì Sương tò mò, nín cười giải thích với cô, “Mạnh Hoài Khiêm mười mấy tuổi đã bắt đầu kiếm tiền, chưa tròn mười tám tuổi đã kiếm được không ít. Sau đó ở nước ngoài cùng người khác gây dựng sự nghiệp, tóm lại, thời điểm mấy người bọn tôi phá gia chi tử, cậu ấy đã kiếm được không biết bao nhiêu tiền, nếu không, bữa ăn này để cho cậu ấy trả tiền?”
Trì Sương kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm.
Dung Khôn giơ tay lên, đè lên trán một cái, trong lòng mắng Trình Việt hơn tám trăm lần, đồ không có mắt nhìn, đến bây giờ vẫn không nhìn ra Mạnh Hoài Khiêm thà đạp anh em cũng phải nâng cao bản thân….
Kết thúc một bữa ăn, bầu không khí rất tốt.
Trì Sương vẫn chủ động trả tiền. (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Trình Việt ngược lại không có thoái quen này, lúc Trì Sương đi vệ sinh, cậu ta nhìn Dung Khôn một chút, lại nhìn Mạnh Hoài Khiêm, nhỏ giọng nói: “Đời này chưa bao giờ lúng túng như vậy, hai người làm sao lại không thanh toán trước, mình cho là hai người đã trả rồi, sớm biết như vậy mình đã thanh toán, hai người thật là, lại ngồi yên!”
“Ăn đều ăn rồi, nếu lúng túng có thể phun ra.”
Dung Khôn không thay đổi sắc mặt nói.
Anh ta không thể thay mặt Trì Sương thanh toán.
Đến nổi vị ngồi bên cạnh này, phân nữa là không dám, dẫu sao có người cũng không lên tiếng.
-
Tháng 4, tháng 5 hàng năm Trì Sương muốn rời khởi Bắc Kinh.
Trước kia cô hoặc là rời thành phố, hoặc ở nhà đóng cửa không ra ngoài, năm nay lại không thể được. Trì Trung Tiểu Uyển kinh doanh rất tốt, cô chiếm cổ phẩn nhiều hơn, không thế nào ném quyền quản lý mọi việc cho chị họ. Vừa ra khỏi cửa, cho dù cô có cẩn thận đeo khẩu trang, đội nón cùng mặc quần áo dài, vẫn khó lòng phòng bị với bông cây liễu, da cô bị dị ứng với nó, trên khuôm mặt trắng nón hay cổ cũng nổi lên mấy chấm mẩn đỏ.
Tháng trước Mạnh Hoài Khiêm đã sắp xếp xong hành trình, anh ấy không thể tùy ý sửa đổi được, càng không thể bỏ bê công việc, chỉ có thể đi một bước lại quay đầu ba lần rời khỏi Bắc Kinh.
Anh ấy để lại bác sĩ gia đình cho cô, mỗi ngày hai lần đến khám.
Tình huống của Trì Sương khá tốt, chỉ cần rời đi địa phương nào có bông liễu, lại uống thuốc chống dị ứng dưới sự an bài của bác sĩ, rất nhanh đã khôi phục như ban đầu. Mạnh Hoài Khiêm còn phải ở bên ngoài xử lý tất cả công việc mới có thể trở về Bắc Kinh, mỗi ngày anh chỉ có thể liên tục kiểm tra điện thoại di động ---- ước chừng do mấy ngày trước bị anh làm phiền, cô lười trả lời, trực tiếp dùng điện thoại di động chụp ảnh gửi cho anh.
Đây là một trong số ít bức ảnh lưu trên điện thoại của anh.
Mạnh Hoài Khiêm đứng trước của sổ sát mặt đất trong phòng khách sạn, từ trước đến nay anh không hiểu cảm giác trở về nhà là như thế nào, bây giờ đã cảm nhận được.
…
Nỗi nhớ nhà như một mũi tên.
Người đàn ông trẻ tưởi mặt mũi lạnh lùng ở quầy báo tiện tay lật một quyển tạp chú, cách sau lưng anh khoảng hai trăm thước là một tòa nhà cao ốc. Cả đoạn đường này anh ta không rõ mình mang tâm trạng như thế nào lần nữa trở về Bắc Kinh. Buông tờ báo xuống, anh ta từ trong túi cầm ra một chiếc điện thoại di động cũ nát, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, không biết làm sao nữa, người đầu tiên muốn liên lạc chính là cô. Kết quả không gọi được cho cô, hẳn là cô chặn cược gọi từ số lạ.
Rất phù hợp với tính tình của cô. (Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Anh ta chỉ có thể liên lạc với người anh ta tín nhiệm nhất.
Mạnh Hoài Khiêm muốn tham gia hội nghị, lúc đi vào phòng hội nghị, trợ lý nhận từ anh điện thoại di động, giúp anh xử lý nếu có ai gọi đến, chuông di động vang lên, là một chuỗi dãy số xa lạ. Trợ lý chần chừ nghe máy, sau khi mở miệng hỏi bên kia là ai, đầu dây bên kia lại không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Kỳ quái.
Chuông điện thoại lại reo__
Người đàn ông liếc nhìn dãy số gọi đến, vốn định trực tiếp cắt đứt, đôi mắt rũ xuống suy tư mấy giây, như là không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn nhận, “A lô.”
“Đã ăn cơm chưa?” Hứa Thư Ninh giọng nói êm ái truyền tới, “Đừng nói cho em biết anh lại nấu mì gói, như vậy rất không dinh dưỡng, nếu không như vậy đi, em nhờ Giai Gai đưa cho anh chút đồ ăn?”
“Không cần.” anh ta trả lời.
“Anh nói xem chúng ta có phải vận khí không tốt không, em vừa đụng phải bạn học của anh em,” Hứa Thư Ninh cao hứng nói, “Anh áy nói rằng năm ngoái anh trai em đưa bạn gái đến chỗ anh ấy ăn tối, anh ấy có thể giúp em tìm người phụ nữ đó. Có thể cô ấy biết tin tức của anh trai em.”
Cô không nói, mầy ngày ngắn ngủi này cô cũng phải chịu nhiều đau khổ.
Cô chưa từng đi qua nhiều địa phương, thiếu chút nữa là bị lừa. Cô vốn tiết kiệm, hận không thể chia một đồng tiền làm hai, việc gì cũng cẩn thận, nhưng cô lại sợ anh quá nóng lòng chờ đợi tin tức ở nhà cho nên cô chọn những phương tiện di chuyển nhanh hơn và đắt tiền hơn. Số tiền cô dành dụm trong mấy năm qua đã tiêu gần hết trong chưa đầy một nằm, nhưng không thành vấn đề, cô mím môi. Tiền không có còn có thể kiếm lại, cô không hy vọng anh không có trí nhớ, mặc dù anh chưa nói, nhưng cô nhìn ra được, anh rất thống khổ.
Lần này cô nhất định phải hỏi anh trai đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, anh trai đừng nghĩ lừa gạt cô lần nữa.
Tóm lại, cô đã đáp ứng rồi, phải giúp anh tìm được đường về nhà.
“Ừm”
Nghe thấy anh không hăng hái lắm, cô vừa cười vừa an ủi anh, “Anh ở nhà nhớ ăn nhiều cơm, đừng gấp quá, lần này nhất định em sẽ không tay không về mà. Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên nói với anh, em thấy trời sắp ấm lên, mặc áo dài tay sẽ rất nóng, em ở trên mạng mua cho anh mấy cái áo ngắn tay, nhìn trạng thái giao hàng có lẽ hôm nay hoặc buổi sáng ngày mai sẽ đến.”
“Đã biết.” anh ta nói.
“Được rồi,” Hứa Thư Ninh giọng nhanh nhẹn, “Em cúp máy đây.”
Lúc cô muốn cúp điện thoại trước, anh lại bảo cô, “Thư Ninh.”
“Ừm, làm sao vậy?”
“Một mình cô ở bên ngoài không an toàn, về nhà sớm đi.”
Anh ta nói, “Không tìm được anh trai cô cũng được.”
Hứa Thư Ninh rất kinh ngạc, “A? Không sao, không sao, bây giờ trị an rất tốt, anh đừng lo lắng cho em.”
“Chú ý an toàn.”
Nói xong câu này, anh ta cups điện thoại, trầm tư mấy giây, không có một tia do dự nào đem điện thoại cũ nát tắt máy ném vào trong thùng rác.
Dung Khôn ngáp dài tới phòng làm việc, mới ngồi xuống, chưa kịp uống một hớp cà phê, điện thoại đã reo lên, anh ta lười biết alo một tiếng, nhưng đầu bên kia truyền đến giọng nam khàn khàn quen thuộc.
“Dung Khôn, là mình.”
“Mình là Lương Tiềm.”
(Truyện được edit bởi bé Heo – chỉ đăng tại dtruyen)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.