Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 42:

Thâu Thâu Na Na

21/09/2024

Cả người của Bạch Thu Thu đều ngây ra như gỗ, đầu gục xuống, ngồi trên ghế xuất thần, dáng vẻ uể oải. Tiểu Cửu tò mò nhìn nàng ấy, nhìn một hồi vẫn chưa thấy Thu Thu hồi thần bèn duỗi tay chọc chọc khuôn mặt mập mạp của nàng ấy: "Thu Thu, tỷ làm sao vậy?" Điểm tâm để sẵn trên bàn mà còn không ăn.

Bạch Thu Thu chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn gì lưu luyến nữa.

"Năm lần gia huấn, ít nhất ta phải chép một tháng, không chép xong không thể ra ngoài, chờ chép xong ta đã phải trở về Giang Nam."

"Ta đến Dương Châu là để chép gia huấn..."

Sớm biết sẽ như vậy thì đợi về nhà lại quyết đấu với ca ca, ở nhà có náo loạn hay đánh nhau với ca ca thì cũng chỉ bị trách phạt hai câu rồi thôi. Nghĩ đến những quyển gia huấn dày thật dày kia, lòng Bạch Thu Thu lại ngập tràn bi thương, khuôn mặt buồn bực nhăn nhó thành một cái bánh bao quá lửa. "Phụt." Tiểu Cửu không nhịn được bật cười ra tiếng.

Tiếng cười này lại như chọc trúng tổ ong vò vẽ.

"Muội còn cười."

"Muội không giúp ta mắng ca ca, mắng cha thì cũng thôi đi, muội còn cười, ta không tốt với muội nữa!"

Nàng ấy nhảy xuống ghế dựa, lập tức đi ra bên ngoài, Tiểu Cửu vội vàng kéo lấy ống tay áo khẽ nói: "Muội không phải cố ý, muội chỉ cảm thấy tỷ rất đáng yêu nên mới cười, tỷ đừng giận, muội nghĩ cách giúp tỷ, có được không?" Bạch Thu Thu nghi ngờ nhìn tiểu Cửu: "Muội có thể có biện pháp gì? Tuy rằng cha ta dễ nói chuyện nhưng mỗi lần ông nói phạt thì nhất định sẽ phạt ra trò."

Bằng không bản thân nàng ấy đã sớm vận dụng tuyệt chiêu làm nũng chơi xấu, sao còn có thể đợi đến bây giờ?

Tiểu Cửu chớp chớp mắt, nhất thời vì tình thế cấp bách nên tiểu cô nương mới nói như vậy, kỳ thật cũng không có biện pháp tốt gì: "Muội đi nói với ca ca, để ca ca nói đỡ cho tỷ được không?" Bạch Thu Thu lập tức ngồi xổm xuống đất, cả người đều vô cùng uể oải: "Vô dụng, cha ta đã giảm một nửa, sẽ không giảm tiếp."

"Tỷ đừng khóc."

"Nếu ca ca muội nói đỡ cũng không được, vậy muội sẽ chép giúp tỷ. Tỷ cầu xin cha tỷ, chép ở chỗ muội, muội sẽ chép cùng tỷ, mỗi ngày muội đều phải luyện chữ, viết gì cũng được!"

Ánh mắt Bạch Thu Thu sáng lên: "Được, ta đi nói với cha."

Sau khi Bạch đại nhân nói chuyện với Bùi Phượng Khanh thì đi ra khỏi thư phòng, mới vừa đi vào trong vườn đã bị Bạch Thu Thu đâm phải, nha đầu này! May là tiếng quát lớn còn chưa ra khỏi miệng, Bạch Thu Thu đã trực tiếp bám lên người Bạch đại nhân, thân thể của nha đầu vừa tròn vừa nặng, làm Bạch đại nhân hơi khom xuống, cái eo già cỗi suýt chút nữa là chịu không nổi.

"Ôi, Thu Thu, con xuống trước đi."

Ôi chao, nha đầu béo này nhà ai vậy, mới hơn năm tuổi đã nặng như vậy!

"Con không xuống!"

Bạch Thu Thu ôm chặt lấy Bạch đại nhân: "Cha, cha để con chép phạt ở đây thì con sẽ xuống ngay!" Khóe miệng Bạch đại nhân thẳng thành một đường, nha đầu này trực tiếp ôm lấy eo, sắp gãy đến nơi rồi: "Con mau xuống, bằng không ngày mai ta sẽ lập tức sai người đưa con về Giang Nam để mẹ con xử lý con." Mẫu thân ở tận Giang Nam không đến đây nhanh như vậy, qua được cửa này rồi lại nói tiếp.

"Con không xuống, cha đáp ứng con trước đi!"

Bạch đại nhân: Rốt cuộc mình đã sinh ra cục nợ gì thế này!

Hai cha con giằng co ở hoa viên, tiểu Cửu nhìn một hồi thì chạy đến thư phòng. Bạch đại nhân đã ra ngoài, có phải ca ca cũng rảnh rồi không? Tiểu cô nương cẩn thận hé cánh cửa thăm dò, Bùi Phượng Khanh đang đóng cửa ngồi bên bàn, cúi đầu đọc cái gì đó, ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, nhẹ nhàng đi qua.

Bùi Phượng Khanh đang xem sổ sách của Trần gia, vừa rồi đã lật sơ qua một lượt, hiện tại xem kỹ lại, vẫn thấy ghê người.



Trần trắc phi vào phủ Đại hoàng tử cùng lắm cũng mới năm năm, gia nghiệp Trần gia này lại vơi đi tận một nửa. Khó trách Trần trắc phi được sủng ái như vậy, cũng khó trách mấy năm nay đại ca ra tay lại hào phóng như vậy. Vốn tưởng rằng do hắn ta vào bộ Hộ tài lộ thăng thiển, trước đó hắn điều tra cũng không ra được điểm khác thường, hóa ra căn bản là không phải điều tiền từ bộ Hộ.

Thảo nào phụ hoàng vẫn cứ chần chừ không động đến vị trí của hắn ta ở bộ Hộ. Không dùng đến tiền của ông ta đương nhiên ông ta sẽ không động đến rồi.

Nhẹ nhàng khép sổ sách lại, đồng tử màu nâu nhạt nhẹ rũ xuống che đi một nửa ánh mắt. Chỉ một Trần gia nho nhỏ lại cung cấp đủ chi tiêu cho đại ca, nếu phụ hoàng biết trong năm năm này đại ca lấy bao nhiêu tiền từ Trần gia, chắc mắt phải rớt ra khỏi tròng mất. Một cuốn sổ nhỏ nhoi lại ghi lại số ngân lượng vượt qua trăm vạn.

"Vệ Đông."

Lên tiếng gọi người, kết quả đợi nửa khắc vẫn không thấy ai xuất hiện, hắn nghi hoặc ngẩng đầu, ngay lập tức trông thấy một "móng vuốt nhỏ" trắng nõn. Tiểu Cửu cong thân thể cứng đờ, không vui: "Ca ca, sao huynh lại ngẩng đầu!" Vừa bất mãn vừa tiếp tục động tác vừa rồi, nhanh nhẹn bò lên trên ghế dựa, ôm lấy cổ Bùi Phượng Khanh.

Ôm lấy thân thể mập mạp ấm áp của tiểu cô nương vào trong ngực.

"Tiểu Cửu còn học được đánh lén người?"

"Đây không gọi là đánh lén, đây gọi là kinh hỉ, Vệ Đông nói vậy."

Vệ Đông đã sớm trốn ra ngoài: …

Cả người Tiểu Cửu đều dựa vào trong ngực Bùi Phượng Khanh, cô bé ngửa đầu nhìn hắn, mềm mại nói: "Ca ca, huynh nói với Bạch đại nhân để Thu Thu ở lại nhà chúng ta chép gia huấn được không?" Bùi Phượng Khanh cúi đầu nhìn tiểu cô nương: "Không nỡ xa Thu Thu?"

Tiểu Cửu gật đầu: "Vâng, Thu Thu nói tỷ ấy phải chép cả một tháng, chép xong thì lập tức trở về Giang Nam. Chúng ta lại không đi Giang Nam nên muội muốn chơi cùng tỷ ấy nhiều hơn."

Trong thôn Lưu Vân đều là bé trai, không có lấy cả một bé gái, khó khăn lắm mới gặp được Bạch Thu Thu hợp tính lại hoạt bát hào phóng, Tiểu Cửu thật sự rất thích nàng ấy.

Bùi Phượng Khanh "à" một tiếng, giật giật cổ: "Cổ mỏi, bả vai mỏi, tay cũng mỏi."

Tiểu Cửu nhanh nhẹn trượt xuống, hai cánh tay mập mạp giúp Bùi Phượng Khanh bóp cánh tay.

"Ca ca, như vậy được không?"

Bùi Phượng Khanh ngửa đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nhẹ giọng: "Mạnh thêm chút."

Tiểu nha đầu vui mừng đáp một tiếng, lại ra sức bóp.

Từ khi đến Dương Châu thân thể Tô Tam nương đều không được khỏe, chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay nàng đều chỉ nghe qua lời kể của Tô ma ma. Cũng không phải Bùi Phượng Khanh, Bùi Thập Tam, Tiểu Cửu không đến thăm bà ấy, mà là Tô Tam nương không cho bọn họ đến thăm. Cái tuổi này thì đến mùa xuân đều dễ nhiễm phong hàn, nếu bọn họ cũng bệnh rồi, vậy thì không tốt.

Hôm nay thân thể tốt lên một chút, đang nghiêng người nằm trên sạp oán giận với Tô ma ma.

"Mấy kẻ không có lương tâm kia, không cho bọn họ tới là bọn họ không tới thật!"

Tô ma ma cười nói: "Tiểu thư đây là nói gì vậy, ngày ngày công tử và Thập Tam gia đều qua đây, là người không để bọn họ vào, sống chết ngăn cản mà." Tô Tam nương chép miệng, chỉ thuận miệng oán giân hai câu thôi mà. Vẫn là Tiểu Cửu của ta tốt, mỗi ngày đều đứng ở hành lang nói chuyện với ta, đó mới là tri kỉ."

Thể chất của đứa nhỏ kém, Tô Tam nương lại càng không cho phép tiểu Cửu vào phòng. Tiểu Cửu bèn mỗi ngày đều đứng ngoài hành lang cách cửa sổ nói chuyện với Tô Tam nương.

"Nếu không sao lại nói nữ nhi là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ đây, tiểu thư thương đúng người rồi."

Tô Tam nương gật đầu, đột nhiên đứng dậy từ trên sạp: "Hôm nay tinh thần cũng không tệ, ở trong phòng mấy ngày nay người cũng buồn bực, ta phải đi thăm Tiểu Cửu. Tuy rằng nhiều ngày nay có tiểu Lục và Thập Tam quản nhưng nam nhân vẫn là sơ ý, cũng không biết có khiến đứa nhỏ bị sợ không, ta đi xem sao." Tô Tam nương đã tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể cũng có chuyển biến tốt, nếu hôm nay nàng đã có hứng thú, Tô ma ma đương nhiên sẽ không ngăn cản, vội vàng thay y phục, hỏi rõ người đang ở nơi nào xong, chủ tớ hai người bèn cùng nhau đi về hướng thư phòng.



Tiểu cô nương ra sức giúp Bùi Phượng Khanh bóp tay đấm chân, rất mau khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng, hô hấp cũng có chút khó khăn. Bùi Phượng Khanh đương nhiên sẽ không để tiểu cô nương chịu mệt, nhàn nhạt nói: "Để Thu Thu ở lại nhà chúng ta, có thể, muội cũng có thể cùng nàng ta luyện chữ, nhưng không được giúp nàng ta chép gia huấn, mỗi chữ đều phải để nàng ta tự mình viết."

Bùi Phượng Khanh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của hai tiểu cô nương.

Tiểu Cửu trừng lớn hai mắt, sao ca ca lại biết?

Bùi Phượng Khanh bật cười, trong lòng tiểu nha đầu này nghĩ gì chỉ cần nhìn một cái là rõ. Hắn duỗi tay ôm nhóc con vào trong ngực, nắm lấy bàn tay mập mạp nhẹ nhàng giúp cô nhóc hoạt động xương ngón tay: "Chép gia huấn không phải để nàng ta luyện chữ mà là để tĩnh tâm. Tính tình của Thu Thu có hơi hiếu động, nếu bây giờ không uốn nắn lại sợ rằng không kịp."

Nữ nhi đương nhiên không nhất thiết lúc nào cũng phải đoan trang nho nhã, hiếu động một chút cũng không sao, nhưng chuyện gì cũng phải có giới hạn, lần này Thu Thu đã quá trớn rồi.

Bàn tay mập mạp hơi đau nhức được Bùi Phượng Khanh xoa bóp đã thoải mái hơn, cô bé im lặng dựa vào trong lòng Bùi Phượng Khanh nhưng vẫn không quên nói giúp Bạch Thu Thu: "Nhưng Thu Thu nói gia huấn rất khó chép, phải chép mất một tháng, có thể thư thả một chút, mỗi ngày chép ba canh giờ không?"

Bùi Phượng Khanh không nói, rũ mắt xoa bóp tay cho tiểu cô nương.

"Ca ca -----"

Bàn tay mập mạp thoát khỏi bàn tay Bùi Phượng Khanh, chuyển lên ôm cổ, thân thể bé nhỏ thơm mùi sữa cũng sát lại gần, dẩu môi: "Ca ca tốt nhất, chụt!" Bùi Phượng Khanh còn chưa kịp đề phòng đã lại bị tiểu cô nương hôn một cái lên mặt, đôi mắt mang ý cười quay đầu ghét bỏ: "Động một chút là hôn, cũng không thấy ngại?"

"Ngại?"

"Sao phải thấy ngại khi hôn ca ca?"

Đôi mắt đen như trân châu ngây ngô nhìn Bùi Phượng Khanh làm hắn nhất thời cứng họng, việc này nên giải thích thế nào đây? Hơn nữa bản thân hắn cũng không bài xích hành động của nàng. Bùi Phượng Khanh không nói gì, tiểu nha đầu lại nóng nảy, thân thể bé nhỏ xoắn xuýt trong lòng Bùi Phượng Khanh: "Ca ca, huynh nói với Bạch đại nhân một câu đi mà."

Tiếp tục dẩu môi, chụt chụt chụt -----

Tô Tam nương mới vừa vào cửa đã thấy tiểu cô nương cắn môi Bùi Phượng Khanh từng cái từng cái một, trực tiếp cứng đờ tại chỗ. Tay Tô ma ma run lên, chè trong tay trực tiếp rơi xuống đất. Tiếng động khiến hai người trong phòng chú ý, quay đầu lại lập tức thấy biểu tình quỷ dị của Tô Tam nương, trong lòng Bùi Phượng Khanh chấn động, hắn cảm thấy không ổn.

Hai tay Tô Tam nương khoanh trước ngực, cười lạnh nhìn Bùi Phượng Khanh.

"Từ khi nào đồ đệ của ta lại thành nàng dâu nuôi từ bé của con rồi?"

Bùi Phượng Khanh: …

"Sư phụ!"

Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, lập tức nhảy xuống đất, lộc cộc mấy bước chạy đến bên cạnh Tô Tam nương, kéo tay bà thân thiết: "Sư phụ, người đã khỏe rồi sao?" Dừng một chút lại nói: "Nàng dâu nuôi từ bé là gì ạ?" Tô Tam nương bế tiểu nha đầu ngây thơ lên, liếc mắt nhìn Bùi Phượng Khanh một cái, giọng điệu lành lạnh: "Nàng dâu nuôi từ bé chính là chuyện chỉ có những nam tử không tiết tháo không lấy được thê tử mới làm thôi!"

"Con phải nhớ kỹ, tâm tư của loại người này là xấu xa nhất, ỷ vào đứa nhỏ còn nhỏ không hiểu chuyện bèn làm xằng làm bậy!"

"Con yên tâm, có sư phụ ở đây, ai cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi của con."

Hay cho tiểu Lục con, để con dẫn dắt muội muội thì con lại dẫn dắt như thế này. Cũng may là còn nhỏ, nếu đã lớn rồi thì có phải ngay cả trong sạch cũng không còn?

Bùi Phượng Khanh: …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook