Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 37:
Lâm Miên Miên
27/11/2023
Bữa cơm giữa những người anh em bạn bè từ trước đến giờ cũng không có nhiều điều cấm kỵ.
Ai muốn hút thuốc thì hút, dĩ nhiên đây là thời điểm không có người khác bên cạnh. Trình Việt vốn không có cảm giác gì, bất thình lình gửi thấy mùi thuốc lá, cơn nghiện lại lên (nghiện thuốc lá nha). Trực tiếp đưa tay lấy bao thuốc lá của Mạnh Hoài Khiêm, từ trong bao rút ra một điếu kẹp ở ngón giữa rồi châm lửa.
Theo thói quen cậu ta tiện tay đưa bao thuốc lá cho Lương Tiềm.
Lương Tiềm ho nhẹ một tiếng, vẫy tay nói, “Không hút, mình cai rồi.”
“Thiệt hay giả vậy?” Trình Việt không tin, “Trong bốn người chúng ta cậu là người hút lâu nhất, trước đây không biết bao lần nghe cậu nói muốn cai thuốc, kết quả thì sao, toàn lừa gặt quỷ chứ gì.”
Nếu như không có những suy đoán, hoài nghi kia, Lương Tiềm nhất định sẽ lấy giọng bất đắc dĩ nói tới một năm này sinh hoạt nghèo khó, đòng thời sẽ kể lại những tính toán xấu hổ đó.
Anh ta bị thương rất nặng mất mấy tháng mời hồ phục, ăn uống đều khó khăn chớ nói chi là hút thuốc. Hơn nữa cho dù mất trí nhớ, anh ta cũng không thể mặt dày vô sỉ trước mặt người ngoài đòi tiền mua thuốc lá.
Tự nhiên đã cai được thuốc lá.
Nhưng bây giờ, những chuyện liên quan đến quá khứ một năm kia, anh ta căn bản không muốn trước mặt bất kỳ người nào khác tiết lộ dù chỉ nửa chữ.
Tất cả mọi chuyện anh ta đều chuẩn bị tự mình xử lý.
“Đã sớm muốn cai rồi.” Lương Tiềm thờ ơ nói, “Trước đây Sương Sương không thích mình hút thuốc, dù sao cái này hút nhiều không tốt với thân thể, các cậu cũng nên sớm cai đi. Nếu không cai được, các cậu cũng đừng ở trước mình hút, tránh để trên người mình dính mùi thuốc lá.”
Trình Việt oán trách một tiếng, “Xem ra vẫn là bà chủ Trì nói chuyện có tác dụng.”
Dung Khôn đứng dậy.
Vở kịch này anh ta đã xem đủ rồi,
Nếu như còn không chạy đi, anh ta lo lắng một chút nữa mình cũng bị ảnh hưởng đên…. Vốn là anh ta không chắc chắn có thể thuyết phục Mạnh Hoài Khiêm buông tay chuyện này, nhưng bây giờ thì hay rồi, Lương Tiềm lúc thì muốn làm di chúc, lúc thì muốn kết hôn, một lúc lại muốn cai thuốc, đây không phải là ép người ta đi Lương Sơn sao? Trước kia không thấy Lương Tiềm nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ đây là di chứng sau khi mất trí nhớ sao?
Cậu ta cứ luyên thuyên mãi, thật không nghe nổi nữa mà.
Dù sao anh ta cũng không muốn dính vào tam giác tình yêu này.
Cho dù anh ta với chuyện này không có liên quan gì, nhưng hay người này dù ầm ĩ thế nào đi chăng nữa, tóm lại vẫn là bạn bè tốt của anh ta.
ở trong vũng bùn này có hai tên vương bát đản rồi, chỉ sợ anh ta làm người giảng hòa cũng chỉ nhận được sự thất vọng và nhục nhã, hai bên không còn ai.
“Đột nhiên mình có chút chuyện phải xử lý.” Dung Khôn giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đem rượu trong ly ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cho bọn họ nhìn ly trống rỗng, sảng khoái nói, “Các cậu cứ từ từ trò chuyện, mình phải đi. Có chuyện gì liên lạc qua điện thoại sau.”
Trình Việt kinh ngạc, “Không phải nha, không ở lại ăn cơm sao? Hoài Khiêm mới đến không lâu mà?”
“Đúng là có chuyện.” Dung Khôn nói, “Nếu không các cậu cứ ăn đi rồi tính vào tài khoản của mình?”
Lương Tiềm trầm ngâm một hồi, nói, “Hoài Khiêm không phải mới đi công tác trở về sao?”
Anh ta nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm đã bóp tắt tàn thuốc đang nhắm mắt dưỡng thần, “Mình thấy cậu ấy cũng rất mệt mỏi, nếu không như vậy đi, hôm nay giải tán trước, để cho cậu ấy trở về nghỉ ngơi cho tốt. Vừa hay mình cũng chuyện cần xử lý, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi mình sẽ làm chủ, chúng ta đến nhà hàng của Sương Sương ăn một bữa cơm, mình chính thức cảm ơn các cậu một lần nữa.”
“Cũng được.” Trình Việt là người đầu tiên đáp ứng.
Dung Khôn đang chửi trời mắng đất, trong chốc lát vẻ mặt liền cứng nhắc, hàm hồ nói, “Đợi rảnh rỗi rồi nói sau ha.”
Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng, mở mắt, chưa nói đồng ý, cũng không thể không nói.
Anh luôn luôn ít nói.
Mấy người đều biết tính tình của anh ấy, vừa đi công tác vội vàng chạy về, thể thể do mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Bọn người lục tục ra khỏi phòng riêng.
Hành lang thật dài, ánh sáng nửa tối nửa sáng, rơi vào người Mạnh Hoài Khiêm, càng tăng thêm vẻ mặt u ám không rõ.
Lương Tiềm là người đi ra sau cùng.
Anh ta ngước mắt lên nhìn chăm chú ba người bạn thân.
Phản ứng của Dung Khôn rất khác thường, anh ta đoán, Dung Khôn hoặc là người trong cuộc, hoặc là biết rõ tình hình.
Ba người này bất cả là ai, đều là người bạn không thể thiếu trong cuộc đời này của hắn ta. Anh ta muốn biết đó là ai, nhưng tất cả dò xét cũng hẳn đến đó thì ngừng, rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại, để cho người ta tra xem một năm này Sương Sương thân với ai nhất, tự nhiên mọi chuyện đều sáng tỏ. Nhưng anh ta không muốn làm như vậy, một khi đi đến bước đường đó sẽ như thế nào anh ta biết rõ.
Hôm nay nói những lời này anh ta hy vọng người kia biết điểm dừng, sẽ để mọi việc trở về vị trí ban đầu. Dù không nghiến răng nghiến lợi không cam lòng cũng phải nuốt xuống bụng.
Trên mặt Mạnh Hoài Khiêm là vẻ ảm đạm.
Không nhanh không chậm đi chính giữa, người cai thuốc không chỉ Lương Tiềm , anh rất lâu rồi cũng không có hút nữa.
Hôm nay hút một điếu, không thể không thừa nhận đây chính là thứ tốt, ít nhất nó có thể giúp anh phân biệt được trong nháy mắt cảm xúc đó gọi là bị chọc giận.
Cho dù là Trình Việt phản ứng tương đối chậm bị tụt ở lại phía sau, sau khi trở về xe trầm tư trong chốc lát, cũng ý thức được có vài điều không đúng lắm.
Tại sao buổi gặp hôm nay lại kỳ quái như vậy, còn nhanh chóng kết thúc?
Tổng cộng lại còn chưa đến nửa giờ, Dung Khôn đột nhiên nói có chuyện, sau đó mỗi người đều lấy một lý do bận rộn giải tán. Trước kia bốn người họ ở chung một chỗ, lần nào phải hàn huyên tới khuya, sao hôm nay ngay cảm cơm cũng không ăn, rượu không uống được mấy ly đã giải tán rồi?
Anh ta suy nghĩ mãi mà không ra, không thể làm gì khác hơn là bấm số gọi điện cho Dung Khôn.
Đầu kia rất nhanh nghe máy.
“Hôm nay cậu xảy ra chuyện gì?” Trình Việt hỏi, “Có phải có bệnh hay không?”
Dung Khôn thở dài một cái, dừng giọng thương hại nói, “Cậu suy nghĩ một chút đi, còn nữa, vài hôm nữa cùng mình đi Los Angeles đi.”
“Làm cái gì?”
“Chạy trốn.”
-
Mặt khác.
Trong lúc rảnh rỗi, lại ỷ vào mùa bông liễu chưa kết thúc, Trì Sương xung phong nhận nhiệm vục lái xe đưa Tiếu Manh và Giang Thi Vũ trở về nhà. Vẫn chưa thỏa mãn liền tìm một trung tam thương mại vắng người mua sắm hơn một giờ đồng hồ, tâm tình lúc này mới hoàn toàn vui sướng, xách bao lớn bao nhỏ chở đầy xe về nhà, đem xe lái vào hầm, đang lúc muốn quẹo khúc cua, thông qua gương chiếu hậu liền nhìn thấy một chiếc xe quen mắt. Cô chần chờ, vẫn là lùi lại, sau khi xác định là xe của Mạnh Hoài Khiêm cô cũng mờ mịt ----- cô đã biết người này có bệnh, anh lại tới làm gì nữa?
Đêm xe đậu cho tốt, cô bước nhẹ nhàng đến bên chiếc xe đó.
Tất cả các loại xe của Mạnh Hoài Khiêm đề trang bị mẫu kính chống đạn, trước đó cô từng than phiền một lần vì tất cả các kính đều màu đen. Sau này chiếc xe anh thường đi nhất được đổi sang một loại kính cống đạn khác, ít nhất cô có thể nhìn thấy loáng thoáng bên trong.
Trên xe không có tài xế, buổi sáng chỉ có Mạnh Hoài Khiêm, không biết anh đổi sang bộ quần áo khác từ lúc nào.
Anh đang dựa lưng vào ghế dường như đang ngủ.
Cô nhìn anh qua ô cửa kính mất mấy giây anh đều không có phản ứng, xem ra đã ngủ say rồi.
Túi trút giận này nhìn quá dễ bị khi dễ. Trì Sương mím môi cười một tiếng, sau khi gặp được Mạnh Hoài Khiêm, tất cả năng lực đùa giỡn của cô đều được phát huy hoàn toàn, có thể nói như này, quá khứ một năm, một nửa niềm vui của cô đều do Mạnh Hoài Khiêm đóng góp.
Cô phải dọa anh một chút, cho anh thay đổi thần sắc.
Vừa hay ở nhà cô có mấy bộ tóc giả, chờ lát nữa sẽ đặt lên kính chắn gió của anh. Tưởng tượng ra anh sẽ bị dọa đến mức run rẩy, cô đã thấy hết sức vui mừng, tạch tạch tạch chạy tới cửa thang máy, còn chưa kịp nhấn nút mở cửa thang máy ra, cô lại chần chừ dừng bước lại.
Cái trò đùa dai này có phải không có phẩm chất hay không?
Cô không sợ làm Mạnh Hoài Khiêm sợ hãi, dù sao người khác cao to khỏe mạnh cũng chịu đựng sợ hãi.
Nhưng trong tòa nhà này hình như có một người dì năm ngoái đã phẫu thuật nối mạch máu tim , lúc ở thang máy cô đã nghe mấy câu.
Thôi vậy, coi như anh ta vận khí tốt!
Trì Sương lại ảo não quay về bên xe, lục lọi bảng điều khiển trung tâm nhưng chỉ tìm thấy những tờ giấy dán, thậm chí không có một cây bút. Nghĩ tới nghĩ lui, từ trong túi xách tìm thấy một cây kẻ mi mắt, nhất thời nổi dậy, dùng bút kẻ mi mắt vẽ một đầu heo trông rất sống động, lại ở bên cạnh viết bốn chữ” vé vi phạm” và dán lên cửa kính ô tô của anh. Cô dùng lực rất nhẹ, vậy mà vẫn không đánh thức anh, chẳng qua là anh nhíu mày một cái lại đổi tư thế thoải mái hơn,.
Cô cũng biết ngủ trên xe rất nguy hiểm, may mà xe chưa tắt máy, bên trong có đầy đủ không khí tuần hoàn.
Có thể bây giờ cô còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với con sói có dã tâm này như thế nào. Mặc dù nói anh lòng lang dậ thú cũng do công lao của cô một bên quạt gió thổi lửa.
Dán chặt giấy phạt vào, cô nhìn anh một chút, lúc này mới đi về phía thang máy, vừa đi vừa đặt đơn hàng trên phần mềm mua sắm, mua cho anh một ly gấp đôi lượng cà phê. Cô đặc biệt thêm tiền tip để yêu cầu giao hàng càng sớm càng tốt, yêu cầu đưa đến bãi đậu xe Tinh Ngọc Thành.
Cô thấy không được tự nhiên.
Sau khi Trì Sương ngẫm nghĩ lại, bất quá, tâm địa của người bình thường hiền lành cũng sẽ không được tự nhiên một chút.
Cô không nhận ra, sau khi cửa thang máy khép lại không bao lâu, người đàn ông đang ngủ say trong xe kia chậm rãi mở mắt. Anh ấn cửa sổ xe xuống, đưa tay xé tờ giấy nhớ mà anh vô cùng trân trọng, mượn ánh đèn bên trong xe nhìn một hồi lâu, anh yên lặng bất cười, vốn là tâm trạng âm u mệt mỏi được cô cuốn đi.
Anh lái xe đến đây nhưng chưa từng nghĩ muốn lên lầu tìm cô.
Thật lâu trước đây anh cũng biết, cho tới bây giờ đều không cần anh chiếu cố cô, mà là anh cần cô.
Một lái sau, shipper chạy tới, dựa theo biển số xe mà Trì Sương ghi chú, đang do dự thì bất ngờ cửa xe bị người từ bên trong mở ra, Mạnh Hoài Khiêm an tĩnh ngồi trên xe bước xuống.
Shipper tận lực cắn răng nói từng chữ không rõ ràng, “Có phải …. Con lợn ngủ ngon nhất trong chuồng heo… phải không?”
Anh ta chưa gặp loại chuyện này bao giờ, dĩ vãng thường tăng thêm âm lượng tạo sự hóm hỉnh, nhưng người đàn ông trước mặt này tựa hồ là một người không dễ chọc.
Mây giây ngắn ngủi yên lặng.
Mạnh Hoài Khiêm không thể không gật đầu, “Ừm, đúng vậy, là tôi, cảm ơn.”
Theo thói quen anh từ túi lôi ra ví tiền, móc một tờ tiền ra, coi như là tiền tip cho shipper.
“Cảm ơn!”
Cậu shipper thở phào nhẹ nhõm, đưa túi giấy cho anh như một củ khoai tây nóng hổi rồi nhanh chóng rời đi.
Mạnh Hoài Khiêm dựa vào cửa xe với tư thế thoải mái, nhấp một ngụm cà phê.
Không cần do dự nữa.
Một khác kia khi biết Lương Tiềm trở về, anh cũng đưa ra lựa chọn, không phải sao?
Nếu là người đê tiện, cũng không cần phải mưu tính kiềm chế bản tính làm một người tốt, điều này vô cùng buồn cười.
Một lần nữa trở lại xe, anh đem tờ giấy ghi chú cẩn thận bỏ vào trong ví tiền, điện thoại di động trên bảng điều khiển trung tâm reo lên. Anh không trực tiếp nghe máy ngay, mà bình tĩnh uống mấy ngụm cà phê, suy nghĩ khôi phục thanh tỉnh như chưa từng thấy, sau đó mới gọi lại cuộc gọi nhỡ vừa rồi.
Người đầu kia tựa hồ đang hỏi anh một ít chuyện, giọng nhún nhường.
Anh ôn hòa trả lời, “Tôi có thể hiểu được các người băn khoăn, yên tâm, trong một năm nay Lương thị vận hành như thế nào, sau này cũng sẽ không có biến động lớn.
Hy vọng A Tiềm biết, thời gian một năm nay thực sự tồn tại, ai cũng không thể trở về quá khứ.
Mà một năm này trống rỗng đồng nghĩ với việc cậu ta sẽ mất toàn bộ quyền kiểm soát kể từ thời điểm này.
-------------
sr mọi người, do mình khá bận, lại là lần đầu tiên edit truyện nên có nhiều sai sót. Nếu có lỗi nào mong mọi người thông cảm và nếu được thì giúp mình chỉ ra nỗi sai nha
Ai muốn hút thuốc thì hút, dĩ nhiên đây là thời điểm không có người khác bên cạnh. Trình Việt vốn không có cảm giác gì, bất thình lình gửi thấy mùi thuốc lá, cơn nghiện lại lên (nghiện thuốc lá nha). Trực tiếp đưa tay lấy bao thuốc lá của Mạnh Hoài Khiêm, từ trong bao rút ra một điếu kẹp ở ngón giữa rồi châm lửa.
Theo thói quen cậu ta tiện tay đưa bao thuốc lá cho Lương Tiềm.
Lương Tiềm ho nhẹ một tiếng, vẫy tay nói, “Không hút, mình cai rồi.”
“Thiệt hay giả vậy?” Trình Việt không tin, “Trong bốn người chúng ta cậu là người hút lâu nhất, trước đây không biết bao lần nghe cậu nói muốn cai thuốc, kết quả thì sao, toàn lừa gặt quỷ chứ gì.”
Nếu như không có những suy đoán, hoài nghi kia, Lương Tiềm nhất định sẽ lấy giọng bất đắc dĩ nói tới một năm này sinh hoạt nghèo khó, đòng thời sẽ kể lại những tính toán xấu hổ đó.
Anh ta bị thương rất nặng mất mấy tháng mời hồ phục, ăn uống đều khó khăn chớ nói chi là hút thuốc. Hơn nữa cho dù mất trí nhớ, anh ta cũng không thể mặt dày vô sỉ trước mặt người ngoài đòi tiền mua thuốc lá.
Tự nhiên đã cai được thuốc lá.
Nhưng bây giờ, những chuyện liên quan đến quá khứ một năm kia, anh ta căn bản không muốn trước mặt bất kỳ người nào khác tiết lộ dù chỉ nửa chữ.
Tất cả mọi chuyện anh ta đều chuẩn bị tự mình xử lý.
“Đã sớm muốn cai rồi.” Lương Tiềm thờ ơ nói, “Trước đây Sương Sương không thích mình hút thuốc, dù sao cái này hút nhiều không tốt với thân thể, các cậu cũng nên sớm cai đi. Nếu không cai được, các cậu cũng đừng ở trước mình hút, tránh để trên người mình dính mùi thuốc lá.”
Trình Việt oán trách một tiếng, “Xem ra vẫn là bà chủ Trì nói chuyện có tác dụng.”
Dung Khôn đứng dậy.
Vở kịch này anh ta đã xem đủ rồi,
Nếu như còn không chạy đi, anh ta lo lắng một chút nữa mình cũng bị ảnh hưởng đên…. Vốn là anh ta không chắc chắn có thể thuyết phục Mạnh Hoài Khiêm buông tay chuyện này, nhưng bây giờ thì hay rồi, Lương Tiềm lúc thì muốn làm di chúc, lúc thì muốn kết hôn, một lúc lại muốn cai thuốc, đây không phải là ép người ta đi Lương Sơn sao? Trước kia không thấy Lương Tiềm nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ đây là di chứng sau khi mất trí nhớ sao?
Cậu ta cứ luyên thuyên mãi, thật không nghe nổi nữa mà.
Dù sao anh ta cũng không muốn dính vào tam giác tình yêu này.
Cho dù anh ta với chuyện này không có liên quan gì, nhưng hay người này dù ầm ĩ thế nào đi chăng nữa, tóm lại vẫn là bạn bè tốt của anh ta.
ở trong vũng bùn này có hai tên vương bát đản rồi, chỉ sợ anh ta làm người giảng hòa cũng chỉ nhận được sự thất vọng và nhục nhã, hai bên không còn ai.
“Đột nhiên mình có chút chuyện phải xử lý.” Dung Khôn giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đem rượu trong ly ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cho bọn họ nhìn ly trống rỗng, sảng khoái nói, “Các cậu cứ từ từ trò chuyện, mình phải đi. Có chuyện gì liên lạc qua điện thoại sau.”
Trình Việt kinh ngạc, “Không phải nha, không ở lại ăn cơm sao? Hoài Khiêm mới đến không lâu mà?”
“Đúng là có chuyện.” Dung Khôn nói, “Nếu không các cậu cứ ăn đi rồi tính vào tài khoản của mình?”
Lương Tiềm trầm ngâm một hồi, nói, “Hoài Khiêm không phải mới đi công tác trở về sao?”
Anh ta nhìn về phía Mạnh Hoài Khiêm đã bóp tắt tàn thuốc đang nhắm mắt dưỡng thần, “Mình thấy cậu ấy cũng rất mệt mỏi, nếu không như vậy đi, hôm nay giải tán trước, để cho cậu ấy trở về nghỉ ngơi cho tốt. Vừa hay mình cũng chuyện cần xử lý, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi mình sẽ làm chủ, chúng ta đến nhà hàng của Sương Sương ăn một bữa cơm, mình chính thức cảm ơn các cậu một lần nữa.”
“Cũng được.” Trình Việt là người đầu tiên đáp ứng.
Dung Khôn đang chửi trời mắng đất, trong chốc lát vẻ mặt liền cứng nhắc, hàm hồ nói, “Đợi rảnh rỗi rồi nói sau ha.”
Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng, mở mắt, chưa nói đồng ý, cũng không thể không nói.
Anh luôn luôn ít nói.
Mấy người đều biết tính tình của anh ấy, vừa đi công tác vội vàng chạy về, thể thể do mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Bọn người lục tục ra khỏi phòng riêng.
Hành lang thật dài, ánh sáng nửa tối nửa sáng, rơi vào người Mạnh Hoài Khiêm, càng tăng thêm vẻ mặt u ám không rõ.
Lương Tiềm là người đi ra sau cùng.
Anh ta ngước mắt lên nhìn chăm chú ba người bạn thân.
Phản ứng của Dung Khôn rất khác thường, anh ta đoán, Dung Khôn hoặc là người trong cuộc, hoặc là biết rõ tình hình.
Ba người này bất cả là ai, đều là người bạn không thể thiếu trong cuộc đời này của hắn ta. Anh ta muốn biết đó là ai, nhưng tất cả dò xét cũng hẳn đến đó thì ngừng, rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại, để cho người ta tra xem một năm này Sương Sương thân với ai nhất, tự nhiên mọi chuyện đều sáng tỏ. Nhưng anh ta không muốn làm như vậy, một khi đi đến bước đường đó sẽ như thế nào anh ta biết rõ.
Hôm nay nói những lời này anh ta hy vọng người kia biết điểm dừng, sẽ để mọi việc trở về vị trí ban đầu. Dù không nghiến răng nghiến lợi không cam lòng cũng phải nuốt xuống bụng.
Trên mặt Mạnh Hoài Khiêm là vẻ ảm đạm.
Không nhanh không chậm đi chính giữa, người cai thuốc không chỉ Lương Tiềm , anh rất lâu rồi cũng không có hút nữa.
Hôm nay hút một điếu, không thể không thừa nhận đây chính là thứ tốt, ít nhất nó có thể giúp anh phân biệt được trong nháy mắt cảm xúc đó gọi là bị chọc giận.
Cho dù là Trình Việt phản ứng tương đối chậm bị tụt ở lại phía sau, sau khi trở về xe trầm tư trong chốc lát, cũng ý thức được có vài điều không đúng lắm.
Tại sao buổi gặp hôm nay lại kỳ quái như vậy, còn nhanh chóng kết thúc?
Tổng cộng lại còn chưa đến nửa giờ, Dung Khôn đột nhiên nói có chuyện, sau đó mỗi người đều lấy một lý do bận rộn giải tán. Trước kia bốn người họ ở chung một chỗ, lần nào phải hàn huyên tới khuya, sao hôm nay ngay cảm cơm cũng không ăn, rượu không uống được mấy ly đã giải tán rồi?
Anh ta suy nghĩ mãi mà không ra, không thể làm gì khác hơn là bấm số gọi điện cho Dung Khôn.
Đầu kia rất nhanh nghe máy.
“Hôm nay cậu xảy ra chuyện gì?” Trình Việt hỏi, “Có phải có bệnh hay không?”
Dung Khôn thở dài một cái, dừng giọng thương hại nói, “Cậu suy nghĩ một chút đi, còn nữa, vài hôm nữa cùng mình đi Los Angeles đi.”
“Làm cái gì?”
“Chạy trốn.”
-
Mặt khác.
Trong lúc rảnh rỗi, lại ỷ vào mùa bông liễu chưa kết thúc, Trì Sương xung phong nhận nhiệm vục lái xe đưa Tiếu Manh và Giang Thi Vũ trở về nhà. Vẫn chưa thỏa mãn liền tìm một trung tam thương mại vắng người mua sắm hơn một giờ đồng hồ, tâm tình lúc này mới hoàn toàn vui sướng, xách bao lớn bao nhỏ chở đầy xe về nhà, đem xe lái vào hầm, đang lúc muốn quẹo khúc cua, thông qua gương chiếu hậu liền nhìn thấy một chiếc xe quen mắt. Cô chần chờ, vẫn là lùi lại, sau khi xác định là xe của Mạnh Hoài Khiêm cô cũng mờ mịt ----- cô đã biết người này có bệnh, anh lại tới làm gì nữa?
Đêm xe đậu cho tốt, cô bước nhẹ nhàng đến bên chiếc xe đó.
Tất cả các loại xe của Mạnh Hoài Khiêm đề trang bị mẫu kính chống đạn, trước đó cô từng than phiền một lần vì tất cả các kính đều màu đen. Sau này chiếc xe anh thường đi nhất được đổi sang một loại kính cống đạn khác, ít nhất cô có thể nhìn thấy loáng thoáng bên trong.
Trên xe không có tài xế, buổi sáng chỉ có Mạnh Hoài Khiêm, không biết anh đổi sang bộ quần áo khác từ lúc nào.
Anh đang dựa lưng vào ghế dường như đang ngủ.
Cô nhìn anh qua ô cửa kính mất mấy giây anh đều không có phản ứng, xem ra đã ngủ say rồi.
Túi trút giận này nhìn quá dễ bị khi dễ. Trì Sương mím môi cười một tiếng, sau khi gặp được Mạnh Hoài Khiêm, tất cả năng lực đùa giỡn của cô đều được phát huy hoàn toàn, có thể nói như này, quá khứ một năm, một nửa niềm vui của cô đều do Mạnh Hoài Khiêm đóng góp.
Cô phải dọa anh một chút, cho anh thay đổi thần sắc.
Vừa hay ở nhà cô có mấy bộ tóc giả, chờ lát nữa sẽ đặt lên kính chắn gió của anh. Tưởng tượng ra anh sẽ bị dọa đến mức run rẩy, cô đã thấy hết sức vui mừng, tạch tạch tạch chạy tới cửa thang máy, còn chưa kịp nhấn nút mở cửa thang máy ra, cô lại chần chừ dừng bước lại.
Cái trò đùa dai này có phải không có phẩm chất hay không?
Cô không sợ làm Mạnh Hoài Khiêm sợ hãi, dù sao người khác cao to khỏe mạnh cũng chịu đựng sợ hãi.
Nhưng trong tòa nhà này hình như có một người dì năm ngoái đã phẫu thuật nối mạch máu tim , lúc ở thang máy cô đã nghe mấy câu.
Thôi vậy, coi như anh ta vận khí tốt!
Trì Sương lại ảo não quay về bên xe, lục lọi bảng điều khiển trung tâm nhưng chỉ tìm thấy những tờ giấy dán, thậm chí không có một cây bút. Nghĩ tới nghĩ lui, từ trong túi xách tìm thấy một cây kẻ mi mắt, nhất thời nổi dậy, dùng bút kẻ mi mắt vẽ một đầu heo trông rất sống động, lại ở bên cạnh viết bốn chữ” vé vi phạm” và dán lên cửa kính ô tô của anh. Cô dùng lực rất nhẹ, vậy mà vẫn không đánh thức anh, chẳng qua là anh nhíu mày một cái lại đổi tư thế thoải mái hơn,.
Cô cũng biết ngủ trên xe rất nguy hiểm, may mà xe chưa tắt máy, bên trong có đầy đủ không khí tuần hoàn.
Có thể bây giờ cô còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với con sói có dã tâm này như thế nào. Mặc dù nói anh lòng lang dậ thú cũng do công lao của cô một bên quạt gió thổi lửa.
Dán chặt giấy phạt vào, cô nhìn anh một chút, lúc này mới đi về phía thang máy, vừa đi vừa đặt đơn hàng trên phần mềm mua sắm, mua cho anh một ly gấp đôi lượng cà phê. Cô đặc biệt thêm tiền tip để yêu cầu giao hàng càng sớm càng tốt, yêu cầu đưa đến bãi đậu xe Tinh Ngọc Thành.
Cô thấy không được tự nhiên.
Sau khi Trì Sương ngẫm nghĩ lại, bất quá, tâm địa của người bình thường hiền lành cũng sẽ không được tự nhiên một chút.
Cô không nhận ra, sau khi cửa thang máy khép lại không bao lâu, người đàn ông đang ngủ say trong xe kia chậm rãi mở mắt. Anh ấn cửa sổ xe xuống, đưa tay xé tờ giấy nhớ mà anh vô cùng trân trọng, mượn ánh đèn bên trong xe nhìn một hồi lâu, anh yên lặng bất cười, vốn là tâm trạng âm u mệt mỏi được cô cuốn đi.
Anh lái xe đến đây nhưng chưa từng nghĩ muốn lên lầu tìm cô.
Thật lâu trước đây anh cũng biết, cho tới bây giờ đều không cần anh chiếu cố cô, mà là anh cần cô.
Một lái sau, shipper chạy tới, dựa theo biển số xe mà Trì Sương ghi chú, đang do dự thì bất ngờ cửa xe bị người từ bên trong mở ra, Mạnh Hoài Khiêm an tĩnh ngồi trên xe bước xuống.
Shipper tận lực cắn răng nói từng chữ không rõ ràng, “Có phải …. Con lợn ngủ ngon nhất trong chuồng heo… phải không?”
Anh ta chưa gặp loại chuyện này bao giờ, dĩ vãng thường tăng thêm âm lượng tạo sự hóm hỉnh, nhưng người đàn ông trước mặt này tựa hồ là một người không dễ chọc.
Mây giây ngắn ngủi yên lặng.
Mạnh Hoài Khiêm không thể không gật đầu, “Ừm, đúng vậy, là tôi, cảm ơn.”
Theo thói quen anh từ túi lôi ra ví tiền, móc một tờ tiền ra, coi như là tiền tip cho shipper.
“Cảm ơn!”
Cậu shipper thở phào nhẹ nhõm, đưa túi giấy cho anh như một củ khoai tây nóng hổi rồi nhanh chóng rời đi.
Mạnh Hoài Khiêm dựa vào cửa xe với tư thế thoải mái, nhấp một ngụm cà phê.
Không cần do dự nữa.
Một khác kia khi biết Lương Tiềm trở về, anh cũng đưa ra lựa chọn, không phải sao?
Nếu là người đê tiện, cũng không cần phải mưu tính kiềm chế bản tính làm một người tốt, điều này vô cùng buồn cười.
Một lần nữa trở lại xe, anh đem tờ giấy ghi chú cẩn thận bỏ vào trong ví tiền, điện thoại di động trên bảng điều khiển trung tâm reo lên. Anh không trực tiếp nghe máy ngay, mà bình tĩnh uống mấy ngụm cà phê, suy nghĩ khôi phục thanh tỉnh như chưa từng thấy, sau đó mới gọi lại cuộc gọi nhỡ vừa rồi.
Người đầu kia tựa hồ đang hỏi anh một ít chuyện, giọng nhún nhường.
Anh ôn hòa trả lời, “Tôi có thể hiểu được các người băn khoăn, yên tâm, trong một năm nay Lương thị vận hành như thế nào, sau này cũng sẽ không có biến động lớn.
Hy vọng A Tiềm biết, thời gian một năm nay thực sự tồn tại, ai cũng không thể trở về quá khứ.
Mà một năm này trống rỗng đồng nghĩ với việc cậu ta sẽ mất toàn bộ quyền kiểm soát kể từ thời điểm này.
-------------
sr mọi người, do mình khá bận, lại là lần đầu tiên edit truyện nên có nhiều sai sót. Nếu có lỗi nào mong mọi người thông cảm và nếu được thì giúp mình chỉ ra nỗi sai nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.