Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 41:

Thâu Thâu Na Na

21/09/2024

Rất nhanh đã có một đội thị vệ cầm theo xẻng đến làm việc. Bùn đất bị xới tung lên, cánh hoa tàn lụi, đám người Bùi Phượng Khanh khoanh tay đứng ở một bên bình tĩnh chờ. Tuy rằng vừa rồi nhóm người Bạch đại nhân thấy được tất cả nhưng bọn họ cũng không biết được chuyện trước kia của Tiểu Cửu, chỉ nói, vận may của tiểu cô nương này thật tốt, cũng không để ở trong lòng.

Mà là nhìn Bùi Phượng Khanh: "Sao Lục hoàng tử lại biết là hoa này có vấn đề?"

Lúc trước Lục hoàng tử ngồi xuống bên cạnh khu đất trồng hoa ắt hẳn là do cũng đã phát hiện cái gì.

Bùi Phượng Khanh lắc đầu: "Vẫn chưa có phát hiện gì, chỉ là cảm thấy khác thường mà thôi."

"Không biết khác thường ở đâu?" Bạch đại nhân khiêm tốn học hỏi, Lý đại nhân và nhóm thị vệ đi theo phía sau cũng nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Nói ra thật xấu hổ, bọn họ thậm chí đã mời thợ mộc lành nghề đến điều tra các cơ quan bí mật trong các rương hòm, kết quả lại là chôn dưới đất. Bùi Phượng Khanh dịu dàng cười: "Các vị đại nhân không biết cũng là thường tình, chỉ e ngay cả khuê các của Hoàng hậu năm đó, nhiều nhất cũng chỉ là cho niêm phong lại, định kỳ sẽ cho người hầu đến dọn dẹp lại, cũng không có chuyện chỉ đến chăm hoa mà không quan tâm đến số đồ cũ kia."

Tuy Bạch đại nhân và Lý đại nhân đều làm quan nhưng nữ quyến trong nhà đâu có đi nhập cung, cho nên không biết mấy việc này cũng là lẽ thường. Mà mẹ ruột của Bùi Phượng Khanh chính là Tam vương phi năm đó, chẳng qua là do bệnh nặng qua đời, đương kim Hoàng hậu bây giờ chính là từ kế phi mà lên.

Mọi người nghe được lời này mới bừng tỉnh, nếu thật sự là tôn kính hoặc là có nhớ mong cũng nên lấy vật cũ làm đầu. Vật cũ đã loang lổ mà hoa lại diễm lệ, mấy thứ này thật đúng là đầu đuôi lẫn lộn.

"Quả nhiên Lục hoàng tử thông tuệ vô cùng, chúng thần thật sự hổ thẹn."

Mọi người đồng thời khom người bái phục.

Bùi Phượng Khanh lại lắc đầu, dịu dàng nói: "Ta cũng không có hiểu biết gì về chăm sóc hoa, chỉ là thấy hoa ở trước cửa đã héo tàn, hoa ở chỗ này lại tươi tốt. Cho nên mới thấy có chút kỳ lạ." Hoa ở trước cửa giống như bộ mặt của căn nhà, hẳn là ngày ngày đều có người chăm sóc. Đồ vật trước đây của Trần trắc phi có quý báu đến đâu cũng không thể bằng bộ mặt của toàn bộ Trần phủ, vậy nên mới cảm thấy kỳ lạ.

Hắn duỗi tay xoa xoa đầu tiểu cô nương đang ngẩng đầu nhìn mình.

"Hôm nay muội là công thần lớn nhất."

Tiểu Cửu không nghe hiểu những lời lúc trước nhưng câu sau cùng này thì hiểu, tiểu cô nương nghe vậy thì cười tủm tỉm: "Vậy hôm nay muội có thể ăn thêm một chiếc bánh ngọt không?" Tiểu cô nương sắp bắt đầu thay răng, Trương ma ma đang khống chế đồ ngọt mà nàng ăn. Mỗi ngày đều không được ăn nhiều, cùng lắm chỉ cho nửa cái.

Bùi Phượng Khanh cũng cong khóe mắt.

"Không được."

Tiểu Cửu: …

Bĩu môi "hừ" một tiếng, tiểu cô nương rũ vai, đứng ra phía sau Vệ Đông, khiến cho toàn bộ thân hình bé nhỏ đều bị lấp đi. Vệ Đông giật giật khóe miệng, mấy năm nay tiểu cô nương an tâm sống ở thôn Lưu Vân, Vệ Đông đã sắp quên mất mấy việc thần kỳ của tiểu nha đầu này, chỉ có Cố Vân Cố Hạo vẫn luôn không ngừng gọi "thần nữ, thần nữ", đã trở thành biệt hiệu rồi.

Hôm nay uy phong của thần nữ lại lộ ra, khiến cho sự tích ngày xưa ùa về trong lòng Vệ Đông. Lúc này cho dù đối diện với tầm mắt của Bùi Phượng Khanh, hắn ta cũng không dám nhúc nhích, chọc công tử nhiều nhất chỉ bị trách phạt, chọc thần nữ lại khác, sẽ bị trời phạt! Thân hình giống như một ngọn núi nhỏ, đứng đến thẳng tắp, che kín toàn bộ thân thể tiểu cô nương.

Bùi Phượng Khanh lắc lắc đầu, chỉ cười cười, người khác cũng không biết suy nghĩ của Vệ Đông, chỉ cảm thấy tiểu cô nương thật là đáng yêu, cũng cười theo.

Bạch Thu Thu kín đáo nhìn Bạch Thu Lân một cái, nhỏ giọng nói: "Huynh nhìn xem ca ca nhà người ta..." Đã nhiều ngày nay Bạch Thu Lân cứ mãi nghe được câu này, lửa giận đã bốc lên cao ngút, mới biết người ta được mấy ngày mà cứ như vậy hả? Cậu ta cũng sợ lại bị Bạch đại nhân mắng cho nên cũng nhỏ giọng theo: "Ca ca muội ấy cũng không cho muội ấy ăn bánh, sao lại tốt? Ta cũng không cho muội ăn mà!"

Bạch Thu Thu "hừ" một tiếng.

"Ca ca muội ấy không cho muội ấy ăn bánh nhất định là vì tốt cho muội ấy."

Dù sao ca ca của Tiểu Cửu làm gì cũng đúng.

Cô nàng lại trừng mắt liếc qua Bạch Thu Lân: "Huynh không cho muội ăn là vì bản thân huynh muốn ăn!"

Bạch Thu Lân: …



"Muội thích hắn như vậy, muội đi làm muội muội của hắn đi!"

Trong lúc nói chuyện, nhóm thị vệ đã đào ra một cái hố rộng xấp xỉ nửa thước, sau đó xẻng trong tay một thị vệ giật giật, hắn ta ngẩng đầu kinh hỉ hô lên: "Đại nhân, hình như chạm phải vật cứng nào đó!" Lý đại nhân trực tiếp nhảy xuống, dùng tay phủi phủi, nền đất lộ ra một tấm ván gỗ, ánh mắt ông ta sáng lên: "Qua đây, tất cả mọi người đến làm sạch chỗ này."

Mọi người đồng thời ra trận, rất mau đã làm sạch, tấm ván gỗ hình vuông hiện nguyên hình, phía bên phải treo khóa đồng. Mọi người trực tiếp dùng đao bổ ra, kéo một cái, lập tức một cái cầu thang ngầm bằng đá hiện trước mặt mọi người.

"Đây..."

Hiện tại ánh mặt trời sáng trong, ánh sáng xuyên xuống thế nhưng cũng không nhìn rõ được điểm cuối, đây sao có thể là sổ sách, rõ ràng là chỗ cất giấu đồ. Chẳng lẽ Trần gia còn có một phần tài sản cất giữ ở chỗ này? Ông ta quay đầu nhìn về phía Bùi Phượng Khanh, lúc này Bùi Phượng Khanh đã bế Tiểu Cửu lên, còn Vệ Đông đã cầm mồi lửa lên, nhảy xuống, vừa đi trước vừa thắp sáng giá nến ở hên bên.

Một đám người đều đi xuống theo, Bạch Thu Lân đang muốn đi xuống theo, vạt áo lại bị Bạch Thu Thu đang đầy mặt tức giận nắm chặt!

"Muội muốn quyết đấu với huynh!"

Đây tính là loại ca ca gì chứ, không chỉ không có chút áy náy nào còn thẳng thừng mở miệng nói đi làm muội muội của người khác đi. Kẻ làm ca ca như Bạch Thu Lân cũng bị gây sự đến nổi cáu, liên tục bị ghét bỏ như vậy, đến cả thánh nhân cũng sẽ có lửa giận! Hai huynh muội yên lặng đứng tại chỗ, chờ cho mọi người biến mất, đến sau khi tiếng nói cuối cùng đều biến mất, Bạch Thu Thu trực tiếp nhào về phía Bạch Thu Lân.

Mọi người đi dọc theo cầu thang đá uốn lượn, cầu thang đá tối đen, nhưng phía dưới sâu lại sáng đèn, đèn trên tường có vẻ vẫn luôn giữ lửa, chiếu sáng toàn bộ rương trong hầm ngầm. Không cần Lý đại nhân sai bảo, nhóm thị vệ đã tiến lên phía trước, trực tiếp bổ đôi khóa trên mỗi cái rương, sau đó là từng trận hô lên đầy kinh ngạc.

Tràn ngập trong rương, một nửa là vàng một nửa là đồ cổ quý hiếm.

Lý đại nhân há to miệng nhìn lướt qua một lượt, sơ sơ số vàng này cũng phải có mấy chục vạn lượng, càng đừng nói đến một nửa đồ quý hiếm kia, cái này so với cái kia càng quý giá hơn, thậm chí còn có những món mà Lý đại nhân không nhận ra. Bạch đại nhân cũng choáng váng, gia sản của Trần gia này thậm chí còn giàu có hơn với những thương nhân bán muối của Giang Nam!

Bùi Phượng Khanh nhìn về phía Vệ Đông, Vệ Đông gật đầu, tiến lên gõ tường xem xét, xem xong một lần mới lắc đầu: "Không có mật thất."

Cho nên, sổ sách không ở đây?

Hành động xem xét của Vệ Đông cũng khiến Bạch đại nhân và Lý đại nhân bừng tỉnh, hai người cũng lật rương theo, không tìm được sổ sách thì đều ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Khanh. Nơi này cũng không có, vậy sổ sách ở đâu? Bùi Phượng Khanh hơi nhíu mày, cúi đầu cẩn thận nhớ lại những chỗ đã xem qua trong Trần phủ, suy tư xem nơi nào có khả năng cất giấu đồ nhất.

Ngay cả số của cải cuối cùng cũng giấu trong nhà, không có lý nào sẽ giấu sổ sách ở nơi khác, nhất định sẽ ở Trần gia, nhưng ở đâu mới được cơ chứ?

Trần trắc phi thích nhất chính là vãn hương ngọc và lục la, phía dưới vãn hương ngọc cất giấu mấy thứ này, vậy lục la kia? Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nhóm thị vệ theo sau Lý đại nhân: "Hành lang, đầu tường đã được kiểm tra chưa?" Những nơi này đều là chỗ có lục la quấn quanh, thị vệ gật đầu: "Đã điều tra, ngay cả ngói trên nóc nhà cũng không bỏ qua."

Bùi Phượng Khanh đột nhiên nói: "Xích đu, xích đu đã kiểm tra chưa?"

Xích đu? Ai sẽ giấu sổ sách dưới xích đu đây? Thị vệ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn trả lời thật: "Lúc ấy thuộc hạ cũng không chú ý đến chỗ này, cho nên vẫn chưa kiểm tra." Đương nhiên là chỉ nhớ rõ những nơi cần kiểm tra, thật sự không nhớ đến xích đu! Lý đại nhân trừng mắt liếc thị vệ một cái. Bùi Phượng Khanh lại bế tiểu Cửu quay trở về, mọi người vội vàng đuổi theo.

Lúc mọi người trở lại mặt đất thì đều há hốc miệng.

Xích đu vừa rồi còn được lục la quấn quanh hiện tại đã tan tành, y phục của Bạch Thu Lân và Bạch Thu Thu đã sớm không nhìn ra được màu sắc ban đầu. Hai huynh muội lăn thành một cục, Bạch Thu Thu bóp cổ Bạch Thu Lân, Bạch Thu Lân nhéo mặt Bạch Thu Thu, hai người đều đỏ mặt tía tai, rốt cuộc thì Bạch đại nhân cũng không nhịn được nữa.

"Hai đứa các con đang làm gì thế hả!"

Ông bước lên vài bước vội tách hai đứa trẻ ra.

"Hai đứa các con, mỗi đứa chép mười lần gia huấn cho ta, không chép xong thì đừng hòng ra khỏi cửa!"

Bạch gia lăn lộn ở Giang Nam đã mấy trăm năm, cũng đã trải qua mấy thế hệ, thậm chí ngay cả tiền triều cũng đã có người họ Bạch làm quan, gia huấn tích lại đã có thể dày thành quyển, chép một bản thôi cũng tốn một ngày một đêm không chợp mắt, mười bản? Vậy không phải là ít nhất hai tháng không được ra ngoài sao? Hai huynh muội nào còn nhớ đến chuyện đánh nhau, mặt mày ai nấy đều trắng bệch.

Bùi Phượng Khanh tiến lên, đẩy tấm ván gỗ làm bàn đu đã bị nứt vì bị rơi xuống ra .



"Lấy công chuộc tội, Bạch đại nhân có thể thư thả một chút."

Bạch đại nhân khó hiểu quay đầu lại, đã thấy Bùi Phượng Khanh cầm một cuốn sổ màu lam.

Sổ sách thế mà lại giấu trong tấm ván gỗ làm bàn đu, người Trần gia này cũng khá đấy!

Lý đại nhân để toàn bộ thị vệ đều canh giữ bên ngoài viện, thấp giọng nói: "Không biết điện hạ định xử lý số đồ dưới kia thế nào?" Những thứ lộ ra bên ngoài của Trần gia đều đã được xử lý sạch sẽ, những thứ này đều là niềm vui ngoài ý muốn, không đợi Bùi Phượng Khanh trả lời, ông lại nói: "Điện hạ yên tâm, người hôm nay đi theo đều là tâm phúc tuyệt đối của thần, sẽ không lắm miệng một câu không nên nói nào."

Bạch đại nhân cũng ngẩng đầu nhìn trời, tựa như chưa hề nghe được cái gì.

Ý tứ chính là toàn bộ đồ vật này đều thuộc về Bùi Phượng Khanh.

Bùi Phượng Khanh lại là cúi đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang nhàm chán dùng mũi chân vẽ vòng vòng trên mặt đất.

"Muội muốn đồ ở bên dưới không?"

Trong nhất thời cả Bạch đại nhân và Lý đại nhân đều khiếp sợ nhìn Bùi Phượng Khanh vẫn đang như gió thoảng mây trôi, nếu không tính đến số đồ cổ kia, đồ bên dưới tuyệt đối có giá trị trên một trăm vạn lượng! Một trăm vạn lượng lại đi hỏi một đưa trẻ có muốn hay không? Tiểu Cửu ngây ngô ngẩng đầu, nhàm chán nói: "Cho muội làm gì, phòng muội nhỏ, không để vừa."

"Khụ!"

Hai vị đại nhân đồng thời "khụ" một tiếng, đây là vấn đề phòng to hay nhỏ à!

Bùi Phượng Khanh cười khẽ: "Lần này muội là công thần lớn nhất, mấy thứ kia nên thuộc về muội, muội muốn không?"

Tiểu Cửu cẩn thận nghĩ nghĩ, lại nói: "Sư phụ không thiếu mấy thứ kia, Thập Tam thúc cũng không thiếu, trong phòng muội cũng có rất nhiều, ca ca cho người nào cần ấy, muội không cần."

Tuy tuổi Tiểu Cửu còn nhỏ, không nhận biết được đồ tốt, nhưng nhóc vẫn biết mỗi năm dịp Tết đến, vàng bạc nhận được rất nhiều, trong túi của vài tùy thân cũng có thể có vài lá vàng. Còn những đồ cổ kia đều là kỳ trân dị bảo, không sai, nhưng trong phòng Tô Tam nương và Bùi Thập Tam cũng đều là kỳ chân dị bảo, tiểu cô nương nhìn nhiều đã quen, cũng không cảm thấy có gì.

Hai vị đại nhân lại tận lực nhịn xuống xúc động muốn hộc máu, đột nhiên cảm thấy mình thật nghèo, so ra còn kém một đứa trẻ…

"Cho người cần?"

Bùi Phượng Khanh thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ lời của tiểu cô nương, tiểu Cửu gật đầu: "Đúng vậy, ai cần thì huynh cho người đó đi." Bùi Phượng Khanh gật đầu: "Cũng được, vậy đổi toàn bộ thành quân lương, đưa đến chiến trường Tây Bắc đi." Quân lương vĩnh viễn đều không ngại nhiều, gần đây chiến trường Tây Bắc lại đặc biệt không yên ổn, chạm vào là nổ ra chiến tranh ngay.

Hay lắm, thế mà cho đi toàn bộ.

Bạch đại nhân và Lý đại nhân cạn lời cả nửa ngày, cuối cùng Bạch đại nhân miễn cưỡng cười nói: "Trí tuệ của điện hạ bao la, chiến sĩ biên cương nhất định sẽ nhớ rõ ân huệ của điện hạ."

Thông qua lời này của Bạch đại nhân, Lý đại nhân cũng hoàn hồn, đúng vậy, như thế cũng coi như là chuyện tốt. Chiến sĩ ở biên cương đều là nam nhi nhiệt huyết, bọn họ không giống như triều thần có tâm tư lòng vòng, ai cho bọn họ chỗ tốt, bọn họ sẽ nhớ kĩ người đó!

Đây là biện pháp lung lạc lòng người nha!

Ông ta lập tức bảo đảm: "Điện hạ yên tâm, thần nhất định sẽ nghĩ biện pháp để quân sĩ biết được quân lương này là từ ai!" Còn đến khi triều thần biết sẽ gây ra chấn động đến mức nào, thì tính sao? Điện hạ lại không tham ô số bạc này, dùng cũng là dùng vào chỗ nên dùng, cho dù người khác muốn phản bác cũng không dám nói!

Bùi Phượng Khanh lại lắc đầu: "Không cần, cứ nói bạc này là do phụ hoàng cho."

Nói là Hoàng thượng cho? Vì sao lại muốn nói là do Hoàng thượng, bạc không cần, công lao cũng không cần nốt, đây rốt cuộc là có ý đồ gì đây!

Bùi Phượng Khanh lại không có ý định giải thích, mà nghiêng đầu nhìn về phía lối xuống cầu thang đá, nhàn nhạt nói: "Khôi phục chỗ này về nguyên trạng." Đáng tiếc, không nhìn thấy biểu tình thất vọng của đại ca, chớp mắt đã mất đi một số lượng bạc lớn như vậy, đại ca sẽ có biểu tình gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook