Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 39:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Có thế nào Tô ma ma cũng không ngờ đến là vì nguyên nhân này, bà ngạc nhiên nhìn Tiểu Cửu mất nửa ngày. Đôi mắt non nớt của tiểu cô nương nơm nớp đáng thương và nỗi lo sợ bị vứt bỏ, hốc mắt bà dần đỏ lên, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu cô nương, đối mặt với tầm mắt của bé con, giọng nói cũng cực kỳ ôn hòa: "Tiểu tiểu thư nói gì vậy? Sao ca ca có thể không dẫn theo người chứ?"
Tiểu Cửu trong lòng vẫn còn sợ.
"Nhưng mà Thu Thu nói, người không liên quan không thể tiến vào trong cung."
Tô ma ma còn chưa kịp nói lời nào thì tiểu cô nương đã lại lên tiếng: "Ngoại trừ con em hoàng tộc thì chỉ có người hầu và phi tần, con còn nhỏ, không làm phi tần được." Bé con dẩu môi ấm ức, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ nuối tiếc.
Người thật sự biết phi tần là gì sao?
Mấy lời nói cảm động của Tô ma ma còn chưa nói ra miệng đã bị những lời này của tiểu cô nương làm cho nghẹn họng, trừng mắt nhìn một hồi xong mới lau mặt một phen, nói: "Tiểu tiểu thư yên tâm, cho dù công tử không dẫn người theo thì còn có sư phụ mà, sư phụ cũng có thể dẫn người vào, đừng sợ, đừng sợ nha."
"Dẫn muội đi vào, muội có thể làm gì đây?"
Bùi Phượng Khanh ở ngoài cửa nhấc chân tiến vào, sắc mặt không nóng không lạnh, con ngươi màu nâu nhạt vẫn mang vẻ bình tĩnh.
Tiểu Cửu còn chưa phản ứng lại nhưng Tô ma ma lại nóng nảy trước. Biểu tình của Bùi Phượng Khanh quá bình tĩnh, người khác nghe được những lời này thì đã cảm động không hết, sao hắn lại có dáng vẻ này? Bà vội vàng đứng dậy nói: "Công tử, sao người có thể như vậy? Tiểu tiểu thư nàng ấy....." Hai mắt Bùi Phượng Khanh chợt nhìn thẳng Tô ma ma, khiến cho Tô ma ma không tự giác ngậm miệng lại.
Tô ma ma đang hầm canh cho Tô Tam nương, mùi hương của dược thiện bốc lên, nắp bình hơi rung nhẹ.
"Canh được rồi, ma ma đưa lên cho cô cô đi."
Giọng nói thực nhẹ, giọng điệu lại không cho phép cự tuyệt.
Tô ma ma vẫn luôn nhìn Bùi Phượng Khanh, thần sắc Bùi Phượng Khanh trước sau không đổi. Tô ma ma không còn cách nào khác, vừa nhìn Tiểu Cửu vẫn đang ngây người vừa múc canh, bưng khay chậm rãi đi ra ngoài. Đến khi đi tới cửa thì ngừng lại, không nhìn Bùi Phượng Khanh mà trực tiếp nói với tiểu Cửu: "Tiểu tiểu thư không sợ, con có sư phụ mà, một lát ma ma sẽ quay lại!"
Nói xong thì lập tức nhanh chân rời đi.
"Ca ca..."
Tiểu Cửu gọi một tiếng, theo thói quen muốn nhấc chân đi đến bên cạnh Bùi Phượng Khanh, nhưng Bùi Phượng Khanh lại nhẹ giọng ngăn lại.
"Đứng tại chỗ, không được nhúc nhích."
Giọng nói vẫn trong trẻo như cũ, chỉ là biểu tình lại đặc biệt không vui, thậm chí đến cả ấn đường đều nhíu lại, thấp thoáng dáng vẻ không kiên nhẫn. Tiểu Cửu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Phượng Khanh. Hắn cực kỳ ít khi tức giận, từ trước đến nay trước mặt nàng Bùi Phượng Khanh đều là dáng vẻ gió nhẹ mây bay, nàng muốn sao trên trời hắn tuyệt đối không hái trăng.
Bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, bé con ấm ức đứng tại chỗ, đôi tay nắm lại một chỗ, dáng vẻ muốn khóc lại không dám.
Nếu là ngày thường nhìn thấy Tiểu Cửu như vậy, Bùi Phượng Khanh dỗ tiểu cô nương còn không kịp, sao có thể còn lạnh nhạt với nàng đây? Nhưng hôm nay Bùi Phượng Khanh lại vẫn đứng ở cửa, thân hình dong dỏng nhuộm ánh mặt trời, trên mặt chỉ còn lạnh lùng và ngang ngạnh.
"Dẫn muội vào cung, muội có thể làm gì?"
Lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa.
Dẫn theo vào cung thì có thể làm gì? Tiểu cô nương chớp chớp mắt, cúi đầu ngẫm nghĩ cẩn thận, sau một hồi lâu mới do dự nói: "Muội có thể bưng trà đưa nước, muội có thể..." Biểu tình ngốc lại, hình như chỉ biết mỗi việc này? Nàng ngây ngốc nhìn Bùi Phượng Khanh, cả người đều ngẩn ra. Khóe miệng Bùi Phượng Khanh nhẹ nhếch lên, nhưng không có lấy một tia ấm áp.
"Bưng trà đưa nước đều có thái giám làm, ăn mặc, rửa mặt đều có cung nữ ma ma bên cạnh hầu hạ. Trong cung mỗi người đều có người chuyên phụ trách những việc này, hơn nữa trước khi làm việc đều phải chịu huấn luyện mấy năm. Vả lại, người đi theo bên cạnh ta nào có ai không phải được bồi dưỡng từ nhỏ, muội, còn có thể làm gì?"
"Hiện tại muội cũng có thể chịu huấn luyện mà."
Tiểu Cửu vội vàng đáp.
Nhưng lời nói lạnh lùng của Bùi Phượng Khanh tựa như không dung tình người.
"Tất cả bọn họ đều được huấn luyện từ năm ba tuổi, còn muội đã lên năm rồi."
"Thế nên, muội không thể đi theo ca ca, đúng không?"
Tiểu Cửu ngẩn người nhìn Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Tiểu cô nương nỗ lực nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc xụ xuống, nước mắt như chuỗi trân châu không ngừng chảy xuống, nức nở: "Muội, muội sẽ thật nghe lời, muội sẽ nỗ lực học tập, ca ca đưa muội theo có được không?"
Khuôn mặt Bùi phượng Khanh vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Hu hu, muội không muốn, muội muốn đi theo ca ca!"
Cuối cùng tiểu cô nương cũng không nhịn được nữa, tức giận gào khóc, lập tức tiến lên ôm lấy chân Bùi Phượng Khanh.
"Muội sẽ nghe lời mà, muội thật sự sẽ nghe lời mà, ca ca, huynh đừng bỏ muội lại."
"Hu hu hu..."
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương khóc đau lòng như vậy, cả khuôn mặt sưng lên đỏ bừng, âm thanh truyền đi thật xa, ngay cả Vệ Đông vốn đang nấp ở chỗ tối cũng không nhịn được ló đầu ra, thấy đứa nhỏ khóc thành như vậy, không khỏi lên tiếng: "Công tử....." Bùi Phượng Khanh nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Đông, trong hai mắt lạnh nhạt hàm chứa tức giận khiến cho hắn ta run lên, rụt người lại.
Cả hai tay hai chân của tiểu cô nương đều bám trên người Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh cũng không thèm liếc nhìn một cái, mặc kệ nàng khóc.
Thật quá khổ sở, tưởng tượng đến việc phải tách khỏi ca ca, cảm xúc bi thương cứ dày thêm từng tầng từng tầng một. Rất mau tiểu cô nương đã khóc đến không thở nổi, không chỉ có mặt mà toàn bộ thân thể đều bắt đầu đỏ lên, hai mắt giàn giụa nước. Bùi Phượng Khanh khom người hơi dùng sức tách tiểu cô nương đang bám trên đùi hắn ra.
Đôi mắt lãnh đạm của hắn nhìn vào đôi mắt mơ hồ đẫm lệ của tiểu cô nương.
"Khổ sở ư?"
Tiểu cô nương khóc đến không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu.
Bùi Phượng Khanh tiếp tục nói: "Nhớ kỹ cảm giác này chưa?"
Đầu nhỏ không ngừng gật, cảm giác này đã khắc vào trong trái tim nho nhỏ của nhóc.
Hắn ngồi xổm xuống, một tay giữ chặt bả vai tiểu cô nương, không cho nàng nhào lên trên người hắn, một tay áp lên khuôn mặt nóng bỏng của nhóc, nước mắt dính ướt đầu ngón tay Bùi phượng Khanh, ánh mắt khóa lấy hai mắt tiểu nha đầu, chậm rãi nói: "Ta là gì của muội?"
Tiểu cô nương đã từ từ ngừng khóc, vừa khụt khịt mũi vừa nói: "Là ca ca của muội!"
"Ca ca là gì?"
"Ca ca là huynh trưởng."
"Vậy huynh trưởng có ý nghĩa gì, muội biết không?"
Ca ca chính là huynh trưởng, huynh trưởng chính là ca ca mà! Tiểu Cửu bị vấn đề của Bùi phượng Khanh làm cho đầu óc xoay vòng, tiểu cô nương khó hiểu nhìn hắn, vừa gấp lại vừa lo lắng, mắt thấy lại muốn khóc. Bùi Phượng Khanh duỗi tay nắm lấy vành tai mượt mà tinh xảo của tiểu cô nương, mắt phượng bình tĩnh nhìn nhóc: "Nghe cho kĩ, những lời này ta chỉ nói một lần."
Nghe vậy, tiểu Cửu sốc lại tinh thần, chăm chú nhìn Bùi Phượng Khanh.
"Huynh trưởng như cha, muội đã gọi ta một tiếng ca ca, ta đương nhiên sẽ có trách nhiệm với muội cả đời. Ta sẽ không để muội buồn, không để muội khổ, ta sẽ dùng hết khả năng để muội cả đời bình an vui vẻ. Bất kể là hoàn cảnh thế nào, chỉ cần muội vẫn gọi ta một tiếng ca ca, trước khi ta ngã xuống, không ai có thể làm tổn thương đến muội."
"Mà việc muội phải làm, chính là hoàn toàn tin tưởng ta."
"Biết hôm nay muội sai ở đâu chưa?"
Tiểu cô nương còn quá nhỏ, tuy đã ghi tạc đoạn lời nói kia nhưng cũng không hiểu mấy, về sau mới hiểu rõ. Nghe được lời này, nàng lập tức gật đầu: "Sai ở chỗ không tin ca ca, về sau tuyệt đối muội sẽ không như vậy nữa, muội bảo đảm." Vội vàng muốn duỗi tay ra thề nhưng lại bị Bùi Phượng Khanh ấn cánh tay xuống: "Đây là thứ nhất, còn có nguyên nhân khác."
"Hả?"
Tiểu cô nương không rõ nguyên do nhìn Bùi Phượng Khanh.
"Ta là ca ca của muội, muội có bất kỳ khó khăn, bất kỳ vấn đề gì thì trước tiên phải nói với ta. Nếu ta không giải quyết được, người khác cũng sẽ không làm được, bao gồm cả sư phụ."
Ngón tay hắn hơi dùng sức, vành tai tiểu cô nương lập tức truyền đến một trận đau đớn, thân thể co rụt lại nhưng lại không dám tránh ra.
"Lần sau còn dám bỏ qua ta, trực tiếp tìm Tô ma ma hoặc là những người khác, nhất định sẽ nếm khó chịu hơn hôm nay gấp vạn lần, biết không?"
Còn khó chịu gấp vạn lần so với hôm nay? Khó chịu hôm nay đã là khó chịu nhất từ khi tiểu nha đầu hiểu chuyện đến nay, so với chết còn khó chịu hơn, còn khó chịu hơn thế này gấp vạn lần, vậy là khổ sở đến mức nào? Thân thể tiểu cô nương run lên, trực tiếp nhấc tay thề: "Muội bảo đảm, muội nhất định sẽ tin tưởng ca ca, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ hỏi ca ca trước tiên. Tuyệt đối sẽ không nói với những người khác!"
Nghe được lời bảo đảm như vậy, cuối cùng sắc mặt Bùi Phượng Khanh cũng dịu xuống một chút.
Hắn nhéo nhéo mặt nàng: "Trông muội khóc có khác gì con mèo hoa không, đi thôi, chúng ta đi rửa mặt."
Hắn đứng dậy, đang định kéo tiểu cô nương đi vào bên trong, dưới chân tiểu cô nương lại như mọc rễ, bắt lấy tay Bùi Phượng Khanh không chịu nhúc nhích. Tuy nhóc ngẩng đầu nhưng mắt lại không dám đối diện với hai mắt Bùi Phượng Khanh, nhỏ giọng nói: "Vấn đề gì cũng có thể tìm ca ca giải quyết ạ?" Khuôn mặt không khỏi tràn ngập ngượng ngùng, vành tai dần nhuộm sắc đỏ.
"Sao thế?"
Bùi Phượng Khanh không khỏi cong lưng xuống.
Tiểu cô nương cắn môi, rõ ràng là ngượng không dám nhìn vào mắt Bùi Phượng Khanh, tiếng nói rất nhỏ: "..."
Bùi Phượng Khanh nhíu mày: "Muội nói gì, nói to lên chút." Hắn đứng gần như vậy cũng không nghe rõ nàng nói gì.
Tiểu cô nương vốn đã sợ hãi, hiện tại lại càng sợ Bùi Phượng Khanh nhíu mày. Tiểu cô nương lập tức lớn tiếng: "Tối hôm qua muội tè ra quần, cái quần kia đã bị muội giấu đi rồi, Trương ma ma còn chưa biết, vậy cái quần kia nên làm thế nào đây!"
Bùi Phượng Khanh: …
Vệ Đông ở bên kia cũng lảo đảo, suýt nữa đã ngã từ sau thân cây xuống, Tô ma ma đi theo phía sau hắn ta cũng vội vàng sốt ruột: "Chẳng lẽ công tử thật sự đánh trẻ con?" Sao có thể làm vậy đây! Tô ma ma không chút nghĩ ngợi định nhấc chân đi sang bên này, Vệ Đông vội vàng kéo bà lại: "Không phải, không phải, ma ma, bà đừng kích động!"
"Vậy rốt cuộc là thế nào?"
Tô ma ma nóng nảy.
"Khụ khụ!" Vệ Đông nhớ đến lời vừa nghe được lúc nãy, vừa muốn cười nhưng phải nhịn xuống, kết quả khiến cho bản thân sặc đến ho khan, ghé đến tai Tô ma ma nói mấy câu. Tô ma ma cũng không nhịn được vui vẻ: "Sao tiểu tiểu thư có thể đáng yêu như vậy?"
Tiểu cô nương vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, cũng may đã nói ra miệng, câu tiếp theo thật ra cũng thuận miệng hơn một chút.
"Ca ca, làm sao bây giờ, quần kia muội giấu ở trong chăn. Sáng nay lúc thức dậy muội đã tự mình gấp chăn, Trương ma ma còn khen muội làm tốt....." Dừng một chút lại dán bên tai Bùi Phượng Khanh nói: "Muội cảm thấy trong phòng toàn là mùi hôi..." Bùi Phượng Khanh im lặng nhìn Tiểu Cửu cả nửa ngày, tư vị trong lòng không cách nào nói rõ với người ngoài được.
Vừa rồi nói nhiều như vậy, lại là để xử lý cái quần tề dầm của tiểu cô nương?
Được rồi, được rồi.
"Không muốn để người khác biết?"
Tiểu cô nương lập tức gật đầu.
"Cảm thấy trong phòng có mùi?"
Tiểu cô nương lại nghĩ, kiên định gật đầu.
Bùi Phượng Khanh đứng dậy: "Vệ Đông." Vệ đông nấp sau thân cây theo tiếng xuất hiện, sắc mặt nghiêm cẩn, nhưng không liếc nhìn tiểu cô nương lấy một cái. Giả vờ còn rất giống, thật sự không biết sao? Bùi Phượng Khanh nhìn hắn ta một cái: "Đi đốt giường của nàng đi, đổi phòng khác cho nàng luôn."
Đủ nhanh đủ đơn giản nhưng mà thô bạo quá đi.
Vệ Đông nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Còn phải nói với Vương gia một tiếng, chuẩn bị thêm mấy gian phòng, không đúng, có phải cần mấy chục gian mới đủ? Trương ma ma mới vừa bận việc ở phía trước, đang trở về phòng lấy đồ, mới vừa tiến vào viện của Tiểu Cửu đã lập tức bị choáng váng, chiếc giường Bạt Bộ [1] đang cháy đến rực rỡ kia không phải của cô nương thì còn của ai?
"Ôi, kẻ trời đánh nào lại đốt giường của đứa nhỏ thế này!"
Tiểu Cửu trong lòng vẫn còn sợ.
"Nhưng mà Thu Thu nói, người không liên quan không thể tiến vào trong cung."
Tô ma ma còn chưa kịp nói lời nào thì tiểu cô nương đã lại lên tiếng: "Ngoại trừ con em hoàng tộc thì chỉ có người hầu và phi tần, con còn nhỏ, không làm phi tần được." Bé con dẩu môi ấm ức, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ nuối tiếc.
Người thật sự biết phi tần là gì sao?
Mấy lời nói cảm động của Tô ma ma còn chưa nói ra miệng đã bị những lời này của tiểu cô nương làm cho nghẹn họng, trừng mắt nhìn một hồi xong mới lau mặt một phen, nói: "Tiểu tiểu thư yên tâm, cho dù công tử không dẫn người theo thì còn có sư phụ mà, sư phụ cũng có thể dẫn người vào, đừng sợ, đừng sợ nha."
"Dẫn muội đi vào, muội có thể làm gì đây?"
Bùi Phượng Khanh ở ngoài cửa nhấc chân tiến vào, sắc mặt không nóng không lạnh, con ngươi màu nâu nhạt vẫn mang vẻ bình tĩnh.
Tiểu Cửu còn chưa phản ứng lại nhưng Tô ma ma lại nóng nảy trước. Biểu tình của Bùi Phượng Khanh quá bình tĩnh, người khác nghe được những lời này thì đã cảm động không hết, sao hắn lại có dáng vẻ này? Bà vội vàng đứng dậy nói: "Công tử, sao người có thể như vậy? Tiểu tiểu thư nàng ấy....." Hai mắt Bùi Phượng Khanh chợt nhìn thẳng Tô ma ma, khiến cho Tô ma ma không tự giác ngậm miệng lại.
Tô ma ma đang hầm canh cho Tô Tam nương, mùi hương của dược thiện bốc lên, nắp bình hơi rung nhẹ.
"Canh được rồi, ma ma đưa lên cho cô cô đi."
Giọng nói thực nhẹ, giọng điệu lại không cho phép cự tuyệt.
Tô ma ma vẫn luôn nhìn Bùi Phượng Khanh, thần sắc Bùi Phượng Khanh trước sau không đổi. Tô ma ma không còn cách nào khác, vừa nhìn Tiểu Cửu vẫn đang ngây người vừa múc canh, bưng khay chậm rãi đi ra ngoài. Đến khi đi tới cửa thì ngừng lại, không nhìn Bùi Phượng Khanh mà trực tiếp nói với tiểu Cửu: "Tiểu tiểu thư không sợ, con có sư phụ mà, một lát ma ma sẽ quay lại!"
Nói xong thì lập tức nhanh chân rời đi.
"Ca ca..."
Tiểu Cửu gọi một tiếng, theo thói quen muốn nhấc chân đi đến bên cạnh Bùi Phượng Khanh, nhưng Bùi Phượng Khanh lại nhẹ giọng ngăn lại.
"Đứng tại chỗ, không được nhúc nhích."
Giọng nói vẫn trong trẻo như cũ, chỉ là biểu tình lại đặc biệt không vui, thậm chí đến cả ấn đường đều nhíu lại, thấp thoáng dáng vẻ không kiên nhẫn. Tiểu Cửu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Phượng Khanh. Hắn cực kỳ ít khi tức giận, từ trước đến nay trước mặt nàng Bùi Phượng Khanh đều là dáng vẻ gió nhẹ mây bay, nàng muốn sao trên trời hắn tuyệt đối không hái trăng.
Bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, bé con ấm ức đứng tại chỗ, đôi tay nắm lại một chỗ, dáng vẻ muốn khóc lại không dám.
Nếu là ngày thường nhìn thấy Tiểu Cửu như vậy, Bùi Phượng Khanh dỗ tiểu cô nương còn không kịp, sao có thể còn lạnh nhạt với nàng đây? Nhưng hôm nay Bùi Phượng Khanh lại vẫn đứng ở cửa, thân hình dong dỏng nhuộm ánh mặt trời, trên mặt chỉ còn lạnh lùng và ngang ngạnh.
"Dẫn muội vào cung, muội có thể làm gì?"
Lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa.
Dẫn theo vào cung thì có thể làm gì? Tiểu cô nương chớp chớp mắt, cúi đầu ngẫm nghĩ cẩn thận, sau một hồi lâu mới do dự nói: "Muội có thể bưng trà đưa nước, muội có thể..." Biểu tình ngốc lại, hình như chỉ biết mỗi việc này? Nàng ngây ngốc nhìn Bùi Phượng Khanh, cả người đều ngẩn ra. Khóe miệng Bùi Phượng Khanh nhẹ nhếch lên, nhưng không có lấy một tia ấm áp.
"Bưng trà đưa nước đều có thái giám làm, ăn mặc, rửa mặt đều có cung nữ ma ma bên cạnh hầu hạ. Trong cung mỗi người đều có người chuyên phụ trách những việc này, hơn nữa trước khi làm việc đều phải chịu huấn luyện mấy năm. Vả lại, người đi theo bên cạnh ta nào có ai không phải được bồi dưỡng từ nhỏ, muội, còn có thể làm gì?"
"Hiện tại muội cũng có thể chịu huấn luyện mà."
Tiểu Cửu vội vàng đáp.
Nhưng lời nói lạnh lùng của Bùi Phượng Khanh tựa như không dung tình người.
"Tất cả bọn họ đều được huấn luyện từ năm ba tuổi, còn muội đã lên năm rồi."
"Thế nên, muội không thể đi theo ca ca, đúng không?"
Tiểu Cửu ngẩn người nhìn Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Tiểu cô nương nỗ lực nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc xụ xuống, nước mắt như chuỗi trân châu không ngừng chảy xuống, nức nở: "Muội, muội sẽ thật nghe lời, muội sẽ nỗ lực học tập, ca ca đưa muội theo có được không?"
Khuôn mặt Bùi phượng Khanh vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Hu hu, muội không muốn, muội muốn đi theo ca ca!"
Cuối cùng tiểu cô nương cũng không nhịn được nữa, tức giận gào khóc, lập tức tiến lên ôm lấy chân Bùi Phượng Khanh.
"Muội sẽ nghe lời mà, muội thật sự sẽ nghe lời mà, ca ca, huynh đừng bỏ muội lại."
"Hu hu hu..."
Đây là lần đầu tiên tiểu cô nương khóc đau lòng như vậy, cả khuôn mặt sưng lên đỏ bừng, âm thanh truyền đi thật xa, ngay cả Vệ Đông vốn đang nấp ở chỗ tối cũng không nhịn được ló đầu ra, thấy đứa nhỏ khóc thành như vậy, không khỏi lên tiếng: "Công tử....." Bùi Phượng Khanh nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Đông, trong hai mắt lạnh nhạt hàm chứa tức giận khiến cho hắn ta run lên, rụt người lại.
Cả hai tay hai chân của tiểu cô nương đều bám trên người Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh cũng không thèm liếc nhìn một cái, mặc kệ nàng khóc.
Thật quá khổ sở, tưởng tượng đến việc phải tách khỏi ca ca, cảm xúc bi thương cứ dày thêm từng tầng từng tầng một. Rất mau tiểu cô nương đã khóc đến không thở nổi, không chỉ có mặt mà toàn bộ thân thể đều bắt đầu đỏ lên, hai mắt giàn giụa nước. Bùi Phượng Khanh khom người hơi dùng sức tách tiểu cô nương đang bám trên đùi hắn ra.
Đôi mắt lãnh đạm của hắn nhìn vào đôi mắt mơ hồ đẫm lệ của tiểu cô nương.
"Khổ sở ư?"
Tiểu cô nương khóc đến không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu.
Bùi Phượng Khanh tiếp tục nói: "Nhớ kỹ cảm giác này chưa?"
Đầu nhỏ không ngừng gật, cảm giác này đã khắc vào trong trái tim nho nhỏ của nhóc.
Hắn ngồi xổm xuống, một tay giữ chặt bả vai tiểu cô nương, không cho nàng nhào lên trên người hắn, một tay áp lên khuôn mặt nóng bỏng của nhóc, nước mắt dính ướt đầu ngón tay Bùi phượng Khanh, ánh mắt khóa lấy hai mắt tiểu nha đầu, chậm rãi nói: "Ta là gì của muội?"
Tiểu cô nương đã từ từ ngừng khóc, vừa khụt khịt mũi vừa nói: "Là ca ca của muội!"
"Ca ca là gì?"
"Ca ca là huynh trưởng."
"Vậy huynh trưởng có ý nghĩa gì, muội biết không?"
Ca ca chính là huynh trưởng, huynh trưởng chính là ca ca mà! Tiểu Cửu bị vấn đề của Bùi phượng Khanh làm cho đầu óc xoay vòng, tiểu cô nương khó hiểu nhìn hắn, vừa gấp lại vừa lo lắng, mắt thấy lại muốn khóc. Bùi Phượng Khanh duỗi tay nắm lấy vành tai mượt mà tinh xảo của tiểu cô nương, mắt phượng bình tĩnh nhìn nhóc: "Nghe cho kĩ, những lời này ta chỉ nói một lần."
Nghe vậy, tiểu Cửu sốc lại tinh thần, chăm chú nhìn Bùi Phượng Khanh.
"Huynh trưởng như cha, muội đã gọi ta một tiếng ca ca, ta đương nhiên sẽ có trách nhiệm với muội cả đời. Ta sẽ không để muội buồn, không để muội khổ, ta sẽ dùng hết khả năng để muội cả đời bình an vui vẻ. Bất kể là hoàn cảnh thế nào, chỉ cần muội vẫn gọi ta một tiếng ca ca, trước khi ta ngã xuống, không ai có thể làm tổn thương đến muội."
"Mà việc muội phải làm, chính là hoàn toàn tin tưởng ta."
"Biết hôm nay muội sai ở đâu chưa?"
Tiểu cô nương còn quá nhỏ, tuy đã ghi tạc đoạn lời nói kia nhưng cũng không hiểu mấy, về sau mới hiểu rõ. Nghe được lời này, nàng lập tức gật đầu: "Sai ở chỗ không tin ca ca, về sau tuyệt đối muội sẽ không như vậy nữa, muội bảo đảm." Vội vàng muốn duỗi tay ra thề nhưng lại bị Bùi Phượng Khanh ấn cánh tay xuống: "Đây là thứ nhất, còn có nguyên nhân khác."
"Hả?"
Tiểu cô nương không rõ nguyên do nhìn Bùi Phượng Khanh.
"Ta là ca ca của muội, muội có bất kỳ khó khăn, bất kỳ vấn đề gì thì trước tiên phải nói với ta. Nếu ta không giải quyết được, người khác cũng sẽ không làm được, bao gồm cả sư phụ."
Ngón tay hắn hơi dùng sức, vành tai tiểu cô nương lập tức truyền đến một trận đau đớn, thân thể co rụt lại nhưng lại không dám tránh ra.
"Lần sau còn dám bỏ qua ta, trực tiếp tìm Tô ma ma hoặc là những người khác, nhất định sẽ nếm khó chịu hơn hôm nay gấp vạn lần, biết không?"
Còn khó chịu gấp vạn lần so với hôm nay? Khó chịu hôm nay đã là khó chịu nhất từ khi tiểu nha đầu hiểu chuyện đến nay, so với chết còn khó chịu hơn, còn khó chịu hơn thế này gấp vạn lần, vậy là khổ sở đến mức nào? Thân thể tiểu cô nương run lên, trực tiếp nhấc tay thề: "Muội bảo đảm, muội nhất định sẽ tin tưởng ca ca, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ hỏi ca ca trước tiên. Tuyệt đối sẽ không nói với những người khác!"
Nghe được lời bảo đảm như vậy, cuối cùng sắc mặt Bùi Phượng Khanh cũng dịu xuống một chút.
Hắn nhéo nhéo mặt nàng: "Trông muội khóc có khác gì con mèo hoa không, đi thôi, chúng ta đi rửa mặt."
Hắn đứng dậy, đang định kéo tiểu cô nương đi vào bên trong, dưới chân tiểu cô nương lại như mọc rễ, bắt lấy tay Bùi Phượng Khanh không chịu nhúc nhích. Tuy nhóc ngẩng đầu nhưng mắt lại không dám đối diện với hai mắt Bùi Phượng Khanh, nhỏ giọng nói: "Vấn đề gì cũng có thể tìm ca ca giải quyết ạ?" Khuôn mặt không khỏi tràn ngập ngượng ngùng, vành tai dần nhuộm sắc đỏ.
"Sao thế?"
Bùi Phượng Khanh không khỏi cong lưng xuống.
Tiểu cô nương cắn môi, rõ ràng là ngượng không dám nhìn vào mắt Bùi Phượng Khanh, tiếng nói rất nhỏ: "..."
Bùi Phượng Khanh nhíu mày: "Muội nói gì, nói to lên chút." Hắn đứng gần như vậy cũng không nghe rõ nàng nói gì.
Tiểu cô nương vốn đã sợ hãi, hiện tại lại càng sợ Bùi Phượng Khanh nhíu mày. Tiểu cô nương lập tức lớn tiếng: "Tối hôm qua muội tè ra quần, cái quần kia đã bị muội giấu đi rồi, Trương ma ma còn chưa biết, vậy cái quần kia nên làm thế nào đây!"
Bùi Phượng Khanh: …
Vệ Đông ở bên kia cũng lảo đảo, suýt nữa đã ngã từ sau thân cây xuống, Tô ma ma đi theo phía sau hắn ta cũng vội vàng sốt ruột: "Chẳng lẽ công tử thật sự đánh trẻ con?" Sao có thể làm vậy đây! Tô ma ma không chút nghĩ ngợi định nhấc chân đi sang bên này, Vệ Đông vội vàng kéo bà lại: "Không phải, không phải, ma ma, bà đừng kích động!"
"Vậy rốt cuộc là thế nào?"
Tô ma ma nóng nảy.
"Khụ khụ!" Vệ Đông nhớ đến lời vừa nghe được lúc nãy, vừa muốn cười nhưng phải nhịn xuống, kết quả khiến cho bản thân sặc đến ho khan, ghé đến tai Tô ma ma nói mấy câu. Tô ma ma cũng không nhịn được vui vẻ: "Sao tiểu tiểu thư có thể đáng yêu như vậy?"
Tiểu cô nương vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, cũng may đã nói ra miệng, câu tiếp theo thật ra cũng thuận miệng hơn một chút.
"Ca ca, làm sao bây giờ, quần kia muội giấu ở trong chăn. Sáng nay lúc thức dậy muội đã tự mình gấp chăn, Trương ma ma còn khen muội làm tốt....." Dừng một chút lại dán bên tai Bùi Phượng Khanh nói: "Muội cảm thấy trong phòng toàn là mùi hôi..." Bùi Phượng Khanh im lặng nhìn Tiểu Cửu cả nửa ngày, tư vị trong lòng không cách nào nói rõ với người ngoài được.
Vừa rồi nói nhiều như vậy, lại là để xử lý cái quần tề dầm của tiểu cô nương?
Được rồi, được rồi.
"Không muốn để người khác biết?"
Tiểu cô nương lập tức gật đầu.
"Cảm thấy trong phòng có mùi?"
Tiểu cô nương lại nghĩ, kiên định gật đầu.
Bùi Phượng Khanh đứng dậy: "Vệ Đông." Vệ đông nấp sau thân cây theo tiếng xuất hiện, sắc mặt nghiêm cẩn, nhưng không liếc nhìn tiểu cô nương lấy một cái. Giả vờ còn rất giống, thật sự không biết sao? Bùi Phượng Khanh nhìn hắn ta một cái: "Đi đốt giường của nàng đi, đổi phòng khác cho nàng luôn."
Đủ nhanh đủ đơn giản nhưng mà thô bạo quá đi.
Vệ Đông nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Còn phải nói với Vương gia một tiếng, chuẩn bị thêm mấy gian phòng, không đúng, có phải cần mấy chục gian mới đủ? Trương ma ma mới vừa bận việc ở phía trước, đang trở về phòng lấy đồ, mới vừa tiến vào viện của Tiểu Cửu đã lập tức bị choáng váng, chiếc giường Bạt Bộ [1] đang cháy đến rực rỡ kia không phải của cô nương thì còn của ai?
"Ôi, kẻ trời đánh nào lại đốt giường của đứa nhỏ thế này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.