Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 38:
Lâm Miên Miên
28/11/2023
Khi nhận được tin nhắn mà Mạnh Hoài Khiêm gửi đến, Trì Sương đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, trong tay là ly rượu vang đỏ mà chị Chung đi công tác ở nước Pháp mang về cho cô. Mùi vị thơm phức, nồng đậm, ngẩng đầu lên còn có thể thưởng thức một bộ phim điện ảnh kinh điển đang chiếu.
Cô đem tóc cuộn lên, và sợi lũ rũ xuống, bị ướt dán lên bả cai trắng nõn. Đã lâu không có ngâm mình, gương mặt ửng đỏ, chóp mũi cũng thấm vài giọt mồ hôi, tin nhắn này tạm thời đã giải cứu cô, cô ngồi dậy, làm mặt ngước rung động chập chờn.
Chờ hô hấp thông thuận, tiện tay dùng khăn lông lau sạch bàn tay tướt, lúc này mới mở khóa màn hình di động,
Mạnh Hoài Khiêm: [Hình ảnh cốc cà phê.jpg]
Mạnh Hoài Khiêm: [ Cảm ơn!]
Anh gửi tới một tấm hình, trong hình nổi bật nhất là bàn tay ung dung cầm ly cà phê.
Cô vẫn hoài nghi anh ấy có mặc chứng yêu sạch sẽ hay không, dĩ nhiên cô sẽ không quên đêm hôm đó anh rửa tay hết sức tập chung trong nhà tắm, sau khi cô để cho anh thu dọn rác thải, anh cũng vô cùng ổn định, chân mày cũng không nhíu một cái.
Bất kể có hay không, anh là một người thích sạch sẽ là điều không thể chối cãi được.
Bàn tay anh rộng lớn, khung ngón tay cũng rõ ràng, móng tay cũng cắt sửa ngay ngắn sạch sẽ.
Nhìn chằm chắm tấm hình mười giây, cô mới miễn cưỡng rời tầm mắt rồi trả lời, [sếp Mạnh rất khách khí nha]
Những người có nhà lại không về ngủ, lại ngủ ở bãi đậu xe nhà người ta, người này có gì đó không ổn.
Mạnh Hoài Khiêm: [Cà phê uống rất ngon]
Trì Sương không trả lời lại.
Anh vẫn lảm nhảm một mình, cũng không biết hành động xấu của mình.
Cùng lúc đó, Mạnh Hoài Khiêm lái xe chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe. Sau khi tắm xong, Trì Sương nhanh chóng trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường, dí má vào chiếc chăn mềm mại, mơ mơ màng màng ngủ. Cô không phải là người giỏi đào bới góc tường, cũng không có thói quen lặp đi lặp lại suy đoán giờ phút này trong lòng người đàn ông này đang suy nghĩ gì. Qúa phức tạp, cô cũng keo kiệt lãng phí tế bào não nào đi suy nghĩ sâu xa, điều này sẽ không mang lại cho cô chút lợi ích nào.
Một đêm không mộng mị ngủ đến tận sáng, sau khi rửa mặt, tinh thần phấn chấn xách túi ra cửa.
Mấy ngày nay không đi nhà hàng, thật là có chút nhớ nhung.
Vào lúc này nhà hàng còn chưa tiến vào thời gian kinh doanh, cô hứng thú bừng bừng làm hai ly cà phê xay bằng tay, ở lầu hai tìm được chị họ đang lật văn kiện, “Minh tinh tự tay pha cà phê, mau thử một chút, hôm nay có chút vận khí cùng kỹ thuật, chị nhìn xem loại dầu mỡ này cũng không tệ lắm nha.”
“Nghe nói Lương Tiềm đã trở lại?” chị họ tạm thời để việc trong tay xuống, uống một ngụm cà phê do em họ yêu dấu pha, tò mò hỏi.
Nghe được cái tên này, mặt Trì Sương liền xụ xuống, “Làm sao đi đến đâu cũng có người hỏi em vấn đề này nha.”
“Xem ra các em trò chuyện cũng không vui vẻ.” chị họ thấp giọng nói, “Chuyện này của anh ta quả thật mơ hồ, tối ngày hôm qua có mấy bàn khách trò chuyện về chuyện này, chị nghe thấy vài câu. Nhưng mà bên truyền thông của Lương thị làm không tệ, tóm lại, bây giờ truyền đi không phải là chuyện anh ta mất tình một năm mà còn sống trở lại, bọn họ đều ở đây nói là lúc ấy rơi xuống biển rất nhanh đã tìm thấy anh ta. Chỉ là bị thương quá nặng, một năm qua đều ở nước ngoài dưỡng bện.”
Đối với chuyện này, Trì Sương cũng không cảm thấy có chút bất ngờ nào.
Chuyện của Lương Tiềm quá mức không bình thường, nếu quả thật truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ đưa tới sóng to gió lớn. Ban đâu ba người Mạnh Hoài Khiêm dùng sức lực lớn như nào mới đè được chuyện này xuống, bây giừ lại nổi lên mặt nước, há chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
Kết quả như vậy, nhất định là bốn người họ đã thương lượng qua, sau đó ba người còn lại mới phối hợp để lắng xuống, giống như lúc ban đầu vậy. Với phương pháp xử lý dứt khoát này, cô đã thấy đây là bút tích của Mạnh Hoài Khiêm, chỉ cần anh nguyện ý, cho dù Lương Tiềm sống hay chết cũng không mang lại bất kỳ ảnh hưởng nào.
Có người bạn như Mạnh Hoài Khiêm, vừa có thực lực vừa có năng lực, đối với Lương Tiềm mà nói là may mắn hay bất hạnh chứ?
Nếu như Mạnh Hoài Khiêm đứng về phía Lương Tiềm, không chút nghi ngờ nào, Lương Tiềm dù làm gì cũng đạt được kết quả gấp nửa công sức; nhưng nếu như ngày nào đó Mạnh Hoài Khiêm đứng ở phía đối diện của hắn…
Trì Sương khẽ uống một ngụm cà phê.
Nhưng như vậy có quan hệ gì với cô đâu.
…
Lương Tiềm cũng cảm nhận được có mối đe dọa ở xung quanh hắn.
Anh ta nhất định cho Trì Sương một câu trả lời hài lòng, nhưng chuyện ở Ngư Châu, chỉ cần anh ta nguyện ý, chi cần anh ta cho một ít tâm tư anh ta nhất định đạt được kết quả mong muốn. Nhưng bây giờ anh ta không còn sức lức, cũng không có tâm trạng hay thời gian, những ràng buộc chồng chất làm anh ta bước từng bước khó khăn; người bạn thân nào đó ôm lưu luyến với Sương Sương, anh ta vô cùng tức giận, nhưng cũng chỉ biết thúc thủ vô sách (*). Anh ta như một con ruồi không đầu vậy, không biết người kia là ai, không biết trong một năm này đã xảy ra chuyện gì.
(*) thúc thủ vô sách: bó tay chịu trói.
Anh ta phải nhanh chóng lấy lại quyền chủ đạo.
Như vậy mới không chịu uất ức ngay cả khi muốn thăm dò đối phương.
Lương Tiềm chỉ có thể che dấu lòng mình, đem tất cả tâm tư tạm thời đặt lên công việc. Chờ khi anh ta xử lý xong công việc bước ra khỏi phòng làm việc thì đã chạng vạng rồi, trợ lý đi vào hỏi, “Sếp Lương, có cần để phòng ăn bên kia chuẩn bị cơm tối không?”
Lương Tiềm lắc đầu một cái,” Không cần, tôi ra ngoài một lúc, cậu cứ tan làm trước di.”
Men theo trí nhớ, anh ta lái xe tới khu phố cổ, sau khi đậu xe tốt, lại xuyên qua hẻm nhỏ, chắc chắn rằng trí nhớ của mình không có sai, nhưng vì sao nhà này không phải là tiệm sủi cảo chiên? Có thể là buôn bán trong tiệm ở mức trung bình, ông chủ ngược lại rảnh rỗi kiên nhẫn giải thích cho hắn, “Ông chủ Lưu nhà xảy ra chút chuyện, phải trở về quê rồi, đây cũng là tiệm làm ăn nhỏ, không yên tâm thuê người khác trợ giúp kinh doanh, mùa thu năm ngoái đã chuyển nhượng cho tôi rồi.”
Lương Tiềm lộ vẻ tiếc nuối.
Sương Sương nhất định mất hứng , cô thích nhất là sủi cảo chiên nhà này, anh ta cũng không ít lần chạy đến bên này mua cho cô.
Có lúc chọc cô không vui, anh ta kịp thời tới mua một phần sủi cảo chiên, ít nhất lúc đó cô vẫn sẽ cho anh ta một ánh nhìn.
“Đã biết, cảm ơn.”
Chân trước Lương Tiềm xoay người rời đi, chân sau chủ nhà trọ bên cạnh bưng hộp cơm đi ra, cùng ông chủ này tán gẫu, ‘Làm sao vậy, lại đến tìm lão Lưu mua sủi cảo chiên?”
“Đúng vậy.” ông chủ làm trò, “Sớm biết như vậy học nghề của lão ta, hoặc dứt khoát đem phương thức bí truyền học lại.”
“Vậy cũng không được, sủi cảo chiên này chỉ có lão ta mới làm ra mùi vị đó. Ông đừng nói nữa, trước đây ông ta đích thân nắm tay chỉ dạy cháu ông ta, kết quả là đứa cháu ấy làm không được, kém một chút, nhưng chỉ một điểm này cũng thật kém xa.” Chủ nhà trọ nhớ tới điều gì lại nói, “Nhưng mà tôi vừa nghe nói lão Lưu đã trở lại rồi.”
“Trở lại? không phải nói nhà ông ta xảy ra chuyện hay sao?”
“Tóm lại những chuyện sanh , lão, bệnh , tử cũng phải có một ngày giải quyết xong không phải sao? Một vị khách hàng cũ thấy ông ta, trò chuyện mấy câu, cũng không biết là thật hay giả, nghe nói bây giờ ông ta ở Tân Thành mở tiệm mới.”
“Trong tay ông ta còn có tiền? Ở bên kia mở tiệm có thể không đủ tiền nha.”
Chủ nhà trò cười, “lời nói truyền tới truyền lui đều thay đổi, dù sao tôi nghe nói là có một ông chủ có tiền đầu tư cho lão. Lời này nghe quá là giả đi, tôi cũng không truyền ra bên ngoài, coi như một chuyện cười đi.
Ông chủ bị chọc cho cười, “Thật là can đảm nha, còn đầu tư vào sủi cảo chiên, thật buồn cười. Những ông chủ lớn nhiều tiền không có đầu óc mà!”
Sau khi ra khỏi con hẻm Lương Tiềm không có nơi nào muốn đi.
Anh ta tâm tâm niệm niệm muốn đi gặp cô một chút, có thẻ anh ta cũng biết cô vẫn chưa hết giận, anh ta cũng không có câu trả lời, bây giờ đi qua không khác gì tưới dầu vào lửa. Mà cửa tiệm sủi cảo chiên vốn định mua cho cô một phần lại đóng cửa, không thể làm gì khác hơn ngoài từ bỏ. Ngồi trên xe, anh ta nhớ lại thời gian ở bên cô từng chuyện một, đã từng ngọt nào bao nhiêu giờ phút này lại hoàn troàn trái ngược . Anh ta không nghĩ ra, tại sao mới một năm thôi, cuộc sống của hắn sao lại xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy.
ở phía trước liền quay đầu, đi bán đảo Tinh Ngọc.
Gần đây vì muốn dễ dàng xử lý công việc ở công ty, anh ta liền ở khách sạn gần công ty, cũng không trở về bán đảo Tinh Ngọc nhìn một chút. Đầu tiên, cô cũng không ở nơi đó nữa, anh ta trở về cũng chỉ có một mình. Thứ hai, anh ta xảy ra chuyện cũng đã một năm, bán đảo Tinh Ngọc cũng để trống không, nếu như sau này cô cùng hắn dọn về, nhà cũng phải tu sửa một phen.
Vốn là trong thời gian này anh ta chưa từng nghĩ trở về, có thể do giờ phút này không còn nơi nào để đi.
Còn không bằng trở lại tổ ấm, tới nơi đó biết đâu có thể tìm lại được nhiều kí ức đã bị mất đi, cũng coi như là an ủi đi.
Chờ lúc anh ta tới bán đảo Tinh Ngọc đã là tám giờ tối, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, trên bậc thâng đều không ít cỏ dại đã mọc dài, cũng may cửa còn có thể mở. Đã lâu không có người ở, trong không khí đều có mùi bụi bặm, anh ta mở đèn, căn phòng sáng chưng như trước khi anh ta rời đi. Nếu như, nếu như bây giờ có một giọng nói, “Lương Tiềm tiếp giá” từ trên lầu hoặc ngoài cửa truyền tới, anh ta có cảm giác như mình đã trở lại một năm trước.
Anh ta nhớ lại mỗi lần Sương Sương trở về hắn đều phải cõng cô lên lầu xuống lầu.
Cô cũng ra lệnh cho anh ta như một đứa trẻ, giá. (*)
(*) giá: kiểu như khi vua hay phi tần nào đó lên kiệu, sẽ có người hô giá ý.
Tiếng cọt kẹt vang lên ___Lương Tiềm lên lầu, anh ta muốn, thật muốn dụ dỗ cô trở lại thăm một chút, anh ta có thể với cô, trong một năm này mặc dù cái gì cũng không nhớ, nhưng lòng hắn chưa để cho ai khác ngoài cô bước vào.
Trừ cô, anh ta chưa từng yêu người khác, dù ngay cả một tia ý tưởng cũng chưa từng.
Anh ta vĩnh viễn không quên lúc gọi thông vào dãy số của cô, một khác kia lòng rung động, đó là cảm giác chưa từng trải qua với người khác.
Có thể anh ta sẽ không trở lại Ngư Châu nữa.
Chỗ đó là nơi mà kiếp này, kiếp sau anh ta cũng không trở về nữa.
Trong lòng anh ta biết rõ, cái gì gọi là mãn nguyện, chẳng qua chỉ là biểu tượng, bên trong đều là sự tính toán cùng lừa dối.
Dám tính toán trên người anh ta, trước đó nên chuẩn bị xong tâm tư.
“Lương Tiềm, em nghĩ tới rồi, nhà hàng nên ở gần công ty của anh nha.”
“Anh không nên cao hứng quá sớm, cũng đừng quá đắc ý, em sẽ luôn đi kiểm tra bất chợt nha.”
“A___Thật là phiền! Em xem dự báo khí tượng, ngày chúng ta đính hôn trời có gió còn có mưa nữa, làm cái gì nha, phiền chết mất!”
“Biết là ở trong nhà nha, nhưng nếu trời mưa sẽ kẹt xe, trên đường còn ướt nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của khách mời. Em hy vọng lễ đính hôn của em, nhất là hôn lễ trong tương lai phải thật hoàn mỹ!”
Anh ta đi vào phòng ngủ chính.
Những sự việc phát sinh trong quá khứ hiện rõ rành rành ở trước mắt.
Đột nhiên anh ta ý thức được, thật ra anh ta không cần nói dối Sương Sương, anh ta nên thẳng thắn với cô. Lấy tính tình yêu khóc thích quậy của cô, cô nhất định sẽ để ý, nhất định sẽ mắng hắn là tên khốn nạn, đồ khốn kiếp, nhưng có sao đâu, anh ta sẽ ôm thật chặt cô, những lời nói cam kết kia anh ta sẽ nói lại một lần nữa___ giống như trước đây vậy, cô đuổi anh ta đi, anh ta đều không đi.
Từ trong túi áo hắn móc ra điện thoại di động, mười một con số kia anh ta không thể quen thuộc hơn nữa, bấm từng số một.
Điện thoại còn chưa gọi đi, dường như anh ta giẫm phải cái gì đó.
Lương Tiềm nửa ngồi chổm hổm xuống, nhặt cái kẹp cài vạt trên thảm lên, anh ta híp mắt một cái, cẩn thận quan sát.
Đây không phải đồ của hắn.
Một giây kế tiếp dãy số chuẩn bị gọi đi bị anh ta tắt đi.
Cô đem tóc cuộn lên, và sợi lũ rũ xuống, bị ướt dán lên bả cai trắng nõn. Đã lâu không có ngâm mình, gương mặt ửng đỏ, chóp mũi cũng thấm vài giọt mồ hôi, tin nhắn này tạm thời đã giải cứu cô, cô ngồi dậy, làm mặt ngước rung động chập chờn.
Chờ hô hấp thông thuận, tiện tay dùng khăn lông lau sạch bàn tay tướt, lúc này mới mở khóa màn hình di động,
Mạnh Hoài Khiêm: [Hình ảnh cốc cà phê.jpg]
Mạnh Hoài Khiêm: [ Cảm ơn!]
Anh gửi tới một tấm hình, trong hình nổi bật nhất là bàn tay ung dung cầm ly cà phê.
Cô vẫn hoài nghi anh ấy có mặc chứng yêu sạch sẽ hay không, dĩ nhiên cô sẽ không quên đêm hôm đó anh rửa tay hết sức tập chung trong nhà tắm, sau khi cô để cho anh thu dọn rác thải, anh cũng vô cùng ổn định, chân mày cũng không nhíu một cái.
Bất kể có hay không, anh là một người thích sạch sẽ là điều không thể chối cãi được.
Bàn tay anh rộng lớn, khung ngón tay cũng rõ ràng, móng tay cũng cắt sửa ngay ngắn sạch sẽ.
Nhìn chằm chắm tấm hình mười giây, cô mới miễn cưỡng rời tầm mắt rồi trả lời, [sếp Mạnh rất khách khí nha]
Những người có nhà lại không về ngủ, lại ngủ ở bãi đậu xe nhà người ta, người này có gì đó không ổn.
Mạnh Hoài Khiêm: [Cà phê uống rất ngon]
Trì Sương không trả lời lại.
Anh vẫn lảm nhảm một mình, cũng không biết hành động xấu của mình.
Cùng lúc đó, Mạnh Hoài Khiêm lái xe chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe. Sau khi tắm xong, Trì Sương nhanh chóng trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường, dí má vào chiếc chăn mềm mại, mơ mơ màng màng ngủ. Cô không phải là người giỏi đào bới góc tường, cũng không có thói quen lặp đi lặp lại suy đoán giờ phút này trong lòng người đàn ông này đang suy nghĩ gì. Qúa phức tạp, cô cũng keo kiệt lãng phí tế bào não nào đi suy nghĩ sâu xa, điều này sẽ không mang lại cho cô chút lợi ích nào.
Một đêm không mộng mị ngủ đến tận sáng, sau khi rửa mặt, tinh thần phấn chấn xách túi ra cửa.
Mấy ngày nay không đi nhà hàng, thật là có chút nhớ nhung.
Vào lúc này nhà hàng còn chưa tiến vào thời gian kinh doanh, cô hứng thú bừng bừng làm hai ly cà phê xay bằng tay, ở lầu hai tìm được chị họ đang lật văn kiện, “Minh tinh tự tay pha cà phê, mau thử một chút, hôm nay có chút vận khí cùng kỹ thuật, chị nhìn xem loại dầu mỡ này cũng không tệ lắm nha.”
“Nghe nói Lương Tiềm đã trở lại?” chị họ tạm thời để việc trong tay xuống, uống một ngụm cà phê do em họ yêu dấu pha, tò mò hỏi.
Nghe được cái tên này, mặt Trì Sương liền xụ xuống, “Làm sao đi đến đâu cũng có người hỏi em vấn đề này nha.”
“Xem ra các em trò chuyện cũng không vui vẻ.” chị họ thấp giọng nói, “Chuyện này của anh ta quả thật mơ hồ, tối ngày hôm qua có mấy bàn khách trò chuyện về chuyện này, chị nghe thấy vài câu. Nhưng mà bên truyền thông của Lương thị làm không tệ, tóm lại, bây giờ truyền đi không phải là chuyện anh ta mất tình một năm mà còn sống trở lại, bọn họ đều ở đây nói là lúc ấy rơi xuống biển rất nhanh đã tìm thấy anh ta. Chỉ là bị thương quá nặng, một năm qua đều ở nước ngoài dưỡng bện.”
Đối với chuyện này, Trì Sương cũng không cảm thấy có chút bất ngờ nào.
Chuyện của Lương Tiềm quá mức không bình thường, nếu quả thật truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ đưa tới sóng to gió lớn. Ban đâu ba người Mạnh Hoài Khiêm dùng sức lực lớn như nào mới đè được chuyện này xuống, bây giừ lại nổi lên mặt nước, há chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
Kết quả như vậy, nhất định là bốn người họ đã thương lượng qua, sau đó ba người còn lại mới phối hợp để lắng xuống, giống như lúc ban đầu vậy. Với phương pháp xử lý dứt khoát này, cô đã thấy đây là bút tích của Mạnh Hoài Khiêm, chỉ cần anh nguyện ý, cho dù Lương Tiềm sống hay chết cũng không mang lại bất kỳ ảnh hưởng nào.
Có người bạn như Mạnh Hoài Khiêm, vừa có thực lực vừa có năng lực, đối với Lương Tiềm mà nói là may mắn hay bất hạnh chứ?
Nếu như Mạnh Hoài Khiêm đứng về phía Lương Tiềm, không chút nghi ngờ nào, Lương Tiềm dù làm gì cũng đạt được kết quả gấp nửa công sức; nhưng nếu như ngày nào đó Mạnh Hoài Khiêm đứng ở phía đối diện của hắn…
Trì Sương khẽ uống một ngụm cà phê.
Nhưng như vậy có quan hệ gì với cô đâu.
…
Lương Tiềm cũng cảm nhận được có mối đe dọa ở xung quanh hắn.
Anh ta nhất định cho Trì Sương một câu trả lời hài lòng, nhưng chuyện ở Ngư Châu, chỉ cần anh ta nguyện ý, chi cần anh ta cho một ít tâm tư anh ta nhất định đạt được kết quả mong muốn. Nhưng bây giờ anh ta không còn sức lức, cũng không có tâm trạng hay thời gian, những ràng buộc chồng chất làm anh ta bước từng bước khó khăn; người bạn thân nào đó ôm lưu luyến với Sương Sương, anh ta vô cùng tức giận, nhưng cũng chỉ biết thúc thủ vô sách (*). Anh ta như một con ruồi không đầu vậy, không biết người kia là ai, không biết trong một năm này đã xảy ra chuyện gì.
(*) thúc thủ vô sách: bó tay chịu trói.
Anh ta phải nhanh chóng lấy lại quyền chủ đạo.
Như vậy mới không chịu uất ức ngay cả khi muốn thăm dò đối phương.
Lương Tiềm chỉ có thể che dấu lòng mình, đem tất cả tâm tư tạm thời đặt lên công việc. Chờ khi anh ta xử lý xong công việc bước ra khỏi phòng làm việc thì đã chạng vạng rồi, trợ lý đi vào hỏi, “Sếp Lương, có cần để phòng ăn bên kia chuẩn bị cơm tối không?”
Lương Tiềm lắc đầu một cái,” Không cần, tôi ra ngoài một lúc, cậu cứ tan làm trước di.”
Men theo trí nhớ, anh ta lái xe tới khu phố cổ, sau khi đậu xe tốt, lại xuyên qua hẻm nhỏ, chắc chắn rằng trí nhớ của mình không có sai, nhưng vì sao nhà này không phải là tiệm sủi cảo chiên? Có thể là buôn bán trong tiệm ở mức trung bình, ông chủ ngược lại rảnh rỗi kiên nhẫn giải thích cho hắn, “Ông chủ Lưu nhà xảy ra chút chuyện, phải trở về quê rồi, đây cũng là tiệm làm ăn nhỏ, không yên tâm thuê người khác trợ giúp kinh doanh, mùa thu năm ngoái đã chuyển nhượng cho tôi rồi.”
Lương Tiềm lộ vẻ tiếc nuối.
Sương Sương nhất định mất hứng , cô thích nhất là sủi cảo chiên nhà này, anh ta cũng không ít lần chạy đến bên này mua cho cô.
Có lúc chọc cô không vui, anh ta kịp thời tới mua một phần sủi cảo chiên, ít nhất lúc đó cô vẫn sẽ cho anh ta một ánh nhìn.
“Đã biết, cảm ơn.”
Chân trước Lương Tiềm xoay người rời đi, chân sau chủ nhà trọ bên cạnh bưng hộp cơm đi ra, cùng ông chủ này tán gẫu, ‘Làm sao vậy, lại đến tìm lão Lưu mua sủi cảo chiên?”
“Đúng vậy.” ông chủ làm trò, “Sớm biết như vậy học nghề của lão ta, hoặc dứt khoát đem phương thức bí truyền học lại.”
“Vậy cũng không được, sủi cảo chiên này chỉ có lão ta mới làm ra mùi vị đó. Ông đừng nói nữa, trước đây ông ta đích thân nắm tay chỉ dạy cháu ông ta, kết quả là đứa cháu ấy làm không được, kém một chút, nhưng chỉ một điểm này cũng thật kém xa.” Chủ nhà trọ nhớ tới điều gì lại nói, “Nhưng mà tôi vừa nghe nói lão Lưu đã trở lại rồi.”
“Trở lại? không phải nói nhà ông ta xảy ra chuyện hay sao?”
“Tóm lại những chuyện sanh , lão, bệnh , tử cũng phải có một ngày giải quyết xong không phải sao? Một vị khách hàng cũ thấy ông ta, trò chuyện mấy câu, cũng không biết là thật hay giả, nghe nói bây giờ ông ta ở Tân Thành mở tiệm mới.”
“Trong tay ông ta còn có tiền? Ở bên kia mở tiệm có thể không đủ tiền nha.”
Chủ nhà trò cười, “lời nói truyền tới truyền lui đều thay đổi, dù sao tôi nghe nói là có một ông chủ có tiền đầu tư cho lão. Lời này nghe quá là giả đi, tôi cũng không truyền ra bên ngoài, coi như một chuyện cười đi.
Ông chủ bị chọc cho cười, “Thật là can đảm nha, còn đầu tư vào sủi cảo chiên, thật buồn cười. Những ông chủ lớn nhiều tiền không có đầu óc mà!”
Sau khi ra khỏi con hẻm Lương Tiềm không có nơi nào muốn đi.
Anh ta tâm tâm niệm niệm muốn đi gặp cô một chút, có thẻ anh ta cũng biết cô vẫn chưa hết giận, anh ta cũng không có câu trả lời, bây giờ đi qua không khác gì tưới dầu vào lửa. Mà cửa tiệm sủi cảo chiên vốn định mua cho cô một phần lại đóng cửa, không thể làm gì khác hơn ngoài từ bỏ. Ngồi trên xe, anh ta nhớ lại thời gian ở bên cô từng chuyện một, đã từng ngọt nào bao nhiêu giờ phút này lại hoàn troàn trái ngược . Anh ta không nghĩ ra, tại sao mới một năm thôi, cuộc sống của hắn sao lại xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy.
ở phía trước liền quay đầu, đi bán đảo Tinh Ngọc.
Gần đây vì muốn dễ dàng xử lý công việc ở công ty, anh ta liền ở khách sạn gần công ty, cũng không trở về bán đảo Tinh Ngọc nhìn một chút. Đầu tiên, cô cũng không ở nơi đó nữa, anh ta trở về cũng chỉ có một mình. Thứ hai, anh ta xảy ra chuyện cũng đã một năm, bán đảo Tinh Ngọc cũng để trống không, nếu như sau này cô cùng hắn dọn về, nhà cũng phải tu sửa một phen.
Vốn là trong thời gian này anh ta chưa từng nghĩ trở về, có thể do giờ phút này không còn nơi nào để đi.
Còn không bằng trở lại tổ ấm, tới nơi đó biết đâu có thể tìm lại được nhiều kí ức đã bị mất đi, cũng coi như là an ủi đi.
Chờ lúc anh ta tới bán đảo Tinh Ngọc đã là tám giờ tối, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, trên bậc thâng đều không ít cỏ dại đã mọc dài, cũng may cửa còn có thể mở. Đã lâu không có người ở, trong không khí đều có mùi bụi bặm, anh ta mở đèn, căn phòng sáng chưng như trước khi anh ta rời đi. Nếu như, nếu như bây giờ có một giọng nói, “Lương Tiềm tiếp giá” từ trên lầu hoặc ngoài cửa truyền tới, anh ta có cảm giác như mình đã trở lại một năm trước.
Anh ta nhớ lại mỗi lần Sương Sương trở về hắn đều phải cõng cô lên lầu xuống lầu.
Cô cũng ra lệnh cho anh ta như một đứa trẻ, giá. (*)
(*) giá: kiểu như khi vua hay phi tần nào đó lên kiệu, sẽ có người hô giá ý.
Tiếng cọt kẹt vang lên ___Lương Tiềm lên lầu, anh ta muốn, thật muốn dụ dỗ cô trở lại thăm một chút, anh ta có thể với cô, trong một năm này mặc dù cái gì cũng không nhớ, nhưng lòng hắn chưa để cho ai khác ngoài cô bước vào.
Trừ cô, anh ta chưa từng yêu người khác, dù ngay cả một tia ý tưởng cũng chưa từng.
Anh ta vĩnh viễn không quên lúc gọi thông vào dãy số của cô, một khác kia lòng rung động, đó là cảm giác chưa từng trải qua với người khác.
Có thể anh ta sẽ không trở lại Ngư Châu nữa.
Chỗ đó là nơi mà kiếp này, kiếp sau anh ta cũng không trở về nữa.
Trong lòng anh ta biết rõ, cái gì gọi là mãn nguyện, chẳng qua chỉ là biểu tượng, bên trong đều là sự tính toán cùng lừa dối.
Dám tính toán trên người anh ta, trước đó nên chuẩn bị xong tâm tư.
“Lương Tiềm, em nghĩ tới rồi, nhà hàng nên ở gần công ty của anh nha.”
“Anh không nên cao hứng quá sớm, cũng đừng quá đắc ý, em sẽ luôn đi kiểm tra bất chợt nha.”
“A___Thật là phiền! Em xem dự báo khí tượng, ngày chúng ta đính hôn trời có gió còn có mưa nữa, làm cái gì nha, phiền chết mất!”
“Biết là ở trong nhà nha, nhưng nếu trời mưa sẽ kẹt xe, trên đường còn ướt nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của khách mời. Em hy vọng lễ đính hôn của em, nhất là hôn lễ trong tương lai phải thật hoàn mỹ!”
Anh ta đi vào phòng ngủ chính.
Những sự việc phát sinh trong quá khứ hiện rõ rành rành ở trước mắt.
Đột nhiên anh ta ý thức được, thật ra anh ta không cần nói dối Sương Sương, anh ta nên thẳng thắn với cô. Lấy tính tình yêu khóc thích quậy của cô, cô nhất định sẽ để ý, nhất định sẽ mắng hắn là tên khốn nạn, đồ khốn kiếp, nhưng có sao đâu, anh ta sẽ ôm thật chặt cô, những lời nói cam kết kia anh ta sẽ nói lại một lần nữa___ giống như trước đây vậy, cô đuổi anh ta đi, anh ta đều không đi.
Từ trong túi áo hắn móc ra điện thoại di động, mười một con số kia anh ta không thể quen thuộc hơn nữa, bấm từng số một.
Điện thoại còn chưa gọi đi, dường như anh ta giẫm phải cái gì đó.
Lương Tiềm nửa ngồi chổm hổm xuống, nhặt cái kẹp cài vạt trên thảm lên, anh ta híp mắt một cái, cẩn thận quan sát.
Đây không phải đồ của hắn.
Một giây kế tiếp dãy số chuẩn bị gọi đi bị anh ta tắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.