Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 36:

Thâu Thâu Na Na

21/09/2024

Trần Thanh Liên nghẹn họng nhìn trân trối Trần Xuân Hòa đã ngất đi, đúng là không thấy máu nhưng hai chân đã vặn vẹo không nỡ nhìn, cái chân này về sau không thể cứu chữa được rồi! Gã phẫn nộ nhìn Bùi Thập Tam đang cúi người buông tiểu Cửu xuống: "Nữ nhi của ta mới bảy tuổi, nó còn chưa trưởng thành, Vương gia lại hủy đi cả đời nó!"

"Thân là Vương gia là có thể coi rẻ mạng người như vậy sao!"

"Coi rẻ mạng người?"

Bùi Thập Tam xoay người, hai mắt lạnh lùng nhìn vào đôi mắt tựa như sắp phun ra lửa của Trần Thanh Liên, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng lơ đãng nói: "Nó chết rồi à?" Trần Thanh Liên còn chưa đáp lời, Bùi Thập Tam càng cười rộ hơn: "Bằng không bổn vương lại thêm một chút lửa, biến tội danh này thành sự thật, thế nào?"

"Ngài!"

Trần Thanh Liên bị Bùi Thập Tam dám cả gan làm loạn chọc cho tức giận đến độ nói không nên lời. Quan binh Tuần phòng căn bản chỉ để bài trí, xung quanh đều là binh lính nhưng lại không có một ai tiến lên, vậy là đủ hiểu thái độ của quan lại Dương Châu rồi! Trong lòng gã chỉ nghĩ từ đây truyền tin đến kinh thành mất bao lâu, cần phải trả giá như thế nào để Đại hoàng tử đích thân đến.

Tên hỗn đản Bùi Thập Tam này, ai dám tới, Đại hoàng tử lại dám phái ai đến!

Bùi Thập Tam thảnh thơi đáp: "Có phải đang nghĩ xem nên làm sao mời được Đại hoàng tử đến Dương Châu?" Trần Thanh Liên im lặng nhìn Bùi Thập Tam, dáng vẻ đã sớm liệu trước này của gã, chẳng lẽ đã chuẩn bị xong ở phía sau?

Bùi Thập Tam cười lạnh một tiếng, nói thẳng: "Yên tâm, rất mau nó sẽ tự mình đến, túi tiền thiếu một món lớn như vậy, không nghi ngờ gì chính là cắt thịt của nó, sao nó có thể không đến?"

Sắc mặt Trần Thanh Liên đại biến, "Ngươi muốn làm gì?"

Bùi Thập Tam nói với thị vệ: "Bắt lấy tất cả người Trần gia có mặt ở đây!"

Bọn thị vệ hành động theo lệnh, đứng mũi chịu sào chính là Trần Thanh Liên đang khiếp sợ, sau đó là những kẻ Trần gia đứng trong đám người không dám ra, bắt lấy không sót một ai, toàn bộ đều bị bắt ra trói thành một cục. Trần Thanh Liên đương nhiên không để yên, lớn tiếng nói: "Dựa vào đâu? Ta một không va chạm, hai không phạm pháp, cho dù ngươi là Vương gia thì ngươi cũng không thể vô duyên vô cớ bắt người như vậy!"

"Hoàng thượng bắt người còn phải tìm cái cớ đấy!"

"Ngươi chỉ dựa vào vui giận của bản thân mà bắt người, coi vương pháp thành cái gì hả?"

"Về sau ai còn dám xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi lại dám vô pháp vô thiên như vậy sao!"

Giọng nói Trần Thanh Liên cuồng loạn, cho dù Trần gia là bá vương ở Dương Châu nhưng mọi người cũng không có tâm tư xem náo nhiệt. Thứ nhất là có lòng thương hại với kẻ yếu, hai là như lời Trần Thanh Liên, hôm nay có Trần gia, sao có thể chắc ngày mai không đến phiên mình? Bùi Thập Tam này không phân đỏ xanh đen trắng đã trực tiếp bắt người, đúng là cũng quá…

Bùi Thập Tam không để ý đến Trần Thanh Liên đã giãy giụa đến mặt đỏ bừng, mà quét mắt về phía đám đông, những chỗ gã quét mắt qua mọi người đều im lặng cúi đầu, thế mà không ai dám đối diện với Bùi Thập Tam. Tầm mắt gã lại trở lại trên mặt Trần Thanh Liên, cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng không cần lại đảo loạn lòng người thế này, lúc nào thì bổn vương ra tay vô duyên vô cớ?"

Lời vừa dứt, mọi người đều là hai mặt nhìn nhau.

Đúng vậy, Bùi Thập Tam là tên hỗn đản không sai, ông để lại rất nhiều danh tiếng hoang đường ở Dương Châu cũng không sai, nhưng mỗi lần ông xử lý ai đều là có danh nghĩa đàng hoàng. Ngay cả Chu gia mấy ngày trước và Trần gia hôm nay, còn không biết là nguyên nhân gì đâu.

Bùi Thập Tam trở lại lương đình, nhấc vạt áo ngồi xuống: "Muốn lý do, bổn vương cho ngươi là được, đợi!"

Sau đó ông cúi đầu thì thầm với thị vệ bên cạnh vài câu, thị vệ gật đầu, bước nhanh đi ra ngoài.

Mọi người còn có gì không rõ đây? Ai cũng không rời đi, đứng tại chỗ chờ. Ngay cả Trần Thanh Liên cũng ngừng kêu khóc, rũ mắt, ánh mắt không ngừng lập lòe, chẳng lẽ Bùi Thập Tam này đã tìm được lý do bất lợi với nhà gã?

Tiểu nha đầu đứng bên cạnh Bùi Thập Tam, ngẩng đầu nhìn mọi người đột nhiên im lặng, kéo kéo ống tay áo Bùi Thập Tam, mềm mại nói: "Thập tam Thúc, bây giờ là đang làm gì thế ạ?" Bùi Thập Tam khom người bế cô nhóc đặt ngồi lên đùi ông, sau đó thì thầm vài câu, ánh mắt Tiểu Cửu lập tức sáng lên, hưng phấn nhìn ra phía cửa.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, đến khi mặt trời gần lên đến ngọn cây thì cuối cùng thị vệ đi ra ngoài lúc trước cũng xuất hiện ở cửa. Mọi người vội vã quay đầu lại, phía sau người kia thế mà lại có một tiểu công tử mặc cẩm y đi theo. Tiểu công tử kia đạp lên ánh mặt trời mà đến, gió mát vờn quanh thân như ánh trắng sáng, hấp dẫn sự chú ý của người khác nhưng lại không khiến người ta cay mắt.

Hay cho một thiếu niên lang nhẹ nhàng.

"Ca ca!"



Tiểu Cửu lập tức duỗi chân nhảy từ trên người Bùi Thập Tam xuống, như một viên đạn nhỏ nhằm hướng Bùi Phượng Khanh bắn tới. Bùi Phượng Khanh nhếch môi cười, khom người ôm tiểu Cửu đang hai mắt sáng lấp lánh vào lòng, từ tốn hỏi: "Có chịu ấm ức không?"

Mọi người: …

Đứa nhỏ nhà ngươi tung tăng nhảy nhót, chân của cô nương Trần gia thì phế rồi, tất cả người Trần gia đều bị bắt lấy, còn coi là chịu ấm ức sao?

Duỗi tay thân mật vòng trên cổ Bùi Phượng Khanh, hai mắt cong cong thành hình trăng non: "Không có, muội không quên một chút nào lời ca ca đã nói, nếu có người bắt nạt thì muội lập tức cách xa ba bước, sau đó quay về tìm người. Ca ca không ở đây nên muội đi tìm Thập Tam thúc, không bị bắt nạt chút nào cả!"

"Ca ca, muội làm tốt không?"

Ngẩng mặt xin khích lệ, Bùi Phượng Khanh không chút keo kiệt: "Làm rất tốt, về sau cũng phải như vậy."

Hắn ôm tiểu Cửu đã cảm thấy mỹ mãn đi đến đình hóng gió: "Thập Tam thúc."

Bùi Thập Tam không lên tiếng, hất cằm chỉ chỉ Trần Thanh Liên vẫn bị thị vệ bắt lấy: "Bổn vương không có kiên nhẫn với mấy thứ này nhất, con đi đi." Bùi Phượng Khanh gật đầu, nâng mắt nhìn về phía Trần Thanh Liên. Người này thế mà cũng gọi "Thập Tam thúc"? Chẳng lẽ cũng là người Hoàng gia? Trong nhất thời lòng Trần Thanh Liên loạn như ma, không đoán được Bùi Phượng Khanh sẽ làm gì.

Bùi Phượng Khanh buông tiểu Cửu xuống, bước đến trước mặt Trần Thanh Liên đang bị kiềm chế.

"Buông hắn ra."

Thị vệ làm việc theo lệnh, buông Trần Thanh Liên ra.

Trần Thanh Liên đứng thẳng lưng, nhưng cũng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, ngược lại vẻ mặt nặng nề nhìn Bùi Phượng Khanh. Người bắt gã chính là thị vệ thuộc sở hữu riêng của Bùi Thập Tam, tiên hoàng từng có lệnh, những thị vệ này chỉ nghe lời Bùi thập Tam, cho dù tương lai tân đế lên ngôi cũng có thể không nghe theo, thế nhưng thiếu niên này lại có thể ra lệnh cho bọn họ.

Hắn, là kẻ nào?

Bùi Phượng Khanh yên lặng nhìn Trần Thanh Liên, càng nhìn thì chân mày càng nhăn chặt. Đột nhiên hắn xoay người nói với đám người vẫn luôn đứng xem xung quanh.

"Đại Chu, trong cung cấp cho Dương Châu mười vạn lượng bạc để tu sửa đê điều, phòng nạn lũ lụt."

Tuy không rõ vì sao đột nhiên Bùi Phượng Khanh lại nhắc đến chuyện này, nhưng dường như tất cả mọi người ở đây đều biết đến sự kiện đó. Việc này cũng chưa qua bao lâu, Đại Chu năm ba trăm ba mươi mốt chính là năm ngoái. Dương Châu gần nước, trước mùa mưa mỗi năm đều phải tu sửa đê điều, chuyện này rất bình thường đối với người Dương Châu, nhưng mà, nhắc đến chuyện này làm gì?

Không giống với đám người đang nghi hoặc, Trần Thanh Liên lại là lập tức trừng lớn hai mắt, đến cả hô hấp cũng ngừng lại.

Bùi Phượng Khanh quay đầu lại nhìn Trần Thanh Liên: "Mười vạn lượng bạc, tám vạn vào túi Trần gia."

Mười vạn lượng bạc, tám vạn vào túi Trần gia? Từng trận tiếng hô kinh ngạc vang lên, tất cả đều nhìn về phía Trần Tranh Liên sắc mặt gã lúc này đã đại biến. Không ngờ đến lúc này gã cũng hô lên kinh ngạc như những người khác, kẻ này sao lại biết, hơn nữa còn biết rõ ràng như vậy! Mỗi năm Dương Châu đều phải tu sửa đê sông, năm trước Đại hoàng tử lại đòi có hơi nhiều, cho nên mới chặn món bạc kia lại.

Dù sao năm nào Dương Châu cũng phải sửa đê, đê sông vốn vững chắc, thiếu một năm cũng không xảy ra chuyện gì được.

Nhưng sao kẻ này lại biết rõ như vậy!

Căn bản là không cần Bùi Phượng Khanh nói rõ thêm, thái độ của Trần Thanh Liên đã đại biểu cho tất cả. Đê sông này chính là chuyện lớn của cuộc sống bá tánh, nếu lỡ như xảy ra bất chắc mà vỡ đê thì thành Dương Châu này sẽ thành ra cái gì! Tất cả mọi người đều phẫn nộ nhìn Trần Thanh Liên, lúc này Trần Thanh Liên mới bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu: "Ngươi nói bậy, đây là đang vu khống!"

Bùi Phượng Khanh nghiêng đầu, lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ màu lam nhạt, tiện tay mở một trang.

"Ngày chín tháng sáu, Trần gia ở phố tây, ba ngàn lượng bạc trắng."

"Ngày ba tháng bảy, tử lâu Hồng Thái hẻm Liễu Diệp, sáu ngàn hai trăm lượng bạc trắng."

"Ngày bảy tháng bảy..."



"Sao ngươi lại có sổ sách nhà ta!"

Không đợi Bùi phượng Khanh tiếp tục nói, Trần Thanh Liên đã trực tiếp kinh hãi lên tiếng. Bùi Phượng Khanh nhìn Trần Thanh Liên, cười nhu hòa: "Nói đến cũng phải cảm ơn Trần gia chủ dẫn sói vào nhà đấy."

"Ngươi có ý gì!"

Đây là sổ sách bí mật nhất trong nhà, trong tay gã có một quyển, trong tay Tổng quản có một cuốn, Tổng quản kia là người tuyệt đối trung thành, tuyệt đối không có khả năng là do y giao cuốn sổ này ra! Chẳng lẽ là cuốn trong tay gã bị trộm đi? Nhưng mà ai sẽ đi trộm sổ sách? Mật thất trong thư phòng, ngoại trừ nhi nữ ra thì đến cả phụ thân gã cũng không biết!

Bùi Phượng Khanh đột nhiên nói: "Dẫn đến."

Trần Thanh Liên khó hiểu ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Vệ Đông túm lấy cổ áo Chu Nhị phu nhân, trực tiếp kéo lên. Chu Nhị phu nhân căn bản không dám nhìn vào mắt Trần Thanh Liên, dẫn sói vào nhà, dẫn sói vào nhà mà! Trong đầu Trần Thanh Liên chỉ còn lại bốn chữ này, gần đây vào Trần gia, còn không phải là kẻ này!

"Là ngươi!"

Lúc này Bùi Phượng Khanh lại dễ nói chuyện khác thường, giơ sổ sách trong tay lên.

"Sổ này là do Chu Nhị phu nhân cho, còn về việc bà ta có được từ đâu thì Trần lão gia đại khái có thể đi hỏi nữ nhi của ngươi. Gần đây cô nương ta có phải qua lại thân thiết với Chu Mộng Hinh?"

Nghe được lời này, Trần Thanh Liên chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Cho nên, chính nữ nhi của gã hại gã?

Chu Nhị phu nhân căn bản là không dám nhìn Trần Thanh Liên, Trần gia có lòng tham không đáy, lấy của nhà bà ta nhiều đồ như vậy lại không cho được một lời chắc chắn, vẫn luôn lấp lửng như có như không. Nếu không phải tìm cho bản thân một bảo đảm, sao bà ta lại nảy ra ý niệm như vậy được? Kết quả mới vừa lấy được sổ sách lại bị kẻ này nẫng tay trên!

Trần Xuân Hòa đã ngất đi, hơn nữa đó là con gái thân sinh của gã, nhất định là do phụ nhân độc ác này lừa Xuân Hòa! Trần Thanh Liên hung hăng nhìn Chu Nhị phu nhân, nếu ánh mắt chứa đao thì Chu Nhị phu nhân đã sớm bị thiên đao vạn quả! Bùi Phượng Khanh rũ mi, mi dài quét một vòng, đột nhiên lại nói: "Trần lão gia biết tại sao đột nhiên nữ nhi nhà ngươi lại chọc phải nha đầu nhà ta không?"

Chẳng lẽ cũng có liên quan đến Chu gia?

Trần Thanh Liên nhìn chằm chằm Bùi Phượng Khanh.

Bùi Phượng Khanh gật đầu, Cố Vân bước từ trong đám người ra, trong tay xách Chu Mộng Hinh đang muốn bỏ trốn. Cố Vân ghìm Chu Mộng Hinh xuống, sau đó thuật lại từ đầu đến cuối đối thoại của nàng ta và Trần Xuân Hòa một lần. Nhất thời sắc mặt của Chu Nhị phu nhân và Trần Thanh Liên đồng thời đỏ lên, một người là sợ hãi, một người là tức giận đến cực điểm.

"Ta giết các ngươi, hai con tiện nhân này!"

Cuối cùng Trần Thanh Liên cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nhào đến chỗ Chu Mộng Hinh, nhấc chân đá một phát lên ngực nàng ta. Ngay lập tức chỗ bị đá trên ngực Chu Mộng Hinh xuất hiện một dấu giày, Chu Nhị phu nhân đương nhiên không nhịn được nữa, thét chói tai xông đến, hai người cấu xé loạn thành một cục.

Bùi Phượng Khanh khom người bế tiểu Cửu lên, lúc ngước mắt lên đảo qua người Trần gia đang bị áp chế, mỗi người đều là phẫn nộ vô cùng. Cái nhà này đã bị hai kẻ kia hủy hoại, sổ sách vừa lộ ra, chuyện phạm pháp của Trần gia còn giấu được chắc? Trần gia vừa ngã, kẻ hầu người hạ có thể sống tốt sao? Cho dù đã bị trói lại nhưng vẫn hận không thể ăn tươi nuốt sống hai mẹ con Chu thị!

Hắn cười khẽ.

"Đáng thương, đang yên lành lại gặp phải tai họa bất ngờ này, để cho bọn họ phát tiết một chút đi."

Thị vệ vâng lệnh, thả người Trần gia ra. Trong nháy mắt người Trần gia đã nhằm thẳng hướng Trần Thanh Liên và Chu Nhị phu nhân đang cấu xé thành một cục kia, lập tức có tiếng kêu chói tai của nữ tử truyền ra.

Một tay Bùi Phượng Khanh ấn cái đầu đang lộn xộn của tiểu Cửu xuống, một tay bảo vệ lỗ tai cô nhóc.

"Phát tiết xong thì đưa đến chỗ quan phủ, nên làm thế nào thì làm thế đó. Nếu hỏi ta là ai, cứ nói rõ là được."

Khóe miệng hơi mím lại, đồng tử màu nâu nhạt ánh lên ánh sáng lập lòe.

Đại ca, đã hai năm trôi qua, đệ đệ vô cùng nhớ mong cái ơn năm đó huynh ban tặng, không biết huynh có thích món quà này đệ đưa hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook