Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 36:
Lâm Miên Miên
27/11/2023
Mạnh Hoài Khiêm giống như chỉ đến xem Trì Sương có khỏe hay không, anh không ở lâu, ngay cả cửa cũng không vào. Hai người nói mấy câu, anh nhìn cô thật lâu, trong mắt có nụ cười rồi rời đi… Dĩ nhiên, từ lúc anh xuất hiện ở cửa đến lúc đi, tổng cộng không vượt quá mười phút, anh cũng không nhắc đến Lương Tiềm.
Trong đầu Trì Sương không ngừng nhớ lại những lời anh từ nói ____
“Trì Sương, A Tiềm là bạn tốt nhiều năm của tôi…”
“Tôi nợ cậu ấy cũng không thể trả được, nhưng tôi có thể cố gắng hết sức làm những gì có thể cho cậu ấy.”
“Cô là người mà cậu ấy nhận định là vợ mình, vì vậy tôi cũng nhận định hai người là vợ chồng.”
Vẻ mặt cô hoảng hốt ngồi trên ghế salon.
Mặc dù biết tâm tư của Mạnh Hoài Khiêm, nhưng cô cũng cho là hai mươi tám, hai mươi chín năm tình bạn đó thì sự rung động này không đáng nhắc tới.
Cho nên cô cũng chuẩn bị tâm tư sau khi Lương Tiềm trở lại, Mạnh Hoài Khiêm sẽ lặng yên không một tiếng động biến mất.
Có thể một năm này cô cùng Mạnh Hoài Khiêm tiếp xúc sẽ làm cho Lương Tiềm ngột ngạt, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy, có bất hòa đi chăng nữa cũng không trở mặt với nhau.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh ta đang làm cái gì nha?
Tình bạn giữa nhưng người đàn ông không thể chịu nổi một kích nào mà trở nên yếu ớt, mỏng manh như thế sao?
Sau khi nghe chuyện Lương Tiềm chết đi sống lại, Giang Thi Vũ xin nghỉ phép nửa ngày tại công ty, buổi trưa cùng Tiếu Manh chạy đến Ngọc Tinh Thành. Chuyện kinh thiên động địa như vậy phải kết hợp với nồi lẩu mới xem là tôn trọng nó. Trì Sương lơ lãng nhúng miếng thịt dê cuộn, không nhìn thấy ánh mắt nóng hừng hực của hai người bạn thân phía đối diện.
“Cho nên người hôm qua gọi điện thoại cho cậu thật sự là Lương Tiềm?” Giang Thi Vũ hỏi.
Tiếu Manh tiếp lời hỏi, “Trời ạ! Điều này thật bất khả tư nghị (*)? Nói thật, có phải có người dựa vào hình dáng của anh ta, cố ý thừa dịp kì hạn mất tích hai năm chưa hết, tìm người giả mạo anh ta để gạt tiền?”
(*) bất khả tư nghị: không thể tin được.
Giang Thi Vũ chê bai Tiếu Manh một cái, “Cậu xem phim truyền hình quá nhiều rồi đúng không? Cậu ngẫm lại xem, đám người Lương gia đó ăn chay sao, một đại gia đình đang mong đợi tuyên bố Lương Tiềm đã chết để còn thu vét lợi ích về mình, nếu như là giả mạo, cửa đầu tiên cũng không qua được.”
“Hơn nữa, coi như Lương gia có mù mắt, não có bị moi ra sạch đi chăng nữa, không phải là có có sếp Mạnh, sếp Dung, sếp Trình hay sao? Ba người họ có giống như dễ bị lừa gạt không?”
“Ồn ào muốn chết !” Trì Sương để đũa xuống, trừng mắt nhìn hai cô, “Líu la líu lo, nói chuyện không ngớt, không để cho ai ăn cơm cả.”
“Vậy cậu nói nhanh đi!!” hai cô đồng thanh nói.
“Nhanh lên, đừng kéo dài thời gian, mình xin nghỉ có nửa ngày thôi, cậu không biết lương thưởng của mình như thế nào sao?”
Trì Sương nhức đầu cuối cùng cũng chịu thua, hơi thở mỏng manh nói, “Được rồi, tới đi, mình tiếp nhận thẩm vấn.”
“Lương Tiềm tới tìm cậu sao?”
“Ừm…”
Giang Thi Vũ hưng phấn hỏi, “Để mình nhìn xem mắt cậu có sưng hay không? Vận khí của bọn mình thật không tốt mà, đáng ghét, lại bỏ lỡ thời khắc trong kiếp này cậu bùng nỏ cảm xúc.”
Tiếu Manh chà xát đôi tay, “Mình một chút cũng không ngại làm người qua đường đứng xem hai người các cậu ôm hôn đâu.”
“…”
Trì Sương không thể nhịn được nữa, “Mình cùng hắn đã chia tay.”
“?”
“??”
“Không phải chứ? Chia tay? Tại sao vậy?”
“Mạng của anh ta quá cứng rắn, sợ khắc mình nha.” Trì Sương nghiêm túc nói.
Tiếu Manh cùng Giang Thi Vũ trố mắt nhìn nhau.
Sau một lúc mờ mịt, giống như là thấy được người ngoài hành tinh vậy, “Không phải chứ, cậu nghiêm túc sao?”
Trì Sương hai tay nâng mặt, giọng trìu mến thở dài nói, “Sau khi về nhà ăn nhiều quả óc chó để bổ não đi. Tới đây,, mình muốn hỏi các cậu một vấn đề. Nếu như ngày nào đó khi các cậu mở cửa ra, thấy có người đàn ông ngã trước cửa nhà các cậu, anh ta bị thương rất nặng. Xin hỏi, trong tình huống như thế các cậu sẽ làm gì?”
“Anh ta có đẹp trai không?” Giang Thi Vũ giống như nghiêm túc hỏi.
“Rất đẹp trai/”
Cho dù bây giờ Trì Sương nhìn Lương Tiềm không vừa mắt nhưng không thể nghi ngờ sở thích của cô, cô thành thực trả lời.
Cho dù ở bên ngoài gió táp mưa sa suốt một năm, ngoại hình và phong thái của Lương Tiềm vẫn được khẳng định.
Giang Thi Vũ: “… Cái này…”.
Tiếu Manh lập tức phỉ nhổ cô ấy.:” Giang Thi Vũ, người mà tám đời rồi cậu chưa từng thấy đàn ông! Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát, dù người đàn ông này có cực phẩm, có chân thành đến đâu mình cũng không dám nhận, mình sợ nửa đêm tỉnh lại thận mình không còn.”
“Nhìn xem, vấn đề ở chỗ đó,”
Trì Sương nói, “Suốt một năm qua, đây là cái gì chứ, còn mất trí nhớ nữa, cười chết mình. Người nào đã cứu anh ta? Tại sao ân nhân cứu mạng không báo cảnh sát? Lúc mình hỏi anh ta chuyện này, bộ dạng khổ sở của anh ta giống như mình đang tra hỏi mật mã két sắt vậy.”
“Có cái gì không thể nói?” Trì Sương kết luận. “Nhất định là chuyện gì đó không muốn người khác biết, ít nhất mình không thể biết.”
Giang Thi Vũ phục hồi tinh thần, “Ý của cậu là, anh ta đã làm chuyện có lỗi với cậu?”
Tiếu Manh ho nhẹ một tiếng, “Cậu muốn chia tay cũng là chuyện của cậu. Nhưng cậu đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của mình, mình vô cùng muốn biết anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cậu…”
“Mình đối với chuyện chết tiệt này một chút cũng không hiếu kỳ.”
Mặt Trì Sương đầy vẻ muốn nói lại thôi, rõ ràng cho thấy có tâm sự.
Hai người bạn thân ăn ý nhìn nhau một cái, không lên tiếng, chuyên tâm dùng bữa, đối với chuyện mà cô ấy vướng mặc làm như không nhìn thấy, không hề quan tâm. Hiểu rõ tính tình của Sương Sương, nếu các cô truy hỏi tới cùng, cô ấy khẳng định không nói. Tại thời điểm này bọn họ phải kiên quyết im lặng, làm ra vẻ không muốn biết vướng mặc của cô ấy, lúc ấy cô sẽ khó chịu mà nói cho bọn họ biết.
Đúng như dự đoán.
Sau năm phút an tĩnh quỷ dị,, Trì Sương mới chần chờ nói, “Mạnh Hoài Khiêm giống như có bệnh, lại là bệnh nặng.”
“…”
-
Mạnh Hoài Khiêm đi theo nhân viên phục vụ, xuyên qua hành lang, đi tới trước cửa phòng riêng.
Ánh đèn hành lang mờ ảo tạo thành một quầng sáng trên đỉnh đầu anh.
Người ở bên trong không kịp chờ đợi liền mở cửa ra, chính là Lương Tiềm người đã biến mất một năm nay. Anh ta nhìn Mạnh Hoài Khiêm , cười một tiếng, đưa tay ôm lấy anh, còn dùng lực lớn vỗ bả vai anh, “Hoài Khiêm, đã lâu không gặp.”
Hai người là bạn tốt nhiều năm, Lương Tiềm khoác vai anh đi vào, Dung Khôn cùng Trình Việt trong hai ngày này cũng gác lại chuyện trong tay sang một bên, bốn người một lần nữa gặp lại, bầu không khí hài hòa và ấm áp. Nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ để ý lời nói, liền phát hiện ra Mạnh Hoài Khiêm luôn im lặng, làm cho Dung Khôn vô cùng sốt ruột lo âu.
“Hoài Khiêm cậu không khỏe sao?” Lương Tiềm từ tận đáy lòng cảm khái, lại tự giễu nói, “May mà mạng mình tương đối cứng, còn có thể sống để trở về.”
Trình Việt nghe có chút khó chịu.
Bốn người bọn họ chung một chỗ mà lớn lên, năm đó sau khi cha mẹ Lương bất ngờ gặp sự cố, trong miệng những người Lương gia kia không có chút cố kị cảm thụ của một đứa bé, ngấm ngầm không ít lần nói Lương Tiềm như thế nào. Tóm lại đề là chuyện không dễ nghe lắm, đối với Lương Tiềm mà nói, chuyện cha mẹ mất sớm là tâm bệnh của anh ta, anh ta so với người khác đều mong mỏi sự ấm áp của gia đình.
“Nói cái này làm gì.” Trình Việt nói sang chuyện khác, tầm mắt rơi vào dấu vết của dầu sơn móng tay trên áo sơ mi trắng, trêu trọc nói, “Đây là từ đâu tới, vừa rồi đã muốn hỏi cậu rồi.”
Mấy người đồng loạt nhìn về phần ngực áo sơ mi.
Lương Tiềm cúi đầu, ra vẻ bất lực, không biết phải làm sao, chỉ đành cười nói, “Có thể từ đâu tới nữa.”
Dung Khôn theo bản năng nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm.
Trên mặt Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh không gợn sóng.
“Trì Sương?” Trình Việt hiểu rõ, “Vậy mình cũng không hỏi nữa. Tóm lại là chuyện giữa hai người, đừng nói lời tán tỉnh chọc tức người khác.”
Lương Tiềm bật cười, “Sương Sương giận dỗi mình, tuy nhiên mình cũng không hiếm lạ, một năm qua cô ấy chịu không ít khổ, cũng không ít ủy khuất.” anh ta mở chai rượu, trịnh trọng cảm ơn mấy người bạn tốt, “Mặc dù cô ấy không nói với mình quá cặn kẽ, nhưng mình cũng nghe được, là mấy cậu đều chiếu cố cô ấy, cảm ơn cảm ơn.”
Nói đến đây, anh ta dừng lại mấy giây, như là lơ lãng lấy giọng đùa giỡn. “Chờ mình cùng Sương Sương tổ chức hôn lễ, nhất định không thu tiền mừng của các cậu.”
Chưa bao giờ Dung Khôn cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy.
Da đầu anh ta tê dại, tim đập thình thịch.
Hôm qua anh ta hồi tưởng lại tình cảm bạn bè những năm nay, gửi cho Mạnh Hoài Khiêm tin nhắn có thể nói là nước mắt chảy ròng ròng. Không có ý tứ gì khác, chính là hy vọng Mạnh Hoài Khiêm thanh tỉnh một chút, đừng làm những chuyện không thích hợp, kết quả đợi tới nửa đêm cũng không thấy hồi âm.
Anh ta không thể đoán được rốt cuộc giờ phút này trong lòng Mạnh Hoài Khiêm đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà bình tĩnh như vậy, ngược lại càng quái dị.
Anh ta không hy vọng Lương Tiềm tưới dầu vào lửa, không nên ở trước mặt Mạnh Hoài Khiêm nhắc tới Trì Sương, nhưng lại không biết ám chỉ ra sao, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, hơi cứng đờ nói sang chuyện khác,” Đúng rồi, ngày hôm qua chưa hỏi kỹ, cậu nói là có một đôi anh em cứu cậu, có muốn nhờ người đi tìm bọn họ để chúng ta cảm ơn người ta thật tốt? dẫu sao người ta cũng chiếu cố cậu lâu như vậy, vẫn nên cảm ơn người ta một cách đàng hoàng mới phải.”
Đối với đám người Dung Khôn mà nói, Lương Tiềm bình an mạnh khỏe trở về là điều quan trọng nhất.
Cả ngày hôm qua đều đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt như ngồi trên tàu lượn cao tốc vậy, thật đúng không chú ý đến những tiểu tiết như vậy.
Bây giờ đã qua một ngày, tâm tình hơi bình phục một chút, dĩ nhiên phải quan tâm anh ta một năm này trải qua ra sao.
Nếu như ngày hôm nay chưa gặp Trì Sương, cũng không có bị những lười chất vấn lạnh lùng nghiêm nghị của cô, Lương Tiềm cũng nghĩ như vậy.
Phản ứng của Sương Sương không đúng lắm.
Anh ta hiểu cô, cô nhìn kiêu căng như vậy thực chất nội tâm rất mềm mại, Cô không thể nào truy hỏi những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới như vậy khi mới biết anh ta còn sống.
Điều gì quan trọng hơn việc anh ta còn sống?
Trừ khi.
Trừ khi đã có người tiết lộ với cô ấy, người nọ đã gợi lên lòng hoài nghi của cô.
Nhưng anh ta mới trở lại mới được một ngày, người biết hắn đã trờ về lại càng ít, chỉ có ba người bọn họ. Cũng chỉ có họ mới biết anh ta đã trải qua những gì. Nếu như trong đó có người lợi dụng thời gian, tin tức tiết lộ ý tưởng cho Trì Sương biết….
Bề ngoài Lương Tiềm dửng dưng như thường, thực chất nội tâm đã nổi sóng gió ầm ầm.
Anh ta không dấu viết liếc qua bọn họ, ai cũng có thể, ai cũng có hiềm nghi.
Dung Khôn đang ngồi ngay ngắn nhìn hắn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Vẻ mặt của Trình Việt lại tràn đầy sự tò mò chờ đợi câu trả lời của hắn.
Mạnh Hoài Khiêm có vẻ mệt mỏi sau khi đi đường dài trở về, nhéo sống mũi một cái.
“Chuyện này không cần vội.” Lương Tiềm rót một ly rượu, cúi đầu che giấu ánh mắt phức tạp.
Anh ta phải dùng tất cả lý trí mới có thể kiềm chế bản thân trở nên thong dong.
Nực cười biết bao.Trong khi anh ta không rõ sống chết suốt một năm nay, có thể có một người bạn tốt dám mơ ước vị hôm thê của hắn.
Bởi vì nhanh chóng khôi phục ánh mắt tức giận nên có vẻ cứng nhắc lạnh lẽo, “Một năm này các cậu cũng vì chuyện của mình mà tốn không ít sức lực, chuyện nhỏ này cứ để cho mình tự xử lý, không cần lo lắng, cũng không phải chuyện to lớn gì.”
“Cậu còn sống trở về đã là một điều tốt rồi.” Trình Việt lần nữa vui mừng, “Cậu không biết những thân thích chóa má xúi quẩy nhà cậu đã biểu hiện một cách sống động cái gì mà khóc mừng như điên, từng một người chờ phân chia tài sản của cậu, mình cũng thật lo lắng. Hồi đó nói với bọn họ rằng những người tiêu tiền của cậu một xu cũng không lấy được, những người muốn cậu chết nhận được rất nhiều tiền, thật bất công mà.”
Lương Tiềm hơi ngẩn ra, như có điều suy nghĩ nói, “Cậu nhắc mình mới nghĩ đến, trước kia nghĩ mới hai mươi tuổi đã cân nhắc chuyện này quả thật không may mắn, cũng quá sớm. Bây giờ vẫn phải sớm an bài cho xong. Phải rồi, mình nên đi tìm luật sư xử lý chuyện này, nên lập di chúc rồi công chứng, tiền của mình chỉ có thể cho Sương Sương, còn có đứa con tương lai của chúng mình.”
Dung Khôn, “…”
Hắn đi, bây giờ anh ta sẽ đi ngay, không được sao?
Bữa cơm này anh ta ăn không nổi.
Ken két____
Một tiếng kim loại nặng nề vang lên, Mạnh Hoài Khiêm bình thản mở hộp thuốc lá, hơi nghiêng đầu đốt một điếu thước, một tay tùy ý buông xuống bên người.
Anh vẫn bình tĩnh mà trấn tĩnh.
Chẳng qua bất kể là điều gì, trước thời khắc sụp đổ luôn yên tĩnh không một tiếng động.
Khói mù lượn lờ, ánh mắt anh u ám mà sâu thẳm.
Trong đầu Trì Sương không ngừng nhớ lại những lời anh từ nói ____
“Trì Sương, A Tiềm là bạn tốt nhiều năm của tôi…”
“Tôi nợ cậu ấy cũng không thể trả được, nhưng tôi có thể cố gắng hết sức làm những gì có thể cho cậu ấy.”
“Cô là người mà cậu ấy nhận định là vợ mình, vì vậy tôi cũng nhận định hai người là vợ chồng.”
Vẻ mặt cô hoảng hốt ngồi trên ghế salon.
Mặc dù biết tâm tư của Mạnh Hoài Khiêm, nhưng cô cũng cho là hai mươi tám, hai mươi chín năm tình bạn đó thì sự rung động này không đáng nhắc tới.
Cho nên cô cũng chuẩn bị tâm tư sau khi Lương Tiềm trở lại, Mạnh Hoài Khiêm sẽ lặng yên không một tiếng động biến mất.
Có thể một năm này cô cùng Mạnh Hoài Khiêm tiếp xúc sẽ làm cho Lương Tiềm ngột ngạt, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy, có bất hòa đi chăng nữa cũng không trở mặt với nhau.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang diễn ra vậy? Anh ta đang làm cái gì nha?
Tình bạn giữa nhưng người đàn ông không thể chịu nổi một kích nào mà trở nên yếu ớt, mỏng manh như thế sao?
Sau khi nghe chuyện Lương Tiềm chết đi sống lại, Giang Thi Vũ xin nghỉ phép nửa ngày tại công ty, buổi trưa cùng Tiếu Manh chạy đến Ngọc Tinh Thành. Chuyện kinh thiên động địa như vậy phải kết hợp với nồi lẩu mới xem là tôn trọng nó. Trì Sương lơ lãng nhúng miếng thịt dê cuộn, không nhìn thấy ánh mắt nóng hừng hực của hai người bạn thân phía đối diện.
“Cho nên người hôm qua gọi điện thoại cho cậu thật sự là Lương Tiềm?” Giang Thi Vũ hỏi.
Tiếu Manh tiếp lời hỏi, “Trời ạ! Điều này thật bất khả tư nghị (*)? Nói thật, có phải có người dựa vào hình dáng của anh ta, cố ý thừa dịp kì hạn mất tích hai năm chưa hết, tìm người giả mạo anh ta để gạt tiền?”
(*) bất khả tư nghị: không thể tin được.
Giang Thi Vũ chê bai Tiếu Manh một cái, “Cậu xem phim truyền hình quá nhiều rồi đúng không? Cậu ngẫm lại xem, đám người Lương gia đó ăn chay sao, một đại gia đình đang mong đợi tuyên bố Lương Tiềm đã chết để còn thu vét lợi ích về mình, nếu như là giả mạo, cửa đầu tiên cũng không qua được.”
“Hơn nữa, coi như Lương gia có mù mắt, não có bị moi ra sạch đi chăng nữa, không phải là có có sếp Mạnh, sếp Dung, sếp Trình hay sao? Ba người họ có giống như dễ bị lừa gạt không?”
“Ồn ào muốn chết !” Trì Sương để đũa xuống, trừng mắt nhìn hai cô, “Líu la líu lo, nói chuyện không ngớt, không để cho ai ăn cơm cả.”
“Vậy cậu nói nhanh đi!!” hai cô đồng thanh nói.
“Nhanh lên, đừng kéo dài thời gian, mình xin nghỉ có nửa ngày thôi, cậu không biết lương thưởng của mình như thế nào sao?”
Trì Sương nhức đầu cuối cùng cũng chịu thua, hơi thở mỏng manh nói, “Được rồi, tới đi, mình tiếp nhận thẩm vấn.”
“Lương Tiềm tới tìm cậu sao?”
“Ừm…”
Giang Thi Vũ hưng phấn hỏi, “Để mình nhìn xem mắt cậu có sưng hay không? Vận khí của bọn mình thật không tốt mà, đáng ghét, lại bỏ lỡ thời khắc trong kiếp này cậu bùng nỏ cảm xúc.”
Tiếu Manh chà xát đôi tay, “Mình một chút cũng không ngại làm người qua đường đứng xem hai người các cậu ôm hôn đâu.”
“…”
Trì Sương không thể nhịn được nữa, “Mình cùng hắn đã chia tay.”
“?”
“??”
“Không phải chứ? Chia tay? Tại sao vậy?”
“Mạng của anh ta quá cứng rắn, sợ khắc mình nha.” Trì Sương nghiêm túc nói.
Tiếu Manh cùng Giang Thi Vũ trố mắt nhìn nhau.
Sau một lúc mờ mịt, giống như là thấy được người ngoài hành tinh vậy, “Không phải chứ, cậu nghiêm túc sao?”
Trì Sương hai tay nâng mặt, giọng trìu mến thở dài nói, “Sau khi về nhà ăn nhiều quả óc chó để bổ não đi. Tới đây,, mình muốn hỏi các cậu một vấn đề. Nếu như ngày nào đó khi các cậu mở cửa ra, thấy có người đàn ông ngã trước cửa nhà các cậu, anh ta bị thương rất nặng. Xin hỏi, trong tình huống như thế các cậu sẽ làm gì?”
“Anh ta có đẹp trai không?” Giang Thi Vũ giống như nghiêm túc hỏi.
“Rất đẹp trai/”
Cho dù bây giờ Trì Sương nhìn Lương Tiềm không vừa mắt nhưng không thể nghi ngờ sở thích của cô, cô thành thực trả lời.
Cho dù ở bên ngoài gió táp mưa sa suốt một năm, ngoại hình và phong thái của Lương Tiềm vẫn được khẳng định.
Giang Thi Vũ: “… Cái này…”.
Tiếu Manh lập tức phỉ nhổ cô ấy.:” Giang Thi Vũ, người mà tám đời rồi cậu chưa từng thấy đàn ông! Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát, dù người đàn ông này có cực phẩm, có chân thành đến đâu mình cũng không dám nhận, mình sợ nửa đêm tỉnh lại thận mình không còn.”
“Nhìn xem, vấn đề ở chỗ đó,”
Trì Sương nói, “Suốt một năm qua, đây là cái gì chứ, còn mất trí nhớ nữa, cười chết mình. Người nào đã cứu anh ta? Tại sao ân nhân cứu mạng không báo cảnh sát? Lúc mình hỏi anh ta chuyện này, bộ dạng khổ sở của anh ta giống như mình đang tra hỏi mật mã két sắt vậy.”
“Có cái gì không thể nói?” Trì Sương kết luận. “Nhất định là chuyện gì đó không muốn người khác biết, ít nhất mình không thể biết.”
Giang Thi Vũ phục hồi tinh thần, “Ý của cậu là, anh ta đã làm chuyện có lỗi với cậu?”
Tiếu Manh ho nhẹ một tiếng, “Cậu muốn chia tay cũng là chuyện của cậu. Nhưng cậu đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của mình, mình vô cùng muốn biết anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cậu…”
“Mình đối với chuyện chết tiệt này một chút cũng không hiếu kỳ.”
Mặt Trì Sương đầy vẻ muốn nói lại thôi, rõ ràng cho thấy có tâm sự.
Hai người bạn thân ăn ý nhìn nhau một cái, không lên tiếng, chuyên tâm dùng bữa, đối với chuyện mà cô ấy vướng mặc làm như không nhìn thấy, không hề quan tâm. Hiểu rõ tính tình của Sương Sương, nếu các cô truy hỏi tới cùng, cô ấy khẳng định không nói. Tại thời điểm này bọn họ phải kiên quyết im lặng, làm ra vẻ không muốn biết vướng mặc của cô ấy, lúc ấy cô sẽ khó chịu mà nói cho bọn họ biết.
Đúng như dự đoán.
Sau năm phút an tĩnh quỷ dị,, Trì Sương mới chần chờ nói, “Mạnh Hoài Khiêm giống như có bệnh, lại là bệnh nặng.”
“…”
-
Mạnh Hoài Khiêm đi theo nhân viên phục vụ, xuyên qua hành lang, đi tới trước cửa phòng riêng.
Ánh đèn hành lang mờ ảo tạo thành một quầng sáng trên đỉnh đầu anh.
Người ở bên trong không kịp chờ đợi liền mở cửa ra, chính là Lương Tiềm người đã biến mất một năm nay. Anh ta nhìn Mạnh Hoài Khiêm , cười một tiếng, đưa tay ôm lấy anh, còn dùng lực lớn vỗ bả vai anh, “Hoài Khiêm, đã lâu không gặp.”
Hai người là bạn tốt nhiều năm, Lương Tiềm khoác vai anh đi vào, Dung Khôn cùng Trình Việt trong hai ngày này cũng gác lại chuyện trong tay sang một bên, bốn người một lần nữa gặp lại, bầu không khí hài hòa và ấm áp. Nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ để ý lời nói, liền phát hiện ra Mạnh Hoài Khiêm luôn im lặng, làm cho Dung Khôn vô cùng sốt ruột lo âu.
“Hoài Khiêm cậu không khỏe sao?” Lương Tiềm từ tận đáy lòng cảm khái, lại tự giễu nói, “May mà mạng mình tương đối cứng, còn có thể sống để trở về.”
Trình Việt nghe có chút khó chịu.
Bốn người bọn họ chung một chỗ mà lớn lên, năm đó sau khi cha mẹ Lương bất ngờ gặp sự cố, trong miệng những người Lương gia kia không có chút cố kị cảm thụ của một đứa bé, ngấm ngầm không ít lần nói Lương Tiềm như thế nào. Tóm lại đề là chuyện không dễ nghe lắm, đối với Lương Tiềm mà nói, chuyện cha mẹ mất sớm là tâm bệnh của anh ta, anh ta so với người khác đều mong mỏi sự ấm áp của gia đình.
“Nói cái này làm gì.” Trình Việt nói sang chuyện khác, tầm mắt rơi vào dấu vết của dầu sơn móng tay trên áo sơ mi trắng, trêu trọc nói, “Đây là từ đâu tới, vừa rồi đã muốn hỏi cậu rồi.”
Mấy người đồng loạt nhìn về phần ngực áo sơ mi.
Lương Tiềm cúi đầu, ra vẻ bất lực, không biết phải làm sao, chỉ đành cười nói, “Có thể từ đâu tới nữa.”
Dung Khôn theo bản năng nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm.
Trên mặt Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh không gợn sóng.
“Trì Sương?” Trình Việt hiểu rõ, “Vậy mình cũng không hỏi nữa. Tóm lại là chuyện giữa hai người, đừng nói lời tán tỉnh chọc tức người khác.”
Lương Tiềm bật cười, “Sương Sương giận dỗi mình, tuy nhiên mình cũng không hiếm lạ, một năm qua cô ấy chịu không ít khổ, cũng không ít ủy khuất.” anh ta mở chai rượu, trịnh trọng cảm ơn mấy người bạn tốt, “Mặc dù cô ấy không nói với mình quá cặn kẽ, nhưng mình cũng nghe được, là mấy cậu đều chiếu cố cô ấy, cảm ơn cảm ơn.”
Nói đến đây, anh ta dừng lại mấy giây, như là lơ lãng lấy giọng đùa giỡn. “Chờ mình cùng Sương Sương tổ chức hôn lễ, nhất định không thu tiền mừng của các cậu.”
Chưa bao giờ Dung Khôn cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy.
Da đầu anh ta tê dại, tim đập thình thịch.
Hôm qua anh ta hồi tưởng lại tình cảm bạn bè những năm nay, gửi cho Mạnh Hoài Khiêm tin nhắn có thể nói là nước mắt chảy ròng ròng. Không có ý tứ gì khác, chính là hy vọng Mạnh Hoài Khiêm thanh tỉnh một chút, đừng làm những chuyện không thích hợp, kết quả đợi tới nửa đêm cũng không thấy hồi âm.
Anh ta không thể đoán được rốt cuộc giờ phút này trong lòng Mạnh Hoài Khiêm đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà bình tĩnh như vậy, ngược lại càng quái dị.
Anh ta không hy vọng Lương Tiềm tưới dầu vào lửa, không nên ở trước mặt Mạnh Hoài Khiêm nhắc tới Trì Sương, nhưng lại không biết ám chỉ ra sao, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, hơi cứng đờ nói sang chuyện khác,” Đúng rồi, ngày hôm qua chưa hỏi kỹ, cậu nói là có một đôi anh em cứu cậu, có muốn nhờ người đi tìm bọn họ để chúng ta cảm ơn người ta thật tốt? dẫu sao người ta cũng chiếu cố cậu lâu như vậy, vẫn nên cảm ơn người ta một cách đàng hoàng mới phải.”
Đối với đám người Dung Khôn mà nói, Lương Tiềm bình an mạnh khỏe trở về là điều quan trọng nhất.
Cả ngày hôm qua đều đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt như ngồi trên tàu lượn cao tốc vậy, thật đúng không chú ý đến những tiểu tiết như vậy.
Bây giờ đã qua một ngày, tâm tình hơi bình phục một chút, dĩ nhiên phải quan tâm anh ta một năm này trải qua ra sao.
Nếu như ngày hôm nay chưa gặp Trì Sương, cũng không có bị những lười chất vấn lạnh lùng nghiêm nghị của cô, Lương Tiềm cũng nghĩ như vậy.
Phản ứng của Sương Sương không đúng lắm.
Anh ta hiểu cô, cô nhìn kiêu căng như vậy thực chất nội tâm rất mềm mại, Cô không thể nào truy hỏi những việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới như vậy khi mới biết anh ta còn sống.
Điều gì quan trọng hơn việc anh ta còn sống?
Trừ khi.
Trừ khi đã có người tiết lộ với cô ấy, người nọ đã gợi lên lòng hoài nghi của cô.
Nhưng anh ta mới trở lại mới được một ngày, người biết hắn đã trờ về lại càng ít, chỉ có ba người bọn họ. Cũng chỉ có họ mới biết anh ta đã trải qua những gì. Nếu như trong đó có người lợi dụng thời gian, tin tức tiết lộ ý tưởng cho Trì Sương biết….
Bề ngoài Lương Tiềm dửng dưng như thường, thực chất nội tâm đã nổi sóng gió ầm ầm.
Anh ta không dấu viết liếc qua bọn họ, ai cũng có thể, ai cũng có hiềm nghi.
Dung Khôn đang ngồi ngay ngắn nhìn hắn, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Vẻ mặt của Trình Việt lại tràn đầy sự tò mò chờ đợi câu trả lời của hắn.
Mạnh Hoài Khiêm có vẻ mệt mỏi sau khi đi đường dài trở về, nhéo sống mũi một cái.
“Chuyện này không cần vội.” Lương Tiềm rót một ly rượu, cúi đầu che giấu ánh mắt phức tạp.
Anh ta phải dùng tất cả lý trí mới có thể kiềm chế bản thân trở nên thong dong.
Nực cười biết bao.Trong khi anh ta không rõ sống chết suốt một năm nay, có thể có một người bạn tốt dám mơ ước vị hôm thê của hắn.
Bởi vì nhanh chóng khôi phục ánh mắt tức giận nên có vẻ cứng nhắc lạnh lẽo, “Một năm này các cậu cũng vì chuyện của mình mà tốn không ít sức lực, chuyện nhỏ này cứ để cho mình tự xử lý, không cần lo lắng, cũng không phải chuyện to lớn gì.”
“Cậu còn sống trở về đã là một điều tốt rồi.” Trình Việt lần nữa vui mừng, “Cậu không biết những thân thích chóa má xúi quẩy nhà cậu đã biểu hiện một cách sống động cái gì mà khóc mừng như điên, từng một người chờ phân chia tài sản của cậu, mình cũng thật lo lắng. Hồi đó nói với bọn họ rằng những người tiêu tiền của cậu một xu cũng không lấy được, những người muốn cậu chết nhận được rất nhiều tiền, thật bất công mà.”
Lương Tiềm hơi ngẩn ra, như có điều suy nghĩ nói, “Cậu nhắc mình mới nghĩ đến, trước kia nghĩ mới hai mươi tuổi đã cân nhắc chuyện này quả thật không may mắn, cũng quá sớm. Bây giờ vẫn phải sớm an bài cho xong. Phải rồi, mình nên đi tìm luật sư xử lý chuyện này, nên lập di chúc rồi công chứng, tiền của mình chỉ có thể cho Sương Sương, còn có đứa con tương lai của chúng mình.”
Dung Khôn, “…”
Hắn đi, bây giờ anh ta sẽ đi ngay, không được sao?
Bữa cơm này anh ta ăn không nổi.
Ken két____
Một tiếng kim loại nặng nề vang lên, Mạnh Hoài Khiêm bình thản mở hộp thuốc lá, hơi nghiêng đầu đốt một điếu thước, một tay tùy ý buông xuống bên người.
Anh vẫn bình tĩnh mà trấn tĩnh.
Chẳng qua bất kể là điều gì, trước thời khắc sụp đổ luôn yên tĩnh không một tiếng động.
Khói mù lượn lờ, ánh mắt anh u ám mà sâu thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.