Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 35:
Lâm Miên Miên
24/11/2023
“Để cho anh ta vào đi”.
Trì Sương rộng rãi, cô cũng muốn có thêm kiến thức một chút xem kỳ tích người chết đi sống lại.
Dì Lưu ai một tiếng, vội vàng đi tới sảnh trước cửa, mở cửa ra, cố gắng kiềm chế không để cho bản thân tùy ý quan sát. Qủa nhiên bên cạnh cô Trì toàn là những người có tướng mạo tuấn tú, cậu Mạnh không cần phải nói, đúng chung một chỗ với cô Trì không khác gì đôi thần tiên quyến lữ trong bức họa vậy.
Người đàn ông trước mắt này cũng anh tuấn cao lớn, khí chất vượt hẳn.
Lương Tiềm dửng dưng nhận lấy ánh mắt quan sát của dì giúp việc, “Sương Sương đâu rồi.?”
Dì Lưu từ trong tủ giày lấy ra đôi dép dành cho khách đi cho hắn, “Cô Trì đang ở phòng khách xem ti vi.”
“Ừm” Lương Tiềm nhàn nhạt nói, “Tôi có chuyện muốn nói cùng Sương Sương, dì ra ngoài trước đi.”
Dì Lưu cười, “Tôi hỏi cô Trì một chút.”
Trong lòng bà có chút…
Bà là do cô Trì thuê đến, coi như cả cậu Mạnh ngày thường cũng rất khách khí với bà, cho đến bây giờ chưa có ai dùng giọng điệu phân phó như vậy.
“Cô Trì, khách của cô tới.” dì Lưu xuyên qua hành lang, vào phòng khách, “Cậu ta nói tìm cô có chuyện muốn nói, muốn tôi tránh mặt.”
“Đã làm xong việc chưa?”
Âm thanh của Trì Sương từ trong phòng truyền tới. Lương Tiềm thay dép xong cũng không lập tức đi tới mà đứng yên tại chỗ, đợi nhịp tim cùng hô hấp đang tăng nhanh bình ổn lại.
Anh ta không muốn bộ dáng thảm hại xuất hiện trước mặt cô.
Anh ta hy vọng ở trong mắt cô, anh ta vẫn là Lương Tiềm một năm trước.
“Dì Lưu”, cô lại lên tiếng, mang theo ý cười, “Dì như là không thể ngồi yên một chỗ, được rồi, vậy thì mang cho khách chút trái cây đi.”
Dì Lưu hài lòng rời đi. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Lương Tiềm cuối cùng cũng bình phục lại nhịp tim, bước vào phòng khách, khung cảnh trong phòng rất đẹp, hôm nay mặt trời lại rực rỡ, ánh sáng sáng ngời chiếu vào sàn gạch không chút bụi nào, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Ánh mắt của anh ta không rời khỏi Trì Sương đang ngồi trên ghế salon.
Trên đường tới đây, anh ta chuẩn bị rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy cô, chỉ còn lại tay chân luống cuống, vốn từ nghèo nàn, ngay cả “Sương Sương “ cũng không gọi ra miệng.
Trì Sương không nhìn anh ta một cái.
Lương Tiềm thất thần, “Sương Sương, là anh”.
Vừa nói, anh lại không kịp chờ đợi đã tiến lên, muốn gần cô hơn một chút, còn chưa đến bên cạnh cô, cô đã đem đồ vật trong tay hướng tới anh ta đập.
Đột nhiên, chiếc áo sơ mi bị dính màu sơn móng tay rực rỡ, cũng phát ra mùi gay mũi, vô cùng chật vật.
Lương Tiềm ngơ ngẩn, mờ mịt nhìn cô.
“Ai bảo anh đến gần?” Trì Sương giương mắt, vẻ mặt lãnh đạm giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hô hấp của Lương Tiềm hơi chậm lại, từ khi anh ta khôi phục trí nhớ, mỗi một ngày anh ta đều ở đó dự đoán khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ có phản ứng như nào. Nghĩ tới cô có khả năng hét chói tai, cô nhát gan như nào anh ta hiểu rõ, nghĩ tới cô có thể sẽ vui mừng đến mức bật khóc… duy chỉ không nghĩ tới cô lạnh lùng như vậy.
“Anh còn sống?”
Cô tùy ý đi dép vào đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt anh ta, “Một năm rồi, nếu còn sống thì tạo sao bây giờ mới trở về?”
Miệng Lương Tiềm buông lỏng một chút, biết đây là cô đang giận dỗi, bất đắc dĩ giải thích, “Anh mới khôi phục trí nhớ. Anh đã lấy tốc độ nhanh nhất để trở về Bắc Kinh.”
Một khắc đều không trì hoãn, lòng như mũi tên, muốn nhanh nhất trở về ôm cô một cái.
Trì Sương xì cười một tiếng, chân mày còn mang theo nụ cười, cô miễn cưỡng đưa tay, lòng bàn tay hướng lên trên, “Đưa đây.”
“Cái gì?”
“Ngớ người ra đó làm gì.” Cô thu liễm sự vui mừng, “Đưa nhân chứng vật chứng cho tôi. Làm sao, chẳng lẽ anh cho là anh nói mất trí nhớ thì tôi liền tin tưởng?”
Lúc này, dì Lưu bưng đĩa trái cây tới, thấy vậy liền kinh sợ, dư quang liếc thấy trên áo sơ mi của Lương Tiềm bữa bãi, vốn lời nói nhiệt tình chiêu đãi cũng mắc nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên bà ý thức được, bà nên ra ngoài…. Dẫu sao đứng ở góc độ làm thuê, bà không nên biết quá nhiều chuyện của bà chủ, điều này sẽ gây bất lợi cho công việc.
“Cô Trì, trong nhà tôi gọi điện đến nói có chút việc.”
Trì Sương bình tĩnh lại, gật đầu đáp ứng, “Vậy dì đi làm việc của mình đi.”
Lương Tiềm vẫn băn khoăn có người ngoài ở đây, không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ có thể đợi dì Lưu ra ngoài đóng cửa lại xong, anh ta mới mở miệng giải thích: “Sương Sương, lời anh nói đều là thật, anh sẽ không dùng loại chuyện này lừa gạt em. Em nghĩ lại xem, chúng ta đã chuẩn bị lễ đính hôn, hơn nữa công ty của anh cũng ở đây, nếu như không phải không có cách nào khác thì sao anh có thể vứt bỏ em lại, ném công ty lại suốt một năm chứ?”
Thông qua chuyện này, Trì Sương đột nhiên phát hiện, nguyên lai đối với một người có tình cảm hay không có tình cảm có sự khác biệt lớn.
Nếu như cô không có nằm mơ thấy những chuyện kia, vào giờ phút này cô là sao có suy nghĩ chất vấn anh ta, cô nhất định sẽ cao hứng nổi điên lên, bởi vì anh ta còn sống, những vấn đề khác trước sinh mạng coi là cái gì chứ? Chỉ cần anh ta bình an còn sống, như thế là đủ rồi.
Nhưng phải làm gì đây.
Cô một chút cũng không thích Lương Tiềm.
Cho nên bức màn tình cảm bị gỡ bỏ, câu hỏi của cô ngày càng sắc bén hơn, làm Lương Tiềm á khẩu không trả lời được.
“Ai có thể chứng minh anh mất trí nhớ?” từng câu từng chữ của cô buộc anh ta, nhìn thẳng vào hắn, “Anh ở trên biển mất tích, có người cứu anh, anh mất trí nhớ một năm hiện đang khôi phục nhớ lại. Ý anh muốn nói như vậy, đúng không?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Không đợi Lương Tiềm trả lời, cô cất giọng nói, “Anh đang ở trước mộ phần đốt giấy lừa bịp nha.”
“Ba người bạn tốt của anh, có người nào không phải là nhân vật có mặt mũi? Lúc họ dọc theo đường ven biển khắp thế gian tìm anh, tiêu phí vô số tiền bạc cùng nhân lực, nếu như bọn họ không thể tìm được anh vậy chỉ có thể là anh đã chết, hài cốt cũng không còn.”
“Một năm, anh nói anh mất trí nhớ một năm, vậy xin hỏi, nhân tiện anh cũng mất trí rồi sao? Trẻ con ba tuổi cũng biết khi đi lạc thì tìm chú cảnh sát giúp đỡ, tôi quả thực vô cùng tò mò, người này có bản lĩnh thông thiên như vậy, tại sao người ta lại không báo cảnh sát, không đưa anh đến đồn cảnh sát chứ? Tại sao vậy?”
Lương Tiềm yên lặng.
Anh ta không có cách nào giải thích chuyện đó với cô.
Một khi đem những điều đó nói hết ra, anh ta sẽ mất đi cô. Nếu như cô biết anh ta từng được một cô gái trẻ vô tri chiếu cố một năm, lấy tính cách của cô, cho dù bây giờ tiếp nhận nhưng trong lòng cô chắc chắn có vết ngăn, cô sẽ rời đi.”
Cô tuyệt đối không cho phép bạn trai mình, vị hôn phu của mình cùng một người khác sớm chiều sống chung, cho dù có nguyên nhân nào đi chăng nữa.
Mà anh ta cũng không muốn để cô biết đến sự tồn tại của Hứa Thư Ninh.
…
Dì Lưu xách túi rác đã phân loại xuống lầu, lại bất ngờ nhìn thấy một người quen mắt.
Bà còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, quay đầu nhìn lại mấy giây, thử mở miệng thăm dò, “Cậu Mạnh?”
Người đàn ông dáng người cao ngất đang dựa vào cửa xe, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc còn chưa châm lửa. Khả năng là nhớ lại một người từng nổi giận đùng đùng cảnh cáo, anh thu bật lửa về, nghe có người gọi anh, anh không nhanh không chậm đứng thẳng, men theo hướng của âm thanh phát ra hời hợt nhìn.
Thấy là giúp việc nhà cô, anh khách khí gật đầu hỏi thăm sức khỏe, “Dì Lưu.”
“Tôi còn tưởng nhận nhầm người.”
Sau khi hàn huyên, giọng anh như thường lệ ôn hòa hỏi, “Tình huống dị ứng của cô ấy có tốt hơn chút nào không?”
“Đã tốt lắm,” dì Lưu cười, “Hơn nữa, sắp hết mùa cây liễu nở hoa rồi. Đúng rồi, cậu Mạnh, cậu tới đây là muốn gặp cô Trì sao?”
“Đi ngang qua.” Mạnh Hoài Khiêm trả lời,”Chuẩn bị đi xem cô ấy một cái.”
“Kia, chắc là không tiện đi?.”
Dì Lưu chú ý đến vẻ mặt của Mạnh Hoài Khiêm có chút thay đổi, “Vừa nãy trước khi tôi ra khỏi cửa đã có khách đến, nói là tìm cô Trì có chuyện.”
Mạnh Hoài Khiêm vẫn bình tĩnh như cũ.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh rơi vào chiếc xe màu đen.
“Tôi đã biết.” anh nói.
Trước khi rời đi dì Lưu nhìn anh một cái, mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là quyết định không muốn xen vào việc của người khác, làm xong nhiệm vụ là tốt rồi.
…
“Sao vậy, không chỉ là mất trí nhớ, anh còn muốn nói là anh mắc chứng mất ngôn ngữ à?”
Trì Sương trở về salon ngồi xuống, một tay chống cằm, bình tĩnh nhìn người đàn ông đã trầm mặc thật lâu.
“Sương Sương, chuyện này không thể nói một hay câu là giải thích rõ ràng.” Một lúc sau, Lương Tiềm mang vẻ mặt chán chường nói.
Anh ta chỉ muốn một cái ôm. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Tại sao trải qua nhiều việc như vậy, một lòng tựa như mũi tên nhanh chóng trở về nhà, nhưng lại chào đón bằng sự nghi ngờ.
Những chuyện đó có trọng yếu không?
Anh ta đã trở lại, lần nữa trở lại bên người cô, đây mới là chuyện quan trọng nhất, không phải sao?
Tại sao cô ấy nhất định phải truy cứu những chuyện không quan trọng chứ?
Trì Sương nhớ lại một người đã bị chôn vùi.
Là bạn tốt đều nói chuyện như vậy sao, ban đầu cũng có một người nói những điều này.
“Được, vậy anh cút đi.”
Trì Sương giơ tay lên chỉ về phía cửa, lạnh lùng hơi hợt hạ lệnh đuổi khách, “Chờ khi nào nói rõ thì lại tới, nếu như tôi còn hứng thú nghe lời giải thích của anh.”
Lương Tiềm giơ tay lên xoa trán một cái.
Từ khi khôi phục trí nhớ, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhức đầu, Ngày hôm qua cơ hồ không ngủ, khoảng thời gian này thần kinh luôn căng thẳng, giờ phút này ở trước mắt Trì Sương chỉ thấy mệt mỏi đến tốt đỉnh. Một năm không phải là một cơn gió, thổi qua không dấu vết, thân thể cũng tốt, tinh thần cũng được, không thể nghi ngờ đã trải qua một biến cố lớn… Tương lại còn có bao nhiêu chuyện khó giải quyết cần xử lý, anh ta cũng không biết được.
Anh ta nhìn thái độ lạnh như băng của cô, cười khổ nói, “Những ngày qua, anh không có một ngày không muốn trở về bên em, anh còn nhớ lễ đính hôn của chúng ta, Sương Sương, anh trở về em không có một chút cao hứng sao?”
“Đừng nói lời như vậy với tôi!”
Trì Sương nhìn về phía anh ta, thái độ vẫn không thay đổi, “Hỏi anh những vấn đề mà tôi quan tâm, anh nghĩ tôi không vui khi anh quay lại sao? Nếu như anh nghĩ như vậy thì tôi cũng không có biện pháp khác, anh cứ coi như tôi không vui đi. Thay vào đó, anh hãy dùng đầu óc đã khôi phục trí nhớ kia suy nghĩ một chút, trong một năm dài, khi tôi nghĩ rằng anh đã chết, anh cảm thấy bây giờ tôi nên làm gì? Tôi nên gõ trống khua chiêng hay đốt pháo sao?”
“Được, tôi cũng phải hỏi anh một câu.”
Cô đứng dậy, nhưng đôi mắt nhìn chằm vào chiếc ly trên bàn uống trà.
Nếu như cô học cách để dành những giọt nước mắt đã rơi vì anh ta thì cái ly này có lẽ không đủ đi.
Anh ta còn muốn cô như thế nào?
Nước mắt của cô, trái tim của cô, những đêm mà cô thức trắng kia, chẳng lẽ những điều đó bị chó ăn mất sao?
“Thành thật với người bạn gái từng vô số lần khóc vì anh chẳng lẽ muốn mạng anh sao?” cô dừng lại một chút, bổ sung thêm, “Không, là bạn gái cũ.”
Lương Tiềm kinh ngạc, chợt nhìn về phía cô, “Sương Sương…”
“ Vốn là chúng ta đã một năm không gặp nhau, không liên lạc phải không? Tình nhân mà thôi, như vậy cũng ngầm thừa nhận là chia tay rồi, Nếu không phải anh tìm tới cửa, tôi cũng coi như không có người như anh, nhưng chính anh đã tìm tới, vậy tôi cũng cho anh một cơ hội lựa chọn, nếu như anh muốn chia tay, được, không cần phải giải thích điều gì với tôi.” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Trì Sương cong mắt, “Nếu như anh không nghĩ muốn chia tay, thì trước tiên đêm chuyện xảy ra trong một năm này kể lại từng ly từng tí cho tôi. Làm sao tôi biết trong một năm này anh đã làm gì? Chẳng lẽ anh lấy cái cớ mất trí nhớ này làm thượng phương bảo kiếm sao? Chuyện anh mất trí nhớ cũng không do tôi tạo thành nha.”
Cô không phải là người nhạy bén trong chuyện tình cảm, người theo đuổi cũng tốt, bạn trai cũng được, không có người nào từng để cô lo được lo mất.
Vì vậy, nếu không phải là Lương Tiềm ngụy trang quá tốt, cô không tin ở trong mộng nếu cô biết rõ chuyện tình cảm của họ có người thứ ba xen vào thì vẫn lựa chọn tiến vào hôn nhân.
Là ai che giấu cô gái tên Hứa Thư Ninh với cô ấy.
Không một chút nghi ngờ nào, chính là người đàn ông trước mặt này.
Anh ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên chọn cái nào mới phải. Cho đến khi tuyên thệ trong hôn lễ, một khắc kia mới hạ quyết tâm.
Thật ra thì cô cũng nghĩ đến việc ăn miếng trả miếng, cô cũng phải ngụy trang, khi anh ta một lần nữa cầu hôn, cô phải tàn nhẫn cự tuyệt ---- đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch. Nhưng tối hôm qua sau khi suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, cô quyết định vẫn không làm khó bản thân.
Dẫu sao chỉ cần nghĩ tới thời gian anh ta và cô ở chung, anh ta im lặng so sánh cô với Hứa Thư Ninh, cô liền không chịu nổi, một chút nào cũng không chịu nổi.
Cô dựa vào gì phải ngụy trang vì một người như vậy?
Có tinh thần như vậy thì cô cần gì phải lui vòng? Hướng về phía ống kính diễn xuất ngụy trang cô còn kiếm được tiền nha!
Lương Tiềm nhìn chằm chằm vào nụ cười yêu kiều của Trì Sương.
Anh ta không thể không nghĩ kĩ lại, lại cau mày, anh ta đúng là mệt mỏi, cũng bất lực, nhưng đồng thời anh ta vô cùng chắc chắn rằng, anh ta không muốn mất đi cô.
Cô vẫn là “Vấn đề khó khăn “ của anh ta.
Một năm trước như vậy, một năm sau vẫn thế.
“Sương Sương, em cho anh chút thời gian.” Một lát sau, anh ta mới nhỏ giọng nói, “Cũng không phải là không muốn nói cho em biết, tóm lại, anh có nỗi khổ riêng, hy vọng em có thể hiểu cho anh.”
Trì Sương trợn mắt.
Cút!
Lương Tiềm trầm mặc một lúc, xoay người, bước chân trầm trọng đi tới cửa.
Một giây đồng hồ Trì Sương cũng không cho anh ta, cô lại cầm điều khiển từ xa mở chốt cửa ----
“Gió thu thổi cua lông mập mạp, mùi vị tươi mát ngất ngây lòng người.”
“Thịt mềm tươi ngon, nước sốt lại béo ngậy…”
Kết hợp giọng nói êm dịu của người kể chuyện là bức hình ghi chép thức ăn ngon, cùng với bối cảnh âm nhạc, Trì Sương nhàn nhã xoa ngón tay, phải đợi đến mùa thu nha, vậy phải chờ rất lâu, bây giờ mới đầu hè.
Lương Tiềm dừng chân một cái, quay đầu nhìn, Trì Sương ôm gối ôm nằm lười biếng trên ghế salon, thoải mái hài lòng, ánh mặt trời bao trùm lên người cô như một tầng ánh sáng vàng.
Anh ta không thể kìm lòng ngưng nhìn cô.
Chia tay? Tuyệt đối không có khả năng.
Anh ta đã nghe được cô nói “Em đồng ý”, làm sao có thể buông tay. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Trên đường trở về anh ta chuẩn bị sẵn tâm lý, anh ta nghĩ có lẽ có người bên cạnh cô thừa dịp xen vào khoảng trống này. Thế nhưng cũng không có quan hệ, chẳng qua là một năm mà thôi, lấy sự hiểu biết của hắn về cô, cô vì anh ta mà thương tâm khổ sở cũng không phải là không thể, vậy còn dư lại nửa năm… Lại coi là gì đây, mặc dù có con ruồi bên cạnh cô, tình cảm của họ cũng rất hời hợt, nông cạn,
Quá khứ bọn họ có hai năm tình cảm làm cơ sỏ, thiếu chút nữa đã đính hôn, chắc chắn cô sẽ trở về bên người hắn một lần nữa.
Không có vấn đề gì.
Hết thất mọi thứ sẽ trở lại một năm trước.
…
Lương Tiềm rời đi, đóng cửa lại.
Tòa nhà nơi Trì Sương ở tọa lạc ở khu đất rộng có hai cầu thang và một căn hộ. Thang máy trong sảnh rộng rãi, sạch sẽ, một cửa đóng một cửa mở.
Lương Tiềm đi vào.
Mấy giây sau, Mạnh Hoài Khiêm từ bên kia trầm ổn đi ra. Ước chừng vì ngồi trên máy bay thoải mái quá cho nên hôm hay hiếm khi anh không mặc trang phục lịch sự. anh mặc mọt bộ trang phụ thường ngày màu xám tro và đen mang một khí chất nhẹ nhàng, khoan khoái xuất chúng.
Trì Sương ở trên mạng tìm kiếm tin tức về con cua.
Điều này rất quan trọng, Trì Trung Tiểu Uyển mỗi quý sẽ thay đổi thực đơn. Đừng nghĩ bây giờ mới tháng 5, bọn họ đã trước thời hạn lập xong thực đơn mùa thu rồi.
Cua chính là điểm nổi bật.
Lúc đang suy tư, chuông cửa lại vang lên. Cách thời gian Lương Tiềm cút đi chưa đến ba phút, cô dùng đầu ngón chân đoán chắc chắn là anh ta quay trở lại với những lời nói dối trắng trợn. Cô rất tức giận, bởi vì đây là hành động khinh bỉ chỉ số thông minh của cô. Ít nhất là anh ta nên dành một tuần lễ để vắt óc nghĩ ra lời nói dối hoàn mĩ rồi mới xuất hiện chứ? (đoạn này mình dịch bừa á, vì không hiểu gì)
Cô không muốn nói lý lẽ với anh ta.
Chỉ tiếc chuông cửa một tiếng lại một tiếng kiên nhẫn vang lên.
Cô phiền muốn chết, một bụng lửa giận chỉ cần cọ xát một chút là đốt cháy. Từ trên ghế salon nhảy lên, giống như có khinh công vậy,vèo một phát đến cửa __ tiếp theo, cô nhìn về phía màn hình thấy là người mà cô cho rằng đã chết đang ôn hóa nhìn vào màn ảnh, cô ngẩn người..
Tại sao là anh ta???
Cô đầy vẻ nghi ngờ mở cửa, quanh quẩn ở mũi cô chính là mùi bạc hà mát lạnh.
Khí tức nồng nặc như vậy không biết lại tưởng rằng anh ta mới tắm xong.
“Anh còn sống à??” cô dựa vào cửa, vừa chế nhạo cũng là than phiền. Cô còn tưởng rằng người này từ nay về sau ở trên thế giưới này biến mất, kết quả bây giờ anh ấy lại xuất hiện trước cửa nhà cô.
Đợi một chút, không đúng!
Thời gian sao có thể trùng hợp như vậy.
Chẳng lẽ anh ta cùng Lương Tiềm tới đây, thấy người anh em của mình mặt đầy màu xám tro đi ra, anh ta liền đến làm người thuyết khách?
Không đợi Mạnh Hoài Khiêm trả lời, “Ồ, còn hơi thở nè”, một giây sau cô mặt lạnh, “Làm sao, anh ta chân trước vừa mới đi, chân sau anh liền tới? Anh cũng muốn khuyên tôi à, người còn sống trở về là được rồi?”
Mạnh Hoài Khiêm bất đắc dĩ cười một tiếng, “Không có, không phải như vậy.”
“Vậy anh tới làm gì?” Trì Sương suy nghĩ một lát, lại không chút khách khí cảnh cáo anh ta, “người làm việc hòa giải sẽ bị sấm sét đánh, miệng thối, đời sau đầu thai sẽ làm hoa tường vi bị người giẫm nát.”
Mạnh Hoài Khiêm chuyên chú nhìn cô.
Anh bình tĩnh, trấn định, tỉnh táo. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Lúc ở dưới lầu, cho duy chẳng qua chỉ là suy đoán cô cùng Lương Tiềm đang nói chuyện, như bọn họ bây giờ vậy mặt đối mặt nói chuyện, anh cũng không có cách nào nhịn được. Mùa thu năm ngoái, anh ta còn có thể lấy lý trí mà né tránh cô, anh đã từ bỏ, coi thường tình cảm của mình một lần.
Anh còn có thể buông tay một lần nữa sao? Không thể nào.
Nếu có trách, chỉ trách Lương Tiềm không trở về vào mùa thu đó.
Chỉ trách anh là vốn là người đê hèn.
“Được” anh nói, “Mới đi công tác trở về, muốn tới xem cô một chút, da cô bị dị ứng tốt hơn chưa, còn có khó chịu không?”
“Mắt của anh không phải rất tốt sao?” Trì Sương tức giận nói, “Tôi có khỏe hay không, chính anh tự nhìn đi.”
Mạnh Hoài Khiêm thật đúng là để cho ánh mắt mình quanh quẩn trên khuôn mặt của cô, khác chế không nhìn từ cổ trở xuống.
Trì Sương mới phản ứng được, anh ta hẳn không phải là cùng Lương Tiềm đi đến.
“Anh mới đi công tác trở về sao?” cô kinh ngạc hỏi, còn tưởng hôm qua anh ấy đã trở về.
“Ừm, chín giờ mới hạ cánh.”
Theo bản năng Trì Sương muốn nhìn điện thoại di động, sờ túi trống không, lúc này cô cũng không đeo đồng hồ, đang muốn ngẩng đầu lên, một cái tay đã xuất hiện trước tầm mắt cô, anh cầm đồng hồ đeo tay đưa cho cô xem giờ.
Cô định thần nhìn lại, bây giờ là mười giờ năm mươi phút. Sân bay cách Ngọc Tinh Thành không tính là gần, dưới tình huống không kẹt xe đều phải đi một giờ lái xe.
Cho nên nói, sau khi anh xuống máy bay đã chạy tới chỗ cô mà không phải là chạy như điên đi gặp người bạn tốt hai mươi tám năm vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Ái chà chà.
Cô mờ mịt và bối rối trừng mắt nhìn, nói như thế nào nhỉ, đột nhiên cô không thể hiểu được tình bạn của những người đàn ông.
Trì Sương rộng rãi, cô cũng muốn có thêm kiến thức một chút xem kỳ tích người chết đi sống lại.
Dì Lưu ai một tiếng, vội vàng đi tới sảnh trước cửa, mở cửa ra, cố gắng kiềm chế không để cho bản thân tùy ý quan sát. Qủa nhiên bên cạnh cô Trì toàn là những người có tướng mạo tuấn tú, cậu Mạnh không cần phải nói, đúng chung một chỗ với cô Trì không khác gì đôi thần tiên quyến lữ trong bức họa vậy.
Người đàn ông trước mắt này cũng anh tuấn cao lớn, khí chất vượt hẳn.
Lương Tiềm dửng dưng nhận lấy ánh mắt quan sát của dì giúp việc, “Sương Sương đâu rồi.?”
Dì Lưu từ trong tủ giày lấy ra đôi dép dành cho khách đi cho hắn, “Cô Trì đang ở phòng khách xem ti vi.”
“Ừm” Lương Tiềm nhàn nhạt nói, “Tôi có chuyện muốn nói cùng Sương Sương, dì ra ngoài trước đi.”
Dì Lưu cười, “Tôi hỏi cô Trì một chút.”
Trong lòng bà có chút…
Bà là do cô Trì thuê đến, coi như cả cậu Mạnh ngày thường cũng rất khách khí với bà, cho đến bây giờ chưa có ai dùng giọng điệu phân phó như vậy.
“Cô Trì, khách của cô tới.” dì Lưu xuyên qua hành lang, vào phòng khách, “Cậu ta nói tìm cô có chuyện muốn nói, muốn tôi tránh mặt.”
“Đã làm xong việc chưa?”
Âm thanh của Trì Sương từ trong phòng truyền tới. Lương Tiềm thay dép xong cũng không lập tức đi tới mà đứng yên tại chỗ, đợi nhịp tim cùng hô hấp đang tăng nhanh bình ổn lại.
Anh ta không muốn bộ dáng thảm hại xuất hiện trước mặt cô.
Anh ta hy vọng ở trong mắt cô, anh ta vẫn là Lương Tiềm một năm trước.
“Dì Lưu”, cô lại lên tiếng, mang theo ý cười, “Dì như là không thể ngồi yên một chỗ, được rồi, vậy thì mang cho khách chút trái cây đi.”
Dì Lưu hài lòng rời đi. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Lương Tiềm cuối cùng cũng bình phục lại nhịp tim, bước vào phòng khách, khung cảnh trong phòng rất đẹp, hôm nay mặt trời lại rực rỡ, ánh sáng sáng ngời chiếu vào sàn gạch không chút bụi nào, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Ánh mắt của anh ta không rời khỏi Trì Sương đang ngồi trên ghế salon.
Trên đường tới đây, anh ta chuẩn bị rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy cô, chỉ còn lại tay chân luống cuống, vốn từ nghèo nàn, ngay cả “Sương Sương “ cũng không gọi ra miệng.
Trì Sương không nhìn anh ta một cái.
Lương Tiềm thất thần, “Sương Sương, là anh”.
Vừa nói, anh lại không kịp chờ đợi đã tiến lên, muốn gần cô hơn một chút, còn chưa đến bên cạnh cô, cô đã đem đồ vật trong tay hướng tới anh ta đập.
Đột nhiên, chiếc áo sơ mi bị dính màu sơn móng tay rực rỡ, cũng phát ra mùi gay mũi, vô cùng chật vật.
Lương Tiềm ngơ ngẩn, mờ mịt nhìn cô.
“Ai bảo anh đến gần?” Trì Sương giương mắt, vẻ mặt lãnh đạm giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hô hấp của Lương Tiềm hơi chậm lại, từ khi anh ta khôi phục trí nhớ, mỗi một ngày anh ta đều ở đó dự đoán khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ có phản ứng như nào. Nghĩ tới cô có khả năng hét chói tai, cô nhát gan như nào anh ta hiểu rõ, nghĩ tới cô có thể sẽ vui mừng đến mức bật khóc… duy chỉ không nghĩ tới cô lạnh lùng như vậy.
“Anh còn sống?”
Cô tùy ý đi dép vào đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt anh ta, “Một năm rồi, nếu còn sống thì tạo sao bây giờ mới trở về?”
Miệng Lương Tiềm buông lỏng một chút, biết đây là cô đang giận dỗi, bất đắc dĩ giải thích, “Anh mới khôi phục trí nhớ. Anh đã lấy tốc độ nhanh nhất để trở về Bắc Kinh.”
Một khắc đều không trì hoãn, lòng như mũi tên, muốn nhanh nhất trở về ôm cô một cái.
Trì Sương xì cười một tiếng, chân mày còn mang theo nụ cười, cô miễn cưỡng đưa tay, lòng bàn tay hướng lên trên, “Đưa đây.”
“Cái gì?”
“Ngớ người ra đó làm gì.” Cô thu liễm sự vui mừng, “Đưa nhân chứng vật chứng cho tôi. Làm sao, chẳng lẽ anh cho là anh nói mất trí nhớ thì tôi liền tin tưởng?”
Lúc này, dì Lưu bưng đĩa trái cây tới, thấy vậy liền kinh sợ, dư quang liếc thấy trên áo sơ mi của Lương Tiềm bữa bãi, vốn lời nói nhiệt tình chiêu đãi cũng mắc nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên bà ý thức được, bà nên ra ngoài…. Dẫu sao đứng ở góc độ làm thuê, bà không nên biết quá nhiều chuyện của bà chủ, điều này sẽ gây bất lợi cho công việc.
“Cô Trì, trong nhà tôi gọi điện đến nói có chút việc.”
Trì Sương bình tĩnh lại, gật đầu đáp ứng, “Vậy dì đi làm việc của mình đi.”
Lương Tiềm vẫn băn khoăn có người ngoài ở đây, không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ có thể đợi dì Lưu ra ngoài đóng cửa lại xong, anh ta mới mở miệng giải thích: “Sương Sương, lời anh nói đều là thật, anh sẽ không dùng loại chuyện này lừa gạt em. Em nghĩ lại xem, chúng ta đã chuẩn bị lễ đính hôn, hơn nữa công ty của anh cũng ở đây, nếu như không phải không có cách nào khác thì sao anh có thể vứt bỏ em lại, ném công ty lại suốt một năm chứ?”
Thông qua chuyện này, Trì Sương đột nhiên phát hiện, nguyên lai đối với một người có tình cảm hay không có tình cảm có sự khác biệt lớn.
Nếu như cô không có nằm mơ thấy những chuyện kia, vào giờ phút này cô là sao có suy nghĩ chất vấn anh ta, cô nhất định sẽ cao hứng nổi điên lên, bởi vì anh ta còn sống, những vấn đề khác trước sinh mạng coi là cái gì chứ? Chỉ cần anh ta bình an còn sống, như thế là đủ rồi.
Nhưng phải làm gì đây.
Cô một chút cũng không thích Lương Tiềm.
Cho nên bức màn tình cảm bị gỡ bỏ, câu hỏi của cô ngày càng sắc bén hơn, làm Lương Tiềm á khẩu không trả lời được.
“Ai có thể chứng minh anh mất trí nhớ?” từng câu từng chữ của cô buộc anh ta, nhìn thẳng vào hắn, “Anh ở trên biển mất tích, có người cứu anh, anh mất trí nhớ một năm hiện đang khôi phục nhớ lại. Ý anh muốn nói như vậy, đúng không?” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Không đợi Lương Tiềm trả lời, cô cất giọng nói, “Anh đang ở trước mộ phần đốt giấy lừa bịp nha.”
“Ba người bạn tốt của anh, có người nào không phải là nhân vật có mặt mũi? Lúc họ dọc theo đường ven biển khắp thế gian tìm anh, tiêu phí vô số tiền bạc cùng nhân lực, nếu như bọn họ không thể tìm được anh vậy chỉ có thể là anh đã chết, hài cốt cũng không còn.”
“Một năm, anh nói anh mất trí nhớ một năm, vậy xin hỏi, nhân tiện anh cũng mất trí rồi sao? Trẻ con ba tuổi cũng biết khi đi lạc thì tìm chú cảnh sát giúp đỡ, tôi quả thực vô cùng tò mò, người này có bản lĩnh thông thiên như vậy, tại sao người ta lại không báo cảnh sát, không đưa anh đến đồn cảnh sát chứ? Tại sao vậy?”
Lương Tiềm yên lặng.
Anh ta không có cách nào giải thích chuyện đó với cô.
Một khi đem những điều đó nói hết ra, anh ta sẽ mất đi cô. Nếu như cô biết anh ta từng được một cô gái trẻ vô tri chiếu cố một năm, lấy tính cách của cô, cho dù bây giờ tiếp nhận nhưng trong lòng cô chắc chắn có vết ngăn, cô sẽ rời đi.”
Cô tuyệt đối không cho phép bạn trai mình, vị hôn phu của mình cùng một người khác sớm chiều sống chung, cho dù có nguyên nhân nào đi chăng nữa.
Mà anh ta cũng không muốn để cô biết đến sự tồn tại của Hứa Thư Ninh.
…
Dì Lưu xách túi rác đã phân loại xuống lầu, lại bất ngờ nhìn thấy một người quen mắt.
Bà còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, quay đầu nhìn lại mấy giây, thử mở miệng thăm dò, “Cậu Mạnh?”
Người đàn ông dáng người cao ngất đang dựa vào cửa xe, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc còn chưa châm lửa. Khả năng là nhớ lại một người từng nổi giận đùng đùng cảnh cáo, anh thu bật lửa về, nghe có người gọi anh, anh không nhanh không chậm đứng thẳng, men theo hướng của âm thanh phát ra hời hợt nhìn.
Thấy là giúp việc nhà cô, anh khách khí gật đầu hỏi thăm sức khỏe, “Dì Lưu.”
“Tôi còn tưởng nhận nhầm người.”
Sau khi hàn huyên, giọng anh như thường lệ ôn hòa hỏi, “Tình huống dị ứng của cô ấy có tốt hơn chút nào không?”
“Đã tốt lắm,” dì Lưu cười, “Hơn nữa, sắp hết mùa cây liễu nở hoa rồi. Đúng rồi, cậu Mạnh, cậu tới đây là muốn gặp cô Trì sao?”
“Đi ngang qua.” Mạnh Hoài Khiêm trả lời,”Chuẩn bị đi xem cô ấy một cái.”
“Kia, chắc là không tiện đi?.”
Dì Lưu chú ý đến vẻ mặt của Mạnh Hoài Khiêm có chút thay đổi, “Vừa nãy trước khi tôi ra khỏi cửa đã có khách đến, nói là tìm cô Trì có chuyện.”
Mạnh Hoài Khiêm vẫn bình tĩnh như cũ.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh rơi vào chiếc xe màu đen.
“Tôi đã biết.” anh nói.
Trước khi rời đi dì Lưu nhìn anh một cái, mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là quyết định không muốn xen vào việc của người khác, làm xong nhiệm vụ là tốt rồi.
…
“Sao vậy, không chỉ là mất trí nhớ, anh còn muốn nói là anh mắc chứng mất ngôn ngữ à?”
Trì Sương trở về salon ngồi xuống, một tay chống cằm, bình tĩnh nhìn người đàn ông đã trầm mặc thật lâu.
“Sương Sương, chuyện này không thể nói một hay câu là giải thích rõ ràng.” Một lúc sau, Lương Tiềm mang vẻ mặt chán chường nói.
Anh ta chỉ muốn một cái ôm. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Tại sao trải qua nhiều việc như vậy, một lòng tựa như mũi tên nhanh chóng trở về nhà, nhưng lại chào đón bằng sự nghi ngờ.
Những chuyện đó có trọng yếu không?
Anh ta đã trở lại, lần nữa trở lại bên người cô, đây mới là chuyện quan trọng nhất, không phải sao?
Tại sao cô ấy nhất định phải truy cứu những chuyện không quan trọng chứ?
Trì Sương nhớ lại một người đã bị chôn vùi.
Là bạn tốt đều nói chuyện như vậy sao, ban đầu cũng có một người nói những điều này.
“Được, vậy anh cút đi.”
Trì Sương giơ tay lên chỉ về phía cửa, lạnh lùng hơi hợt hạ lệnh đuổi khách, “Chờ khi nào nói rõ thì lại tới, nếu như tôi còn hứng thú nghe lời giải thích của anh.”
Lương Tiềm giơ tay lên xoa trán một cái.
Từ khi khôi phục trí nhớ, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhức đầu, Ngày hôm qua cơ hồ không ngủ, khoảng thời gian này thần kinh luôn căng thẳng, giờ phút này ở trước mắt Trì Sương chỉ thấy mệt mỏi đến tốt đỉnh. Một năm không phải là một cơn gió, thổi qua không dấu vết, thân thể cũng tốt, tinh thần cũng được, không thể nghi ngờ đã trải qua một biến cố lớn… Tương lại còn có bao nhiêu chuyện khó giải quyết cần xử lý, anh ta cũng không biết được.
Anh ta nhìn thái độ lạnh như băng của cô, cười khổ nói, “Những ngày qua, anh không có một ngày không muốn trở về bên em, anh còn nhớ lễ đính hôn của chúng ta, Sương Sương, anh trở về em không có một chút cao hứng sao?”
“Đừng nói lời như vậy với tôi!”
Trì Sương nhìn về phía anh ta, thái độ vẫn không thay đổi, “Hỏi anh những vấn đề mà tôi quan tâm, anh nghĩ tôi không vui khi anh quay lại sao? Nếu như anh nghĩ như vậy thì tôi cũng không có biện pháp khác, anh cứ coi như tôi không vui đi. Thay vào đó, anh hãy dùng đầu óc đã khôi phục trí nhớ kia suy nghĩ một chút, trong một năm dài, khi tôi nghĩ rằng anh đã chết, anh cảm thấy bây giờ tôi nên làm gì? Tôi nên gõ trống khua chiêng hay đốt pháo sao?”
“Được, tôi cũng phải hỏi anh một câu.”
Cô đứng dậy, nhưng đôi mắt nhìn chằm vào chiếc ly trên bàn uống trà.
Nếu như cô học cách để dành những giọt nước mắt đã rơi vì anh ta thì cái ly này có lẽ không đủ đi.
Anh ta còn muốn cô như thế nào?
Nước mắt của cô, trái tim của cô, những đêm mà cô thức trắng kia, chẳng lẽ những điều đó bị chó ăn mất sao?
“Thành thật với người bạn gái từng vô số lần khóc vì anh chẳng lẽ muốn mạng anh sao?” cô dừng lại một chút, bổ sung thêm, “Không, là bạn gái cũ.”
Lương Tiềm kinh ngạc, chợt nhìn về phía cô, “Sương Sương…”
“ Vốn là chúng ta đã một năm không gặp nhau, không liên lạc phải không? Tình nhân mà thôi, như vậy cũng ngầm thừa nhận là chia tay rồi, Nếu không phải anh tìm tới cửa, tôi cũng coi như không có người như anh, nhưng chính anh đã tìm tới, vậy tôi cũng cho anh một cơ hội lựa chọn, nếu như anh muốn chia tay, được, không cần phải giải thích điều gì với tôi.” (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Trì Sương cong mắt, “Nếu như anh không nghĩ muốn chia tay, thì trước tiên đêm chuyện xảy ra trong một năm này kể lại từng ly từng tí cho tôi. Làm sao tôi biết trong một năm này anh đã làm gì? Chẳng lẽ anh lấy cái cớ mất trí nhớ này làm thượng phương bảo kiếm sao? Chuyện anh mất trí nhớ cũng không do tôi tạo thành nha.”
Cô không phải là người nhạy bén trong chuyện tình cảm, người theo đuổi cũng tốt, bạn trai cũng được, không có người nào từng để cô lo được lo mất.
Vì vậy, nếu không phải là Lương Tiềm ngụy trang quá tốt, cô không tin ở trong mộng nếu cô biết rõ chuyện tình cảm của họ có người thứ ba xen vào thì vẫn lựa chọn tiến vào hôn nhân.
Là ai che giấu cô gái tên Hứa Thư Ninh với cô ấy.
Không một chút nghi ngờ nào, chính là người đàn ông trước mặt này.
Anh ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên chọn cái nào mới phải. Cho đến khi tuyên thệ trong hôn lễ, một khắc kia mới hạ quyết tâm.
Thật ra thì cô cũng nghĩ đến việc ăn miếng trả miếng, cô cũng phải ngụy trang, khi anh ta một lần nữa cầu hôn, cô phải tàn nhẫn cự tuyệt ---- đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch. Nhưng tối hôm qua sau khi suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu, cô quyết định vẫn không làm khó bản thân.
Dẫu sao chỉ cần nghĩ tới thời gian anh ta và cô ở chung, anh ta im lặng so sánh cô với Hứa Thư Ninh, cô liền không chịu nổi, một chút nào cũng không chịu nổi.
Cô dựa vào gì phải ngụy trang vì một người như vậy?
Có tinh thần như vậy thì cô cần gì phải lui vòng? Hướng về phía ống kính diễn xuất ngụy trang cô còn kiếm được tiền nha!
Lương Tiềm nhìn chằm chằm vào nụ cười yêu kiều của Trì Sương.
Anh ta không thể không nghĩ kĩ lại, lại cau mày, anh ta đúng là mệt mỏi, cũng bất lực, nhưng đồng thời anh ta vô cùng chắc chắn rằng, anh ta không muốn mất đi cô.
Cô vẫn là “Vấn đề khó khăn “ của anh ta.
Một năm trước như vậy, một năm sau vẫn thế.
“Sương Sương, em cho anh chút thời gian.” Một lát sau, anh ta mới nhỏ giọng nói, “Cũng không phải là không muốn nói cho em biết, tóm lại, anh có nỗi khổ riêng, hy vọng em có thể hiểu cho anh.”
Trì Sương trợn mắt.
Cút!
Lương Tiềm trầm mặc một lúc, xoay người, bước chân trầm trọng đi tới cửa.
Một giây đồng hồ Trì Sương cũng không cho anh ta, cô lại cầm điều khiển từ xa mở chốt cửa ----
“Gió thu thổi cua lông mập mạp, mùi vị tươi mát ngất ngây lòng người.”
“Thịt mềm tươi ngon, nước sốt lại béo ngậy…”
Kết hợp giọng nói êm dịu của người kể chuyện là bức hình ghi chép thức ăn ngon, cùng với bối cảnh âm nhạc, Trì Sương nhàn nhã xoa ngón tay, phải đợi đến mùa thu nha, vậy phải chờ rất lâu, bây giờ mới đầu hè.
Lương Tiềm dừng chân một cái, quay đầu nhìn, Trì Sương ôm gối ôm nằm lười biếng trên ghế salon, thoải mái hài lòng, ánh mặt trời bao trùm lên người cô như một tầng ánh sáng vàng.
Anh ta không thể kìm lòng ngưng nhìn cô.
Chia tay? Tuyệt đối không có khả năng.
Anh ta đã nghe được cô nói “Em đồng ý”, làm sao có thể buông tay. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Trên đường trở về anh ta chuẩn bị sẵn tâm lý, anh ta nghĩ có lẽ có người bên cạnh cô thừa dịp xen vào khoảng trống này. Thế nhưng cũng không có quan hệ, chẳng qua là một năm mà thôi, lấy sự hiểu biết của hắn về cô, cô vì anh ta mà thương tâm khổ sở cũng không phải là không thể, vậy còn dư lại nửa năm… Lại coi là gì đây, mặc dù có con ruồi bên cạnh cô, tình cảm của họ cũng rất hời hợt, nông cạn,
Quá khứ bọn họ có hai năm tình cảm làm cơ sỏ, thiếu chút nữa đã đính hôn, chắc chắn cô sẽ trở về bên người hắn một lần nữa.
Không có vấn đề gì.
Hết thất mọi thứ sẽ trở lại một năm trước.
…
Lương Tiềm rời đi, đóng cửa lại.
Tòa nhà nơi Trì Sương ở tọa lạc ở khu đất rộng có hai cầu thang và một căn hộ. Thang máy trong sảnh rộng rãi, sạch sẽ, một cửa đóng một cửa mở.
Lương Tiềm đi vào.
Mấy giây sau, Mạnh Hoài Khiêm từ bên kia trầm ổn đi ra. Ước chừng vì ngồi trên máy bay thoải mái quá cho nên hôm hay hiếm khi anh không mặc trang phục lịch sự. anh mặc mọt bộ trang phụ thường ngày màu xám tro và đen mang một khí chất nhẹ nhàng, khoan khoái xuất chúng.
Trì Sương ở trên mạng tìm kiếm tin tức về con cua.
Điều này rất quan trọng, Trì Trung Tiểu Uyển mỗi quý sẽ thay đổi thực đơn. Đừng nghĩ bây giờ mới tháng 5, bọn họ đã trước thời hạn lập xong thực đơn mùa thu rồi.
Cua chính là điểm nổi bật.
Lúc đang suy tư, chuông cửa lại vang lên. Cách thời gian Lương Tiềm cút đi chưa đến ba phút, cô dùng đầu ngón chân đoán chắc chắn là anh ta quay trở lại với những lời nói dối trắng trợn. Cô rất tức giận, bởi vì đây là hành động khinh bỉ chỉ số thông minh của cô. Ít nhất là anh ta nên dành một tuần lễ để vắt óc nghĩ ra lời nói dối hoàn mĩ rồi mới xuất hiện chứ? (đoạn này mình dịch bừa á, vì không hiểu gì)
Cô không muốn nói lý lẽ với anh ta.
Chỉ tiếc chuông cửa một tiếng lại một tiếng kiên nhẫn vang lên.
Cô phiền muốn chết, một bụng lửa giận chỉ cần cọ xát một chút là đốt cháy. Từ trên ghế salon nhảy lên, giống như có khinh công vậy,vèo một phát đến cửa __ tiếp theo, cô nhìn về phía màn hình thấy là người mà cô cho rằng đã chết đang ôn hóa nhìn vào màn ảnh, cô ngẩn người..
Tại sao là anh ta???
Cô đầy vẻ nghi ngờ mở cửa, quanh quẩn ở mũi cô chính là mùi bạc hà mát lạnh.
Khí tức nồng nặc như vậy không biết lại tưởng rằng anh ta mới tắm xong.
“Anh còn sống à??” cô dựa vào cửa, vừa chế nhạo cũng là than phiền. Cô còn tưởng rằng người này từ nay về sau ở trên thế giưới này biến mất, kết quả bây giờ anh ấy lại xuất hiện trước cửa nhà cô.
Đợi một chút, không đúng!
Thời gian sao có thể trùng hợp như vậy.
Chẳng lẽ anh ta cùng Lương Tiềm tới đây, thấy người anh em của mình mặt đầy màu xám tro đi ra, anh ta liền đến làm người thuyết khách?
Không đợi Mạnh Hoài Khiêm trả lời, “Ồ, còn hơi thở nè”, một giây sau cô mặt lạnh, “Làm sao, anh ta chân trước vừa mới đi, chân sau anh liền tới? Anh cũng muốn khuyên tôi à, người còn sống trở về là được rồi?”
Mạnh Hoài Khiêm bất đắc dĩ cười một tiếng, “Không có, không phải như vậy.”
“Vậy anh tới làm gì?” Trì Sương suy nghĩ một lát, lại không chút khách khí cảnh cáo anh ta, “người làm việc hòa giải sẽ bị sấm sét đánh, miệng thối, đời sau đầu thai sẽ làm hoa tường vi bị người giẫm nát.”
Mạnh Hoài Khiêm chuyên chú nhìn cô.
Anh bình tĩnh, trấn định, tỉnh táo. (Truyện được edit bởi bé Heo - chỉ đăng tại dtruyen)
Lúc ở dưới lầu, cho duy chẳng qua chỉ là suy đoán cô cùng Lương Tiềm đang nói chuyện, như bọn họ bây giờ vậy mặt đối mặt nói chuyện, anh cũng không có cách nào nhịn được. Mùa thu năm ngoái, anh ta còn có thể lấy lý trí mà né tránh cô, anh đã từ bỏ, coi thường tình cảm của mình một lần.
Anh còn có thể buông tay một lần nữa sao? Không thể nào.
Nếu có trách, chỉ trách Lương Tiềm không trở về vào mùa thu đó.
Chỉ trách anh là vốn là người đê hèn.
“Được” anh nói, “Mới đi công tác trở về, muốn tới xem cô một chút, da cô bị dị ứng tốt hơn chưa, còn có khó chịu không?”
“Mắt của anh không phải rất tốt sao?” Trì Sương tức giận nói, “Tôi có khỏe hay không, chính anh tự nhìn đi.”
Mạnh Hoài Khiêm thật đúng là để cho ánh mắt mình quanh quẩn trên khuôn mặt của cô, khác chế không nhìn từ cổ trở xuống.
Trì Sương mới phản ứng được, anh ta hẳn không phải là cùng Lương Tiềm đi đến.
“Anh mới đi công tác trở về sao?” cô kinh ngạc hỏi, còn tưởng hôm qua anh ấy đã trở về.
“Ừm, chín giờ mới hạ cánh.”
Theo bản năng Trì Sương muốn nhìn điện thoại di động, sờ túi trống không, lúc này cô cũng không đeo đồng hồ, đang muốn ngẩng đầu lên, một cái tay đã xuất hiện trước tầm mắt cô, anh cầm đồng hồ đeo tay đưa cho cô xem giờ.
Cô định thần nhìn lại, bây giờ là mười giờ năm mươi phút. Sân bay cách Ngọc Tinh Thành không tính là gần, dưới tình huống không kẹt xe đều phải đi một giờ lái xe.
Cho nên nói, sau khi anh xuống máy bay đã chạy tới chỗ cô mà không phải là chạy như điên đi gặp người bạn tốt hai mươi tám năm vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Ái chà chà.
Cô mờ mịt và bối rối trừng mắt nhìn, nói như thế nào nhỉ, đột nhiên cô không thể hiểu được tình bạn của những người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.