Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 46:
Lâm Miên Miên
03/12/2023
Đối với Mạnh Hoài Khiêm mà nói, đây là chuyến du lịch thoải mái nhất trong hơn hai mươi năm qua, nhưng mà chỉ cần là du lịch thì sẽ kết thúc. Cho dù trong lòng có nhiều ưu tư hơn nữa, rốt cuộc cũng không biểu lộ một phần nào trước mắt cô.
Đợi đến khi trở về Bắc Kinh thì mọi chuyện sẽ quay về lúc bắt đầu.
Trì Sương không tim không phổi, nửa điểm không để ý đến sự miễn cưỡng của Mạnh Hoài Khiêm. Ở bãi đậu xe của sân bay thì cùng anh chia ra, cô còn cảm thấy bản thân mình đặc biệt thân thiện, một bên chui vào trong xe mình, một bên hướng về phía anh vẫy tay nói, “Không phải chỉ có mấy ngày nghỉ phép sao? Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, tôi không cần anh đưa đi nữa, anh cũng nên trở về công ty giải quyết công việc đi.”
Mạnh Hoài Khiêm chỉ có thể lui về phía sau một chút, vẻ mặt ôn hòa vẫy tay với cô, “Được rồi, chú ý an toàn.”
Anh vốn định nói nhớ gửi tin nhắn sau khi đến nơi.
Lời này vẫn nên nuốt trở vào.
Đưa mắt nhìn chiếc Porsche màu trắng của cô đang chậm rãi đi về phía cửa ra, cho đến khi không nhìn thấy nữa, anh mới thu hồi tầm mắt, tài xế của anh đang chờ một bên, mở cửa chiếc xe thuong vụ mà cô nói là ngồi thoải mái nhất ra.
“đi thôi.”
Sau khi anh lên xe, ngồi yên tĩnh ở phía sau, trầm giọng nói, “Trở về Áo Lãng”
Đúng là anh còn chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Ví như như người không biết tự lượng sức mình nhưng lại muốn dùng tình cảm lôi kéo cô trở về bên người.
Bên kia, Trì Sương không trực tiếp trở về Ngọc Tinh Thành, dưới sự thúc giục của chị họ, cô để chú Lưu chở mình về Trì Trung Tiểu Uyển. Bây giờ là ba giờ chiều, chính là thời gian nhà hàng nhãn rỗi nhất.
“Tài liệu đều đã được sửa snag lại.” Trì Sương từ trong túi xách lôi ra một sấp văn kiện đưa cho chị họ, sau đó ném đi hình tượng, lười biếng nằm bò trên ghế salon ở phòng làm việc, “Một tuần này làm em mệt muốn chết.”
Chị họ cũng không vội vã xem văn kiện, mà bỏ vào một ngăn kéo rồi khóa lại, đi tới ghế salon ngồi xuống. “Có tốt hơn chút nào không?”
Trên tay không ngừng đấm bóp cho cô, nhưng miệng lại không buông tha, nói ,”Em thì mệt mỏi cái gì? Chị nghe ngói, sếp Triệu còn lén hỏi tiểu Văn, nhìn dáng vẻ là muốn ra giá lương cao đào sếp Mạnh đi ha.”
“Chuyện này đủ để em cười nửa năm.”
Trì Sương cười thật vui vẻ.
Hai chị em đang tán gẫu, điện thoại của Trì Sương reo lên, từ trong túi xách lôi ra nhìn một cái, tinh thần hơi hoảng.
Trên màn hình hiển thị ID người gọi đến, kèm theo sau đó là một hình trái tim.
Đây là lúc còn yêu cô đã đặt chú thích cho Lương Tiềm.
Đã lâu không nhận được điện thoại từ số này gọi đến, trong số ít những ưu điểm của anh ta, ít nhất có một cái được cô đánh giá cao. Anh ấy không phải là người tự lạc quan quá mức, sau khi cô ấy đặt câu hỏi, anh ấy không tạo ra sự liên lạc nhằm tỏ vẻ tồn tại, nên trong khoảng thời gian này, anh ấy không gọi điện hoặc nhắn tin để làm phiền cô ấy.
Cô ấn nút trả lời, đưa điện thoại để sát bên tai.
Bên kia truyền tới giọng nói của Lương Tiềm,”Sương Sương”
Xem ra đã ngửi được mùi, biết cô đã trở lại. Cô một chút cũng không kinh ngạc, trả lời một cách thờ ơ.
“Em đã trở về chưa?” Lương Tiềm thấp giọng, “Chờ lúc nào e rảnh rỗi, chúng ta gặp nhau được không?”
“được”
Trì Sương không hy vọng vở kịch này mãi chỉ là sự chuẩn bị mà không được biểu diễn, “Hôm nay đi, địa điểm là anh chọn hay tôi chọn cũng được.”
“Được, anh tới đón em?” anh ta dò hỏi.
“Không cần. chính tôi tự đi, anh gửi địa điểm cho tôi là được rrooif.”
“Ừm.”
“Cúp đây.”
Cô cắt đút điện thoại, trừ những điều này ra, lặng lẽ xóa bỏ số điện thoại mà cô đã quên vẫn lưu trong danh bạ. Cô có quá nhiều kỷ niệm, cũng ăn quá nhiều đồ ngọt, dường như tất cả cảm xúc đều hao hết, lại có ảo giác cô là người ngoài cuộc, cố thể đối đãi lý trí và ung dung hơn.
Rất nhanh Lương Tiềm đã gửi địa chỉ gặp mặt tới, cô có chút quen thuộc, cuối cùng cũng nhờ ra đây là nhà hàng lúc bọn họ bắt đầu mối quan hệ đã ăn ở đây.
Những người đàn ông này thật biết tận hưởng niềm vui.
Trong đầu chứa bao nhiêu cốt truyện của mấy bộ phim thần tượng nha?
Cô vui vẻ một lúc rồi trả lời bên kia, “Được.”
“Sao vậy?” chị họ dò hỏi, “Lương Tiềm tìm đi ăn cơm đúng không?”
Trì Sương gật đầu,”Bữa cơm chia tay. Thôi cho anh ta chút mặt mũi này đi, không đi cũng không được, rất phiền toái.”
Chị họ thở dài một tiếng, “Chỉ có thể nói hai người có duyên không phận đi.”
Trì Sương buồn nôn không dứt, từ trên ghế sô pha ngồi dậy, “Hàn Lộ! Chị nhìn một chút, em bị lời nói buồn nôn của chị làm lông tơ đều dựng đứng hết lên rồi, sao em lại cùng anh ta nói tới từ duyên phận này chứ? Tại sao mỗi lần chị đều nói những từ khác người như thế chứ? Không nói với chị nữa, em đi, ở lại thêm chút nữa còn không biết chị nói thêm những lời kinh hãi thế tục nào nữa.”
Cô đưa tay cầm túi đi ra ngoài.
Chị họ ở phía sau cất giọng với theo, “Đừng ầm ĩ với hắn ta, gây gổ bị thương chỉ có thể là Sương bảo thôi.”
Trì Sương:”…”
Cách thời gian hẹn gặp còn sớm, cô dứt khoát về nhà, không phải là đổi trang phục, nếu là bữa cơm chia tay thì không cần phải tốn tâm tư vào chi tiết này. Cô thỏa mãn ở nhà ngủ bù, lúc đồng hồ bao thức reo lên, đúng 5h30 đem cô đánh thức. Tắt báo thức đi, điện thoại di động lại vang lên.
Trên màn hình hiển thị là Mạnh Siri.
Cô trực tiếp nhấn nghe, từ trên giường đứng lên, “Có chuyện gì không?”
“Vẫn còn ở nhà hàng à?”
Điện thoại bị cô ném trên chăn mềm, lúc cô ở trong phòng thay đồ, giọng nói có chút mơ hồ của Mạnh Hoài Khiêm truyền đến bên tai cô.
“Không”
Trì Sương đi ra, “Đã sớm về nhà rồi, cũng ngủ cả buổi chiều mới dậy.”
“Còn chưa ăn tối đúng không?” anh hỏi, “Không phải cô nói muốn ăn lẩu sao, tôi đến đón cô đi ăn có được không?”
“Không được rồi,” cô trả lời,”Hôm nay không được, tôi còn có việc, lần sau đi.”
Đầu kia yên tĩnh mấy giây, anh cười nhẹ một tiếng, “Được, lần sau vậy.”
“Anh tắt máy đi, tôi còn có việc, không tiện tắt máy.”
“Được.”
Ngoài miệng đáp ứng nhưng vẫn tham luyến thêm mấy giây nghe giọng nói của cô ở bên kia, sau đó không thấy động tĩnh gì mới cúp điện thoại.
Sáu giờ, đúng lúc trợ lý đi vào. Hôm nay sếp Mạnh có buổi xã giao, anh ta cho là có hẹn, lại không nghĩ rằng đèn ở phòng làm việc bật lên. Mặc dù giờ phút này trời chứ tối hẳn, nhưng ánh sáng tối mờ, người ngồi trước bàn là việc như đem người hòa vào trong bóng đêm, khí thế quanh thân tản ra đè ép người khác, làm người ta không dám tùy tiện đến gần.
Trợ lý do dự, vẫn gọi một tiếng, “Sếp Mạnh?”
Mạnh Hoài Khiêm lạnh lẽo trả lời, “Cậu tan làm trước đi.”
Trợ lý quả quyết đáp ứng, xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại, liên hoàn động tác nước chảy mây trôi, không mang theo chút do dự nào. Tính tình của sếp Mạnh như thế nào, anh ta vẫn có thể tính toán một hai, từ khi nhậm chức đến bây giờ còn chưa từng thấy sếp Mạnh như này, nhất định là đã xảy ra chuyện đại sự gì rồi ____ thần tiên đánh nhau, dĩ nhiên người phàm phải chạy trốn thật xa.
Đúng lsuc Trì Sương tới nhà hàng đã hẹn.
Mới đi vào cửa đã phát hiện trong nhà hàng yên tĩnh, nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào trong mấy bước cô mới phản ứng được, Lương Tiềm đã bao toàn bộ nhà hàng. Cô không muốn dùng từ ngữ thương cảm, nhưng giờ phút này trong đầu hiện lên câu nói, “Nước mất bèo, cây lỡ cành”, cũng không có gì đáng tiếc cả, yêu hận ly biệt mỗi ngày đều diễn ra, coi như không có tai nạn kia, chẳng lẽ cô có thể cùng Lương Tiềm hạnh phúc đến đầu bạc sao?
Khả năng này rất thấp.
Đừng nói đến đính hôn, cho dù kết hôn còn ly hôn được, tình yêu có đẹp đến mấy cũng không giữ được sự mới mẻ mãi mãi, vì vậy nên học cách chấp nhận và nhìn nhận mọi thứ.
Thật ra ở trong một giấc mộng, sau khi Lương Tiềm sau đó cùng cô chia tay, cô cũng có thể tiếp nhận _____
Không!
Trì Sương bị tình cảnh này làm phiền muốn chết.Không, cô vẫn không thể tiếp nhân, trong từ điển của cô, cho tới này đều là cô bỏ rơi người khác.
Lương Tiềm vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhìn hắn so với lúc trở về có gầy hơn một chút, sắc mặt cũng không được tốt lắm, chỉ có đôi mắt kia vẫn không chớp chăm chú nhìn cô. Hiển nhiên anh ta nắm giữ vai nam chính vì thế mà dù có ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng một năm, dáng người vẫn cao ngất, lúc giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ ung dung bình tĩnh.
Nhưng mà một này này quả thực đã tồn tại, ai cũng không có cách nào xóa đi được. dù Lương Tiềm có dối gạt bản thân mình cũng không được.
Dường như anh ta không để ý đến, anh ta đã bất tri bất giác thay đổi một số thói quen. Ví dụ như, mỗi lần trước đây đia ăn cơm, anh ta đều giúp cô kéo ghế ra, vid dụ như trong túi hắn luôn chuẩn bị một sợ dây buộc tóc để lúc dùng cơm đưa cho cô.
Bây giờ toàn bọ đều bị thời gian hòa tan.
Thời gian nuôi dưỡng thối quen, nhưng chính nó cũng xóa đi thói quen đó.
Lương Tiềm tham lam nhìn Trì Sương ngồi đối diện hồi lâu, bầu không khí quá tốt, trong nháy mắt anh ta cảm giác trở lại ngày cô đồng ý làm bạn gái của hắn. Lúc đó cảm thấy vô cùng hạnh phúc, giống như một chàng trai trẻ chỉ biết vụng trộm cười ngây ngô vậy, bây giờ mới biết thời khác ấy đáng quý biết bao.
Anh ta không muốn truy hỏi quá nhiều, chuyện cho đến bây giờ, bàn về đúng sai đã không có chút ý nghĩa nào. Cho đến bây giờ hắn không phải là người may mắn, cho dù bị ủy khuất, cho dù anh ta đúng cũng không có ai làm trọng tài phân xử công bằng. Anh ta chỉ có thể buộc bản thân tỉnh táo lại, lựa chọn một con đường có lựa nhất cho bản thân, cho tới bây giờ đều là như vậy.
Anh ta lựa chọn thẳng thắn với cô, anh ta biết rõ hậu quả như thế nào.
Cho dù chỉ có 1% cơ hội được ở bên cô.
Nhưng bước đi này, anh ta không đi cũng không được. Anh ta tin tưởng, lấy thủ đoạn của Mạnh Hoài Khiêm, khẳng định đã đem chuyện ở Ngọc Châu điều tra rõ, anh ta kéo dài thời gian, chỉ càng làm Trì Sương bị đẩy ra xa. Mạnh Hoài Khiêm sẽ giả vờ vô tình tiết lộ cho cô biết. Đến khi đó, anh ta sẽ không còn cơ hội ở bên cô nữa.
Bây giờ thẳng thắn, ít nhất ở trong lòng cô, anh ta vẫn là người thành thực.
Anh ta biết rõ, cô là một người được cưng chiều đến hư, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác nhân nhượng cô, cô không thể và cô cũng không giải quyết vấn đề về tình cảm. Ban đầu anh ta cùng mấy người bạn thân ăn cơm, cô chẳng qua có chút hoài nghi liền muốn chia tay.
Cô còn không biết, nếu như cô lựa chọn Mạnh Hoài Khiêm, lúc đó sẽ mang đến cho cô biết bao phiền toái.
Đến lúc đó.
Đến lúc đó.
Chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc đó.
Trên bàn ăn, Lương Tiềm đặt tay trên đầu gối bỗng nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Anh ta kiềm chế mãi mới có sẽ nhịn xuống sự thật cô chọn người khác không phải anh ta.
Vẽ mặt hắn vẫn như một năm trước vậy, ôn nhu dịu dàng.
“Có thể nói chưa?” Trì Sương không có khẩu vị gì, chỉ uống một ngụm nước rồi thúc giục hắn.
Lương Tiềm cười khổ, “sau khi anh tỉnh lại, đúng là quên mất tất cả mọi chuyện, điều này anh không có lừa gạt em, thẳng đến sau khi qua năm mới trí nhớ mới mơ hồ. Anh được một người tên là Hứa Lực Minh cứu trên bãi biển, trong nhà hắn còn có một người em gái tên là Hứa Thư Ninh.”
“Anh chắc chắn mình mất trí nhớ, lúc anh không biết cái gì cả, Hứa Lực Minh đã tạo một thân phận giả cho anh, hắn ta nhất định biết anh là ai, nếu không chẳng có lý do gì để làm chuyện này cả. Sau đó, anh đoán hắn lo lắng ở trước mặt anh lộ ra giấu vết, hơn nữa vì mối quan hệ nghề nghiệp cá nhân, nên lúc anh ta ở nhà luôn có chủ nợ đến đập cửa, sợ làm người khác chú ý cho nên hắn rời khỏi Ngọc Châu.”
“Em gái hắn tin vào những lời nói của hắn, nên lựa chọn không báo cảnh sát.”
“Anh đã cho người điều tra Hứa Lực Minh, chẳng qua anh ta rất giỏi che giấu hành tung, cho nên cần phải có thời gian mới có tìm được hắn.”
Trì Sương lắng nghe không nói một lời.
Lương Tiềm đã từng đi khảo sát công trường mà Hứa Lực Minh từng làm một thời gian, đối với sếp Lương này cũng coi là có ấn tượng sâu, nhưng mà mới nửa năm, hắn dễ dàng nhận ra người đàn ông hấp hối trên bờ biển, lòng tham nổi lên, cõng Lương Tiềm trở về nhà mình.
Hứa Lực Minh chần chừ hồi lâu, anh ta biết, nếu lúc này thông báo cho ba người bạn thân của Lương Tiềm, anh ta nhất định có thể nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh.
Nhưng khoản tiền này có thể dùng được bao lâu chứ?
Trong nguyên tác kết cục của Hứa Lực Minh cũng đủ châm chọc.
Ngay cả người làm tổn hại đến lợi ích của công ty là Lưu Hoành Dương, Lương Tiềm còn không để cho người nhà của ông ta một con đường sống, nói chi là Hứa Lực Minh, anh ta làm sao có thể bỏ qua.
“Đây chính là chuyện xảy ra trong một năm này.” Lương Tiềm thở phào nhẹ nhõm, “Sương Sương, không phải anh muốn giấu em, mà chuyện này không có vẻ vang gì. Anh lo lắng em sẽ hiểu lầm, cho nên lúc đầu không thẳng thắn với em, nhưng anh xin thề, anh chỉ yêu mình em, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng động tâm với người khác dù một giây.”
Trì Sương mỉm cười một tiếng.
Cô chờ đợi chính là thời khắc này. Thật ra thì quen biết ba năm, yêu đương hai năm, Lương Tiềm là hạng người gì, cô làm sao mà không biết chứ. Anh ta là loại người phải đợi đến lúc tuyên thệ trong hôn lễ mới phát hiện ra tâm ý của chính mình sao?
Nếu như anh ta chậm chạp đến nước này, ban đầu làm sao mới gặp cô đã yêu rồi điên cuồng theo đuổi?
Anh ta rất nhạy bén.
Cho nên, ở trong hôn lễ rời đi trước mặt mọi người, vừa đối với Hứa Thư Ninh là sự chứng minh, càng đối với cô là sự trả thù. Anh ta cho rằng mình luôn tràn đầy tình yêu với cô, mà cô chỉ keo kiệt nói với hắn, “Em cũng yêu anh”, sau khi anh ta trở lại, cô cũng không so với trước càng quý trọng hắn hơn, cô không thay đổi, cô vẫn là Trì Sương ----------- Anh ta từng tiếp nhận, từng nhẫn nại, nhưng một khi anh ta thử qua mùi vị được người khác đặt ở vị trí đầu tiên, được ân cần hỏi han, tự nhiên theo bản năng mà tiến hành so sánh.
Ai cũng thích một cuộc sống thoải mái hơn.
Cho nên mới có một câu nói như vầy, khi yêu đương thì chọn người mình yêu, nhưng kết hôn lại muốn chọn người yêu mình.
Đây không phải là quyết định vào thời khắc cuối cùng.
Anh ta chỉ muốn trả thù cô, chỉ như vậy mà thôi, thuận tiện đem phần đại lễ này đưa cho Hứa Thư Ninh, sau này vô luận phát sinh ra chuyện gì, Hứa Thư Ninh cũng không có lập trường cùng hắn cãi nhau, bởi vì cô ta nợ hắn, vì cô ta mà hắn đã phá hủy hôn lễ của mình, ở hôn lễ từ bỏ cô dâu mà lựa chọn cô ta.
Cô ta vĩnh viễn, vĩnh viên không thể hoài nghi tình yêu của hắn, cho dù anh tra có yêu hay không thương cô ta đi chăng nữa.
Đây chính là Lương Tiềm.
Bước đi này nhìn tưởng hoang đường, nhưng anh ta lại không chịu chút hao tổn nào.
“Sương Sương…. Thật xin lỗi.”
Trì Sương nắm trong tay chiếc dao nĩa dùng để cắt bít tết, cô thờ ơ cúi đầu nhìn lưỡi dao,
Trong tất cả bộ phim, lòng trung thành và nước mắt cho tới bây giờ cũng không để cho một người hay nói là người đàn ông khó chịu, ngược lại, bọn họ sẽ vui vẻ, đắc ý. Ban đầu tại sao nam sinh lại nhàm chán thích kéo bím tóc nữ sinh chứ? Tại sao lại để sâu bọ trong hộc bàn ___ bở vị họ rất hưởng thụ cảm giác phái nữ kinh sợ cùng kêu rên, các cô càng đau, bọn họ càng hưng phấn.
Cho tới bây giờ Lương Tiềm chưa từng động tâm tư một chút nào với người khác sao?
Không! Là chưa kịp.
Cô là bước ngoặt lớn nhất trong vở kịch này.
Cô ngẩng đầu, dường như vì những lời nói của hắn mà cảm động không dứt, “Tôi biết. Giữa hai người nên thẳng thắn lẫn nhau, tôi hy vọng anh có thể thành thật, vậy tôi cũng không thể đối với anh có chút giấu diếm.”
Lương Tiềm ngẩn người.
Trì Sương cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Một năm nay cho rằng anh đã không tồn tại trên thế gian này nữa, tôi đã yêu người khác”
Đợi đến khi trở về Bắc Kinh thì mọi chuyện sẽ quay về lúc bắt đầu.
Trì Sương không tim không phổi, nửa điểm không để ý đến sự miễn cưỡng của Mạnh Hoài Khiêm. Ở bãi đậu xe của sân bay thì cùng anh chia ra, cô còn cảm thấy bản thân mình đặc biệt thân thiện, một bên chui vào trong xe mình, một bên hướng về phía anh vẫy tay nói, “Không phải chỉ có mấy ngày nghỉ phép sao? Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, tôi không cần anh đưa đi nữa, anh cũng nên trở về công ty giải quyết công việc đi.”
Mạnh Hoài Khiêm chỉ có thể lui về phía sau một chút, vẻ mặt ôn hòa vẫy tay với cô, “Được rồi, chú ý an toàn.”
Anh vốn định nói nhớ gửi tin nhắn sau khi đến nơi.
Lời này vẫn nên nuốt trở vào.
Đưa mắt nhìn chiếc Porsche màu trắng của cô đang chậm rãi đi về phía cửa ra, cho đến khi không nhìn thấy nữa, anh mới thu hồi tầm mắt, tài xế của anh đang chờ một bên, mở cửa chiếc xe thuong vụ mà cô nói là ngồi thoải mái nhất ra.
“đi thôi.”
Sau khi anh lên xe, ngồi yên tĩnh ở phía sau, trầm giọng nói, “Trở về Áo Lãng”
Đúng là anh còn chuyện quan trọng cần phải xử lý.
Ví như như người không biết tự lượng sức mình nhưng lại muốn dùng tình cảm lôi kéo cô trở về bên người.
Bên kia, Trì Sương không trực tiếp trở về Ngọc Tinh Thành, dưới sự thúc giục của chị họ, cô để chú Lưu chở mình về Trì Trung Tiểu Uyển. Bây giờ là ba giờ chiều, chính là thời gian nhà hàng nhãn rỗi nhất.
“Tài liệu đều đã được sửa snag lại.” Trì Sương từ trong túi xách lôi ra một sấp văn kiện đưa cho chị họ, sau đó ném đi hình tượng, lười biếng nằm bò trên ghế salon ở phòng làm việc, “Một tuần này làm em mệt muốn chết.”
Chị họ cũng không vội vã xem văn kiện, mà bỏ vào một ngăn kéo rồi khóa lại, đi tới ghế salon ngồi xuống. “Có tốt hơn chút nào không?”
Trên tay không ngừng đấm bóp cho cô, nhưng miệng lại không buông tha, nói ,”Em thì mệt mỏi cái gì? Chị nghe ngói, sếp Triệu còn lén hỏi tiểu Văn, nhìn dáng vẻ là muốn ra giá lương cao đào sếp Mạnh đi ha.”
“Chuyện này đủ để em cười nửa năm.”
Trì Sương cười thật vui vẻ.
Hai chị em đang tán gẫu, điện thoại của Trì Sương reo lên, từ trong túi xách lôi ra nhìn một cái, tinh thần hơi hoảng.
Trên màn hình hiển thị ID người gọi đến, kèm theo sau đó là một hình trái tim.
Đây là lúc còn yêu cô đã đặt chú thích cho Lương Tiềm.
Đã lâu không nhận được điện thoại từ số này gọi đến, trong số ít những ưu điểm của anh ta, ít nhất có một cái được cô đánh giá cao. Anh ấy không phải là người tự lạc quan quá mức, sau khi cô ấy đặt câu hỏi, anh ấy không tạo ra sự liên lạc nhằm tỏ vẻ tồn tại, nên trong khoảng thời gian này, anh ấy không gọi điện hoặc nhắn tin để làm phiền cô ấy.
Cô ấn nút trả lời, đưa điện thoại để sát bên tai.
Bên kia truyền tới giọng nói của Lương Tiềm,”Sương Sương”
Xem ra đã ngửi được mùi, biết cô đã trở lại. Cô một chút cũng không kinh ngạc, trả lời một cách thờ ơ.
“Em đã trở về chưa?” Lương Tiềm thấp giọng, “Chờ lúc nào e rảnh rỗi, chúng ta gặp nhau được không?”
“được”
Trì Sương không hy vọng vở kịch này mãi chỉ là sự chuẩn bị mà không được biểu diễn, “Hôm nay đi, địa điểm là anh chọn hay tôi chọn cũng được.”
“Được, anh tới đón em?” anh ta dò hỏi.
“Không cần. chính tôi tự đi, anh gửi địa điểm cho tôi là được rrooif.”
“Ừm.”
“Cúp đây.”
Cô cắt đút điện thoại, trừ những điều này ra, lặng lẽ xóa bỏ số điện thoại mà cô đã quên vẫn lưu trong danh bạ. Cô có quá nhiều kỷ niệm, cũng ăn quá nhiều đồ ngọt, dường như tất cả cảm xúc đều hao hết, lại có ảo giác cô là người ngoài cuộc, cố thể đối đãi lý trí và ung dung hơn.
Rất nhanh Lương Tiềm đã gửi địa chỉ gặp mặt tới, cô có chút quen thuộc, cuối cùng cũng nhờ ra đây là nhà hàng lúc bọn họ bắt đầu mối quan hệ đã ăn ở đây.
Những người đàn ông này thật biết tận hưởng niềm vui.
Trong đầu chứa bao nhiêu cốt truyện của mấy bộ phim thần tượng nha?
Cô vui vẻ một lúc rồi trả lời bên kia, “Được.”
“Sao vậy?” chị họ dò hỏi, “Lương Tiềm tìm đi ăn cơm đúng không?”
Trì Sương gật đầu,”Bữa cơm chia tay. Thôi cho anh ta chút mặt mũi này đi, không đi cũng không được, rất phiền toái.”
Chị họ thở dài một tiếng, “Chỉ có thể nói hai người có duyên không phận đi.”
Trì Sương buồn nôn không dứt, từ trên ghế sô pha ngồi dậy, “Hàn Lộ! Chị nhìn một chút, em bị lời nói buồn nôn của chị làm lông tơ đều dựng đứng hết lên rồi, sao em lại cùng anh ta nói tới từ duyên phận này chứ? Tại sao mỗi lần chị đều nói những từ khác người như thế chứ? Không nói với chị nữa, em đi, ở lại thêm chút nữa còn không biết chị nói thêm những lời kinh hãi thế tục nào nữa.”
Cô đưa tay cầm túi đi ra ngoài.
Chị họ ở phía sau cất giọng với theo, “Đừng ầm ĩ với hắn ta, gây gổ bị thương chỉ có thể là Sương bảo thôi.”
Trì Sương:”…”
Cách thời gian hẹn gặp còn sớm, cô dứt khoát về nhà, không phải là đổi trang phục, nếu là bữa cơm chia tay thì không cần phải tốn tâm tư vào chi tiết này. Cô thỏa mãn ở nhà ngủ bù, lúc đồng hồ bao thức reo lên, đúng 5h30 đem cô đánh thức. Tắt báo thức đi, điện thoại di động lại vang lên.
Trên màn hình hiển thị là Mạnh Siri.
Cô trực tiếp nhấn nghe, từ trên giường đứng lên, “Có chuyện gì không?”
“Vẫn còn ở nhà hàng à?”
Điện thoại bị cô ném trên chăn mềm, lúc cô ở trong phòng thay đồ, giọng nói có chút mơ hồ của Mạnh Hoài Khiêm truyền đến bên tai cô.
“Không”
Trì Sương đi ra, “Đã sớm về nhà rồi, cũng ngủ cả buổi chiều mới dậy.”
“Còn chưa ăn tối đúng không?” anh hỏi, “Không phải cô nói muốn ăn lẩu sao, tôi đến đón cô đi ăn có được không?”
“Không được rồi,” cô trả lời,”Hôm nay không được, tôi còn có việc, lần sau đi.”
Đầu kia yên tĩnh mấy giây, anh cười nhẹ một tiếng, “Được, lần sau vậy.”
“Anh tắt máy đi, tôi còn có việc, không tiện tắt máy.”
“Được.”
Ngoài miệng đáp ứng nhưng vẫn tham luyến thêm mấy giây nghe giọng nói của cô ở bên kia, sau đó không thấy động tĩnh gì mới cúp điện thoại.
Sáu giờ, đúng lúc trợ lý đi vào. Hôm nay sếp Mạnh có buổi xã giao, anh ta cho là có hẹn, lại không nghĩ rằng đèn ở phòng làm việc bật lên. Mặc dù giờ phút này trời chứ tối hẳn, nhưng ánh sáng tối mờ, người ngồi trước bàn là việc như đem người hòa vào trong bóng đêm, khí thế quanh thân tản ra đè ép người khác, làm người ta không dám tùy tiện đến gần.
Trợ lý do dự, vẫn gọi một tiếng, “Sếp Mạnh?”
Mạnh Hoài Khiêm lạnh lẽo trả lời, “Cậu tan làm trước đi.”
Trợ lý quả quyết đáp ứng, xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại, liên hoàn động tác nước chảy mây trôi, không mang theo chút do dự nào. Tính tình của sếp Mạnh như thế nào, anh ta vẫn có thể tính toán một hai, từ khi nhậm chức đến bây giờ còn chưa từng thấy sếp Mạnh như này, nhất định là đã xảy ra chuyện đại sự gì rồi ____ thần tiên đánh nhau, dĩ nhiên người phàm phải chạy trốn thật xa.
Đúng lsuc Trì Sương tới nhà hàng đã hẹn.
Mới đi vào cửa đã phát hiện trong nhà hàng yên tĩnh, nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào trong mấy bước cô mới phản ứng được, Lương Tiềm đã bao toàn bộ nhà hàng. Cô không muốn dùng từ ngữ thương cảm, nhưng giờ phút này trong đầu hiện lên câu nói, “Nước mất bèo, cây lỡ cành”, cũng không có gì đáng tiếc cả, yêu hận ly biệt mỗi ngày đều diễn ra, coi như không có tai nạn kia, chẳng lẽ cô có thể cùng Lương Tiềm hạnh phúc đến đầu bạc sao?
Khả năng này rất thấp.
Đừng nói đến đính hôn, cho dù kết hôn còn ly hôn được, tình yêu có đẹp đến mấy cũng không giữ được sự mới mẻ mãi mãi, vì vậy nên học cách chấp nhận và nhìn nhận mọi thứ.
Thật ra ở trong một giấc mộng, sau khi Lương Tiềm sau đó cùng cô chia tay, cô cũng có thể tiếp nhận _____
Không!
Trì Sương bị tình cảnh này làm phiền muốn chết.Không, cô vẫn không thể tiếp nhân, trong từ điển của cô, cho tới này đều là cô bỏ rơi người khác.
Lương Tiềm vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhìn hắn so với lúc trở về có gầy hơn một chút, sắc mặt cũng không được tốt lắm, chỉ có đôi mắt kia vẫn không chớp chăm chú nhìn cô. Hiển nhiên anh ta nắm giữ vai nam chính vì thế mà dù có ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng một năm, dáng người vẫn cao ngất, lúc giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ ung dung bình tĩnh.
Nhưng mà một này này quả thực đã tồn tại, ai cũng không có cách nào xóa đi được. dù Lương Tiềm có dối gạt bản thân mình cũng không được.
Dường như anh ta không để ý đến, anh ta đã bất tri bất giác thay đổi một số thói quen. Ví dụ như, mỗi lần trước đây đia ăn cơm, anh ta đều giúp cô kéo ghế ra, vid dụ như trong túi hắn luôn chuẩn bị một sợ dây buộc tóc để lúc dùng cơm đưa cho cô.
Bây giờ toàn bọ đều bị thời gian hòa tan.
Thời gian nuôi dưỡng thối quen, nhưng chính nó cũng xóa đi thói quen đó.
Lương Tiềm tham lam nhìn Trì Sương ngồi đối diện hồi lâu, bầu không khí quá tốt, trong nháy mắt anh ta cảm giác trở lại ngày cô đồng ý làm bạn gái của hắn. Lúc đó cảm thấy vô cùng hạnh phúc, giống như một chàng trai trẻ chỉ biết vụng trộm cười ngây ngô vậy, bây giờ mới biết thời khác ấy đáng quý biết bao.
Anh ta không muốn truy hỏi quá nhiều, chuyện cho đến bây giờ, bàn về đúng sai đã không có chút ý nghĩa nào. Cho đến bây giờ hắn không phải là người may mắn, cho dù bị ủy khuất, cho dù anh ta đúng cũng không có ai làm trọng tài phân xử công bằng. Anh ta chỉ có thể buộc bản thân tỉnh táo lại, lựa chọn một con đường có lựa nhất cho bản thân, cho tới bây giờ đều là như vậy.
Anh ta lựa chọn thẳng thắn với cô, anh ta biết rõ hậu quả như thế nào.
Cho dù chỉ có 1% cơ hội được ở bên cô.
Nhưng bước đi này, anh ta không đi cũng không được. Anh ta tin tưởng, lấy thủ đoạn của Mạnh Hoài Khiêm, khẳng định đã đem chuyện ở Ngọc Châu điều tra rõ, anh ta kéo dài thời gian, chỉ càng làm Trì Sương bị đẩy ra xa. Mạnh Hoài Khiêm sẽ giả vờ vô tình tiết lộ cho cô biết. Đến khi đó, anh ta sẽ không còn cơ hội ở bên cô nữa.
Bây giờ thẳng thắn, ít nhất ở trong lòng cô, anh ta vẫn là người thành thực.
Anh ta biết rõ, cô là một người được cưng chiều đến hư, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác nhân nhượng cô, cô không thể và cô cũng không giải quyết vấn đề về tình cảm. Ban đầu anh ta cùng mấy người bạn thân ăn cơm, cô chẳng qua có chút hoài nghi liền muốn chia tay.
Cô còn không biết, nếu như cô lựa chọn Mạnh Hoài Khiêm, lúc đó sẽ mang đến cho cô biết bao phiền toái.
Đến lúc đó.
Đến lúc đó.
Chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc đó.
Trên bàn ăn, Lương Tiềm đặt tay trên đầu gối bỗng nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Anh ta kiềm chế mãi mới có sẽ nhịn xuống sự thật cô chọn người khác không phải anh ta.
Vẽ mặt hắn vẫn như một năm trước vậy, ôn nhu dịu dàng.
“Có thể nói chưa?” Trì Sương không có khẩu vị gì, chỉ uống một ngụm nước rồi thúc giục hắn.
Lương Tiềm cười khổ, “sau khi anh tỉnh lại, đúng là quên mất tất cả mọi chuyện, điều này anh không có lừa gạt em, thẳng đến sau khi qua năm mới trí nhớ mới mơ hồ. Anh được một người tên là Hứa Lực Minh cứu trên bãi biển, trong nhà hắn còn có một người em gái tên là Hứa Thư Ninh.”
“Anh chắc chắn mình mất trí nhớ, lúc anh không biết cái gì cả, Hứa Lực Minh đã tạo một thân phận giả cho anh, hắn ta nhất định biết anh là ai, nếu không chẳng có lý do gì để làm chuyện này cả. Sau đó, anh đoán hắn lo lắng ở trước mặt anh lộ ra giấu vết, hơn nữa vì mối quan hệ nghề nghiệp cá nhân, nên lúc anh ta ở nhà luôn có chủ nợ đến đập cửa, sợ làm người khác chú ý cho nên hắn rời khỏi Ngọc Châu.”
“Em gái hắn tin vào những lời nói của hắn, nên lựa chọn không báo cảnh sát.”
“Anh đã cho người điều tra Hứa Lực Minh, chẳng qua anh ta rất giỏi che giấu hành tung, cho nên cần phải có thời gian mới có tìm được hắn.”
Trì Sương lắng nghe không nói một lời.
Lương Tiềm đã từng đi khảo sát công trường mà Hứa Lực Minh từng làm một thời gian, đối với sếp Lương này cũng coi là có ấn tượng sâu, nhưng mà mới nửa năm, hắn dễ dàng nhận ra người đàn ông hấp hối trên bờ biển, lòng tham nổi lên, cõng Lương Tiềm trở về nhà mình.
Hứa Lực Minh chần chừ hồi lâu, anh ta biết, nếu lúc này thông báo cho ba người bạn thân của Lương Tiềm, anh ta nhất định có thể nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh.
Nhưng khoản tiền này có thể dùng được bao lâu chứ?
Trong nguyên tác kết cục của Hứa Lực Minh cũng đủ châm chọc.
Ngay cả người làm tổn hại đến lợi ích của công ty là Lưu Hoành Dương, Lương Tiềm còn không để cho người nhà của ông ta một con đường sống, nói chi là Hứa Lực Minh, anh ta làm sao có thể bỏ qua.
“Đây chính là chuyện xảy ra trong một năm này.” Lương Tiềm thở phào nhẹ nhõm, “Sương Sương, không phải anh muốn giấu em, mà chuyện này không có vẻ vang gì. Anh lo lắng em sẽ hiểu lầm, cho nên lúc đầu không thẳng thắn với em, nhưng anh xin thề, anh chỉ yêu mình em, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng động tâm với người khác dù một giây.”
Trì Sương mỉm cười một tiếng.
Cô chờ đợi chính là thời khắc này. Thật ra thì quen biết ba năm, yêu đương hai năm, Lương Tiềm là hạng người gì, cô làm sao mà không biết chứ. Anh ta là loại người phải đợi đến lúc tuyên thệ trong hôn lễ mới phát hiện ra tâm ý của chính mình sao?
Nếu như anh ta chậm chạp đến nước này, ban đầu làm sao mới gặp cô đã yêu rồi điên cuồng theo đuổi?
Anh ta rất nhạy bén.
Cho nên, ở trong hôn lễ rời đi trước mặt mọi người, vừa đối với Hứa Thư Ninh là sự chứng minh, càng đối với cô là sự trả thù. Anh ta cho rằng mình luôn tràn đầy tình yêu với cô, mà cô chỉ keo kiệt nói với hắn, “Em cũng yêu anh”, sau khi anh ta trở lại, cô cũng không so với trước càng quý trọng hắn hơn, cô không thay đổi, cô vẫn là Trì Sương ----------- Anh ta từng tiếp nhận, từng nhẫn nại, nhưng một khi anh ta thử qua mùi vị được người khác đặt ở vị trí đầu tiên, được ân cần hỏi han, tự nhiên theo bản năng mà tiến hành so sánh.
Ai cũng thích một cuộc sống thoải mái hơn.
Cho nên mới có một câu nói như vầy, khi yêu đương thì chọn người mình yêu, nhưng kết hôn lại muốn chọn người yêu mình.
Đây không phải là quyết định vào thời khắc cuối cùng.
Anh ta chỉ muốn trả thù cô, chỉ như vậy mà thôi, thuận tiện đem phần đại lễ này đưa cho Hứa Thư Ninh, sau này vô luận phát sinh ra chuyện gì, Hứa Thư Ninh cũng không có lập trường cùng hắn cãi nhau, bởi vì cô ta nợ hắn, vì cô ta mà hắn đã phá hủy hôn lễ của mình, ở hôn lễ từ bỏ cô dâu mà lựa chọn cô ta.
Cô ta vĩnh viễn, vĩnh viên không thể hoài nghi tình yêu của hắn, cho dù anh tra có yêu hay không thương cô ta đi chăng nữa.
Đây chính là Lương Tiềm.
Bước đi này nhìn tưởng hoang đường, nhưng anh ta lại không chịu chút hao tổn nào.
“Sương Sương…. Thật xin lỗi.”
Trì Sương nắm trong tay chiếc dao nĩa dùng để cắt bít tết, cô thờ ơ cúi đầu nhìn lưỡi dao,
Trong tất cả bộ phim, lòng trung thành và nước mắt cho tới bây giờ cũng không để cho một người hay nói là người đàn ông khó chịu, ngược lại, bọn họ sẽ vui vẻ, đắc ý. Ban đầu tại sao nam sinh lại nhàm chán thích kéo bím tóc nữ sinh chứ? Tại sao lại để sâu bọ trong hộc bàn ___ bở vị họ rất hưởng thụ cảm giác phái nữ kinh sợ cùng kêu rên, các cô càng đau, bọn họ càng hưng phấn.
Cho tới bây giờ Lương Tiềm chưa từng động tâm tư một chút nào với người khác sao?
Không! Là chưa kịp.
Cô là bước ngoặt lớn nhất trong vở kịch này.
Cô ngẩng đầu, dường như vì những lời nói của hắn mà cảm động không dứt, “Tôi biết. Giữa hai người nên thẳng thắn lẫn nhau, tôi hy vọng anh có thể thành thật, vậy tôi cũng không thể đối với anh có chút giấu diếm.”
Lương Tiềm ngẩn người.
Trì Sương cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Một năm nay cho rằng anh đã không tồn tại trên thế gian này nữa, tôi đã yêu người khác”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.