Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 32:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Cửa lớn Chu gia bị Thập Tam vương gia đập một cách quang minh chính đại, thậm chí đến cả tấm biển cũng bị vứt xuống mặt đất dẫm đi dẫm lại. Chẳng mấy chốc, chuyện này đã bị truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Dương Châu, người người đều đang nghị luận. Chu gia đúng là xui tận mạng, Thập Tam vương gia trở về Dương Châu, hai việc này lấy tốc độ như gió truyền khắp thành Dương Châu.
Thân là Tri phủ Dương châu, Lý đại nhân đương nhiên là biết được trước tiên. Lúc này ông đang đi đi lại lại trong thư phòng, chốc chốc lại nhìn ra bên ngoài, chờ mãi mà bên ngoài vẫn chưa truyền tin tức trở lại, gấp đến độ mí mắt nhảy liên tục, vẫn cảm thấy như sắp xảy ra chuyện không tốt gì đó, ông ta chỉ vào gã sai vặt ở cửa: "Đi ra cổng chờ, xem người tuần phồng về chưa!"
Rõ ràng Bùi Thập Tam này đã về kinh rồi cơ mà, sao lại đến Dương Châu làm gì chứ!
Gã sai vặt đáp ứng, lập tức nhấc chân chạy ra bên ngoài, mới vừa chạy hai bước đã trông thấy người mới đi vào, lập tức cao giọng: "Đại nhân, đã trở lại ạ."
Tuần phòng đang định quỳ xuống đáp lời thì Lý đại nhân đã vung tay lên, vội nói: "Thế nào, ngươi không đi cản Thập Tam Vương gia, cũng không đụng mặt chứ?" Người dẫn đầu lắc đầu: "Thuộc hạ sao dám cản? Chờ sau khi Thập Tam vương gia đi rồi thuộc hạ mới dám đến Chu trạch." Nghe được lời này, Lý đại nhân mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lúc nghe nói Bùi Thập Tam làm loạn ở Chu gia, ý nghĩ đầu tiên là tại sao lão này lại đến Dương Châu, còn làm loạn ra động tĩnh lớn như vậy, người biết được quá nhiều, chỉ e cho dù có sợ hãi uy thế của Bùi Thập Tam thì Tuần phòng cũng cần phải có người ra mặt. Cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, may là tuy lúc đó quên không dặn dò nhưng người dẫn đầu này cũng không phải kẻ ngốc.
Lại hỏi: "Thế nào, có hỏi rõ được chuyện là thế nào không? Chu Tĩnh Ngôn nói thế nào?"
Lĩnh đội (người chỉ huy một nhóm người) lắc đầu: "Chu Nhị gia cũng không biết là chuyện gì, hình như là có liên quan đến Chu Nhị phu nhân. Nhưng lúc thuộc hạ đến Chu Nhị phu nhân đã ngất đi rồi, thuộc hạ vội về bẩm báo, có để lại người bên kia, chờ Chu nhị phu nhân tỉnh lại sẽ hỏi ngay."
Lúc trước Lý đại nhân đi đi lại lại ở thư phòng suy suy đoán hàng loạt nguyên nhân, không ngờ cuối cùng lại là từ phụ nhân trong Chu trạch? Vị Chu Nhị phu nhân kia chọc phải tên sát tinh Bùi Thập Tam kia khi nào? Ông ta suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra nguyên nhân thì chợt nghe lĩnh đội nói: "Chu Nhị gia đang đợi bên ngoài, đại nhân, có gặp hay không?"
"Hả, ngươi nói gì cơ?"
Lĩnh đội nói: "Thuộc hạ nói không biết đại nhân có rảnh hay không?"
Chu Tĩnh Ngôn luôn luôn giữ quan hệ rất tốt với Lý đại nhân, nhưng việc này quá lớn, kia không phải người bình thường, là Bùi Thập Tam đó! Cái kẻ hỗn trướng kia ấy à, chỉ cần ai dám giúp sẽ chịu tội liên đới giống như vậy. Bao nhiêu năm qua đều như vậy, đều bị dạy dỗ bằng máu như nhau! Không biết rõ ngọn nguồn trước thì thật sự không dám gặp Chu Tĩnh Ngôn.
Của cho là của nợ, mấy năm nay Lý đại nhân đã lấy được không ít thứ tốt từ Chu gia, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn lắc đầu: "Việc này ta lại không làm chủ được, nếu hắn khăng khăng muốn đợi, lấy trà ngon ra tiếp đãi, không được chậm trễ."
Cũng chỉ có thể như vậy.
"Ngươi lại phái người đi xem biệt viện của Thập Tam vương gia bên kia, nếu có thể hỏi ra nguyên nhân là tốt nhất, nếu không hỏi ra thì cũng không gượng ép, ngươi tự mình đi."
"Vâng, thuộc hạ đi ngay."
Hầy, Chu gia này sao lại thế chứ, chọc ai không chọc lại trúng Bùi Thập Tam, ôi ôi. Lý đại nhân ngồi một chỗ than thở, sau đó lắc đầu trở về thư phòng. Lại nửa canh giờ trôi qua, người dẫn đội còn chưa trở về nhưng gã sai vặt trước cổng lại vội vàng bước vào: "Đại nhân, Bạch đại nhân đến."
"Bạch đại nhân?"
Lý đại nhân đang ngồi ở ghế trên xuất thần lập tức đứng dậy, sao người nọ cũng đến góp vui thế?
"Mau theo ta ra ngoài nghênh đón."
Bên phía Tri phủ loạn không khác gì một nồi cháo, Chu trạch cũng không khá hơn là bao. Bùi Thập Tam hạ lệnh đập hết toàn bộ đồ đạc, không được để lại bất cứ thứ gì, thế mà không để lại một món nào thật, giường cũng hủy đi mặt trên! Sau khi Chu thị hôn mê, người hầu cũng chỉ có thể trải đệm chăn lên tấm ván gỗ đặt trên mặt đất rồi để Chu thị nằm lên ngay lúc đó.
Khi người nhà mẹ đẻ Chu thị đến, trông thấy một màn như vậy thì kinh hãi đến cực điểm.
"Nữ nhisố khổ của ta!"
Lập tức nhào lên người Chu thị đang hôn mê, một đám người đi theo phía sau khuyên nhủ càng làm ầm đến hết cách. Nhà mẹ đẻ Chu thị họ Nguyễn, ở Dương Châu Nguyễn gia rất có căn cơ, tuy không có người làm quan trong triều nhưng cũng đã kéo dài hơn trăm năm, coi như sĩ tộc mới lên. Tài văn chương của nam nhi Nguyễn gia cũng nổi danh Dương Châu.
Năm đó Chu thị là ấu nữ, gả cao đến phủ Quốc công ở kinh thành càng khiến Nguyễn lão phu nhân tự hào, trong lòng trong miệng không có thời khắc nào là không nhắc đến. Lần này khó khăn lắm mới đến được Dương Châu, còn chưa kịp thấy một lần đã biến thành dáng vẻ như vậy. Sao Nguyễn thị có thể nhẫn nhịn? Một đám người khuyên nhưng lại càng khuyên bà lại càng khóc tợn!
Chu Mộng Hinh gặp được Nguyễn thị càng giống như gặp được vị cứu tinh.
"Ngoại tổ mẫu, người phải làm chủ cho nương con!"
Lập tức bổ nhào về phía Nguyễn thị.
Lúc trước Chu thị không cho phép Chu Mộng Hinh ra khỏi cửa, dặn dò nhóm ma ma phải trông coi cẩn thận. Cuối cùng thị vệ phá cửa xông vào đã dọa cô ả đến vỡ mật, nàng ta vẫn luôn được nuôi ở trong khuê phòng, cùng lắm cũng chỉ là tiểu cô nương chơi tiểu tâm kế, sao đã gặp phải chuyện thế này? Nếu không có ma ma che chở thì chân đã sớm nhũn ra, sau lại trông thấy Chu thị bị nâng vào, càng sợ đến mức không biết nên làm sao mới được.
Cho nên lúc trông thấy Nguyễn lão phu nhân thì chỉ biết nhào vào trong lòng bà ta khóc lóc.
Đau lòng ôm nàng ta vào trong lòng: "Chớ sợ, chớ sợ, có ngoại tổ mẫu đây, không sợ không sợ nha."
Vừa dỗ Chu Mộng Hinh vừa hỏi người hầu: "Lão gia của các ngươi đâu, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nó thân là nam nhân lại cứ trốn không chịu ra mà được à?" Nhóm ma ma vội nói: "Lão gia đi ra ngoài điều tra rồi ạ." Phu nhân ngất cho nên không hỏi ra được nguyên nhân, Chu Tĩnh Ngôn cũng không định ngồi ở nhà chờ chết.
Nghe thấy Chu Tĩnh Ngôn ở bên ngoài bôn ba vì chuyện này, sắc mặt Nguyễn lão phu nhân mới tốt lên một chút.
"Mau, dọn dẹp lại trong nhà cho tử tế một lần, nâng phu nhân lên giường đi, cứ để nằm trên mặt đất vậy à!"
Không cần Nguyễn lão phu nhân ra lệnh thì người hầu vẫn đang thu dọn, nghe được lời bà lại có người của Nguyễn gia hỗ trợ, động tác cũng nhanh hơn một chút, tốt xấu gì cũng phải thu dọn lại phòng ở một chút, nâng Chu thị lên trên giường. Chu thị vẫn luôn hôn mê, sắc mặt trắng đến dọa người, cho uống thuốc xong cũng không thấy tỉnh. Chỉ có Nguyễn lão phu nhân và Chu Mộng Hinh canh giữ bên cạnh, những người khác đều đi dọn dẹp trong phủ.
"Tránh ra, tránh ra, đừng bò đến trên người ta, a a a!"
Chu thị đột nhiên thét chói tai, hai mắt đảo loạn, đồng tử vô thần trừng lớn, hoảng sợ quơ loạn cánh tay trong không trung. Nguyễn lão phu nhân ôm chặt thân thể run rẩy của nàng ta: "Không có rắn, không có rắn, Tam Niếp ngoan, có nương đây!" Lúc này Chu thị mới hoàn hồn, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Nguyễn thị: "Nương."
"Con không chết sao?"
Nhớ đến những con rắn màu sắc sặc sỡ kia, chắc hẳn là rắn độc, bị cắn một cái sẽ chết người! Bà ta lập tức đứng dậy xem thân thể của mình, thế nhưng không bị cắn, nhiều rắn như vậy mà: "Đây là có chuyện gì?"
Chu Mộng Hinh nói: "Nương, những con rắn đó đều bị rút răng, không cắn người được."
"Rút, rút răng?"
Chu thị ngây ngẩn lặp lại một lần, hoảng hốt hết nửa khắc mới lấy lại phản ứng, những con rắn đó là Bùi Thập Tam lấy ra để dọa bà ta? Trong nhất thời cảm xúc phức tạp đến cực điểm, một mặt là may mắn vì không bị cắn chết, một mặt lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Vương gia thì có thể vô pháp vô thiên như vậy sao!
Nữ nhi, mẫu thân và người nhà mẹ đẻ đều ở đây, quan trọng nhất là người kia đâu rồi? Chu thị không quên chuyện lúc trước, ông ta thân là nam nhân thế nhưng lại có thể trơ mắt nhìn những con rắn đó bò về phía bà ta, Bùi Thập Tam chỉ nói một câu ông ta đã không dám lên tiếng nữa, sao bà ta lại gả cho nam nhân như vậy chứ!
"Cha con đâu?"
"Cha đi ra ngoài tìm quan hệ, còn chưa trở về ạ."
Nguyễn lão phu nhân không biết chuyện lúc trước, chỉ cho là nữ nhi luống cuống muốn tìm phu quân, vội vàng nói: "Nó là nam nhân, đương nhiên phải đi lại bên ngoài, con không cần gấp, nó sẽ nghĩ cách." Lại nói, "Nhưng mà con nói với nương một chút đi, sao con lại chọc đến Thập Tam Vương gia, con gặp gỡ hắn ở đâu?"
Ngoại trừ Chu thị, bây giờ còn không có ai biết sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Chu thị lại không để ý đến lời Nguyễn lão phu nhân, lập tức xốc chăn muốn xuống giường: "Con đây là muốn làm gì?" Nguyễn lão phu nhân vội vàng ngăn cản, Chu thị nói; "Nương, về nhà chúng ta hãy bàn những việc này, con không muốn cứ ngốc ở đây nữa, Hinh nhi cũng thu dọn đồ đi, chúng ta về nhà."
"Đang êm đang đẹp sao lại phải đi? Cô gia còn chưa trở về mà."
Nguyễn lão phu nhân không rõ.
Chu thị cắn răng: "Chờ ông ta về nói không chừng sẽ trực tiếp giao con ra! Nương, người trước đừng hỏi, chúng ta về nhà lại nói tiếp."
Bùi Thập Tam phô trương thanh thế như vậy, nào ngờ những con rắn đó lại bị rút răng. Chu thị đương nhiên cũng rõ ràng về tên hỗn trướng Bùi Thập Tam này, lão không phải kẻ tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, nhất định còn có chiêu phía sau! Cái kẻ không lương tâm Chu Tĩnh Ngôn kia, lúc trước ông ta đã mặc kệ, nếu sau này kêu ông ta giao bà ta ra, nhất định cũng không dám cản trở.
Về nhà mẹ đẻ thì ít nhất còn có người thay bà ta ra mặt, lại ngây người ở đây chỉ có con đường chết.
Thấy Chu thị gấp đến độ như vậy, Nguyễn lão phu nhân cũng không dám hỏi lại, đưa hai mẫu nữ họ đi.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây Chu Tĩnh Ngôn mới đi ra từ phủ Tri phủ, sắc mặt thâm trầm, ngồi không cả một ngày, uống hết ly trà này đến chén trà khác, bạc trên người cũng hết sạch. Gã sai vặt vẫn luôn ôn tồn vâng dạ, nhưng vẫn không cho ông ta vào gặp Tri phủ, cứ nói bận bận bận, bận cả một ngày!
Lúc trước ông ta đến đều là không nói một tiếng đã đi vào, hôm nay lại bận cả ngày, ha ha, quỷ mới tin!
Đợi cả một ngày, cho đến khi Chu Tĩnh Ngôn chắc người sẽ không đi ra, lại không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, đành phải tìm biện pháp khác. Vừa nghĩ vừa trở về phủ, mới vừa vào cửa đã tiện tay bắt lấy một người hỏi: "Phu nhân tỉnh chưa?" Rốt cuộc thì cái gậy chọc phân kia đã chọc ra chuyện gì, lại dám trêu chọc đến trên người Thập Tam vương gia.
Sắc mặt Chu Tĩnh Ngôn trầm xuống, gã sai vặt run lên.
"Phu nhân và cô nương đều bị Nguyễn lão phu nhân đưa đi rồi ạ."
Cánh tay bắt lấy tay gã sai vặt đột nhiên căng thẳng: "Đều đưa đi? Nhưng có để lại lời gì không?" Gã sai vặt lắc đầu: "Không để lại lời nào cả, trực tiếp rời đi."
"Tốt tốt tốt! Thật sự quá con mẹ nó tốt!" Chu Tĩnh Ngôn trực tiếp bị chọc giận đến mức bật cười, ông ta vì ai mà phải ngồi chịu ghẻ lạnh cả một ngày, bà ta thì hay rồi, một câu cũng không nói đã trực tiếp về nhà mẹ đẻ.
"Đóng cửa lại, Chu thị mà về, không cho vào!"
Muốn đi thì đừng về nữa!
Chuyện ở Chu trạch bên này đương nhiên không ảnh hưởng đến hai tiểu cô nương. Bạch Thu Thu nghe Bạch Văn Quân nói vậy chỉ hận không thể ăn vạ cả ngày bên cạnh Tiểu Cửu. Cô nàng thật sự rất thích vị muội muội này, ban ngày Tiểu Cửu phải luyện chữ, luyện đàn, mà cô nàng lại ghét nhất những việc này trên đời. Hôm nay trông thấy muội muội luyện chữ, thế mà lại cũng ngoan ngoãn tập viết theo.
Lúc Bùi Thập Tam vào phòng thì trông thấy hai tiểu nha đầu, một gầy một béo đang xếp hàng ngồi luyện chữ, còn Bùi Phượng Khanh đang ngồi đọc sách dưới cửa sổ. Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều vừa lúc hắt lên thân hình ba người, trông thật sự rất ấm áp. Bùi Thập Tam là kẻ thô thiển, đời này không thích nhất chính là làm thơ, bước vào vài bước, nói: "Hai nha đầu mới nhỏ như vậy mà đã biết luyện mấy thứ này, lớn lên trực tiếp đến am làm ni cô được rồi!"
Không hổ là tỷ đệ, năm đó Tô Tam nương cũng đã từng nói như vậy.
Bùi Phượng Khanh vô cùng quen thuộc với tính cách của Bùi Thập Tam, nghe được lời này cũng không để ý đến ông. Ông ấy à, càng để ý đến ông sẽ càng hất mũi lên trời. Bùi Phượng Khanh không lên tiếng, tiểu nha đầu cũng không dám tiếp lời, nhưng Bạch Thu Thu lại ngẩng đầu, vặn ngược lại: "Nhưng mà cha con nói tuổi này nên luyện chữ để tĩnh tâm, tránh chơi bời đến mức ngông cuồng."
Bạch Thu Thu không thích luyện chữ là thật, nhưng lời Bạch Văn Quân từng nói cô nàng sẽ không quên.
Lại một tiểu nha đầu không sợ ông!
Bùi Thập Tam cười tủm tỉm: "Đọc sách luyện chữ có thể cho các con cái gì? Có thể giúp các con đánh nhau hay là giúp các con dạy dỗ người khác? Lãng phí thời gian thôi, còn không bằng cứ chơi đi, chơi còn có thể học được đạo lý lớn!"
"Người nói bậy, sao chơi lại học được đạo lý lớn?"
Bị phản bác, Bùi Thập Tam cũng không giận, hỏi ngược lại: "Vậy ta đây hỏi các con, nếu lúc các con đi ra ngoài chơi, có người bắt nạt các con, các con sẽ làm thế nào?"
"Đánh lại."
"Tìm ca ca."
Tiểu nha đầu cũng bị cuộc đối thoại này của hai người hấp dẫn, nghe được vấn đề như thế đã lập tức đáp lời.
"Tìm ca ca?" Bùi Thập Tam nhíu mày nhìn tiểu Cửu đang trừng lớn mắt: "Ý này của con không đúng, ca ca đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh con, có đúng không nào? Con phải học nha đầu mập này, tự mình đánh lại. Nếu con không tự mình đứng lên, người khác vẫn sẽ luôn bắt nạt con, các gì hỏng đều..."
"Soạt."
Cuốn sách trong tay Bùi phượng Khanh đóng lại, nâng mí mắt lên quét về phía Bùi Thập Tam.
Bùi Thập Tam im lặng, thanh thanh giọng: “Khụ, đương nhiên các con còn quá nhỏ, nếu tự mình lên, khó tránh khỏi phải trả giá. Hơn nữa các con còn là cô nương, cô nương cần phải đoan trang rộng lượng, nếu có người bắt nạt các con, chỉ cần cười, làm người phải khiêm tốn, mặc nàng nói mặc nàng mắng, các con chỉ cần nhớ kĩ dáng vẻ của các nàng là được."
"Nhớ kĩ dáng vẻ của bọn họ làm gì ạ?"
Hai tiểu cô nương đồng thời hỏi.
Bùi Thập Tam nhe răng cười: "Nhớ kĩ dáng vẻ rồi về nói cho Thập Tam thúc biết, Thập Tam thúc giúp các con xử lý bọn họ!"
Thân là Tri phủ Dương châu, Lý đại nhân đương nhiên là biết được trước tiên. Lúc này ông đang đi đi lại lại trong thư phòng, chốc chốc lại nhìn ra bên ngoài, chờ mãi mà bên ngoài vẫn chưa truyền tin tức trở lại, gấp đến độ mí mắt nhảy liên tục, vẫn cảm thấy như sắp xảy ra chuyện không tốt gì đó, ông ta chỉ vào gã sai vặt ở cửa: "Đi ra cổng chờ, xem người tuần phồng về chưa!"
Rõ ràng Bùi Thập Tam này đã về kinh rồi cơ mà, sao lại đến Dương Châu làm gì chứ!
Gã sai vặt đáp ứng, lập tức nhấc chân chạy ra bên ngoài, mới vừa chạy hai bước đã trông thấy người mới đi vào, lập tức cao giọng: "Đại nhân, đã trở lại ạ."
Tuần phòng đang định quỳ xuống đáp lời thì Lý đại nhân đã vung tay lên, vội nói: "Thế nào, ngươi không đi cản Thập Tam Vương gia, cũng không đụng mặt chứ?" Người dẫn đầu lắc đầu: "Thuộc hạ sao dám cản? Chờ sau khi Thập Tam vương gia đi rồi thuộc hạ mới dám đến Chu trạch." Nghe được lời này, Lý đại nhân mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lúc nghe nói Bùi Thập Tam làm loạn ở Chu gia, ý nghĩ đầu tiên là tại sao lão này lại đến Dương Châu, còn làm loạn ra động tĩnh lớn như vậy, người biết được quá nhiều, chỉ e cho dù có sợ hãi uy thế của Bùi Thập Tam thì Tuần phòng cũng cần phải có người ra mặt. Cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, may là tuy lúc đó quên không dặn dò nhưng người dẫn đầu này cũng không phải kẻ ngốc.
Lại hỏi: "Thế nào, có hỏi rõ được chuyện là thế nào không? Chu Tĩnh Ngôn nói thế nào?"
Lĩnh đội (người chỉ huy một nhóm người) lắc đầu: "Chu Nhị gia cũng không biết là chuyện gì, hình như là có liên quan đến Chu Nhị phu nhân. Nhưng lúc thuộc hạ đến Chu Nhị phu nhân đã ngất đi rồi, thuộc hạ vội về bẩm báo, có để lại người bên kia, chờ Chu nhị phu nhân tỉnh lại sẽ hỏi ngay."
Lúc trước Lý đại nhân đi đi lại lại ở thư phòng suy suy đoán hàng loạt nguyên nhân, không ngờ cuối cùng lại là từ phụ nhân trong Chu trạch? Vị Chu Nhị phu nhân kia chọc phải tên sát tinh Bùi Thập Tam kia khi nào? Ông ta suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra nguyên nhân thì chợt nghe lĩnh đội nói: "Chu Nhị gia đang đợi bên ngoài, đại nhân, có gặp hay không?"
"Hả, ngươi nói gì cơ?"
Lĩnh đội nói: "Thuộc hạ nói không biết đại nhân có rảnh hay không?"
Chu Tĩnh Ngôn luôn luôn giữ quan hệ rất tốt với Lý đại nhân, nhưng việc này quá lớn, kia không phải người bình thường, là Bùi Thập Tam đó! Cái kẻ hỗn trướng kia ấy à, chỉ cần ai dám giúp sẽ chịu tội liên đới giống như vậy. Bao nhiêu năm qua đều như vậy, đều bị dạy dỗ bằng máu như nhau! Không biết rõ ngọn nguồn trước thì thật sự không dám gặp Chu Tĩnh Ngôn.
Của cho là của nợ, mấy năm nay Lý đại nhân đã lấy được không ít thứ tốt từ Chu gia, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn lắc đầu: "Việc này ta lại không làm chủ được, nếu hắn khăng khăng muốn đợi, lấy trà ngon ra tiếp đãi, không được chậm trễ."
Cũng chỉ có thể như vậy.
"Ngươi lại phái người đi xem biệt viện của Thập Tam vương gia bên kia, nếu có thể hỏi ra nguyên nhân là tốt nhất, nếu không hỏi ra thì cũng không gượng ép, ngươi tự mình đi."
"Vâng, thuộc hạ đi ngay."
Hầy, Chu gia này sao lại thế chứ, chọc ai không chọc lại trúng Bùi Thập Tam, ôi ôi. Lý đại nhân ngồi một chỗ than thở, sau đó lắc đầu trở về thư phòng. Lại nửa canh giờ trôi qua, người dẫn đội còn chưa trở về nhưng gã sai vặt trước cổng lại vội vàng bước vào: "Đại nhân, Bạch đại nhân đến."
"Bạch đại nhân?"
Lý đại nhân đang ngồi ở ghế trên xuất thần lập tức đứng dậy, sao người nọ cũng đến góp vui thế?
"Mau theo ta ra ngoài nghênh đón."
Bên phía Tri phủ loạn không khác gì một nồi cháo, Chu trạch cũng không khá hơn là bao. Bùi Thập Tam hạ lệnh đập hết toàn bộ đồ đạc, không được để lại bất cứ thứ gì, thế mà không để lại một món nào thật, giường cũng hủy đi mặt trên! Sau khi Chu thị hôn mê, người hầu cũng chỉ có thể trải đệm chăn lên tấm ván gỗ đặt trên mặt đất rồi để Chu thị nằm lên ngay lúc đó.
Khi người nhà mẹ đẻ Chu thị đến, trông thấy một màn như vậy thì kinh hãi đến cực điểm.
"Nữ nhisố khổ của ta!"
Lập tức nhào lên người Chu thị đang hôn mê, một đám người đi theo phía sau khuyên nhủ càng làm ầm đến hết cách. Nhà mẹ đẻ Chu thị họ Nguyễn, ở Dương Châu Nguyễn gia rất có căn cơ, tuy không có người làm quan trong triều nhưng cũng đã kéo dài hơn trăm năm, coi như sĩ tộc mới lên. Tài văn chương của nam nhi Nguyễn gia cũng nổi danh Dương Châu.
Năm đó Chu thị là ấu nữ, gả cao đến phủ Quốc công ở kinh thành càng khiến Nguyễn lão phu nhân tự hào, trong lòng trong miệng không có thời khắc nào là không nhắc đến. Lần này khó khăn lắm mới đến được Dương Châu, còn chưa kịp thấy một lần đã biến thành dáng vẻ như vậy. Sao Nguyễn thị có thể nhẫn nhịn? Một đám người khuyên nhưng lại càng khuyên bà lại càng khóc tợn!
Chu Mộng Hinh gặp được Nguyễn thị càng giống như gặp được vị cứu tinh.
"Ngoại tổ mẫu, người phải làm chủ cho nương con!"
Lập tức bổ nhào về phía Nguyễn thị.
Lúc trước Chu thị không cho phép Chu Mộng Hinh ra khỏi cửa, dặn dò nhóm ma ma phải trông coi cẩn thận. Cuối cùng thị vệ phá cửa xông vào đã dọa cô ả đến vỡ mật, nàng ta vẫn luôn được nuôi ở trong khuê phòng, cùng lắm cũng chỉ là tiểu cô nương chơi tiểu tâm kế, sao đã gặp phải chuyện thế này? Nếu không có ma ma che chở thì chân đã sớm nhũn ra, sau lại trông thấy Chu thị bị nâng vào, càng sợ đến mức không biết nên làm sao mới được.
Cho nên lúc trông thấy Nguyễn lão phu nhân thì chỉ biết nhào vào trong lòng bà ta khóc lóc.
Đau lòng ôm nàng ta vào trong lòng: "Chớ sợ, chớ sợ, có ngoại tổ mẫu đây, không sợ không sợ nha."
Vừa dỗ Chu Mộng Hinh vừa hỏi người hầu: "Lão gia của các ngươi đâu, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nó thân là nam nhân lại cứ trốn không chịu ra mà được à?" Nhóm ma ma vội nói: "Lão gia đi ra ngoài điều tra rồi ạ." Phu nhân ngất cho nên không hỏi ra được nguyên nhân, Chu Tĩnh Ngôn cũng không định ngồi ở nhà chờ chết.
Nghe thấy Chu Tĩnh Ngôn ở bên ngoài bôn ba vì chuyện này, sắc mặt Nguyễn lão phu nhân mới tốt lên một chút.
"Mau, dọn dẹp lại trong nhà cho tử tế một lần, nâng phu nhân lên giường đi, cứ để nằm trên mặt đất vậy à!"
Không cần Nguyễn lão phu nhân ra lệnh thì người hầu vẫn đang thu dọn, nghe được lời bà lại có người của Nguyễn gia hỗ trợ, động tác cũng nhanh hơn một chút, tốt xấu gì cũng phải thu dọn lại phòng ở một chút, nâng Chu thị lên trên giường. Chu thị vẫn luôn hôn mê, sắc mặt trắng đến dọa người, cho uống thuốc xong cũng không thấy tỉnh. Chỉ có Nguyễn lão phu nhân và Chu Mộng Hinh canh giữ bên cạnh, những người khác đều đi dọn dẹp trong phủ.
"Tránh ra, tránh ra, đừng bò đến trên người ta, a a a!"
Chu thị đột nhiên thét chói tai, hai mắt đảo loạn, đồng tử vô thần trừng lớn, hoảng sợ quơ loạn cánh tay trong không trung. Nguyễn lão phu nhân ôm chặt thân thể run rẩy của nàng ta: "Không có rắn, không có rắn, Tam Niếp ngoan, có nương đây!" Lúc này Chu thị mới hoàn hồn, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Nguyễn thị: "Nương."
"Con không chết sao?"
Nhớ đến những con rắn màu sắc sặc sỡ kia, chắc hẳn là rắn độc, bị cắn một cái sẽ chết người! Bà ta lập tức đứng dậy xem thân thể của mình, thế nhưng không bị cắn, nhiều rắn như vậy mà: "Đây là có chuyện gì?"
Chu Mộng Hinh nói: "Nương, những con rắn đó đều bị rút răng, không cắn người được."
"Rút, rút răng?"
Chu thị ngây ngẩn lặp lại một lần, hoảng hốt hết nửa khắc mới lấy lại phản ứng, những con rắn đó là Bùi Thập Tam lấy ra để dọa bà ta? Trong nhất thời cảm xúc phức tạp đến cực điểm, một mặt là may mắn vì không bị cắn chết, một mặt lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Vương gia thì có thể vô pháp vô thiên như vậy sao!
Nữ nhi, mẫu thân và người nhà mẹ đẻ đều ở đây, quan trọng nhất là người kia đâu rồi? Chu thị không quên chuyện lúc trước, ông ta thân là nam nhân thế nhưng lại có thể trơ mắt nhìn những con rắn đó bò về phía bà ta, Bùi Thập Tam chỉ nói một câu ông ta đã không dám lên tiếng nữa, sao bà ta lại gả cho nam nhân như vậy chứ!
"Cha con đâu?"
"Cha đi ra ngoài tìm quan hệ, còn chưa trở về ạ."
Nguyễn lão phu nhân không biết chuyện lúc trước, chỉ cho là nữ nhi luống cuống muốn tìm phu quân, vội vàng nói: "Nó là nam nhân, đương nhiên phải đi lại bên ngoài, con không cần gấp, nó sẽ nghĩ cách." Lại nói, "Nhưng mà con nói với nương một chút đi, sao con lại chọc đến Thập Tam Vương gia, con gặp gỡ hắn ở đâu?"
Ngoại trừ Chu thị, bây giờ còn không có ai biết sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Chu thị lại không để ý đến lời Nguyễn lão phu nhân, lập tức xốc chăn muốn xuống giường: "Con đây là muốn làm gì?" Nguyễn lão phu nhân vội vàng ngăn cản, Chu thị nói; "Nương, về nhà chúng ta hãy bàn những việc này, con không muốn cứ ngốc ở đây nữa, Hinh nhi cũng thu dọn đồ đi, chúng ta về nhà."
"Đang êm đang đẹp sao lại phải đi? Cô gia còn chưa trở về mà."
Nguyễn lão phu nhân không rõ.
Chu thị cắn răng: "Chờ ông ta về nói không chừng sẽ trực tiếp giao con ra! Nương, người trước đừng hỏi, chúng ta về nhà lại nói tiếp."
Bùi Thập Tam phô trương thanh thế như vậy, nào ngờ những con rắn đó lại bị rút răng. Chu thị đương nhiên cũng rõ ràng về tên hỗn trướng Bùi Thập Tam này, lão không phải kẻ tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, nhất định còn có chiêu phía sau! Cái kẻ không lương tâm Chu Tĩnh Ngôn kia, lúc trước ông ta đã mặc kệ, nếu sau này kêu ông ta giao bà ta ra, nhất định cũng không dám cản trở.
Về nhà mẹ đẻ thì ít nhất còn có người thay bà ta ra mặt, lại ngây người ở đây chỉ có con đường chết.
Thấy Chu thị gấp đến độ như vậy, Nguyễn lão phu nhân cũng không dám hỏi lại, đưa hai mẫu nữ họ đi.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây Chu Tĩnh Ngôn mới đi ra từ phủ Tri phủ, sắc mặt thâm trầm, ngồi không cả một ngày, uống hết ly trà này đến chén trà khác, bạc trên người cũng hết sạch. Gã sai vặt vẫn luôn ôn tồn vâng dạ, nhưng vẫn không cho ông ta vào gặp Tri phủ, cứ nói bận bận bận, bận cả một ngày!
Lúc trước ông ta đến đều là không nói một tiếng đã đi vào, hôm nay lại bận cả ngày, ha ha, quỷ mới tin!
Đợi cả một ngày, cho đến khi Chu Tĩnh Ngôn chắc người sẽ không đi ra, lại không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, đành phải tìm biện pháp khác. Vừa nghĩ vừa trở về phủ, mới vừa vào cửa đã tiện tay bắt lấy một người hỏi: "Phu nhân tỉnh chưa?" Rốt cuộc thì cái gậy chọc phân kia đã chọc ra chuyện gì, lại dám trêu chọc đến trên người Thập Tam vương gia.
Sắc mặt Chu Tĩnh Ngôn trầm xuống, gã sai vặt run lên.
"Phu nhân và cô nương đều bị Nguyễn lão phu nhân đưa đi rồi ạ."
Cánh tay bắt lấy tay gã sai vặt đột nhiên căng thẳng: "Đều đưa đi? Nhưng có để lại lời gì không?" Gã sai vặt lắc đầu: "Không để lại lời nào cả, trực tiếp rời đi."
"Tốt tốt tốt! Thật sự quá con mẹ nó tốt!" Chu Tĩnh Ngôn trực tiếp bị chọc giận đến mức bật cười, ông ta vì ai mà phải ngồi chịu ghẻ lạnh cả một ngày, bà ta thì hay rồi, một câu cũng không nói đã trực tiếp về nhà mẹ đẻ.
"Đóng cửa lại, Chu thị mà về, không cho vào!"
Muốn đi thì đừng về nữa!
Chuyện ở Chu trạch bên này đương nhiên không ảnh hưởng đến hai tiểu cô nương. Bạch Thu Thu nghe Bạch Văn Quân nói vậy chỉ hận không thể ăn vạ cả ngày bên cạnh Tiểu Cửu. Cô nàng thật sự rất thích vị muội muội này, ban ngày Tiểu Cửu phải luyện chữ, luyện đàn, mà cô nàng lại ghét nhất những việc này trên đời. Hôm nay trông thấy muội muội luyện chữ, thế mà lại cũng ngoan ngoãn tập viết theo.
Lúc Bùi Thập Tam vào phòng thì trông thấy hai tiểu nha đầu, một gầy một béo đang xếp hàng ngồi luyện chữ, còn Bùi Phượng Khanh đang ngồi đọc sách dưới cửa sổ. Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều vừa lúc hắt lên thân hình ba người, trông thật sự rất ấm áp. Bùi Thập Tam là kẻ thô thiển, đời này không thích nhất chính là làm thơ, bước vào vài bước, nói: "Hai nha đầu mới nhỏ như vậy mà đã biết luyện mấy thứ này, lớn lên trực tiếp đến am làm ni cô được rồi!"
Không hổ là tỷ đệ, năm đó Tô Tam nương cũng đã từng nói như vậy.
Bùi Phượng Khanh vô cùng quen thuộc với tính cách của Bùi Thập Tam, nghe được lời này cũng không để ý đến ông. Ông ấy à, càng để ý đến ông sẽ càng hất mũi lên trời. Bùi Phượng Khanh không lên tiếng, tiểu nha đầu cũng không dám tiếp lời, nhưng Bạch Thu Thu lại ngẩng đầu, vặn ngược lại: "Nhưng mà cha con nói tuổi này nên luyện chữ để tĩnh tâm, tránh chơi bời đến mức ngông cuồng."
Bạch Thu Thu không thích luyện chữ là thật, nhưng lời Bạch Văn Quân từng nói cô nàng sẽ không quên.
Lại một tiểu nha đầu không sợ ông!
Bùi Thập Tam cười tủm tỉm: "Đọc sách luyện chữ có thể cho các con cái gì? Có thể giúp các con đánh nhau hay là giúp các con dạy dỗ người khác? Lãng phí thời gian thôi, còn không bằng cứ chơi đi, chơi còn có thể học được đạo lý lớn!"
"Người nói bậy, sao chơi lại học được đạo lý lớn?"
Bị phản bác, Bùi Thập Tam cũng không giận, hỏi ngược lại: "Vậy ta đây hỏi các con, nếu lúc các con đi ra ngoài chơi, có người bắt nạt các con, các con sẽ làm thế nào?"
"Đánh lại."
"Tìm ca ca."
Tiểu nha đầu cũng bị cuộc đối thoại này của hai người hấp dẫn, nghe được vấn đề như thế đã lập tức đáp lời.
"Tìm ca ca?" Bùi Thập Tam nhíu mày nhìn tiểu Cửu đang trừng lớn mắt: "Ý này của con không đúng, ca ca đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh con, có đúng không nào? Con phải học nha đầu mập này, tự mình đánh lại. Nếu con không tự mình đứng lên, người khác vẫn sẽ luôn bắt nạt con, các gì hỏng đều..."
"Soạt."
Cuốn sách trong tay Bùi phượng Khanh đóng lại, nâng mí mắt lên quét về phía Bùi Thập Tam.
Bùi Thập Tam im lặng, thanh thanh giọng: “Khụ, đương nhiên các con còn quá nhỏ, nếu tự mình lên, khó tránh khỏi phải trả giá. Hơn nữa các con còn là cô nương, cô nương cần phải đoan trang rộng lượng, nếu có người bắt nạt các con, chỉ cần cười, làm người phải khiêm tốn, mặc nàng nói mặc nàng mắng, các con chỉ cần nhớ kĩ dáng vẻ của các nàng là được."
"Nhớ kĩ dáng vẻ của bọn họ làm gì ạ?"
Hai tiểu cô nương đồng thời hỏi.
Bùi Thập Tam nhe răng cười: "Nhớ kĩ dáng vẻ rồi về nói cho Thập Tam thúc biết, Thập Tam thúc giúp các con xử lý bọn họ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.