Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 44:

Lâm Miên Miên

02/12/2023

“Cảm ơn”

Lương Tiềm đưa điện thoại trả lại cho Trình Việt.

Trình Việt không bĩnh tính như lúc trước, vẻ mặt mang theo vài phần nóng nảy. “Rốt cuộc mấy người đang làm trò gì? Trước tiên nói một chút về chuyện của cậu và Trì Sương, đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Tiềm nằm xuống giường bệnh, anh ta bị thương là thật, vào lúc này có cảm giác trước mắt có chút hư nhược. Trên đường đến sân bay, anh ta trầm tư hồi lâu, do anh ta không thú nhận mọi chuyện, mọi hành động của anh ta với Sương Sương đều giống như đang rình rập, không có tác dụng gì cả. Mà anh ta phải thừa nhận, trong một năm nay anh ta vắng mặt, có người đã thay thế vị trí của hắn, lấy được sự tin tưởng của cô, thậm chí là sự lệ thuộc của cô ấy.

Bây giờ anh ta không tĩnh cãi nhau, không phải không tranh mà muốn lấy lui làm tiến.

Cho nên, anh ta để cho tài xế đổi đường đi cầu vượt, dưới ánh mắt kinh ngạc của lái xe, đụng phỉa bia đá.

Chờ sau khi Sương Sương trở về, hắn sẽ để cho cô biết, hắn ta ở trên đường tìm cô xảy ra tai nạn nhỏ, sau đó anh ta sẽ đem tất cả mọi chuyện đã trải qua nói cho cô nghe.

“Không có quan hệ gì với cô ấy.”

Sắc mặt Lương Tiềm tái nhợt nói.

“Lúc vừa mới trở về, cô ấy hỏi mình chút chuyện, là mình chột dạ, sợ phiền toái nên không giải thích,. Tóm lại đều do mình sai.’

Trình Việt kéo ghế ra ngồi xuống, thở dài một cái:

“Cho nên là, bây giờ hai người đang tách ra sao?”

“Tạm thời.”

Lương Tiềm giương mắt: “Hết thảy mọi chuyện là do mình sai, nếu như ban đầu mình cẩn thận một chút thì những chuyện này đã không phát sinh.”

“Chuyện của cậu bọn mình có thể giúp đỡ.” Trình Việt xoa trán, “Chuyện của cậu với Trì Sương, mấy người bọn mình không thể nhúng tay vào, dù sao vẫn là người ngoài, để ý nhiều quá cũng làm phiền cậu, dù sao cậu tự xem mà làm đi.”

“Nhưng mà có sao nói vậy, Trì Sương không tệ, người ta cũng không có lỗi gì với cậu. Nếu không thể bên nhau thì sớm tan đi. Kết hôn còn có thể ly dị mà, hãy mở lòng, đừng hẹp hòi như vậy.”

Lương Tiềm không nghe được những lời này, một trận khí huyết cuồn cuộn.

Anh ta nhắm mắt, đợi cảm giác choáng váng trôi qua. “Cậu đi làm chuyện của cậu đi, những chuyện này mình có chừng mực.”

Vẻ mặt Trình Việt muốn nói lại thôi, Dung Khôn ám chỉ với hắn, anh ta cũng ngửi ra được, Hoài Khiêm đối với Trì Sương dường như có tâm tư, nhưng chuyện này cũng không thể nói, anh ta cũng không có biện pháp đi hỏi.

Thôi, nhưng chuyện hư hỏng như này không phải hắn muốn để ý là được.

Trình Việt ngây ngẩn một lúc, chờ bác sĩ kiểm tra chắc chắn không có vấn đề gì, lúc này mời rời đi. Cũng không lâu lắm, trợ lý của Lương Tiềm mang bữa trưa dinh dưỡng đến, ngửi được mùi vị quen thuộc, mặt anh ta hơi biến sắc, lạnh lùng nói, “Đổ đi.”

Trợ lý sửng sốt.

“Đem cháo gà những thứ này đều đổ sạch đi.”

Anh ta vốn cho rằng sau khi trở lại mọi chuyện cũng không thay đổi, một năm ở Ngọc Châu thôn kia bất quá chỉ là một giấc mộng.

Nhưng thực tế khi anh ta trở về, bị người ta dùng dây thừng trói buộc chân tay, trơ mắt nhìn tìn yêu tan vỡ, anh ta nhớ lại và không ngừng hối hận. anh ta không muốn suy nghĩ sâu xa, nếu như ban đầu không phải có người mang lòng mưu mô ngăn trở thì sau khi chuyện đó xảy ra, chỉ cần chưa tới một tuần lễ bạn bè của anh ta sẽ tìm thấy hắn. Cho dù anh ta mất trí nhớ, nhưng chỉ cần có Sương Sương bên cạnh, hôm nay làm sao sẽ phải thúc thủ vô sách?

Anh ta biết rõ ai đã gây ra tội ác này, anh ta cũng không muốn đi giận cá chém thớt Hứa Thư Ninh, lại cũng không nguyện ý nhớ lại chuyện một năm qua, nhất là cô ấy.

-

Có Mạnh Hoài Khiêm ở đây, xác thật rất yên tâm



Mặc dù sáng sớm nay Trì Sương đã gọi điện thoại an bài tài xế, nhưng vẫn đi theo anh đến bãi đậu xe, thấy chiếc xe thương vụ rộng rãi lại thoải mái, cô không chút do dự kéo người quản lý chưa phục hồi tinh thần lên xe, cảm thán một tiếng, ngồi thật thoải mái nha.

Mạnh Hoài Khiêm suy xét băn khoăn của cô, cũng không có sắp xếp đến ở nhà của mình, mà theo chân cô cùng nhau đến khách sạn cô đã đặt phòng trước. Hôm nay mới đến, Trì Sương không muốn dày vò người khác, cũng không muốn dày vò mình, sáng khoái cho quản lý nghỉ nửa ngày, để cho cô ấy đi dạo Giang Tô, sáng sớm mai bắt đầu công việc cũng không muộn.

Có thể đảm nhiệm chức vụ quản lý phòng ăn không sai biệt lắm đều là tinh anh.

Vị quản lý này đã sớm nghe nói sếp Mạnh đang theo đuổi sếp Trì, nếu không làm biết sếp trì đi công tác anh ấy cũng đi theo? Không có bộ dáng muốn tách ra, cho nên, Mạnh Hoài Khiêm rất khách khí mời cô ấy ăn chung bữa tối, cô ấy rất có ánh mắt mà từ chối, nói dối là có bạn học học đại học chung ở chỗ này nên đi tụ họp.

Cô căn bản không muốn đi làm kỳ đà cản mũi.

Vị sếp Mạnh này quả nhiên đối với cô rất hài lòng có phải hay không? Sắp xếp cho cô tài xế suốt hành trình đưa đón.

Tháng sáu ở Giang Tô không quá mát mẻ, thẳng đến khi mặt trời sắp lặn, rốt cuộc Mạnh Hoài Khiêm cũng đợi được Trì Sương rời khỏi phòng. Cả một buổi chiều nằm ì trên giường, thể lúc cùng tinh thần của Trì Sương cuối cùng cũng khôi phục, vô cùng hăng hái đi theo Mạnh Hoài Khiêm đi dạo đường phố, thưởng thức phong thổ nhân tình ở nơi đây.

Khách sạn sắp xếp bàn ăn cho họ cũng không đi.

Mạnh Hoài Khiêm biết, ở bên Trì Sương phải tiếp nhận sự thay đổi mọi lúc mọi nơi, điều này đối với anh cũng là trải nghiệm mới lạ. Còn đối với Trì Sương mà noi, Mạnh Hoài Khiêm quả thật là nhân tài cực phẩm, là nhẫn giả trong số các ninja, anh có thể co dãn, có thể công cũng có thể thủ, anh an bài thỏa đáng mọi chuyện, cũng có thể lui về làm tiểu đệ nghe cô an bài mà không có nửa điểm oán hận.

Cho nên cô phải thừa nhận, cùng Mạnh Hoài Khiêm ở chung một chỗ rất thoải mái, thậm chí là vui vẻ.

Sau bữa ăn, cô nhất thời nổi hứng tới một quán bar được trang trí rất độc đáo và đẹp mắt, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu, trong quán cũng không có nhiều người. Trì Sương gọi một ly trà chanh, nhưng Mạnh Hoài Khiêm vì cẩn thận mà không gọi cái gì, anh coi mình là vệ sĩ tận tâm tận lực bảo vệ, bây giờ anh không dám buông thả một phút nào, một giọt rượu cũng không dám uống.

“ Mỗi lần nhìn thấy ai đó chơi guita tôi lại nghĩ đến năm lớp 12.”

Vẻ mặt Trì Sương lộ vẻ hoài niệm, ở nơi này mông lung trong bóng đêm, giọng nói cũng trở nên ôn nhu, “Tôi nhớ lớp bên cạnh có một nam sinh, ấn tượng về cậu ấy vẫn còn sâu. Trước kì thi tốt nghiệp trung học hai ngày đó là ngày nghỉ sao, hồi đó căn bản là học nội trú, thời điểm đang dọn dẹp phòng ngủ, đột nhiên phía dưới hò hét ầm ĩ, tôi cùng mấy người bạn cùng phòng ở trên ban công, vốn dĩ tôi muốn góp náo nhiệt cho người khác, không nghĩ tới người đó lại là mình.”

“Người nam sinh kia … dáng dấp cũng không đẹp trai, thật đó, nhưng mà lúc cậu ta đàn guita cho tôi nghe, tôi lại cảm thấy dáng dấp của cậu ấy cũng khá thích hợp.”

Mạnh Hoài Khiêm nghe cô nói những lời này, một chút ý tưởng ghen tuông cũng không có, đều là chuyện đã qua.

Ngược lại anh rất hưởng thụ, rất quý trọng giây phút cô chia sẽ vởi anh chuyện trong quá khứ.

“Vậy sau đó hai người ở bên nhau sao?” anh cười hỏi.

“Anh đoán xem,” cô ném ra vấn đề khó khăn, trừng mắt nhìn, “Đoán đúng thì có thưởng, đoán sai thì phải chịu phạt.”

Thật ra anh đã biết câu trả lời.

So với tưởng tượng của cô, anh hiểu cô hơn, giống như giờ phút này, trong mắt cô rõ ràng viết ,”Mau đoán sai, mau đoán sai.”, anh vui vẻ phối hợp, làm ra vẻ trầm tư, trả lời, “Hẳn là ở bên nhau.”

“Sai rồi!!”

Trì Sương dương dương đắc ý nói, “Không phải tôi nói hết rồi sao, dáng dấp của cậu ấy không đẹp tria nha, cho dù có thêm cây đàn làm điểm cộng thì vẫn thế thôi.”

Cô là người như vậy lại có thể tìm một người bình thường làm bạn trai sao?

Cho dù cô nguyện ý, quần chúng nhân dân cũng không nhìn nổi đúng không? Hơn nữa, năm sinh ấy cũng chỉ là người có tướng mạo bình thường, ở cùng cô một chỗ sẽ phải đối mặt với nhiều sự phán xét cùng với nghi ngờ, sẽ bị mang mác “Chàng trai xấu xí”. Nếu tư chất tâm lý không mạnh dĩ nhiên sẽ tự ti đến tột đỉnh, cả ngày nghi thần nghi qủy, u ám, cô cũng không cần tùy tiện hại người hại mình.

Mạnh Hoài Khiêm bị cô chọc cười.

Cô luôn là người như vậy, lời nói vừa khó nghe lại chói mắt.

“Như vậy mới đúng.” Cô như là ám chỉ, “Anh xem, bây giờ ít nhất tôi vẫn còn nhớ cậu ta, khi nhớ về cậu ấy đều cảm thấy buổi chiều thật đẹp. Giống như ánh trăng sáng trong mấy bộ phim truyền hình vậy, cậu ấy ở trong tâm trí tôi, còn là một nam sinh không tệ.”

Không phải ai cũng có thể lưu lại dấu vết trong ký ức đầy màu sắc của cô.



Cô luôn bao dung hơn với những người theo đuổi, ngưỡng mộ cô ấy nhưng không gây rắc rối cho cô.

Ngược lại, làm bạn trai của cô cũng không tuyệt vời như cô tưởng tượng, dẫu sao người có thể cùng cô đi tới cuối cùng, cũng coi như đã vượt mọi chông gai, vượt qua bài kiểm tra chém giết, cuối cùng những người này hơn nửa bỏ cuộc giữa chừng, cô nhớ lại cũng chỉ nhớ khuyết điểm của đối phương, ngay cả tướng mạo anh tuấn của người đàn ông trong trí nhớ của cô cũng trở nên bình thường không có gì lạ.

Cho nên cần gì phải cưỡng cầu ở chung với cô một chỗ chứ?

Mạnh Hoài Khiêm dừng lại trong chốc lát, không dấu vết lảng qua chuyện khác, bình thản nói, “Tôi đoán sai rồi, cô muốn phạt tôi cái gì?”

Trì Sương giơ tay chỉ lên sân khấu, “Nói rồi đã là trừng phạt thì không thể nhẹ nhàng được, lộn nhào, hoặc là biểu diễn một chút tài nghệ cho tôi xem.”

Nhìn xem.

Nếu muốn trở thành bạn trai cô, đầu tiên là không thể xem trọng bản thân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mạnh Hoài Khiêm bình tĩnh gật đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô đứng dậy đi lên sân khấu.

Lần này Trì Sương có chút kinh ngạc.

Chỗ ngồi của cô cách sân khấu một khoảng, cô chỉ nhìn thấy Mạnh Hoài Khiêm đang nói lời gì đó với người nọ, không bao lâu sau, anh nhận lấy guita từ tay người kia, thử một chút âm và bắt đầu chơi.

Trì Sương chống tay thở dài, người đàn ông này vô cùng âm hiểm không phải cô không biết, hôm nay lại cho anh một cơ hội khoe khoang bản thân.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mắt lại không chớp nhìn Mạnh Hoài Khiêm ở trên sân khấu vì cô mà đàn.

Với gương mặt cùng khí chất này, Mạnh Hoài Khiêm không thể nghi ngờ đã hấp dẫn đa số ánh nhìn trông quá, nhưng lúng túng ở chỗ, anh đàn sai mấy âm điệu. Chờ anh trả lại guita cho người ta, Trì Sương mới tìm thấy cơ hội chế nhạo anh, “Ai nha, đàn lạc nhịp rồi nha!!”

Mạnh Hoài Khiêm khiêm tốn gật đầu nói, “Trên phương diện âm nhạc, năng lực học tập của tôi tương đối kém.”

“Nhưng mà anh quả thực biết chơi guita à?”

“Cô cũng biết vẽ mà.” Anh nịnh hót.

Quả nhiên Trì Sương rất hài lòng với thái độ khiêm tốn của anh, một người đàn ông nếu quá coi trọng vào ưu điểm của mình, lại còn dương dương đắc ý, vậy thì quá chán ngán.

Trở về khách sạn, cô rảnh rỗi nhàm chán, cô cũng không biết mình hưng phấn vì cái gì, lại dùng điện thoại tìm kiếm bài hát kia.

Nhưng mà, ngoài ý muốn là trên mạng xuất hiện không ít video.

Cô nhìn chằm chằm mấy cái đó, đầu óc mơ hồ, đợi một chút, cô hát bài hát nào lúc nào vậy?

Mở video ra nhìn xem, rốt cuộc cô cũng có ấn tượng, một năm trước, một bộ phim truyền hình do cô đóng vai chính được phát sóng trên đài truyền hình, theo thông lệ, cô phải đi tạp kỹ để quảng bá, vì vậy cô đã hát một bài….

Cô nhẫn lại sự lúng túng, đầu ngón chân cũng sắp hư, ga trải giường gần như bị cô vò nhăn, rốt cuộc xem xong video này mới phát hiện không phải anh chơi đàn lạc nhịp------

Anh đang cố tình bắt chước cô.

Người này nghĩ mình hài hước à?

Trì Sương hít một hơi thật sâu, nửa đường bị nghẹt, lại không kiềm chế được bật cười.

Được rồi.

Anh ấy đúng là hài hước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook