Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Chương 49:

Lâm Miên Miên

05/12/2023

Trên mặt Lương Tiềm phủ đầy sương lạnh, Mạnh Hoài Khiêm vẫn giữ được tỉnh táo, so sánh đã quá rõ ràng. Màn kịch kịch tính này làm cho nhân viên làm việc thấy khiếp sợ, nội quy trên sân bắn đều ghi rõ, vừa rồi hai vị ngày làm chuyện quá nguy hiểm, hoi lơ là là rất rất dễ dàng tạo hậu quả nghiêm trọng.

Trình Việt cùng Dung Khôn đổ mồ hôi lạnh cả người, bọn họ nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ bước nhanh về phía trước. Hai người phân công rõ ràng, Dung Khôn chế trụ Mạnh Hoài Khiêm, Trình Việt phụ trách lấy lại súng trong tay Lương Tiềm. Lương Tiềm cười nhạo một tiếng, lười biếng buông tay ra, “Các cậu khẩn trương cái gì?”

“Không nghe thấy Hoài Khiêm nói sao, nếu như ngày đó người rơi xuống biển là hắn, người sống không bằng chết chính là mình.”

Nụ cười của Lương Tiềm không chạm đến đáy mắt, “Cũng đúng, nếu như vì mình mà để cho Hoài Khiêm bị thương, cha Mạnh làm sao sẽ bỏ qua cho mình.”

Mạnh Hoài Khiêm im lặng lắng nghe, vẫn như cũ không nói câu nào, vuốt ve tay cầm.

Lương Tiềm thoát khỏi trói buộc của Trình Việt, chậm rãi tiến lên, thân hình của anh ta và Mạnh Hoài Khiêm xấp xỉ nhau, vô cùng áp bức, “Vậy cậu có nghĩ tới hay không, ngày nào cậu còn chút tâm tư đó, cha Mạnh sẽ không bỏ qua cho cô ấy?”

“Nhắc mới nhớ, cậu cũng không hiểu rõ cô ấy như vậy, cậu cho là cô ấy nói với cậu hai ba câu dễ nghe chính là để ý cậu? Cậu cho là cô ấy sẽ vì cậu mà chịu đừng hồ ngôn loạn ngữ?”

Mạnh Hoài Khiêm là thứ gì chứ?

Anh ta sẽ chống mắt lên chờ xem.

Lấy tính tình của Sương Sương, sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất, cô làm sao lại nguyện ý đối mặt với những rắc rối khi ở bên Mạnh Hoài Khiêm , chỉ sợ chạy còn không kịp.

Nhưng mà trong lòng khuyên nhủ như vậy, nhưng thủy chung vẫn không có cách nào quên được cô nói với hắn, cô yêu người khác.

Lợi ích của công tay, thể diện tôn nghiêm là thứ gì chứ? Tất cả đều bị câu nói này đánh tan.

Ánh mắt Mạnh Hoài Khiêm dửng dưng nhìn hắn một cái.

Anh buông lỏng tay, Dung Khôn lập tức đoạt lại vũ khí trong tay anh.

Trình Việt cùng Dung Khôn lập tức thả tay, Dung Khôn nhanh chóng đoạt lấy vũ khí trong tay Mạnh Hoài Khiêm.

Anh xoa xoa cổ tay, “Nghe nói mấy ngày trước cậu xảy ra tai nạn? Dưỡng thương cho tốt, đặt trái tim lên công việc, đừng nghĩ đến những chuyện và những người không có liên quan đến cậu nữa.”

“Không quan hệ?” Lương Tiềm cẩn thận đánh giá những lời này ánh mắt trở nên lạnh lẽo,”Mình cùng cô ấy ít nhất còn có quan hệ, cậu thì sao, không có mình, ngay cả cơ hội làm quen cô ấy cậu cũng không có. Không có mình, cô ấy sẽ nhìn cậu lâu hơn một cái?”

“Cậu nhạt cái mạng này trở về cũng không dễ dàng.”

Mạnh Hoài Khiêm ép tới gần một bước, hời hợt nói, “Tiết kiệm tiền rất khó phải không?”

Bầu không khí trong nháy mắt giương cung bạt kiếm, chạm một cái liền bùng nổ.

Dung Khôn cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, nhanh chóng vứt cho Trình Việt một ánh mắt, người sau hiểu ý, vội vã cầm điện thoại di động thông báo cho người phụ trách. Sân bắn này theo quy chế hội viên, cơ hồ không có người ngoài đến, bây giờ thời gian còn sớm, người tới cũng không nhiều, chủ yếu là để cho nhân viên né tránh.

Bốn người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cha mẹ hai bên đều biết, chờ sau khi giao công ty trong tay cho bọn họ, không thể tránh khỏi việc hợp tác. Trừ phương thức liên hôn, bọn họ là những người bạn thân có quan hệ vững chắc, lợi ích đều sẽ dính dáng lẫn nhau.

Vì công vì tư, Dung Khôn cùng Trình Việt sẽ không cho phép bọn họ ầm ĩ trên mặt bàn, cùng không phải là học sinh mười mấy tuổi, bọn họ ai cũng sắp bước vào tuổi ba mươi rồi, còn diễn cảnh anh em chí cốt tranh đoạt tình nhân, nếu để cho người khác biết lại cười đến rụng răng.

“Thế nào, muốn để người khác xem trò cười phải không?” anh ta đi tới, định đem hai người này tách ra, “Muốn ồn ào thì đổi địa điểm khác được không? Hay là muốn lên ti vi đánh một trận?”

“Có mâu thuẫn gì không thể ngồi xuống nói chuyện một chút à? Có cần phải như vậy không?” anh ta tận tình khuyên giải.

Lương Tiềm cười nhạt.



Còn biết đây là chuyện cười sao? Hắn mới là chuyện cười lớn nhất. anh ta rất muốn hỏi Mạnh Hoài Khiêm một chút, là từ lúc anh ta không có mặt ở đây, cậu ta dùng bao nhiêu thủ đoạn để đoạt lấy vị hôn thê của hắn?

Hôm qua cả một đêm Mạnh Hoài Khiêm đều không ngủ.

Mặc dù đã tính qua cô không cùng Lương Tiềm làm hòa như lúc ban đầu, nhưng chỉ cần nghĩ cô cùng Lương Tiềm ăn chung bữa tối, có thể còn nói những chuyện mà anh không biết, có thể còn nhớ lại những kỷ niệm cũ, anh vẫn khó lòng chịu đựng sự đố kỵ.

Giờ phút này nghe Lương Tiềm khiêu khích, nếu như không phải còn sót lại một tia lý trí, anh đã sớm một bước nhắm vào trán Lương Tiềm.

Anh cùng Lương Tiềm không giống nhau.

Chờ lý trí hoàn toàn biến mất, anh ta sẽ làm thật.

“Quen biết được bao lâu?” Lương Tiềm nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Khiêm, hận ý đạt đến cực điểm, cắn răng nói, “ Cậu biết cô ấy là người thế nào không? Cậu không biết đối với tôi mà nói cô ấy có bao nhiêu quan trọng sao?”

“Ngoài miệng nói sẽ hỗ trợ chiếu cố vị hôn thê của tôi, tôi ngược lại muốn hỏi một chút, bạn gái- vị hôn thê của Lương Tiềm tôi, cần phải có cậu chiếu cố sao? Cậu là thứ gì?”

“Tôi cứu cậu là vì muốn để dành vị trí cho cậu chiếu cố bạn gái tôi? Có phải tôi đã từng nói với mấy người, cách xa cô ấy ra một chút?”

Mạnh Hoài Khiêm giơ tay nhéo sống mũi một cái.

Thật ra căn bản anh không muốn nguyện ý cùng Lương Tiềm nói thêm bất kì điều gì nữa, chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, chuyện này cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, càng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bọn họ hiểu nhau, Lương Tiềm đời này sẽ không bao giờ quên được chuyện này, mà anh, cũng không nghĩ tới mình sẽ nhượng bộ.

Tất cả trang bị bên trong đều được nhân viên lấy đi, chỉ còn bốn người bọn họ.

“Để cho tôi đoán một chút.” Lương Tiềm đi tới, đưa tay lôi Trình Việt đang có ý ngăn cản sang một bên.

Trình Việt:”… cmn!”

Anh ta lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Việc này liên quan gì đến hắn? Điên rồi sao?

“Lương Tiềm cmn cậu bị bệnh rồi đúng không?” Trình Việt tức giận mắng, “Tôi chọc gì đến cậu?”

Dung Khôn vỗ trán, thở dài một hơi. Mặc dù đã sớm dự liệu được sẽ có xung đột, nhưng anh ta cho là, ít nhất dưới tình huống đó sẽ không có mặt anh ta và Trình Việt.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể đứng xem, còn có thể làm gì được đây.

Lương Tiềm dừng lại khi còn cách Mạnh Hoài Khiêm một bước, “Cậu có tâm tư với cô ấy từ lúc nào? Là trước khi tôi xảy ra chuyện hay là sau khi chuyện đó xảy ra?”

Lúc tìm thấy chiếc kẹp cà vạt trong phòng thay đồ, anh ta luôn cảm thấy như nghẹn trong cổ họng, mỗi lần hồi tưởng lại, khí huyết lại cuồn cuộn.

Anh ta không muốn đoán nữa, càng không muốn đi hỏi, bởi vì dù câu trả lời có thế nào, anh ta cũng sẽ không tin tưởng, chỉ có thể mặc cho nó trở thành vết thương trong lòng mình, càng vạch ra càng sâu, trở thành vết sẹo cả đời này không thể lãng quên.

“…Này!” Dung Khôn thấy Lương Tiềm càng nói càng không đúng, tựa như kết luận Mạnh Hoài Khiêm đã sớm để ý đến Trì Sương, cái này có chút không đúng lắm. Vì vậy anh ta nhắm mắt, không thể làm gì khác hơn ngoài nói lời công đạo, “Tính tình của Hoài Khiêm chẳng lẽ cậu còn không biết?”

Cũng không suy nghĩ một chút, dưới tình huống bạn tốt không rõ sống chết, Hoài Khiêm còn có thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình, hơn nữa không đến xỉa đến ánh nhìn của bất kỳ ai mà hành động….

Nếu có tâm tư với Trì Sương trước khi chuyện xảy ra,thì đã sớm hành động, cớ sao lại trơ mắt nhìn người mình thích đính hôn cùng với người khác?



“Dung Khôn, cậu im miệng, mình đang hỏi hắn!”

Lương Tiềm nắm chặt lấy cổ áo của Mạnh Hoài Khiêm, tra hỏi anh,”Lúc nào?”

Mạnh Hoài Khiêm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, phảng phất như đang nhìn rác rưởi vậy, “Buông tay”

Lương Tiềm không chịu buông, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, “Cậu buông tay”

Dung Khôn cùng Trình Việt ăn ý nhìn nhau. Rất tốt, cuối cùng cũng im lặng ____bọn họ biết Lương Tiềm, cũng hiểu Mạnh Hoài Khiêm, sự việc này đã không thể né tránh.

Mạnh Hoài Khiêm nắm cánh tay Lương Tiềm, lực đạo rất mạnh cơ hồ hung ác muốn ném anh ta xuống đất.

Anh chán ghét nghe từ miệng Lương Tiềm nhắc đến cô ấy.

Không, không phải là chán nản mà là không thể chịu đựng nổi.

Hai người cũng coi nhau là cừu địch, ai cũng không có nương tay, dẫu sao Lương Tiềm cũng mới xuất viện, trước đó bị thương. Nếu là trước kia vô luận là đấu kiếm hay bắn súng anh ta đều có thể cùng Mạnh Hoài Khiêm đánh ngang tay, nhưng lần này có chút lực bất tòng tâm, rất nhanh có biểu hiện suy sụp. Nhưng giờ phút quan trọng này, cho dù tay không đấm hai cái, cũng phải dùng hết sức lực cuối cùng.

Thật may Dung Khôn đã tính toán trước để cho nhân viên nhanh chóng đem tất cả các trang thiết bị nguy hiểm đi, nếu không, lấy bộ dáng liều mạng của hai người kia …. Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ Lương Tiềm chọn sân bắn làm nơi gặp mặt, chưa chắc đã không có ý niệm khác.

Đều là những người điên mất lý trí rồi!

“Dung Khôn, ngớ ra làm gì, còn không mau nghĩ biện pháp!”

Trình Việt gấp đến độ cả người nóng bừng bừng, hai bên đều là bạn bè nhiều năm, giúp ai đều không ổn cả. Huống chi từ nhỏ đến lớn anh ta đều không đánh thắng hai người kia, bây giờ để cho anh ta vọt vào ngăn cản, có thể để bọn họ dừng lại hay không là một ẩn số, chắc chắn anh ta sẽ bị vạ lây bị đánh mấy quyền. Bây giờ hai ngươi họ đều là những người mất lý trí, ra quyền đều dùng lực mạnh nhất, người bình thường căn bản không gánh nổi.

Vì vậy anh ta không thể tùy tiện mạo hiểm như vậy được, mạng của anh ta rất quý báu, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào một người khác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ gãy tay gãy chân, không thiếu được gãy xương nhập viện, không biết có bao nhiêu phiền toái nữa!

Dung Khôn nhanh trí, đột nhiên giật mình tỉnh lại, dĩ nhiên anh ta còn có đòn sát thủ.

Anh ta hiểu Lương Tiềm, Mạnh Hoài Khiêm anh ta lại càng hiểu rõ hơn, hai người họ có chung một đặc điểm, đều sợ một người, người này nắm giữ mạng sống của họ…

Nói thì chậm nhưng tay thì nhanh.

Sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh cả người, Dung Khôn lấy dt di động ra, bấm dãy số, dứt khoát bật loa lên, đem âm lượng bật đến mức lớn nhất, giơ điện thoại di động lên, giống như đang cầm thương phương bảo kiếm.

Bíp bíp bíp_____

Đầu kia rất nhanh nhận, truyền tới một giọng nữ, “Làm gì vậy? Gọi cho tôi có chuyện gì à?”

Một giây kế tiếp, Lương Tiềm đang cúi đầu thở dốc đột nhiên nhìn lại. Theo bản năng anh ta nín thở, không muốn làm phiền đến người bên đầu dây điện thoại kia.

Mà người đang chiếm ưu thế là Mạnh Hoài Khiêm cũng dừng lại, kịp thời thu tay.

Cả thế giới rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

Mới vừa rồi hai người kia đều muốn ngươi chết ta sống, tựa như bị điểm huyệt, không nhúc nhích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Nhà Giàu Muốn Làm Gì Thì Làm Đó

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook