Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 33:

Lâm Miên Miên

23/11/2023

Trong phòng tổng thống ở khách sạn, Dung Khôn vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm hoa văn trên chiếc thảm.

Sống đến nay đã được 29 năm, anh ta chưa nghe thấy chuyện ly kỳ như vậy ___ ngay khi mọi người đều cho rằng Lương Tiềm đã chết rồi, người ta lại trở về. loại chuyện như này làm sao lại phát sinh chứ? Nếu như là một tuần sau khi xảy ra chuyện, không dù là một hay hai tháng tìm được Lương Tiềm, anh ta cũng có thể tiếp nhận một cách hợp lý, nhưng bây giờ cũng đã một năm, người này đột nhiên xuất hiện! (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)

Lúc mới nhận được điện thoại, anh ta cho rằng người khác đùa dai.

Cho đến khi đầu dây bên kia nói lại những chuyện cũ hồi bé mà chỉ mấy người bọn họ mới biết.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, cũng không cần đi làm một vài thủ tục xét nghiệm ADN hay vân tay, anh ta nhìn ánh mắt quen thuộc của người này liền kết luận đây là Lương Tiềm còn sống sót trở về.

Tuy nhiên vẫn còn có cảm giác phát hoảng, luôn có ảo giác mình đang ở âm phủ vậy.

Cánh tay Dung Khôn cũng nổi đầy da gà, sau lưng mơ hồ lạnh toát cả người, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, mưu tính muốn thúc giục Trình Việt từ thành phố Thiên Tận trở lại. Cái loại chuyện quỷ dị như này không thể để cho một mình anh ta đối mặt.

Phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, không bao lâu sau liền an tĩnh trợ lại.

Lương Tiềm tùy ý khoác áo ngủ đi ra, tóc còn ướt nhẹp, anh ta cảm thán một tiếng, “Tắm nước lạnh đúng là thoải mái hơn.”

Dung Khôn nhìn anh ta mấy lần, lại không dấu vết che đi tầm mắt.

“Cảm ơn.” Lương Tiềm tìm thấy máy cạo râu trên bồn rửa mặt, nhìn vào gương để cạo đi những dợ râu nhô ra, “Mình đã gọi cho Hoài Khiêm, có thể cậu ấy đang họp, mình không muốn làm trễ nãi cậu ấy, cuối cùng không nói gì với trợ lý của cậu ấy.”

Dẫu sao cũng cách xa một năm, cùng với “Âm dương cách biệt, “dù trong lòng xác định là bạn tốt, Dung Khôn vẫn không thể giải thích được sự xa lạ. Đại khái là chuyện phát sinh quá đột ngột, cũng không có tin tức trì hoãn, anh ta chỉ có thể khô cằn đáp một tiếng, “Mấy ngày nay cậu ấy đi công tác ở bên ngoài,”

“Ừm.”

Lương Tiềm lại nói, “Hai ngày trước mình đã trở về, bất quá không xác định được rốt cuộc tình huống gì nên không liên lạc với các cậu. Nghĩ muốn tìm hiểu một chút tin tức sau khi mình xảy ra chuyện, tóm lại, “ anh ta dừng lại chốc lát, dã lâu rồi không dùng dao cạo như vậy, động tác có chút không thành thạo, “Cảm ơn các cậu, mình nghĩ các cậu có thể đè xuống chuyện này đã giúp mình ngăn chặn ảnh hưởng đến công ty.”

Dung Khôn giật giật khóe môi.

Đừng nói ngay từ đầu tới đuôi người bỏ tiền xuất lực là Mạnh Hoài Khiêm, cho dù có phần của hắn, trước khi Trình Việt và Mạnh Hoài Khiêm đến, anh ta sẽ không nói về chuyện nội bộ riêng tư, tuyệt đối không há mồm nói một chữ.

“Những chuyện này cũng không vội vàng.” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)

Lương Tiềm rửa mặt, mùi bạc hà nhàn nhạt bước tới, vô cùng tự nhiên đưa tay, “Cho mình mượn điện thoại di động gọi một cuộc.”

Dung Khôn bất động, ngước mắt nhìn anh ta,” Hình như không có điện thoại cố định.”

Mặc dù nói như vậy, vẫn đem điện thoại đưa cho hắn.

Lương Tiềm tiện tay dùng khăn lông xoa tóc, không lật danh bạn mà nhập từng số một, đến khi nhập đến số thứ năm, phía dưới đã hiện ra chú thích.

Bà chủ Trì giàu có.

anh ta ngước mắt lên nhìn, thờ ơ liếc nhìn Dung Khôn đang có cảm giác ngồi trên bàn chông, anh ta bấm điện thoại vừa hỏi, “Hiện nay ở bên cạnh cô ấy có ruồi nhặng sao?”

“Ai?” Dung Khôn khỏi,

“Sương Sương.”

Dung Khôn :”…”

Cho nên mượn điện thoại của anh ta để gọi cho Trì Sương?

Anh ta còn chưa kịp trả lời, Lương Tiềm đã lui về sau hai bước, đi tới phòng ngủ.

Một lát sau bên kia mới nhận, truyền đên giọng nữ làm tim Lương Tiềm hồi hộp vừa quen thuộc vừa xa lạ, “nghe đây, chúng tôi tới rồi, nhưng chỉ muộn nửa giờ, đừng thúc giục chúng tôi nữa.”

Mấy ngày này, Trì Sương cũng rất phiền lòng. Ở nhà nhàm chán quá, dứt khoát đi đánh bài trên mạng, có một lần gửi nhầm link cho Dung Khôn, anh ta nhanh chóng gia nhập.

Mấy ngày nay bọn họ đều chơi poker một phòng.

Có lúc anh ta tới chậm, cô sẽ ở trên wechat gửi tin nhắn thúc giục.

Anh ta ngược lại tốt, cô so với hôm qua chậm mười mấy giây nên không thể chung phòng, anh ta liền gọi điện thoại thúc giục.

Tư chất của ai thấp hơn,dễ bị lộ ra.



Lương Tiềm ngẩn ra. Mặc dù mới khôi phục trí nhớ không lâu, nhưng anh ta chắc chắn, trước khi anh ta xảy ra chuyện, Sương Sương cùng Dung Khôn mặc dù gặp mặt cũng sẽ nói đùa nhưng quan hệ không tốt đến bước này.

“A lô?” thấy bên này không lên tiếng, cô hỏi lại.

Lương Tiềm phục hồi tinh thần, cổ họng đặc biệt không lưu loát, cùng lúc Dung Khôn đối mặt tự tại bất đồng, giờ phút này chẳng qua là cách điện thoại, anh ta cũng không biết nói gì cho phải.

“Sương Sương” thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành hai chữ này.

Một năm nay trôi qua cũng không quá lâu, lúc trở lại Bắc Kinh không tránh khỏi có chút xa lạ, cho đến khi nghe được giọng cô, mới có cảm giác được trở về nhà sau một thời gian dài xa cách.

Trì Sương đang ngồi trên ghế sa lon gặm trái táo, cô dùng bả vai kẹp điện thoại di động, một tay khác đang vận hành máy tính bảng.

Đột nhiên ngón tay trên màn hình dừng lại, trái táo bị cô cắn thành một lỗ hổng.

“Sương Sương là tên cho anh gọi à? Anh muốn bị tôi chán ghét đúng không?”

Cô tựa hồ mới phản ứng được đầu dây bên kia không phải Dung Khôn, nghi ngờ và bối rối hỏi, “Chờ một chút, anh là ai?”

Lương Tiềm yên lặng.

Từ lúc bắt đầu nghe điện thoại, chỉ có từ “Anh là ai” ba chữ đầy phòng bị, hời hợt đối với anh ta.

“Là anh, Lương Tiềm.”

Anh ta đang muốn hít sâu một hơi giải thích nguyên nhân mình còn sống, đâu kia yên tĩnh hai giây, lập tức tức giận đối với hắn mắng chửi, “Cút, có bệnh à?”

Sau đó, cô dứt khoát cúp điện thoại, tiếng tip một tiếng, điện thoại kết thúc.

“…” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)

Lương Tiềm ngây người một chút, sau đó phục hồi tinh thần dở khóc dở cười.

Cũng đúng, đây mới là cô trong trí nhớ hắn.



Giang Thi Vũ từ phòng bếp đi ra, ôm một ly kem, đào một muỗng, đi tới bên này hỏi, “chị , xin hãy tử tế, ai gọi điện thế? Sếp Mạnh?”

“Xin hỏi cậu tới nơi này là thanh trừ sạch sẽ tủ lạnh của mình sao?”

Trì Sương nhích sang một bên một chút, lúc này mới chậm rãi trả lời vấn đề của cô ấy, “Không phải anh ta, là bạn tốt của hắn.”

“Sếp Dung hay sếp Trình?” Giang Thi Vũ cảm khái, “Mình cũng muốn trải nghiệm cảm giác có bạn tốt là nhà tư bản có mùi vị gì…”

“Đều không phải.”

“Ủa?” Giang Thi Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, đem cái muỗng tới bên miệng cô đút vào, “Vậy còn người nào khác à?”

“Bạn tốt của Mạnh Hoài Khiêm ngoại trừ Dung Khôn và Trình Việt, không phải còn một người khác sao?” Trì Sương hời hợt nói.

-

Hội nghị kéo dài đằng đẵng.

Đến khi Mạnh Hoài Khiêm đi ra, đã là chạng vạng. Trợ lý vội vàng đi tới, báo cáo tình huống, “Lưu tổng nghe tin tức anh tới đây, muốn cùng anh hẹn thời gian ăn cơm, sếp Trình cùng sếp Dung đều gọi tới có chuyện gấp tìm anh, bảo anh phải gọi lại.”

Mạnh Hoài Khiêm nhận lấy điện thoại trợ lý đưa tới, tiện tay lật nhật ký cuộc gọi.

Mới họp mấy giờ đồng hồ, anh cũng mệt mỏi, chuyển sang wechat xem có tin nhắn của cô gửi đến hay không.

Anh bước đi nhàn nhã.

Đây là một ngày làm việc bình thường.

Thời tiết ở thành phố này sang tháng năm khí trời cũng thay đổi vô thường, một tiếng sấm từ chân trời phía xa truyền tới. Trợ lý đi sau Mạnh Hoài Khiêm, đến lúc trở lại phòng làm việc, nhìn về bầu trời ngoài cửa sổ, mưa như thác đổ xuống, chờ một chút trở về khách sạn chắc chắn kẹt xe. Thu hồi tầm mắt, nếu như không phải trọng tâm anh ta ổn, phản ứng lại nhanh mới có thể lọt vào mắt sếp Mạnh. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)

Trong lòng trợ lý cũng nhảy tới cổ họng, còn tưởng rằng do mình thất thần, nhìn một cái, mới phát hiện là sếp Mạnh đột nhiên dừng bước, cứng đờ đứng im.



Mấy phút trôi qua.

Trợ lý không biết đã xảy ra tình huống gì, anh ta lặng lẽ thò đầu ra, lại thấy không phải do sếp Mạnh bởi vì trả lười tin nhắn mà quên bước tiếp…. đây là thế nào, chẳng lẽ là việc gấp mà sếp Dung và sếp Trình nói?

Anh ta thử thăm dò một tiếng, “Sếp Mạnh?”

Mạnh Hoài Khiêm dường như từ trong hoảng hốt thức tỉnh, không biết có phải do hội nghị kia kéo dài quá lâu hay không, bước chân của anh ấy luôn trầm ổn lại lảo đảo một cái, súy nữa ngã nhào. Trợ lý kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ anh, nói, “Sếp Mạnh, anh không sao chứ?”

Làm trợ lý cho sếp Mạnh được mấy năm rồi, trừ thời điểm sếp Lương xảy ra chuyện, cho tới bây giờ chưa thấy sếp Mạnh thất thố như vậy.

Chẳng lẽ liên quan đến cô Trì?

Cho đến này, chỉ có thể là cô Trì mới làm cho sếp Mạnh lộ ra hỉ lộ ái ố.

Trên hành lang sáng như ban ngày, đem thần sắc của Mạnh Hoài Khiêm thời khắc này chiếu không bỏ sót, kinh ngạc, luống cuống, mờ mịt, cuối cùng quy về yên lặng.

“Tôi không sao.” Anh nhàn nhạt trả lời.

Lúc này trợ lý mới thở phào một cái, nhưng từ thang máy đến bãi đậu xe, dọc đường này đều cẩn thận quan sát, thời khắc chú ý đến thần sắc của anh.

Mạnh Hoài Khiêm không lập tức lên xe, mà đứng yên bên xe, trầm tư hồi lâu, rốt cuộc x cầm điện thoại lên gọi vào dãy số.

Ngắn ngủi mấy giây sau, Trình Việt khó nén khỏi hưng phấn, âm thanh kinh ngạc vui mừng truyền tới, còn kèm theo mấy tiếng cười, nghe được bên kia rất náo nhiệt.

“Hoài Khiếm! Thấy tin nhắn cùng hình đi, có phải hay không đặc biệt không thể tưởng tượng được.!!”

“Nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy, mình cũng không dám tin trên thế giới này lại có chuyện thần kỳ như vậy, tới tới tới đây, A Tiềm ----

Tròng mắt Mạnh Hoài Khiêm lẳng lặng nghe.

“Hoài Khiêm, là mình.” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)

“Ừm,” anh nói, “Cậu trở về rồi, có khỏe không, không bị thường tích chứ?”

Lương Tiềm bật cười, “Nhìn xem mình vừa mở miệng cậu đã nhận ra mình, đáng vẻ của hai người kia, Dung Khôn nhìn mình như nhìn thấy quỷ vậy, không dám đến gần. A Việt cũng vậy, hận không thể đem mình nói chuyện hai mươi chín năm qua phát sinh toàn bộ nói lại một lần mới chịu tin tưởng.”

“Bất quá hai ngày này vẫn lên nhanh chóng làm thủ tục xác nhận thân phận đi.” Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh nói, “Cho dù là vì chặn những vị cổ đông ở công ty hay là người ở Lương gia.”

“Điều này là tất nhiên rồi.” giọng Lương Tiềm trở nên nghiêm túc, “Lúc nào cậu trở về.?”

“Có thể phải chờ chuyện bên này làm xong.”

“Được, vậy chờ cậu trở về chúng ta lại nói chuyện tiếp. Yên tâm, mình không có sao, thật tốt, A Việt bắt mình ngày mai phải đi bệnh viện một chuyến.”

“Được.” Mạnh Hoài Khiêm đáp ứng, “Công ty bên kia cậu đừng quá vội vàng, chờ mình trở về thương lượng làm sao có thể chọn ra phương án đem ảnh hưởng xuống thấp nhất. Tận lực không để xuất hiện sóng gió nào.”

Lương Tiềm cảm khái không thôi, “Cảm ơn. Mình còn tưởng rằng sau khi trở về sẽ là cục diện rối rắm, không nghĩ tới hết thảy đều tốt.

“Đúng vậy”.



Sau khi cúp điện thoại Mạnh Hoài Khiêm lên xe.

Chiếc xe màu đen trong đêm mưa lướt qua, vẻ mặt anh trầm tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Lúc xe sắp đi qua một trạm xe bus, tài xế thả chậm tốc độ. Mưa quá to, mấy học sinh mặc đồng phục cao trung ở trạm xe tránh mưa chờ xe bus, tạm thời nổi hứng chơi trò oảnh tù xì ____ người nào thua liền bị đẩy vào màn mưa.

Ước chừung trò chơi như vậy cũng hay, tinh tình phần chấn bồng bột của các thiếu niên tràn đầy ý cười.

Cậu đẩy mình , mình đẩy cậu, tay ôm lấy nhau, vô cùng hăng hái.

Mạnh Hoài Khiêm hờ hững thu hồi tầm mắt.

Nước mưa theo kính thủy tinh quanh co chảy xuống, tựa như một vết rách.

(Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook