Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 43:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Cột trụ cửu long uy nghiêm vững trãi, trên cao là gương Chính Đức, Hoàng thượng một thân long bào ngồi uy nghiêm trên bảo tọa, mặt mày lạnh lẽo, xem chừng vô cùng giận dữ. Thượng thư bộ Hộ - Tiền Tùng Minh nín thở mà đứng, miễn cưỡng trấn định dưới long uy. Bên cạnh, Thượng thư bộ Binh lại là vẻ chính trực, nói thẳng: "Hoàng thượng, chiến tranh Tây Bắc ngày một căng thẳng, quân nhu lại thiếu thốn trầm trọng. Chuyện này trăm triệu lần không thể chậm trễ, mong Hoàng thượng tức tốc phê chuẩn!"
Nói xong, trực tiếp quỳ xuống dập đầu, rất có tư thế không cho thì không đứng dậy.
Cái lão lưu manh này, mở miệng là đòi tiền, tiền cũng đâu phải từ túi ông mà ra! Tiền Tùng Minh chửi thầm trong lòng, trước khi Hoàng thượng còn chưa kịp nhìn qua đã vội vàng quỳ xuống, một bộ đau khổ không cùng, nước mắt cũng sắp chảy đến nơi rồi: "Hoàng thượng, không phải thần không cho, mà là thật sự không có ạ!"
"Mấy năm trước hạn hán nghiêm trọng, triều đình phải chi xuống mấy chục vạn lượng để cứu trợ, khu ruộng cạn nghiêm trọng còn miễn thuế ba năm. Năm ngoái tuyết lớn gây đóng băng, đến nay vụ xuân mới vừa gieo xuống, còn không biết thu hoạch thế nào. Theo tin tức bên dưới truyền lên, rất nhiều khu vực có lẽ sản lượng vụ thu sẽ bị giảm mạnh, đến lúc đó không thể không chi tiếp được!"
Quân nhu (vật dụng và đồ dùng cần thiết ở trong quân đội) ở biên cương quan trọng, chẳng lẽ cuộc sống của bách tính không quan trọng sao? Nếu năm nay thật sự thu không đủ ăn, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nhân dân lầm than chết đói hay sao?
"Còn chưa tính đến tu chỉnh cung điện mấy năm nay, bạc cho mượn đi các nơi, thần... thần thật sự không có biện pháp ạ!"
"Hà đại nhân mở miệng ra là đòi năm mươi vạn, thần thật sự không có."
Nói xong cũng làm như Hà Chính Nham, đầu cúi thật sâu, hai tay áp đất.
Khi tiên đế còn tại vị, cai trị thiên hạ nhân từ, nếu các nơi có khó khăn, những khoản thu từ thuế, có thể miễn liền miễn. Cũng may là khi tiên đế tại vị biên cương an ổn, cũng không có thiên tai lớn gì. Tuy ngân lượng của triều đình không sung túc nhưng cũng đủ dùng. Mà hiện tại Hoàng thượng mới đăng cơ có mấy năm, hạn hán và băng tai (tai họa ra băng tuyết gây ra) hiếm thấy đều gặp phải, tình hình biên quan cũng căng thẳng không kém!
Tân hoàng đăng cơ, rất nhiều cung điện đều phải tu sửa lại một lần, lại còn phải đại xá thiên hạ, những khoản này đều không tránh được.
Đông một món tây một khoản, bộ Hộ đã sớm không còn tiền, số dư này chính là dựa vào xem xét tình huống thu hoạch vụ mùa năm nay của bá tánh. Nếu thật sự không có thu hoạch, còn không phải sẽ chết đói à? Tiền này thật sự không thể động đâu!
Hà Chính Nham nghe xong nộ khí bừng bừng, ngẩng phắt đầu dậy, quyết cãi tay đôi với Tiền Tùng Minh.
"Cuộc sống nhân dân quan trọng, vậy tính mạng của nam nhi biên cương có thể không màng sao?"
"Biên quan không ổn lấy đâu ra cuộc sống của nhân dân?"
"Lão phu đâu có như ai, hết ăn chặn lại hét giá trên trời để bỏ túi riêng! Giá quân nhu đã đưa đến tay đại nhân, mỗi bộ y phục mỗi thanh đao đều tính đến rành rọt, năm mươi vạn lượng, không thể thiếu một phân! Hiện tại mới là cuối xuân, số tiền kia của ngài phải để đến sau mùa thu, có thể dùng đến hay không vẫn còn là một chuyện. Nhưng biên quan của chúng ta không chờ được!"
Tiền Tùng Minh cười khổ: "Hà đại nhân, bộ Hộ là thật sự không có tiền."
"Không có tiền thì ông tự mình nghĩ biện pháp, đó là chuyện của ông."
Tiền Tùng Minh bị Hà Chính Nham rống đến mức ù hết lỗ tai, duỗi tay lau mặt tràn đầy nước miếng bay tứ tung, lại nhìn về phía Hoàng thượng lần nữa, "Hoàng thượng, vi thần thật sự là không có tiền, thật sự không có năm mươi vạn, nhiều nhất chỉ có thể cho Tướng quân hai mươi vạn, đây là số bạc cuối cùng, thật sự không thể cho tiếp, thưa Hoàng thượng."
Trên mặt Hà Chính Nham cũng tràn đầy tức giận.
"Hoàng thượng, thật sự không thể tiếp tục kéo dài quân nhu nữa!"
"Được rồi!"
Hoàng thượng đương nhiên biết quốc khố có tiền hay không, những câu Tiền Tùng Minh nói đều chính xác. Nhưng những lời của Hà tướng quân cũng không sai, không biết nên làm gì bây giờ đây!
"Đến tối bàn tiếp!"
Trực tiếp xốc long bào, đứng dậy rời đi.
Sắc mặt đông lạnh, lửa giận ngút trời, lúc này không ai dám lại gần Hoàng thượng. Trong Ngự thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, hận không thể làm cho mình không tồn tại. Liễu Chí đi từ ngoài vào, phất phất tay, tất cả mọi người không tiếng động lui xuống, ông bước vài bước đến trước bàn, quỳ xuống.
"Hoàng thượng, tin tức từ Giang Nam đã về. Lục hoàng tử thật sự ở cùng Thập Tam vương gia."
Chuyện Lục hoàng tử chết rồi sống lại đương nhiên khiến Hoàng thượng chú ý. Đối với đứa con trai tiểu Lục này trong lòng Hoàng thượng rất phức tạp, vừa yêu thích lại vừa bài xích. Năm đó là bởi vì đứa con trai này nên Hoàng thượng mới được tiên hoàng ưu ái. Cũng bởi vì đứa con trai này mà ông cam chịu “tạm giữ” ngôi vị Hoàng đế của nó, nó chỉ là thua vì tuổi quá nhỏ, tâm tình ông ta quả thực rất phức tạp.
Không đợi Hoàng thượng lên tiếng, Liễu Chí lại bước lên vài bước, đi đến bên cạnh tay vịn của ghế, dâng lên một cuốn sổ.
"Đây là do Thập Tam vương gia đưa đến, nói là sổ sách của Trần gia."
Sổ sách của một Trần gia bé nhỏ có cần phải đưa trẫm xem không? Hoàng thượng nhíu mày nhận lấy, sau đó rũ mắt lật xem. Sắc mặt chuyển từ không chút để ý ban đầu sang lửa giận ngút trời, hai mắt trừng lớn, không lật đến trang cuối đã trực tiếp ném cuốn sổ trong tay xuống đất! Hay lắm, một Trần gia nhỏ bé đã như vậy.
Hơn nữa, tiền của Trần gia…
Thiên tử nổi giận, không ai dám nhìn thẳng, người tâm phúc nhất bên cạnh Hoàng thượng - Liễu Chí cũng nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống.
"Hoàng thượng bớt giận, long thể quan trọng hơn!"
Đây là do Thập Tam vương gia phái người đưa đến, lúc trước vẫn chưa từng qua tay ông ta, Liễu Chí cũng không biết tại sao một cuốn sổ nho nhỏ của Trần gia lại khiến Hoàng thượng tức giận đến vậy. Sau một hồi nín thở thật lâu lại nghe được Hoàng thượng bình tĩnh nói: "Lúc Nguyên Tiêu, trẫm có đến chỗ lão đại, ngươi cảm thấy phủ đệ của Đại hoàng tử thế nào?"
Đại hoàng tử Bùi Phượng Lâm đã thành niên, dù chưa được phong vương nhưng cũng đã dọn ra khỏi hoàng cung, xây phủ. Cũng bởi vì Đại hoàng tử làm việc ở bộ Hộ, chuyện dính đến tiền nên có hơi mẫn cảm. Từ sau khi Đại Hoàng tử vào bộ Hộ luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không dám dùng những vật vượt quy củ, thậm chí chi tiêu trong phủ cũng giảm đi không ít.
Tuy không biết vì sao Hoàng thượng lại hỏi chuyện này nhưng Liễu Chí vẫn ăn ngay nói thật: "Phủ đệ của Đại hoàng tử rất đơn giản, ngoại trừ những đồ phủ Nội Vụ cấp theo quy củ thì có rất nhiều đồ dùng trong nhà đều là tự mua, hơn nữa còn đơn giản hơn so với những hoàng tử khác, miễn cưỡng có thể so với quan viên Tam phẩm."
"À."
Lời này của Liễu Chí đổi lấy được một tiếng cười lạnh của Hoàng thượng.
"Đúng vậy, giản dị thật đấy, lúc ấy trẫm còn thưởng cho nó không ít đồ tốt..."
Càng nói càng kỳ lạ, Liễu Chí thật sự không dám tiếp lời, thành thành thật thật quỳ gối ở bên dưới. Quả nhiên không quá một khắc, Hoàng thượng đột nhiên nổi trận lôi đình: "Kêu lão đại lăn đến đây, ngay lập tức!" Thân thể Liễu Chí run lên, miễn cưỡng đáp: "Đại hoàng tử đã đi Dương Châu, theo lộ trình chắc chỉ hai ngày đường nữa sẽ đến nơi, hiện tại phái người đuổi theo ạ?"
"Đuổi!"
"Nói cho tên nghiệt tử đó biết, không về thì đời này đừng về nữa."
Lời này nói quá quyết tuyệt, Liễu Chí không dám chậm trễ một chút nào.
"Vâng, thần sẽ phái người đuổi theo ngay ạ!"
Sau khi Liễu Chí rời đi, một mình Hoàng thượng ở thư phòng đi qua đi lại, tức giận đến mức thở dốc. Tên nghiệt tử này, còn tưởng rằng nó thành thành thật thật làm việc, nghiêm túc khắc kỷ, không động đến một phân một hào của bộ Hộ, nào ngờ lại động của người khác. Hay lắm, ngươi có bản lĩnh bắt được một Trần gia, đó là ngươi lợi hại, bất hiếu thì cũng đừng có khóc cầu xin!
Quốc khố gặp nguy nan đến vậy, nó làm việc ở bộ Hộ đương nhiên rõ ràng, cũng chưa bao giờ thấy nó giúp đỡ chút gì, trẫm còn tham mấy đồng bạc của nó à!
Còn chưa có gì đâu mà đã đề phòng trẫm rồi!
Sau khi Liễu Chí đi ra ngoài dặn dò người làm việc xong thì đứng canh ở cửa thư phòng, chớp chớp mắt, đột nhiên vỗ trán một cái: "Ôi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất!" Lại nhấc chân chạy vào bên trong. Tiếng bước chân dồn dập khiến cho Hoàng thượng đang chìm trong cơn giận dữ bừng tỉnh, giương mắt lên nhìn, thấy là Liễu Chí thì lên tiếng: "Lại xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng thượng, lần này là chuyện tốt, vừa rồi vi thần quên mất!"
Liễu Chí lập tức nói: "Ngoại trừ cuốn sổ kia, Thập Tam vương gia còn đưa về thêm ba mươi vạn lượng bạc!"
Hiện tại thiếu nhất chính là bạc, Hoàng thượng nghe được tin này, sắc mặt quả nhiên vui vẻ lên, vội nói: "Cái gì?"
Liễu Chí nói: "Thập Tam Vương gia xét nhà Trần gia, xét ra được bốn mươi vạn lượng bạc và một số đồ cổ liên quan. Thập Tam vương gia làm chủ lấy mười vạn lượng bạc để Dương Châu tu sửa đê điều năm ngoái, những đồ cổ khác bán đi đổi thành bạc quan để dùng cho sau này nếu dân chúng Dương Châu có cần, còn lại ba mươi vạn thì bảo vệ đưa về kinh."
Trần gia là vua ở Dương Châu, tiền của bọn họ đương nhiên là lấy từ trên người bá tánh Dương Châu, không thể quang minh phân phát, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để trả lại.
Cuối cùng cũng có một tin tức tốt, hiện tại thiếu nhất chính là bạc, tuy rằng ba mươi vạn lượng còn kém xa mới đủ nhưng bộ Hộ còn có thể cho ra hai mươi vạn lượng, ít nhất cứ gom đủ quân nhu bên phía Tây Bắc trước đã, còn lại tính sau?
Sắc mặt Hoàng thượng đã khá lên đôi phần, Liễu Chí mới dám đứng bên cạnh trêu ghẹo: "Cho nên mới nói nơi giàu có nhất chính là Dương Châu Giang Nam mà, một Trần gia nhỏ bé thế kia đã có nhiều bạc như vậy. Ngài nói Trần gia này cũng thật là, đang yên đang lành lại sao lại phải bảo vệ người Chu gia? Biết rõ người kia trêu chọc đến Thập Tam Vương gia mà còn."
Thập Tam vương gia kia chính là thiên hạ đệ nhất bừa bãi, thật sự cho rằng có một Trần trắc phi thì không sợ gì nữa?
Bằng không sao lại có câu ếch ngồi đáy giếng chứ.
Nhắc đến đây, Hoàng thượng mới nghĩ ra mình còn không biết cụ thể Chu gia đã chọc đến Bùi Thập Tam chỗ nào, lúc ấy chỉ lo nghĩ đến tiểu Lục, còn về một Chu gia nho nhỏ đúng là không đáng để vào mắt: "Đã điều tra rõ chuyện của Chu Gia và Thập Tam chưa?" Liễu Chí lắc đầu: "Vẫn chưa, mới chỉ xác định Lục hoàng tử còn sống hay không, những tin tức khác vẫn còn đang tra."
Suy nghĩ của Liễu Chí giống với Hoàng thượng, đương nhiên là Lục hoàng tử quan trọng nhất, ai quản một Chu gia nhỏ bé chứ? Trêu chọc Thập Tam vương gia, ai mà cần quan tâm nguyên nhân gì, chỉ cười chờ xem Chu gia sẽ gặp bao nhiêu xui xẻo mà thôi.
"Chu gia?"
Hoàng thượng nhíu mày nhớ lại.
Chu gia là lão thần trải qua mấy thế hệ, hiện tại đã sớm không còn khí khái của tổ tiên, giờ chỉ còn sống dựa vào công lao của ông cha năm xưa, trở thành một đám sâu mọt già cỗi. Nhóm nam nhi đều là lũ văn không tinh võ không thạo, giữ chức quan nhỏ cũng thôi, ngoại trừ Quốc Công gia thì đến một người có thể thượng triều cũng chẳng kiếm nổi.
Nhưng thật ra thì Chu lão nhị có chút thông minh, còn biết đi xa mới có thể nâng cao lý lịch, mấy tên còn lại chỉ biết ở trong kinh hưởng phú quý, lại còn đắc tội Bùi Thập Tam.
"Chậc."
"Có phải Chu gia này còn nợ bạc của triều đình?"
Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến việc này, bởi vì gần đây Hoàng thường đều phiền lòng vì tiền, người tâm phúc nhất là Liễu Chí đây đương nhiên cũng chú ý đến việc này, nên xem đều xem, nghe được lời này lập tức nói: "Lúc Quốc Công gia đời trước tu sửa khu vườn mới, từng tìm tiên đế mượn mười tám vạn lượng bạc, đến nay vẫn chưa trả lại."
Cũng không chỉ có mỗi Chu gia, trên dưới cả triều này có ai mà chưa từng mượn bạc chứ? Nhưng khó ở chỗ, cho mượn thì dễ, Hoàng thượng lại không thể hạ thấp mặt mũi đi đòi, pháp không trách chúng[1], mọi người đều theo đó giả ngu.
[1] 法不责众 (pháp không trách chúng): dùng khi một hành vi phạm pháp được số người thực hiện mang tính quần thể, khó lòng xử phạt theo pháp luật.
Một Trần gia nho nhỏ mà đã có nhiều bạc thế này, Chu gia chắc không đến mức không lấy ra được mười tám vạn lượng bạc chứ? Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Mấy nhà khác không đụng đến thì thôi, nhưng Chu gia này thì được. Truyền lời xuống, lệnh cho bọn họ trong vòng ba ngày trả lại đủ số bạc đã nợ, nếu dám phản kháng cứ thẳng tay."
Dù sao ai cũng biết đắc tội Bùi Thập Tam thì không có kết cục tốt, Thập Tam cũng đã ra tay, trẫm tội gì mà không thu chút lợi ích?
Liễu Chí vâng lệnh, ngay lúc đắc tội với Thập Tam vương gia thì ngày lành của Chu gia này cũng hết rồi, may là Thập Tam Vương gia vẫn chưa định rõ khi nào sẽ trở về, vẫn còn có thể yên ổn thêm vài ngày. Hoàng thượng vẫn nên thu lại bạc mới là đúng đắn, nói không chừng đến khi Thập Tam vương gia trở về thì Chu gia cũng đến nước tan cửa nát nhà.
Có ba mươi vạn lượng bạc, lại thêm món nợ của Chu gia, tuy rằng là như muối bỏ biển nhưng ít nhất có thể tích tiểu thành đại. Có người Chu gia hi sinh đầu tiên, cho dù nhất thời trong tay không đủ tiền trả thì những người vay tiền triều đình cũng sẽ biết điều hơn. Gánh nặng đè ép nhiều ngày cuối cùng cũng được gỡ xuống một phần, hiện tại tâm trạng của Hoàng thượng không tệ, bắt đầu thưởng trà.
Liễu Chí ở một bên, nhìn mặt đoán ý, muốn nói lại thôi.
Hoàng thượng vừa nhấc mí mắt: "Có chuyện mau nói."
Liễu Chí quỳ xuống, ngượng ngùng cười nói: "Vừa rồi tâm tình Hoàng thượng không tốt, việc này cũng coi như là chuyện không tốt nhất, vi thần sợ lửa giận của Hoàng thượng càng lớn nên không dám nói."
"Đừng quanh co nữa, nhân lúc tâm tình trẫm không tệ, mau nói đi."
Liễu Chí nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Người đi Dương Châu nói, không thể trực tiếp truyền lời với Lục hoàng tử, chỉ có thể nói lại lời của Hoàng thượng cho Thập Tam vương gia."
Lúc ấy khi nghe được tin tức Bùi Phượng Khanh chết rồi sống lại, mặc kệ tin này là thật hay giả, cũng mặc kệ trong lòng hai cha con có suy nghĩ gì, Hoàng thượng vẫn để lại một câu: [Trở về gặp trẫm.]
"Nó nói gì?"
Liễu Chí rũ mắt không dám nhìn Hoàng thượng.
"Lục hoàng tử nói, nếu Hoàng thượng đã cho rằng ngài ấy đã chết, thì cứ coi như không có đứa con này đi."
Nói xong lập tức nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn biểu tình của Hoàng thượng.
Coi như đứa con này đã chết? Trong lòng Hoàng thượng nổi lên một tia ngạc nhiên lại thêm một tia trần ai lạc định [2]. Từ trước đến nay tiểu Lục vẫn luôn thông tuệ, sao ông có thể không nghe ra đây là cam chịu? Dù chưa từng nhúng tay cũng chưa từng hỗ trợ, nhưng đối với tiểu Lục ông vẫn luôn là ba phần yêu ba phần ghét, bốn phần còn lại là cảm xúc mà chính ông ta cũng không nói rõ được. Coi như đứa con trai này đã chết? Không khỏi cười khổ một tiếng, là coi người làm phụ hoàng như trẫm đã chết phải không?
[2] 尘埃落定 (trần ai lạc định): kết cục đã định, không thể thay đổi, mang ý cam chịu.
Bằng không vì sao tình nguyện tìm đến Thập Tam cũng không tìm trẫm?
Liễu Chí vẫn luôn quỳ trên mặt đất tập trung tinh thần, sẵn sàng nhận lấy lửa giận của Hoàng thượng. Nhưng kết quả lại chẳng như hắn nghĩ, phía trên không hề có động tĩnh gì, đến khi hai đầu gối vì quỳ lâu mà mất hết cảm giác, mới nghe được một tiếng thở dài.
"Bỏ đi, tùy nó vậy."
Trong lòng Liễu Chí chấn động, từ nhỏ Liễu Chí đã đi theo bên cạnh Hoàng thượng, đương nhiên hiểu rõ tâm tình cảm Hoàng thượng đối với Lục hoàng tử. Nếu là trước khi Lục hoàng tử chưa rời cung, dám nói với Hoàng thượng như vậy, cho dù không trừng phạt thật sự phạt nặng, dạy dỗ một trận là không tránh được.
Nhưng bây giờ chỉ một câu nhẹ như bay, “tùy nó” thôi sao?
Tất cả mọi người đều biết chuyện Lục hoàng tử còn sống, đang nóng lòng chờ xem thái độ của Hoàng thượng đấy, “tùy nó đi”?
Thật sự khó mà suy xét được quan hệ giữa hai cha con này.....
Nói xong, trực tiếp quỳ xuống dập đầu, rất có tư thế không cho thì không đứng dậy.
Cái lão lưu manh này, mở miệng là đòi tiền, tiền cũng đâu phải từ túi ông mà ra! Tiền Tùng Minh chửi thầm trong lòng, trước khi Hoàng thượng còn chưa kịp nhìn qua đã vội vàng quỳ xuống, một bộ đau khổ không cùng, nước mắt cũng sắp chảy đến nơi rồi: "Hoàng thượng, không phải thần không cho, mà là thật sự không có ạ!"
"Mấy năm trước hạn hán nghiêm trọng, triều đình phải chi xuống mấy chục vạn lượng để cứu trợ, khu ruộng cạn nghiêm trọng còn miễn thuế ba năm. Năm ngoái tuyết lớn gây đóng băng, đến nay vụ xuân mới vừa gieo xuống, còn không biết thu hoạch thế nào. Theo tin tức bên dưới truyền lên, rất nhiều khu vực có lẽ sản lượng vụ thu sẽ bị giảm mạnh, đến lúc đó không thể không chi tiếp được!"
Quân nhu (vật dụng và đồ dùng cần thiết ở trong quân đội) ở biên cương quan trọng, chẳng lẽ cuộc sống của bách tính không quan trọng sao? Nếu năm nay thật sự thu không đủ ăn, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn nhân dân lầm than chết đói hay sao?
"Còn chưa tính đến tu chỉnh cung điện mấy năm nay, bạc cho mượn đi các nơi, thần... thần thật sự không có biện pháp ạ!"
"Hà đại nhân mở miệng ra là đòi năm mươi vạn, thần thật sự không có."
Nói xong cũng làm như Hà Chính Nham, đầu cúi thật sâu, hai tay áp đất.
Khi tiên đế còn tại vị, cai trị thiên hạ nhân từ, nếu các nơi có khó khăn, những khoản thu từ thuế, có thể miễn liền miễn. Cũng may là khi tiên đế tại vị biên cương an ổn, cũng không có thiên tai lớn gì. Tuy ngân lượng của triều đình không sung túc nhưng cũng đủ dùng. Mà hiện tại Hoàng thượng mới đăng cơ có mấy năm, hạn hán và băng tai (tai họa ra băng tuyết gây ra) hiếm thấy đều gặp phải, tình hình biên quan cũng căng thẳng không kém!
Tân hoàng đăng cơ, rất nhiều cung điện đều phải tu sửa lại một lần, lại còn phải đại xá thiên hạ, những khoản này đều không tránh được.
Đông một món tây một khoản, bộ Hộ đã sớm không còn tiền, số dư này chính là dựa vào xem xét tình huống thu hoạch vụ mùa năm nay của bá tánh. Nếu thật sự không có thu hoạch, còn không phải sẽ chết đói à? Tiền này thật sự không thể động đâu!
Hà Chính Nham nghe xong nộ khí bừng bừng, ngẩng phắt đầu dậy, quyết cãi tay đôi với Tiền Tùng Minh.
"Cuộc sống nhân dân quan trọng, vậy tính mạng của nam nhi biên cương có thể không màng sao?"
"Biên quan không ổn lấy đâu ra cuộc sống của nhân dân?"
"Lão phu đâu có như ai, hết ăn chặn lại hét giá trên trời để bỏ túi riêng! Giá quân nhu đã đưa đến tay đại nhân, mỗi bộ y phục mỗi thanh đao đều tính đến rành rọt, năm mươi vạn lượng, không thể thiếu một phân! Hiện tại mới là cuối xuân, số tiền kia của ngài phải để đến sau mùa thu, có thể dùng đến hay không vẫn còn là một chuyện. Nhưng biên quan của chúng ta không chờ được!"
Tiền Tùng Minh cười khổ: "Hà đại nhân, bộ Hộ là thật sự không có tiền."
"Không có tiền thì ông tự mình nghĩ biện pháp, đó là chuyện của ông."
Tiền Tùng Minh bị Hà Chính Nham rống đến mức ù hết lỗ tai, duỗi tay lau mặt tràn đầy nước miếng bay tứ tung, lại nhìn về phía Hoàng thượng lần nữa, "Hoàng thượng, vi thần thật sự là không có tiền, thật sự không có năm mươi vạn, nhiều nhất chỉ có thể cho Tướng quân hai mươi vạn, đây là số bạc cuối cùng, thật sự không thể cho tiếp, thưa Hoàng thượng."
Trên mặt Hà Chính Nham cũng tràn đầy tức giận.
"Hoàng thượng, thật sự không thể tiếp tục kéo dài quân nhu nữa!"
"Được rồi!"
Hoàng thượng đương nhiên biết quốc khố có tiền hay không, những câu Tiền Tùng Minh nói đều chính xác. Nhưng những lời của Hà tướng quân cũng không sai, không biết nên làm gì bây giờ đây!
"Đến tối bàn tiếp!"
Trực tiếp xốc long bào, đứng dậy rời đi.
Sắc mặt đông lạnh, lửa giận ngút trời, lúc này không ai dám lại gần Hoàng thượng. Trong Ngự thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, hận không thể làm cho mình không tồn tại. Liễu Chí đi từ ngoài vào, phất phất tay, tất cả mọi người không tiếng động lui xuống, ông bước vài bước đến trước bàn, quỳ xuống.
"Hoàng thượng, tin tức từ Giang Nam đã về. Lục hoàng tử thật sự ở cùng Thập Tam vương gia."
Chuyện Lục hoàng tử chết rồi sống lại đương nhiên khiến Hoàng thượng chú ý. Đối với đứa con trai tiểu Lục này trong lòng Hoàng thượng rất phức tạp, vừa yêu thích lại vừa bài xích. Năm đó là bởi vì đứa con trai này nên Hoàng thượng mới được tiên hoàng ưu ái. Cũng bởi vì đứa con trai này mà ông cam chịu “tạm giữ” ngôi vị Hoàng đế của nó, nó chỉ là thua vì tuổi quá nhỏ, tâm tình ông ta quả thực rất phức tạp.
Không đợi Hoàng thượng lên tiếng, Liễu Chí lại bước lên vài bước, đi đến bên cạnh tay vịn của ghế, dâng lên một cuốn sổ.
"Đây là do Thập Tam vương gia đưa đến, nói là sổ sách của Trần gia."
Sổ sách của một Trần gia bé nhỏ có cần phải đưa trẫm xem không? Hoàng thượng nhíu mày nhận lấy, sau đó rũ mắt lật xem. Sắc mặt chuyển từ không chút để ý ban đầu sang lửa giận ngút trời, hai mắt trừng lớn, không lật đến trang cuối đã trực tiếp ném cuốn sổ trong tay xuống đất! Hay lắm, một Trần gia nhỏ bé đã như vậy.
Hơn nữa, tiền của Trần gia…
Thiên tử nổi giận, không ai dám nhìn thẳng, người tâm phúc nhất bên cạnh Hoàng thượng - Liễu Chí cũng nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống.
"Hoàng thượng bớt giận, long thể quan trọng hơn!"
Đây là do Thập Tam vương gia phái người đưa đến, lúc trước vẫn chưa từng qua tay ông ta, Liễu Chí cũng không biết tại sao một cuốn sổ nho nhỏ của Trần gia lại khiến Hoàng thượng tức giận đến vậy. Sau một hồi nín thở thật lâu lại nghe được Hoàng thượng bình tĩnh nói: "Lúc Nguyên Tiêu, trẫm có đến chỗ lão đại, ngươi cảm thấy phủ đệ của Đại hoàng tử thế nào?"
Đại hoàng tử Bùi Phượng Lâm đã thành niên, dù chưa được phong vương nhưng cũng đã dọn ra khỏi hoàng cung, xây phủ. Cũng bởi vì Đại hoàng tử làm việc ở bộ Hộ, chuyện dính đến tiền nên có hơi mẫn cảm. Từ sau khi Đại Hoàng tử vào bộ Hộ luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không dám dùng những vật vượt quy củ, thậm chí chi tiêu trong phủ cũng giảm đi không ít.
Tuy không biết vì sao Hoàng thượng lại hỏi chuyện này nhưng Liễu Chí vẫn ăn ngay nói thật: "Phủ đệ của Đại hoàng tử rất đơn giản, ngoại trừ những đồ phủ Nội Vụ cấp theo quy củ thì có rất nhiều đồ dùng trong nhà đều là tự mua, hơn nữa còn đơn giản hơn so với những hoàng tử khác, miễn cưỡng có thể so với quan viên Tam phẩm."
"À."
Lời này của Liễu Chí đổi lấy được một tiếng cười lạnh của Hoàng thượng.
"Đúng vậy, giản dị thật đấy, lúc ấy trẫm còn thưởng cho nó không ít đồ tốt..."
Càng nói càng kỳ lạ, Liễu Chí thật sự không dám tiếp lời, thành thành thật thật quỳ gối ở bên dưới. Quả nhiên không quá một khắc, Hoàng thượng đột nhiên nổi trận lôi đình: "Kêu lão đại lăn đến đây, ngay lập tức!" Thân thể Liễu Chí run lên, miễn cưỡng đáp: "Đại hoàng tử đã đi Dương Châu, theo lộ trình chắc chỉ hai ngày đường nữa sẽ đến nơi, hiện tại phái người đuổi theo ạ?"
"Đuổi!"
"Nói cho tên nghiệt tử đó biết, không về thì đời này đừng về nữa."
Lời này nói quá quyết tuyệt, Liễu Chí không dám chậm trễ một chút nào.
"Vâng, thần sẽ phái người đuổi theo ngay ạ!"
Sau khi Liễu Chí rời đi, một mình Hoàng thượng ở thư phòng đi qua đi lại, tức giận đến mức thở dốc. Tên nghiệt tử này, còn tưởng rằng nó thành thành thật thật làm việc, nghiêm túc khắc kỷ, không động đến một phân một hào của bộ Hộ, nào ngờ lại động của người khác. Hay lắm, ngươi có bản lĩnh bắt được một Trần gia, đó là ngươi lợi hại, bất hiếu thì cũng đừng có khóc cầu xin!
Quốc khố gặp nguy nan đến vậy, nó làm việc ở bộ Hộ đương nhiên rõ ràng, cũng chưa bao giờ thấy nó giúp đỡ chút gì, trẫm còn tham mấy đồng bạc của nó à!
Còn chưa có gì đâu mà đã đề phòng trẫm rồi!
Sau khi Liễu Chí đi ra ngoài dặn dò người làm việc xong thì đứng canh ở cửa thư phòng, chớp chớp mắt, đột nhiên vỗ trán một cái: "Ôi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất!" Lại nhấc chân chạy vào bên trong. Tiếng bước chân dồn dập khiến cho Hoàng thượng đang chìm trong cơn giận dữ bừng tỉnh, giương mắt lên nhìn, thấy là Liễu Chí thì lên tiếng: "Lại xảy ra chuyện gì?"
"Hoàng thượng, lần này là chuyện tốt, vừa rồi vi thần quên mất!"
Liễu Chí lập tức nói: "Ngoại trừ cuốn sổ kia, Thập Tam vương gia còn đưa về thêm ba mươi vạn lượng bạc!"
Hiện tại thiếu nhất chính là bạc, Hoàng thượng nghe được tin này, sắc mặt quả nhiên vui vẻ lên, vội nói: "Cái gì?"
Liễu Chí nói: "Thập Tam Vương gia xét nhà Trần gia, xét ra được bốn mươi vạn lượng bạc và một số đồ cổ liên quan. Thập Tam vương gia làm chủ lấy mười vạn lượng bạc để Dương Châu tu sửa đê điều năm ngoái, những đồ cổ khác bán đi đổi thành bạc quan để dùng cho sau này nếu dân chúng Dương Châu có cần, còn lại ba mươi vạn thì bảo vệ đưa về kinh."
Trần gia là vua ở Dương Châu, tiền của bọn họ đương nhiên là lấy từ trên người bá tánh Dương Châu, không thể quang minh phân phát, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để trả lại.
Cuối cùng cũng có một tin tức tốt, hiện tại thiếu nhất chính là bạc, tuy rằng ba mươi vạn lượng còn kém xa mới đủ nhưng bộ Hộ còn có thể cho ra hai mươi vạn lượng, ít nhất cứ gom đủ quân nhu bên phía Tây Bắc trước đã, còn lại tính sau?
Sắc mặt Hoàng thượng đã khá lên đôi phần, Liễu Chí mới dám đứng bên cạnh trêu ghẹo: "Cho nên mới nói nơi giàu có nhất chính là Dương Châu Giang Nam mà, một Trần gia nhỏ bé thế kia đã có nhiều bạc như vậy. Ngài nói Trần gia này cũng thật là, đang yên đang lành lại sao lại phải bảo vệ người Chu gia? Biết rõ người kia trêu chọc đến Thập Tam Vương gia mà còn."
Thập Tam vương gia kia chính là thiên hạ đệ nhất bừa bãi, thật sự cho rằng có một Trần trắc phi thì không sợ gì nữa?
Bằng không sao lại có câu ếch ngồi đáy giếng chứ.
Nhắc đến đây, Hoàng thượng mới nghĩ ra mình còn không biết cụ thể Chu gia đã chọc đến Bùi Thập Tam chỗ nào, lúc ấy chỉ lo nghĩ đến tiểu Lục, còn về một Chu gia nho nhỏ đúng là không đáng để vào mắt: "Đã điều tra rõ chuyện của Chu Gia và Thập Tam chưa?" Liễu Chí lắc đầu: "Vẫn chưa, mới chỉ xác định Lục hoàng tử còn sống hay không, những tin tức khác vẫn còn đang tra."
Suy nghĩ của Liễu Chí giống với Hoàng thượng, đương nhiên là Lục hoàng tử quan trọng nhất, ai quản một Chu gia nhỏ bé chứ? Trêu chọc Thập Tam vương gia, ai mà cần quan tâm nguyên nhân gì, chỉ cười chờ xem Chu gia sẽ gặp bao nhiêu xui xẻo mà thôi.
"Chu gia?"
Hoàng thượng nhíu mày nhớ lại.
Chu gia là lão thần trải qua mấy thế hệ, hiện tại đã sớm không còn khí khái của tổ tiên, giờ chỉ còn sống dựa vào công lao của ông cha năm xưa, trở thành một đám sâu mọt già cỗi. Nhóm nam nhi đều là lũ văn không tinh võ không thạo, giữ chức quan nhỏ cũng thôi, ngoại trừ Quốc Công gia thì đến một người có thể thượng triều cũng chẳng kiếm nổi.
Nhưng thật ra thì Chu lão nhị có chút thông minh, còn biết đi xa mới có thể nâng cao lý lịch, mấy tên còn lại chỉ biết ở trong kinh hưởng phú quý, lại còn đắc tội Bùi Thập Tam.
"Chậc."
"Có phải Chu gia này còn nợ bạc của triều đình?"
Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến việc này, bởi vì gần đây Hoàng thường đều phiền lòng vì tiền, người tâm phúc nhất là Liễu Chí đây đương nhiên cũng chú ý đến việc này, nên xem đều xem, nghe được lời này lập tức nói: "Lúc Quốc Công gia đời trước tu sửa khu vườn mới, từng tìm tiên đế mượn mười tám vạn lượng bạc, đến nay vẫn chưa trả lại."
Cũng không chỉ có mỗi Chu gia, trên dưới cả triều này có ai mà chưa từng mượn bạc chứ? Nhưng khó ở chỗ, cho mượn thì dễ, Hoàng thượng lại không thể hạ thấp mặt mũi đi đòi, pháp không trách chúng[1], mọi người đều theo đó giả ngu.
[1] 法不责众 (pháp không trách chúng): dùng khi một hành vi phạm pháp được số người thực hiện mang tính quần thể, khó lòng xử phạt theo pháp luật.
Một Trần gia nho nhỏ mà đã có nhiều bạc thế này, Chu gia chắc không đến mức không lấy ra được mười tám vạn lượng bạc chứ? Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Mấy nhà khác không đụng đến thì thôi, nhưng Chu gia này thì được. Truyền lời xuống, lệnh cho bọn họ trong vòng ba ngày trả lại đủ số bạc đã nợ, nếu dám phản kháng cứ thẳng tay."
Dù sao ai cũng biết đắc tội Bùi Thập Tam thì không có kết cục tốt, Thập Tam cũng đã ra tay, trẫm tội gì mà không thu chút lợi ích?
Liễu Chí vâng lệnh, ngay lúc đắc tội với Thập Tam vương gia thì ngày lành của Chu gia này cũng hết rồi, may là Thập Tam Vương gia vẫn chưa định rõ khi nào sẽ trở về, vẫn còn có thể yên ổn thêm vài ngày. Hoàng thượng vẫn nên thu lại bạc mới là đúng đắn, nói không chừng đến khi Thập Tam vương gia trở về thì Chu gia cũng đến nước tan cửa nát nhà.
Có ba mươi vạn lượng bạc, lại thêm món nợ của Chu gia, tuy rằng là như muối bỏ biển nhưng ít nhất có thể tích tiểu thành đại. Có người Chu gia hi sinh đầu tiên, cho dù nhất thời trong tay không đủ tiền trả thì những người vay tiền triều đình cũng sẽ biết điều hơn. Gánh nặng đè ép nhiều ngày cuối cùng cũng được gỡ xuống một phần, hiện tại tâm trạng của Hoàng thượng không tệ, bắt đầu thưởng trà.
Liễu Chí ở một bên, nhìn mặt đoán ý, muốn nói lại thôi.
Hoàng thượng vừa nhấc mí mắt: "Có chuyện mau nói."
Liễu Chí quỳ xuống, ngượng ngùng cười nói: "Vừa rồi tâm tình Hoàng thượng không tốt, việc này cũng coi như là chuyện không tốt nhất, vi thần sợ lửa giận của Hoàng thượng càng lớn nên không dám nói."
"Đừng quanh co nữa, nhân lúc tâm tình trẫm không tệ, mau nói đi."
Liễu Chí nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Người đi Dương Châu nói, không thể trực tiếp truyền lời với Lục hoàng tử, chỉ có thể nói lại lời của Hoàng thượng cho Thập Tam vương gia."
Lúc ấy khi nghe được tin tức Bùi Phượng Khanh chết rồi sống lại, mặc kệ tin này là thật hay giả, cũng mặc kệ trong lòng hai cha con có suy nghĩ gì, Hoàng thượng vẫn để lại một câu: [Trở về gặp trẫm.]
"Nó nói gì?"
Liễu Chí rũ mắt không dám nhìn Hoàng thượng.
"Lục hoàng tử nói, nếu Hoàng thượng đã cho rằng ngài ấy đã chết, thì cứ coi như không có đứa con này đi."
Nói xong lập tức nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn biểu tình của Hoàng thượng.
Coi như đứa con này đã chết? Trong lòng Hoàng thượng nổi lên một tia ngạc nhiên lại thêm một tia trần ai lạc định [2]. Từ trước đến nay tiểu Lục vẫn luôn thông tuệ, sao ông có thể không nghe ra đây là cam chịu? Dù chưa từng nhúng tay cũng chưa từng hỗ trợ, nhưng đối với tiểu Lục ông vẫn luôn là ba phần yêu ba phần ghét, bốn phần còn lại là cảm xúc mà chính ông ta cũng không nói rõ được. Coi như đứa con trai này đã chết? Không khỏi cười khổ một tiếng, là coi người làm phụ hoàng như trẫm đã chết phải không?
[2] 尘埃落定 (trần ai lạc định): kết cục đã định, không thể thay đổi, mang ý cam chịu.
Bằng không vì sao tình nguyện tìm đến Thập Tam cũng không tìm trẫm?
Liễu Chí vẫn luôn quỳ trên mặt đất tập trung tinh thần, sẵn sàng nhận lấy lửa giận của Hoàng thượng. Nhưng kết quả lại chẳng như hắn nghĩ, phía trên không hề có động tĩnh gì, đến khi hai đầu gối vì quỳ lâu mà mất hết cảm giác, mới nghe được một tiếng thở dài.
"Bỏ đi, tùy nó vậy."
Trong lòng Liễu Chí chấn động, từ nhỏ Liễu Chí đã đi theo bên cạnh Hoàng thượng, đương nhiên hiểu rõ tâm tình cảm Hoàng thượng đối với Lục hoàng tử. Nếu là trước khi Lục hoàng tử chưa rời cung, dám nói với Hoàng thượng như vậy, cho dù không trừng phạt thật sự phạt nặng, dạy dỗ một trận là không tránh được.
Nhưng bây giờ chỉ một câu nhẹ như bay, “tùy nó” thôi sao?
Tất cả mọi người đều biết chuyện Lục hoàng tử còn sống, đang nóng lòng chờ xem thái độ của Hoàng thượng đấy, “tùy nó đi”?
Thật sự khó mà suy xét được quan hệ giữa hai cha con này.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.