Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 48:

Lâm Miên Miên

05/12/2023

Dĩ nhiên Dung Khôn bỏ hết việc trong tay uống, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Ngọc Tinh Thành, rất sợ trễ một bước Mạnh Hoài Khiêm sẽ lên lầu tìm Trì Sương. Chuyện này phát triển như thế nào cũng không có liên quan gì đến hắn, nhưng anh ta cảm thấy để cho Mạnh Hoài Khiêm bài xích… có lẽ sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.

Có thể làm gì khác nữa đâu, cũng không thể mặc kệ không để ý tới, phải không?

Tài xế Dương thấy Dung Khôn như thấy đồng hương vậy, thở phào nhẹ nhõm, run sợ nói, “Sếp Dung, rốt cuộc cậu cũng đã tới.”

Dung Khôn đứng bên xe, cúi người nhìn về phía trong xe, Mạnh Hoài Khiêm ngồi đằng sau một tay chống cằm, như một lão tăng đang ngồi thiền vậy, không nhúc nhích, người không biết còn tưởng rằng anh đã chết ____ cái bộ dáng dở sống dở chết này xem thế là đủ rồi, nếu như không phải lo lắng cho hình tượng của anh em, thì bây giờ anh ta muốn lấy điện thoại ra chụp hình lại.

“Không có chuyện gì.” Dung Khôn trấn an tài xế Dương, “Anh cũng đừng tạo bóng ma trong lòng, loại chuyện này mười năm cũng không gặp được một lần. Tôi quen biết cậu ta bao năm này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Tài xế Dương than thở một tiếng.

“Vậy được rồi, tôi đậu xe ở chỗ này. Chúng ta đưa cậu ấy trở về, yên tâm, cậu ấy tỉnh rượu là tốt rồi.”

Tài xế Dương nói, “Sếp Mạnh uống toàn rượu mạnh, tôi sợ đối với thân thể cậu ấy không được tốt.”

Dung Khôn có chút hả hê nói, “Không cần lo lắng, thân thể cậu ta rất khỏe mạnh, tuổi trẻ cường tráng, uống mấy chai cũng không có sao, nếu có ghê gớm hơn cũng chỉ là đến bệnh viện rửa dạ dày mà thôi.”

Tài xế Dương:”…”

“Được rồi, tôi lên xe trước, trực tiếp đưa cậu ấy trở về,” Dung Khôn mở cửa xe, quả nhiên ngửi thấy một mùi rượu nồng nàn, anh ta thu liễm nụ cười lại, ngồi bên cạnh Mạnh Hoài Khiêm kêu một tiếng, “Cậu không sao chứ?”

Mạnh Hoài Khiêm vẫn không nói tiếng nào, chẳng qua là mở mắt ra, trong mắt để lộ ra tia máu, hiển nhiên anh ấy vẫn trong trạng thái say sướt.

Trong đầu Dung Khôn nghĩ, thật đúng là hành hạ không nhẹ.

“Chú Dương, chúng ta đi thôi.”anh ta nói.

Mạnh Hoài Khiêm mở miệng, giọng khàn khàn nói, “Không đi.”

Sâu trong nội tâm, ý muốn chân thật nhất vẫn là muốn lên lầu tìm cô ấy. Nếu không phải tâm tư nóng lòng như vậy, anh cũng không đến nỗi gọi điện thoại cho Dung Khôn.

Dung Khôn không biết phải làm sao, “Mình thật bội phục cô ấy, đây là người đầu tiên có thể hành hạ cậu như vậy. Cũng không biết là nên chúc mừng cậu hay lo lắng cho cậu nữa.”

Mạnh Hoài Khiêm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt hững hờ.

Không còn cách nào khác, Dung Khôn không thể làm gì khác ngoài sử dụng đòn sát thủ, “Không phải trí nhớ của cậu rất tốt sao? Vậy mình hỏi cậu, cậu còn nhớ trước kia đã nói với mình những lời gì sao? Cậu nói, sẽ không uống rượu trước mặt cô ấy, càng không nói những lời không nên nói.”

“Mình có thể đoán được cậu muốn nói cái gì.” Dung Khôn ngăn cản anh, “Qủa thật cậu không nên đi hỏi, cậu chưa từng yêu đương, đối với chuyện này không có kinh nghiệm gì, giữa năm nữ kiêng kỵ nhất chính là khi quan hệ còn đang mập mờ là những câu hỏi có hoặc không. Ngoại trừ làm lộ ra vẻ ngốc nghếch và nhỏ nhen của cậu, không còn bất kỳ tác dụng tích cực nào khác.”

“Cậu nghĩ lại xem, vẻ mặt uống say hớn hở đi ngõ cửa nhà cô ấy của cậu, cô ấy sẽ cho cậu sắc mặt gì? Cô ấy là người như thế nào cậu không biết sao? Cậu cho rằng cậu ăn giấm thì cô ấy sẽ vui vẻ sao?” Dung Khôn cười khổ, “Đừng phạm phải sai lầm không đáng có.”

Thấy Mạnh Hoài Khiêm không lên tiếng, Dung Khôn nói với tài xế đang ở chỗ điều khiển xe, “Đi thôi.”

Lần này Mạnh Hoài Khiêm không mở miệng ngăn cản nữa, có thể những lời nói của Dung Khôn đã thuyết phục được anh.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, trong lòng Dung Khôn ngũ vị tạp trần, vừa cười lên sự đau khổ của người khác, vừa thấy bạn tốt nhiều năm của mình hồn bay phách lạc anh ta không khỏi đau lòng. Bên trong xe một mảnh yên tĩnh, đến khi đến nơi, tài xế Dương xuống trước mở cửa xe, cùng Dung Khôn đỡ Mạnh Hoài Khiêm xuống xe.

“Chú Dương, hôm nay chú cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về nghỉ ngơi trước đi, “ Dung Khôn nói, “Nơi này giao cho tôi.”

Mạnh Hoài Khiêm uống nhiều rượu, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi lý trí. Chờ Dung Khôn đỡ vào thang máy lại vào trong nhà, từ khi về nước anh chỉ sống một mình, trong phòng không nhiễm một hạt bụi nào, cũng không có chút dấu hiệu của sự sống nào.



“Chờ cậu thanh tỉnh mình mới đi.”

Dung Khôn đỡ anh ngồi lên ghế salon, “Mình đi lấy bộ quần áo khác cho cậu.”

Sau khi nói ong, anh ta đi vào phòng ngủ chính, mở đèn, tùy tiện nhìn quanh, ý thức được có gì đó không đúng lắm, ánh mắt anh ta trở lại, chỉ thấy trên tử đầu giường có bày một tấm hình, anh ta cầm lên nhìn kỹ liền ngây ngẩn.

Đây là bức ảnh được chụp từ góc nhìn thứ ba.

Đầu đường rộn ràng, dưới đèn đương, Trì Sương mặc áo len trắng đang ăn cái gì đó, Mạnh Hoài Khiêm đang đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn cô, thần giác mang nụ cười.

Hình này chụp không rõ ràng, nhìn ra được không phải là mời người chụp, mà là do người thứ ba vô tình chụp được.

Liên tưởng đền nghề nghiệp trước đây của Trì Sương, anh ta có lý do hoài nghỉ, đây là do người xa lạ chụp bị Mạnh Hoài Khiêm nửa đường chặn lại lấy hình.

Anh ta lơ lãng nhìn thấy trên đầu giường lại bày một con heo đốm nhồi bông, khiếp sợ không thôi. Hơn hai mươi năm quen biết Mạnh Hoài Khiêm, nhưng cho tới bây giờ chưa nghe cậu ấy nói qua cậu ấy thích, càng chưa thấy trong phòng cậu ấy có bày món đồ này. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đồ này liên quan đến ai, mặc dù sớm biết Mạnh Hoài Khiêm có tâm tư khác với Trì Sương, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ mọi chuyện nghiêm trọng như vậy.

“Cậu đang nhìn cái gì.”

Ở cửa truyền tới giọng nam khàn khàn.

Dung Khôn không thể làm gì khác ngoài lắc lư khung ảnh trong tay, nhức đầu nói, “Cậu đúng là bệnh không nhẹ.”

Mạnh Hoài Khiêm dựa vào khung cửa, anh liếc mắt nhìn, trên mặt lộ vẻ u ám không rõ.

Dung Khôn buông khung ảnh xuống, giơ tay đè lên trán một cái, “…Thôi.”

Dù sao người bị hành hạ cũng không phải anh ta, cũng có phải anh ta chịu khổ đâu.

Chờ lần nữa trở về phòng khách, anh ta thấy Mạnh Hoài Khiêm ngồi trên ghế salon bực bội không lên tiếng, không thể làm gì khác hơn hỏi, “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” nói tới đây, anh ta lại tự giác hỏi, “Chẳng lẽ hai người kia quay về bên nhau rồi?”

Trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lẽo không có nhiệt độ của Mạnh Hoài Khiêm nhìn thẳng vào cậu ta.

Dung Khôn hiểu, “Vậy là chưa có, có thì cậu đã sớm điên rồi. Không thể nào vẫn bình tĩnh như thế này được.”

Anh ta không hề muốn nhân cơ hội nước đục thả câu, nếu không anh ta rất muốn gọi điện thoại cho A Tiềm hoặc Trì Sương thăm dò một chút sự tình, rốt cuộc chuyện ra sao mà lại làm Hoài Khiêm ra nông nỗi này.

“Mình hỏi một chuyện” anh ta thu liễm vẻ mặt bỡn cợt đời, nghiêm túc nói, “Làm sao vậy, không cần tình bạn hơn hai mươi năm với A Tiềm nữa sao?”

Mạnh Hoài Khiêm thật lâu không nói gì, ngay tại lúc Dung Khôn cho là anh không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, giọng khàn đặc nói, “Thời điểm biết cậu ta còn sống, cậu có biết trong lòng mình đang nghĩ gì không?”

“Mình không muốn cậu ấy còn sống.” trên khuôn mắt của Mạnh Hoài Khiêm vì rượu mà đỏ ửng, tựa như anh mới là con thú bị nhốt kia.

Trong đầu Dung Khôn ong lên một tiếng anh ta chợt đứng lên, khó có thể tin được, nhìn Mạnh Hoài Khiêm.

Mạnh Hoài Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, giễu cợt cười một tiếng, anh chính là kẻ lòng lang phế cẩu, trên mặt có ba thanh đao. Khoảnh khắc Lương Tiềm trở về kia, trong đầu anh thoáng qua vô số ý niệm, toàn đều chỉ hướng về một chuyện ____ anh muốn hắn phải chết.

Anh không biết chân tướng là cái gì, cũng không biết tình bạn hơn hai mươi năm kia có thật là tồn tại không?

Dối trá, cay nghiệt, máu lạnh, tàn nhẫn, những thứ này anh thừa nhận, ngày nào đó bị hàng vạn người chỉ chỏ cũng là anh đáng đời. Anh chỉ muốn cùng cô ở một chỗ, không tiếc dùng mọi thủ đoạn.

Cho nên, còn hỏi anh muốn giữ tình bạn này sao?



Anh cũng không muốn lựa chọn giữa cô và tình bạn, cho tới bây giờ cô cũng không phải là một lựa chọn.

Anh chẳng qua là …

Chỉ là muốn cùng cô ở chung một chỗ, chỉ theo bản năng mà thích cô.

“Cậu có biết đó là ai không? Cậu điên rồi!!” Dung Khôn nắm chặt cổ áo chỏ anh, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh ta có thể nhìn ra được trong mắt Mạnh Hoài Khiêm tràn đầy sự thống khổ, chỉ có thể nhục chí buông tay, “Mình biết.”

Vẻ mặt, tinh thần của Dung Khôn sa sút ngồi trên ghế salon.

Căn phòng trở lên yên lặng.

-

Sáng ngày hôm sau, Lương Tiềm đột nhiên lấy lý do đã lâu không gặp nhau, đề nghị cùng nhau đến sân bắn tiêu khiển.

Trình Việt cùng Dung Khôn vốn không muốn đi, nhưng ngoài ý muốn là Mạnh Hoài Khiêm đáp ứng. Bốn người bọn họ đã giao ước, trên đường đi Trình Việt không ngừng càu nhàu, đối với nhóm bạn này cảm thấy xui xẻo, vố không muốn để ý, lại lo lắng mấy ngày này không cẩn thận lại đánh nhau, cho lên lựa chọn sân bắn này tương đối an toàn.

Lần tụ họp này so với trước đây hoàn toàn bất đồng, Trình Việt cùng Dung Khôn đều cảm thấy bất an, bốn người họ thay trang phục xong, sắc mặt Lương Tiềm cơ hồ không có huyết sắc, ánh mắt vốn đã thâm thúy trở lên lạnh như băng. Hắn đưng bên cạnh Mạnh Hoài Khiêm, hay người ăn ý gắn bó, cùng chung sở thích bắn súng và đấu kiếm.

Mặc dù có chung sở thích, hứng thú, nhưng ở phương diện tình yêu rõ ràng khác nhau.

Đoàng đoàng đoàn.____

Trúng hết vào vòng mười.

Dưới tình huống mọi người đều không nghĩ tới, Lương Tiềm đột nhiên nhắm ngay vào Mạnh Hoài Khiêm, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Mạnh Hoài Khiêm không có chút sợ hãi nào, vẫn chuyên chú nhìn về tấm bia, thần thái ung dung bình tĩnh, không vì ngoại giới mà ảnh hưởng.

Trình Việt, “Cậu làm gì?”

Dung Khôn, “A Tiềm, cậu điên rồi.!”

Lương Tiềm lại làm như không có chuyện gì xảy ra, buông súng xuống, tùy ý tán gẫu, “Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều nói mình là người mạng cứng, quả thật, gặp phải chuyện này còn có thể sống được, làm sao không phải là mạng cứng rắn chứ?”

Anh ta chăm chú nhìn Mạnh Hoài Khiêm, lại lộ ra nụ cười, “Hoài Khiêm, cậu nói xem nếu ngày đó người rơi xuống biển là cậu, cậu sẽ còn sống sót không?”

“Tại sao cậu không chết đi?”

Tại soa không đi chết đi.

Mặt mũi Mạnh Hoài Khiêm trầm tĩnh, anh vuốt ve tay cầm, “Mình có thể sống hay không, mình cũng không biết.”

“Nhưng cậu nhất định sống không bằng chết.”

Phành___

Hồng tâm.

Một phát liền trúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook