Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 35:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Lúc này Tiểu Cửu đang ngừng bên hồ Trừng Tâm.
Hồ không lớn, nước cũng không sâu, chỗ sâu nhất ước chừng cũng chỉ đến eo đứa nhỏ, trong làn nước xanh biếc có chép chép nhiều màu đang bơi lượn. Con cá kia cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh sáng mặt trời lớp vảy của nó có thể óng ánh đến mức khiến mắt người xem hoa lên. Tiểu Chín rất thích, trông thấy đối diện của dựng một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong bỏ thức ăn cho cá, lập tức bước về phía đó.
"Đứng lại!"
"A!"
Tiếng gào và tiếng kêu đau cơ hồ là đồng thời vang lên, Tiểu Cửu tò mò quay đầu lại, lập tức thấy một vị tỷ tỷ mặc một bộ váy mùa xuân màu vàng nhạt đang ngồi dưới đất xoa đầu gối. Váy mùa xuân vốn mỏng, cho nên đã xuất hiện một vết rách. Tiểu Cửu duỗi tay ra đỡ cánh tay cô nương ta: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Ai là tỷ tỷ của ngươi!"
Trực tiếp hất tay nàng ra.
Người này đương nhiên là Trần Xuân Hòa.
Nàng ta vốn cũng không định làm gì tiểu Cửu, chỉ muốn giáp mặt hỏi vì sao lại khinh thường Dương Châu, Dương Châu cũng không chỉ có "sấu mã"! Ai ngờ mới bước đến trước mặt chân lại bước hụt chân mà té xuống, y phục đang yên lành bị hỏng rồi! Nhìn lại dưới chân, thế nhưng lại có một viên hạnh nhân đường tròn vo nằm đó! "Đây là hạnh nhân đường của ai?"
Tiểu Cửu phản xạ có điều kiện che túi tiền của mình lại.
"Chậc." Cố Vân ngồi trên cây gãi đầu, hình như ném đồ sai rồi?
Hạnh nhân đường trong miệng nhai đến kêu cục cục, thần nữ thích ăn, trên người hắn ta đương nhiên phải có, mùi vị ăn cũng không tệ.
Cú ngã này của Trần Xuân Hòa đương nhiên cũng thu hút được sự chú ý của mọi người, nhóm phu tử còn chưa lên tiếng, nhưng các cô nương tham gia thi khác đã sôi nổi nhìn về phía nàng ta. Ở Dương châu Trần gia chính là bá vương đất này, Trần Xuân Hòa thân là đích nữ, đương nhiên người khác sẽ biết nàng ta, trong nhất thời mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ chụm đầu lại bàn tán.
Đã bao giờ Trần Xuân Hòa phải chịu bị đối xử như vậy?
Thấy Tiểu Cửu che túi tiền lại thì lập tức đứng dậy: "Hay lắm, có phải do ngươi ném? Ngươi cố ý!"
Tiểu Cửu nhớ kỹ lời dặn của Bùi Phượng Khanh, hiện tại chỉ có một mình cô nhóc, cho nên lui về sau cách xa Trần Xuân Hòa mới đáp, "Không phải ta ném, ta có hạnh nhân đường, không sai, nhưng túi tiền của ta không bị hỏng, cũng không có rơi ra." Nói xong còn cởi túi tiền xuống, cầm trên tay lắc lắc cho Trần Xuân Hòa xem.
Trương ma ma thêu vịt con rất khéo, mỗi mũi đều rất sống động, tiểu cô nương cũng rất thích, cho nên đây vẫn là túi tiền thêu vịt con màu vàng nhạt như cũ.
Mọi người bàn tán khiến Trần Xuân Hòa phẫn nộ vô cùng.
"Ta mặc kệ, ta nói ngươi ném chính là ngươi ném, hiện tại ngươi lập tức xin lỗi ta ngay!"
"Xảy ra chuyện gì?"
Một nữ phu tử nhìn qua khoảng hơn ba mươi chen từ đám người ra, mặt tròn, trừng mắt, dáng vẻ trông có chút nghiêm túc. Trần Xuân Hòa và Tiểu Cửu đều chưa nói lời nào, đã có tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng kể lại chuyện vừa xảy ra một lần, nghe xong nữ phu tử lập tức tiến lên lấy túi tiền của Tiểu Cửu.
Bốn góc túi tiền đều không có vết rách, trả túi tiền lại cho Tiểu Cửu.
Nói với Trần Xuân Hòa: "Túi tiền của cô nương này không hề rách hay hở, lại nói, tuy rằng cô nương ấy đứng ở đây nhưng vừa rồi mọi người đều đứng đây, cũng không phải chỉ có mình nàng có hạnh nhân đường này, nàng không cần xin lỗi ngươi. Hiện tại chỉ còn non nửa canh giờ nữa là đến giờ thi, ngươi nên mau chóng trở về thay bộ y phục mới mới là chuyện đúng đắn."
Lời khóc nghe hơn còn chưa nói ra miệng đâu. Cho dù là do tiểu cô nương này vứt cũng chỉ trách mắt ngươi không tốt, sao phải xin lỗi?
Phu tử đương nhiên cũng biết Trần Xuân Hòa này, hơn nữa còn biết rõ thân phận của nàng ta. Nếu là ngày thường, dưới con mắt của công chúng, tuy rằng sẽ không công khai thiên vị nàng ta nhưng ít ra sẽ không nặng lời, nhưng hôm nay lại không giống. Vị này không nhìn ra thân phận, nhưng lại sở hữu thẻ bài màu vàng. Tuy rằng không biết trong nhà là người phương nào, nhưng đến cả Trần gia cũng không lấy được loại thẻ bài này.
Ở Dương châu này, Trần Xuân H1òa là kẻ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho dù chưa tiến vào Hoa Chi nhưng bên trong đã sớm sắp xếp xong, hôm nay cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi. Trong Hoa Chi này, trên thì đến phó Viện trưởng, dưới thì đến người quét rác, có ai là chưa nhận quà của Trần gia? Trần Xuân Hòa vốn dĩ hất cằm chờ tiểu Cửu xin lỗi, ai ngờ phu tử thế mà lại nói như vậy.
Lúc nhận quà thì không thấy tay run chút nào, hiện tại trở mặt không khỏi cũng quá nhanh đi!
Trần Xuân Hòa không ngốc, rõ ràng "con sói mắt trắng' này đang thiên vị con nhóc kia, lại liên tưởng đến lời nói lúc trước của Chu Mộng Hinh, vị này có thể là quý nhân trong cung, quý nhân trong cùng thì phải thiên vị nó? Trần gia chính là trời của Dương Châu!
"Bà là cái thá gì? Cút sang một bên!"
Nàng ta căn bản là không để vị phu tử này vào mắt, loại tép riu này, đợi xong việc lại xử lý bà ta. Ánh mắt nàng ta yên lặng nhìn tiểu Cửu, gằn từng chữ: "Hiện tại lập tức, lập tức xin lỗi ta, nếu ngươi không xin lỗi, ta khiến ngươi không ra nổi thành Dương Châu!"
Tiểu Cửu khó hiểu, dịu dàng nói: "Không ra được khỏi thành Dương Châu? Ngươi là muốn bắt nạt ta sao?"
Trần Xuân Hòa bị lời này của cô nhóc chọc tức đến ngã ngửa: "Không sai, nếu ngươi không xin lỗi, ta lập tức bắt nạt ngươi, ngươi mau xin lỗi ta!"
Tiểu Cửu lắc đầu: "Lại không phải ta vứt, vì sao muốn ta xin lỗi ngươi?" Lại xác định lại lần nữa: "Ngươi thật sự muốn bắt nạt ta?"
Hai mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ rất là chờ mong.
Trần Xuân Hòa đang phẫn nộ nên không phát hiện, nhưng Cố Vân đang ngồi trên cây cổ thụ lại nhận ra, động tác chuẩn bị ra tay khựng lại, tiếp tục ngốc tại chỗ xem xem thần nữ chuẩn bị làm gì.
Xem ra là thật sự không định xin lỗi.
Trần Xuân Hòa cắn răng: "Đúng, ta chính là muốn bắt nạt ngươi!"
Người nhà và người hầu đều không thể tiến vào khu trong, Trần Xuân Hòa lập tức muốn nhấc chân đi ra ngoài gọi người. Ai ngờ Tiểu Cửu còn nhanh hơn nàng ta một bước: "Này, ngươi muốn chạy trốn hả?" Tiểu Cửu không để ý đến nàng ta, chỉ chạy ra ngoài tìm người. Trần Xuân Hòa thấy thế lập tức đuổi theo, nhưng người xem kịch khác đương nhiên cũng ùn ùn bắt kịp.
Vị trí của Bùi Thập Tam rất dễ tìm, lương đình đối diện cửa chỉ có một mình ông ngồi đó, xung quanh có một vòng thị vệ đeo đao vây lấy, nhưng người khác chỉ dám ở gần đó, không ai dám lân la tiến lên bắt chuyện. Bùi Thập Tam cũng không để ý đến bọn họ, nhưng ánh mắt đó không có chút ảnh hưởng nào với ông, chỉ lo một mình uống rượu, dáng vẻ rất thích ý.
Bỗng nhiên vạt áo bị người kéo kéo.
Ông cúi đầu nhìn xuống, hai mắt lập tức trợn to: "Sao giờ này con đã ra rồi?" Bé con đang ngửa đầu mở to mắt nhìn ông không phải tiểu nha đầu của thằng nhóc tiểu Lục thì còn là ai được? Tiểu Cửu chớp chớp mắt, dứt khoát cáo trạng: "Thập Tam thúc, có người muốn bắt nạt con, nàng nói sẽ khiến con không ra nổi cửa thành Dương Châu."
Không đợi Bùi Thập Tam đáp lại đã tranh nói trước: "Con cách nàng ba bước, lúc xác định nàng muốn bắt nạt con thì lập tức đi tìm người, Thập Tam thúc, con làm đúng không?"
Tiểu cô nương nhớ rõ lời dặn của Bùi Phượng Khanh, không sai một chút nào.
"Đứa bé ngoan, con làm tốt lắm!"
Bùi Thập Tam vốn đang trong lúc nhàm chán, nếu không phải hai người kia đồng thời có việc, ông sẽ không lãng phí thời gian ở đây. Đang buồn ngủ lại có người đưa gối đầu đến, đương nhiên phải làm tốt! Cũng không cần hỏi kẻ nào có gan chó to như vậy, ắt hẳn chính là nha đầu có vẻ mặt hùng hổ ngang ngược đang chạy lại phía này rồi. Bùi Thập Tam đứng dậy: "Đây là đứa nhỏ nhà ai nha?"
Không một ai xung quanh lên tiếng.
Bùi Thập Tam cũng không vội, cười nói: "Không ra khỏi được thành Dương Châu? Thật ra bổn vương lại thấy lạ đấy, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, không để bổn vương ra được thành Dương Châu cơ đây? Hay là, chủ tử chân chính của thành Dương Châu này không còn phải là nhà họ Bùi?"
Một câu nói kiêu ngạo, Bùi Thập Tam thành công chụp xuống cái mũ muốn lập tân hoàng.
Trần Xuân Hòa mơ hồ cảm thấy lời này không đúng, nhưng lại không nhận ra được không nhận ra được ý tứ cụ thể. Trần Xuân Hòa là đích nữ Trần gia, là nữ nhi được sủng ái vô cùng, người hôm nay đưa nàng ta đến là gia chủ đương nhiệm của Trần gia, gã đương nhiên cũng ở trong đám người, nghe được lời Bùi Thập Tam nói thì sắc mặt đại biến, Trần Xuân Hòa vừa đảo mắt qua đã thấy sắc mặt cha mình thay đổi cực lớn.
Tuy nàng ta kiêu căng nhưng cũng không phải ngu ngốc, hiểu rõ có thể tình huống khó giải quyết.
Cũng lập tức nhanh trí nói: "Là nó bắt nạt ta trước!"
"Ông không hỏi nguyên nhân đã muốn tìm người trách tội sao?"
Một tiểu nha đầu dối trá cũng dám nói ông cả vú lấp miệng em? Bùi Thập Tam sờ sờ cằm, xem ra đã lâu ông không đến Dương Châu, những kẻ này không còn biết đến Bùi Thập Tam là ai nữa.
"Đứa nhỏ nhà ta chịu ấm ức đương nhiên ta phải làm chủ rồi."
"Nguyên nhân là gì chưa bao giờ quan trọng, quan trọng là, đứa nhỏ nhà ta chịu ấm ức."
Cho nên chỉ cần đứa nhỏ nhà ngươi chịu ấm ức, không cần biết đúng sai đều phải đòi lại sao? Lần đầu tiên Trần Xuân Hòa gặp được người ngang ngược như vậy, còn làm ra vẻ đương nhiên hơn cả cô ả. Nếu nàng ta muốn xử lý ai thì còn phải tìm cái lý do sao, còn vị này đến cả lý do cũng không cần? Trần Xuân Hòa kinh ngạc cực kỳ, há to miệng nhìn Bùi Thập Tam đang mỉm cười.
Bùi Thập Tam sửa lại cổ tay áo.
"Bổn vương hỏi lại lần nữa, ngươi là đứa nhỏ nhà?"
Trong đám người, người Trần gia ta nhìn ngươi ngươi xem ta, sau đó đồng thời nhìn về phía gia chủ đương nhiệm Trần gia Trần Thanh Liên. Sắc mặt Trần Thanh Liên cũng không khác gì tên của gã, xanh đến biến đen, sợ hãi và kinh ngạc khó nén. Gã còn đang do dự, nhưng Bùi Thập Tam lại không có kiên nhẫn như vậy, y cúi đầu hỏi Tiểu Cửu: "Vừa rồi nó nói không để con ra khỏi thành Dương Châu?"
Tiểu Cửu gật đầu.
Bùi Thập Tam nói thẳng: "Vậy nó cũng đừng nghĩ đến chân của nó nữa." Y nghiêng đầu, lạnh nhạt nói với thị vệ: "Đừng để thấy máu, khiến con bé sợ sẽ có người tìm bổn vương tính sổ."
"Vâng." Thị vệ nhận lệnh, có hai người bước ra khỏi hàng, bước thẳng về phía Trần Xuân Hòa. Bùi Thập Tam nói chuyện căn bản là không kiêng dè bất kỳ kẻ nào, Trần Xuân Hòa nghe rất rõ ràng, không nghĩ đến chân? Lúc này nàng ta trực tiếp bị dọa đến choáng váng.
Thị vệ càng đi càng gần, người Trần gia cũng không còn thời gian do dự nữa, nếu đánh gãy chân Trần Xuân Hoà thì Trần gia nhất định sẽ thành trò cười ở Dương Châu!
"Vương gia, khoan đã!"
Trần Thanh Liên vội đẩy đám người, tiến lên.
Tất cả mọi người đều biết thân phận của Trần Xuân Hòa, chỉ là ở Dương Châu người Trần gia đã xưng vương xưng bá, bọn họ không dám hé răng, không ai dám lên tiếng cả. Hiện tại bọn họ trông thấy cuối cùng cũng chịu đối mặt với Bùi Thập Tam, hưng phấn trong mắt càng lúc càng dâng cao, bá vương Dương Châu đối đầu với tên hỗn đản Đại Chu! Trần Thanh Liên tiến lên, khom người: "Trần gia, Trần Thanh Liên, tham kiến Thập Tam Vương gia."
Bùi Thập Tam không thèm liếc mắt lấy một cái, mà bước chân thị vệ cũng không dừng, đã bắt được cánh tay Trần Xuân Hòa!
Lúc này Trần Xuân Hòa mới bừng tỉnh, giãy gịua kịch liệt, nhưng sao sức lực của cô ả có thể địch lại thị vệ? Cũng chỉ là càng chật vật thêm thôi.
"Cha cứu con, kẻ này muốn phế chân con, cha!"
Cuối cùng Trần Xuân Hòa cũng biết sợ.
Trần Thanh Liên thấy động tác của thị vệ không hề ngừng lại thì cũng nóng nảy: "Vương gia bớt giận, cũng chỉ là bọn trẻ cãi nhau thôi, tội gì phải vậy? Xin Vương gia cho chút mặt mũi, buông tha cho tiểu nữ!" Bùi Thập Tam bị chọc giận đến mức bật cười: "Cãi nhau giữa trẻ con? Trẻ con cãi nhau có thể khiến bổn vương không ra nổi thành Dương Châu?"
Rõ ràng là không để đứa trẻ kia ra ra khỏi được thành Dương Châu! Nếu biết là người nhà Thập Tam Vương gia, ai dám nói như vậy!
Trần Thanh Liên có khổ mà không thể nói, con gái khóc thút thít ở bên cạnh, gấp đến độ chỉ luôn miệng xin tha.
"Vương gia bớt giận, xin nể tình tiểu nữ còn nhỏ, tha cho con bé lần này đi!"
"Nó còn nhỏ? Đứa nhỏ nhà chúng ta còn nhỏ hơn so với nó! Nếu đây không phải đứa nhỏ nhà ta, theo tính khí ngang ngược của nữ nhi nhà ngươi, sợ là không chỉ là một đôi chân không thôi đâu!"
Trần Thanh Liên còn muốn nói nữa, sắc mặt Bùi Thập Tam đã lạnh đi: "Bổn vương đã cho ngươi cơ hội, ai kêu ngươi tham sống sợ chết, không dám đi ra, bổn vương đành phải đi tính sổ với trẻ con."
Biện pháp để phế đi chân người mà không cần thấy máu có rất nhiều, phế đi toàn bộ kinh mạch trên chân là được. Thị vệ bắt lấy chân Trần Xuân Hòa, nhẹ véo, Trần Xuân Hòa lập tức kêu lên: "Cha, cha, chân con đau quá, cha."
"Vương gia!"
Trần Thanh Liên lại tiến thêm một bước nữa: "Trắc phi của Đại hoàng tử chính là gia muội, xin Vương gia nể mặt Hoàng tử, tha cho tiểu nữ lần này đi!"
Bùi Thập Tam nâng mí mắt: "Ngươi là lôi mặt mũi Hoàng tử ra áp chế bổn vương?"
Trần Thanh Liên cắn răng nói: "Thảo dân không dám, chỉ là hy vọng Vương gia..."
"Hy vọng cái rắm!"
Bùi Thập Tam vung tay lên, tay áo kêu soàn soạt.
"Lúc bổn vương giương oai trên kim điện, Đại hoàng tử còn đang bú sữa đấy!"
Ông khom người ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, ấn đầu cô nhóc vào trong ngực, mặt không cảm xúc: "Tiếp tục, động tác nhanh nhẹn lên, kêu la khiến người ta đau cả đầu, đừng dọa sợ nha đầu nhà ta."
Hai thị vệ theo lệnh tăng nhanh tốc độ, cuối cùng Trần Xuân Hòa không kêu ra tiếng nổi nữa, trực tiếp bị đau đến hôn mê bất tỉnh.
Hồ không lớn, nước cũng không sâu, chỗ sâu nhất ước chừng cũng chỉ đến eo đứa nhỏ, trong làn nước xanh biếc có chép chép nhiều màu đang bơi lượn. Con cá kia cực kỳ xinh đẹp, dưới ánh sáng mặt trời lớp vảy của nó có thể óng ánh đến mức khiến mắt người xem hoa lên. Tiểu Chín rất thích, trông thấy đối diện của dựng một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong bỏ thức ăn cho cá, lập tức bước về phía đó.
"Đứng lại!"
"A!"
Tiếng gào và tiếng kêu đau cơ hồ là đồng thời vang lên, Tiểu Cửu tò mò quay đầu lại, lập tức thấy một vị tỷ tỷ mặc một bộ váy mùa xuân màu vàng nhạt đang ngồi dưới đất xoa đầu gối. Váy mùa xuân vốn mỏng, cho nên đã xuất hiện một vết rách. Tiểu Cửu duỗi tay ra đỡ cánh tay cô nương ta: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Ai là tỷ tỷ của ngươi!"
Trực tiếp hất tay nàng ra.
Người này đương nhiên là Trần Xuân Hòa.
Nàng ta vốn cũng không định làm gì tiểu Cửu, chỉ muốn giáp mặt hỏi vì sao lại khinh thường Dương Châu, Dương Châu cũng không chỉ có "sấu mã"! Ai ngờ mới bước đến trước mặt chân lại bước hụt chân mà té xuống, y phục đang yên lành bị hỏng rồi! Nhìn lại dưới chân, thế nhưng lại có một viên hạnh nhân đường tròn vo nằm đó! "Đây là hạnh nhân đường của ai?"
Tiểu Cửu phản xạ có điều kiện che túi tiền của mình lại.
"Chậc." Cố Vân ngồi trên cây gãi đầu, hình như ném đồ sai rồi?
Hạnh nhân đường trong miệng nhai đến kêu cục cục, thần nữ thích ăn, trên người hắn ta đương nhiên phải có, mùi vị ăn cũng không tệ.
Cú ngã này của Trần Xuân Hòa đương nhiên cũng thu hút được sự chú ý của mọi người, nhóm phu tử còn chưa lên tiếng, nhưng các cô nương tham gia thi khác đã sôi nổi nhìn về phía nàng ta. Ở Dương châu Trần gia chính là bá vương đất này, Trần Xuân Hòa thân là đích nữ, đương nhiên người khác sẽ biết nàng ta, trong nhất thời mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ chụm đầu lại bàn tán.
Đã bao giờ Trần Xuân Hòa phải chịu bị đối xử như vậy?
Thấy Tiểu Cửu che túi tiền lại thì lập tức đứng dậy: "Hay lắm, có phải do ngươi ném? Ngươi cố ý!"
Tiểu Cửu nhớ kỹ lời dặn của Bùi Phượng Khanh, hiện tại chỉ có một mình cô nhóc, cho nên lui về sau cách xa Trần Xuân Hòa mới đáp, "Không phải ta ném, ta có hạnh nhân đường, không sai, nhưng túi tiền của ta không bị hỏng, cũng không có rơi ra." Nói xong còn cởi túi tiền xuống, cầm trên tay lắc lắc cho Trần Xuân Hòa xem.
Trương ma ma thêu vịt con rất khéo, mỗi mũi đều rất sống động, tiểu cô nương cũng rất thích, cho nên đây vẫn là túi tiền thêu vịt con màu vàng nhạt như cũ.
Mọi người bàn tán khiến Trần Xuân Hòa phẫn nộ vô cùng.
"Ta mặc kệ, ta nói ngươi ném chính là ngươi ném, hiện tại ngươi lập tức xin lỗi ta ngay!"
"Xảy ra chuyện gì?"
Một nữ phu tử nhìn qua khoảng hơn ba mươi chen từ đám người ra, mặt tròn, trừng mắt, dáng vẻ trông có chút nghiêm túc. Trần Xuân Hòa và Tiểu Cửu đều chưa nói lời nào, đã có tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng kể lại chuyện vừa xảy ra một lần, nghe xong nữ phu tử lập tức tiến lên lấy túi tiền của Tiểu Cửu.
Bốn góc túi tiền đều không có vết rách, trả túi tiền lại cho Tiểu Cửu.
Nói với Trần Xuân Hòa: "Túi tiền của cô nương này không hề rách hay hở, lại nói, tuy rằng cô nương ấy đứng ở đây nhưng vừa rồi mọi người đều đứng đây, cũng không phải chỉ có mình nàng có hạnh nhân đường này, nàng không cần xin lỗi ngươi. Hiện tại chỉ còn non nửa canh giờ nữa là đến giờ thi, ngươi nên mau chóng trở về thay bộ y phục mới mới là chuyện đúng đắn."
Lời khóc nghe hơn còn chưa nói ra miệng đâu. Cho dù là do tiểu cô nương này vứt cũng chỉ trách mắt ngươi không tốt, sao phải xin lỗi?
Phu tử đương nhiên cũng biết Trần Xuân Hòa này, hơn nữa còn biết rõ thân phận của nàng ta. Nếu là ngày thường, dưới con mắt của công chúng, tuy rằng sẽ không công khai thiên vị nàng ta nhưng ít ra sẽ không nặng lời, nhưng hôm nay lại không giống. Vị này không nhìn ra thân phận, nhưng lại sở hữu thẻ bài màu vàng. Tuy rằng không biết trong nhà là người phương nào, nhưng đến cả Trần gia cũng không lấy được loại thẻ bài này.
Ở Dương châu này, Trần Xuân H1òa là kẻ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho dù chưa tiến vào Hoa Chi nhưng bên trong đã sớm sắp xếp xong, hôm nay cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi. Trong Hoa Chi này, trên thì đến phó Viện trưởng, dưới thì đến người quét rác, có ai là chưa nhận quà của Trần gia? Trần Xuân Hòa vốn dĩ hất cằm chờ tiểu Cửu xin lỗi, ai ngờ phu tử thế mà lại nói như vậy.
Lúc nhận quà thì không thấy tay run chút nào, hiện tại trở mặt không khỏi cũng quá nhanh đi!
Trần Xuân Hòa không ngốc, rõ ràng "con sói mắt trắng' này đang thiên vị con nhóc kia, lại liên tưởng đến lời nói lúc trước của Chu Mộng Hinh, vị này có thể là quý nhân trong cung, quý nhân trong cùng thì phải thiên vị nó? Trần gia chính là trời của Dương Châu!
"Bà là cái thá gì? Cút sang một bên!"
Nàng ta căn bản là không để vị phu tử này vào mắt, loại tép riu này, đợi xong việc lại xử lý bà ta. Ánh mắt nàng ta yên lặng nhìn tiểu Cửu, gằn từng chữ: "Hiện tại lập tức, lập tức xin lỗi ta, nếu ngươi không xin lỗi, ta khiến ngươi không ra nổi thành Dương Châu!"
Tiểu Cửu khó hiểu, dịu dàng nói: "Không ra được khỏi thành Dương Châu? Ngươi là muốn bắt nạt ta sao?"
Trần Xuân Hòa bị lời này của cô nhóc chọc tức đến ngã ngửa: "Không sai, nếu ngươi không xin lỗi, ta lập tức bắt nạt ngươi, ngươi mau xin lỗi ta!"
Tiểu Cửu lắc đầu: "Lại không phải ta vứt, vì sao muốn ta xin lỗi ngươi?" Lại xác định lại lần nữa: "Ngươi thật sự muốn bắt nạt ta?"
Hai mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ rất là chờ mong.
Trần Xuân Hòa đang phẫn nộ nên không phát hiện, nhưng Cố Vân đang ngồi trên cây cổ thụ lại nhận ra, động tác chuẩn bị ra tay khựng lại, tiếp tục ngốc tại chỗ xem xem thần nữ chuẩn bị làm gì.
Xem ra là thật sự không định xin lỗi.
Trần Xuân Hòa cắn răng: "Đúng, ta chính là muốn bắt nạt ngươi!"
Người nhà và người hầu đều không thể tiến vào khu trong, Trần Xuân Hòa lập tức muốn nhấc chân đi ra ngoài gọi người. Ai ngờ Tiểu Cửu còn nhanh hơn nàng ta một bước: "Này, ngươi muốn chạy trốn hả?" Tiểu Cửu không để ý đến nàng ta, chỉ chạy ra ngoài tìm người. Trần Xuân Hòa thấy thế lập tức đuổi theo, nhưng người xem kịch khác đương nhiên cũng ùn ùn bắt kịp.
Vị trí của Bùi Thập Tam rất dễ tìm, lương đình đối diện cửa chỉ có một mình ông ngồi đó, xung quanh có một vòng thị vệ đeo đao vây lấy, nhưng người khác chỉ dám ở gần đó, không ai dám lân la tiến lên bắt chuyện. Bùi Thập Tam cũng không để ý đến bọn họ, nhưng ánh mắt đó không có chút ảnh hưởng nào với ông, chỉ lo một mình uống rượu, dáng vẻ rất thích ý.
Bỗng nhiên vạt áo bị người kéo kéo.
Ông cúi đầu nhìn xuống, hai mắt lập tức trợn to: "Sao giờ này con đã ra rồi?" Bé con đang ngửa đầu mở to mắt nhìn ông không phải tiểu nha đầu của thằng nhóc tiểu Lục thì còn là ai được? Tiểu Cửu chớp chớp mắt, dứt khoát cáo trạng: "Thập Tam thúc, có người muốn bắt nạt con, nàng nói sẽ khiến con không ra nổi cửa thành Dương Châu."
Không đợi Bùi Thập Tam đáp lại đã tranh nói trước: "Con cách nàng ba bước, lúc xác định nàng muốn bắt nạt con thì lập tức đi tìm người, Thập Tam thúc, con làm đúng không?"
Tiểu cô nương nhớ rõ lời dặn của Bùi Phượng Khanh, không sai một chút nào.
"Đứa bé ngoan, con làm tốt lắm!"
Bùi Thập Tam vốn đang trong lúc nhàm chán, nếu không phải hai người kia đồng thời có việc, ông sẽ không lãng phí thời gian ở đây. Đang buồn ngủ lại có người đưa gối đầu đến, đương nhiên phải làm tốt! Cũng không cần hỏi kẻ nào có gan chó to như vậy, ắt hẳn chính là nha đầu có vẻ mặt hùng hổ ngang ngược đang chạy lại phía này rồi. Bùi Thập Tam đứng dậy: "Đây là đứa nhỏ nhà ai nha?"
Không một ai xung quanh lên tiếng.
Bùi Thập Tam cũng không vội, cười nói: "Không ra khỏi được thành Dương Châu? Thật ra bổn vương lại thấy lạ đấy, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, không để bổn vương ra được thành Dương Châu cơ đây? Hay là, chủ tử chân chính của thành Dương Châu này không còn phải là nhà họ Bùi?"
Một câu nói kiêu ngạo, Bùi Thập Tam thành công chụp xuống cái mũ muốn lập tân hoàng.
Trần Xuân Hòa mơ hồ cảm thấy lời này không đúng, nhưng lại không nhận ra được không nhận ra được ý tứ cụ thể. Trần Xuân Hòa là đích nữ Trần gia, là nữ nhi được sủng ái vô cùng, người hôm nay đưa nàng ta đến là gia chủ đương nhiệm của Trần gia, gã đương nhiên cũng ở trong đám người, nghe được lời Bùi Thập Tam nói thì sắc mặt đại biến, Trần Xuân Hòa vừa đảo mắt qua đã thấy sắc mặt cha mình thay đổi cực lớn.
Tuy nàng ta kiêu căng nhưng cũng không phải ngu ngốc, hiểu rõ có thể tình huống khó giải quyết.
Cũng lập tức nhanh trí nói: "Là nó bắt nạt ta trước!"
"Ông không hỏi nguyên nhân đã muốn tìm người trách tội sao?"
Một tiểu nha đầu dối trá cũng dám nói ông cả vú lấp miệng em? Bùi Thập Tam sờ sờ cằm, xem ra đã lâu ông không đến Dương Châu, những kẻ này không còn biết đến Bùi Thập Tam là ai nữa.
"Đứa nhỏ nhà ta chịu ấm ức đương nhiên ta phải làm chủ rồi."
"Nguyên nhân là gì chưa bao giờ quan trọng, quan trọng là, đứa nhỏ nhà ta chịu ấm ức."
Cho nên chỉ cần đứa nhỏ nhà ngươi chịu ấm ức, không cần biết đúng sai đều phải đòi lại sao? Lần đầu tiên Trần Xuân Hòa gặp được người ngang ngược như vậy, còn làm ra vẻ đương nhiên hơn cả cô ả. Nếu nàng ta muốn xử lý ai thì còn phải tìm cái lý do sao, còn vị này đến cả lý do cũng không cần? Trần Xuân Hòa kinh ngạc cực kỳ, há to miệng nhìn Bùi Thập Tam đang mỉm cười.
Bùi Thập Tam sửa lại cổ tay áo.
"Bổn vương hỏi lại lần nữa, ngươi là đứa nhỏ nhà?"
Trong đám người, người Trần gia ta nhìn ngươi ngươi xem ta, sau đó đồng thời nhìn về phía gia chủ đương nhiệm Trần gia Trần Thanh Liên. Sắc mặt Trần Thanh Liên cũng không khác gì tên của gã, xanh đến biến đen, sợ hãi và kinh ngạc khó nén. Gã còn đang do dự, nhưng Bùi Thập Tam lại không có kiên nhẫn như vậy, y cúi đầu hỏi Tiểu Cửu: "Vừa rồi nó nói không để con ra khỏi thành Dương Châu?"
Tiểu Cửu gật đầu.
Bùi Thập Tam nói thẳng: "Vậy nó cũng đừng nghĩ đến chân của nó nữa." Y nghiêng đầu, lạnh nhạt nói với thị vệ: "Đừng để thấy máu, khiến con bé sợ sẽ có người tìm bổn vương tính sổ."
"Vâng." Thị vệ nhận lệnh, có hai người bước ra khỏi hàng, bước thẳng về phía Trần Xuân Hòa. Bùi Thập Tam nói chuyện căn bản là không kiêng dè bất kỳ kẻ nào, Trần Xuân Hòa nghe rất rõ ràng, không nghĩ đến chân? Lúc này nàng ta trực tiếp bị dọa đến choáng váng.
Thị vệ càng đi càng gần, người Trần gia cũng không còn thời gian do dự nữa, nếu đánh gãy chân Trần Xuân Hoà thì Trần gia nhất định sẽ thành trò cười ở Dương Châu!
"Vương gia, khoan đã!"
Trần Thanh Liên vội đẩy đám người, tiến lên.
Tất cả mọi người đều biết thân phận của Trần Xuân Hòa, chỉ là ở Dương Châu người Trần gia đã xưng vương xưng bá, bọn họ không dám hé răng, không ai dám lên tiếng cả. Hiện tại bọn họ trông thấy cuối cùng cũng chịu đối mặt với Bùi Thập Tam, hưng phấn trong mắt càng lúc càng dâng cao, bá vương Dương Châu đối đầu với tên hỗn đản Đại Chu! Trần Thanh Liên tiến lên, khom người: "Trần gia, Trần Thanh Liên, tham kiến Thập Tam Vương gia."
Bùi Thập Tam không thèm liếc mắt lấy một cái, mà bước chân thị vệ cũng không dừng, đã bắt được cánh tay Trần Xuân Hòa!
Lúc này Trần Xuân Hòa mới bừng tỉnh, giãy gịua kịch liệt, nhưng sao sức lực của cô ả có thể địch lại thị vệ? Cũng chỉ là càng chật vật thêm thôi.
"Cha cứu con, kẻ này muốn phế chân con, cha!"
Cuối cùng Trần Xuân Hòa cũng biết sợ.
Trần Thanh Liên thấy động tác của thị vệ không hề ngừng lại thì cũng nóng nảy: "Vương gia bớt giận, cũng chỉ là bọn trẻ cãi nhau thôi, tội gì phải vậy? Xin Vương gia cho chút mặt mũi, buông tha cho tiểu nữ!" Bùi Thập Tam bị chọc giận đến mức bật cười: "Cãi nhau giữa trẻ con? Trẻ con cãi nhau có thể khiến bổn vương không ra nổi thành Dương Châu?"
Rõ ràng là không để đứa trẻ kia ra ra khỏi được thành Dương Châu! Nếu biết là người nhà Thập Tam Vương gia, ai dám nói như vậy!
Trần Thanh Liên có khổ mà không thể nói, con gái khóc thút thít ở bên cạnh, gấp đến độ chỉ luôn miệng xin tha.
"Vương gia bớt giận, xin nể tình tiểu nữ còn nhỏ, tha cho con bé lần này đi!"
"Nó còn nhỏ? Đứa nhỏ nhà chúng ta còn nhỏ hơn so với nó! Nếu đây không phải đứa nhỏ nhà ta, theo tính khí ngang ngược của nữ nhi nhà ngươi, sợ là không chỉ là một đôi chân không thôi đâu!"
Trần Thanh Liên còn muốn nói nữa, sắc mặt Bùi Thập Tam đã lạnh đi: "Bổn vương đã cho ngươi cơ hội, ai kêu ngươi tham sống sợ chết, không dám đi ra, bổn vương đành phải đi tính sổ với trẻ con."
Biện pháp để phế đi chân người mà không cần thấy máu có rất nhiều, phế đi toàn bộ kinh mạch trên chân là được. Thị vệ bắt lấy chân Trần Xuân Hòa, nhẹ véo, Trần Xuân Hòa lập tức kêu lên: "Cha, cha, chân con đau quá, cha."
"Vương gia!"
Trần Thanh Liên lại tiến thêm một bước nữa: "Trắc phi của Đại hoàng tử chính là gia muội, xin Vương gia nể mặt Hoàng tử, tha cho tiểu nữ lần này đi!"
Bùi Thập Tam nâng mí mắt: "Ngươi là lôi mặt mũi Hoàng tử ra áp chế bổn vương?"
Trần Thanh Liên cắn răng nói: "Thảo dân không dám, chỉ là hy vọng Vương gia..."
"Hy vọng cái rắm!"
Bùi Thập Tam vung tay lên, tay áo kêu soàn soạt.
"Lúc bổn vương giương oai trên kim điện, Đại hoàng tử còn đang bú sữa đấy!"
Ông khom người ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, ấn đầu cô nhóc vào trong ngực, mặt không cảm xúc: "Tiếp tục, động tác nhanh nhẹn lên, kêu la khiến người ta đau cả đầu, đừng dọa sợ nha đầu nhà ta."
Hai thị vệ theo lệnh tăng nhanh tốc độ, cuối cùng Trần Xuân Hòa không kêu ra tiếng nổi nữa, trực tiếp bị đau đến hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.