Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó
Chương 47:
Lâm Miên Miên
04/12/2023
Trong nhà hàng vốn yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi xuống, chỉ còn lại âm thanh của cô.
Lương Tiềm cho rằng mình xuất hiện ảo giác, anh ta không kịp ngụy trang, mờ mịt lại ngạc nhiên nhìn cô, trong lúc nhất thời, anh ta có cảm giác nghe được tiếng tim mình đập, chậm chạp, rồi tăng tốc lại đột nhiên yên lặng.
Trì Sương ngước mắt lên, cùng anh ta đối mắt.
Tất cả cảm xúc của anh ta đều hiện hết lên mặt, ở trong giấc mộng kia, lúc bị hắn ở trong hội trường hôn lễ vứt bỏ, vẻ mặt giống nhau như đúc.
Hóa ra đây là cảm giác thống khoái, khó trách anh ta đi một bước kia.
Rất nhiều người cho rằng sau khi mình bị tổn thương, diều họ khát vọng nhất với đối phương chính là sự khóc lóc lưu luyến, hối tiếc cùng lời nói xin lỗi, hóa ra cũng không phải như vậy. Ăn miếng trả miếng, nếu như anh ta đã bạc tinh như thế, cầm một cây đao đâm cô, vậy cô cũng phải hung hãn thọt hắn một, hai đao.
Cô không muốn nước mắt của hắn, cô muốn thấy nhất chính là máu của hắn.
Chẳng qua là, trong lòng cô cũng không có ác như hắn, cũng đúng, người ở trước mắt này có thể từ một đám chó sói hổ báo đoạt được quyền điều hành công ty, người như vậy sao có thể mềm lòng. Cô vĩnh viễn cũng không vì trả thù một người mà đem hôn nhân của mình ra làm trò đùa.
Cô chậm rãi nói, “Vốn là tôi đã nghĩ xong, anh không muốn thẳng thắn với tôi, vậy chúng ta liền chia tay. Bây giờ anh lại thành thật với tôi, tôi cũng không thể lừa dối anh được, Lương Tiềm, tôi rất vui, ở lúc kết thúc tình cảm này ít nhất chúng ta đã thẳng thắn với nhau. So với những người khác rõ ràng có tâm tư thối nát, nhưng vẫn giấu giếm đối phương còn tốt hơn nhiều.”
“Thời điểm anh xảy ra chuyện, tôi vô cùng khó chiu, cũng đặc biệt đau khổ.” Cô dừng một chút, “Tạo không ít phiền toái cho những người bên cạnh, khá may là họ đều rất bao dung tôi, vẫn luôn kiên nhẫn bầu bạn, chăm sóc tôi, nếu không có bọn họ, tôi cũng không biết mình có thể tiếp tục chống đỡ được nữa không. Sau đó, tôi cũng từ từ bước ra, đón nhận sự thật anh không còn ở trên thế gian này, mọi người bên cạnh đều khuyên tôi nhìn về phía trước….”
Từng câu từng chữ, một đao một kiếm, tất cả đều đâm về Lương Tiềm đang ngồi yên lặng ở phía đối diện, tạo ra những lỗ thủng không thể nhìn thấy, đang chảy máu đầm đìa.
“Dần dần, tôi cũng chú ý đến một người luôn bên cạnh chăm sóc, chiếu cố tôi.” Trì Sương dường như do dự nhìn về phía hắn, “Lương Tiềm, anh sống sót trở về tôi rất vui mừng, tôi tin tưởng anh trải qua một lần thập tử nhất sinh liền hiểu, không có gì quan trọng hơn mạng sống cả.”
Thật ra thì, Lương Tiềm cũng sớm đoán được cô đã thích người khác, cũng không ngoài suy đoán của hắn, bởi vì cô cho rằng hắn đã chết, đúng như cô nói, cô rất đau khổ, rất khó chịu. Cho dù người ngoài có dụng ý khác, nhưng quả thật đã bầu bạn bên cạnh cô, cô có chút tham luyến điều đó cũng bình thường.
Nhưng mà biết là một chuyện, nhưng nghe chính miệng cô nói ra ….
Lương Tiềm hô hấp chậm rãi, chỉ cảm thấy phổi của mình đã cháy. Anh ra không có quên lúc bắt đầu cô nói những câu kia, dùng ánh mắt kia, anh ta thở ra một hơi, thoạt nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mắt như có vật gì vụn vỡ.
“Em…yêu hắn?” anh ta nhẹ giọng hỏi.
Yêu.
Là yêu sao?
Trì Sương trầm mặc một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Ừm”
Những thứ kia trong quá khứ Lương Tiềm từng muốn nghe, nhưng cô làm thế nào cũng không nguyện ý nói, hôm nay cô lại nói, chẳng qua đối tượng không phải hắn.
Trên thế giới này có quá nhiều người ôn nhu, làm hài lòng người khác, anh ta đã sớm biết cô là dạng người gì, những vẫn nổi nóng tức giận vì cô thay đổi không phải vì hắn. Hắn hy vọng cô vẫn giữ lại vẻ mặt kiêu căng hoạt bát, càng hy vọng cô giống như Hứa Thư Ninh vậy, đối với hắn luôn tìm cách chăm sóc chiếu cố.
Anh ta là thứ gì chứ?
Cô là Trì Sương, vĩnh viễn sẽ không vì để lấy lòng một người đàn ông mà thay đổi bản thân, nếu cô như vậy thì đi chết luôn cho rồi.
Có lẽ trong mắt cô, người luôn có cô trong mắt và trong trái tim, người để cô bỏ ra tình cảm cùng nước mắt đã sớm chết trên biển xanh kia. Bây giờ chỉ là một người tên là xa lạ tên là Lương Tiềm mà thôi.
“Tôi yêu anh ấy.” mắt cô buông xuống, hài lòng nhìn hai cây đao này hoàn thành sứ mạng của nó, “Thật ra bây giờ suy nghĩ lại, chúng ta chưa đính hôn vì thế mà không cần nuối tiếc cái gì. Coi như chúng ta là sớm tụ sớm tan đi, anh lựa chọn nhà hàng này cũng rất tốt, lúc chúng ta bắt đầu là ở chỗ này, cũng nơi này kết thúc mọi chuyện.”
Lương Tiềm chết lặng.
Lúc cô nói, “Yêu” người khác, anh ta cảm thấy cổ họng, không phải, cảm giác thân thể tất cả đều bị đóng băng. Anh ta không nhúc nhích được, tận sâu trong xương tủy đều lạnh, cô là người dạng nào anh ta đều biết, trong quá khứ hai năm đó, anh ta hận không thể đem trái tim mình dâng nên cho cô, chỉ cần cô vui vẻ, cho dù có đánh mắng anh ta đều được, nhưng mà anh ta vẫn không nghe được cô nói yêu hắn.
Nhưng bây giờ, anh cũng đợi được cô nói lời yêu, chẳng qua là cô yêu người khác.
Trì Sương buông dao nĩa trong tay xuống, cuối cùng còn hoạt bát giơ ly rượu lên, nghiêng người, đụng nhẹ vào ly rượu bên người hắn, phát ra tiếng giòn giã. Dường như cô cũng muốn bầu không khí sống động hơn, lấy giọng đùa giỡn nói với hắn, “Chia tay vui vẻ.”
Không thèm nhìn sắc mặt của anh ta tái nhợt như thế nào, không nhìn trong mắt anh ta dường như đang chảy huyết lệ đỏ thắm.
Cô uống một ngụm rượu vang, nghiêng đầu cẩn thận thưởng thức, bất giác nở nụ cười ngây thơ, “Rượu này cũng không tệ lắm, tốt lắm, chỉ có hai người chúng ta cũng là lạ, cứ như vậy đi, tôi còn có việc phải đi trước. Chúc anh hết thảy đều tốt, thân thể khỏe mạnh.”
Sau khi nói xong, cô đứng dậy, ở trong mắt anh ta giơ túi lên, hướng hắn vẫy tay, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Một bước___
“Sương Sương, em thật sự đáp ứng làm bạn gái của anh sao?”
Người đàn ông khó nén vẻ kinh ngạc vui mừng hỏi, ánh nến chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong đáy mắt tràn đầy tình yêu không thể che giấu.
“Sai rồi!”người phụ nữ miễn cưỡng kìm nén nụ cười trên mặt, ánh mắt sáng ngời, cô giấu đi những ngôi sao trên bầu trời đêm trong đôi mắt, cô khẽ nâng cằm lên,v”Không phải em trở thành bạn gái của anh, mà là anh trở thành bạn trai của em. Anh phải nhớ kỹ điều này, không thể nhớ sai.”
Hai bước___
“Sương Sương anh thật sự rất yêu em.”
Người đàn ông quỳ một chân, trong tay còn siết chặt hộp nhẫn, “Anh vĩnh viễn sẽ chỉ yêu mình em thôi, sẽ không làm em không vui, càng không để cho e khổ sở, bất luận con đường phía trước có gập ghềnh hay không, anh vẫn sẽ đứng trước em, che gió che mưa bảo vệ em, gả cho anh có được không?”
Trong mắt người phụ nữ có lệ, khẽ nghiêng đầu để nước mắt không rơi xuống, đưa tay đến trước mặt hắn, “Mau đeo lên cho em! Lương Tiềm, anh có biết mình nhận được sự đồng ý của ai không? Em chưa từng đồng ý muốn gả cho người khác, anh là người đầu tiên, nhưng chưa chắc là người duy nhất. Điều này phải dựa vào biểu hiện của anh, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em, dù chỉ là ý niệm em cũng sẽ không bỏ qua!”
…
Trì Sương không quay đầu.
Ra khỏi nhà hàng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nay.
Không cần nản chí, cũng không cần hoài nghi chính mình, bất luận tình yêu có kiên cố đến đâu cũng sẽ biến mất. Nhưng dưới ánh mặt trời không có chuyện gì mới mẻ, như một cây cầu, có người đi liền có người tới, vĩnh viễn đều có người ôm tình yêu nồng cháy đến, không cần lưu luyến đuôi sao băng.
Ngày mai lại là một ngày tươi đẹp.
Cô bước đi kiên định về nơi mà cô nên đến.
Trong nhà hàng, Lương Tiềm ngồi như pho tượng vậy, hai mắt anh ta vô thần nhìn về chỗ ngồi phía đối diện. Hồi lâu sao anh ta đưa tay đặt lên bàn, chậm rãi cầm dao nĩa lên, anh ta nhắm mắt, hận ý tràn đầy không có cách nào ngăn cản được, hận không thể ngay lập tức ăn thịt lột da Mạnh Hoài Khiêm.
Sao cậu ta dám.
Sao dám chứ?
-
Đây là lần đầu tiên sau khi bị quấy nhiễu bởi những giấc mộng kia, Trì Sương lần đầu cảm nhận được tinh thần mình thanh khiết và sảng khoát. Cô không quan tâm đến lời nói của mình sẽ gây tổn thương gì cho Lương Tiềm_____ nếu như không tạo thành một chút tổn thương nào, vậy mới đáng buồn nha, cô càng không quan tâm anh ta có hoài nghi “người cô yêu” là ai hay không? Mặc kệ anh ta suy đoán người đó là ai cũng không liên quan gì đến cô, tóm lại, chuyện khiến cô chán ghét bấy lâu nay, rót cuộc cũng bị cô một cước đá văng đi.
Trở về Ngọc Tinh Thành, cô vừa tắm rửa vừa cùng cha mẹ nói chuyện điện thoại.
Nếu như nói cô đối với người nào cảm thấy có lỗi, kia cũng chỉ có cha mẹ yêu thương cô sâu sắc nhất.
“Con đừng ngâm quá lâu, coi chừng ngất xỉu luôn.”
Trong điện thoại mẹ cô cất giọng nhắc nhở, “Tháng bảy, tháng tám ở Bắc Kinh vẫn còn nóng lắm, nếu không, con trở về đi, hoặc là một nhà ba người chúng ta tìm chỗ tránh nóng đi?”
Trì Sương than thở, “Con không phải là người vô công rồi nghề, tháng bảy tháng tám vô cùng bận rộn làm sao có thể chạy đi đâu được?”
Giọng nói của cha từ xa truyền tới, “Cha cùng mẹ con đến giúp con một tay, cô nghỉ ngơi đi, mới được mấy ngày thôi con đã gầy rồi!”
“Cái này gọi là đầy đặn!” Trì Sương phản bác, “Hơn nữa một năm này con mập thêm ba, bốn cân nha!”
“Khẩu khí thật lớn, còn tưởng rằng con tăng thêm ba mươi, bốn mươi cân cơ.” Mẹ cô châm chọc, “Bây giờ thịt heo cũng xuống giá rồi, ba bốn cân không nổi 50 tệ!”
Trì Sương:”…”
Một nhà ba người họ đang tán gẫu vô cùng vui vẻ và ấm áp.
Dưới hầm để xe, tài xế Dương vô cùng lo lắng khi nhìn vào gương chiếu hậu bên trong xe, nhìn thấy Mạnh Hoài Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, trong loàng tràn đầy nghi ngờ cùng lo lắng. Anh ta không biết sếp Mạnh đang làm gì, cả người toàn mùi rượu, đến nơi này lại chỉ ngồi trên xe không nói một lời. Trước đây sếp Mạnh cũng không phải chưa từng đi xã giao, trong bữa cơm xã giao khó tránh khỏi uống ít rượu, nhưng co tới bây giờ chưa từng thấy anh ấy uống nhiều như vậy, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Đây lại là rượu mạnh nữa.
Mạnh Hoài Khiêm đang mất bình tĩnh, nếu không cũng không thất thố để cho tài xế đưa anh tới nơi này.
Sự hung ác trong cơ thể anh đang quấy phá, lý trí nói cho anh biết, anh phải nhẫn nại, nhưng phần lý trí còn sót cũng hoàn toàn bị áp đảo bởi cảm xúc do sự tác động của rượu. Anh mất đi tất cả sự phán đoán, đều óc một mảnh hỗn độn, nhớ lại những hình ảnh mà anh đứng ở bên ngoài quan sát.
Anh cho rằng mình không có ấn tượng gì, thật ra tất cả đều cất giữ trong tâm trí, anh không có cách nào xóa bỏ được hình ảnh trong quá khứ Lương Tiềm và cô ngọt ngào bên nhau, cô ở trong lòng hắn là làm nũng, cũng đã chứng kiến Lương Tiềm vì dỗ cô mà lựa xương cá làm cô vui vẻ, càng nhìn thấy cảnh Lương Tiềm cầu hôn thành công, ánh mắt của cô tràn đầy dịu dàng và hạnh phúc.
Kiềm chế là kiềm chế, những vẫn thua dưới ánh mắt trong quá khứ kia.
Co chưa từng nhìn anh như vậy.
Cô từng có tình cảm với Lương Tiềm, bọn họ còn thiếu một chút nữa liền trở thành vị hôn phu, hôn thê.
Chịu đựng lâu như vậy, thật ra anh cũng rất muốn chạy tới trước mặt cô hỏi cô một câu, trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Nhưng anh biết mình không thể đi.
Anh cũng không cho phép bản thân mình dùng bộ dạng mất lý trí xuất hiện trước mặt cô.
Tài xế không dám ngăn anh lại, anh muốn tìm một người có thể ngăn cản anh, buộc anh phải rời đi khỏi nơi này.
Thời điểm nhận được điện thoại của Mạnh Hoài Khiêm, Dung Khôn vô cùng hoài nghi, chỉ tiếc anh ta không có năng lực đoán trước tương lại, nếu không, anh ta nhất định sẽ ghi âm cuộc gọi điện thoại vừa rồi. Bởi vì hơn hai mươi năm quen biết Mạnh Hoài Khiêm, đây là lần đầu tiên anh thất thố như vậy.
“Dung Khôn, vô luận cậu dùng phương pháp gì.”
“Tới đây ngăn mình lại.”
“Ngăn cản không cho mình đi tìm cô ấy.”
Lương Tiềm cho rằng mình xuất hiện ảo giác, anh ta không kịp ngụy trang, mờ mịt lại ngạc nhiên nhìn cô, trong lúc nhất thời, anh ta có cảm giác nghe được tiếng tim mình đập, chậm chạp, rồi tăng tốc lại đột nhiên yên lặng.
Trì Sương ngước mắt lên, cùng anh ta đối mắt.
Tất cả cảm xúc của anh ta đều hiện hết lên mặt, ở trong giấc mộng kia, lúc bị hắn ở trong hội trường hôn lễ vứt bỏ, vẻ mặt giống nhau như đúc.
Hóa ra đây là cảm giác thống khoái, khó trách anh ta đi một bước kia.
Rất nhiều người cho rằng sau khi mình bị tổn thương, diều họ khát vọng nhất với đối phương chính là sự khóc lóc lưu luyến, hối tiếc cùng lời nói xin lỗi, hóa ra cũng không phải như vậy. Ăn miếng trả miếng, nếu như anh ta đã bạc tinh như thế, cầm một cây đao đâm cô, vậy cô cũng phải hung hãn thọt hắn một, hai đao.
Cô không muốn nước mắt của hắn, cô muốn thấy nhất chính là máu của hắn.
Chẳng qua là, trong lòng cô cũng không có ác như hắn, cũng đúng, người ở trước mắt này có thể từ một đám chó sói hổ báo đoạt được quyền điều hành công ty, người như vậy sao có thể mềm lòng. Cô vĩnh viễn cũng không vì trả thù một người mà đem hôn nhân của mình ra làm trò đùa.
Cô chậm rãi nói, “Vốn là tôi đã nghĩ xong, anh không muốn thẳng thắn với tôi, vậy chúng ta liền chia tay. Bây giờ anh lại thành thật với tôi, tôi cũng không thể lừa dối anh được, Lương Tiềm, tôi rất vui, ở lúc kết thúc tình cảm này ít nhất chúng ta đã thẳng thắn với nhau. So với những người khác rõ ràng có tâm tư thối nát, nhưng vẫn giấu giếm đối phương còn tốt hơn nhiều.”
“Thời điểm anh xảy ra chuyện, tôi vô cùng khó chiu, cũng đặc biệt đau khổ.” Cô dừng một chút, “Tạo không ít phiền toái cho những người bên cạnh, khá may là họ đều rất bao dung tôi, vẫn luôn kiên nhẫn bầu bạn, chăm sóc tôi, nếu không có bọn họ, tôi cũng không biết mình có thể tiếp tục chống đỡ được nữa không. Sau đó, tôi cũng từ từ bước ra, đón nhận sự thật anh không còn ở trên thế gian này, mọi người bên cạnh đều khuyên tôi nhìn về phía trước….”
Từng câu từng chữ, một đao một kiếm, tất cả đều đâm về Lương Tiềm đang ngồi yên lặng ở phía đối diện, tạo ra những lỗ thủng không thể nhìn thấy, đang chảy máu đầm đìa.
“Dần dần, tôi cũng chú ý đến một người luôn bên cạnh chăm sóc, chiếu cố tôi.” Trì Sương dường như do dự nhìn về phía hắn, “Lương Tiềm, anh sống sót trở về tôi rất vui mừng, tôi tin tưởng anh trải qua một lần thập tử nhất sinh liền hiểu, không có gì quan trọng hơn mạng sống cả.”
Thật ra thì, Lương Tiềm cũng sớm đoán được cô đã thích người khác, cũng không ngoài suy đoán của hắn, bởi vì cô cho rằng hắn đã chết, đúng như cô nói, cô rất đau khổ, rất khó chịu. Cho dù người ngoài có dụng ý khác, nhưng quả thật đã bầu bạn bên cạnh cô, cô có chút tham luyến điều đó cũng bình thường.
Nhưng mà biết là một chuyện, nhưng nghe chính miệng cô nói ra ….
Lương Tiềm hô hấp chậm rãi, chỉ cảm thấy phổi của mình đã cháy. Anh ra không có quên lúc bắt đầu cô nói những câu kia, dùng ánh mắt kia, anh ta thở ra một hơi, thoạt nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mắt như có vật gì vụn vỡ.
“Em…yêu hắn?” anh ta nhẹ giọng hỏi.
Yêu.
Là yêu sao?
Trì Sương trầm mặc một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Ừm”
Những thứ kia trong quá khứ Lương Tiềm từng muốn nghe, nhưng cô làm thế nào cũng không nguyện ý nói, hôm nay cô lại nói, chẳng qua đối tượng không phải hắn.
Trên thế giới này có quá nhiều người ôn nhu, làm hài lòng người khác, anh ta đã sớm biết cô là dạng người gì, những vẫn nổi nóng tức giận vì cô thay đổi không phải vì hắn. Hắn hy vọng cô vẫn giữ lại vẻ mặt kiêu căng hoạt bát, càng hy vọng cô giống như Hứa Thư Ninh vậy, đối với hắn luôn tìm cách chăm sóc chiếu cố.
Anh ta là thứ gì chứ?
Cô là Trì Sương, vĩnh viễn sẽ không vì để lấy lòng một người đàn ông mà thay đổi bản thân, nếu cô như vậy thì đi chết luôn cho rồi.
Có lẽ trong mắt cô, người luôn có cô trong mắt và trong trái tim, người để cô bỏ ra tình cảm cùng nước mắt đã sớm chết trên biển xanh kia. Bây giờ chỉ là một người tên là xa lạ tên là Lương Tiềm mà thôi.
“Tôi yêu anh ấy.” mắt cô buông xuống, hài lòng nhìn hai cây đao này hoàn thành sứ mạng của nó, “Thật ra bây giờ suy nghĩ lại, chúng ta chưa đính hôn vì thế mà không cần nuối tiếc cái gì. Coi như chúng ta là sớm tụ sớm tan đi, anh lựa chọn nhà hàng này cũng rất tốt, lúc chúng ta bắt đầu là ở chỗ này, cũng nơi này kết thúc mọi chuyện.”
Lương Tiềm chết lặng.
Lúc cô nói, “Yêu” người khác, anh ta cảm thấy cổ họng, không phải, cảm giác thân thể tất cả đều bị đóng băng. Anh ta không nhúc nhích được, tận sâu trong xương tủy đều lạnh, cô là người dạng nào anh ta đều biết, trong quá khứ hai năm đó, anh ta hận không thể đem trái tim mình dâng nên cho cô, chỉ cần cô vui vẻ, cho dù có đánh mắng anh ta đều được, nhưng mà anh ta vẫn không nghe được cô nói yêu hắn.
Nhưng bây giờ, anh cũng đợi được cô nói lời yêu, chẳng qua là cô yêu người khác.
Trì Sương buông dao nĩa trong tay xuống, cuối cùng còn hoạt bát giơ ly rượu lên, nghiêng người, đụng nhẹ vào ly rượu bên người hắn, phát ra tiếng giòn giã. Dường như cô cũng muốn bầu không khí sống động hơn, lấy giọng đùa giỡn nói với hắn, “Chia tay vui vẻ.”
Không thèm nhìn sắc mặt của anh ta tái nhợt như thế nào, không nhìn trong mắt anh ta dường như đang chảy huyết lệ đỏ thắm.
Cô uống một ngụm rượu vang, nghiêng đầu cẩn thận thưởng thức, bất giác nở nụ cười ngây thơ, “Rượu này cũng không tệ lắm, tốt lắm, chỉ có hai người chúng ta cũng là lạ, cứ như vậy đi, tôi còn có việc phải đi trước. Chúc anh hết thảy đều tốt, thân thể khỏe mạnh.”
Sau khi nói xong, cô đứng dậy, ở trong mắt anh ta giơ túi lên, hướng hắn vẫy tay, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Một bước___
“Sương Sương, em thật sự đáp ứng làm bạn gái của anh sao?”
Người đàn ông khó nén vẻ kinh ngạc vui mừng hỏi, ánh nến chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong đáy mắt tràn đầy tình yêu không thể che giấu.
“Sai rồi!”người phụ nữ miễn cưỡng kìm nén nụ cười trên mặt, ánh mắt sáng ngời, cô giấu đi những ngôi sao trên bầu trời đêm trong đôi mắt, cô khẽ nâng cằm lên,v”Không phải em trở thành bạn gái của anh, mà là anh trở thành bạn trai của em. Anh phải nhớ kỹ điều này, không thể nhớ sai.”
Hai bước___
“Sương Sương anh thật sự rất yêu em.”
Người đàn ông quỳ một chân, trong tay còn siết chặt hộp nhẫn, “Anh vĩnh viễn sẽ chỉ yêu mình em thôi, sẽ không làm em không vui, càng không để cho e khổ sở, bất luận con đường phía trước có gập ghềnh hay không, anh vẫn sẽ đứng trước em, che gió che mưa bảo vệ em, gả cho anh có được không?”
Trong mắt người phụ nữ có lệ, khẽ nghiêng đầu để nước mắt không rơi xuống, đưa tay đến trước mặt hắn, “Mau đeo lên cho em! Lương Tiềm, anh có biết mình nhận được sự đồng ý của ai không? Em chưa từng đồng ý muốn gả cho người khác, anh là người đầu tiên, nhưng chưa chắc là người duy nhất. Điều này phải dựa vào biểu hiện của anh, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em, dù chỉ là ý niệm em cũng sẽ không bỏ qua!”
…
Trì Sương không quay đầu.
Ra khỏi nhà hàng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nay.
Không cần nản chí, cũng không cần hoài nghi chính mình, bất luận tình yêu có kiên cố đến đâu cũng sẽ biến mất. Nhưng dưới ánh mặt trời không có chuyện gì mới mẻ, như một cây cầu, có người đi liền có người tới, vĩnh viễn đều có người ôm tình yêu nồng cháy đến, không cần lưu luyến đuôi sao băng.
Ngày mai lại là một ngày tươi đẹp.
Cô bước đi kiên định về nơi mà cô nên đến.
Trong nhà hàng, Lương Tiềm ngồi như pho tượng vậy, hai mắt anh ta vô thần nhìn về chỗ ngồi phía đối diện. Hồi lâu sao anh ta đưa tay đặt lên bàn, chậm rãi cầm dao nĩa lên, anh ta nhắm mắt, hận ý tràn đầy không có cách nào ngăn cản được, hận không thể ngay lập tức ăn thịt lột da Mạnh Hoài Khiêm.
Sao cậu ta dám.
Sao dám chứ?
-
Đây là lần đầu tiên sau khi bị quấy nhiễu bởi những giấc mộng kia, Trì Sương lần đầu cảm nhận được tinh thần mình thanh khiết và sảng khoát. Cô không quan tâm đến lời nói của mình sẽ gây tổn thương gì cho Lương Tiềm_____ nếu như không tạo thành một chút tổn thương nào, vậy mới đáng buồn nha, cô càng không quan tâm anh ta có hoài nghi “người cô yêu” là ai hay không? Mặc kệ anh ta suy đoán người đó là ai cũng không liên quan gì đến cô, tóm lại, chuyện khiến cô chán ghét bấy lâu nay, rót cuộc cũng bị cô một cước đá văng đi.
Trở về Ngọc Tinh Thành, cô vừa tắm rửa vừa cùng cha mẹ nói chuyện điện thoại.
Nếu như nói cô đối với người nào cảm thấy có lỗi, kia cũng chỉ có cha mẹ yêu thương cô sâu sắc nhất.
“Con đừng ngâm quá lâu, coi chừng ngất xỉu luôn.”
Trong điện thoại mẹ cô cất giọng nhắc nhở, “Tháng bảy, tháng tám ở Bắc Kinh vẫn còn nóng lắm, nếu không, con trở về đi, hoặc là một nhà ba người chúng ta tìm chỗ tránh nóng đi?”
Trì Sương than thở, “Con không phải là người vô công rồi nghề, tháng bảy tháng tám vô cùng bận rộn làm sao có thể chạy đi đâu được?”
Giọng nói của cha từ xa truyền tới, “Cha cùng mẹ con đến giúp con một tay, cô nghỉ ngơi đi, mới được mấy ngày thôi con đã gầy rồi!”
“Cái này gọi là đầy đặn!” Trì Sương phản bác, “Hơn nữa một năm này con mập thêm ba, bốn cân nha!”
“Khẩu khí thật lớn, còn tưởng rằng con tăng thêm ba mươi, bốn mươi cân cơ.” Mẹ cô châm chọc, “Bây giờ thịt heo cũng xuống giá rồi, ba bốn cân không nổi 50 tệ!”
Trì Sương:”…”
Một nhà ba người họ đang tán gẫu vô cùng vui vẻ và ấm áp.
Dưới hầm để xe, tài xế Dương vô cùng lo lắng khi nhìn vào gương chiếu hậu bên trong xe, nhìn thấy Mạnh Hoài Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, trong loàng tràn đầy nghi ngờ cùng lo lắng. Anh ta không biết sếp Mạnh đang làm gì, cả người toàn mùi rượu, đến nơi này lại chỉ ngồi trên xe không nói một lời. Trước đây sếp Mạnh cũng không phải chưa từng đi xã giao, trong bữa cơm xã giao khó tránh khỏi uống ít rượu, nhưng co tới bây giờ chưa từng thấy anh ấy uống nhiều như vậy, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Đây lại là rượu mạnh nữa.
Mạnh Hoài Khiêm đang mất bình tĩnh, nếu không cũng không thất thố để cho tài xế đưa anh tới nơi này.
Sự hung ác trong cơ thể anh đang quấy phá, lý trí nói cho anh biết, anh phải nhẫn nại, nhưng phần lý trí còn sót cũng hoàn toàn bị áp đảo bởi cảm xúc do sự tác động của rượu. Anh mất đi tất cả sự phán đoán, đều óc một mảnh hỗn độn, nhớ lại những hình ảnh mà anh đứng ở bên ngoài quan sát.
Anh cho rằng mình không có ấn tượng gì, thật ra tất cả đều cất giữ trong tâm trí, anh không có cách nào xóa bỏ được hình ảnh trong quá khứ Lương Tiềm và cô ngọt ngào bên nhau, cô ở trong lòng hắn là làm nũng, cũng đã chứng kiến Lương Tiềm vì dỗ cô mà lựa xương cá làm cô vui vẻ, càng nhìn thấy cảnh Lương Tiềm cầu hôn thành công, ánh mắt của cô tràn đầy dịu dàng và hạnh phúc.
Kiềm chế là kiềm chế, những vẫn thua dưới ánh mắt trong quá khứ kia.
Co chưa từng nhìn anh như vậy.
Cô từng có tình cảm với Lương Tiềm, bọn họ còn thiếu một chút nữa liền trở thành vị hôn phu, hôn thê.
Chịu đựng lâu như vậy, thật ra anh cũng rất muốn chạy tới trước mặt cô hỏi cô một câu, trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Nhưng anh biết mình không thể đi.
Anh cũng không cho phép bản thân mình dùng bộ dạng mất lý trí xuất hiện trước mặt cô.
Tài xế không dám ngăn anh lại, anh muốn tìm một người có thể ngăn cản anh, buộc anh phải rời đi khỏi nơi này.
Thời điểm nhận được điện thoại của Mạnh Hoài Khiêm, Dung Khôn vô cùng hoài nghi, chỉ tiếc anh ta không có năng lực đoán trước tương lại, nếu không, anh ta nhất định sẽ ghi âm cuộc gọi điện thoại vừa rồi. Bởi vì hơn hai mươi năm quen biết Mạnh Hoài Khiêm, đây là lần đầu tiên anh thất thố như vậy.
“Dung Khôn, vô luận cậu dùng phương pháp gì.”
“Tới đây ngăn mình lại.”
“Ngăn cản không cho mình đi tìm cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.