Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 45:

Thâu Thâu Na Na

21/09/2024

Sau khi Bùi Thập Tam cười lớn rời đi, ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo đều ngứa ngáy trong lòng, khó mà nhịn được cơn tò mò! Lời của Thập Tam vương gia bọn họ đều nghe hết rồi, vậy nên lại càng muốn biết, trên giấy rốt cuộc viết gì thế?! Thấy Bùi Phượng Khanh duỗi tay cầm lấy tờ giấy trên bàn, Cố Vân không nhịn được nữa, vọt tới, Vệ Đông và Cố Hạo theo sát phía sau.

"Ấy, nói đến mới nhớ ra, cũng lâu rồi không thấy nét chữ xinh đẹp của thần nữ nhỉ."

Chỉ hận cổ mình không thể dài như cổ rùa.

Gấp đôi tờ giấy lại, Bùi Phượng Khanh nghiêng đầu liếc ba người, ba người đều vui vẻ cười há há, Cố Hạo lại càng trực tiếp: "Lục hoàng tử phi của chúng ta viết gì ấy nhỉ?"

Bùi Phượng Khanh không lên tiếng, không nhanh không chậm gấp gọn tờ giấy rồi cất vào trong tay áo, sau đó mới từ từ nói: "Nếu các ngươi nhàn rỗi như vậy, mấy ngày nữa đại ca sẽ đến, không bằng để các ngươi đi tiếp đãi huynh ấy, thế nào?"

Ba người đồng loạt lắc đầu!

Nói đùa, Đại hoàng tử có bao giờ là kẻ hiền lành? Lần này bị chủ tử chơi cho một vố lớn như vậy, không biết sẽ tức tối đến mức nào! Lời hắn vừa dứt, cả ba người lập tức thành thật, quy quy củ củ đứng thẳng lưng. Lúc này Bùi Phượng Khanh mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt tự nhiên đi về phòng. Sau khi hắn rời đi, Vệ Đông trực tiếp nói với Cố Vân: "Mau, đệ sang chỗ Thập Tam vương gia hỏi thăm một chút đi!"

Không cần Vệ Đông sai bảo, chờ Bùi Phượng Khanh khuất bóng, Cố Vân ba chân bốn cẳng chạy đi hóng hớt.

Nhờ cái miệng rộng của Thập Tam vương gia mà còn chưa quá một khắc, Tô Tam nương đang chuẩn bị dùng bữa cũng biết trò cười ở thư phòng của Bùi Phượng Khanh. Biết chuyện, mày liễu của Tô Tam nương lập tức dựng ngược lên vì giận: "Bà nhìn đi, bà cứ để chúng nó ra ngoài, kết quả đấy!"

Tô ma ma nghe được đầu đuôi cũng ngây ra một hồi lâu.

Thật lâu sau mới bật cười, lắc đầu: "Tiểu tiểu thư mới năm tuổi mà, tiểu cô nương biết cái gì đâu? Hoặc là ngẫu nhiên nghe được người hầu trong nhà nói chuyện, căn bản nàng cũng không hiểu việc này, người cần gì phải tức giận?"

"Ta không cần để ý? Vừa rồi Thập Tam còn hỏi ta có cần chuẩn bị của hồi môn không đấy!"

"Đồ đệ của ta mới có năm tuổi thôi, gả cái gì mà gả!"

Tô Tam nương tức chết mức: "Từ hôm nay trở đi, không cho phép nha đầu kia rời khỏi tầm mắt của ta! Mới thả ra đã chạy đến nhà người khác, tức chết ta mà!" Sao lại là nhà người khác? Đó là cháu ruột của người mà! Tô ma ma dở khóc dở cười giúp vuốt lưng Tô Tam nương để bà xuôi cơn giận, không đề cập đến việc này nữa.

Tuy rằng thân thể Tô Tam nương đã tốt hơn nhiều rồi nhưng vẫn chưa dùng bữa cùng bọn trẻ. Rét tháng ba đang vào độ đậm nhất, không thể không phòng. Sau khi Trương ma ma trông chừng hai đứa nhỏ dùng bữa xong, thì thả hai đứa về phòng tự chơi với nhau. Bà đang định dọn dẹp bát đũa mang ra ngoài thì tiểu Cửu đột nhiên kéo tay bà.

"Ma ma, ngày mai vẫn là người và Thập Tam thúc đưa chúng con đi thi ạ?"

Tô Tam nương gây áp lực rất lớn, mấy ngày nay tiểu Cửu cũng không dám nhắc đến ca ca.

Lúc ban chiều hai tiểu cô nương đã biết ngày mai phải đi tham gia khảo thí Hoa Chi.

Tiểu Cửu đương nhiên có thể, còn chưa lấy được Tiên Dao cầm của ca ca mà! Lần này Bạch Thu Thu cũng là cầu mà không được, lần trước là bị ép, lần này là cam tâm tình nguyện. Bởi vì cha Bạch đã cho người truyền lời đến, nếu ngày mai phải đi thi vậy thì ngày mai không cần chép gia huấn nữa. Chép mấy ngày liền, Bạch Thu Thu sắp điên mất rồi, có cơ hội để lười biếng thì cứ lười biếng thôi.

Trương ma ma: "Là sư phụ đưa các con đi."

Không chỉ có Bùi Phượng Khanh, ngay cả Bùi Thập tam cũng bị Tô Tam nương kéo vào danh sách không cho qua lại!

Bạch Thu Thu đang ngồi lì trên ghế trên, bụng nhỏ phình phình, ăn no thật là hạnh phúc! Sau khi Trương ma ma rời đi, nàng ấy thấy tiểu Cửu rầu rĩ mãi, không khỏi nói: "Muội sao thế, không phải ca ca muội đã nói không cần lo lắng, qua mấy ngày sẽ ổn sao?"

"Nhưng không phải tỷ nói để ca ca đến tặng đồ cho sư phụ, lấy lòng sư phụ sao?"

"Đúng vậy."

Tiểu Cửu càng nóng nảy: "Vậy lỡ mà ca ca không có tiền thì làm sao đây?"

"Hả?"

Bạch Thu Thu nhảy từ trên ghế xuống, đến gần nói: "Ca ca muội không có tiền à?" Tiểu Cửu lắc đầu: "Không biết, từ trước đến nay không thấy ca ca tiêu tiền bao giờ." Bạch Thu Thu gãi gãi đầu, cũng ngây ra: "Vậy ngộ nhỡ ca ca muội thật sự không có tiền thì làm sao đây?"



"Muội có!"

Tiểu Cửu chạy đến bên mép giường, móc từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa, tra vào ổ khóa trên ngăn bí mật ở đầu giường, "răng rắc" một tiếng, ngăn tủ được mở ra, bên trong đặt một chiếc hộp dài có khóa. Bạch Thu Thu tò mò đứng ở một bên, nhìn tiểu Cửu lấy chìa khóa mở cái hộp kia ra, miệng há hốc

"Sao muội lại có nhiều tiền như vậy?"

Đầy hộp đều là ngân phiếu, là ngân phiếu không phải ngân lượng! Mỗi tờ đều là một trăm lượng!

"Sư phụ cho, nói là để muội tự mình tích cóp, muốn mua gì thì mua cái đó."

Đặt hộp lên trên giường, Bạch Thu Thu nhìn đống ngân phiếu, nuốt nước miếng.

Nhiều tiền thế này, sẽ mua được rất nhiều điểm tâm đó…

Mỗi lần Tô Tam nương cho tiền, tiểu Cửu đều bỏ vào hộp theo thói quen, rất nhanh cái hộp đã được lấp đầy, cũng không biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền. Tiểu cô nương đang chuẩn bị đếm thì nghe thấy Bạch Thu Thu nuốt nước miếng, lập tức ngẩng đầu nhìn cô nàng: "Tỷ không có sao?" Tiểu Cửu còn tưởng rằng mỗi đứa trẻ đều có cơ!

"Có."

"Đều bị nương ta cầm đi rồi..."

Bạch Thu Thu vốn đã đậm người lại tham ăn, là nam nhi thì cũng đành, nhưng là nữ nhi thì không thể cứ mặc kệ như vậy! Trước đây tiền tiêu vặt mỗi tháng và tiền mừng tuổi đều bị nàng ấy mang đi mua đồ ăn! Bạch phu nhân khuyên thế nào cũng không nghe, tốt xấu gì cũng mua một số đồ trang sức mà các cô nương thích đi chứ, khuyên mãi cũng không được bèn quyết định thu hết tiền của nàng ấy lại cho xong.

Cả ngày chỉ biết ăn!

Tiểu Cửu thản nhiên cầm một tờ ngân phiếu lên.

"Cho tỷ đấy!"

Thật nhiều, thật nhiều điểm tâm! Bạch Thu Thu điên cuồng nuốt nước miếng, hai mắt mở to tròn xoe, sau nửa ngày mới gian nan lắc đầu: "Muội cất lại đi, ta sắp không nhịn nổi nữa rồi!" Tiểu Cửu khó hiểu: "Vì sao lại không cần? Sư phụ đã nói, tiền đã cho muội thì là của muội, muốn tiêu thế nào cũng được, thường ngày muội cũng không tiêu tiền."

Bạch Thu Thu gian nan duỗi tay đẩy tay Tiểu Cửu ngược trở về.

"Nhiều quá, không thể lấy, nếu bị cha biết sẽ đánh chết ta mất!"

"Quá nhiều?"

Tiểu Cửu chớp chớp mắt, nhảy xuống giường, ôm một cái hộp nhỏ từ trên ô vuông của kệ đồ quay về. Vừa đặt hộp lên trên giường đã khiến chăn gấm lõm xuống một khoảng, mở hộp ra, bên trong đầy trần nén bạc, lá vàng.

Bạch Thu Thu: …

"Đây là sư phụ để muội cầm chơi, tỷ cũng cầm chơi đi, chỗ này không nhiều lắm, cha tỷ có biết cũng sẽ không nói gì đâu."

Bạch Thu Thu: Hu hu hu, nương, con muốn thêm bạc tiêu vặt hàng tháng, cả gia tài con có cũng không nhiều bằng số muội muội cầm chơi này!

Trăng lên ngọn cây, nhóm người hầu cũng dần yên tĩnh lại, Bạch Thu Thu dán tai trên cửa nghe ngóng cả nửa ngày, chân tay co cóng, trở về nói: "Trương ma ma đã đi xa, muội nhanh tay lên, không có việc gì thì ma ma sẽ mau về thôi." Tiểu Cửu gật đầu, ôm hộp đứng lên ghế dựa, trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra.

Tiểu Cửu vẫn chưa kịp chạy xa, ra khỏi tiểu viện của mình thì lập tức tới rừng mai.

"Cố ca ca!"

Cố Vân núp ở phía sau xem kịch vui: …

Gọi một tiếng không thấy người đi ra, Tiểu Cửu nhíu mày: "Huynh còn không ra thì muội sẽ mách Vệ đại ca."

"Khụ."



Cố Vân nhảy từ trên cây xuống, cười tủm tỉm: "Thần nữ, muộn thế này rồi. Muội ko chịu ngủ còn ra đây làm gì?" Hắn ta còn muốn đi theo xem rốt cuộc thần nữ muốn làm gì đấy! Trương ma ma có thể quay về bất cứ lúc nào, Tiểu Cửu không dám trì hoãn, đưa hộp cho Cố Vân: "Huynh đưa cái này cho ca ca, để huynh ấy mua đồ cho sư phụ!" Nói xong thì lập tức vẫy vẫy tay, chạy về phòng.

Cố Vân nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương, ước lượng chiếc hộp trong tay, ấy, nhét đầy rồi hả?

Bùi Phượng Khanh chưa ngủ, vẫn còn đang ở thư phòng, ngồi ngay ngắn đọc sách. Ánh sáng trên giá cắm nến nghiêng nghiêng đổ xuống khuôn mặt hắn càng làm toát lên khí chất tự nhiên vốn có. Chỉ là đã lâu cuốn sách này chưa được lật sang trang kế tiếp. Đồng tử màu nâu nhạt giật giật, nhẹ than một tiếng, sau đó lấy từ trong tay áo ra một trang giấy, mở ra.

[Ca ca, huynh phải đối xử với sư phụ tốt một chút, bằng không muội sẽ không thể làm nàng dâu của huynh được đâu.]

Nhẹ cười, từ đâu nàng biết được "nàng dâu"? Thật sự hiểu gả chồng là gì sao?

Ngón tay thon dài nhẹ động, đầu ngón tay khẽ khàng mơn trớn trên hai chữ "nàng dâu", ánh mắt đong đầy những tia ấm áp.

Cố Vân đẩy cửa đi vào, ánh trăng được dịp tràn vào phòng. Bùi Phượng Khanh duỗi cánh tay ra, tay áo rộng huyền sắc (màu đen) che đi những nét chữ ngây ngô.

"Chuyện gì?"

Trước nửa đêm nhiệm vụ của Cố Vân là canh chừng chỗ Tiểu Cửu. Bùi Phượng Khanh cũng từng nói rõ, nếu Tiểu Cửu có chuyện, không cần thông báo, có thể trực tiếp đi vào. Cố Vân cong cong hai mắt tiến vào, đặt cái hộp ở trước mặt Bùi Phượng Khanh: "Đây là do cô nương bảo thuộc hạ giao cho người."

Cố Vân đương nhiên cũng biết chân tướng của trò cười buổi chiều kia, bọn họ không giống Thập Tam gia, nào dám trêu ghẹo trước mặt Bùi Phượng Khanh, chỉ dám vụng trộm vui vẻ sau lưng thôi. Đồng thời bọn họ cũng có suy nghĩ giống Tô ma ma, không biết đứa nhỏ nghe được những lời này từ chỗ lung tung nào, chắc không hiểu được nghĩa đâu!

Coi như trò đùa cũng được.

Bùi Phượng Khanh mở hộp ra, bên trong đầy tràn ngân phiếu.

Cố Vân càng vui vẻ: "Đây là cô nương để người cầm đi mua đồ cho Trưởng Công chúa ạ!"

Thần nữ cũng thật là khéo suy nghĩ, tiểu cô nương cho là công tử không có tiền nên tự mình chi sao? Cho dù thật sự là tặng đồ cho nhạc mẫu thì sao có thể dùng tiền này để mua cơ chứ? Đúng là dở khóc dở cười. Nếu Trưởng công chúa biết số đồ kia là do thần nữ chi tiền, nhất định sẽ tức giận xung thiên mất!

Đây là ví dụ điển hình của ăn cây táo rào cây sung đó.

"Công tử, người thật sự muốn đi mua lễ vật để lấy lòng Trưởng công chúa sao?"

Cố Vân vẫn không nhịn được muốn cười nhạo Bùi Phượng Khanh một câu. Cùng lắm thì bị phạt thôi, cơ hội hiếm có bị bỏ qua mới là lãng phí! Đời này thật khó thấy được chuyện cười của công tử, nhờ thần nữ mới có chuyện vui để xem.

Nào ngờ, Bùi Phượng Khanh lại gật đầu.

"Mua chứ, sao lại không mua?"

"Hả?"

Cố Vân choáng váng, đây không phải là chuyện cười của trẻ con sao?

Bùi Phượng Khanh chậm rãi vươn tay đóng hộp cẩn thận, vừa nhắc mi đã mỉm cười.

"Của hồi môn đã nhận, sính lễ sao có thể chậm trễ."

Cố Vân thấy đầu óc mình quay cuồng.

Của hồi môn? Sính lễ?

Thật luôn!!!

Để thần nữ trở thành Lục hoàng tử phi?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook