Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 40:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Bùi Phượng Khanh ôm Tiểu Cửu từ trên xe ngựa xuống, ngẩng đầu nhìn lại, cánh cửa đỏ thắm vẫn diễm lệ như cũ, hai con sư tử ngoài cửa vẫn trắng tinh như mới, chỉ là tấm biển trên cửa đã không còn, người gác cổng cũng đã đi. Trần gia hiển hách như mặt trời ban trưa cứ vậy mà đổ, trong mấy ngày ngắn ngủi vẫn có người không tin nổi, thường đứng ở cửa nhìn vào.
Hắn đứng yên một lát mới ôm Tiểu Cửu đi vào trong Trần phủ.
Vừa vào cửa là vẻ phú quý xa hoa nhưng lại lộ ra chút rách nát. Bên trong nào hoa cỏ quý báu, thược dược, mẫu đơn, hải đường muôn màu muôn vẻ, nào danh hoa kiều quý, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không có người chăm sóc dần lộ ra vẻ tàn úa. Tiểu cô nương đang ghé vào trên vai Bùi Phượng Khanh, thấy vậy thì hai mắt sáng lên, nhiều hoa quá! Còn chưa kịp mở lời bên tai đã vang lên tiếng gọi vui sướng của Bạch Thu Thu: "Tiểu Cửu!"
"Thu Thu!"
Một tay ôm cổ Bùi Phượng Khanh, một tay chào hỏi với cô nàng kia.
"Xuống dưới chơi đi!"
Ánh mắt Tiểu Cửu sáng lên, định xuống dưới, mới vừa dùng sức thì đã khựng lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Phượng Khanh: "Ca ca, muội có thể xuống chơi không?" Nhờ có ngày hôm qua, ít nhất đến bây giờ tiểu cô nương đều rất nghe lời, vạn sự đều phải hỏi qua Bùi Phượng Khanh. Bùi Phượng Khanh gật đầu, khom người thả bé con xuống.
Bạch Thu Thu nói: "Huynh nhìn xem ca ca nhà người ta đi, đến khi nào huynh mới có thể ôm muội một cái?" Bạch Thu Lân trực tiếp trợn trắng mắt: "Đến khi nào muội mới có thể nghe lời như muội ấy? Ta vừa lơ đãng muội đã mất tích, có bao giờ hỏi qua ý kiến của ta?"
"Có ai làm ca ca như huynh không!"
"Có người làm muội muội như muội sao!"
.....
"Khụ!" Bạch đại nhân hắng giọng, trừng mắt liếc hai huynh muội lại bắt đầu ồn ào một cái, đang định mở miệng răn dạy lại thấy Bùi Phượng Khanh và Tiểu Cửu nhìn ông ta. Khụ, cuối cùng thì việc trong nhà không thể rêu rao ra ngoài, lại trừng mắt liếc hai đứa nhóc một cái: "Thu Lân, dẫn hai muội muội đi chơi đi, trông chừng muội muội cho cẩn thận, không được rời đi!"
Tiểu Cửu vẫn là nhìn về phía Bùi Phượng Khanh trước.
Bùi Phượng Khanh gật đầu xong lại nghiêng đầu nhìn Vệ Đông: "Ngươi đi theo các nàng."
Sau khi bọn nhỏ rời đi, Bùi Phượng Khanh cũng không để ý đến Lý đại nhân vẫn luôn canh giữ ở một bên mà dừng ánh mắt trên người Bạch đại nhân, mơ hồ có vẻ không đồng tình. Bạch đại nhân không đổi sắc: "Dương Châu là địa bàn của hạ quan, tuy lần này xem như cải trang, nhưng nếu hạ quan đã ở đây, tất không có đạo lý mà bỏ mặc."
Bùi Phượng Khanh không lên tiếng, sắc mặt Bạch đại nhân cũng không đổi, cứ đối diện nhau như vậy. Sau một hồi vẫn là Bùi Phượng Khanh than nhẹ một tiếng, thỏa hiệp, xoay người nhìn về phía Lý đại nhân vẫn luôn ở một bên: "Còn chưa hỏi ra?"
Lý đại nhân lắc đầu: "Không hỏi ra, Thập Tam vương gia cũng đã qua đó, không biết tình hình thế nào rồi."
Biểu tình cũng nôn nóng.
Trần gia chỉ là con tốt đầu, động đến Trần gia là vì Đại hoàng tử ở phía sau. Nếu Lý đại nhân đã đưa ra quyết định thì tất sẽ tận hết khả năng để làm việc. Trần gia này ấy à, đến cả đồ người khác tặng cũng ghi sổ sách, không có lý nào của cải trong nhà lại không cánh mà bay. Nhưng tất cả đồ vật của Trần gia, có thể hủy cũng đã hủy, có thể lật cũng đã lật, nhưng chẳng còn gì cả!
Cả một Trần gia to như vậy lại chỉ có mấy chục vạn của cải, ai mà tin!
Kéo dài mấy ngày, thậm chí còn dùng hình với người Trần gia vẫn không thể bọn chúng hé răng lấy nửa lời. Đến bây giờ thật sự là không còn biện pháp, Thập Tam vương gia tự mình đến, Lục hoàng tử cũng đích thân đến đây, Lý đại nhân tràn ngập vẻ hổ thẹn: "Vi thần thật sự là..." Bùi Phượng Khanh giơ tay ngắt lời Lý đại nhân.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời ngày xuân, hai mắt nửa híp lại tràn ngập dáng vẻ sung sướng, quay đầu cười khẽ.
"Nói đến mới nghĩ ra, ngoại trừ chỗ của Thập Tam thúc, ta vẫn còn chưa thực sự xem qua kiến trúc Dương Châu, không biết hai vị đại nhân có thể cùng ta đi xem một chuyến?"
Hai vị đại nhân nhìn nhau, bây giờ còn có tâm tư dạo vườn? Nhưng thấy Bùi Phượng Khanh vẫn cười nhạt như trước, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, suy nghĩ, vẫn là gật đầu.
Người nên vội nhất chính là hắn nếu hắn đã không vội, chắc hẳn là có biện pháp rồi?
Nếu nói tòa nhà của Trần gia như tiên cảnh chốn nhân gian cũng không quá, Dương Châu vốn gần nước, trong Trần phủ khắp nơi đều có thể nhìn thấy hồ, chim bay thú chạy, hành lang bạch ngọc, rừng trúc nước êm, từng thứ từng thứ hiện ra ở trước mặt mọi người. Việc xét nhà đều là đốc thúc đám người dưới, bản thân Lý đại nhân cũng chưa từng dạo qua. Hôm nay thấy được những thứ trong Trần phủ, trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, ngay cả Bạch đại nhân cũng không phải ngoại lệ.
"Trần phủ này so với Bạch gia ta còn giàu có hơn mấy lần."
Bùi Phượng Khanh không nói gì, đồng tử màu nâu nhạt thu hết thảy trong Trần trạch vào trong mắt, chậm rãi tùy ý đi dạo, lúc đi qua một khối đá bám đầy rêu xanh thì chóp mũi đã ngửi được một mùi hương như có như không. Hắn bèn thuận theo mà đi tới, một tòa tiểu lâu tinh xảo xuất hiện trước mặt mọi người, trên bờ tường là lục la leo bám tốt tươi, giữa ngói đỏ điểm xuyết những đóa hoa màu nhỏ xinh xanh lam.
Nhìn qua có vẻ là khuê phòng của nữ nhi, Bùi Phượng Khanh vốn định xoay người lại nghe được tiếng vui cười của trẻ nhỏ, Tiểu Cửu? Bước vài bước đi đến cửa nhìn một cái, lại là cả viện vãn hương ngọc màu vàng. Hình dáng tựa như lan nhưng lại đượm sắc vàng nhạt, gió đưa hương hoa như xa như gần, quẩn quanh mãi không tan, dưới ánh nắng vàng trong vei, cánh hoa óng ánh như ngọc nên được gọi là vãn hương ngọc.
Mà Tiểu Cửu, Bạch Thu Lân, Bạch Thu Thu đang ở bên cạnh mảnh hoa chơi đánh đu.
Xem ra là chủ tử của tiểu lâu này rất thích vãn hương ngọc và lục la, không chỉ là trên tường và hành lang cuốn đầy lục la, ngay cả trên dây xích đu cũng có. Tiểu Cửu chơi đến vui vẻ, đứng trên bàn đu cười đến cong mắt. Vệ Đông nhìn thấy Bùi Phượng Khanh đang muốn hành lễ, đã bị Bùi Phượng Khanh lắc đầu ngăn lại, hắn không tiếng động lui ra ngoài.
Chơi vui vẻ là tốt rồi.
Đoàn người đang chuẩn bị rời đi thì một thị vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý đại nhân tiến lên, do dự: "Viện này là khuê phòng của Trần trắc phi năm đó, thuộc hạ cũng đã hỏi về Trần trắc phi, ma ma nói trong nhũ danh của Trần trắc phi có một chữ "Vãn" cho nên trước kia Trần Trắc phi đặc biệt thích vãn hương ngọc."
"Mặc dù đã gả đi kinh thành nhưng Trần phủ vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc cây vãn hương ngọc này, mỗi ngày đều không quên cho người tới tưới cây tỉa cành."
Vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc?
Bùi Phượng Khanh dừng bước lại: "Hoa chăm sóc tốt như vậy, vậy phòng ở thì sao, có bảo tồn như cũ không?"
Thị vệ kia biết thân phận của Bùi Phượng Khanh, nghe y hỏi thì không chút chậm trễ, vội đáp: "Phòng ở đã được lật qua một lượt, đồ đạc đều là vật dụng năm đó của Trần trắc phi. Nói là bảo tồn tốt thì cũng không phải, chỉ là cứ cách vài ngày lại có người đến quét dọn. Bởi vì trên kệ sách còn bày một ít đồ cho nên vẫn thấy vết bụi loang lổ."
Nếu là thực sự bảo tồn tốt thì cách vài tháng sẽ cho người quét sơn lại một lần, sao lại có vết loang lổ được?
Bùi Phượng Khanh nghe xong, không ngờ lại bước vào viện. Tuy mọi người không hiểu vì sao nhưng cũng vội vàng đuổi theo.
"Ca ca!"
Tiểu Cửu trông thấy Bùi Phượng Khanh thì ánh mắt lập tức sáng lên, duỗi chân nhảy khỏi bàn đu, trực tiếp nhào về phía Bùi Phượng Khanh, hai mắt sáng lấp lánh: "Ca ca, huynh là đến tìm muội sao, bàn đu này thật đẹp."Hắn khom người bế tiểu nha đầu lên: "Thích à? Thích thì cũng làm một cái trong nhà nhé."
"Thích!"
Tiểu nha đầu nghe được lời này lập tức vui vẻ vô cùng, nhiệt tình ôm lấy cổ Bùi Phượng Khanh.
Bạch Thu Thu nắm khăn tay hâm mộ, hung hăng nhìn về phía Bạch Thu Lân đang nhàm chán ở phía bên kia: "Muội cũng muốn!" Bạch Thu Lân lười nhác gật đầu: "Được, ta gọi người làm cho muội một cái thật to, cái nhỏ không chịu được muội, đứt mất." Bạch Thu Thu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là đạp một cước sang.
"Cha, người xem ca ca kìa!"
"Phụ thân, nếu còn mặc kệ nha đầu này thì sẽ thành một mụ đàn bà đanh đá mất!"
Hai huynh muội đồng thời cáo trạng.
Mí mắt Bạch đại nhân giật giật, đối diện với ánh mắt cười cười của mọi người đến ngay cả khóe miệng cũng giật giật, ông tiến lên một bước cho mỗi người một cái cốc đầu: "Thành thật chút, quay về sẽ lại xử lý các con!" Mặt mũi đều ném đi trước mặt người ngoài rồi.
Trải qua một trận náo loạn của hai huynh muội, khẩn trương của đoàn người cũng giảm đi mấy phần. Thấy Bùi Phượng Khanh nhìn chằm chằm vào một mảnh vãn hương ngọc, Lý đại nhân lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ hoa này có vấn đề?" Bùi Phượng Khanh buông Tiểu Cửu xuống, khom người ngồi xuống bên cạnh bụi hoa, chỉ đơn giản nhìn hoa, thấy thế, Tiểu Cửu cũng học dáng vẻ của hắn, ngồi xổm xuống xem hoa.
Vãn hương ngọc đúng là đẹp, Tiểu Cửu không khỏi duỗi tay chạm vào, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, muội có thể lấy một đóa không?"
Đám nhóc ở thôn Lưu Vân sống hoang dã đã quen, hơn nữa sống ở đó toàn là người quen, đồ ở các nhà muốn lấy thì ngay cả trước mặt cũng sẽ không nói. Nhưng Tiểu Cửu không giống vậy, về sau tiểu cô nương vẫn phải trở về kinh thành. Trương ma ma đã căn dặn nhóc rất nhiều lần, ngàn vạn lần không thể lấy mà không hỏi, dù có là người quen cũng không được.
Nhưng hoa này thật sự rất đẹp, vừa rồi bị bàn đu hấp dẫn nên mới không nhìn kỹ. Hiện tại vừa ngồi xổm xuống nhìn đã lập tức muốn lấy một đóa, cho nên mới tha thiết nhìn Bùi Phượng Khanh.
Tiểu cô nương vốn xinh xẻo đáng yêu, xuất sắc nhất chính là đôi mắt, càng lớn đôi mắt cũng ngày càng đẹp hơn, tròng mắt đen bóng mượt mà, khóe mắt lại hơi rũ xuống, không cười mà như cười. Đặc biệt là khi tiểu cô nương cầu xin người khác, hai mắt nhìn thẳng người đó, đồng tử đen nhánh chỉ chứa duy nhất hình ảnh của đối phương, giống như nàng chỉ nhìn thấy người trước mặt.
Bị một đôi mắt ai kia chiếu tướng, chỉ hận không thể mang tất cả đồ vật có được bày ra để tiểu cô nương tùy ý lựa chọn.
Cho dù là Bùi Phượng Khanh vẫn luôn ở bên cạnh tiểu nha đầu này cũng không khỏi ngây người trong nhất thời. Bùi Phượng Khanh xuất thần, tiểu cô nương cho rằng y không chịu, nóng nảy, trực tiếp tháo túi tiền trên người xuống, lấy từ bên trong ra một túi vàng lá: "Ca ca, muội có tiền, huynh đưa cho chủ nhân tòa nhà này, muội chỉ lấy một đóa, được không?"
Một túi vàng lá đổi một đóa hoa, đây là trẻ con nhà ai lại phá sản như vậy? Bạch đại nhân và Lý đại nhân đồng thời giật giật khóe miệng.
Bùi Phượng Khanh đột nhiên ngộ ra, có mấy thứ cũng nên dạy dỗ, tốt xấu gì cũng phải biết nhìn hàng, bằng không gia sản có lớn hơn nữa cũng không lại được với cách chi tiêu này... Ai ngờ Bùi Phượng Khanh còn chưa lên tiếng, Tiểu Cửu lại cho rằng hắn không đồng ý, càng nóng lòng vội vàng bám lên người Bùi Phượng Khanh.
Chụt!
"Ca ca, muội chỉ hái một đóa thôi, có được không-----"
Chụt chụt chụt-----
Bùi Phượng Khanh: …
Mọi người: …
Bạch Thu Thu: Ôi chao, tình cảm huynh muội thật tốt, thật hâm mộ mà.
Bùi Phượng Khanh im lặng, ấn lấy bả vai tiểu cô nương, phòng ngừa nhóc lại hôn: "Lấy đi." Không được, còn phải nói với nàng, về sau khi ở trước mặt người ngoài thì không thể hôn, ừm, lúc không có ai thì vẫn có thể... Bạch đại nhân và Lý đại nhân lại nhìn nhau lần nữa, tiểu cô nương này là con cái nhà ai? Không nghe nói Lục hoàng tử và Thập Tam vương gia có thân thích nào họ Chu mà nhỉ?
Tiểu cô nương đương nhiên không biết suy nghĩ của những người khác, cuối cùng cũng được cho phép, bé con lập tức duỗi tay hái hoa. Thân hoa mềm dai thế nhưng lại không thể bẻ gãy ngay, tiểu cô nương tập trung tăng thêm sức lực, sau đó thì ngã ngồi về phía sau. Bùi Phượng Khanh vội vàng ôm lấy nhóc, còn chưa kịp hỏi tiểu nha đầu làm sao thì đã nhìn đến hoa trong tay nhóc.
Lại nhổ luôn cả rễ cây lên.
Rễ hoa đã hết đất, rễ đơn còn mơ hồ lộ ra màu trắng bệch, rõ ràng là được trồng không bao lâu. Bạch đại nhân và Lý đại nhân cũng chú ý đến điểm này. Lý đại nhân trực tiếp ngồi xổm xuống bốc một nắm đất, chẳng mấy khó khăn để nhổ lên, đất này quả thật xốp một cách bất thường.
Đúng là khó ngờ!
"Đào chỗ hoa này lên!"
Hắn đứng yên một lát mới ôm Tiểu Cửu đi vào trong Trần phủ.
Vừa vào cửa là vẻ phú quý xa hoa nhưng lại lộ ra chút rách nát. Bên trong nào hoa cỏ quý báu, thược dược, mẫu đơn, hải đường muôn màu muôn vẻ, nào danh hoa kiều quý, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không có người chăm sóc dần lộ ra vẻ tàn úa. Tiểu cô nương đang ghé vào trên vai Bùi Phượng Khanh, thấy vậy thì hai mắt sáng lên, nhiều hoa quá! Còn chưa kịp mở lời bên tai đã vang lên tiếng gọi vui sướng của Bạch Thu Thu: "Tiểu Cửu!"
"Thu Thu!"
Một tay ôm cổ Bùi Phượng Khanh, một tay chào hỏi với cô nàng kia.
"Xuống dưới chơi đi!"
Ánh mắt Tiểu Cửu sáng lên, định xuống dưới, mới vừa dùng sức thì đã khựng lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Phượng Khanh: "Ca ca, muội có thể xuống chơi không?" Nhờ có ngày hôm qua, ít nhất đến bây giờ tiểu cô nương đều rất nghe lời, vạn sự đều phải hỏi qua Bùi Phượng Khanh. Bùi Phượng Khanh gật đầu, khom người thả bé con xuống.
Bạch Thu Thu nói: "Huynh nhìn xem ca ca nhà người ta đi, đến khi nào huynh mới có thể ôm muội một cái?" Bạch Thu Lân trực tiếp trợn trắng mắt: "Đến khi nào muội mới có thể nghe lời như muội ấy? Ta vừa lơ đãng muội đã mất tích, có bao giờ hỏi qua ý kiến của ta?"
"Có ai làm ca ca như huynh không!"
"Có người làm muội muội như muội sao!"
.....
"Khụ!" Bạch đại nhân hắng giọng, trừng mắt liếc hai huynh muội lại bắt đầu ồn ào một cái, đang định mở miệng răn dạy lại thấy Bùi Phượng Khanh và Tiểu Cửu nhìn ông ta. Khụ, cuối cùng thì việc trong nhà không thể rêu rao ra ngoài, lại trừng mắt liếc hai đứa nhóc một cái: "Thu Lân, dẫn hai muội muội đi chơi đi, trông chừng muội muội cho cẩn thận, không được rời đi!"
Tiểu Cửu vẫn là nhìn về phía Bùi Phượng Khanh trước.
Bùi Phượng Khanh gật đầu xong lại nghiêng đầu nhìn Vệ Đông: "Ngươi đi theo các nàng."
Sau khi bọn nhỏ rời đi, Bùi Phượng Khanh cũng không để ý đến Lý đại nhân vẫn luôn canh giữ ở một bên mà dừng ánh mắt trên người Bạch đại nhân, mơ hồ có vẻ không đồng tình. Bạch đại nhân không đổi sắc: "Dương Châu là địa bàn của hạ quan, tuy lần này xem như cải trang, nhưng nếu hạ quan đã ở đây, tất không có đạo lý mà bỏ mặc."
Bùi Phượng Khanh không lên tiếng, sắc mặt Bạch đại nhân cũng không đổi, cứ đối diện nhau như vậy. Sau một hồi vẫn là Bùi Phượng Khanh than nhẹ một tiếng, thỏa hiệp, xoay người nhìn về phía Lý đại nhân vẫn luôn ở một bên: "Còn chưa hỏi ra?"
Lý đại nhân lắc đầu: "Không hỏi ra, Thập Tam vương gia cũng đã qua đó, không biết tình hình thế nào rồi."
Biểu tình cũng nôn nóng.
Trần gia chỉ là con tốt đầu, động đến Trần gia là vì Đại hoàng tử ở phía sau. Nếu Lý đại nhân đã đưa ra quyết định thì tất sẽ tận hết khả năng để làm việc. Trần gia này ấy à, đến cả đồ người khác tặng cũng ghi sổ sách, không có lý nào của cải trong nhà lại không cánh mà bay. Nhưng tất cả đồ vật của Trần gia, có thể hủy cũng đã hủy, có thể lật cũng đã lật, nhưng chẳng còn gì cả!
Cả một Trần gia to như vậy lại chỉ có mấy chục vạn của cải, ai mà tin!
Kéo dài mấy ngày, thậm chí còn dùng hình với người Trần gia vẫn không thể bọn chúng hé răng lấy nửa lời. Đến bây giờ thật sự là không còn biện pháp, Thập Tam vương gia tự mình đến, Lục hoàng tử cũng đích thân đến đây, Lý đại nhân tràn ngập vẻ hổ thẹn: "Vi thần thật sự là..." Bùi Phượng Khanh giơ tay ngắt lời Lý đại nhân.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời ngày xuân, hai mắt nửa híp lại tràn ngập dáng vẻ sung sướng, quay đầu cười khẽ.
"Nói đến mới nghĩ ra, ngoại trừ chỗ của Thập Tam thúc, ta vẫn còn chưa thực sự xem qua kiến trúc Dương Châu, không biết hai vị đại nhân có thể cùng ta đi xem một chuyến?"
Hai vị đại nhân nhìn nhau, bây giờ còn có tâm tư dạo vườn? Nhưng thấy Bùi Phượng Khanh vẫn cười nhạt như trước, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, suy nghĩ, vẫn là gật đầu.
Người nên vội nhất chính là hắn nếu hắn đã không vội, chắc hẳn là có biện pháp rồi?
Nếu nói tòa nhà của Trần gia như tiên cảnh chốn nhân gian cũng không quá, Dương Châu vốn gần nước, trong Trần phủ khắp nơi đều có thể nhìn thấy hồ, chim bay thú chạy, hành lang bạch ngọc, rừng trúc nước êm, từng thứ từng thứ hiện ra ở trước mặt mọi người. Việc xét nhà đều là đốc thúc đám người dưới, bản thân Lý đại nhân cũng chưa từng dạo qua. Hôm nay thấy được những thứ trong Trần phủ, trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, ngay cả Bạch đại nhân cũng không phải ngoại lệ.
"Trần phủ này so với Bạch gia ta còn giàu có hơn mấy lần."
Bùi Phượng Khanh không nói gì, đồng tử màu nâu nhạt thu hết thảy trong Trần trạch vào trong mắt, chậm rãi tùy ý đi dạo, lúc đi qua một khối đá bám đầy rêu xanh thì chóp mũi đã ngửi được một mùi hương như có như không. Hắn bèn thuận theo mà đi tới, một tòa tiểu lâu tinh xảo xuất hiện trước mặt mọi người, trên bờ tường là lục la leo bám tốt tươi, giữa ngói đỏ điểm xuyết những đóa hoa màu nhỏ xinh xanh lam.
Nhìn qua có vẻ là khuê phòng của nữ nhi, Bùi Phượng Khanh vốn định xoay người lại nghe được tiếng vui cười của trẻ nhỏ, Tiểu Cửu? Bước vài bước đi đến cửa nhìn một cái, lại là cả viện vãn hương ngọc màu vàng. Hình dáng tựa như lan nhưng lại đượm sắc vàng nhạt, gió đưa hương hoa như xa như gần, quẩn quanh mãi không tan, dưới ánh nắng vàng trong vei, cánh hoa óng ánh như ngọc nên được gọi là vãn hương ngọc.
Mà Tiểu Cửu, Bạch Thu Lân, Bạch Thu Thu đang ở bên cạnh mảnh hoa chơi đánh đu.
Xem ra là chủ tử của tiểu lâu này rất thích vãn hương ngọc và lục la, không chỉ là trên tường và hành lang cuốn đầy lục la, ngay cả trên dây xích đu cũng có. Tiểu Cửu chơi đến vui vẻ, đứng trên bàn đu cười đến cong mắt. Vệ Đông nhìn thấy Bùi Phượng Khanh đang muốn hành lễ, đã bị Bùi Phượng Khanh lắc đầu ngăn lại, hắn không tiếng động lui ra ngoài.
Chơi vui vẻ là tốt rồi.
Đoàn người đang chuẩn bị rời đi thì một thị vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý đại nhân tiến lên, do dự: "Viện này là khuê phòng của Trần trắc phi năm đó, thuộc hạ cũng đã hỏi về Trần trắc phi, ma ma nói trong nhũ danh của Trần trắc phi có một chữ "Vãn" cho nên trước kia Trần Trắc phi đặc biệt thích vãn hương ngọc."
"Mặc dù đã gả đi kinh thành nhưng Trần phủ vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc cây vãn hương ngọc này, mỗi ngày đều không quên cho người tới tưới cây tỉa cành."
Vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc?
Bùi Phượng Khanh dừng bước lại: "Hoa chăm sóc tốt như vậy, vậy phòng ở thì sao, có bảo tồn như cũ không?"
Thị vệ kia biết thân phận của Bùi Phượng Khanh, nghe y hỏi thì không chút chậm trễ, vội đáp: "Phòng ở đã được lật qua một lượt, đồ đạc đều là vật dụng năm đó của Trần trắc phi. Nói là bảo tồn tốt thì cũng không phải, chỉ là cứ cách vài ngày lại có người đến quét dọn. Bởi vì trên kệ sách còn bày một ít đồ cho nên vẫn thấy vết bụi loang lổ."
Nếu là thực sự bảo tồn tốt thì cách vài tháng sẽ cho người quét sơn lại một lần, sao lại có vết loang lổ được?
Bùi Phượng Khanh nghe xong, không ngờ lại bước vào viện. Tuy mọi người không hiểu vì sao nhưng cũng vội vàng đuổi theo.
"Ca ca!"
Tiểu Cửu trông thấy Bùi Phượng Khanh thì ánh mắt lập tức sáng lên, duỗi chân nhảy khỏi bàn đu, trực tiếp nhào về phía Bùi Phượng Khanh, hai mắt sáng lấp lánh: "Ca ca, huynh là đến tìm muội sao, bàn đu này thật đẹp."Hắn khom người bế tiểu nha đầu lên: "Thích à? Thích thì cũng làm một cái trong nhà nhé."
"Thích!"
Tiểu nha đầu nghe được lời này lập tức vui vẻ vô cùng, nhiệt tình ôm lấy cổ Bùi Phượng Khanh.
Bạch Thu Thu nắm khăn tay hâm mộ, hung hăng nhìn về phía Bạch Thu Lân đang nhàm chán ở phía bên kia: "Muội cũng muốn!" Bạch Thu Lân lười nhác gật đầu: "Được, ta gọi người làm cho muội một cái thật to, cái nhỏ không chịu được muội, đứt mất." Bạch Thu Thu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là đạp một cước sang.
"Cha, người xem ca ca kìa!"
"Phụ thân, nếu còn mặc kệ nha đầu này thì sẽ thành một mụ đàn bà đanh đá mất!"
Hai huynh muội đồng thời cáo trạng.
Mí mắt Bạch đại nhân giật giật, đối diện với ánh mắt cười cười của mọi người đến ngay cả khóe miệng cũng giật giật, ông tiến lên một bước cho mỗi người một cái cốc đầu: "Thành thật chút, quay về sẽ lại xử lý các con!" Mặt mũi đều ném đi trước mặt người ngoài rồi.
Trải qua một trận náo loạn của hai huynh muội, khẩn trương của đoàn người cũng giảm đi mấy phần. Thấy Bùi Phượng Khanh nhìn chằm chằm vào một mảnh vãn hương ngọc, Lý đại nhân lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ hoa này có vấn đề?" Bùi Phượng Khanh buông Tiểu Cửu xuống, khom người ngồi xuống bên cạnh bụi hoa, chỉ đơn giản nhìn hoa, thấy thế, Tiểu Cửu cũng học dáng vẻ của hắn, ngồi xổm xuống xem hoa.
Vãn hương ngọc đúng là đẹp, Tiểu Cửu không khỏi duỗi tay chạm vào, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, muội có thể lấy một đóa không?"
Đám nhóc ở thôn Lưu Vân sống hoang dã đã quen, hơn nữa sống ở đó toàn là người quen, đồ ở các nhà muốn lấy thì ngay cả trước mặt cũng sẽ không nói. Nhưng Tiểu Cửu không giống vậy, về sau tiểu cô nương vẫn phải trở về kinh thành. Trương ma ma đã căn dặn nhóc rất nhiều lần, ngàn vạn lần không thể lấy mà không hỏi, dù có là người quen cũng không được.
Nhưng hoa này thật sự rất đẹp, vừa rồi bị bàn đu hấp dẫn nên mới không nhìn kỹ. Hiện tại vừa ngồi xổm xuống nhìn đã lập tức muốn lấy một đóa, cho nên mới tha thiết nhìn Bùi Phượng Khanh.
Tiểu cô nương vốn xinh xẻo đáng yêu, xuất sắc nhất chính là đôi mắt, càng lớn đôi mắt cũng ngày càng đẹp hơn, tròng mắt đen bóng mượt mà, khóe mắt lại hơi rũ xuống, không cười mà như cười. Đặc biệt là khi tiểu cô nương cầu xin người khác, hai mắt nhìn thẳng người đó, đồng tử đen nhánh chỉ chứa duy nhất hình ảnh của đối phương, giống như nàng chỉ nhìn thấy người trước mặt.
Bị một đôi mắt ai kia chiếu tướng, chỉ hận không thể mang tất cả đồ vật có được bày ra để tiểu cô nương tùy ý lựa chọn.
Cho dù là Bùi Phượng Khanh vẫn luôn ở bên cạnh tiểu nha đầu này cũng không khỏi ngây người trong nhất thời. Bùi Phượng Khanh xuất thần, tiểu cô nương cho rằng y không chịu, nóng nảy, trực tiếp tháo túi tiền trên người xuống, lấy từ bên trong ra một túi vàng lá: "Ca ca, muội có tiền, huynh đưa cho chủ nhân tòa nhà này, muội chỉ lấy một đóa, được không?"
Một túi vàng lá đổi một đóa hoa, đây là trẻ con nhà ai lại phá sản như vậy? Bạch đại nhân và Lý đại nhân đồng thời giật giật khóe miệng.
Bùi Phượng Khanh đột nhiên ngộ ra, có mấy thứ cũng nên dạy dỗ, tốt xấu gì cũng phải biết nhìn hàng, bằng không gia sản có lớn hơn nữa cũng không lại được với cách chi tiêu này... Ai ngờ Bùi Phượng Khanh còn chưa lên tiếng, Tiểu Cửu lại cho rằng hắn không đồng ý, càng nóng lòng vội vàng bám lên người Bùi Phượng Khanh.
Chụt!
"Ca ca, muội chỉ hái một đóa thôi, có được không-----"
Chụt chụt chụt-----
Bùi Phượng Khanh: …
Mọi người: …
Bạch Thu Thu: Ôi chao, tình cảm huynh muội thật tốt, thật hâm mộ mà.
Bùi Phượng Khanh im lặng, ấn lấy bả vai tiểu cô nương, phòng ngừa nhóc lại hôn: "Lấy đi." Không được, còn phải nói với nàng, về sau khi ở trước mặt người ngoài thì không thể hôn, ừm, lúc không có ai thì vẫn có thể... Bạch đại nhân và Lý đại nhân lại nhìn nhau lần nữa, tiểu cô nương này là con cái nhà ai? Không nghe nói Lục hoàng tử và Thập Tam vương gia có thân thích nào họ Chu mà nhỉ?
Tiểu cô nương đương nhiên không biết suy nghĩ của những người khác, cuối cùng cũng được cho phép, bé con lập tức duỗi tay hái hoa. Thân hoa mềm dai thế nhưng lại không thể bẻ gãy ngay, tiểu cô nương tập trung tăng thêm sức lực, sau đó thì ngã ngồi về phía sau. Bùi Phượng Khanh vội vàng ôm lấy nhóc, còn chưa kịp hỏi tiểu nha đầu làm sao thì đã nhìn đến hoa trong tay nhóc.
Lại nhổ luôn cả rễ cây lên.
Rễ hoa đã hết đất, rễ đơn còn mơ hồ lộ ra màu trắng bệch, rõ ràng là được trồng không bao lâu. Bạch đại nhân và Lý đại nhân cũng chú ý đến điểm này. Lý đại nhân trực tiếp ngồi xổm xuống bốc một nắm đất, chẳng mấy khó khăn để nhổ lên, đất này quả thật xốp một cách bất thường.
Đúng là khó ngờ!
"Đào chỗ hoa này lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.