Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 34:

Lâm Miên Miên

24/11/2023

Bắc Kinh mưa không mưa, vừa mới lên đèn, cuộc sống về đêm mới bắt đầu.

Lương Tiềm lộ vẻ mặt ung dung nở nụ cười, đưa điện thoại trả lại cho Trình Việt ,”Mình cùng Hoài Khiêm nói một câu, cậu ấy đã nhận ra mình, vậy mà hai người, còn phải trả lời một trăm câu hỏi mới được .”

Trước khi nghe điện thoại, anh ta cũng lo âu. (Truyện được edit bở bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

Dẫu sao anh ta biến mất suốt một năm, một năm trải qua như nào anh ta cũng biết rõ. Mọi chuyện đều ổn cả, chuyện tập đoàn như tảng đá đè nặng đáy lòng anh ta, trừ mấy người bạn ra, không ai biết ban đầu anh ta xài bao khí lực mới đoạn được quyền phát biểu, đang chuẩn bị đại đao dứt khoát chỉnh đốn nội bộ mục nát thì anh ta lại xảy ra chuyện.

Anh ta có thể tượng tượng được bao nhiêu người đang thở phào nhẹ nhóm, bao nhiêu người đang vui vẻ chúc mừng.

Bây giờ nghe bạn tốt hời hợt nói tới chuyện công ty, anh ta mới thấy buông lỏng, thật may là còn mấy người bạn, thật may là có Mạnh Hoài Khiêm. Ít nhất công ty anh ta không bị ảnh hưởng lớm, có Hoài Khiêm hỗ trợ, sau này anh ta có thể lấy tốc độ nhanh nhất thuận lợi lấy lại quyền điều hành.

“Cậu cho là tại sao?” Trình Việt nhận lấy, giơ điện thoại di động, “Người này cậu không phải không biết, phàm là lúc họp không bao giờ sử dụng điện thoại di động, mình đã sớm gửi cho cậu ấy tin tức rồi, còn có hình cậu nữa, mình cùng Dung Khôn xác nhận, cậu ấy còn có gì mà không tin.”

Dung Khôn chống mặt, nhếch mép cười một cái.

Anh ta cùng Trình Việt như vậy mới bình thường, lấy tình tình của Mạnh Hoài Khiêm, phản ứng này quá,,, lạnh nhạt.

“Đúng ròi, cậu ấy còn không cho mình biết bao giờ mới trở lại. Khi nào cậu ấy trở về? Bốn người chúng ta đã lâu không tụ họp đầy đủ.!” Trình Việt hỏi.

Lương Tiềm trả lời. “Cậu ấy nói đợi bên kia làm xong việc thì sẽ trở về”.

“Cậu ấy quả thực rất bận bịu, Mạnh lão hai năm nay đã lui về, chuyện của công ty đều giao cho cậu ấy, hơn nữa chuyện của cậu đều do cậu ấy giải quyết tốt. Dư luận do cậu ấy đè xuống, những vị cổ đông ở công ty cậu cùng với những người họ hàng kia của cậu kéo thêm phiền toái, đều do cậu ấy xử lý”. Trình Việt nói, “Bận rộn hẹn cậu ta mười lần, cậu ấy đi ra ba lần đã không tệ rồi.”

Dung Khôn than thở, đó là vì làm trâu làm ngựa cho công việc đi.

Lương Tiềm còn sống trở về, là một chuyện đại hỉ, suy nghĩ đáng ra không nên có lúc Lương Tiềm biến mất của A Khiêm cũng nên quay lại, hiện tại mọi chuyện trở về vị trí vỗ có chỉ cần Hoài Khiêm còn một chút tỉnh táo.

Anh ta tính toán, do dự mãi,từ trong túi móc điện thoại ra, liếc mắt lướt qua, chắc chắn Lương Tiềm và Trình Việt không chú ý đến anh ta, anh ta mới mở điện thoại cùng Mạnh Hoài Khiêm trò chuyện qua tin nhắn. Điều động vốn từ ngữ cả đời của mình, cân nhắc lại cân nhắc, tập trung toàn bộ tin thần gõ chữ.

“Nơi này rượu không ngon, nếu không chúng ta đến chỗ của mình tiếp tục uống?” tâm trạng Trình Việt vẫn phấn khởi.

“Không được, chúng ta trở về bán đảo Tinh Ngọc đi”.

“Bán đảo Tinh Ngọc? Không đúng, mình nhớ là Trì Sương đã sớm dời đi ra ngoài ròi mà.” Trình Việt lệch đầu nhìn về phía Dung Khôn, “A Khôn, bây giờ Trì Sương ở đâu nhỉ, mình nhớ cậu từng đề cập với mình, mình quên rồi.”

Đột nhiên bị điểm tên, Dung Khôn ngẩng đầu, bật thốt lên: “Cái gì?”

“Hỏi cậu đó, Trì Sương bây giờ ở đâu?”

“Ngọc Tinh Thành”( chả nhớ tập trước dịch thành gì nữa ==.==)

“Đúng, đúng, chính là Ngọc Tinh Thành”, Trình Việt suy nghĩ một chút, lại nói, “Mình nhớ căn nhà đó ở gần nhà hàng của cô ấy.”

Ánh mắt Lương Tiềm không dấu vết nhìn Dung Khôn đang cúi đầu gửi tin nhắn.

Anh ta cười nhạt, lại quan tâm hỏi, “Nhà hàng đã khai trương?” (Truyện được edit bở bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

“Mùa thu năm ngoái đã khai trương” Trình Việt mở wechat ra, ở vòng bạn bè của anh ta rất ít tin, không mấy cái đã tìm thấy bài viết tuyên truyền cho Trì Trung Tiểu Uyển, cho thấy đủ coi trọng, gom đủ chín ô ảnh, đưa điện thoại cho Lương Tiềm nhìn một cái,”Nhìn xem, nhà hàng có tốt không?”

Trong hình là cô gái trẻ tuổi có ngoại hình vô cùng tinh xảo, đôi mắt hạnh ngậm nụ cười.

Cô đã quen với ống kính và ánh đèn sân khấu, đứng bên cạnh Trình Việt cùng Dung Khôn cũng sẽ là người đầu tiên thu hút ánh nhìn của người khác.

Làm người ta không tự chủ được ngừng thở.

Lương Tiềm nhớ lại một mảnh hỗn độn, lúc nghe thấy giọng nói của cô nháy mắt rung động.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp cô. Bọn họ ở trong đám tân khách dự bữa tiệc sinh nhật gặp nhau, cô tới tương đối muộn, thùa dịp không có ai chú ý chọn một miếng bánh nhỏ ăn lót bụng, anh bị người khác mời rượu không khỏi thấy phiền liền lượn quanh tìm chỗ thanh tĩnh. Vừa gặp cô, cô liếc nhìn anh một cái, anh lịch sự hướng về phía cô gật đầu. điện thoại di động của cô reo lên, dường như chưa từng nghĩ tránh tị hiềm như người xa lạ, nhận cuộc gọi, không biết bên kia nói gì, cô thờ ơ liếc nhìn bàn đầy la liệt đồ ngọt, “Khó ăn muốn chết khiến cổ họng tôi khó chịu, ngày mai phải ca hát, không khéo tôi lại lên hotsearch vì hát khó nghe.”

Anh ta bị chọc cười.

Quả thật cũng không nhận ra đây là một minh tinh nổi tiếng.

Tiếng cười của anh ta đại khái chọc phải cô ---- cô nhíu mày một cái, nhìn anh ta mấy giây rồi rời đi.



Mấy ngày sau, trong lúc vô tình lướt wechat thấy hotsearch trên weibo về từ khóa “Không ngon miệng”, anh ta thấy tấm hình của cô ---- tôi vốn đã ngủ rồi, không ngờ đại mỹ nhân Trì Sương vừa mở miệng đã làm tôi cười không ngậm miệng được.

Hóa ra cô tên là Trì Sương.

Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ từng nghĩ mình sẽ bị thu hút bởi một khuôn mặt.



Lương Tiềm hô hấp thong thả, ngón tay dừng lại trên khuôn mắt xinh đẹp của cô trong bức hình mấy giây, “Ngày hôm đó Hoài Khiêm không đi sao?”

“Không đi.” Trình Việt thuận miệng trả lời, “Cậu cũng biết cậu ấy bận rộn thế nào mà.”

Lương Tiềm ừ một tiếng, “Nhà hàng kinh doanh như thế nào? Có thuận lợi không?”

“Hỏi cậu ta đi.” Trình Việt chỉ chỉ Dung Khôn, “Cậu ta cứ hai ngày lại đến đó, nơi đó cũng sắp thành phòng ăn của cậu ta rồi.”

Dung Khôn sửa đổi tin nhắn nhiều lần mới gửi đi được.

“Phòng ăn gì cơ?” anh ta hỏi.

“Bọn mình đang nói về nhà hàng của Trì Sương, làm ăn như thế nào?”

“Vô cùng tốt.”Dung Khôn cười, “Kiếm được không ít.”

“Vậy thì tốt, cảm ơn các cậu đã chiếu cố.”

Lương Tiềm dừng một chút, “Sau này mình cùng Trì Sương sẽ mời các cậu ăn bữa cơm, một năm này đã làm mọi người phí tâm rồi.”

“Khách sao như vậy.” Trình Việt giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Thời gian không còn sớm, tiếp theo muốn đi đến nơi ở của Trì Sương sao?”

“Không đi.”

Lương Tiềm tỉnh bơ quan sát thần sắc của Dung Khôn, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Mình vẫn nên đến khách sạn thôi, Sương Sương nhát gan tránh cho cô ấy sợ, bây giờ lại buổi tối rồi. Ngày mai đi, ngày mai mình đi tìm cô ấy.”

Tựa như mọi việc đều không thay đổi gì, một năm này cũng chỉ là một giấc mộng dài.

Dung Khôn nghe giọng điệu Lương Tiềm lúc nhắc đến Trì Sương, đáy lòng không kiềm chế được than thở.

Chỉ hy vọng người đang đắm chìm trong mộng cảnh này có thể mau sớm thanh tỉnh.

-

Đối với Trì Sương mà nói, hôm nay cũng không có gì đặc biệt.

Nếu như cô vì một người mà làm dằn vặt mình như thế mới gọi là nực cười. Tiễn Giang Thi Vũ đi, bình tĩnh chơi một trò chơi, lúc dì giúp việc mang bữa ăn dinh dưỡng ra bị cô ăn sạch, quả nhiên không đi làm chính thuốc chữa bệnh tốt nhất. Cô hướng về phía gương cẩn thân ngắm nghía, khí sắc trở nên tốt hơn!

Từ trước đến nay cô chụp hình không cần căn góc độ, dù sao góc nào cô cũng hoàn mĩ.

Ka ka chụp vài bức hình gửi vào nhóm khuê mệt, thuận tay gửi cho chị Chung.

Chị Chung:[ thật là không có yêu đương chứ?]

Trì Sương: [Nông cạn, thật quá nông cạn. Tục tĩu, quá tục tĩu đi] (Truyện được edit bở bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

Chị Chung [Nhìn em bây giờ giống như vừa hút khô dương khí của ai đó]

Trì Sương: [Còn có thể hút chị nữa! (Hít sâu một hơi) (kéo bạn từ không khí ra)( giơ bạch cốt trảo ra)(ngửi nhẹ một cái) (thật là thơm, thật là thơm) (cộc cộc cộc) (Móng nhọn gõ vỡ hộp sọ của bạn) (óc heo thật là tươi ngon) (ăn sạch toàn bộ, liếm ngón tay) (than ôi, ai là nữ nhân đẹp nhất thế gian này (là tôi, Trì Sương) ]

Chị Chung: […]

Chị Chung [cho em một kiến nghĩ, nếu buồn chán quá thì đi tìm đàn ông vui đùa chút]ư

Chị Chung [Chẳng hạn như sếp Mạnh vô cùng giàu có sung tuc]ư

Tại sao lại nhắc đến người này!!



Trì Sương nhìn câu trả lời này, trợn tròn mắt.

Cô không cần đoán cũng biết giờ này Mạnh Hoài Khiêm nhất định đang đằm chìm trong sự sung sướng khi bạn tốt còn sống, không kiềm chế được. Có lẽ anh ta đã bay về Bắc Kinh rồi, đang diễn cảnh hai mắt đấm lệ, nếu không thì tại sao hôm nay anh ta lại không nói “Ăn cơm tối chưa?” như thỉnh an mỗi ngày?

Thôi, điều này cũng không quan trọng.

Thế giới đen như quạ đen.

Mạnh Hoài Khiêm cùng bạn tốt nhiều năm của anh ta ăn ý mười phần.

Nếu một người chết thì một người khác là xác sống vùng dậy.

Một xác chết cùng vậy, một cái khác bị chôn dưới lòng đất.

Bắt đầu từ bây giờ có thể Mạnh Hoài Khiêm đã chết đi.

Người chết làm sao gõ chữ gửi tin nhắn đi?

Cô giơ tay lên, lòng bàn tay và mu bàn tay nhìn đi nhìn lại, cô tin tưởng, vào giờ phút này, nếu như có máy quay phim hướng về phía cô, vậy thần thái mấy phút này bị ghi lại, nhất định rẽ truyền bá rộng rãi. Ngay cả tựa đề cô cũng nghĩ xong rồi ----Ngạc nhiên chưa! Kỹ thuật diễn bùng nổ, không dựa vào trang điểm màu khói vẫn có thể hóa thành nhân vật phản diện chính là cô!

Một năm.

Lương Tiềm ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng suốt một năm, chắc chắc lúc này da thịt thô dày.

Chỉ sợ có dùng hết sức đánh mấy bạt tay, cũng sẽ không làm da mặt dày như tường thành lưu lại nửa điểm dấu vết. (Truyện được edit bở bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

Sáng sớm hôm sau.

Thường ngày sau khi Trì Sương ăn bữa sáng xong liền bật ti vi lên, đây là bài tập mà chị họ giao cho cô trong dịp nghỉ lễ lao động, tất là đều lấy hình ảnh đồ ăn ngon làm chủ đề ghi chép. Công bằng mà nói, quả thật tố thơn so với việc sản xuất phim.

Chuông cửa reo lên ----

Dường như cô không có nghe thấy có người ấn chuông cửa, vừa nghe trong ti vi nói về món chiên xào nóng hổi, mọt bên rũ mắt chuyên tâm sơn móng tay.

Dì giúp việc đang thu dọn rác thải thỉnh giác tương đối nhạy bén, vọi vàng chạy từ phòng bếp ra, thấy Trì Sương hướng về phía ánh sáng dường như đang thưởng thức những đầu ngón tay được tô vẽ tinh xảo.

Nhận thấy tầm mắt của dì giúp việc, Trì Sương quay đầu, mím môi, lộ ra múm đồng tiền nhàn nhạt, “Dì Lưu, màu sắc này nhìn được không? Có phải càng làm da trắng hơn không?”

Dì lưu cười đáp,”Tôi còn chưa thấy ai da trắng hơn cô, cô còn khoe khoang trắng nữa sao?”

“Tôi đang luyện tập kỹ thuật, chờ ra nghề tôi sẽ làm cho dì Lưu một cái.”

“Tuổi tôi cũng cao rồi…” Dì Lưu bật cười, lại dùng khăn làm bếp xoa xoa nước dính trên tay, “Có người nhấn chuông cửa, tôi đi nhìn một chút.”

Trì Sương thu hồi tầm mắt, thời ơ vẫy tay, muốn cho dầu sơn trên móng tay mau khô.

Dì Lưu nhìn trong màn hình hiển thị một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi quần tây, ngặc nhiên hỏi, “Cậu tìm ai?”

“Tôi tìm Trì Sương.”

Lương Tiềm một đêm không ngủ, sáng sớm thức dậy rửa mặt, một giây đồng hồ cũng không lãng phí liền chạy đến, âm thanh có mấy phần khàn khàn, “Tôi là vị hôn phu của cô ấy.”

Dì Lưu kinh ngạc không thôi, “Cậu đợi một chút để tôi đi hỏi.”

Đây là lần đầu tiên bà ta nghe nói Trì Sương có vị hôn phu, vẫn cho rằng bạn trai của Trì Sương là cậu Mạnh.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Dì Lưu bước dài đến phòng khách rộng rãi, mang theo vẻ mặt bát quái hưng phấn ,”Cô Trì, noài cửa có một chàng trai vẻ ngoài tuấn tú nói là vị hôn phu của cô.”

“Tôi không có vị hôn phu.”

Trì Sương ôn nhu cười một tiếng, “Coi như là trước kia thiếu chút nữa đã có, nhưng mà anh ta cũng sớm chết rồi.”

(Truyện được edit bở bé Heo- chỉ đăng tại dtruyen)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook