Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 37:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đám người xem náo nhiệt không những không tản đi mà ngược lại càng tụ tập đông hơn. Người của Trần gia lại bị bắt lấy lần nữa, nhìn thấy thảm trạng của Chu Nhị phu nhân và Chu Mộng Hinh, mọi người lại đua nhau hít một hơi.
Chu Mộng Hinh trực tiếp ngất xỉu vì bị Trần Thanh Liên do phẫn nộ mà dẫm đứt hai chân, trên thân không ít vết bầm xanh tím, khắp người chẳng có chỗ nào lành lặn. Nhưng so với tình trạng của Chu Nhị phu nhân thì tính ra nàng ta vẫn còn tốt hơn. Chu Nhị phu nhân đã bỏ mạng, vốn đang sống sờ sờ ở đó, lại bị đánh chết. Sau khi người của Trần gia bị bắt lại, Chu Nhị phu nhân nằm trên mặt đất không còn thở mà cả người bầm dập không nhìn ra hình dạng, ngay cả lỗ tai cũng bị cắn đứt một nửa.Người của Trần gia đã trút toàn bộ lửa giận lên hai người họ.
Trải qua lần này, không biết có còn giữ được mạng hay không, cho nên cần phải kéo hai kẻ sao chổi này chết cùng! Sau khi ba người Bùi Thập Tam, Bùi Phượng Khanh, Tiểu Cửu rời đi, Tuần phòng Dương Châu tiến lên kéo người đi, thế mà người của Trần gia vẫn không ngừng đấm đá Chu Nhị phu nhân đã không còn động đậy trên mặt đất.
Hôm nay là ngày thi của Hoa Chi, trong quá khứ, mỗi lần diễn ra kì thi, Lý đại nhân đều sẽ phái Tuần phòng đi đóng giữ, đã qua ngần ấy năm vẫn chưa từng xảy ra chuyện. Nhưng từ sáng nay mí mắt Lý đại nhân đã không ngừng giật, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra, tâm tình bất ổn đến mức không làm nổi chuyện gì, càng đừng nói đến việc tập trung tinh thần.
Cho đến khi lĩnh đội (người chỉ huy một nhóm người) hoang mang, rối loạn vọt vào, lúc này linh tính của ông như nói: cuối cùng cũng đến.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hôm nay là ngày trọng đại của Hoa Chi, chẳng lẽ ở bên kia có người làm loạn? Đúng là bên phía Hoa Chi kia xảy ra chuyện nhưng Lý đại nhân hoàn toàn không ngờ đến lại xảy ra chuyện lớn như vậy! Nghe xong lĩnh đội báo cáo lại, cả người Lý đại nhân đều kinh ngạc đến ngốc ra, chỉ cảm thấy cả đầu trống rỗng, ngây ngốc nói: "Ngươi nói người Trần gia đánh chết Chu Nhị phu nhân, tất cả người Trần gia đều bị bắt?"
"Người hạ lệnh chính là Lục hoàng tử?"
Cái này so với cái kia càng tàn nhẫn hơn, đến lúc cái cuối cùng rơi xuống đã khiến cho Lý đại nhân có cảm giác có phải hôm nay ông ta vẫn còn chưa tỉnh dậy hay không?
Lĩnh đội gật đầu.
"Khoan đã, ngươi để bản quan bình tĩnh trước đã." Ông ta nghiêng đầu ngẩn người nhìn kệ sách ở một bên.
Tuy rằng Chu Tĩnh Ngôn chỉ là một quan nhỏ chỉ to bằng hạt mè, cho dù không nhắc đến phủ Quốc công ở kinh thành thì Chu Nhị phu nhân cũng là mệnh phụ của triều đình, đâu phải nha đầu mua về, sao có thể nói đánh chết là đánh chết luôn? Còn có Trần gia kia, nhà này ở Dương Châu đã có căn cơ mấy trăm năm, là bá vương ở đất Dương Châu, mỗi quan viên đến Dương Châu đều phải đút lót Trần gia!
Trần gia có một nữ nhi làm trắc phi của Đại hoàng tử, sao có thể nói bắt là bắt luôn?
Còn có vấn đề cuối cùng!
Ông ta quay đầu hung hăng nhìn lĩnh đội, gằn từng chữ một, nói vô cùng rõ ràng.
"Ngươi chắc chắn, đó là Lục hoàng tử?"
Lục hoàng tử là ai? Đó là hòn ngọc quý trong tay của tiên đế! Nếu không phải đột nhiên thân thể của tiên đế không ổn, vị trí này không biết sẽ đến phiên ai ngồi đâu! Lúc trước khi nghe được tin tức Lục hoàng tử chết không biết đã có bao nhiêu người thổn thức đâu? Hiện tại ngươi con mẹ nó nói với ta, hắn không chết mà còn sống, đã thế còn ở thành Dương Châu làm ra một việc kia!
Động đến Trần gia nói rõ chính là muốn đối đầu với Đại hoàng tử còn gì!
Lúc ấy chuyện của Lục hoàng tử làm rùng beng đến quá lớn, tin hắn chết và tin Hoàng thượng tức giận thế nào chuyện đó đã truyền khắp mọi nơi, lĩnh đội đương nhiên cũng biết được, không nhịn được nuốt nước miếng: "Thuộc hạ luôn không ngừng xác thực với thị vệ của Thập Tam vương gia, hắn nói đó chính là Lục hoàng tử, không thể sai."
Chân Lý đại nhân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên ghế.
Diêm vương đánh nhau tiểu quỷ gặp họa, trời muốn giết ông mà!
Trước không nói đến Chu gia, trước sau gì người cũng do Trần gia đánh chết, có trách cũng sẽ không rơi đến trên đầu ông ta, quan trọng chính là Trần gia. Lúc trước nghe được tin Lục hoàng tử chết mọi người còn cảm thấy kì lạ, nhưng cùng lắm cũng chỉ than một câu người đi trà lạnh rồi thôi, nhưng bây giờ hắn không chết mà còn sống, lại còn đang ở Dương Châu, lại còn động đến người của Đại hoàng tử!
Trước mặt công chúng nói thẳng ra chuyện Trần gia phạm tội, chỉ cần một chuyện tham ô ngân lượng cứu tế này đã có thể phán Trần gia tội chết, đã chết nhiều người như vậy, ông ta cần phải đứng ra chủ trì công đạo, bằng không căn bản không bình ổn nổi sự phẫn nộ của dân chúng! Nhưng Trần gia kia lại là người của Đại hoàng tử, bạc kia tuyệt đối đã vào túi Đại hoàng tử!
Thế này phải phán thế nào đây?
Từ đây truyền tin về kinh thành, lại đợi kinh thành phái người đến hoặc là Đại hoàng tử tự mình đến, nói ít cũng mất đến một tháng! Vậy trong thời gian một tháng đó thì làm sao bây giờ? Làm sao mà kéo dài được thời gian đây, đừng nói đến Lục hoàng tử, chỉ vì Thập Tam vương gia kia, ai dám kéo đây? Lý đại nhân vô cùng chắc chắn, nếu ông ta dám kéo dài việc này nửa phần, thì Bùi Thập Tam nhất định sẽ giúp ông ta lấy cái mũ cánh chuồn trên đầu xuống!
Lý đại nhân cũng sắp điên luôn rồi, đồng tử cũng đều tan rã.
Lĩnh đội cũng biết chuyện này quá khó làm, một bên là Thập Tam vương gia và Lục hoàng tử, một bên là Đại hoàng tử, việc này rơi xuống đầu ai đều chỉ biết khóc mà thôi. Nên cũng không dám thúc giục, chỉ đợi tại chỗ.
Có lẽ mới chỉ qua một khắc (15 phút), cũng có thể đã trôi qua một canh giờ (2 tiếng), lĩnh đội đã sớm đứng đến tê dại cả người thì Lý đại nhân mới chậm rãi hoàn hồn, duỗi tay lau mặt một lượt, sau đó đứng dậy, sắc mặt đã trở nên kiên định.
"Thay quan phục, bản quan tự mình đi xét Trần gia!"
Lĩnh đội cẩn thận hỏi lại: "Ngài chắc chắn?"
Lý đại nhân gật đầu kiên định: "Chắc chắn!"
Tuy rằng hiện tại thế lực của Lục hoàng tử còn yếu, mà Đại hoàng tử đã sớm đứng vững trong triều nhưng Đại hoàng tử còn ở rất xa, chưa đợi người đến được đây thì cái mũ trên đầu ông ta đã không thể giữ nổi nữa rồi, càng đừng nói bên cạnh Lục hoàng tử còn có Thập Tam vương gia, có ai mà không sợ người kia chứ! Việc này xảy ra ở Dương Châu, cho dù thế nào ông ta cũng không trốn được.
Một bên là núi lửa bùng nổ, ngx xuống ắt xương cốt chẳng còn.
Một bên là vực sâu, chủ động nhảy xuống nói không chừng còn có đường sống nhỉ? Cho dù có một con đường sống mong manh cũng phải liều mạng!
"Đi Trần gia!"
Trần gia đã ở Dương Châu mấy trăm năm, khi mọi người lui tới Trần gia đều là nín thở ngưng thần không dám có bất kỳ chút khinh thường nào, dù là người của quan phủ cũng vậy. Trần gia cũng đã nhận được tin tức từ bên Hoa Chi kia, cửa lớn đóng chặt, đến cả một người gác cửa cũng không có. Lý đại nhân dẫn theo quan binh, sau khi gọi cửa không được thì trực tiếp phá cửa!
Nữ quyến la hét kinh sợ vì quan binh ngang ngược, khung cảnh này giống như cây đổ khỉ tan.
Bên phía Chu Tĩnh Ngôn đương nhiên cũng nhận được tin tức.
Từ sau ngày Chu thị mang theo Chu Mộng Hinh trở về nhà mẹ đẻ, Chu Tĩnh Ngôn cũng chỉ coi như không có người này, căn bản là không phái người đi Nguyễn gia hỏi thăm, là người kia vô tình trước! Bên kia Lý đại nhân không gặp được người, những người khác có gấp cũng không giúp được gì, truyền tin về kinh cũng cần có thời gian, không làm gì được nên Chu Tĩnh Ngôn chỉ đơn giản ngây người ở nhà, không ra khỏi cửa.
Dù sao Bùi Thập Tam sẽ đến lần thứ hai, đến lúc đó ắt sẽ biết được là xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thế nào Chu Tĩnh Ngôn cũng không ngờ đến lần thứ hai đến lại bất ngờ như vậy, liên lụy lớn như vậy, đến mạng cũng mất! Lúc tin tức đến ông ta đang ở trong nhà nghe hí kịch, lúc nghe thấy tin này thì cả người đều lăn từ trên ghế xuống! Phu nhân đã chết, con gái thì tàn phế, Trần gia bị hai mẹ con các nàng làm hại cửa nát nhà tan, đã bị xét nhà…
Cả người Chu Tĩnh Ngôn đều choáng váng, hoàn toàn không hiểu, tại sai chỉ mới mấy ngày mà hai mẹ con lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Hí khúc đã sớm ngừng, nhóm người hầu cũng đều im lặng, không biết qua bao lâu, gã sai vặt gác cổng vội vã chạy vào: "Lão gia, người Nguyễn gia đến, còn mang theo cô nương, nên làm thế nào ạ?" Chỗ dựa của Nguyễn gia chính là Trần gia, hiện tại Trần gia đã bại, hơn nữa còn là do con gái và cháu gái ngoại nhà mình gây ra.
Hiện tại Nguyễn gia đã hoang mang lo sợ, đương nhiên lập tức nhớ đến Chu Tĩnh Ngôn!
Chu Tĩnh Ngôn lập tức đứng thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng gã sai vặt: "Không mở!"
"Cái gì?"
Gã sai vặt lập tức ngẩn cả người.
Chu Tĩnh ngôn cắn răng: "Không mở cửa! Tuyệt đối không cho người Nguyễn gia vào cửa, cô nương cũng không cho!" Trần gia chính là người của Đại hoàng tử, hiện tại bị hai mẹ con họ hại thành ra thế này, một khi Đại hoàng tử biết chuyện nhất định sẽ nổi giận, không phải hắn ta thì là Nguyễn gia! Nhà mình tốt xấu gì còn có danh Quốc công, nếu khéo léo một phen thì còn có đường sống, còn Nguyễn gia hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Chu Tĩnh Ngôn còn chưa biết việc của Lục hoàng tử, cả đầu đều là về phía Đại hoàng tử.
"Thất thần ra đó làm gì! Đi kêu người Nguyễn gia cút, không được bước qua cửa Chu gia ta!"
Gã sai vặt bị dáng vẻ cắn răng dữ tợn của Chu Tĩnh Ngôn dọa sợ nhảy dựng lên, vội lên tiếng đáp lời rồi chạy như bay ra ngoài.
Sau khi gã sai vặt dời khỏi Chu Tĩnh Ngôn liền rũ mắt đứng tại chỗ, người hầu xung quanh không một ai dám lên tiếng. Ước chừng trôi qua một khắc thì gã sai vặt lại chạy về: "Lão gia, người Nguyễn gia đã đi rồi, nhưng mà bọn họ lại ném cô nương ở trước cửa! Cả người cô nương đều bị thương, hiện tại còn chưa tỉnh, lão gia, phải làm sao bây giờ?"
Chu Tĩnh Ngôn ngơ ngẩn: "Hinh nhi ở cửa?"
"Vâng!"
Hai mắt Chu Tĩnh Ngôn trừng lớn, phiếm hồng, giãy giụa, hồi lâu sau mới nhắm mắt bất lực.
"Đưa cô nương đến tòa nhà ở ngoại thành trị liệu, sau khi tính mạng không còn đáng ngại thì, thì đưa nó đến am ni cô đi..."
Chu Mộng Hinh trực tiếp ngất xỉu vì bị Trần Thanh Liên do phẫn nộ mà dẫm đứt hai chân, trên thân không ít vết bầm xanh tím, khắp người chẳng có chỗ nào lành lặn. Nhưng so với tình trạng của Chu Nhị phu nhân thì tính ra nàng ta vẫn còn tốt hơn. Chu Nhị phu nhân đã bỏ mạng, vốn đang sống sờ sờ ở đó, lại bị đánh chết. Sau khi người của Trần gia bị bắt lại, Chu Nhị phu nhân nằm trên mặt đất không còn thở mà cả người bầm dập không nhìn ra hình dạng, ngay cả lỗ tai cũng bị cắn đứt một nửa.Người của Trần gia đã trút toàn bộ lửa giận lên hai người họ.
Trải qua lần này, không biết có còn giữ được mạng hay không, cho nên cần phải kéo hai kẻ sao chổi này chết cùng! Sau khi ba người Bùi Thập Tam, Bùi Phượng Khanh, Tiểu Cửu rời đi, Tuần phòng Dương Châu tiến lên kéo người đi, thế mà người của Trần gia vẫn không ngừng đấm đá Chu Nhị phu nhân đã không còn động đậy trên mặt đất.
Hôm nay là ngày thi của Hoa Chi, trong quá khứ, mỗi lần diễn ra kì thi, Lý đại nhân đều sẽ phái Tuần phòng đi đóng giữ, đã qua ngần ấy năm vẫn chưa từng xảy ra chuyện. Nhưng từ sáng nay mí mắt Lý đại nhân đã không ngừng giật, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra, tâm tình bất ổn đến mức không làm nổi chuyện gì, càng đừng nói đến việc tập trung tinh thần.
Cho đến khi lĩnh đội (người chỉ huy một nhóm người) hoang mang, rối loạn vọt vào, lúc này linh tính của ông như nói: cuối cùng cũng đến.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hôm nay là ngày trọng đại của Hoa Chi, chẳng lẽ ở bên kia có người làm loạn? Đúng là bên phía Hoa Chi kia xảy ra chuyện nhưng Lý đại nhân hoàn toàn không ngờ đến lại xảy ra chuyện lớn như vậy! Nghe xong lĩnh đội báo cáo lại, cả người Lý đại nhân đều kinh ngạc đến ngốc ra, chỉ cảm thấy cả đầu trống rỗng, ngây ngốc nói: "Ngươi nói người Trần gia đánh chết Chu Nhị phu nhân, tất cả người Trần gia đều bị bắt?"
"Người hạ lệnh chính là Lục hoàng tử?"
Cái này so với cái kia càng tàn nhẫn hơn, đến lúc cái cuối cùng rơi xuống đã khiến cho Lý đại nhân có cảm giác có phải hôm nay ông ta vẫn còn chưa tỉnh dậy hay không?
Lĩnh đội gật đầu.
"Khoan đã, ngươi để bản quan bình tĩnh trước đã." Ông ta nghiêng đầu ngẩn người nhìn kệ sách ở một bên.
Tuy rằng Chu Tĩnh Ngôn chỉ là một quan nhỏ chỉ to bằng hạt mè, cho dù không nhắc đến phủ Quốc công ở kinh thành thì Chu Nhị phu nhân cũng là mệnh phụ của triều đình, đâu phải nha đầu mua về, sao có thể nói đánh chết là đánh chết luôn? Còn có Trần gia kia, nhà này ở Dương Châu đã có căn cơ mấy trăm năm, là bá vương ở đất Dương Châu, mỗi quan viên đến Dương Châu đều phải đút lót Trần gia!
Trần gia có một nữ nhi làm trắc phi của Đại hoàng tử, sao có thể nói bắt là bắt luôn?
Còn có vấn đề cuối cùng!
Ông ta quay đầu hung hăng nhìn lĩnh đội, gằn từng chữ một, nói vô cùng rõ ràng.
"Ngươi chắc chắn, đó là Lục hoàng tử?"
Lục hoàng tử là ai? Đó là hòn ngọc quý trong tay của tiên đế! Nếu không phải đột nhiên thân thể của tiên đế không ổn, vị trí này không biết sẽ đến phiên ai ngồi đâu! Lúc trước khi nghe được tin tức Lục hoàng tử chết không biết đã có bao nhiêu người thổn thức đâu? Hiện tại ngươi con mẹ nó nói với ta, hắn không chết mà còn sống, đã thế còn ở thành Dương Châu làm ra một việc kia!
Động đến Trần gia nói rõ chính là muốn đối đầu với Đại hoàng tử còn gì!
Lúc ấy chuyện của Lục hoàng tử làm rùng beng đến quá lớn, tin hắn chết và tin Hoàng thượng tức giận thế nào chuyện đó đã truyền khắp mọi nơi, lĩnh đội đương nhiên cũng biết được, không nhịn được nuốt nước miếng: "Thuộc hạ luôn không ngừng xác thực với thị vệ của Thập Tam vương gia, hắn nói đó chính là Lục hoàng tử, không thể sai."
Chân Lý đại nhân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên ghế.
Diêm vương đánh nhau tiểu quỷ gặp họa, trời muốn giết ông mà!
Trước không nói đến Chu gia, trước sau gì người cũng do Trần gia đánh chết, có trách cũng sẽ không rơi đến trên đầu ông ta, quan trọng chính là Trần gia. Lúc trước nghe được tin Lục hoàng tử chết mọi người còn cảm thấy kì lạ, nhưng cùng lắm cũng chỉ than một câu người đi trà lạnh rồi thôi, nhưng bây giờ hắn không chết mà còn sống, lại còn đang ở Dương Châu, lại còn động đến người của Đại hoàng tử!
Trước mặt công chúng nói thẳng ra chuyện Trần gia phạm tội, chỉ cần một chuyện tham ô ngân lượng cứu tế này đã có thể phán Trần gia tội chết, đã chết nhiều người như vậy, ông ta cần phải đứng ra chủ trì công đạo, bằng không căn bản không bình ổn nổi sự phẫn nộ của dân chúng! Nhưng Trần gia kia lại là người của Đại hoàng tử, bạc kia tuyệt đối đã vào túi Đại hoàng tử!
Thế này phải phán thế nào đây?
Từ đây truyền tin về kinh thành, lại đợi kinh thành phái người đến hoặc là Đại hoàng tử tự mình đến, nói ít cũng mất đến một tháng! Vậy trong thời gian một tháng đó thì làm sao bây giờ? Làm sao mà kéo dài được thời gian đây, đừng nói đến Lục hoàng tử, chỉ vì Thập Tam vương gia kia, ai dám kéo đây? Lý đại nhân vô cùng chắc chắn, nếu ông ta dám kéo dài việc này nửa phần, thì Bùi Thập Tam nhất định sẽ giúp ông ta lấy cái mũ cánh chuồn trên đầu xuống!
Lý đại nhân cũng sắp điên luôn rồi, đồng tử cũng đều tan rã.
Lĩnh đội cũng biết chuyện này quá khó làm, một bên là Thập Tam vương gia và Lục hoàng tử, một bên là Đại hoàng tử, việc này rơi xuống đầu ai đều chỉ biết khóc mà thôi. Nên cũng không dám thúc giục, chỉ đợi tại chỗ.
Có lẽ mới chỉ qua một khắc (15 phút), cũng có thể đã trôi qua một canh giờ (2 tiếng), lĩnh đội đã sớm đứng đến tê dại cả người thì Lý đại nhân mới chậm rãi hoàn hồn, duỗi tay lau mặt một lượt, sau đó đứng dậy, sắc mặt đã trở nên kiên định.
"Thay quan phục, bản quan tự mình đi xét Trần gia!"
Lĩnh đội cẩn thận hỏi lại: "Ngài chắc chắn?"
Lý đại nhân gật đầu kiên định: "Chắc chắn!"
Tuy rằng hiện tại thế lực của Lục hoàng tử còn yếu, mà Đại hoàng tử đã sớm đứng vững trong triều nhưng Đại hoàng tử còn ở rất xa, chưa đợi người đến được đây thì cái mũ trên đầu ông ta đã không thể giữ nổi nữa rồi, càng đừng nói bên cạnh Lục hoàng tử còn có Thập Tam vương gia, có ai mà không sợ người kia chứ! Việc này xảy ra ở Dương Châu, cho dù thế nào ông ta cũng không trốn được.
Một bên là núi lửa bùng nổ, ngx xuống ắt xương cốt chẳng còn.
Một bên là vực sâu, chủ động nhảy xuống nói không chừng còn có đường sống nhỉ? Cho dù có một con đường sống mong manh cũng phải liều mạng!
"Đi Trần gia!"
Trần gia đã ở Dương Châu mấy trăm năm, khi mọi người lui tới Trần gia đều là nín thở ngưng thần không dám có bất kỳ chút khinh thường nào, dù là người của quan phủ cũng vậy. Trần gia cũng đã nhận được tin tức từ bên Hoa Chi kia, cửa lớn đóng chặt, đến cả một người gác cửa cũng không có. Lý đại nhân dẫn theo quan binh, sau khi gọi cửa không được thì trực tiếp phá cửa!
Nữ quyến la hét kinh sợ vì quan binh ngang ngược, khung cảnh này giống như cây đổ khỉ tan.
Bên phía Chu Tĩnh Ngôn đương nhiên cũng nhận được tin tức.
Từ sau ngày Chu thị mang theo Chu Mộng Hinh trở về nhà mẹ đẻ, Chu Tĩnh Ngôn cũng chỉ coi như không có người này, căn bản là không phái người đi Nguyễn gia hỏi thăm, là người kia vô tình trước! Bên kia Lý đại nhân không gặp được người, những người khác có gấp cũng không giúp được gì, truyền tin về kinh cũng cần có thời gian, không làm gì được nên Chu Tĩnh Ngôn chỉ đơn giản ngây người ở nhà, không ra khỏi cửa.
Dù sao Bùi Thập Tam sẽ đến lần thứ hai, đến lúc đó ắt sẽ biết được là xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thế nào Chu Tĩnh Ngôn cũng không ngờ đến lần thứ hai đến lại bất ngờ như vậy, liên lụy lớn như vậy, đến mạng cũng mất! Lúc tin tức đến ông ta đang ở trong nhà nghe hí kịch, lúc nghe thấy tin này thì cả người đều lăn từ trên ghế xuống! Phu nhân đã chết, con gái thì tàn phế, Trần gia bị hai mẹ con các nàng làm hại cửa nát nhà tan, đã bị xét nhà…
Cả người Chu Tĩnh Ngôn đều choáng váng, hoàn toàn không hiểu, tại sai chỉ mới mấy ngày mà hai mẹ con lại có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Hí khúc đã sớm ngừng, nhóm người hầu cũng đều im lặng, không biết qua bao lâu, gã sai vặt gác cổng vội vã chạy vào: "Lão gia, người Nguyễn gia đến, còn mang theo cô nương, nên làm thế nào ạ?" Chỗ dựa của Nguyễn gia chính là Trần gia, hiện tại Trần gia đã bại, hơn nữa còn là do con gái và cháu gái ngoại nhà mình gây ra.
Hiện tại Nguyễn gia đã hoang mang lo sợ, đương nhiên lập tức nhớ đến Chu Tĩnh Ngôn!
Chu Tĩnh Ngôn lập tức đứng thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng gã sai vặt: "Không mở!"
"Cái gì?"
Gã sai vặt lập tức ngẩn cả người.
Chu Tĩnh ngôn cắn răng: "Không mở cửa! Tuyệt đối không cho người Nguyễn gia vào cửa, cô nương cũng không cho!" Trần gia chính là người của Đại hoàng tử, hiện tại bị hai mẹ con họ hại thành ra thế này, một khi Đại hoàng tử biết chuyện nhất định sẽ nổi giận, không phải hắn ta thì là Nguyễn gia! Nhà mình tốt xấu gì còn có danh Quốc công, nếu khéo léo một phen thì còn có đường sống, còn Nguyễn gia hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Chu Tĩnh Ngôn còn chưa biết việc của Lục hoàng tử, cả đầu đều là về phía Đại hoàng tử.
"Thất thần ra đó làm gì! Đi kêu người Nguyễn gia cút, không được bước qua cửa Chu gia ta!"
Gã sai vặt bị dáng vẻ cắn răng dữ tợn của Chu Tĩnh Ngôn dọa sợ nhảy dựng lên, vội lên tiếng đáp lời rồi chạy như bay ra ngoài.
Sau khi gã sai vặt dời khỏi Chu Tĩnh Ngôn liền rũ mắt đứng tại chỗ, người hầu xung quanh không một ai dám lên tiếng. Ước chừng trôi qua một khắc thì gã sai vặt lại chạy về: "Lão gia, người Nguyễn gia đã đi rồi, nhưng mà bọn họ lại ném cô nương ở trước cửa! Cả người cô nương đều bị thương, hiện tại còn chưa tỉnh, lão gia, phải làm sao bây giờ?"
Chu Tĩnh Ngôn ngơ ngẩn: "Hinh nhi ở cửa?"
"Vâng!"
Hai mắt Chu Tĩnh Ngôn trừng lớn, phiếm hồng, giãy giụa, hồi lâu sau mới nhắm mắt bất lực.
"Đưa cô nương đến tòa nhà ở ngoại thành trị liệu, sau khi tính mạng không còn đáng ngại thì, thì đưa nó đến am ni cô đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.