Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 45:
Lâm Miên Miên
03/12/2023
Hai ngày kế tiếp, Mạnh Hoài Khiêm tự đề cử mình, trở thành trợ lý tạm thời của Trì Sương, cùng với cô đi đến trai chăn nuôi cua lông, trao đổi với ông chủ và những người nuôi cua ở địa phương, cuối cùng mới xác nhận kí hợp đồng. Bây giờ làm việc thuận tiện, có nhiều hợp đồng bản điện tử, vốn dĩ Trì Sương không phải trực tiếp đến nhưng cô rất quan tâm đến Trì Trung Tiểu Uyển và muốn nâng cao thương hiệu thông qua các sản phẩm mới mùa thu nên cô sẵn sàng đến đây.
Trì Sương chuẩn bị rất kỹ công việc, cô đã sớm mời mấy người chuyên nghiệp đến hỗ trợ kiểm tra, trừ những thứ này ra, chi tiết hợp đồng cũng sẽ thông qua bên pháp vụ để đảm bảo, chắc chắn không có sai lầm gì mới có thể ký kết được. Nhưng mà ở phương diện kinh doanh này Mạnh Hoài Khiêm hiển nhiên so với cô có kinh nghiệm hơn. Anh nhắc nhở cô mấy chi tiết mà cô không để ý, bổ sung hoàn thiện lại, lần này đi Giang Tô đạt được kết quả viên mãn.
Ông chủ của trang trại cua lông đối với Mạnh Hoài Khiêm có ấn tượng rất sâu, sau bữa cơm, cố ý kéo quản lý sang một bên, nhỏ giọng hỏi, “Sếp Trì của mấy người tuyển được trợ lý này ở nơi nào vậy?”
Quản lý nghẹn lời.
“Nói năng cẩn thận, làm việc cũng tỉ mỉ, mạch lạc lại rõ ràng.” Ông chủ trang trại uống một chút rượu, nói chuyện cũng không cẩn thận như trước, “Một mình cậu ta có thể bằng mười người trợ lý của tôi, thật lợi hại, xem ra ở Bắc Kinh có nhiều nhân tài nha!”
Quản lý chỉ biết gượng cười, “Sếp Triệu, ông đừng nói như vậy.”
Ong chủ trang trại cho là cô ấy khiêm tốn, lại thở dài một cái, “Tiểu Mạnh này rất tốt, nếu không phải có sếp Trì ở nơi này, tôi muốn dùng lương cao đào góc tường của cô ấy nha.”
Quản lý khuyên ngăn,”Đừng, người này không thể đào được, cũng…đào không nổi.”
Cô suy nghĩ một chút, lại uyển chuyển nhắc nhở một câu, “Sếp Triệu, là như vầy, tôi cảm thấy ông đừng kêu người ta là tiểu Mạnh, không thích hợp đâu.”
Ông chủ trang trại. “?”
Ông ấy cũng nhìn thấu một chút gì đó, cho quản lý một ánh mắt ngầm hiểu, thấp giọng, lặng lẽ hỏi, “Tôi hiểu, tôi cũng là người từng trải, cậu ấy là vợ hiền của sếp Trì đúng không?”
Quản lý: “?”
Chờ một chút, cái gì mà vợ tốt?”
Ngay cả đối tác cũng cảm thấy Mạnh Hoài Khiêm là người không tệ, dĩ nhiên Trì Sương sẽ không keo kiệt khen ngợi cùng ca ngợi. Buổi tối trước khi rời Giang Tô, cố ý tìm một nhà hàng mời anh ăn cơm.
Hai người vừa mới ngồi xuống, điện thoại di động của cô vang lên, Mạnh Hoài Khiêm đứng sau lưng vì cô kéo ghế đang dừng lại mấy giây.
“Chị, chị thật đúng lúc, lúc này em đang chuẩn bị ăn cơm đây.”
Sau khi Trì Sương ngồi xuống, lơ lãng quay đầu, cùng tầm mắt của Mạnh Hoài Khiêm đụng nhau, dùng khẩu hình miệng nói “Cảm ơn “anh, lúc này anh mới không nhanh không chậm trở lại chỗ ngồi của anh.
“Không phải đã đem bản điện tử gửi cho chị rồi sao?”
Trì Sương nói, “Chị xem chị đi, một ngày gọi cho em tám trăm cuộc điện thoại, sớm biết vậy chị tự mình tới là được rồi.”
Trong điện thoại chị họ trả lời,”Chị đến cũng vô ích nha, tuyển nhân viên giờ mới xong, đang để cho bên kia thông báo, sau đó mới có thể cho nhân viên mới bắt đầu huấn luyện. Đừng nhắc đến nữa, lần này tuyển được mấy cô gái rất cơ trí.”
“Vốn là con gái chúng ta càng thông minh hơn,” Trì Sương còn nói,” Tốt lắm, không nói nữa, em còn ăn cơm nha.”
Chị họ cười mắng, “Đồ không có lương tâm, đều không hỏi chị ăn cơm chưa.”
Trì Sương kéo dài âm điệu, “Đừng nũng nịu với em nha, chị.”
Mạnh Hoài Khiêm ngồi ở phía đối diện khẽ mỉm cười.
Trì Sương kịp thời che điện thoại lại, như không có chuyện gì xảy ra cúp điện thoại, “Mạnh Hoài Khiêm, anh cười cái gì?”
“Mỗi này cô cùng người nhà gọi điện tôi đều cảm thấy rất thú vị.”
Mạnh Hoài Khiêm đưa thực đơn cho cô, “Cô chọn đi, tôi đều ăn được.”
“Anh là trợ lý hay tôi là trợ lý? Thật không có mắt nhìn….” Trì Sương đẩy trở về, “Co anh một cơ hội thể hiện, hôm nay anh gọi thực đơn đi, thử xem anh có biết tôi thích hay không thích ăn gì không?”
Mạnh Hoài Khiêm hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, “Được.”
Nhà hàng này nằm trong khu du lịch nghỉ dưỡng, hồ nước đẹp không thể tả, ngồi ở khu cửa sổ nhìn xuống, tự như đang ở trong khoảng sân riêng, nhàn nhã sảng khoái.
Mạnh Hoài Khiêm căn cứ vào khẩu vị của Trì Sương, luôn châm chước, chọn một số món đặc trưng trên menu.
Lúc chờ thức ăn được đưa lên, trong đầu anh hiện lại hành trình hai ngày nay, nhớ đến điều gì, lại nhỏ giọng nhắc nhớ cô vài hạng mục, mắt anh bình tĩnh, dặn đi dặn lại, cực kỳ giống như thầy giáo vậy.
Học sinh Trì Sương đem những lời anh nói ghi xuống, cũng không nhịn được trêu ghẹo, “Làm sao nha, thầy giáo Mạnh, anh cảm thấy mặt tôi rất dễ bị lừa sao?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng với sự quan tâm của anh, cô rất hài lòng.
“Không phải” Mạnh Hoài Khiêm đối với kiểu xưng hô này hoảng hốt mấy giây, sau đó mới chấn tĩnh lại, thấy kinh ngạc vì mình lải nhải nhiều như vậy, thành thực trả lời, “Chẳng qua là làm hết sức mình, hy vọng cố thể giúp cô giảm thiểu rủi ro thôi.”
Lời này làm Trì Sương cười càng sâu hơn, một tay chống cằm, “Chẳng lẽ nói anh gặp được chuyện không tốt sao? Mau nói ra để cho tôi ăn cơm.”
“Tất nhiên.”
Anh không chút tị hiềm nào kể về bản thân khi còn trẻ là người khinh cuồng, “Khi đó đi du học ở nước ngoài, thật ra thì cũng không nhẫn nại nghe lời cha mẹ, đặc biệt là cha của tôi, tôi muốn chứng minh bản thân, nhưng mà đi rất nhiều đường quanh co, bị người ta lừa gạt, bị người ta để ý, thường xuyên nói muốn ký hợp đồng, kết quả ngày thứ hai lại không thấy người đâu.”
Anh không có ý muốn che giấu, thấy Trì Sương có hứng thú đều nói hết cho cô nghe.
Nếu anh ấy thực sự chọn con đường làm giáo viên và nuôi dưỡng học trò, ít nhất Trì Sương lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng giương mắt quan sát anh, sâu trong nội tâm không tự chủ được phác họa thần thái lúc Mạnh Hoài Khiêm thời niên thiếu.
Một năm bên cạnh nhau rảnh rành ở trước mắt, bọn họ càng thân thiết hơn.
Nếu phải muốn nói rằng cô đã có một số thay đổi cái nhìn đối với anh ấy, thì cũng không phải là không có. Trì Sương cất giữ cái nhìn lúc ban đầu với anh, anh vẫn như lúc mới quen rất ngạo mạn, thậm chí, cô rất khó để xác định anh có phải người tốt hay không? Nhưng có điều không thể phủ nhận là, ít nhất anh là người lịch lãm.
Sự giáo dục mà anh nhận được đã khắc sâu vào xương tủy anh.
Co như lúc ban đầu anh coi cô là cây phát tài trong nhà hàng, nhưng anh chưa từng khiến cho cô hay bất kỳ người nào khác nửa điểm khó chịu.
“Cho nên anh muốn nói mặc dù anh là ông chủ của Áo Lãng, nhưng anh chịu khổ so với người bình thường cũng không ít hơn, phải không sếp Mạnh?”
Một lần nữa Trì Sương lại ra đề cho anh. Điều này làm cho Mạnh Hoài Khiêm luôn dồn tâm trí chuyên tâm mỗi khi nói chuyện với cô để tránh đạp trúng địa lôi của cô.
Anh yên lặng trong chốc lát, chậm rãi nói, “Không phải, tôi còn chưa phải là ông chủ Áo Lãng. Ngoài ra, ý của tôi là, “ Anh ngước mắt , vẻ mặt thành khẩn, “Tôi cũng là con người, cũng khó tránh gặp phải trắc trở khó khăn, cho nên tôi hy vọng cô có thể gặp phải ít một chút.”
“…”
Trì Sương mím môi.
Cô thật muốn bắt chước biểu tưởng cảm xúc đó, vỗ nhẹ vào miệng một chút, nice~~~
Điều này thật đáng xấu hổ mà.
…
Sau khi ăn xong, ở trong khu du lịch đi dạo vài bước, Trì Sương bị nhiệt độ hun nướng hoàn toàn mất hứng thú. Không thể làm gì khác hơn là đổi đường khác, buổi chiều khẳng định không thể tay không đi thăm bạn, liền kéo Mạnh Hoài Khiêm tới trung tâm thương mại.
Đi thang máy lên tầng ba dành cho các mẹ và trẻ sơ sinh, ngược lại Mạnh Hoài Khiêm có hứng thú bừng bừng, giống như chưa thấy qua thế giới vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm quần áo và giày dép cho trẻ con và bé sơ sinh, tình thương của cha nổi lên, muốn đi mua lễ vật. Trì Sương mặt đầy vẻ bất lực, lơ lãng lắc chiếc trống đồ chơi trong tay.
“Cái này có thể.”
Mạnh Hoài Khiêm thấy trên mặt cô đều viết, “Thật nhàm chán, thật là phiền”, cầm con gấu bông được đặt ở một bên lên, “Cũng rất đáng yêu.”
Trì Sương:”…Anh bao nhiêu tuổi rồi? Không nhìn ra nha, anh còn có tính trẻ con như vậy.”
Từ trong tay anh nhận lấy con lợn đốm nhồi bông từ tay anh, trực tiếp đi thanh toán.
Dĩ nhiên theo thói quen Mạnh Hoài Khiêm muốn cà thẻ của mình, nhưng bị cô ngăn lại, “Một món đồ chơi chưa tới một ngàn tệ còn muốn anh trả tiền?” cô có chút mâu thuẫn, “Tôi đã suy nghĩ mặc dù nói là muốn đi xem bảo bảo, nhưng chủ yếu là tôi muốn đi thăm bạn, khẳng định đã có nhiều người mua lễ vật cho bảo bảo rồi, vậy nếu không tôi mua quà cho bạn tôi đi, vừa hay tôi cũng không biết nên mua gì cho bảo bảo cả.”
“Cũng được.”
Anh tự nhiên không có ý kiến gì. Cũng không cảm thấy việc đi dạo phố cùng cô là chuyện rất phiên toái, ngược lại anh còn rất hưởng thụ thời khắc như vậy.
Trì Sương rất giỏi trong việc chọn quà cho bạn bè, lúc này tinh thần tỉnh táo, đi dạo hơn hai giờ, bất tri bất giác hai cánh tay của Mạnh Hoài Khiêm treo đầy túi lớn túi nhỏ, đi ở trong trung tâm thương mại hết sức nổi bật.
Cho đến khi cô bạn gọi điện thoại đến thúc giục, Trì Sương mới quyến luyến không thôi rời khỏi trung tâm thương mại. Bạn bè gặp mặt dĩ nhiên Mạnh Hoài Khiêm không tiện đi cùng, anh chỉ định đưa cô đến dưới lầu liền tạm thời trở về khách sạn xử lý công việc.
“Thật không cần tôi đưa cô đi lên?” Mạnh Hoài Khiêm thấy cô nhắc tới những lễ vật này, lên tiếng hỏi.
“Không cần -----”
Trong đầu Trì Sương nghĩ, cô cùng Giang Thi Vũ và Tiếu Manh đi dạo phố mười hai giờ đồng hồ còn vẫn mạnh như rồng như cọp, thời điểm đó Mạnh Hoài Khiêm có khi vẫn còn ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập nha.
Mạnh Hoài Khiêm xuống xe theo, quay đầu nhìn ghế sau, gọi cô lại, “Cô còn quên cái này là con heo đốm nhồi bông lúc đầu cô mua.
Trì Sương nghiêng đầu, hướng về phía anh nháy mắt mấy cái, “Không phải anh thấy nó đáng yêu sao? Cho anh đấy.”
“Con heo nhồi bông này cũng thích hợp cho bảo bảo hơn 300 tháng nha.”
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt.
Anh không biết bộ dáng bây giờ của anh đang rất vui vẻ, rõ ràng mặc âu phục giày da, nhưng trong tay lại ôm con heo nhồi bông, lại phối hợp với thần sắc mờ mịt nghi hoặc… một bên Trì Sương đi đến cửa thang máy, một bên hết sức vui mừng.
Trợ lý tiểu Mạnh mấy ngày nay rất tận tâm, bận rộn trước bận rộn sau, nhẫn nại chịu khó, cô nhất định sẽ cho anh một ít kịch ngạc vui mừng, một bữa cơm vẫn chưa đủ, còn phải chuẩn bị thêm một phần lễ vật mới đúng. Vừa hay anh cảm thấy con heo này rất dễ thương, vậy thì cho anh thôi.
Mạnh Hoài Khiêm đang ôm con heo nhỏ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, không nhịn được cười.
Trì Sương chuẩn bị rất kỹ công việc, cô đã sớm mời mấy người chuyên nghiệp đến hỗ trợ kiểm tra, trừ những thứ này ra, chi tiết hợp đồng cũng sẽ thông qua bên pháp vụ để đảm bảo, chắc chắn không có sai lầm gì mới có thể ký kết được. Nhưng mà ở phương diện kinh doanh này Mạnh Hoài Khiêm hiển nhiên so với cô có kinh nghiệm hơn. Anh nhắc nhở cô mấy chi tiết mà cô không để ý, bổ sung hoàn thiện lại, lần này đi Giang Tô đạt được kết quả viên mãn.
Ông chủ của trang trại cua lông đối với Mạnh Hoài Khiêm có ấn tượng rất sâu, sau bữa cơm, cố ý kéo quản lý sang một bên, nhỏ giọng hỏi, “Sếp Trì của mấy người tuyển được trợ lý này ở nơi nào vậy?”
Quản lý nghẹn lời.
“Nói năng cẩn thận, làm việc cũng tỉ mỉ, mạch lạc lại rõ ràng.” Ông chủ trang trại uống một chút rượu, nói chuyện cũng không cẩn thận như trước, “Một mình cậu ta có thể bằng mười người trợ lý của tôi, thật lợi hại, xem ra ở Bắc Kinh có nhiều nhân tài nha!”
Quản lý chỉ biết gượng cười, “Sếp Triệu, ông đừng nói như vậy.”
Ong chủ trang trại cho là cô ấy khiêm tốn, lại thở dài một cái, “Tiểu Mạnh này rất tốt, nếu không phải có sếp Trì ở nơi này, tôi muốn dùng lương cao đào góc tường của cô ấy nha.”
Quản lý khuyên ngăn,”Đừng, người này không thể đào được, cũng…đào không nổi.”
Cô suy nghĩ một chút, lại uyển chuyển nhắc nhở một câu, “Sếp Triệu, là như vầy, tôi cảm thấy ông đừng kêu người ta là tiểu Mạnh, không thích hợp đâu.”
Ông chủ trang trại. “?”
Ông ấy cũng nhìn thấu một chút gì đó, cho quản lý một ánh mắt ngầm hiểu, thấp giọng, lặng lẽ hỏi, “Tôi hiểu, tôi cũng là người từng trải, cậu ấy là vợ hiền của sếp Trì đúng không?”
Quản lý: “?”
Chờ một chút, cái gì mà vợ tốt?”
Ngay cả đối tác cũng cảm thấy Mạnh Hoài Khiêm là người không tệ, dĩ nhiên Trì Sương sẽ không keo kiệt khen ngợi cùng ca ngợi. Buổi tối trước khi rời Giang Tô, cố ý tìm một nhà hàng mời anh ăn cơm.
Hai người vừa mới ngồi xuống, điện thoại di động của cô vang lên, Mạnh Hoài Khiêm đứng sau lưng vì cô kéo ghế đang dừng lại mấy giây.
“Chị, chị thật đúng lúc, lúc này em đang chuẩn bị ăn cơm đây.”
Sau khi Trì Sương ngồi xuống, lơ lãng quay đầu, cùng tầm mắt của Mạnh Hoài Khiêm đụng nhau, dùng khẩu hình miệng nói “Cảm ơn “anh, lúc này anh mới không nhanh không chậm trở lại chỗ ngồi của anh.
“Không phải đã đem bản điện tử gửi cho chị rồi sao?”
Trì Sương nói, “Chị xem chị đi, một ngày gọi cho em tám trăm cuộc điện thoại, sớm biết vậy chị tự mình tới là được rồi.”
Trong điện thoại chị họ trả lời,”Chị đến cũng vô ích nha, tuyển nhân viên giờ mới xong, đang để cho bên kia thông báo, sau đó mới có thể cho nhân viên mới bắt đầu huấn luyện. Đừng nhắc đến nữa, lần này tuyển được mấy cô gái rất cơ trí.”
“Vốn là con gái chúng ta càng thông minh hơn,” Trì Sương còn nói,” Tốt lắm, không nói nữa, em còn ăn cơm nha.”
Chị họ cười mắng, “Đồ không có lương tâm, đều không hỏi chị ăn cơm chưa.”
Trì Sương kéo dài âm điệu, “Đừng nũng nịu với em nha, chị.”
Mạnh Hoài Khiêm ngồi ở phía đối diện khẽ mỉm cười.
Trì Sương kịp thời che điện thoại lại, như không có chuyện gì xảy ra cúp điện thoại, “Mạnh Hoài Khiêm, anh cười cái gì?”
“Mỗi này cô cùng người nhà gọi điện tôi đều cảm thấy rất thú vị.”
Mạnh Hoài Khiêm đưa thực đơn cho cô, “Cô chọn đi, tôi đều ăn được.”
“Anh là trợ lý hay tôi là trợ lý? Thật không có mắt nhìn….” Trì Sương đẩy trở về, “Co anh một cơ hội thể hiện, hôm nay anh gọi thực đơn đi, thử xem anh có biết tôi thích hay không thích ăn gì không?”
Mạnh Hoài Khiêm hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, “Được.”
Nhà hàng này nằm trong khu du lịch nghỉ dưỡng, hồ nước đẹp không thể tả, ngồi ở khu cửa sổ nhìn xuống, tự như đang ở trong khoảng sân riêng, nhàn nhã sảng khoái.
Mạnh Hoài Khiêm căn cứ vào khẩu vị của Trì Sương, luôn châm chước, chọn một số món đặc trưng trên menu.
Lúc chờ thức ăn được đưa lên, trong đầu anh hiện lại hành trình hai ngày nay, nhớ đến điều gì, lại nhỏ giọng nhắc nhớ cô vài hạng mục, mắt anh bình tĩnh, dặn đi dặn lại, cực kỳ giống như thầy giáo vậy.
Học sinh Trì Sương đem những lời anh nói ghi xuống, cũng không nhịn được trêu ghẹo, “Làm sao nha, thầy giáo Mạnh, anh cảm thấy mặt tôi rất dễ bị lừa sao?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng với sự quan tâm của anh, cô rất hài lòng.
“Không phải” Mạnh Hoài Khiêm đối với kiểu xưng hô này hoảng hốt mấy giây, sau đó mới chấn tĩnh lại, thấy kinh ngạc vì mình lải nhải nhiều như vậy, thành thực trả lời, “Chẳng qua là làm hết sức mình, hy vọng cố thể giúp cô giảm thiểu rủi ro thôi.”
Lời này làm Trì Sương cười càng sâu hơn, một tay chống cằm, “Chẳng lẽ nói anh gặp được chuyện không tốt sao? Mau nói ra để cho tôi ăn cơm.”
“Tất nhiên.”
Anh không chút tị hiềm nào kể về bản thân khi còn trẻ là người khinh cuồng, “Khi đó đi du học ở nước ngoài, thật ra thì cũng không nhẫn nại nghe lời cha mẹ, đặc biệt là cha của tôi, tôi muốn chứng minh bản thân, nhưng mà đi rất nhiều đường quanh co, bị người ta lừa gạt, bị người ta để ý, thường xuyên nói muốn ký hợp đồng, kết quả ngày thứ hai lại không thấy người đâu.”
Anh không có ý muốn che giấu, thấy Trì Sương có hứng thú đều nói hết cho cô nghe.
Nếu anh ấy thực sự chọn con đường làm giáo viên và nuôi dưỡng học trò, ít nhất Trì Sương lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng giương mắt quan sát anh, sâu trong nội tâm không tự chủ được phác họa thần thái lúc Mạnh Hoài Khiêm thời niên thiếu.
Một năm bên cạnh nhau rảnh rành ở trước mắt, bọn họ càng thân thiết hơn.
Nếu phải muốn nói rằng cô đã có một số thay đổi cái nhìn đối với anh ấy, thì cũng không phải là không có. Trì Sương cất giữ cái nhìn lúc ban đầu với anh, anh vẫn như lúc mới quen rất ngạo mạn, thậm chí, cô rất khó để xác định anh có phải người tốt hay không? Nhưng có điều không thể phủ nhận là, ít nhất anh là người lịch lãm.
Sự giáo dục mà anh nhận được đã khắc sâu vào xương tủy anh.
Co như lúc ban đầu anh coi cô là cây phát tài trong nhà hàng, nhưng anh chưa từng khiến cho cô hay bất kỳ người nào khác nửa điểm khó chịu.
“Cho nên anh muốn nói mặc dù anh là ông chủ của Áo Lãng, nhưng anh chịu khổ so với người bình thường cũng không ít hơn, phải không sếp Mạnh?”
Một lần nữa Trì Sương lại ra đề cho anh. Điều này làm cho Mạnh Hoài Khiêm luôn dồn tâm trí chuyên tâm mỗi khi nói chuyện với cô để tránh đạp trúng địa lôi của cô.
Anh yên lặng trong chốc lát, chậm rãi nói, “Không phải, tôi còn chưa phải là ông chủ Áo Lãng. Ngoài ra, ý của tôi là, “ Anh ngước mắt , vẻ mặt thành khẩn, “Tôi cũng là con người, cũng khó tránh gặp phải trắc trở khó khăn, cho nên tôi hy vọng cô có thể gặp phải ít một chút.”
“…”
Trì Sương mím môi.
Cô thật muốn bắt chước biểu tưởng cảm xúc đó, vỗ nhẹ vào miệng một chút, nice~~~
Điều này thật đáng xấu hổ mà.
…
Sau khi ăn xong, ở trong khu du lịch đi dạo vài bước, Trì Sương bị nhiệt độ hun nướng hoàn toàn mất hứng thú. Không thể làm gì khác hơn là đổi đường khác, buổi chiều khẳng định không thể tay không đi thăm bạn, liền kéo Mạnh Hoài Khiêm tới trung tâm thương mại.
Đi thang máy lên tầng ba dành cho các mẹ và trẻ sơ sinh, ngược lại Mạnh Hoài Khiêm có hứng thú bừng bừng, giống như chưa thấy qua thế giới vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm quần áo và giày dép cho trẻ con và bé sơ sinh, tình thương của cha nổi lên, muốn đi mua lễ vật. Trì Sương mặt đầy vẻ bất lực, lơ lãng lắc chiếc trống đồ chơi trong tay.
“Cái này có thể.”
Mạnh Hoài Khiêm thấy trên mặt cô đều viết, “Thật nhàm chán, thật là phiền”, cầm con gấu bông được đặt ở một bên lên, “Cũng rất đáng yêu.”
Trì Sương:”…Anh bao nhiêu tuổi rồi? Không nhìn ra nha, anh còn có tính trẻ con như vậy.”
Từ trong tay anh nhận lấy con lợn đốm nhồi bông từ tay anh, trực tiếp đi thanh toán.
Dĩ nhiên theo thói quen Mạnh Hoài Khiêm muốn cà thẻ của mình, nhưng bị cô ngăn lại, “Một món đồ chơi chưa tới một ngàn tệ còn muốn anh trả tiền?” cô có chút mâu thuẫn, “Tôi đã suy nghĩ mặc dù nói là muốn đi xem bảo bảo, nhưng chủ yếu là tôi muốn đi thăm bạn, khẳng định đã có nhiều người mua lễ vật cho bảo bảo rồi, vậy nếu không tôi mua quà cho bạn tôi đi, vừa hay tôi cũng không biết nên mua gì cho bảo bảo cả.”
“Cũng được.”
Anh tự nhiên không có ý kiến gì. Cũng không cảm thấy việc đi dạo phố cùng cô là chuyện rất phiên toái, ngược lại anh còn rất hưởng thụ thời khắc như vậy.
Trì Sương rất giỏi trong việc chọn quà cho bạn bè, lúc này tinh thần tỉnh táo, đi dạo hơn hai giờ, bất tri bất giác hai cánh tay của Mạnh Hoài Khiêm treo đầy túi lớn túi nhỏ, đi ở trong trung tâm thương mại hết sức nổi bật.
Cho đến khi cô bạn gọi điện thoại đến thúc giục, Trì Sương mới quyến luyến không thôi rời khỏi trung tâm thương mại. Bạn bè gặp mặt dĩ nhiên Mạnh Hoài Khiêm không tiện đi cùng, anh chỉ định đưa cô đến dưới lầu liền tạm thời trở về khách sạn xử lý công việc.
“Thật không cần tôi đưa cô đi lên?” Mạnh Hoài Khiêm thấy cô nhắc tới những lễ vật này, lên tiếng hỏi.
“Không cần -----”
Trong đầu Trì Sương nghĩ, cô cùng Giang Thi Vũ và Tiếu Manh đi dạo phố mười hai giờ đồng hồ còn vẫn mạnh như rồng như cọp, thời điểm đó Mạnh Hoài Khiêm có khi vẫn còn ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập nha.
Mạnh Hoài Khiêm xuống xe theo, quay đầu nhìn ghế sau, gọi cô lại, “Cô còn quên cái này là con heo đốm nhồi bông lúc đầu cô mua.
Trì Sương nghiêng đầu, hướng về phía anh nháy mắt mấy cái, “Không phải anh thấy nó đáng yêu sao? Cho anh đấy.”
“Con heo nhồi bông này cũng thích hợp cho bảo bảo hơn 300 tháng nha.”
Mạnh Hoài Khiêm sửng sốt.
Anh không biết bộ dáng bây giờ của anh đang rất vui vẻ, rõ ràng mặc âu phục giày da, nhưng trong tay lại ôm con heo nhồi bông, lại phối hợp với thần sắc mờ mịt nghi hoặc… một bên Trì Sương đi đến cửa thang máy, một bên hết sức vui mừng.
Trợ lý tiểu Mạnh mấy ngày nay rất tận tâm, bận rộn trước bận rộn sau, nhẫn nại chịu khó, cô nhất định sẽ cho anh một ít kịch ngạc vui mừng, một bữa cơm vẫn chưa đủ, còn phải chuẩn bị thêm một phần lễ vật mới đúng. Vừa hay anh cảm thấy con heo này rất dễ thương, vậy thì cho anh thôi.
Mạnh Hoài Khiêm đang ôm con heo nhỏ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, không nhịn được cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.