Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 33:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Bùi Thập Tam đến đây chuyến này cũng không phải chỉ vì giảng đạo lý cho hai tiểu nha đầu: "Thời gian cũng không kém bao nhiêu, về biệt viện đi. Hiện tại cũng gần đến thời gian mặt trời lặn rồi, trở về còn phải sắp xếp một chút." Bùi Phượng Khanh đương nhiên gật đầu, Bùi Thập Tam lập tức xoay người đi tìm Tô Tam nương, tiểu nha đầu còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Thu Thu đã ngây người.
"Muội muội, muội phải đi ư?"
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Thu Thu nhăn lại như gặp sét đánh giữa trời quang, tiểu Cửu nhìn thì chỉ cười. Bùi Phượng Khanh cũng bật cười: "Khách điếm vốn là nơi ở tạm, biệt viện cũng ở Dương Châu, nếu ngươi thích thì lúc nào cũng có thể đến chơi."
"Ta đi hỏi cha một chút, ta muốn ở cùng các ngươi!"
Bạch Thu Thu ném câu này lại xong thì lộc cộc chạy lên lầu.
Tuy chỉ mới mấy canh giờ nhưng hai tiểu nha đầu đã thân như hình với bóng, thấy thế Tiểu Cửu cũng định đi theo theo thói quen, nhưng mới vừa bước được một bước đã bị Bùi Phượng Khanh bắt được, sau đó ôm vào trong ngực, tiểu nha đầu giãy giụa: "Muội muốn đi tìm Thu Thu chơi, ca ca tự mình đọc sách đi." Giam cầm tay chân đang quơ loạn của tiểu nha đầu vào trong ngực xong, sau đó cúi đầu nhìn mặt cô nhóc.
"Thu Thu và ta, chọn một cái."
"Ôi? Vì sao lại phải chọn một, Thu Thu là Thu Thu, ca ca là ca ca mà!"
Sắc mặt Bùi Phượng Khanh không đổi, đồng tử màu nâu nhạt hơi quạnh quẽ, đôi môi hơi mím lại.
"Chỉ có thể chọn một."
"Muốn ta, hay là nàng ta?"
Tiểu Cửu chống má thành mặt bánh bao, mắt đen bóng hơi ướt, đáng thương vô cùng: "Không thể chọn cả hai ạ?" Đáng thương, ngay cả giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào, nhưng Bùi Phượng Khanh không dao động chút nào, thậm chí ấn đường nhíu lại có vẻ không vui, lạnh nhạt nói: "Không được, chỉ có thể chọn một."
Tiểu nha đầu mếu máo chực khóc.
"Ca ca..."
Giọng nói lạc đi, nước mắt như châu ngọc cũng rơi xuống theo: "Nhưng mà ca ca, muội cũng thích Thu Thu, vì sao lại phải chọn một?" Vừa khóc vừa sụt sịt, cuối cùng Bùi Phượng Khanh không cứng rắn nổi nữa, cong môi cười như một đóa sơn trà nở rộ, hắn duỗi tay gạt nước mắt của tiểu cô nương: "Đùa muội chơi thôi, Thu Thu sẽ ở cùng với muội."
Tiểu nha đầu chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, cô nhóc thật sự rất thích Thu Thu.
"Thu Thu cũng sẽ trở về biệt viện với chúng ta ạ?"
Bùi Phượng Khanh: "Coi như khả năng khá lớn, cho dùng nàng ấy không đến biệt viện với chúng ta thì mỗi ngày cũng sẽ đến tìm muội chơi, yên tâm."
Tiểu nha đầu còn định hỏi lại nhưng Bùi Phượng Khanh đã duỗi tay búng lên miệng nàng: "Trước không nói đến chuyện của Thu Thu, nói về chuyện Thập Tam thúc vừa dạy muội trước đi." Đôi mắt của tiểu nha đầu vốn dĩ đã tròn, vừa trừng lên càng tròn xoe, hàng mi dài lay động chớp lên chớp xuống. Bùi Phượng Khanh không nhịn được khẽ chạm lên hàng mi của tiểu cô nương, vừa chạm đã cảm thấy đầu ngón tay tê tê ngứa ngứa.
Sinh thật tốt.
Đầu ngón tay Bùi phượng Khanh ngưa ngứa, tiểu nha đầu cũng cảm thấy không thoải mái, mắt chớp rồi lại chớp, nháy nháy liên tục lại cảm thấy chơi vui, cười thành một vầng trăng non, dáng vẻ thật linh động. Bùi Phượng Khanh rất thích dáng vẻ khi tiểu cô nương vui, trong ánh mắt đều như có sao trời, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cuộc đời không ưu phiền.
Cẩn thận ôm người vào trong ngực.
"Thập Tam thúc nói không sai, nếu có người bắt nạt các muội thì cũng không cần đứng cậy mạnh, phải xem xem thế nào, không nên chỉ biết cười. Phải xem xét mỗi tiếng nói hành đồng của bọn họ, nếu trong lòng cảm thấy có bệnh, cho dù thế nào cũng phải rời đi ngay, biết không?"
Hàng mày cong cong nhíu thành một đường.
"Nghe không hiểu."
Bùi Phượng Khanh: …
Nghĩ nghĩ, đổi thành cách nói trắng ra.
"Nếu lúc có ta và sư phụ ở đó, muội không cần làm gì cả. Nếu lúc chỉ có Trương ma ma ở đó, cách xa người đó ba bước. Nếu lúc chỉ có một mình muội ở đó, lập tức đi tìm ta, nhớ rõ chưa?"
"Nhớ rõ ạ."
Câu này thì tiểu nha đầu nghe hiểu, nhưng lại nói: "Nhưng mà không phải Thập Tam thúc nói phải tự mình đánh lại sao, không nên cứ mãi nghĩ nên tìm ca ca, ca ca cũng không thể mãi mãi ở bên cạnh muội." Lập tức đã sắp khóc nức nở tiếp, bắt lấy tay áo Bùi Phượng Khanh: "Ca ca, huynh sẽ rời đi ạ?"
Nắm lấy bàn tay có chút lạnh của tiểu cô nương.
"Không đâu, ca ca sẽ mãi ở bên cạnh muội."
Dưới lầu là khung cảnh dịu dàng thắm thiết, còn trên lầu Bạch Văn Quân đang bị Bạch Thu Thu làm loạn đến sắp lật trời luôn, toàn bộ quả cầu béo đều treo trên người Bạch Văn Quân: "Cha, cha để con ở cùng muội muội đi, ở khách điếm là ở, ở nhà bọn họ cũng là ở mà." Cô nàng đột nhiên khựng lại, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức buông Bạch Văn Quân ra, lộc cộc chạy đến mép giường.
Rất nhanh đã ôm một chiếc hộp nhỏ quay lại, bên trong đựng đầy đĩnh vàng và lá vàng.
"Con có tiền, con có thể đưa bọn họ tiền thuê nhà!"
Bạch Văn Quân yêu nữ nhi như bảo vật, đương nhiên sẽ không bạc đãi cô nàng về mặt tiền bạc, lúc còn nhỏ có thể có được rất nhiều vàng bạc, nha đầu này lại càng là kẻ tham tiền, ai cũng không cho động vào tiền của cô nàng, những vàng bạc này đều là giữ lại để mua đồ ăn ngon! Ông ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nhỏ của nữ nhi nhà mình: "Con và muội muội đã chơi với nhau cả một buổi trưa, chơi cái gì mà lại thích chơi cùng với muội muội như vậy?"
Bả vai Bạch Thu Thu rũ xuống.
"Luyện chữ, luyện đàn."
"Ngày thường không phải con ghét nhất những thứ này sao, vì sao còn muốn ở cùng muội muội? Buổi chiều muội muội phải luyện chữ, luyện đàn, vậy không phải con sẽ rất nhàm chán sao?"
"Ây da, con muốn mà, con chỉ nghĩ muốn ngây người bên cạnh muội muội."
"Cha, cha đồng ý với con đi, dù sao cha và ca ca đều phải ra ngoài, để cho con và muội muội ở cùng một chỗ đi."
Đến Dương Châu, một là vì tránh chư vị hoàng tử, hai là cũng có việc, mà Thu Lân vừa đến Dương Châu thì như cá gặp nước, cả ngày đều đi chơi đến không thấy bóng dáng, một mình nữ nhi bé bỏng ở khách điếm cũng nhàm chán. Ông nghĩ nghĩ, lại nói: "Chờ lát nữa đi xuống nói mấy câu với bọn họ, nếu không có phiền phức gì thì con đi ở cùng với muội muội đi."
Bạch Thu Thu còn chưa kịp vui mừng thì Bạch Văn Quân lại nói tiếp: "Muội muội đã phải luyện chữ luyện đàn, vậy con không thể vì bản thân ham chơi mà quấy rầy muội muội, phải đọc sách cùng muội muội, biết không?"
"Vâng, vâng, vâng." Bạch Thu Thu vội vàng gật đầu không ngừng, đầu nhỏ cũng sắp rớt luôn. Có thể nói không ai hiểu nữ nhi bằng phụ thân, ông cũng biết khuê nữ này nhà mình ấy à, lúc có chuyện cầu xin thì nói gì cũng sẽ đáp ứng, một khi đạt được sẽ lập tức ném người đến tận chân trời.
Ông nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm: "Còn mấy ngày nữa là đến kì thi của lớp vỡ lòng ở Hoa Chi, con đi thi, nếu không vào được, vậy không cho phép đi làm phiền muội muội."
"Hả?"
"Cha muốn con học ở Dương Châu ạ?"
Đại Chu thịnh hành nữ học, đương nhiên Bạch Thu Thu cũng biết đến, nhóm biểu tỷ, đường tỷ của cô nàng đều vào nữ học. Bạch Văn Quân lắc đầu: "Chúng ta cũng sẽ không lâu ở Dương Châu, để con đi thử xem, coi con có bao nhiêu năng lực."
"Nếu đến cả Hoa Chi con cũng không thi đậu thì đừng nói đến việc chơi với muội muội nữa, quay về nương con cũng sẽ xử lý con."
"Cha đừng nói với nương!"
Bạch Thu Thu lập tức đứng đến là thành thành thật thật, ở trong nhà thì Bạch Văn Quân là mặt trắng (hiền lành) còn nương chính là mặt đỏ chính hiệu, một lời không hợp là ra tay ngay. Đúng vậy: "Vậy con phải biểu hiện cho tốt vào, bằng không về rồi ta sẽ để cho nương con xử lý con." Sau đó kéo tay con gái đi ra ngoài: "Đi thôi, đi hỏi xem bọn họ có tiện hay không."
Hành lý vẫn còn chưa được lấy ra, chỉ lấy những thứ thường dùng trong mấy ngày nay mà thôi, rất tiện lúc thu dọn. Trong thời gian hai cha con nói chuyện rồi đi xuống lầu, bên phía Bùi Phượng Khanh đã thu dọn xong, hai tiểu nha đầu lại ôm nhau thành một cục lần nữa, Bùi Phượng Khanh và Bạch Văn Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đi lên lầu lần nữa.
Hiện tại đã sáng hẳn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên người có hơi khiến người ta không mở nổi mắt. Vẻ mặt Bạch Văn Quân nhìn Bùi Phượng khanh đầy phức tạp, đột nhiên ôm quyền khom người: "Vi thần tham kiến Lục hoàng tử điện hạ." Bùi Phượng Khanh duỗi tay đỡ lấy cánh tay ông, hơi dùng sức nâng dậy, bình đạm nói: "Lục hoàng tử đã chết, không còn điện hạ gì cả."
Nương theo lực của Bùi Phượng Khanh đứng dậy, Bạch Văn Quân nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Lục hoàng tử thật sự đã chết?"
Bùi Phượng Khanh không đáp, chỉ nghiêng đầu tránh ánh mắt của Bạch Văn Quân, rõ rành ánh mặt trời rất ấm áp nhưng đường cong hàm dưới lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng. Bạch Văn Quân nhíu mày: "Nếu Lục hoàng tử thật sự đã chết, vậy chuyện này nên chấm dứt. Tuy rằng Chu gia không đáng sợ, Nguyễn gia lại càng là vậy, nhưng Nguyễn gia với Trần gia có quan hệ thân tộc."
Trần gia ở hẻm Tạ Liễu, Dương Châu là đệ nhất thế tộc nơi đây, trắc phi của Đại Hoàng tử đúng là nữ nhi Trần gia.
Bùi Phượng Khanh vẫn tiếp tục im lặng, đồng tử màu nâu nhạt nhìn ra phương xa. Sau một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Nhiều đời Bạch gia trung quân, Bạch đại nhân không cần nhúng tay vào vũng nước đục này." Lại quay đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Bạch Văn Quân, cười khẽ: "Đại nhân nhớ tình cũ, Phượng Khanh ghi tạc trong lòng, gia muội và lệnh ái quen biết là duyên phận giữa bọn chúng, không liên quan đến chúng ta."
Bạch Văn Quân đúng là muốn giúp một tay nhưng lại không biết nên giúp thế nào.
Hắn và cha già là bạn cũ, càng có tình cảm nửa đời người. Khi cha già của ông còn sống cũng thường hay nhắc Lục Hoàng tử là rồng giữa biển người, chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp là có thể bay cao vạn dặm. Bởi vì những lời này, cái nhìn ban đầu của Bạch Văn Quân với Bùi phượng Khanh không tệ, nghĩ đến có thể giúp đỡ một phen, ai ngờ, hôm nay lại nghe được lời như vậy.
Không sai, đúng thật là đã nghĩ đến việc giúp hắn một tay, nhưng nếu kéo toàn bộ gia tộc theo thì ông không làm được.
Thế nên khi bị Bùi Phượng Khanh gọi tên rồi kéo giãn khoảng cách, trong lòng ông chỉ có hổ thẹn.
"Ta..."
Chỉ thốt lên được một chữ rồi không nói thêm được gì nữa, bởi vì ông không biết nên nói thế nào cho đúng.
"Đại nhân ngàn vạn lần đừng tự trách, hiện tại có thể cùng đại nhân ở đây nói chuyện đã là phúc của Phượng Khanh, con đường tiếp theo nên đi thế nào Phượng Khanh cũng đã có tính toán, Bạch đại nhân chỉ cần làm việc mình nên làm là được."
Bạch Văn Quân không nói, chỉ cúi đầu trầm tư. Sau một hồi lâu mới hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt Bùi Phượng Khanh, nghiêm túc lên tiếng: "Nhiều đời Bạch gia trung thành với đế vương, hiện tại đúng là vi thần không thể hứa hẹn điều gì, nhưng nếu có một ngày Lục hoàng tử có thể xuất hiện trên triều đình lần nữa, đầu gối người Bạch gia sẽ chỉ quỳ vì ngài."
Bùi Phượng Khanh cũng nhìn Bạch Văn Quân nói, ánh mắt như nhìn về nơi núi xa mênh mông.
"Chỉ mong đại nhân không quên lời đã nói hôm nay."
Nói xong, hắn ôm quyền cúi đầu, Bạch Văn Quân cũng làm như vậy.
Biệt viện của Thập Tam Vương gia nằm ở ngoại ô thành Dương Châu, phía dưới là núi xanh rừng thẳm, hoa cỏ dệt thành thảm, đứng trên mái nhà còn có thể trông thấy dòng Dương Châu, núi giả, rừng cây, vườn hoa trong viện lại càng xa hoa, dung hòa nét dịu dàng chốn Dương Châu cùng với vẻ phú quý nơi kinh thành một cách hoàn mỹ. Hai tiểu nha đầu đến nơi thì tay nắm tay đi thăm thú thám hiểm trong biệt viện.
Bùi Phượng Khanh chắp tay đi lên tầng cao nhất, nước dòng Dương Châu thu hết vào trong đáy mắt, ánh nước mênh mông chảy dài không dứt.
Cố Vân từ phía dưới đi lên, gật đầu với Vệ Đông, tiến lên nhẹ giọng bẩm báo, "Người Nguyễn gia đưa mẫu nữ Chu thị về Nguyễn gia, Chu Tĩnh Ngôn tức giận đến cực điểm, ra lệnh cho dù Chu Thị có trở về cũng không cho vào, chúng ta có cần thêm ít lửa không ạ?"
Hai huynh đệ Cố Vân, Cố Hạo sâu sắc nhận ra rằng Dương Châu xung khắc với bọn họ, cho nên từ khi Thập Tam Vương gia đến, bọn họ đã tự mình đi giám sát hai nhà Chu - Nguyễn, không tiếp tục theo hầu Bùi phượng Khanh nữa. Bùi Phượng Khanh lắc đầu: "Tạm thời không cần quản Chu gia, bên phía Nguyễn gia kia có lui tới với trần gia không?"
Cố Vân đang muốn báo cáo chuyện này.
"Công tử, Trần gia và Đại hoàng tử có lui tới, vẫn còn muốn làm tiếp chuyện này ạ?"
Có lui tới với Đại hoàng tử? Vệ Đông nghe thấy lời này thì không im lặng tiếp được nữa: "Có quan hệ gì với Đại hoàng tử?" Cố Vân nói: "Nữ nhi của Trần gia là trắc phi của Đại hoàng tử." Vệ Đông vừa nghe đã bừng tỉnh, cũng đúng, từ xưa đến nay Dương Châu vốn là nơi giàu có nhất, bộ Hộ lại nằm trong tay Đại hoàng tử, sao hắn ta có thể bỏ qua túi tiền thế này?
Nạp nữ nhi Trần gia làm phi cũng là lẽ dĩ nhiên.
Nếu vậy còn muốn tiếp tục chuyện này nữa không?
Nếu Trần gia nhất định muốn bảo vệ người Nguyễn gia, bảo vệ mẫu nữ Chu thị, đương nhiên có thể mạnh mẽ trừng phạt. Tuy Đại hoàng tử lợi hại nhưng hắn ta ở kinh thành xa xôi cũng không cứu được lửa gần. Nhưng đến khi xong việc tất cũng bị bên kia biết được, lúc đó bên kia phái người đến điều tra, lập tức biết được công tử không chết, Hoàng thượng cũng biết được.
Công tử đã chuẩn bị xong để lại đối mặt với chư vị Hoàng tử và Hoàng thượng lần nữa chưa?
Bùi Phượng Khanh không đáp, chỉ chắp tay đứng nhìn dòng Dương Châu chạy dài không dứt, đầu hắn hơi nghiêng, ánh vào trong mắt là núi rừng trùng trùng điệp điệp, mà dòng Dương Châu lại thẳng tiến vào trong lòng núi, mênh mông cuồn cuộn thật hùng vĩ.
Khóe miệng hắn nhếch lên, trong ánh mắt chính là dã tâm đang chớp lóe.
Dã tâm sống lại.
"Muội muội, muội phải đi ư?"
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Thu Thu nhăn lại như gặp sét đánh giữa trời quang, tiểu Cửu nhìn thì chỉ cười. Bùi Phượng Khanh cũng bật cười: "Khách điếm vốn là nơi ở tạm, biệt viện cũng ở Dương Châu, nếu ngươi thích thì lúc nào cũng có thể đến chơi."
"Ta đi hỏi cha một chút, ta muốn ở cùng các ngươi!"
Bạch Thu Thu ném câu này lại xong thì lộc cộc chạy lên lầu.
Tuy chỉ mới mấy canh giờ nhưng hai tiểu nha đầu đã thân như hình với bóng, thấy thế Tiểu Cửu cũng định đi theo theo thói quen, nhưng mới vừa bước được một bước đã bị Bùi Phượng Khanh bắt được, sau đó ôm vào trong ngực, tiểu nha đầu giãy giụa: "Muội muốn đi tìm Thu Thu chơi, ca ca tự mình đọc sách đi." Giam cầm tay chân đang quơ loạn của tiểu nha đầu vào trong ngực xong, sau đó cúi đầu nhìn mặt cô nhóc.
"Thu Thu và ta, chọn một cái."
"Ôi? Vì sao lại phải chọn một, Thu Thu là Thu Thu, ca ca là ca ca mà!"
Sắc mặt Bùi Phượng Khanh không đổi, đồng tử màu nâu nhạt hơi quạnh quẽ, đôi môi hơi mím lại.
"Chỉ có thể chọn một."
"Muốn ta, hay là nàng ta?"
Tiểu Cửu chống má thành mặt bánh bao, mắt đen bóng hơi ướt, đáng thương vô cùng: "Không thể chọn cả hai ạ?" Đáng thương, ngay cả giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào, nhưng Bùi Phượng Khanh không dao động chút nào, thậm chí ấn đường nhíu lại có vẻ không vui, lạnh nhạt nói: "Không được, chỉ có thể chọn một."
Tiểu nha đầu mếu máo chực khóc.
"Ca ca..."
Giọng nói lạc đi, nước mắt như châu ngọc cũng rơi xuống theo: "Nhưng mà ca ca, muội cũng thích Thu Thu, vì sao lại phải chọn một?" Vừa khóc vừa sụt sịt, cuối cùng Bùi Phượng Khanh không cứng rắn nổi nữa, cong môi cười như một đóa sơn trà nở rộ, hắn duỗi tay gạt nước mắt của tiểu cô nương: "Đùa muội chơi thôi, Thu Thu sẽ ở cùng với muội."
Tiểu nha đầu chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, cô nhóc thật sự rất thích Thu Thu.
"Thu Thu cũng sẽ trở về biệt viện với chúng ta ạ?"
Bùi Phượng Khanh: "Coi như khả năng khá lớn, cho dùng nàng ấy không đến biệt viện với chúng ta thì mỗi ngày cũng sẽ đến tìm muội chơi, yên tâm."
Tiểu nha đầu còn định hỏi lại nhưng Bùi Phượng Khanh đã duỗi tay búng lên miệng nàng: "Trước không nói đến chuyện của Thu Thu, nói về chuyện Thập Tam thúc vừa dạy muội trước đi." Đôi mắt của tiểu nha đầu vốn dĩ đã tròn, vừa trừng lên càng tròn xoe, hàng mi dài lay động chớp lên chớp xuống. Bùi Phượng Khanh không nhịn được khẽ chạm lên hàng mi của tiểu cô nương, vừa chạm đã cảm thấy đầu ngón tay tê tê ngứa ngứa.
Sinh thật tốt.
Đầu ngón tay Bùi phượng Khanh ngưa ngứa, tiểu nha đầu cũng cảm thấy không thoải mái, mắt chớp rồi lại chớp, nháy nháy liên tục lại cảm thấy chơi vui, cười thành một vầng trăng non, dáng vẻ thật linh động. Bùi Phượng Khanh rất thích dáng vẻ khi tiểu cô nương vui, trong ánh mắt đều như có sao trời, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cuộc đời không ưu phiền.
Cẩn thận ôm người vào trong ngực.
"Thập Tam thúc nói không sai, nếu có người bắt nạt các muội thì cũng không cần đứng cậy mạnh, phải xem xem thế nào, không nên chỉ biết cười. Phải xem xét mỗi tiếng nói hành đồng của bọn họ, nếu trong lòng cảm thấy có bệnh, cho dù thế nào cũng phải rời đi ngay, biết không?"
Hàng mày cong cong nhíu thành một đường.
"Nghe không hiểu."
Bùi Phượng Khanh: …
Nghĩ nghĩ, đổi thành cách nói trắng ra.
"Nếu lúc có ta và sư phụ ở đó, muội không cần làm gì cả. Nếu lúc chỉ có Trương ma ma ở đó, cách xa người đó ba bước. Nếu lúc chỉ có một mình muội ở đó, lập tức đi tìm ta, nhớ rõ chưa?"
"Nhớ rõ ạ."
Câu này thì tiểu nha đầu nghe hiểu, nhưng lại nói: "Nhưng mà không phải Thập Tam thúc nói phải tự mình đánh lại sao, không nên cứ mãi nghĩ nên tìm ca ca, ca ca cũng không thể mãi mãi ở bên cạnh muội." Lập tức đã sắp khóc nức nở tiếp, bắt lấy tay áo Bùi Phượng Khanh: "Ca ca, huynh sẽ rời đi ạ?"
Nắm lấy bàn tay có chút lạnh của tiểu cô nương.
"Không đâu, ca ca sẽ mãi ở bên cạnh muội."
Dưới lầu là khung cảnh dịu dàng thắm thiết, còn trên lầu Bạch Văn Quân đang bị Bạch Thu Thu làm loạn đến sắp lật trời luôn, toàn bộ quả cầu béo đều treo trên người Bạch Văn Quân: "Cha, cha để con ở cùng muội muội đi, ở khách điếm là ở, ở nhà bọn họ cũng là ở mà." Cô nàng đột nhiên khựng lại, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức buông Bạch Văn Quân ra, lộc cộc chạy đến mép giường.
Rất nhanh đã ôm một chiếc hộp nhỏ quay lại, bên trong đựng đầy đĩnh vàng và lá vàng.
"Con có tiền, con có thể đưa bọn họ tiền thuê nhà!"
Bạch Văn Quân yêu nữ nhi như bảo vật, đương nhiên sẽ không bạc đãi cô nàng về mặt tiền bạc, lúc còn nhỏ có thể có được rất nhiều vàng bạc, nha đầu này lại càng là kẻ tham tiền, ai cũng không cho động vào tiền của cô nàng, những vàng bạc này đều là giữ lại để mua đồ ăn ngon! Ông ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nhỏ của nữ nhi nhà mình: "Con và muội muội đã chơi với nhau cả một buổi trưa, chơi cái gì mà lại thích chơi cùng với muội muội như vậy?"
Bả vai Bạch Thu Thu rũ xuống.
"Luyện chữ, luyện đàn."
"Ngày thường không phải con ghét nhất những thứ này sao, vì sao còn muốn ở cùng muội muội? Buổi chiều muội muội phải luyện chữ, luyện đàn, vậy không phải con sẽ rất nhàm chán sao?"
"Ây da, con muốn mà, con chỉ nghĩ muốn ngây người bên cạnh muội muội."
"Cha, cha đồng ý với con đi, dù sao cha và ca ca đều phải ra ngoài, để cho con và muội muội ở cùng một chỗ đi."
Đến Dương Châu, một là vì tránh chư vị hoàng tử, hai là cũng có việc, mà Thu Lân vừa đến Dương Châu thì như cá gặp nước, cả ngày đều đi chơi đến không thấy bóng dáng, một mình nữ nhi bé bỏng ở khách điếm cũng nhàm chán. Ông nghĩ nghĩ, lại nói: "Chờ lát nữa đi xuống nói mấy câu với bọn họ, nếu không có phiền phức gì thì con đi ở cùng với muội muội đi."
Bạch Thu Thu còn chưa kịp vui mừng thì Bạch Văn Quân lại nói tiếp: "Muội muội đã phải luyện chữ luyện đàn, vậy con không thể vì bản thân ham chơi mà quấy rầy muội muội, phải đọc sách cùng muội muội, biết không?"
"Vâng, vâng, vâng." Bạch Thu Thu vội vàng gật đầu không ngừng, đầu nhỏ cũng sắp rớt luôn. Có thể nói không ai hiểu nữ nhi bằng phụ thân, ông cũng biết khuê nữ này nhà mình ấy à, lúc có chuyện cầu xin thì nói gì cũng sẽ đáp ứng, một khi đạt được sẽ lập tức ném người đến tận chân trời.
Ông nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm: "Còn mấy ngày nữa là đến kì thi của lớp vỡ lòng ở Hoa Chi, con đi thi, nếu không vào được, vậy không cho phép đi làm phiền muội muội."
"Hả?"
"Cha muốn con học ở Dương Châu ạ?"
Đại Chu thịnh hành nữ học, đương nhiên Bạch Thu Thu cũng biết đến, nhóm biểu tỷ, đường tỷ của cô nàng đều vào nữ học. Bạch Văn Quân lắc đầu: "Chúng ta cũng sẽ không lâu ở Dương Châu, để con đi thử xem, coi con có bao nhiêu năng lực."
"Nếu đến cả Hoa Chi con cũng không thi đậu thì đừng nói đến việc chơi với muội muội nữa, quay về nương con cũng sẽ xử lý con."
"Cha đừng nói với nương!"
Bạch Thu Thu lập tức đứng đến là thành thành thật thật, ở trong nhà thì Bạch Văn Quân là mặt trắng (hiền lành) còn nương chính là mặt đỏ chính hiệu, một lời không hợp là ra tay ngay. Đúng vậy: "Vậy con phải biểu hiện cho tốt vào, bằng không về rồi ta sẽ để cho nương con xử lý con." Sau đó kéo tay con gái đi ra ngoài: "Đi thôi, đi hỏi xem bọn họ có tiện hay không."
Hành lý vẫn còn chưa được lấy ra, chỉ lấy những thứ thường dùng trong mấy ngày nay mà thôi, rất tiện lúc thu dọn. Trong thời gian hai cha con nói chuyện rồi đi xuống lầu, bên phía Bùi Phượng Khanh đã thu dọn xong, hai tiểu nha đầu lại ôm nhau thành một cục lần nữa, Bùi Phượng Khanh và Bạch Văn Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đi lên lầu lần nữa.
Hiện tại đã sáng hẳn, ánh nắng vàng ấm áp chiếu lên người có hơi khiến người ta không mở nổi mắt. Vẻ mặt Bạch Văn Quân nhìn Bùi Phượng khanh đầy phức tạp, đột nhiên ôm quyền khom người: "Vi thần tham kiến Lục hoàng tử điện hạ." Bùi Phượng Khanh duỗi tay đỡ lấy cánh tay ông, hơi dùng sức nâng dậy, bình đạm nói: "Lục hoàng tử đã chết, không còn điện hạ gì cả."
Nương theo lực của Bùi Phượng Khanh đứng dậy, Bạch Văn Quân nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Lục hoàng tử thật sự đã chết?"
Bùi Phượng Khanh không đáp, chỉ nghiêng đầu tránh ánh mắt của Bạch Văn Quân, rõ rành ánh mặt trời rất ấm áp nhưng đường cong hàm dưới lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng. Bạch Văn Quân nhíu mày: "Nếu Lục hoàng tử thật sự đã chết, vậy chuyện này nên chấm dứt. Tuy rằng Chu gia không đáng sợ, Nguyễn gia lại càng là vậy, nhưng Nguyễn gia với Trần gia có quan hệ thân tộc."
Trần gia ở hẻm Tạ Liễu, Dương Châu là đệ nhất thế tộc nơi đây, trắc phi của Đại Hoàng tử đúng là nữ nhi Trần gia.
Bùi Phượng Khanh vẫn tiếp tục im lặng, đồng tử màu nâu nhạt nhìn ra phương xa. Sau một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Nhiều đời Bạch gia trung quân, Bạch đại nhân không cần nhúng tay vào vũng nước đục này." Lại quay đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Bạch Văn Quân, cười khẽ: "Đại nhân nhớ tình cũ, Phượng Khanh ghi tạc trong lòng, gia muội và lệnh ái quen biết là duyên phận giữa bọn chúng, không liên quan đến chúng ta."
Bạch Văn Quân đúng là muốn giúp một tay nhưng lại không biết nên giúp thế nào.
Hắn và cha già là bạn cũ, càng có tình cảm nửa đời người. Khi cha già của ông còn sống cũng thường hay nhắc Lục Hoàng tử là rồng giữa biển người, chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp là có thể bay cao vạn dặm. Bởi vì những lời này, cái nhìn ban đầu của Bạch Văn Quân với Bùi phượng Khanh không tệ, nghĩ đến có thể giúp đỡ một phen, ai ngờ, hôm nay lại nghe được lời như vậy.
Không sai, đúng thật là đã nghĩ đến việc giúp hắn một tay, nhưng nếu kéo toàn bộ gia tộc theo thì ông không làm được.
Thế nên khi bị Bùi Phượng Khanh gọi tên rồi kéo giãn khoảng cách, trong lòng ông chỉ có hổ thẹn.
"Ta..."
Chỉ thốt lên được một chữ rồi không nói thêm được gì nữa, bởi vì ông không biết nên nói thế nào cho đúng.
"Đại nhân ngàn vạn lần đừng tự trách, hiện tại có thể cùng đại nhân ở đây nói chuyện đã là phúc của Phượng Khanh, con đường tiếp theo nên đi thế nào Phượng Khanh cũng đã có tính toán, Bạch đại nhân chỉ cần làm việc mình nên làm là được."
Bạch Văn Quân không nói, chỉ cúi đầu trầm tư. Sau một hồi lâu mới hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt Bùi Phượng Khanh, nghiêm túc lên tiếng: "Nhiều đời Bạch gia trung thành với đế vương, hiện tại đúng là vi thần không thể hứa hẹn điều gì, nhưng nếu có một ngày Lục hoàng tử có thể xuất hiện trên triều đình lần nữa, đầu gối người Bạch gia sẽ chỉ quỳ vì ngài."
Bùi Phượng Khanh cũng nhìn Bạch Văn Quân nói, ánh mắt như nhìn về nơi núi xa mênh mông.
"Chỉ mong đại nhân không quên lời đã nói hôm nay."
Nói xong, hắn ôm quyền cúi đầu, Bạch Văn Quân cũng làm như vậy.
Biệt viện của Thập Tam Vương gia nằm ở ngoại ô thành Dương Châu, phía dưới là núi xanh rừng thẳm, hoa cỏ dệt thành thảm, đứng trên mái nhà còn có thể trông thấy dòng Dương Châu, núi giả, rừng cây, vườn hoa trong viện lại càng xa hoa, dung hòa nét dịu dàng chốn Dương Châu cùng với vẻ phú quý nơi kinh thành một cách hoàn mỹ. Hai tiểu nha đầu đến nơi thì tay nắm tay đi thăm thú thám hiểm trong biệt viện.
Bùi Phượng Khanh chắp tay đi lên tầng cao nhất, nước dòng Dương Châu thu hết vào trong đáy mắt, ánh nước mênh mông chảy dài không dứt.
Cố Vân từ phía dưới đi lên, gật đầu với Vệ Đông, tiến lên nhẹ giọng bẩm báo, "Người Nguyễn gia đưa mẫu nữ Chu thị về Nguyễn gia, Chu Tĩnh Ngôn tức giận đến cực điểm, ra lệnh cho dù Chu Thị có trở về cũng không cho vào, chúng ta có cần thêm ít lửa không ạ?"
Hai huynh đệ Cố Vân, Cố Hạo sâu sắc nhận ra rằng Dương Châu xung khắc với bọn họ, cho nên từ khi Thập Tam Vương gia đến, bọn họ đã tự mình đi giám sát hai nhà Chu - Nguyễn, không tiếp tục theo hầu Bùi phượng Khanh nữa. Bùi Phượng Khanh lắc đầu: "Tạm thời không cần quản Chu gia, bên phía Nguyễn gia kia có lui tới với trần gia không?"
Cố Vân đang muốn báo cáo chuyện này.
"Công tử, Trần gia và Đại hoàng tử có lui tới, vẫn còn muốn làm tiếp chuyện này ạ?"
Có lui tới với Đại hoàng tử? Vệ Đông nghe thấy lời này thì không im lặng tiếp được nữa: "Có quan hệ gì với Đại hoàng tử?" Cố Vân nói: "Nữ nhi của Trần gia là trắc phi của Đại hoàng tử." Vệ Đông vừa nghe đã bừng tỉnh, cũng đúng, từ xưa đến nay Dương Châu vốn là nơi giàu có nhất, bộ Hộ lại nằm trong tay Đại hoàng tử, sao hắn ta có thể bỏ qua túi tiền thế này?
Nạp nữ nhi Trần gia làm phi cũng là lẽ dĩ nhiên.
Nếu vậy còn muốn tiếp tục chuyện này nữa không?
Nếu Trần gia nhất định muốn bảo vệ người Nguyễn gia, bảo vệ mẫu nữ Chu thị, đương nhiên có thể mạnh mẽ trừng phạt. Tuy Đại hoàng tử lợi hại nhưng hắn ta ở kinh thành xa xôi cũng không cứu được lửa gần. Nhưng đến khi xong việc tất cũng bị bên kia biết được, lúc đó bên kia phái người đến điều tra, lập tức biết được công tử không chết, Hoàng thượng cũng biết được.
Công tử đã chuẩn bị xong để lại đối mặt với chư vị Hoàng tử và Hoàng thượng lần nữa chưa?
Bùi Phượng Khanh không đáp, chỉ chắp tay đứng nhìn dòng Dương Châu chạy dài không dứt, đầu hắn hơi nghiêng, ánh vào trong mắt là núi rừng trùng trùng điệp điệp, mà dòng Dương Châu lại thẳng tiến vào trong lòng núi, mênh mông cuồn cuộn thật hùng vĩ.
Khóe miệng hắn nhếch lên, trong ánh mắt chính là dã tâm đang chớp lóe.
Dã tâm sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.