Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 34:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Nữ học Hoa Chi nằm trên sườn núi Thúy Vi cách thành Dương Châu không xa, xung quanh học viện ngập tràn hoa cỏ, núi non vờn quanh, bên cạnh chính là đạo quan đệ nhất nhất Dương Châu, ngày ngày ngửi mùi đàn hương càng khiến cho ngưng thần tĩnh khí. Xe ngựa chạy dọc theo đường núi uốn lượn, Bùi Phượng Khanh xốc một góc màn xe lên, nhìn về phía xa, trong màu xanh ngút ngàn có thể trông thấy hương khói nơi chùa miếu mơ hồ bay ra.
Chỗ có hương khói bay ra chính là đạo quan đệ nhất Dương Châu, Thiên Thủy quan, tường trắng ngói đen san sát nhau, nhìn từ phía xa thì chiếm một khoảng cực lớn, đồng tử màu nâu nhạt nhìn chăm chú thật lâu. Tiểu nha đầu ngồi trên xe cảm thấy không thú vị, thấy Bùi Phượng Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe như xuất thần, nhào tới: "Ca ca, ca nhìn cái gì thế?"
Đầu nhỏ cũng duỗi ra ngoài cửa sổ theo.
Bùi Phượng Khanh vội vàng ấn thân thể bé nhỏ của nhóc lại, tay cũng bảo vệ trên đầu tiểu cô nương, nhíu mày: "Lần sau không được nhảy như vậy, nếu xe ngựa xóc này, muội trực tiếp rơi ra ngoài thì làm sao đây?" Lúc này đúng thời điểm cảnh xuân tươi đẹp, ánh nắng ấm áp xuyên qua rừng cây chiếu lên khuôn mặt Bùi Phượng Khanh như có như không, thêm hết tầng ấm áp này đến tầng ấm áp khác, cho nên mặc dù khuôn mặt đang xụ xuống cũng là dáng vẻ ấm áp dịu dàng.
Tiểu Cửu cũng không sợ hãi, cái trán dán trong lòng bàn tay Bùi Phượng Khanh vẫn cứ cọ cọ, hai mắt sáng lấp lánh như chứa sao trời.
Thấy cô nhóc như vậy, Bùi Phượng Khanh cũng không phát lửa giận nổi, bất đắc dĩ ôm thân thể bé nhỏ vào trong lòng, thở dài: "Là tự muội một hai phải theo Thu Thu đi thi, thế nào, bản thân cảm thấy có thể thi đỗ không?"
"Thi đỗ Hoa chi là có thể vào Vân Thư ạ?"
Nhờ phúc mỗi ngày Trương ma ma đều nhắc, hai chữ "Vân Thư" này xem như đã khắc vào trong đầu tiểu cô nương.
"Không nhất định có thể."
Nghe thấy lời này, tiểu cô nương trực tiếp uể oải dựa vào trong ngực Bùi Phượng Khanh: "Vậy không thi đỗ cũng không sao, dù sao cũng không vào Vân Thư được."
Bùi Phượng Khanh tiếp tục im lặng, sau lại nói: "Nếu muội thi đỗ ta sẽ đưa dao cầm kia cho muội."
Luyện đàn mấy năm nay, tiểu cô nương đã thực sự thích đàn, hiện tại đã đổi sang đàn lớn, dây đàn vẫn do Bùi Phượng Khanh tự mình làm, nhưng tiểu cô nương lại cố tình thích cây dao cầm kia của hắn. Cây đàn kia là đặc biệt làm cho nam tử, chú ý lúc làm dây đàn cũng khác với loại làm cho nữ tử, cũng không phải không muốn cho tiểu cô nương mà là sợ khiến tay nàng bị thương.
"Thật ạ?"
Tiểu cô nương vừa nghe đến đây thì lại lên tinh thần, nàng muốn có cây đàn kia đã lâu, nhưng ca ca vẫn luôn nói chờ nàng lớn hơn chút nữa mới có thể cho nàng cây đàn đó. Bùi Phượng Khanh gật đầu: "Ừ, thi đỗ sẽ cho muội."
Học vỡ lòng là từ năm đến bảy tuổi, tiểu nha đầu mới vừa tròn năm tuổi, rốt cuộc vẫn là quá sức. Nếu là sang năm, đoạt hàng nhất cũng là chuyện có thể, nhưng năm nay e là không có khả năng. Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ, nắm nắm tay bảo đảm: "Ca ca yên tâm, muội nhất định làm được."
"Ừ, ca ca tin muội."
Để tiểu nha đầu đang lộn xộn ngồi yên ổn lại, hắn lại nói: "Lúc trong học viện không nên nói chuyện với Thu Thu, biết chưa, muốn nói gì thì về rồi nói." Hôm nay Bạch Văn Quân sẽ đưa Bạch Thu Thu đi thi, thân phận của Bạch Thu Thu đương nhiên sẽ bị mọi người biết, dưới con mắt của công chúng, hai đứa nhỏ không thể nói chuyện.
"Biết ạ, tối hôm qua sư phụ đã nói mấy lần, muội sẽ không nói chuyện với Thu Thu."
Học sinh thi thì người ngoài đương nhiên không thể ở trong. Hoa Chi chia làm hai khu trong ngoài, khu ngoài dùng để cho người nhà và kẻ hầu nghỉ ngơi đi dạo lúc thường lệ, khu trong là nơi học sinh học. Tuy rằng mọi người đều như vậy, nhưng Bùi Phượng Khanh vẫn không yên tâm: "Muội nhớ kĩ, Thập Tam thúc và Trương ma ma đều sẽ đợi muội ở khu ngoài, thi xong phải lập tức theo phu tử đi ra khu ngoài, không cần một mình chạy loạn ở khu trong, biết chưa?"
"Ta và sư phụ đi đạo quan ở bên cạnh có việc, không thể ở đó đợi muội. Buổi tối ăn cơm với muội, được không?"
Tô Tam nương cũng ngồi trong một chiếc xe ngựa khác, nhưng bà không đến Hoa Chi, trực tiếp đi xem Thiên Thủy quan ở bên cạnh. Sau khi Bùi Phượng Khanh đưa người đến Hoa Chi thì cũng đi sang bên cạnh.
Tiểu cô nương lớn hơn cũng hiểu chuyện hơn, biết người lớn có việc của bản thân không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nhóc, cho nên rất phối hợp gật gật đầu: "Vâng, sư phụ và ca ca nhớ về nhà sớm một chút, Tiểu Cửu ở nhà chờ mọi người."
Dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến cho Bùi Phượng Khanh cười đến cong mắt, duỗi tay xoa xoa tóc mây mềm mại của nhóc.
Trước cửa Hoa Chi đã có vô số chiếc xe đang đỗ, quảng trường thật lớn mà trông vẫn có vẻ chen chúc. Hoa Chi là học viện cho nữ nhi lớn nhất Dương Châu, lúc mở đợt tuyển học sinh thì đến cả quan phủ cũng phái người đến. Lúc trời còn chưa sáng thì Tuần phòng của Dương Châu đã canh giữ ở đây rồi, trước sau đứng một hàng lại một hàng, dáng người thẳng, dưới ánh sáng mặt trời thương bạc tỏa sáng lấp lánh, nếu xảy ra đánh nhau là có thể lập tức bắt lại.
Trương ma ma chui vào xe ngựa.
"Cô nương, chúng ta đi xuống thôi."
Thấy Bùi Phượng Khanh nhìn về phía bà, bà lập tức vội vàng lên tiếng: "Công tử yên tâm, một lát nữa Thập Tam vương gia sẽ đến, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bùi Phượng khanh gật đầu, lại cúi đầu dặn dò tiểu cô nương thêm mấy câu, sau đó mới thả người xuống xe. Hắn vén màn xe lên, thấy hai người đi về phía cửa lớn, lại có Cố Vân vẫn luôn đi theo từ phía xa xa, lúc này mới buông màn xe xuống.
Số lượng các cô nương đến thi ở Hoa Chi mỗi năm ước chừng xấp xỉ ngàn người, không chỉ có ở Dương Châu, những người ở các nơi xung quanh cũng sẽ đến thi. Lúc thi cũng không điều tra tỉ mỉ kĩ càng gì, nhiều người như vậy, đối chiếu với quan phủ xong thì cũng không biết đến khi nào. Mỗi năm Hoa Chi chỉ nhận một trăm người, thứ tự từ trên xuống, sau đó mới có thể từ từ đi đối chiếu thân phận thật là gì.
Chỉ cần hai lượng bạc là có thể báo danh, đổi một cái thẻ bài gỗ để vào khu trong.
Trương ma ma đương nhiên không cần dẫn Tiểu Cửu đi báo danh, thẻ bài đi vào khu trong đã sớm nằm trong ngực bà, còn là thẻ bài gỗ màu vàng. Nắm lấy tay tiểu cô nương đi theo dòng người vào trong, trong miệng bà không ngừng lặp đi lặp lại: "Cô nương ngàn vạn lần phải tranh đua, nhất định phải thi cho tốt, biết không?"
Nói thật, đối với việc Tiểu Cửu đi học ở Vân Thư, cả Tô Tam nương và Bùi Phượng Khanh đều không tỏ thái độ gì, chỉ có Trương ma ma là khác, đây dường như là chấp niệm của bà. Tuy rằng, bà không biết thân phận của Tô Tam nương và Bùi Phượng Khanh thế nào, nhưng trong lòng bà luôn nghĩ Cửu cô nương chỉ có thể dựa vào bản thân. Dù không biết sẽ ở Dương Châu bao lâu, nhưng cũng có thể biết được trình độ của cô nương mấy năm nay đã đến mức nào, không phải sao?
Vì cây đàn kia!
Tiểu cô nương nắm tay: "Ma ma yên tâm, con nhất định sẽ thi đỗ mà."
Trương ma ma nghe được lời này thì lập tức cười đến mắt nở hoa, vừa không ngừng dặn dò tiểu cô nương vừa tiến vào khu trong. Ở cửa khu trong đã sắp xếp ba khối gỗ vuông làm nơi kiểm tra, Trương ma ma nhìn nhìn, chọn một hàng ngắn nhất đứng vào. May là hôm nay ra ngoài sớm, hiện tại còn chưa có quá nhiều người, đợi khoảng một khắc đã đến lượt hai người.
Người kiểm tra thẻ bài cũng là phu tử trong học viện, nhìn thấy chủ tớ hai người thì duỗi tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Thẻ bài."
Bắt đầu kiểm tra thẻ bài từ buổi sáng, ả ta đã sớm không còn kiên nhẫn nữa. Thấy Trương ma ma và Tiểu Cửu đi đến, tuy rằng nhìn qua tiểu cô nương mặc không tệ, nhưng lại chỉ có một ma ma đi theo bên cạnh, xem ra gia cảnh cũng không quá hiển hách. Trương ma ma đang duỗi tay lấy thẻ bài từ trong ngực ra, ả đã thúc giục ngay: "Mau lên, phía sau còn nhiều người thế kia."
Đột nhiên Trương ma ma không còn thích Hoa Chi nữa, nơi nơi đều là nâng cao đạp thấp, Trương ma ma đương nhiên cũng hiểu nhưng tại sao học viện cũng như thế, ngược lại khiến cho người ta coi thường, Hoa Chi này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bà lạnh mặt đưa thẻ bài qua.
Khi nhìn thế thẻ bài gỗ màu vàng sắc mặt phu tử kia đã thay đổi. Thẻ bài gỗ có ba màu, hai màu còn lại không đáng nhắc đến, chỉ có loại màu vàng này, nghe người ở trên nói, năm nay chỉ phát ra ba khối màu vàng, mỗi người đều là không thể đắc tội. Nếu đã lấy được khối thẻ bài màu vàng này, cần gì phải khiêm tốn như vậy chứ!
Phu tử kia cười mỉa một tiếng, đang định nói tiếp thì Trương ma ma đã trực tiếp ngồi xổm xuống, nói với tiểu cô nương: "Ma ma vẫn luôn ở bên ngoài, cô nương thi xong thì ra ngay." Sợ tiểu cô nương không nhớ được, bà chỉ chỉ lương đình ở đối diện: "Ma ma sẽ luôn ở đó, cô nương vừa ra là thấy được ngay."
"Vâng, con biết ạ."
Lần đầu tiên tự mình đối diện với nhiều người như vậy, tiểu cô nương vừa sợ hãi vừa hưng phấn, hai mắt nhìn ngó khắp nơi.
"Ma ma yên tâm, bên trong không chỉ có phu tử trong học viện, còn có cả binh lính Tuần Phòng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Vừa rồi đã đắc tội với người ta, hiện tại ả vội vàng sửa chữa. Nếu người hầu này tùy ý nói một câu, e là ả không thể tiếp tục ở lại Hoa Chi này nữa! Tuy Trương ma ma thật sự không thích người này nhưng cô nương nhà bà còn phải vào thi, cuối cùng vẫn là không nên đắc tội, nghe vậy thì miễn cưỡng cười, đẩy đẩy tiểu cô nương: "Cô nương, đi vào đi."
Sau khi Tiểu Cửu vào trong, ả phu tử kia còn định nói thêm mấy câu với Trương ma ma, nhưng Trương ma ma lại quay người đi về phía lương đình ở đối diện, phu tử kia lập tức không nhịn được biến đổi sắc mặt: "Ta khinh, cũng chỉ là làm ra vẻ, giả bộ cái gì chứ!" Khi định mắng thêm mấy câu thì cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn ả.
Theo cảm giác nhìn qua, lại là Cố Vân đứng ở cách đó không xa.
Tuy tuổi của Cố Vân còn nhỏ nhưng từ nhỏ hắn đã lớn lên ở trong quân, lại đã từng đối mặt với máu người, lúc mặt không cảm xúc ánh mắt lạnh như băng thật sự có thể bắn ra vụn băng. Phu tử kia bị ánh mắt của Cố Vân dọa cho nhảy dựng trong lòng, cũng không dám nói thêm bất kì lời nào nữa.
Tiểu cô nương đeo cặp xách nhỏ đi vào khu trong của học viện. Trong khu này đều là các cô nương học vỡ lòng, vẫn là trẻ con ngây thơ, xung quanh nơi này bài trí cũng vô cùng phù hợp với trẻ nhỏ. Bên này là giá hoa tử đằng, bên kia là ngựa gỗ nhỏ nhiều màu sắc, tiểu cô nương cảm thấy mới lạ, đeo cặp sách đi dạo khắp nơi.
Lúc này Chu Mộng Hinh cùng đi theo bên cạnh Tam cô nương Trần gia - Trần Xuân Hòa đi vào khu học vỡ lòng. Hai người cũng là lần đầu tiên đến đây nên cũng đi dạo khắp nơi. Đột nhiên bước chân Chu Mộng Hinh khựng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước. Trần Xuân Hòa thấy thế cũng dõi mắt theo tầm nhìn của nàng ta, lại thấy một đứa bé năm tuổi, thân mặc một bộ y phục màu xanh biếc mùa xuân, đeo cặp sách nhỏ cùng màu.
"Ngươi biết đứa bé kia?"
Trông thì không giống có gia thế tốt, cô nương ta bĩu môi, dù sao cũng là đi từ kinh thành đến, lại quen người như vậy?
Chu Mộng Hinh vừa ngẩng đầu đã thấy khinh thường bên khóe môi Trần Xuân Hòa.
Trần gia ở Dương Châu thì thế nào, có thể so với nhà nàng ta sao? Tổ phu cô ả là Quốc Công gia! Nhưng mà kinh thành ở quá xa, lại xảy ra việc kia của Thập Tam Vương gia, đến giờ Chu Mộng Hinh cũng không hiểu sao lại thành như vậy, không hiểu vì sao Thập Tam Vương gia lại đối xử với nương của nàng ta như vậy. Nhưng nàng ta biết lúc này bản thân chỉ có thể dựa vào Trần gia, nếu Thập Tam vương gia lại đến thì chỉ có Trần gia mới có thể che chở cho mình.
Tuy rằng đã qua mấy ngày, bên phía Thập Tam vương gia không có động tĩnh gì nhưng phía nàng ta cũng không thể thiếu cảnh giác.
Nàng ta nghĩ nghĩ, đổi sang vẻ mặt lạ lẫm: "Cũng không hẳn là quen biết, chỉ là từng gặp lúc ở trong kinh, hình như nghe nói là người trong cung, nhưng sao nàng ta lại ở Dương Châu? Không phải nàng ta ghét nhất là Dương Châu sao..." Vốn nghe được là người trong cung sắc mặt Trần Xuân Hòa còn có chút nghiêm túc, kết quả nghe được câu tiếp theo, lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Vì sao nàng ta lại chán ghét Dương Châu?"
Là người được sinh ra ở Dương Châu, cô nương ta coi đây là vinh quang!
Chu Mộng Hinh che miệng, đậm một vẻ không dám lên tiếng.
Trần Xuân Hòa nhíu mày: "Mau nói, không nói ta sẽ kêu cha đuổi các người ra ngoài, đừng tiếp tục ăn vạ trong nhà ta!"
Nhà ngươi thu của nhà ta nhiều đồ như vậy, dựa vào đâu đuổi chúng ta ra ngoài! Trong lòng Chu Mộng hinh không ngừng phẫn nộ, lại không dám lộ ra mảy may trên mặt, dáng vẻ cau mày sợ hãi cực độ, nói như là thì thầm: "Nàng ta nói, nàng ta nói Dương châu đều là sấu mã [1]....." Dương Châu nổi danh khắp thiên hạ là nơi phong lưu, sấu mã Dương Châu càng được bao nhiêu nam tử tranh đoạt.
[1] 瘦马 (sấu mã): là một nghề xuất hiện vào thời Minh Thanh. Trước tiên bỏ vốn mua nữ nhi có dung mạo ưa nhìn, được dạy dỗ đàng hoàng từ các nhà nghèo khổ, sau đó mang về nuôi dạy cho thông thạo cầm kỳ thi họa, và các tài lẻ, tiếp đó bán vào thanh lâu, hội quán hoặc bán cho nhà giàu làm thiếp để kiếm lời. Vì nữ nhi nhà nghèo nên hầu hết đều rất gầy yếu, do vậy mới có danh xưng này.
Nhưng nữ nhi Dương Châu lại không cảm thấy nó là tốt đẹp gì, nhìn một cái, đến cả một đứa bé cũng cảm thấy ô uế!
Trần Xuân Hòa nghe thấy lời này thì tức giận đến mức hai mắt trừng đến cực đại, Chu Mộng Hinh kéo lấy tay áo cô nương ta, sợ hãi: "Ngươi đừng xúc động, nàng lại không nói ngươi, chỉ là không thích Dương Châu. Hình như nàng là người trong cung, thân phận cao quý..." Trần Xuân Hòa vung tay tránh khỏi tay đang làm bộ bắt lấy của Chu Mộng Hinh.
"Trong cung thì thế nào, tỷ tỷ của ta còn là trắc phi của Đại hoàng tử, con nhóc đó thì là cái thá gì!"
Trần Xuân Hòa không thèm quan tâm bước nhanh về phía Tiểu Cửu.
"Ôi chao, ngươi đừng đi mà, thật là."
Chu Mông Hinh đứng tại chỗ gọi cô nương ta, giọng điệu nôn nóng vô cùng nhưng bước chân lại không hề nhúc nhích, vẻ mặt lại càng nhàn nhã.
Hừ, không thể chọc vào Thập Tam vương gia không lẽ chỉ một đứa bé lại không thể chọc? Dù sao cũng không phải do nàng ta ra tay, để ta xem người sẽ làm sao...
Chỗ có hương khói bay ra chính là đạo quan đệ nhất Dương Châu, Thiên Thủy quan, tường trắng ngói đen san sát nhau, nhìn từ phía xa thì chiếm một khoảng cực lớn, đồng tử màu nâu nhạt nhìn chăm chú thật lâu. Tiểu nha đầu ngồi trên xe cảm thấy không thú vị, thấy Bùi Phượng Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe như xuất thần, nhào tới: "Ca ca, ca nhìn cái gì thế?"
Đầu nhỏ cũng duỗi ra ngoài cửa sổ theo.
Bùi Phượng Khanh vội vàng ấn thân thể bé nhỏ của nhóc lại, tay cũng bảo vệ trên đầu tiểu cô nương, nhíu mày: "Lần sau không được nhảy như vậy, nếu xe ngựa xóc này, muội trực tiếp rơi ra ngoài thì làm sao đây?" Lúc này đúng thời điểm cảnh xuân tươi đẹp, ánh nắng ấm áp xuyên qua rừng cây chiếu lên khuôn mặt Bùi Phượng Khanh như có như không, thêm hết tầng ấm áp này đến tầng ấm áp khác, cho nên mặc dù khuôn mặt đang xụ xuống cũng là dáng vẻ ấm áp dịu dàng.
Tiểu Cửu cũng không sợ hãi, cái trán dán trong lòng bàn tay Bùi Phượng Khanh vẫn cứ cọ cọ, hai mắt sáng lấp lánh như chứa sao trời.
Thấy cô nhóc như vậy, Bùi Phượng Khanh cũng không phát lửa giận nổi, bất đắc dĩ ôm thân thể bé nhỏ vào trong lòng, thở dài: "Là tự muội một hai phải theo Thu Thu đi thi, thế nào, bản thân cảm thấy có thể thi đỗ không?"
"Thi đỗ Hoa chi là có thể vào Vân Thư ạ?"
Nhờ phúc mỗi ngày Trương ma ma đều nhắc, hai chữ "Vân Thư" này xem như đã khắc vào trong đầu tiểu cô nương.
"Không nhất định có thể."
Nghe thấy lời này, tiểu cô nương trực tiếp uể oải dựa vào trong ngực Bùi Phượng Khanh: "Vậy không thi đỗ cũng không sao, dù sao cũng không vào Vân Thư được."
Bùi Phượng Khanh tiếp tục im lặng, sau lại nói: "Nếu muội thi đỗ ta sẽ đưa dao cầm kia cho muội."
Luyện đàn mấy năm nay, tiểu cô nương đã thực sự thích đàn, hiện tại đã đổi sang đàn lớn, dây đàn vẫn do Bùi Phượng Khanh tự mình làm, nhưng tiểu cô nương lại cố tình thích cây dao cầm kia của hắn. Cây đàn kia là đặc biệt làm cho nam tử, chú ý lúc làm dây đàn cũng khác với loại làm cho nữ tử, cũng không phải không muốn cho tiểu cô nương mà là sợ khiến tay nàng bị thương.
"Thật ạ?"
Tiểu cô nương vừa nghe đến đây thì lại lên tinh thần, nàng muốn có cây đàn kia đã lâu, nhưng ca ca vẫn luôn nói chờ nàng lớn hơn chút nữa mới có thể cho nàng cây đàn đó. Bùi Phượng Khanh gật đầu: "Ừ, thi đỗ sẽ cho muội."
Học vỡ lòng là từ năm đến bảy tuổi, tiểu nha đầu mới vừa tròn năm tuổi, rốt cuộc vẫn là quá sức. Nếu là sang năm, đoạt hàng nhất cũng là chuyện có thể, nhưng năm nay e là không có khả năng. Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ, nắm nắm tay bảo đảm: "Ca ca yên tâm, muội nhất định làm được."
"Ừ, ca ca tin muội."
Để tiểu nha đầu đang lộn xộn ngồi yên ổn lại, hắn lại nói: "Lúc trong học viện không nên nói chuyện với Thu Thu, biết chưa, muốn nói gì thì về rồi nói." Hôm nay Bạch Văn Quân sẽ đưa Bạch Thu Thu đi thi, thân phận của Bạch Thu Thu đương nhiên sẽ bị mọi người biết, dưới con mắt của công chúng, hai đứa nhỏ không thể nói chuyện.
"Biết ạ, tối hôm qua sư phụ đã nói mấy lần, muội sẽ không nói chuyện với Thu Thu."
Học sinh thi thì người ngoài đương nhiên không thể ở trong. Hoa Chi chia làm hai khu trong ngoài, khu ngoài dùng để cho người nhà và kẻ hầu nghỉ ngơi đi dạo lúc thường lệ, khu trong là nơi học sinh học. Tuy rằng mọi người đều như vậy, nhưng Bùi Phượng Khanh vẫn không yên tâm: "Muội nhớ kĩ, Thập Tam thúc và Trương ma ma đều sẽ đợi muội ở khu ngoài, thi xong phải lập tức theo phu tử đi ra khu ngoài, không cần một mình chạy loạn ở khu trong, biết chưa?"
"Ta và sư phụ đi đạo quan ở bên cạnh có việc, không thể ở đó đợi muội. Buổi tối ăn cơm với muội, được không?"
Tô Tam nương cũng ngồi trong một chiếc xe ngựa khác, nhưng bà không đến Hoa Chi, trực tiếp đi xem Thiên Thủy quan ở bên cạnh. Sau khi Bùi Phượng Khanh đưa người đến Hoa Chi thì cũng đi sang bên cạnh.
Tiểu cô nương lớn hơn cũng hiểu chuyện hơn, biết người lớn có việc của bản thân không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nhóc, cho nên rất phối hợp gật gật đầu: "Vâng, sư phụ và ca ca nhớ về nhà sớm một chút, Tiểu Cửu ở nhà chờ mọi người."
Dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến cho Bùi Phượng Khanh cười đến cong mắt, duỗi tay xoa xoa tóc mây mềm mại của nhóc.
Trước cửa Hoa Chi đã có vô số chiếc xe đang đỗ, quảng trường thật lớn mà trông vẫn có vẻ chen chúc. Hoa Chi là học viện cho nữ nhi lớn nhất Dương Châu, lúc mở đợt tuyển học sinh thì đến cả quan phủ cũng phái người đến. Lúc trời còn chưa sáng thì Tuần phòng của Dương Châu đã canh giữ ở đây rồi, trước sau đứng một hàng lại một hàng, dáng người thẳng, dưới ánh sáng mặt trời thương bạc tỏa sáng lấp lánh, nếu xảy ra đánh nhau là có thể lập tức bắt lại.
Trương ma ma chui vào xe ngựa.
"Cô nương, chúng ta đi xuống thôi."
Thấy Bùi Phượng Khanh nhìn về phía bà, bà lập tức vội vàng lên tiếng: "Công tử yên tâm, một lát nữa Thập Tam vương gia sẽ đến, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bùi Phượng khanh gật đầu, lại cúi đầu dặn dò tiểu cô nương thêm mấy câu, sau đó mới thả người xuống xe. Hắn vén màn xe lên, thấy hai người đi về phía cửa lớn, lại có Cố Vân vẫn luôn đi theo từ phía xa xa, lúc này mới buông màn xe xuống.
Số lượng các cô nương đến thi ở Hoa Chi mỗi năm ước chừng xấp xỉ ngàn người, không chỉ có ở Dương Châu, những người ở các nơi xung quanh cũng sẽ đến thi. Lúc thi cũng không điều tra tỉ mỉ kĩ càng gì, nhiều người như vậy, đối chiếu với quan phủ xong thì cũng không biết đến khi nào. Mỗi năm Hoa Chi chỉ nhận một trăm người, thứ tự từ trên xuống, sau đó mới có thể từ từ đi đối chiếu thân phận thật là gì.
Chỉ cần hai lượng bạc là có thể báo danh, đổi một cái thẻ bài gỗ để vào khu trong.
Trương ma ma đương nhiên không cần dẫn Tiểu Cửu đi báo danh, thẻ bài đi vào khu trong đã sớm nằm trong ngực bà, còn là thẻ bài gỗ màu vàng. Nắm lấy tay tiểu cô nương đi theo dòng người vào trong, trong miệng bà không ngừng lặp đi lặp lại: "Cô nương ngàn vạn lần phải tranh đua, nhất định phải thi cho tốt, biết không?"
Nói thật, đối với việc Tiểu Cửu đi học ở Vân Thư, cả Tô Tam nương và Bùi Phượng Khanh đều không tỏ thái độ gì, chỉ có Trương ma ma là khác, đây dường như là chấp niệm của bà. Tuy rằng, bà không biết thân phận của Tô Tam nương và Bùi Phượng Khanh thế nào, nhưng trong lòng bà luôn nghĩ Cửu cô nương chỉ có thể dựa vào bản thân. Dù không biết sẽ ở Dương Châu bao lâu, nhưng cũng có thể biết được trình độ của cô nương mấy năm nay đã đến mức nào, không phải sao?
Vì cây đàn kia!
Tiểu cô nương nắm tay: "Ma ma yên tâm, con nhất định sẽ thi đỗ mà."
Trương ma ma nghe được lời này thì lập tức cười đến mắt nở hoa, vừa không ngừng dặn dò tiểu cô nương vừa tiến vào khu trong. Ở cửa khu trong đã sắp xếp ba khối gỗ vuông làm nơi kiểm tra, Trương ma ma nhìn nhìn, chọn một hàng ngắn nhất đứng vào. May là hôm nay ra ngoài sớm, hiện tại còn chưa có quá nhiều người, đợi khoảng một khắc đã đến lượt hai người.
Người kiểm tra thẻ bài cũng là phu tử trong học viện, nhìn thấy chủ tớ hai người thì duỗi tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Thẻ bài."
Bắt đầu kiểm tra thẻ bài từ buổi sáng, ả ta đã sớm không còn kiên nhẫn nữa. Thấy Trương ma ma và Tiểu Cửu đi đến, tuy rằng nhìn qua tiểu cô nương mặc không tệ, nhưng lại chỉ có một ma ma đi theo bên cạnh, xem ra gia cảnh cũng không quá hiển hách. Trương ma ma đang duỗi tay lấy thẻ bài từ trong ngực ra, ả đã thúc giục ngay: "Mau lên, phía sau còn nhiều người thế kia."
Đột nhiên Trương ma ma không còn thích Hoa Chi nữa, nơi nơi đều là nâng cao đạp thấp, Trương ma ma đương nhiên cũng hiểu nhưng tại sao học viện cũng như thế, ngược lại khiến cho người ta coi thường, Hoa Chi này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bà lạnh mặt đưa thẻ bài qua.
Khi nhìn thế thẻ bài gỗ màu vàng sắc mặt phu tử kia đã thay đổi. Thẻ bài gỗ có ba màu, hai màu còn lại không đáng nhắc đến, chỉ có loại màu vàng này, nghe người ở trên nói, năm nay chỉ phát ra ba khối màu vàng, mỗi người đều là không thể đắc tội. Nếu đã lấy được khối thẻ bài màu vàng này, cần gì phải khiêm tốn như vậy chứ!
Phu tử kia cười mỉa một tiếng, đang định nói tiếp thì Trương ma ma đã trực tiếp ngồi xổm xuống, nói với tiểu cô nương: "Ma ma vẫn luôn ở bên ngoài, cô nương thi xong thì ra ngay." Sợ tiểu cô nương không nhớ được, bà chỉ chỉ lương đình ở đối diện: "Ma ma sẽ luôn ở đó, cô nương vừa ra là thấy được ngay."
"Vâng, con biết ạ."
Lần đầu tiên tự mình đối diện với nhiều người như vậy, tiểu cô nương vừa sợ hãi vừa hưng phấn, hai mắt nhìn ngó khắp nơi.
"Ma ma yên tâm, bên trong không chỉ có phu tử trong học viện, còn có cả binh lính Tuần Phòng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Vừa rồi đã đắc tội với người ta, hiện tại ả vội vàng sửa chữa. Nếu người hầu này tùy ý nói một câu, e là ả không thể tiếp tục ở lại Hoa Chi này nữa! Tuy Trương ma ma thật sự không thích người này nhưng cô nương nhà bà còn phải vào thi, cuối cùng vẫn là không nên đắc tội, nghe vậy thì miễn cưỡng cười, đẩy đẩy tiểu cô nương: "Cô nương, đi vào đi."
Sau khi Tiểu Cửu vào trong, ả phu tử kia còn định nói thêm mấy câu với Trương ma ma, nhưng Trương ma ma lại quay người đi về phía lương đình ở đối diện, phu tử kia lập tức không nhịn được biến đổi sắc mặt: "Ta khinh, cũng chỉ là làm ra vẻ, giả bộ cái gì chứ!" Khi định mắng thêm mấy câu thì cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn ả.
Theo cảm giác nhìn qua, lại là Cố Vân đứng ở cách đó không xa.
Tuy tuổi của Cố Vân còn nhỏ nhưng từ nhỏ hắn đã lớn lên ở trong quân, lại đã từng đối mặt với máu người, lúc mặt không cảm xúc ánh mắt lạnh như băng thật sự có thể bắn ra vụn băng. Phu tử kia bị ánh mắt của Cố Vân dọa cho nhảy dựng trong lòng, cũng không dám nói thêm bất kì lời nào nữa.
Tiểu cô nương đeo cặp xách nhỏ đi vào khu trong của học viện. Trong khu này đều là các cô nương học vỡ lòng, vẫn là trẻ con ngây thơ, xung quanh nơi này bài trí cũng vô cùng phù hợp với trẻ nhỏ. Bên này là giá hoa tử đằng, bên kia là ngựa gỗ nhỏ nhiều màu sắc, tiểu cô nương cảm thấy mới lạ, đeo cặp sách đi dạo khắp nơi.
Lúc này Chu Mộng Hinh cùng đi theo bên cạnh Tam cô nương Trần gia - Trần Xuân Hòa đi vào khu học vỡ lòng. Hai người cũng là lần đầu tiên đến đây nên cũng đi dạo khắp nơi. Đột nhiên bước chân Chu Mộng Hinh khựng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước. Trần Xuân Hòa thấy thế cũng dõi mắt theo tầm nhìn của nàng ta, lại thấy một đứa bé năm tuổi, thân mặc một bộ y phục màu xanh biếc mùa xuân, đeo cặp sách nhỏ cùng màu.
"Ngươi biết đứa bé kia?"
Trông thì không giống có gia thế tốt, cô nương ta bĩu môi, dù sao cũng là đi từ kinh thành đến, lại quen người như vậy?
Chu Mộng Hinh vừa ngẩng đầu đã thấy khinh thường bên khóe môi Trần Xuân Hòa.
Trần gia ở Dương Châu thì thế nào, có thể so với nhà nàng ta sao? Tổ phu cô ả là Quốc Công gia! Nhưng mà kinh thành ở quá xa, lại xảy ra việc kia của Thập Tam Vương gia, đến giờ Chu Mộng Hinh cũng không hiểu sao lại thành như vậy, không hiểu vì sao Thập Tam Vương gia lại đối xử với nương của nàng ta như vậy. Nhưng nàng ta biết lúc này bản thân chỉ có thể dựa vào Trần gia, nếu Thập Tam vương gia lại đến thì chỉ có Trần gia mới có thể che chở cho mình.
Tuy rằng đã qua mấy ngày, bên phía Thập Tam vương gia không có động tĩnh gì nhưng phía nàng ta cũng không thể thiếu cảnh giác.
Nàng ta nghĩ nghĩ, đổi sang vẻ mặt lạ lẫm: "Cũng không hẳn là quen biết, chỉ là từng gặp lúc ở trong kinh, hình như nghe nói là người trong cung, nhưng sao nàng ta lại ở Dương Châu? Không phải nàng ta ghét nhất là Dương Châu sao..." Vốn nghe được là người trong cung sắc mặt Trần Xuân Hòa còn có chút nghiêm túc, kết quả nghe được câu tiếp theo, lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Vì sao nàng ta lại chán ghét Dương Châu?"
Là người được sinh ra ở Dương Châu, cô nương ta coi đây là vinh quang!
Chu Mộng Hinh che miệng, đậm một vẻ không dám lên tiếng.
Trần Xuân Hòa nhíu mày: "Mau nói, không nói ta sẽ kêu cha đuổi các người ra ngoài, đừng tiếp tục ăn vạ trong nhà ta!"
Nhà ngươi thu của nhà ta nhiều đồ như vậy, dựa vào đâu đuổi chúng ta ra ngoài! Trong lòng Chu Mộng hinh không ngừng phẫn nộ, lại không dám lộ ra mảy may trên mặt, dáng vẻ cau mày sợ hãi cực độ, nói như là thì thầm: "Nàng ta nói, nàng ta nói Dương châu đều là sấu mã [1]....." Dương Châu nổi danh khắp thiên hạ là nơi phong lưu, sấu mã Dương Châu càng được bao nhiêu nam tử tranh đoạt.
[1] 瘦马 (sấu mã): là một nghề xuất hiện vào thời Minh Thanh. Trước tiên bỏ vốn mua nữ nhi có dung mạo ưa nhìn, được dạy dỗ đàng hoàng từ các nhà nghèo khổ, sau đó mang về nuôi dạy cho thông thạo cầm kỳ thi họa, và các tài lẻ, tiếp đó bán vào thanh lâu, hội quán hoặc bán cho nhà giàu làm thiếp để kiếm lời. Vì nữ nhi nhà nghèo nên hầu hết đều rất gầy yếu, do vậy mới có danh xưng này.
Nhưng nữ nhi Dương Châu lại không cảm thấy nó là tốt đẹp gì, nhìn một cái, đến cả một đứa bé cũng cảm thấy ô uế!
Trần Xuân Hòa nghe thấy lời này thì tức giận đến mức hai mắt trừng đến cực đại, Chu Mộng Hinh kéo lấy tay áo cô nương ta, sợ hãi: "Ngươi đừng xúc động, nàng lại không nói ngươi, chỉ là không thích Dương Châu. Hình như nàng là người trong cung, thân phận cao quý..." Trần Xuân Hòa vung tay tránh khỏi tay đang làm bộ bắt lấy của Chu Mộng Hinh.
"Trong cung thì thế nào, tỷ tỷ của ta còn là trắc phi của Đại hoàng tử, con nhóc đó thì là cái thá gì!"
Trần Xuân Hòa không thèm quan tâm bước nhanh về phía Tiểu Cửu.
"Ôi chao, ngươi đừng đi mà, thật là."
Chu Mông Hinh đứng tại chỗ gọi cô nương ta, giọng điệu nôn nóng vô cùng nhưng bước chân lại không hề nhúc nhích, vẻ mặt lại càng nhàn nhã.
Hừ, không thể chọc vào Thập Tam vương gia không lẽ chỉ một đứa bé lại không thể chọc? Dù sao cũng không phải do nàng ta ra tay, để ta xem người sẽ làm sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.