Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 38:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Trần gia là đệ nhất gia tộc ở Dương Châu, xét nhà cũng không phải chỉ đơn giản tra xét tất cả đồ trong nhà là xong, còn phải đối chiếu kiểm tra sổ sách, phái người đi các thương hộ, điền trang, hộ tá điền dưới tay Trần gia thu hết đồ đạc lại. Nếu sổ sách không khớp còn phải đi các nhà thân thích, họ hàng, bạn bè hỏi một lượt, nếu bị phát hiện ra giấu riêng, không thể thoát được tội liên đới.
Vì vậy cho dù Lý đại nhân có lòng, sau khi bận bịu xong thì cũng đã qua hơn năm ngày. Cuối cùng cũng xét xong đồ đạc, Lý đại nhân nhìn sổ sách trong tay lại là mặt ủ mày chau, thở dài một tiếng. Mấy ngày nay lĩnh đội vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý đại nhân, thấy ông thở dài thì tự cho là phải hỏi: "Đại nhân là cảm thấy Trần gia thu thuế dân quá cao?"
"Hiện tại kẻ ác đã có người xử lý, hà tất ngài phải thở dài?"
Nói xong còn tràn đầy sợ hãi mà liếc nhìn sổ sách một hồi, mấy thứ đồ cổ này nọ thì khỏi nói đi, chỉ tính đến bạc trắng đã có hơn bốn mươi vạn lượng! Hơn nữa còn có những thứ còn đáng giá hơn, củ cải của Trần gia phải đến hơn một trăm vạn lượng bạc trắng! Đây là cái lý gì? Cả đời lĩnh đội còn chưa chắc kiếm được một hạt cát trong sa mạc này đâu!
"Đồ không có kiến thức!"
Ông ta không chút suy nghĩ đã nện quyển sổ trong tay lên đầu hắn.
"Trần gia ở Dương Châu đã nhiều năm như vậy mà chỉ có chút bạc này, ngươi đang mơ đấy à?"
"Vậy mà còn ít sao?"
Cả người lĩnh đội đều choáng váng, thế này còn ít?
Hai mắt Lý đại nhân trừng lớn: "Dương Châu là nơi nào hả? Là nơi giàu có nhất thiên hạ! Làm tri huyện ba năm nghèo cũng có đến mười vạn lượng bạc trắng, Trần gia ở Dương Châu nhiều năm như vậy, mà có chút tiền này?"
"Vậy, vậy tiền đi đâu rồi? Không phải chúng ta đã thu tất cả tiền lại rồi sao....."
Còn có thể đi đâu, đương nhiên là ở trong tay Đại hoàng tử! Ban đầu Lý đại nhân còn cho rằng quan hệ giữa Trần gia và Đại hoàng tử không chặt chẽ bao nhiêu, hiện tại xem ra đó đúng là nằm mơ. Ông ta lại lắc đầu thở dài lần nữa, không cần nghĩ xa vời thêm gì, con đường này e là chỉ có thể tiếp tục đi đến cùng!
"Đi thôi, đến biệt viện của Thập Tam Vương gia."
Thời gian năm ngày, một nhóm bồ câu có tốc độ nhanh nhất đã được gửi đến kinh thành, bay vào phủ đệ các nhà và hoàng cung. Sau khi tất cả mọi người chấn động rồi đi xác minh tính chính xác tuyệt đối từ nơi truyền ra tin tức xong, mọi người lại ngây ngẩn lần nữa. Lục hoàng tử không chết? Người còn đang ở Dương Châu, hơn nữa còn bẻ đi "một cánh tay" của Đại hoàng tử?
Trong nhất thời tâm tư các nhà đều không giống nhau.
Trung lập đương nhiên không có lo lắng gì, những hoàng tử khác thì bắt đầu suy xét xem có thể mượn sức Lục hoàng tử hay không? Hoặc là hiện tại Lục hoàng tử ra tay với Đại hoàng tử, có thể đến ngày nào đó sẽ đến lượt mình hay không? Trước hết không bàn đến tâm tư của người khác, Đại hoàng tử Bùi Phượng Lâm tức giận đến mức ném luôn chén trà trong tay ngay lúc đó.
"Lúc trước lão nhị và lão tam đã bảo đảm với ta thế nào! Người của bọn họ đều là một lũ ăn không làm!"
Lúc trước vì để né tránh sự điều tra của Hoàng thượng, Đại hoàng tử dẫn đầu thu người lại, việc tìm thi thể của Bùi Phượng Khanh rơi lên người Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, hôm nay lại trách đến trên đầu hai người kia? Có thể tiến vào thư phòng đều là tâm phúc, bọn họ đương nhiên đều hiểu, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Khi Đại hoàng tử bạo phát lửa giận thì ai cũng không chịu nổi.
"Điện hạ!"
Giọng nói thảm thiết của nữ tử vang lên ngoài cửa, Bùi Phượng Lâm hơi khựng lại mới giơ tay.
Một thiếu phụ mới xấp xỉ hai mươi lảo đảo tiền từ cửa vào, khuôn mặt xinh đẹp bị nước mắt che phủ, đôi mắt đẫm lệ hàm chứa không biết bao nhiêu là thê lương và ấm ức: "Điện hạ, cầu xin người cứu Trần gia!" Than lên một tiếng thê lương xong thì lập tức phù phục ở dưới gối Bùi Phượng Lâm, nàng chỉ cúi đầu rơi lệ, để lộ cần cần mỹ lệ lại yếu ớt.
Bùi Phượng Lâm khom người nâng nàng ta dậy, khuôn mặt u sầu: "Ta đã biết việc này, không phải ta không muốn cứu mà là cho dù bây giờ ta có lập tức chạy đến Dương Châu thì cũng đã muộn rồi."
"Hơn nữa, chỉ e phía phụ hoàng cũng đã biết, còn chưa rõ phụ hoàng có tính toán thế nào."
Hiện tại còn chưa rõ Lục đệ thế nào nhưng vẫn còn Thập Tam thúc ở đó đấy. Người Trần gia đắc tội với Thập Tam thúc, cho dù không có Lục đệ thêm vào thì Trần gia cũng không giữ nổi mạng. Người bên kia không đắc tội nổi Thập Tam thúc, lôi kéo cũng không được, sao Trần trắc phi có thể không biết việc này? Nhưng nàng ta vẫn muốn thử một lần, cũng là hy vọng người trước mặt này có thể nhớ đến tình cảm ngày xưa.
Nhưng hiện tại xem ra...
Hốc mắt Trần Trắc phi dần dần đỏ lên, nước mắt như hoa chạy dọc theo hai gò má, nàng ta ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Lâm, thê lương nói: "Trần gia đắc tội với Thập Tam thúc đương nhiên là chết không hết tội, nhưng đó rốt cuộc vẫn là nhà của thần thiếp, thần thiếp lớn lên ở đó, không thể phụng dưỡng trước sau cho cha mẹ đã là bất hiếu, hiện tại càng là không rõ sống chết..."
Nói đến đây thì đã nghẹn ngào không nói tiếp được.
"Thần thiếp thật sự, thật sự là..."
Trần trắc phi được sủng ái, một là bởi vì Trần gia, hai là cũng vì bản thân nàng ta có dung mạo xuất chúng, trời sinh đã có ba phần nhu nhược, cho dù là mỉm cười cũng sẽ khiến người sinh ra thương tiếc, dáng vẻ nước mắt giàn giụa lúc này lại càng tăng thêm mấy phần sầu bi, trong lúc mông lung ấy lại hận không thể đào tim móc phổi ra cho nàng ta xem. Bùi Phượng Lâm ngây ngẩn nhìn Trần Trắc phi, không cầm lòng được gọi: "Vãn Vãn..."
Vãn Vãn là nhũ danh khi còn là khuê nữ của Trần trắc phi.
Trần trắc phi thuận thế nhào vào trong ngực của Bùi Phượng Lâm: "Vãn Vãn cũng biết điện hạ có chỗ khó xử, đương nhiên không dám nói bừa cái gì, chỉ xin điện hạ cho Vãn Vãn trở về Dương Châu một chuyến. Nếu cha mẹ và tộc nhân vẫn còn, dù là xung quân hay vào nhà lao, chỉ cần giữ lại một mạng là được. Nếu đã không còn, Vãn Vãn cũng tiện bề thu liệm hài cốt của bọn họ..."
Bùi Phượng Lâm gắt gao ôm lấy Trần trắc phi trong lòng, nhưng miệng lại không nói lời nào.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Trắc phi hiện lên tàn khốc, gương mặt căng thẳng, nàng ta cắn chặt răng, một hồi lâu sau mới dịu dàng nói: "Trần gia đã ở Dương Châu nhiều năm như vậy, cho dù đã bị xét nhà thì vẫn có chỗ không bị phát hiện. Nếu thần thiếp đi, có thể tìm ra mấy thứ kia, cũng coi như là tận chút sức lực yếu ớt cuối cùng cho điện hạ....."
Bùi Phượng Lâm đỡ lấy bả vai gầy yếu của Trần trắc phi, ánh mắt nhìn nàng sáng quắc.
"Sao có thể nhẫn tâm để một mình nàng đi đây, nàng yên tâm, ta sẽ mau chóng sắp xếp."
Trần trắc phi khẽ gật đầu.
Mà tại biệt viện ở Dương Châu của Thập Tam vương gia, Tiểu Cửu đang tránh ở phía sau bình phong với Bạch Thu Thu, trong chính sảnh, Thập Tam vương gia ngồi ngay ngắn ở thượng tọa, Bùi Phượng Khanh ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên tay phải vị trí thượng vị, Lý đại nhân vén áo quỳ xuống: "Vi thần tham kiến Thập Tam vương gia!" Sau khi Bùi Thập Tam khẽ gật đầu một cái, ông mới nhìn về phía Bùi Phương Khanh đang bình đạm thản nhiên, bình tĩnh nhìn y một cái.
Hai tay để trên mặt đất, trán cũng vậy.
"Vi thần tham kiến Lục hoàng tử! Điện hạ ở bên ngoài mấy năm, hết thảy có an khang không?"
Bùi Phượng Khanh cũng không lập tức lên tiếng mà cúi đầu nhìn đỉnh đầu Lý đại nhân, trong con ngươi màu nâu nhạt là vẻ tĩnh lặng. Bùi Phượng Khanh không nói, Bùi Thập Tam lại sẽ càng không mở miệng, mà Lý đại nhân cũng không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế hành đại lễ.
Gợn sóng giữa người lớn đương nhiên hai đứa trẻ sẽ không phát hiện ra, Tiểu Cửu ngốc ngốc ngửa đầu nhìn Bùi Phượng Khanh. Từ góc độ của nàng vừa khéo thấy rõ sự kinh ngạc trong dư quang nơi đáy mắt của Bùi Phượng Khanh. Lúc này hắnrõ ràng đang nghiêng đầu nhẹ, trên khóe môi còn treo nụ cười như có như không, nhưng trong con ngươi màu nâu nhạt lại không có cảm giác ấm áp, thậm chí còn có chút lạnh.
Tiểu Cửu cau mày cong cong, ca ca làm sao vậy?
Cánh tay đột nhiên bị người tóm chặt, quay đầu nhìn lại thì đập vào mắt là đôi mắt tỏa sáng của Bạch Thu Thu, nương theo sức lực của nàng ấy kéo đi đến hậu viện.
"Sao thế?"
Bạch Thu Thu hưng phấn: "Tiểu Cửu, ca ca ngươi là hoàng tử, ôi, Lục hoàng tử!"
"Hoàng tử thì sao?"
"Cha ta đã nói, đó là người tôn quý có một không hai trên đời này, nếu một khi đắc thế." Nàng ấy chỉ chỉ đỉnh đầu, nhỏ giọng: "đó là thiên tử của Đại Chu!"
"Thiên tử!"
Tiểu Cửu lập tức kích động, cái này nàng đã từng xem trong thoại bản: "Chính là ở trong cung điện tốt nhất, hoàng cung mà người không liên quan không thể tự ý ra vào?"
Bạch Thu Thu gật đầu: "Đúng vậy!" Bạch Thu Thu vẫn còn đang hưng phấn, thế mà lại là Hoàng tử, về sau có chỗ dựa rồi! Có hoàng tử chống lưng cho nàng ấy, xem ca ca có còn dám đoạt đồ ăn của nàng ấy không!
Hưng phấn một hồi lại nháy mắt phát hiện Tiểu Cửu đang cúi đầu, cả người đều tràn ngập uể oải, nàng ấy không khỏi lo lắng: "Muội làm sao vậy? Muội không vui sao?"
"Huynh ấy họ Bùi, muội họ Chu, huynh ấy không phải ca ca ruột của muội."
Bạch Thu Thu khó hiểu: "Cho nên?"
Tiểu Cửu méo miệng, tiếng nức nở vô cùng rõ ràng.
"Cho nên nếu ca ca sống ở trong hoàng cung, có phải muội không thể đi theo không?"
Bạch Thu Thu: ...
Nàng ấy nghiêng đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ: "Hình như là đúng vậy, trừ con cháu hoàng tộc, người ở bên trong chỉ có phi tần và hạ nhân."
Tiểu Cửu: ...
Vườn hoa không có, ngoài hành lang cũng không thấy đâu, Bùi Phượng Khanh chuyển hướng đến đình giữa hồ, bên đó một vẻ xanh nhạt tĩnh lặng, vẫn không có bóng dáng hai tiểu nha đầu: "Vệ Đông."
Vệ Đông theo tiếng mà ra: "Công tử?"
Bùi Phượng Khanh: "Hai đứa nhỏ đâu?"
Vệ Đông: "Vừa rồi người Bạch gia đến đón Bạch cô nương đi rồi, nói có việc, buổi tối lại đưa đến."
"Còn cô nương, vừa rồi thuộc hạ thấy hình như nàng đi đến phòng bếp phía sau tìm Tô ma ma."
Bùi Phượng Khanh gật đầu, cất bước đi về hướng phòng bếp. Tô Tam nương mới đến Dương Châu, có lẽ là đường xa mệt nhọc, cũng có lẽ là không hợp khí hậu, từ lúc xuống thuyền đến giờ thân thể vẫn có chút không thoải mái, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là không thích hoạt động, toàn thân mệt mỏi. Mấy ngày nay Tô ma ma vẫn luôn túc trực ở phòng bếp, dùng các phương pháp thay đổi dược thiện cho nàng.
Bùi Phượng Khanh mới vừa đi đến dưới hành lang đã nghe Tô ma ma ở bên trong nói: "Chân phải phải cong thêm chút, tay phải đặt ở eo, hai tay giao nhau xếp hình hoa lan....." Đây là đang làm gì? Bùi Phượng Khanh vô thức thả nhẹ bước chân, nấp bên cạnh cửa đưa mắt nhìn vào, lại thấy tiểu nha đầu đang học lễ nghi cung đình, nhìn cũng ra dáng ra hình, nhưng nàng học cái này làm gì?
Tô ma ma cũng có nghi hoặc như vậy, không hiểu sao tiểu tiểu thư lại chạy đến nói muốn học lễ nghi trong cung.
"Tiểu tiểu thư làm thật tốt."
Tô ma ma cười tủm tỉm khen một câu, sau đó mới nói: "Chỉ là, tiểu tiểu thư học cái này làm gì?" Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn Tô ma ma, giọng nói có chút vội vàng, có chút thấp thỏm nhưng nhiều hơn lại là sự bất an.
"Ma ma, con học xong lễ nghi trong cung rồi, có phải con có thể theo ca ca cùng sống trong cung không?"
"Con sẽ học nghiêm túc, con có thể đi theo chăm sóc bên cạnh huynh ấy, con hứa sẽ không bướng bỉnh nữa, sẽ không gây phiền phức cho ca ca nữa. Ma ma, người nói với ca ca, đừng bỏ con lại có được không?"
Vì vậy cho dù Lý đại nhân có lòng, sau khi bận bịu xong thì cũng đã qua hơn năm ngày. Cuối cùng cũng xét xong đồ đạc, Lý đại nhân nhìn sổ sách trong tay lại là mặt ủ mày chau, thở dài một tiếng. Mấy ngày nay lĩnh đội vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý đại nhân, thấy ông thở dài thì tự cho là phải hỏi: "Đại nhân là cảm thấy Trần gia thu thuế dân quá cao?"
"Hiện tại kẻ ác đã có người xử lý, hà tất ngài phải thở dài?"
Nói xong còn tràn đầy sợ hãi mà liếc nhìn sổ sách một hồi, mấy thứ đồ cổ này nọ thì khỏi nói đi, chỉ tính đến bạc trắng đã có hơn bốn mươi vạn lượng! Hơn nữa còn có những thứ còn đáng giá hơn, củ cải của Trần gia phải đến hơn một trăm vạn lượng bạc trắng! Đây là cái lý gì? Cả đời lĩnh đội còn chưa chắc kiếm được một hạt cát trong sa mạc này đâu!
"Đồ không có kiến thức!"
Ông ta không chút suy nghĩ đã nện quyển sổ trong tay lên đầu hắn.
"Trần gia ở Dương Châu đã nhiều năm như vậy mà chỉ có chút bạc này, ngươi đang mơ đấy à?"
"Vậy mà còn ít sao?"
Cả người lĩnh đội đều choáng váng, thế này còn ít?
Hai mắt Lý đại nhân trừng lớn: "Dương Châu là nơi nào hả? Là nơi giàu có nhất thiên hạ! Làm tri huyện ba năm nghèo cũng có đến mười vạn lượng bạc trắng, Trần gia ở Dương Châu nhiều năm như vậy, mà có chút tiền này?"
"Vậy, vậy tiền đi đâu rồi? Không phải chúng ta đã thu tất cả tiền lại rồi sao....."
Còn có thể đi đâu, đương nhiên là ở trong tay Đại hoàng tử! Ban đầu Lý đại nhân còn cho rằng quan hệ giữa Trần gia và Đại hoàng tử không chặt chẽ bao nhiêu, hiện tại xem ra đó đúng là nằm mơ. Ông ta lại lắc đầu thở dài lần nữa, không cần nghĩ xa vời thêm gì, con đường này e là chỉ có thể tiếp tục đi đến cùng!
"Đi thôi, đến biệt viện của Thập Tam Vương gia."
Thời gian năm ngày, một nhóm bồ câu có tốc độ nhanh nhất đã được gửi đến kinh thành, bay vào phủ đệ các nhà và hoàng cung. Sau khi tất cả mọi người chấn động rồi đi xác minh tính chính xác tuyệt đối từ nơi truyền ra tin tức xong, mọi người lại ngây ngẩn lần nữa. Lục hoàng tử không chết? Người còn đang ở Dương Châu, hơn nữa còn bẻ đi "một cánh tay" của Đại hoàng tử?
Trong nhất thời tâm tư các nhà đều không giống nhau.
Trung lập đương nhiên không có lo lắng gì, những hoàng tử khác thì bắt đầu suy xét xem có thể mượn sức Lục hoàng tử hay không? Hoặc là hiện tại Lục hoàng tử ra tay với Đại hoàng tử, có thể đến ngày nào đó sẽ đến lượt mình hay không? Trước hết không bàn đến tâm tư của người khác, Đại hoàng tử Bùi Phượng Lâm tức giận đến mức ném luôn chén trà trong tay ngay lúc đó.
"Lúc trước lão nhị và lão tam đã bảo đảm với ta thế nào! Người của bọn họ đều là một lũ ăn không làm!"
Lúc trước vì để né tránh sự điều tra của Hoàng thượng, Đại hoàng tử dẫn đầu thu người lại, việc tìm thi thể của Bùi Phượng Khanh rơi lên người Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, hôm nay lại trách đến trên đầu hai người kia? Có thể tiến vào thư phòng đều là tâm phúc, bọn họ đương nhiên đều hiểu, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Khi Đại hoàng tử bạo phát lửa giận thì ai cũng không chịu nổi.
"Điện hạ!"
Giọng nói thảm thiết của nữ tử vang lên ngoài cửa, Bùi Phượng Lâm hơi khựng lại mới giơ tay.
Một thiếu phụ mới xấp xỉ hai mươi lảo đảo tiền từ cửa vào, khuôn mặt xinh đẹp bị nước mắt che phủ, đôi mắt đẫm lệ hàm chứa không biết bao nhiêu là thê lương và ấm ức: "Điện hạ, cầu xin người cứu Trần gia!" Than lên một tiếng thê lương xong thì lập tức phù phục ở dưới gối Bùi Phượng Lâm, nàng chỉ cúi đầu rơi lệ, để lộ cần cần mỹ lệ lại yếu ớt.
Bùi Phượng Lâm khom người nâng nàng ta dậy, khuôn mặt u sầu: "Ta đã biết việc này, không phải ta không muốn cứu mà là cho dù bây giờ ta có lập tức chạy đến Dương Châu thì cũng đã muộn rồi."
"Hơn nữa, chỉ e phía phụ hoàng cũng đã biết, còn chưa rõ phụ hoàng có tính toán thế nào."
Hiện tại còn chưa rõ Lục đệ thế nào nhưng vẫn còn Thập Tam thúc ở đó đấy. Người Trần gia đắc tội với Thập Tam thúc, cho dù không có Lục đệ thêm vào thì Trần gia cũng không giữ nổi mạng. Người bên kia không đắc tội nổi Thập Tam thúc, lôi kéo cũng không được, sao Trần trắc phi có thể không biết việc này? Nhưng nàng ta vẫn muốn thử một lần, cũng là hy vọng người trước mặt này có thể nhớ đến tình cảm ngày xưa.
Nhưng hiện tại xem ra...
Hốc mắt Trần Trắc phi dần dần đỏ lên, nước mắt như hoa chạy dọc theo hai gò má, nàng ta ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Lâm, thê lương nói: "Trần gia đắc tội với Thập Tam thúc đương nhiên là chết không hết tội, nhưng đó rốt cuộc vẫn là nhà của thần thiếp, thần thiếp lớn lên ở đó, không thể phụng dưỡng trước sau cho cha mẹ đã là bất hiếu, hiện tại càng là không rõ sống chết..."
Nói đến đây thì đã nghẹn ngào không nói tiếp được.
"Thần thiếp thật sự, thật sự là..."
Trần trắc phi được sủng ái, một là bởi vì Trần gia, hai là cũng vì bản thân nàng ta có dung mạo xuất chúng, trời sinh đã có ba phần nhu nhược, cho dù là mỉm cười cũng sẽ khiến người sinh ra thương tiếc, dáng vẻ nước mắt giàn giụa lúc này lại càng tăng thêm mấy phần sầu bi, trong lúc mông lung ấy lại hận không thể đào tim móc phổi ra cho nàng ta xem. Bùi Phượng Lâm ngây ngẩn nhìn Trần Trắc phi, không cầm lòng được gọi: "Vãn Vãn..."
Vãn Vãn là nhũ danh khi còn là khuê nữ của Trần trắc phi.
Trần trắc phi thuận thế nhào vào trong ngực của Bùi Phượng Lâm: "Vãn Vãn cũng biết điện hạ có chỗ khó xử, đương nhiên không dám nói bừa cái gì, chỉ xin điện hạ cho Vãn Vãn trở về Dương Châu một chuyến. Nếu cha mẹ và tộc nhân vẫn còn, dù là xung quân hay vào nhà lao, chỉ cần giữ lại một mạng là được. Nếu đã không còn, Vãn Vãn cũng tiện bề thu liệm hài cốt của bọn họ..."
Bùi Phượng Lâm gắt gao ôm lấy Trần trắc phi trong lòng, nhưng miệng lại không nói lời nào.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Trắc phi hiện lên tàn khốc, gương mặt căng thẳng, nàng ta cắn chặt răng, một hồi lâu sau mới dịu dàng nói: "Trần gia đã ở Dương Châu nhiều năm như vậy, cho dù đã bị xét nhà thì vẫn có chỗ không bị phát hiện. Nếu thần thiếp đi, có thể tìm ra mấy thứ kia, cũng coi như là tận chút sức lực yếu ớt cuối cùng cho điện hạ....."
Bùi Phượng Lâm đỡ lấy bả vai gầy yếu của Trần trắc phi, ánh mắt nhìn nàng sáng quắc.
"Sao có thể nhẫn tâm để một mình nàng đi đây, nàng yên tâm, ta sẽ mau chóng sắp xếp."
Trần trắc phi khẽ gật đầu.
Mà tại biệt viện ở Dương Châu của Thập Tam vương gia, Tiểu Cửu đang tránh ở phía sau bình phong với Bạch Thu Thu, trong chính sảnh, Thập Tam vương gia ngồi ngay ngắn ở thượng tọa, Bùi Phượng Khanh ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên tay phải vị trí thượng vị, Lý đại nhân vén áo quỳ xuống: "Vi thần tham kiến Thập Tam vương gia!" Sau khi Bùi Thập Tam khẽ gật đầu một cái, ông mới nhìn về phía Bùi Phương Khanh đang bình đạm thản nhiên, bình tĩnh nhìn y một cái.
Hai tay để trên mặt đất, trán cũng vậy.
"Vi thần tham kiến Lục hoàng tử! Điện hạ ở bên ngoài mấy năm, hết thảy có an khang không?"
Bùi Phượng Khanh cũng không lập tức lên tiếng mà cúi đầu nhìn đỉnh đầu Lý đại nhân, trong con ngươi màu nâu nhạt là vẻ tĩnh lặng. Bùi Phượng Khanh không nói, Bùi Thập Tam lại sẽ càng không mở miệng, mà Lý đại nhân cũng không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế hành đại lễ.
Gợn sóng giữa người lớn đương nhiên hai đứa trẻ sẽ không phát hiện ra, Tiểu Cửu ngốc ngốc ngửa đầu nhìn Bùi Phượng Khanh. Từ góc độ của nàng vừa khéo thấy rõ sự kinh ngạc trong dư quang nơi đáy mắt của Bùi Phượng Khanh. Lúc này hắnrõ ràng đang nghiêng đầu nhẹ, trên khóe môi còn treo nụ cười như có như không, nhưng trong con ngươi màu nâu nhạt lại không có cảm giác ấm áp, thậm chí còn có chút lạnh.
Tiểu Cửu cau mày cong cong, ca ca làm sao vậy?
Cánh tay đột nhiên bị người tóm chặt, quay đầu nhìn lại thì đập vào mắt là đôi mắt tỏa sáng của Bạch Thu Thu, nương theo sức lực của nàng ấy kéo đi đến hậu viện.
"Sao thế?"
Bạch Thu Thu hưng phấn: "Tiểu Cửu, ca ca ngươi là hoàng tử, ôi, Lục hoàng tử!"
"Hoàng tử thì sao?"
"Cha ta đã nói, đó là người tôn quý có một không hai trên đời này, nếu một khi đắc thế." Nàng ấy chỉ chỉ đỉnh đầu, nhỏ giọng: "đó là thiên tử của Đại Chu!"
"Thiên tử!"
Tiểu Cửu lập tức kích động, cái này nàng đã từng xem trong thoại bản: "Chính là ở trong cung điện tốt nhất, hoàng cung mà người không liên quan không thể tự ý ra vào?"
Bạch Thu Thu gật đầu: "Đúng vậy!" Bạch Thu Thu vẫn còn đang hưng phấn, thế mà lại là Hoàng tử, về sau có chỗ dựa rồi! Có hoàng tử chống lưng cho nàng ấy, xem ca ca có còn dám đoạt đồ ăn của nàng ấy không!
Hưng phấn một hồi lại nháy mắt phát hiện Tiểu Cửu đang cúi đầu, cả người đều tràn ngập uể oải, nàng ấy không khỏi lo lắng: "Muội làm sao vậy? Muội không vui sao?"
"Huynh ấy họ Bùi, muội họ Chu, huynh ấy không phải ca ca ruột của muội."
Bạch Thu Thu khó hiểu: "Cho nên?"
Tiểu Cửu méo miệng, tiếng nức nở vô cùng rõ ràng.
"Cho nên nếu ca ca sống ở trong hoàng cung, có phải muội không thể đi theo không?"
Bạch Thu Thu: ...
Nàng ấy nghiêng đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ: "Hình như là đúng vậy, trừ con cháu hoàng tộc, người ở bên trong chỉ có phi tần và hạ nhân."
Tiểu Cửu: ...
Vườn hoa không có, ngoài hành lang cũng không thấy đâu, Bùi Phượng Khanh chuyển hướng đến đình giữa hồ, bên đó một vẻ xanh nhạt tĩnh lặng, vẫn không có bóng dáng hai tiểu nha đầu: "Vệ Đông."
Vệ Đông theo tiếng mà ra: "Công tử?"
Bùi Phượng Khanh: "Hai đứa nhỏ đâu?"
Vệ Đông: "Vừa rồi người Bạch gia đến đón Bạch cô nương đi rồi, nói có việc, buổi tối lại đưa đến."
"Còn cô nương, vừa rồi thuộc hạ thấy hình như nàng đi đến phòng bếp phía sau tìm Tô ma ma."
Bùi Phượng Khanh gật đầu, cất bước đi về hướng phòng bếp. Tô Tam nương mới đến Dương Châu, có lẽ là đường xa mệt nhọc, cũng có lẽ là không hợp khí hậu, từ lúc xuống thuyền đến giờ thân thể vẫn có chút không thoải mái, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là không thích hoạt động, toàn thân mệt mỏi. Mấy ngày nay Tô ma ma vẫn luôn túc trực ở phòng bếp, dùng các phương pháp thay đổi dược thiện cho nàng.
Bùi Phượng Khanh mới vừa đi đến dưới hành lang đã nghe Tô ma ma ở bên trong nói: "Chân phải phải cong thêm chút, tay phải đặt ở eo, hai tay giao nhau xếp hình hoa lan....." Đây là đang làm gì? Bùi Phượng Khanh vô thức thả nhẹ bước chân, nấp bên cạnh cửa đưa mắt nhìn vào, lại thấy tiểu nha đầu đang học lễ nghi cung đình, nhìn cũng ra dáng ra hình, nhưng nàng học cái này làm gì?
Tô ma ma cũng có nghi hoặc như vậy, không hiểu sao tiểu tiểu thư lại chạy đến nói muốn học lễ nghi trong cung.
"Tiểu tiểu thư làm thật tốt."
Tô ma ma cười tủm tỉm khen một câu, sau đó mới nói: "Chỉ là, tiểu tiểu thư học cái này làm gì?" Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn Tô ma ma, giọng nói có chút vội vàng, có chút thấp thỏm nhưng nhiều hơn lại là sự bất an.
"Ma ma, con học xong lễ nghi trong cung rồi, có phải con có thể theo ca ca cùng sống trong cung không?"
"Con sẽ học nghiêm túc, con có thể đi theo chăm sóc bên cạnh huynh ấy, con hứa sẽ không bướng bỉnh nữa, sẽ không gây phiền phức cho ca ca nữa. Ma ma, người nói với ca ca, đừng bỏ con lại có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.