Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 44:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Mà cùng thời gian đó, tiểu Cửu và Bạch Thu Thu đang thành thành thật thật ngồi trước bàn viết chữ, một người luyện viết một người chép gia huấn. Trước kia đều là Tiểu Cửu nghiêm túc, Bạch Thu Thu vẽ vẽ bôi bôi. Hiện tại hai người đã đổi lại, cuối cùng Bạch Thu Thu cũng tranh thủ được chép gia huấn ở biệt viện Vương phủ, nhưng điều kiện tiên quyết là mỗi ngày phải chép đủ số lượng, còn phải đưa đến Bạch gia kiểm tra.
Nếu phát hiện số lượng không đủ hoặc là có người chép hộ thì sẽ phải lập tức trở về nhà.
Thân thể bé nhỏ của Bạch Thu Thu ngồi thẳng tắp, ánh mắt chăm chú, bút trong tay lướt như mang gió.
Mà Tiểu Cửu cũng đang chép sách luyện chữ, vừa vặn chép đến câu "Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc" [1], tay khựng lại, miệng méo xệch, nhưng mà trong sách không có ca ca nha, đã ba ngày rồi tiểu cô nương không được thấy ca ca! U oán ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, Tô Tam nương đang chạm ngọc ở bàn bên, ngón tay linh hoạt tung bay, rất nhanh khối ngọc thô đã xuất hiện dáng vẻ ban đầu.
[1] 书中自有颜如玉书中自有黄金屋 (thư trung hữu nhan như ngọc, thư trung hữu hoàng kim ốc): trích từ Lệ Học Thiên của Tống Chân Tông.
Mấy ngày nay Tô Tam nương đã khỏe lên, mỗi ngày đều trông chừng hai tiểu cô nương. Đừng nói đến Bùi Phượng Khanh, ngay cả Bùi Thập Tam cũng không được vào! Tất cả đàn ông đều cách xa đồ đệ của nàng một chút, bao gồm Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo!
Tiểu Cửu không dám phát ra tiếng động nhưng lại không tĩnh tâm nổi, ba ngày, ba ngày rồi đó! Thân thể nho nhỏ cứ nhích tới nhích lui trên ghế. Hết nhìn Bạch Thu Thu, lại liếc sang Tô Tam nương, hai người đều đang chuyên tâm làm việc của mình, không ai để ý đến nàng, thân thể lập tức uể oải nằm dài xuống bàn, cái đầu nhỏ cũng rũ xuống.
Khi Tô ma ma bưng chè vào thì thấy tiểu cô nương như vậy, khẽ cười vui vẻ. Tiểu cô nương chắc là sắp chán muốn chết rồi, nghe được tiếng vang thì ngẩng phắt đầu dậy, thấy là Tô ma ma, hai mắt sáng lên, nhảy xuống ghế, nhanh nhảu chạy lại nhận lấy chè trong tay bà, rồi bưng đến trước mặt Tô Tam nương lấy lòng: "Sư phụ mệt rồi, nghỉ một chút uống chút chè đi!"
Tô Tam nương ngừng động tác trên tay, cúi đầu liếc nhìn tiểu cô nương một cái, tiểu nha đầu này có nghĩ cái gì cũng đều viết hết ra mặt rồi. Bà nhận lấy chè tiểu cô nương đưa nhưng cũng không uống, lành lạnh nói: "Là muốn sư phụ nghỉ ngơi một lát, hay là muốn lấy lòng sư phụ để đi gặp ca ca?"
Tiểu nha đầu lập tức nghiêm túc suy nghĩ.
"Đương nhiên là muốn sư phụ nghỉ ngơi một chút!"
Chỉ kém nước vỗ ngực bảo đảm thôi!
A a a, mấy ngày nay, chỉ cần nhắc đến ca ca thì sư phụ sẽ lập tức nổi giận.
Tô ma ma ở một bên nhịn cười đến đau bụng, nhưng không dám cười thành tiếng. Đã nhiều ngày nay tiểu thư vẫn luôn ở bên tiểu tiểu thư, không cho người đi ra ngoài, đừng nói gặp công tử, đến cả cửa cũng đừng hòng ra. Bà mở miệng khuyên: "Thời tiết hôm nay không tệ, không bằng để tiểu tiểu thư và Bạch cô nương đi ra ngoài dạo một chút? Không nên phụ cảnh xuân tươi đẹp này mới phải."
Tô Tam nương nhìn Tô ma ma không tán đồng.
Ánh mắt tiểu nha đầu lại sáng lên!
Tô ma ma đi đến bên cạnh Tô Tam nương, thì thầm: "Công tử và Thập Tam Vương gia đã ra ngoài, buổi tối mới trở về." Lúc này Tô Tam nương mới thoáng buông lỏng, liếc nhìn Tiểu Cửu tâm đã bay đi xa, không vui: "Con còn chưa hiểu chuyện mà đã hướng ra ngoài thế này, có phải xuất giá xong sẽ quên luôn sư phụ không?"
Tiểu Cửu khó hiểu.
"Xuất giá là gì ạ?"
Tô Tam nương đỡ trán, đứa bé còn quá nhỏ, có lòng giúp tiểu cô nương phòng sói cũng không biết giải thích với nha đầu này thế nào! Mắt không thấy tâm không phiền: "Mau đi ra ngoài đi, đừng ở trước mặt ta, chướng mắt!" Tiểu cô nương hoan hô một tiếng, bước lại trước bàn: "Thu Thu, hôm nay tỷ chép thế nào rồi, chúng ta ra ngoài chơi một lát được không?"
Bạch Thu Thu xoa xoa cổ tay hơi đau: "Chép được hơn một nửa."
"Vậy chúng ta đi ra ngoài chơi một chút rồi trở về chép tiếp, thời gian còn kịp!"
Bạch Thu Thu gật đầu, hai tiểu nha đầu chạy như bay ra ngoài.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của đứa nhỏ, Tô Tam nương mới nhìn Tô ma ma không tán đồng: "Ma ma, bà cứ chiều hư nó, không phải bà không thấy tiểu Lục như vậy, rõ ràng là động tình mà còn chưa nhận ra, còn tiểu Cửu, nó mới năm tuổi, nó biết gì chứ!"
Tiểu Lục là cháu ruột của bà, không sai, nhưng nha đầu cũng là đồ đệ của bà, bà không thể nhân nhượng được. Nếu hai đứa đều hiểu chuyện, lưỡng tình tương duyệt thì đương nhiên bà sẽ không ngăn cản, nhưng hiện tại đứa nhỏ còn chưa biết gì!
Tô ma ma cười ha ha: "Không phải nô tì không muốn cản mà là tiểu cô nương thật sự còn nhỏ lắm, vẫn chưa biết cái gì gọi là yêu đâu. Cũng chỉ là thân mật với ca ca mà tiểu thư lại vô duyên vô cớ tách hai người ra, còn không biết giải thích thế nào. Cứ như vậy ngộ nhỡ trở nên xa cách thì sao!"
"Nó dám!"
Tô Tam nương giận dữ.
"Vì một nam tử mà từ bỏ cả sư phụ? Đồ đệ của ta sẽ không mất mặt như vậy."
Cũng đâu phải người ngoài, là cháu ruột của người mà!
Tô ma ma khựng lại, đương nhiên không dám thốt lời này ra miệng. Tiểu thư ghen tị đây mà, tiểu tiểu thư đúng là còn nhỏ nhưng lẽ nào công tử lại là loại người không biết tốt xấu kia sao? Cho dù thật sự có gì đi nữa cũng sẽ đợi đứa nhỏ lớn lên, bây giờ cũng đâu có cấm cản được gì? Chẳng qua là trong lòng tiểu thư không thông thôi.
Tô ma ma trực tiếp chuyển đề tài.
"Lúc giữa trưa, người bên Hoa Chi có phái người đến đưa thẻ bài, nói kỳ thi Hoa Chi của lớp vỡ lòng định vào ngày kia, hỏi tiểu tiểu thư nhà chúng ta có tham gia không?"
Lấy thẻ bài từ trong tay áo ra, vẫn là màu vàng như cũ. Tô Tam nương thất thần: "Có thi hay không cũng không sao, dù sao chúng ta cũng sẽ không ở lại đây quá lâu."
Lần thi vỡ lòng trước gây ra chuyện lớn như vậy, “vua sứ mù” Trần gia bị diệt sạch. Tuy việc này không liên quan đến Hoa Chi nhưng chuyện xảy ra ở Hoa Chi, mà lý do cũng một phần do phu tử không đủ cương quyết. Bên phía Hoa Chi kia vẫn luôn nơm nớp lo sợ, không dám có động tĩnh gì, chỉ sợ Bùi Thập Tam xử lý cả Hoa Chi luôn.
Tuy rằng bên trong có thân thích của Hoàng hậu nhưng cũng giống như Trần gia, trời cao Hoàng đế ở xa, nước xa không cứu được lửa gần!
Cũng may, căn bản là Bùi Thập Tam cũng không để ý đến Hoa Chi, đợi thêm một thời gian, bọn họ cũng yên tâm, buổi thi lớp vỡ lòng bị trì hoãn mới được mở lại.
Tô ma ma lại nói: "Nô tì nghĩ vẫn nên đi ạ."
Tô Tam nương nhìn bà khó hiểu.
Tô ma ma lại nói: "Mặc kệ tiểu tiểu thư có thi Hoa Chi không, thậm chí sau này có học Vân Thư hay không, chúng ta đều cảm thấy không sao cả, Vân Thư quan trọng cái gì? Đương nhiên là mạng lưới quan hệ bên trong, nhưng mà đối với chúng ta mà nói, dù là dệt hoa trên gấm cũng không đủ tư cách."
Công chúa, Quận chúa, thậm chí còn có thể mỗi tháng gặp Hoàng hậu một lần, thật sự cho rằng học Vân Thư là để tăng cường kiến thức sao?
"Nhưng mà tiểu thư, người đừng quên, còn có Trương ma ma kìa, bà ấy vẫn luôn trông mong tiểu tiểu thư thành tài đấy."
Trương ma ma cũng không biết thân phận của nhóm người Tô Tam nương, chỉ coi như sư phụ, lúc nào cũng duy trì thái độ tôn kính. Rất nhiều điểm Tô ma ma không nghĩ đến nhưng Trương ma ma lại nghĩ đến, bà ấy muốn cái gì? Đơn giản chỉ là muốn tiểu cô nương có thể học tốt hơn chút. Tô Tam nương tự nhận bản thân dạy không kém gì so với người khác, nhưng không có thành tích, trước sau vẫn không thể làm yên lòng Trương ma ma.
Nghe Tô ma ma nói như thế, Tô Tam nương khựng lại, cũng nhớ đến mấy năm nay Trương ma ma đối xử với bà hết lòng.
"Cũng được, vậy đi thôi."
Bạch Thu Thu vốn tưởng ra ngoài hít thở không khí là tới hoa viên hay bờ hồ đi dạo, nào ngờ lại bị Tiểu Cửu lôi kéo chạy đến phòng Bùi Phượng Khanh, không có ai? Tiểu nha đầu khựng lại, lại tiếp tục kéo Bạch Thu Thu còn đang thở dốc chạy về hướng thư phòng.
Vẫn không có ai?!
Tiểu nha đầu choáng váng, ngây người tại chỗ.
Ca ca đi đâu rồi?
"Phù phù!" Bạch Thu Thu vừa thở dốc vừa phất tay gọi người hầu: "Bùi, Bùi công tử đi đâu rồi?" Bị Tiểu Cửu kéo chạy suốt một đường thế này mà còn không biết muội ấy muốn tìm ai thì đúng là kẻ ngốc! Nha hoàn khom người: "Bẩm Bạch tiểu thư, Lục hoàng tử và Vương gia đã ra ngoài, buổi tối mới về ạ."
Buổi tối mới về? Bản thân nàng cũng chỉ có thể ra ngoài một lát, đợi lát nữa sư phụ nhất định sẽ phái người đến bắt mình về! Tiểu nha đầu tròn mắt, như sắp khóc đến nơi rồi: "Ôi, ôi, đừng khóc!" Bạch Thu Thu kéo tiểu nha đầu vào thư phòng, "két" một tiếng sập cửa phòng lại, lúc này mới nói; "Vì sao mấy ngày nay đều không thấy ca ca muội? Sư phụ của muội không cho muội gặp?"
Bạch Thu Thu nghi hoặc, trước kia muội muội và ca ca của muội ấy đều như hình với bóng, nhưng ba ngày này lại chưa từng nhìn thấy ca ca của muội ấy.
Cả người Tiểu Cửu đều uể oải, vất vả lắm mới có thể ra ngoài một lần lại không gặp được ca ca, vậy đến khi nào mới có thể gặp được ca ca đây? Nghe được lời Bạch Thu Thu, tiểu cô nương gật đầu ủ rũ: "Ừm, sư phụ không cho gặp."
Bạch Thu Thu tò mò, trợn to mắt: "Vì sao vậy?"
Sư phụ và ca ca? Hai người này có thể có mâu thuẫn gì, hơn nữa không phải ca ca của muội ấy còn gọi sư phụ của muội ấy là cô cô sao?
Tiểu Cửu căn bản là không có tâm tình đi giải thích với nàng ấy, trong đầu toàn là suy nghĩ hôm nay lại không gặp được ca ca! Bạch Thu Thu nóng nảy nhưng cũng biết lúc này không thể thúc giục tiểu muội, giục nữa nhất định sẽ khóc! Nàng ấy gấp đến mức quay đầu ngó tứ tung, sau đó ánh mắt sáng lên: "Muội nói với ta vì sao, nhỡ đâu ta còn có thể giúp muội?"
"Cha ta từng nói, thêm một người sẽ thêm một phần biện pháp!"
Tiểu Cửu nghe vậy hoàn hồn, đôi mắt mới vừa nhen nhóm lửa lại vụt tắt, khóc nức nở: "Muội cũng không biết vì sao!"
"Hả?!"
Là thật sự không biết vì sao, bèn kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó một lần, cuối cùng hỏi: "Tỷ biết nàng dâu nuôi từ bé là gì không? Vì sao sau khi muội hỏi sư phụ chuyện này thì sư phụ lại đưa muội đi?" Sau khi nghe xong tiểu Cửu kể lại chuyện xảy ra hôm đó, Bạch Thu Thu cũng khó hiểu, không có cãi nhau mà!
Hiện tại nghe thấy vấn đề này thế nhưng ánh mắt lại sáng lên.
"Ta biết!"
"Chính là nuôi bên cạnh từ bé, đợi lớn lên sẽ làm nàng dâu!"
"Lớn rồi làm nàng dâu?" Tiểu Cửu máy móc lặp lại những lời này: "Làm nàng dâu chính là mỗi ngày đều ở bên nhau sao?"
"Đúng vậy." Bạch Thu Thu gật đầu: "Nương ta nói làm nàng dâu chính là mỗi ngày đều nhớ đến người đó, nghĩ về người đó, oán trách hắn, có hòa hợp có cãi vã. Cha ta nói cưới vợ chính là yêu thương nàng, tôn trọng nàng, cùng nàng sinh con đẻ cái."
“Sinh con đẻ cái là gì?"
Tiểu Cửu khó hiểu.
Bạch Thu Thu cũng ngây ra, lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta hỏi cha thì ông ấy cốc ta một cái..."
"Ôi, chao, cái đó không quan trọng đâu!" Giảo hoạt nhìn Tiểu Cửu: "Quan trọng là, muội có muốn làm nàng dâu của ca ca muội không?"
"Làm nàng dâu là mỗi ngày ở cùng một chỗ sao? Vốn dĩ muội và ca ca vẫn luôn ở cùng một chỗ mà."
"Cho nên muội là tình nguyện làm nàng dâu của ca ca muội?"
Bạch Thu Thu gật đầu, ra vẻ người lớn: "Ta biết vì sao sư phụ muội không thích ca ca muội rồi."
"Là vì sao?"Tiểu Cửu vội vàng không ngừng hỏi.
"Nhạc mẫu và nữ tế vốn dĩ đã không hợp nhau rồi ---"
Bạch Thu Thu nói: "Muội nói muội chưa từng gặp nương của muội, đều là sư phụ nuôi lớn muội, vậy sư phụ muội chẳng khác nào là nương của muội rồi. Bá mẫu của ta đối xử rất tốt với đường tỷ của ta, nhưng sau khi đường tỷ ta xuất giá, mỗi lần nàng trở về bá mẫu ta đều sẽ không vui với đường tỷ phu. Lần đó nương ta khuyên bá mẫu hãy đối xử với đường tỷ phu tốt một chút, kết quả bá mẫu nói, nó đoạt mất nữ nhi của ta, còn trông mong ta đối tốt với nó?"
"Ta cứ muốn hung dữ với nó, để cho nó biết nó có một nhạc mẫu hung dữ, nó cũng không dám bắt nạt nữ nhi của ta!"
Nàng ấy nói một tràng này khiến cho tiểu Cửu cũng mơ mơ hồ hồ, hai mắt xoay vòng vòng: "Vậy phải làm sao đây?"
"Đơn giản, kêu ca ca muội lấy lòng sư phụ muội là được thôi!"
"Mỗi lần đường tỷ phu đến nhà chúng ta đều tặng rất nhiều rất nhiều lễ vật, đại bá mẫu là nhiều nhất, cái gì cũng có!"
Ca ca tặng đồ cho sư phụ? Nhưng sư phụ không thiếu gì mà? Trong lúc nhất thời tiểu Cửu ngây ra tại chỗ suy nghĩ, Bạch Thu Thu đợi một hồi cũng không thấy Tiểu cô nương lên tiếng cũng không thúc giục, chắp tay nhỏ lo tự mình đánh giá thư phòng. Nói đến, trước kia đều chỉ nhìn từ cửa xem qua, trước nay còn chưa từng bước vào đâu.
Toàn bộ thư phòng đều là gỗ tử đàn màu đen, hương thơm của gỗ đàn quanh quẩn cả căn phòng. Mỗi mặt tường đặt một kệ sách thật lớn, bên trên bày đủ loại sách với màu sắc hình dạng khác nhau, bên dưới mỗi cuốn sách đều kẹp một thẻ ghi chú màu bạc, rõ ràng là thường xuyên được lật xem. Bạch Thu Thu đi xem xét một chút, cuối cùng ngừng trên bàn sách, trên bàn đang bày một trang giấy Vân Sinh vẫn chưa được gấp lại.
Trên mặt giấy màu tố bạc có hai dòng chữ.
Bạch Thu Thu nhìn thoáng qua, sau đó cả kinh: "Tiểu Cửu, muội mau qua đây!"
Tiểu Cửu bị gọi bừng tỉnh, bước vài bước đi qua: "Sao thế?"
Bạch Thu Thu hưng phấn chỉ vào tờ giấy, nói: "Đây có phải là ca ca muội viết cho muội không?" Tiểu Cửu nghe vậy thì cúi đầu xem xét.
[Ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, tạm thời nhẫn nhịn mấy ngày.]
Tư thế thanh nhã lại uyển chuyển hữu lực, ẩn ẩn cao ngạo, là chữ của ca ca!
"Là ca ca viết cho muội!"
Trên mặt Tiểu Cửu đều là vui mừng, ba ngày không thấy ca ca, thật là nhớ huynh ấy. Hóa ra ca ca cũng nhớ mình, tốt quá! Ôm mặt cười thỏa mãn, lời ca ca nói trước nay chưa từng sai, nói cách khác, dù có phải sư phụ đang tức giận hay không, mấy ngày nữa là có thể gặp được ca ca, là có thể ở cùng nhau giống như trước đây?
Tốt rồi!
Tiểu Cửu chỉ cười ngây ngô, Bạch Thu Thu lại đẩy đẩy bả vai cô nhóc, lay tỉnh người.
"Sao thế?"
Bạch Thu Thu gấp gáp: "Ôi chao, muội mau để lại lời cho ca ca muội đi, kêu huynh ấy lấy lòng sư phụ của muội, bằng không coi như muội không thể làm nàng dâu của ca ca muội đâu!"
"Nhưng mà ca ca nói chỉ cần nhẫn nại mấy ngày sẽ tốt thôi."
"Ngộ nhỡ không được thì sao? Làm gì cũng phải để lại đường lui đi!"
Tiểu Cửu nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cũng có lý, mài mực đề bút, để lại trên giấy một hàng chữ.
Đến tận khi hoàng hôn Bùi Thập Tam và Bùi Phượng Khanh mới trở về biệt viện, cũng vô cùng khéo là thời gian dùng bữa tối. Bùi Thập Tam bèn nói dùng bữa trước rồi trở về rửa mặt. Bùi Phượng Khanh dừng một chút, chậm rãi nói: "Con đi thư phòng trước, Thập Tam thúc, người đi trước đi."
Bùi Thập Tam nhíu mày: "Lúc này đi thư phòng làm gì?" Không đợi Bùi Phượng Khanh đáp lời đã lại nói: "Ta cũng có thứ cần lấy, cùng đi đi."
Bùi Phượng Khanh không cự tuyệt, gật đầu. Hai người cùng đến thư phòng, ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo đều đi theo sau hai người.
Cố Vân nhìn thoáng qua Cố Hạo.
Cố Vân: Thần nữ có nhìn thấy chữ công tử để lại cho nàng không?
Cố Hạo: Nhất định là có thấy, đã cố ý nói với Tô ma ma là hôm nay mọi người đều ra ngoài rồi mà.
Cố Vân: Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay ta nhìn thần nữ từ xa, cứ cảm thấy nàng không vui.
Vệ Đông quay đầu lập tức trông thấy hai huynh đệ cứ mắt đi mày lại, bèn duỗi tay cho mỗi người một cái cốc đầu.
Làm việc cho tốt đi!
Cố Vân và Cố Hạo: Đáng bị thần nữ chơi, hừ!
Rất mau đoàn người đã đi đến thư phòng, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của hai tiểu cô nương. Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo canh giữ ở ngoài cửa, Bùi Phượng Khanh và Bùi Thập Tam cùng bước vào thư phòng. Lúc này vừa khéo đang là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào thư phòng, nhuộm một màu vàng đỏ. Bùi Phượng Khanh còn chưa ngồi vào trước bàn đã thấy trên giấy nhiều thêm một dòng chữ xinh đẹp.
Đi vào nhìn, im lặng.
[Ca ca, huynh phải đối với sư phụ tốt một chút, nếu không muội không thể làm nàng dâu của huynh đâu.]
Bùi Thập Tam vẫn luôn đi bên cạnh Bùi Phượng Khanh cũng thấy được dòng chữ này, cũng im lặng.
Sau một hồi lâu mới vỗ vỗ bả vai Bùi Phượng Khanh, cười điệu cười chỉ có nam nhân mới hiểu.
"Ta nói sao mà con lại đối xử với con bé còn tốt hơn cả con gái ruột thế, hóa ra là vì nguyên nhân này?"
Bùi Phượng Khanh: …
"Tiểu tử tốt, có tiền đồ! Lúc ta bằng tuổi con bây giờ ấy, chỉ biết đánh nhau thôi!"
Bùi Phượng Khanh: …
"Nhưng mà nha đầu này còn nhỏ quá, cho dù tròn mười lăm xong có lập tức xuất giá thì cũng phải mười năm nữa, con chờ được không?" Dừng một chút lại chậc chậc, nhỏ giọng: "Khụ, con nhịn được?"
Bùi Phượng Khanh: ...
Nếu phát hiện số lượng không đủ hoặc là có người chép hộ thì sẽ phải lập tức trở về nhà.
Thân thể bé nhỏ của Bạch Thu Thu ngồi thẳng tắp, ánh mắt chăm chú, bút trong tay lướt như mang gió.
Mà Tiểu Cửu cũng đang chép sách luyện chữ, vừa vặn chép đến câu "Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc" [1], tay khựng lại, miệng méo xệch, nhưng mà trong sách không có ca ca nha, đã ba ngày rồi tiểu cô nương không được thấy ca ca! U oán ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh, Tô Tam nương đang chạm ngọc ở bàn bên, ngón tay linh hoạt tung bay, rất nhanh khối ngọc thô đã xuất hiện dáng vẻ ban đầu.
[1] 书中自有颜如玉书中自有黄金屋 (thư trung hữu nhan như ngọc, thư trung hữu hoàng kim ốc): trích từ Lệ Học Thiên của Tống Chân Tông.
Mấy ngày nay Tô Tam nương đã khỏe lên, mỗi ngày đều trông chừng hai tiểu cô nương. Đừng nói đến Bùi Phượng Khanh, ngay cả Bùi Thập Tam cũng không được vào! Tất cả đàn ông đều cách xa đồ đệ của nàng một chút, bao gồm Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo!
Tiểu Cửu không dám phát ra tiếng động nhưng lại không tĩnh tâm nổi, ba ngày, ba ngày rồi đó! Thân thể nho nhỏ cứ nhích tới nhích lui trên ghế. Hết nhìn Bạch Thu Thu, lại liếc sang Tô Tam nương, hai người đều đang chuyên tâm làm việc của mình, không ai để ý đến nàng, thân thể lập tức uể oải nằm dài xuống bàn, cái đầu nhỏ cũng rũ xuống.
Khi Tô ma ma bưng chè vào thì thấy tiểu cô nương như vậy, khẽ cười vui vẻ. Tiểu cô nương chắc là sắp chán muốn chết rồi, nghe được tiếng vang thì ngẩng phắt đầu dậy, thấy là Tô ma ma, hai mắt sáng lên, nhảy xuống ghế, nhanh nhảu chạy lại nhận lấy chè trong tay bà, rồi bưng đến trước mặt Tô Tam nương lấy lòng: "Sư phụ mệt rồi, nghỉ một chút uống chút chè đi!"
Tô Tam nương ngừng động tác trên tay, cúi đầu liếc nhìn tiểu cô nương một cái, tiểu nha đầu này có nghĩ cái gì cũng đều viết hết ra mặt rồi. Bà nhận lấy chè tiểu cô nương đưa nhưng cũng không uống, lành lạnh nói: "Là muốn sư phụ nghỉ ngơi một lát, hay là muốn lấy lòng sư phụ để đi gặp ca ca?"
Tiểu nha đầu lập tức nghiêm túc suy nghĩ.
"Đương nhiên là muốn sư phụ nghỉ ngơi một chút!"
Chỉ kém nước vỗ ngực bảo đảm thôi!
A a a, mấy ngày nay, chỉ cần nhắc đến ca ca thì sư phụ sẽ lập tức nổi giận.
Tô ma ma ở một bên nhịn cười đến đau bụng, nhưng không dám cười thành tiếng. Đã nhiều ngày nay tiểu thư vẫn luôn ở bên tiểu tiểu thư, không cho người đi ra ngoài, đừng nói gặp công tử, đến cả cửa cũng đừng hòng ra. Bà mở miệng khuyên: "Thời tiết hôm nay không tệ, không bằng để tiểu tiểu thư và Bạch cô nương đi ra ngoài dạo một chút? Không nên phụ cảnh xuân tươi đẹp này mới phải."
Tô Tam nương nhìn Tô ma ma không tán đồng.
Ánh mắt tiểu nha đầu lại sáng lên!
Tô ma ma đi đến bên cạnh Tô Tam nương, thì thầm: "Công tử và Thập Tam Vương gia đã ra ngoài, buổi tối mới trở về." Lúc này Tô Tam nương mới thoáng buông lỏng, liếc nhìn Tiểu Cửu tâm đã bay đi xa, không vui: "Con còn chưa hiểu chuyện mà đã hướng ra ngoài thế này, có phải xuất giá xong sẽ quên luôn sư phụ không?"
Tiểu Cửu khó hiểu.
"Xuất giá là gì ạ?"
Tô Tam nương đỡ trán, đứa bé còn quá nhỏ, có lòng giúp tiểu cô nương phòng sói cũng không biết giải thích với nha đầu này thế nào! Mắt không thấy tâm không phiền: "Mau đi ra ngoài đi, đừng ở trước mặt ta, chướng mắt!" Tiểu cô nương hoan hô một tiếng, bước lại trước bàn: "Thu Thu, hôm nay tỷ chép thế nào rồi, chúng ta ra ngoài chơi một lát được không?"
Bạch Thu Thu xoa xoa cổ tay hơi đau: "Chép được hơn một nửa."
"Vậy chúng ta đi ra ngoài chơi một chút rồi trở về chép tiếp, thời gian còn kịp!"
Bạch Thu Thu gật đầu, hai tiểu nha đầu chạy như bay ra ngoài.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của đứa nhỏ, Tô Tam nương mới nhìn Tô ma ma không tán đồng: "Ma ma, bà cứ chiều hư nó, không phải bà không thấy tiểu Lục như vậy, rõ ràng là động tình mà còn chưa nhận ra, còn tiểu Cửu, nó mới năm tuổi, nó biết gì chứ!"
Tiểu Lục là cháu ruột của bà, không sai, nhưng nha đầu cũng là đồ đệ của bà, bà không thể nhân nhượng được. Nếu hai đứa đều hiểu chuyện, lưỡng tình tương duyệt thì đương nhiên bà sẽ không ngăn cản, nhưng hiện tại đứa nhỏ còn chưa biết gì!
Tô ma ma cười ha ha: "Không phải nô tì không muốn cản mà là tiểu cô nương thật sự còn nhỏ lắm, vẫn chưa biết cái gì gọi là yêu đâu. Cũng chỉ là thân mật với ca ca mà tiểu thư lại vô duyên vô cớ tách hai người ra, còn không biết giải thích thế nào. Cứ như vậy ngộ nhỡ trở nên xa cách thì sao!"
"Nó dám!"
Tô Tam nương giận dữ.
"Vì một nam tử mà từ bỏ cả sư phụ? Đồ đệ của ta sẽ không mất mặt như vậy."
Cũng đâu phải người ngoài, là cháu ruột của người mà!
Tô ma ma khựng lại, đương nhiên không dám thốt lời này ra miệng. Tiểu thư ghen tị đây mà, tiểu tiểu thư đúng là còn nhỏ nhưng lẽ nào công tử lại là loại người không biết tốt xấu kia sao? Cho dù thật sự có gì đi nữa cũng sẽ đợi đứa nhỏ lớn lên, bây giờ cũng đâu có cấm cản được gì? Chẳng qua là trong lòng tiểu thư không thông thôi.
Tô ma ma trực tiếp chuyển đề tài.
"Lúc giữa trưa, người bên Hoa Chi có phái người đến đưa thẻ bài, nói kỳ thi Hoa Chi của lớp vỡ lòng định vào ngày kia, hỏi tiểu tiểu thư nhà chúng ta có tham gia không?"
Lấy thẻ bài từ trong tay áo ra, vẫn là màu vàng như cũ. Tô Tam nương thất thần: "Có thi hay không cũng không sao, dù sao chúng ta cũng sẽ không ở lại đây quá lâu."
Lần thi vỡ lòng trước gây ra chuyện lớn như vậy, “vua sứ mù” Trần gia bị diệt sạch. Tuy việc này không liên quan đến Hoa Chi nhưng chuyện xảy ra ở Hoa Chi, mà lý do cũng một phần do phu tử không đủ cương quyết. Bên phía Hoa Chi kia vẫn luôn nơm nớp lo sợ, không dám có động tĩnh gì, chỉ sợ Bùi Thập Tam xử lý cả Hoa Chi luôn.
Tuy rằng bên trong có thân thích của Hoàng hậu nhưng cũng giống như Trần gia, trời cao Hoàng đế ở xa, nước xa không cứu được lửa gần!
Cũng may, căn bản là Bùi Thập Tam cũng không để ý đến Hoa Chi, đợi thêm một thời gian, bọn họ cũng yên tâm, buổi thi lớp vỡ lòng bị trì hoãn mới được mở lại.
Tô ma ma lại nói: "Nô tì nghĩ vẫn nên đi ạ."
Tô Tam nương nhìn bà khó hiểu.
Tô ma ma lại nói: "Mặc kệ tiểu tiểu thư có thi Hoa Chi không, thậm chí sau này có học Vân Thư hay không, chúng ta đều cảm thấy không sao cả, Vân Thư quan trọng cái gì? Đương nhiên là mạng lưới quan hệ bên trong, nhưng mà đối với chúng ta mà nói, dù là dệt hoa trên gấm cũng không đủ tư cách."
Công chúa, Quận chúa, thậm chí còn có thể mỗi tháng gặp Hoàng hậu một lần, thật sự cho rằng học Vân Thư là để tăng cường kiến thức sao?
"Nhưng mà tiểu thư, người đừng quên, còn có Trương ma ma kìa, bà ấy vẫn luôn trông mong tiểu tiểu thư thành tài đấy."
Trương ma ma cũng không biết thân phận của nhóm người Tô Tam nương, chỉ coi như sư phụ, lúc nào cũng duy trì thái độ tôn kính. Rất nhiều điểm Tô ma ma không nghĩ đến nhưng Trương ma ma lại nghĩ đến, bà ấy muốn cái gì? Đơn giản chỉ là muốn tiểu cô nương có thể học tốt hơn chút. Tô Tam nương tự nhận bản thân dạy không kém gì so với người khác, nhưng không có thành tích, trước sau vẫn không thể làm yên lòng Trương ma ma.
Nghe Tô ma ma nói như thế, Tô Tam nương khựng lại, cũng nhớ đến mấy năm nay Trương ma ma đối xử với bà hết lòng.
"Cũng được, vậy đi thôi."
Bạch Thu Thu vốn tưởng ra ngoài hít thở không khí là tới hoa viên hay bờ hồ đi dạo, nào ngờ lại bị Tiểu Cửu lôi kéo chạy đến phòng Bùi Phượng Khanh, không có ai? Tiểu nha đầu khựng lại, lại tiếp tục kéo Bạch Thu Thu còn đang thở dốc chạy về hướng thư phòng.
Vẫn không có ai?!
Tiểu nha đầu choáng váng, ngây người tại chỗ.
Ca ca đi đâu rồi?
"Phù phù!" Bạch Thu Thu vừa thở dốc vừa phất tay gọi người hầu: "Bùi, Bùi công tử đi đâu rồi?" Bị Tiểu Cửu kéo chạy suốt một đường thế này mà còn không biết muội ấy muốn tìm ai thì đúng là kẻ ngốc! Nha hoàn khom người: "Bẩm Bạch tiểu thư, Lục hoàng tử và Vương gia đã ra ngoài, buổi tối mới về ạ."
Buổi tối mới về? Bản thân nàng cũng chỉ có thể ra ngoài một lát, đợi lát nữa sư phụ nhất định sẽ phái người đến bắt mình về! Tiểu nha đầu tròn mắt, như sắp khóc đến nơi rồi: "Ôi, ôi, đừng khóc!" Bạch Thu Thu kéo tiểu nha đầu vào thư phòng, "két" một tiếng sập cửa phòng lại, lúc này mới nói; "Vì sao mấy ngày nay đều không thấy ca ca muội? Sư phụ của muội không cho muội gặp?"
Bạch Thu Thu nghi hoặc, trước kia muội muội và ca ca của muội ấy đều như hình với bóng, nhưng ba ngày này lại chưa từng nhìn thấy ca ca của muội ấy.
Cả người Tiểu Cửu đều uể oải, vất vả lắm mới có thể ra ngoài một lần lại không gặp được ca ca, vậy đến khi nào mới có thể gặp được ca ca đây? Nghe được lời Bạch Thu Thu, tiểu cô nương gật đầu ủ rũ: "Ừm, sư phụ không cho gặp."
Bạch Thu Thu tò mò, trợn to mắt: "Vì sao vậy?"
Sư phụ và ca ca? Hai người này có thể có mâu thuẫn gì, hơn nữa không phải ca ca của muội ấy còn gọi sư phụ của muội ấy là cô cô sao?
Tiểu Cửu căn bản là không có tâm tình đi giải thích với nàng ấy, trong đầu toàn là suy nghĩ hôm nay lại không gặp được ca ca! Bạch Thu Thu nóng nảy nhưng cũng biết lúc này không thể thúc giục tiểu muội, giục nữa nhất định sẽ khóc! Nàng ấy gấp đến mức quay đầu ngó tứ tung, sau đó ánh mắt sáng lên: "Muội nói với ta vì sao, nhỡ đâu ta còn có thể giúp muội?"
"Cha ta từng nói, thêm một người sẽ thêm một phần biện pháp!"
Tiểu Cửu nghe vậy hoàn hồn, đôi mắt mới vừa nhen nhóm lửa lại vụt tắt, khóc nức nở: "Muội cũng không biết vì sao!"
"Hả?!"
Là thật sự không biết vì sao, bèn kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó một lần, cuối cùng hỏi: "Tỷ biết nàng dâu nuôi từ bé là gì không? Vì sao sau khi muội hỏi sư phụ chuyện này thì sư phụ lại đưa muội đi?" Sau khi nghe xong tiểu Cửu kể lại chuyện xảy ra hôm đó, Bạch Thu Thu cũng khó hiểu, không có cãi nhau mà!
Hiện tại nghe thấy vấn đề này thế nhưng ánh mắt lại sáng lên.
"Ta biết!"
"Chính là nuôi bên cạnh từ bé, đợi lớn lên sẽ làm nàng dâu!"
"Lớn rồi làm nàng dâu?" Tiểu Cửu máy móc lặp lại những lời này: "Làm nàng dâu chính là mỗi ngày đều ở bên nhau sao?"
"Đúng vậy." Bạch Thu Thu gật đầu: "Nương ta nói làm nàng dâu chính là mỗi ngày đều nhớ đến người đó, nghĩ về người đó, oán trách hắn, có hòa hợp có cãi vã. Cha ta nói cưới vợ chính là yêu thương nàng, tôn trọng nàng, cùng nàng sinh con đẻ cái."
“Sinh con đẻ cái là gì?"
Tiểu Cửu khó hiểu.
Bạch Thu Thu cũng ngây ra, lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta hỏi cha thì ông ấy cốc ta một cái..."
"Ôi, chao, cái đó không quan trọng đâu!" Giảo hoạt nhìn Tiểu Cửu: "Quan trọng là, muội có muốn làm nàng dâu của ca ca muội không?"
"Làm nàng dâu là mỗi ngày ở cùng một chỗ sao? Vốn dĩ muội và ca ca vẫn luôn ở cùng một chỗ mà."
"Cho nên muội là tình nguyện làm nàng dâu của ca ca muội?"
Bạch Thu Thu gật đầu, ra vẻ người lớn: "Ta biết vì sao sư phụ muội không thích ca ca muội rồi."
"Là vì sao?"Tiểu Cửu vội vàng không ngừng hỏi.
"Nhạc mẫu và nữ tế vốn dĩ đã không hợp nhau rồi ---"
Bạch Thu Thu nói: "Muội nói muội chưa từng gặp nương của muội, đều là sư phụ nuôi lớn muội, vậy sư phụ muội chẳng khác nào là nương của muội rồi. Bá mẫu của ta đối xử rất tốt với đường tỷ của ta, nhưng sau khi đường tỷ ta xuất giá, mỗi lần nàng trở về bá mẫu ta đều sẽ không vui với đường tỷ phu. Lần đó nương ta khuyên bá mẫu hãy đối xử với đường tỷ phu tốt một chút, kết quả bá mẫu nói, nó đoạt mất nữ nhi của ta, còn trông mong ta đối tốt với nó?"
"Ta cứ muốn hung dữ với nó, để cho nó biết nó có một nhạc mẫu hung dữ, nó cũng không dám bắt nạt nữ nhi của ta!"
Nàng ấy nói một tràng này khiến cho tiểu Cửu cũng mơ mơ hồ hồ, hai mắt xoay vòng vòng: "Vậy phải làm sao đây?"
"Đơn giản, kêu ca ca muội lấy lòng sư phụ muội là được thôi!"
"Mỗi lần đường tỷ phu đến nhà chúng ta đều tặng rất nhiều rất nhiều lễ vật, đại bá mẫu là nhiều nhất, cái gì cũng có!"
Ca ca tặng đồ cho sư phụ? Nhưng sư phụ không thiếu gì mà? Trong lúc nhất thời tiểu Cửu ngây ra tại chỗ suy nghĩ, Bạch Thu Thu đợi một hồi cũng không thấy Tiểu cô nương lên tiếng cũng không thúc giục, chắp tay nhỏ lo tự mình đánh giá thư phòng. Nói đến, trước kia đều chỉ nhìn từ cửa xem qua, trước nay còn chưa từng bước vào đâu.
Toàn bộ thư phòng đều là gỗ tử đàn màu đen, hương thơm của gỗ đàn quanh quẩn cả căn phòng. Mỗi mặt tường đặt một kệ sách thật lớn, bên trên bày đủ loại sách với màu sắc hình dạng khác nhau, bên dưới mỗi cuốn sách đều kẹp một thẻ ghi chú màu bạc, rõ ràng là thường xuyên được lật xem. Bạch Thu Thu đi xem xét một chút, cuối cùng ngừng trên bàn sách, trên bàn đang bày một trang giấy Vân Sinh vẫn chưa được gấp lại.
Trên mặt giấy màu tố bạc có hai dòng chữ.
Bạch Thu Thu nhìn thoáng qua, sau đó cả kinh: "Tiểu Cửu, muội mau qua đây!"
Tiểu Cửu bị gọi bừng tỉnh, bước vài bước đi qua: "Sao thế?"
Bạch Thu Thu hưng phấn chỉ vào tờ giấy, nói: "Đây có phải là ca ca muội viết cho muội không?" Tiểu Cửu nghe vậy thì cúi đầu xem xét.
[Ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, tạm thời nhẫn nhịn mấy ngày.]
Tư thế thanh nhã lại uyển chuyển hữu lực, ẩn ẩn cao ngạo, là chữ của ca ca!
"Là ca ca viết cho muội!"
Trên mặt Tiểu Cửu đều là vui mừng, ba ngày không thấy ca ca, thật là nhớ huynh ấy. Hóa ra ca ca cũng nhớ mình, tốt quá! Ôm mặt cười thỏa mãn, lời ca ca nói trước nay chưa từng sai, nói cách khác, dù có phải sư phụ đang tức giận hay không, mấy ngày nữa là có thể gặp được ca ca, là có thể ở cùng nhau giống như trước đây?
Tốt rồi!
Tiểu Cửu chỉ cười ngây ngô, Bạch Thu Thu lại đẩy đẩy bả vai cô nhóc, lay tỉnh người.
"Sao thế?"
Bạch Thu Thu gấp gáp: "Ôi chao, muội mau để lại lời cho ca ca muội đi, kêu huynh ấy lấy lòng sư phụ của muội, bằng không coi như muội không thể làm nàng dâu của ca ca muội đâu!"
"Nhưng mà ca ca nói chỉ cần nhẫn nại mấy ngày sẽ tốt thôi."
"Ngộ nhỡ không được thì sao? Làm gì cũng phải để lại đường lui đi!"
Tiểu Cửu nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cũng có lý, mài mực đề bút, để lại trên giấy một hàng chữ.
Đến tận khi hoàng hôn Bùi Thập Tam và Bùi Phượng Khanh mới trở về biệt viện, cũng vô cùng khéo là thời gian dùng bữa tối. Bùi Thập Tam bèn nói dùng bữa trước rồi trở về rửa mặt. Bùi Phượng Khanh dừng một chút, chậm rãi nói: "Con đi thư phòng trước, Thập Tam thúc, người đi trước đi."
Bùi Thập Tam nhíu mày: "Lúc này đi thư phòng làm gì?" Không đợi Bùi Phượng Khanh đáp lời đã lại nói: "Ta cũng có thứ cần lấy, cùng đi đi."
Bùi Phượng Khanh không cự tuyệt, gật đầu. Hai người cùng đến thư phòng, ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo đều đi theo sau hai người.
Cố Vân nhìn thoáng qua Cố Hạo.
Cố Vân: Thần nữ có nhìn thấy chữ công tử để lại cho nàng không?
Cố Hạo: Nhất định là có thấy, đã cố ý nói với Tô ma ma là hôm nay mọi người đều ra ngoài rồi mà.
Cố Vân: Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay ta nhìn thần nữ từ xa, cứ cảm thấy nàng không vui.
Vệ Đông quay đầu lập tức trông thấy hai huynh đệ cứ mắt đi mày lại, bèn duỗi tay cho mỗi người một cái cốc đầu.
Làm việc cho tốt đi!
Cố Vân và Cố Hạo: Đáng bị thần nữ chơi, hừ!
Rất mau đoàn người đã đi đến thư phòng, nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của hai tiểu cô nương. Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo canh giữ ở ngoài cửa, Bùi Phượng Khanh và Bùi Thập Tam cùng bước vào thư phòng. Lúc này vừa khéo đang là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào thư phòng, nhuộm một màu vàng đỏ. Bùi Phượng Khanh còn chưa ngồi vào trước bàn đã thấy trên giấy nhiều thêm một dòng chữ xinh đẹp.
Đi vào nhìn, im lặng.
[Ca ca, huynh phải đối với sư phụ tốt một chút, nếu không muội không thể làm nàng dâu của huynh đâu.]
Bùi Thập Tam vẫn luôn đi bên cạnh Bùi Phượng Khanh cũng thấy được dòng chữ này, cũng im lặng.
Sau một hồi lâu mới vỗ vỗ bả vai Bùi Phượng Khanh, cười điệu cười chỉ có nam nhân mới hiểu.
"Ta nói sao mà con lại đối xử với con bé còn tốt hơn cả con gái ruột thế, hóa ra là vì nguyên nhân này?"
Bùi Phượng Khanh: …
"Tiểu tử tốt, có tiền đồ! Lúc ta bằng tuổi con bây giờ ấy, chỉ biết đánh nhau thôi!"
Bùi Phượng Khanh: …
"Nhưng mà nha đầu này còn nhỏ quá, cho dù tròn mười lăm xong có lập tức xuất giá thì cũng phải mười năm nữa, con chờ được không?" Dừng một chút lại chậc chậc, nhỏ giọng: "Khụ, con nhịn được?"
Bùi Phượng Khanh: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.