Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 46:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Mơ mơ màng màng, Tiểu Cửu cảm thấy mũi hơi ngứa, nhăn nhăn mũi rồi xoay người, vùi cả mặt vào trong gối ngủ tiếp. Bùi Phượng Khanh cười khẽ một tiếng, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại hơi rối vì ngủ.
"Ôi chao!"
Tiểu cô nương "chẹp" một tiếng, xoay người, đôi mắt to màu khói mở to ra, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn thanh nhã. Đầu tiên là hơi rối loạn, tiếp đó là kinh ngạc, cuối cùng "phịch" một tiếng bắn từ trên giường lên: "Ca ca!" Tiếng còn chưa dứt người đã nhào vào trong lòng Bùi Phượng Khanh, tiểu cô nương vui mừng đến mức không biết nên hình dung ra sao.
"Ca ca, sao huynh lại đến đây?"
"Sư phụ để huynh đến rồi sao?"
"A a a, vui quá, vui quá đi mất!"
Sự vui mừng không hề che giấu khiến Bùi Phượng Khanh nhịn không được cũng nhếch khóe miệng, tay trái bảo vệ nha đầu đang nhảy loạn như điên, tay phải đặt trên bắp chân trắng nõn của nàng. Sáng sớm ngày xuân vẫn hơi lạnh như cũ, phải dỗ một hồi tiểu cô nương mới chịu an tĩnh trở lại, dựa vào trong lòng Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh lại giúp cô nhóc đi tất cẩn thận.
Tiểu nha đầu nhìn thì gầy nhưng thật ra trên người khá nhiều thịt, mười ngón chân cũng là mượt mà phấn nộn.
"Ôi, Thu Thu đâu?"
Quơ quơ chân, lúc này tiểu nha đầu mới phát hiện ra trên giường thiếu mất một người.
Vừa ngủ là không khác gì con heo nhỏ, trời có sập xuống cũng không biết.
Đi tất và giày ổn thỏa xong cho tiểu nha đầu, đặt người ngồi bên mép giường, sau đó duỗi tay lấy y phục Trương ma ma đã chuẩn bị xong từ tối qua: "Muội quên hôm nay phải đến Hoa Chi thi sao? Thu Thu phải xuất phát từ Bạch gia, không thể đi cùng muội."
"Có ạ, ở Hoa Chi không được nói chuyện với Thu Thu, đúng không ạ?"
Tiểu Cửu không quên việc này.
Bùi Phượng Khanh gật đầu, mở áo lụa màu xanh đậm của cúc non ra, tiểu nha đầu lui về sau một bước.
"Không mặc cái này."
Bùi Phượng Khanh nhướng mày: "Không thích?"
Bộ y phục này là đồ cũ, tiểu nha đầu vốn rất thích, số lần mặc cũng nhiều. Không đợi tiểu nha đầu đáp lời, hắn đã bỏ đồ sang một bên, gật đầu: "Cũng được, muội cũng nên đổi y phục mới rồi, mấy bộ này đều là của tháng trước."
Trương ma ma bưng nước ấm mới vừa bước vào cửa run lên, y phục của tháng trước thì nên đổi?
Tiểu Cửu vui mừng ôm lấy chân Bùi Phượng Khanh, cô nhóc ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt cong thành hình trăng non.
"Muốn màu đỏ, màu đỏ vui mừng, hôm nay muội vui vẻ, muốn mặc màu đỏ!"
Trước kia lúc Tiểu Cửu còn nhỏ, mỗi cuối năm Trương ma ma đều trang điểm cho tiểu cô nương như một bức tranh tết, còn nói màu đỏ là vui mừng, là vui vẻ, cứ vui vẻ là phải mặc màu đỏ. Hiện tại thế mà lại nói ra nguyên nhân này, Bùi Phượng Khanh lẳng lặng nhìn tiểu nha đầu một cái, mắt phượng hơi nheo lại, cười khẽ: "Được, mặc màu đỏ."
Hai người ở chung quá thân mật khăng khít, người khác căn bản không có cơ hội xen miệng vào. Trương ma ma cười cười, xoay người đến tủ quần áo lấy một bộ y phục nhỏ đỏ màu ráng chiều viền hoa hải đường ra. Bà nâng y phục, khom người nói với tiểu Cửu: "Cô nương mặc bộ này được không? Vừa khéo hợp với bộ trang sức bằng ngọc màu đỏ kia."
Chỉ cần là màu đỏ thì Tiểu Cửu đều chấp nhận.
Đáp giòn tan: "Vâng!"
Rửa mặt xong, Bùi Phượng Khanh và tiểu Cửu cùng dùng bữa sáng, cháo phối với rau dưa, một đĩa sủi cảo thủy tinh, một đĩa rau trộn dưa chuột nhỏ và một đĩa rau xanh xào. Tiểu nha đầu nhìn thấy một bàn tràn đầy màu xanh lục, lập tức u oán nhìn về phía Trương ma ma, Trương ma ma nhìn trời: "Ôi chao, phòng bếp còn có chút việc, vậy phiền công tử dùng bữa với cô nương!"
Rút nhanh như gió.
Tiểu cô nương chậm rì rì ngồi vào bàn, lại chậm rì rì cầm đũa lên.
Bùi Phượng Khanh ghé mắt liếc cô nhóc một cái, duỗi tay dùng đũa chung gắp rau xanh bỏ vào cái đĩa nhỏ trước mặt cô nhóc. Tiểu cô nương cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Khanh một cái thật sâu, Bùi Phượng Khanh cũng nhìn nhóc, không dao động. Tiểu cô nương méo miệng, chậm rãi nhét đồ ăn vào miệng, khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao.
Nhai mấy miếng cho có rồi nuốt vào bụng, vội vội vàng vàng uống cháo, nuốt nuốt!
Hu hu hu, trong cháo cũng có lá xanh.
Khuôn mặt nhỏ càng nhăn chặt hơn.
Khó khăn lắm mới nuốt xuống, rồi lại thấy trong cái đĩa nhỏ trước mặt cô nhóc vẫn là lá xanh đáng ghét! Tiểu nha đầu khó tin nhìn Bùi Phượng Khanh, hai mắt càng mở lớn hơn, lên án: "Ca ca!" Bùi Phượng Khanh không dao động, giọng nói thanh đạm: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Bắt đầu cái gì cơ ạ?"
Hai mắt Bùi Phượng Khanh híp lại.
"Kén ăn."
Trương ma ma cũng giống như những người phụ nữ có tuổi khác, hết mực yêu chiều trẻ con, chỉ cần đứa nhỏ chịu ăn thì cái gì cũng cho. Bây giờ thành ra, nếu bữa sáng không có sữa hạnh nhân mà tiểu nha đầu thích, thì mức độ kén ăn sẽ càng thấy rõ! Hắn chẳng mấy khi dùng bữa sáng cùng, những lúc khác thấy nàng ăn vui vẻ nên cũng không chú ý đến việc nhóc con này không thích ăn rau.
Bùi Phượng Khanh vừa nghiêm mặt lại thì Tiểu Cửu lập tức thành thật, cũng không dám làm nũng hay chơi xấu, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Tiểu cô nương nhìn trời, nghĩ nghĩ: "Chắc là bốn, năm, sáu tháng....."
Càng nói càng không tự tin, cuối cùng cả người co lại thành một cục, không dám nhìn vào mắt hắn. Lúc này Bùi Phượng Khanh mới chậm rãi nói: "Từ hôm sau muội ăn sáng chung với ta." Cả người tiểu cô nương đều héo đi, ca ca thích ăn thanh đạm, trong số đồ ăn sáng không thấy cả một cái bánh bao! Than một tiếng đáng thương vô cùng, lại khổ khổ sở sở cầm đũa lên.
Bùi Phượng Khanh nhìn nhóc một cái, lắc đầu bất đắc dĩ, lại duỗi tay.
Tiểu nha đầu vừa ngẩng đầu đã thấy sủi cảo thủy tinh đặt vào tầm tay nhóc, lập tức lại vui vẻ, cười tủm tỉm gắp một cái bò vào trong miệng, nước thịt tràn đầy miệng, cảm giác cực kỳ hạnh phúc.
"Ca ca tốt nhất!"
Bùi Phượng Khanh cười đến là dịu dàng, lại đẩy đĩa rau xào qua.
Tiểu Cửu: …
Ca ca xấu nhất!
Lần này Hoa Chi lại mở kì thi lớp vỡ lòng, nhưng không giống lần trước, vào viện rồi còn có thời gian thăm quan, lần này vào nội khu sẽ trực tiếp vào trường thi luôn! Lần trước để trống thời gian là nhằm cho chúng học sinh càng biết nhiều thêm về Hoa Chi, cũng có ý khoe khoang. Nói một câu mạnh miệng, khu hoa viên tinh xảo trong Hoa Chi xứng đáng số một số hai trong vùng đất Dương Châu này!
Hiện tại còn ai dám? Lỡ lại xuất hiện một kẻ không có mắt như Trần gia thì sao?
Vậy lớp vỡ lòng này có còn thi nữa không hả!
Sau khi Tiểu Cửu được Bùi Phượng Khanh đưa vào khu trong, lập tức có hai phu tử, một trái một phải theo sát đưa vào thẳng trường thi. Vào rồi cũng chưa xong, chỉ có một một người rời đi, một người còn lại đứng ở góc, phòng ngừa lại xảy ra chuyện gì. Tiểu Cửu không biết đến sự cẩn thận này của Hoa Chi, nàng ngồi tại chỗ đánh giá xung quanh trường thi.
Có mấy trăm cô nương tham gia thi vào lớp vỡ lòng của hoa Chi, chia ra làm mười nơi, chỗ Tiểu Cửu thi vừa khéo là số một, bàn ghế gỗ vàng, giấy bút nghiên mực đều được Hoa Chi chuẩn bị hết. Hiện tại đã có khoảng một nửa vị trí có người ngồi, phục sức đều là loại thượng đẳng, tất cả đều như có như không nhìn Tiểu Cửu.
Đây chính là đứa nhỏ trong nhà Thập Tam vương gia.
Tiểu nha đầu không chú ý đến những ánh mắt này, vừa liếc mắt đã trông thấy Bạch Thu Thu ngồi ở góc trên bên phải, nàng vui vẻ làm mặt quỷ. Bạch Thu Thu đương nhiên cũng trông thấy Tiểu Cửu, hai tiểu cô nương mắt đi mày lại, hai đứa cùng nắm tay, cổ vũ cho đối phương.
Vì cây đàn kia của ca ca!
Vì trở về không bị nương xử lý!
Phải tranh đua!
Tô Tam nương mơ hồ mở mắt, ánh mặt trời đã chói chang, bà giơ tay che đi, chớp mắt một cái xong lập tức tỉnh táo: "Ma ma, sao bà không gọi ta? Hôm nay không phải cần đưa Tiểu Cửu đến Hoa Chi sao!" Chạm ngọc rất hao tâm tốn sức, mỗi ngày Tô Tam nương đều phải có Tô ma ma gọi mới có thể rời giường, nếu để bà ngủ đến lúc tự mình tỉnh, ắt hẳn phải đến trưa.
Tô ma ma nói: "Tiểu thư không cần vội, tiểu tiểu thư đã đến Hoa Chi, người ngủ thêm chút nữa cũng không sao."
"Ai đưa đi?"
"Công tử ạ!"
Tô Tam nương đột ngột xốc chăn lên: "Thế mà bà lại thông đồng làm bậy với nó, bà là người của ta! Nó còn dám trộm gặp con bé cơ à, lợi hại thật nhỉ?" Tô ma ma dở khóc dở cười, phủ thêm y phục cho bà: "Trộm gặp gì đâu ạ? Nô tì thấy gần đây người trông chừng đứa nhỏ cũng mệt mỏi nên mới đồng ý."
"Người cần gì phải đề phòng như vậy? Cùng sống dưới một mái nhà thế này, có thể phòng nhất thời, nhưng lại phòng được cả đời sao?"
"Tính sổ với bà sau vậy!"
Nói xong, Tô Tam nương nhanh nhẹn xoay người xuống giường, mau chóng mặc quần áo.
Con hay lắm Bùi tiểu Lục, có còn đặt người cô cô là ta đây vào mắt không?
Vẫn là đình hóng gió đó, vẫn là đám người né tránh, vẫn là thị vệ vây quanh, chỉ là người uống trà lần này đổi thành Bùi Phượng Khanh. Tuy rằng chuyện Lục Hoàng tử [Chết rồi sống lại] không được lan truyền trong dân gian, nhưng rất nhanh mọi người đều đã biết, không ngờ lại là Lục hoàng tử? So với Bùi Thập Tam hôm ấy, đám người hôm nay lại càng chú ý cẩn trọng hơn chút.
Tuy tính tình Thập Tam Vương gia hoang đường nhưng chỉ cần không chọc đến ông thì ông sẽ không vô duyên vô cớ xử lý người.
Nhưng vị Lục hoàng tử này ấy à, người hơi có tuổi đều biết hắn từng là thịt, là trân châu bảo bối trong lòng bàn tay tiên đế, khi tiên đế còn sống, chẳng qua vì Lục hoàng tử còn quá nhỏ nên mới không thể mang theo vào triều. Người ta chỉ nghe nói từ nhỏ hắn đã thông tuệ khác thường, rất được tiên đế yêu thích, còn về tính tình, sở thích, phong cách hành sự của y thế nào, không ai hay biết. Mà người nhà bình thường lại càng chỉ biết y là hoàng tử, còn lại không rõ lắm. Thế nên lại càng thêm vài phần kiêng kị
Sắc mặt Bùi Phượng Khanh vẫn như thường, chỉ cúi đầu phẩm trà, không thèm để ý đến ánh mắt xung quanh mình, thể xác và tinh thần thong thả ung dung. Không ít người âm thầm gật đầu, mặc kệ những thứ khác thế nào, khí chất vị này như lan tựa ngọc, cũng khó trách năm đó tiên đế lại thương hắn đến vậy.
Cùng lúc đó Tô Tam nương hùng hùng hổ hổ đi thẳng tới Hoa Chi.
Thị vệ tản ra, nhường đường cho Tô Tam nương đi vào đình hóng mát, Bùi Phượng Khanh đứng dậy: "Cô cô." Tô Tam nương không đáp, Bùi Phượng Khanh cũng không vội, nhấc tay rót cho Tô Tam nương một chén trà nóng, từ tốn nói: "Trước nay không biết vì sao cô cô thích trà hoa này, hôm nay cẩn thận nếm thử một phen, quả nhiên có một phong vị khác."
Bùi Phượng Khanh chỉ thích trà đắng.
"Là hoa hạnh mới hái sáng nay, cô cô nếm thử xem?"
Tô Tam nương nhìn Bùi Phượng Khanh hồi lâu, nhưng cũng không định làm mất mặt hắn trước người ngoài, cho nên ngồi xuống. Vừa nhấc ly lên nếm thử đã thích ngay, bên trong còn thả thêm mấy bông hoa hạnh, cánh hoa màu trắng sữa lơ lửng trong nước trà màu phấn hồng. Bà cúi đầu tinh tế phẩm, mùi hương hoàn mỹ của hoa hạnh dung nhập vào nước trà, vừa chát lại vừa thơm.
Sắc mặt dịu xuống.
"Đừng tưởng như vậy là lấy được lòng ta, mấy vạn lượng bạc của nha đầu kia mà chỉ đổi được một ly trà này thôi à?"
Chuyện tối hôm qua cũng đã bị Tô Tam nương hỏi rõ ràng.
Bùi Phượng Khanh lại không đáp câu này, chỉ cười cười, lại đột nhiên nói: "Nếu mẫu phi còn, hiện tại con cũng nên xóa bỏ lệnh cấm chứ nhỉ?"
Hoàng tử có thân phận tôn quý, có phòng cũng không phòng được những cung nữ bên cạnh và những người có lòng muốn quyến rũ bọn họ. Cho nên, phần lớn các hoàng tử, khi lên mười một, mười hai tuổi, đều được mẫu phi sắp xếp người, một là để cho bọn họ biết mùi đời, hai là tự mình sắp xếp người vẫn tốt hơn là bị những kẻ linh tinh quyến rũ, từ đó trầm mê nữ sắc.
Bùi Phượng Khanh vừa nhắc đến việc này thì Tô Tam nương đã nghĩ ngay đến thân thế đáng thương của hắn. Tuy có được sủng ái của tiên đế nhưng mẫu phi lại mất sớm, phụ thân lại không yêu thương gì. Bây giờ tiên đế đã đi, dù vẫn còn thân phận Hoàng tử nhưng đã sớm thành nhánh lục bình rồi.
Vẻ mặt và giọng điệu bà không tự giác được mềm xuống.
"Ta cũng không phải là phản đối, chỉ là Tiểu Cửu thật sự còn quá nhỏ, hơn nữa con đường sau này của chúng ta..."
Có được hay không vẫn là chuyện khác, nếu thành thì tất nhiên là tốt, nếu không thành, Tiểu Cửu và tiểu Lục sớm quấn quýt bên nhau như vậy, người khổ chính là con bé.
Bùi Phượng Khanh hỏi lại.
"Cô cô cho rằng Tiểu Cửu là loại người tham sống sợ chết?"
"Tất nhiên không phải!"
Tô Tam nương phản bác không chút do dự, đồ đệ của bà tuyệt đối không phải người như vậy.
"Vậy vì sao cô cô lại chọn con đường cuối cùng cho muội ấy? Có hỏi xem muội ấy có chấp nhận hay không chưa ạ?"
Nhất thời Tô Tam nương nghẹn lời, cũng không biết nên đáp lại lời này như thế nào. Cả đời bà chưa từng sinh con dưỡng cái, tuy Tiểu Cửu là đồ đệ nhưng bà đã coi tiểu nha đầu thành nữ nhi thân sinh mà đối đãi, đương nhiên phải thay nàng sắp xếp ổn thỏa con đường tương lai. Nhưng tiểu Lục nói cũng không sai, nếu lúc đó thật sự đi đến bước đường xấu nhất, Tiểu Cửu thật sự sẽ chấp nhận một mình thoát ra sao?
Lời nói Bùi Phượng Khanh dịu lại, giọng điệu cũng bình thản.
"Nếu thật sự đi đến đường cùng, con đương nhiên sẽ tìm cho muội ấy một con đường sống."
Tô Tam nương kinh ngạc, mới vừa rồi không phải con còn nói nó không phải người tham sống sợ chết sao?
Bùi Phượng Khanh mỉm cười.
"Người chết như đèn tắt, vậy đừng để người chết làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của người sống, con sẽ nghĩ biện pháp để muội ấy quên tất cả chuyện trước kia."
Tô Tam nương nhìn đôi mắt mang ý cười của Bùi Phượng Khanh, rất lâu không nói lên lời, đã muốn nghĩ đến bước này rồi?
Bùi Phượng Khanh lại cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng cô cô yên tâm, con rất quý trọng mạng sống, không đến đường cùng tuyệt đối không từ bỏ." Nói xong duỗi tay, vén tay áo, nhẹ lướt qua nước trà trong chén, sau đó bắt đầu trực tiếp viết trên mặt bàn, Tô Tam nương cúi đầu nhìn lại, chữ càng nhiều, sắc mặt lại càng nghiêm túc.
[Lấy giang sơn làm sính lễ, cô cô cảm thấy thế nào?]
Không nghiêm túc như Tô Tam nương, Bùi Phượng Khanh viết xong, phất tay một cái thì chữ viết đã tan, trên mặt nhẹ nhàng như gió, lại vẫn tự mình trêu chọc: "Của hồi môn của Tiểu Cửu quá nhiều, con lại không có tiền, chỉ có thể như vậy." Tôi Tam nương chớp chớp mắt, cứng cổ: "Đồ đệ ta đương nhiên là có tiền!"
"Đừng tưởng nói mấy câu tốt đẹp là đã dỗ được ta, có được hay không còn chưa biết đâu!"
"Ta đã tích cóp của hồi môn cho đồ đệ nhà ta, đến khi nó xuất giá thì còn cả số hoa hồng kia, ít cũng không thể nhỏ hơn trăm vạn."
"Tới khi đó con còn có chủ ý như bây giờ, ít nhất phải gấp mấy lần mới được!"
Đôi mắt Bùi Phượng Khanh mang ý cười, gật đầu: "Được, con sẽ nỗ lực kiếm bạc, nhất định không phụ nỗi lòng của cô cô đối với muội ấy."
Tô Tam nương hừ hai tiếng, lúc này mới không nói nữa.
"Ôi chao!"
Tiểu cô nương "chẹp" một tiếng, xoay người, đôi mắt to màu khói mở to ra, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn thanh nhã. Đầu tiên là hơi rối loạn, tiếp đó là kinh ngạc, cuối cùng "phịch" một tiếng bắn từ trên giường lên: "Ca ca!" Tiếng còn chưa dứt người đã nhào vào trong lòng Bùi Phượng Khanh, tiểu cô nương vui mừng đến mức không biết nên hình dung ra sao.
"Ca ca, sao huynh lại đến đây?"
"Sư phụ để huynh đến rồi sao?"
"A a a, vui quá, vui quá đi mất!"
Sự vui mừng không hề che giấu khiến Bùi Phượng Khanh nhịn không được cũng nhếch khóe miệng, tay trái bảo vệ nha đầu đang nhảy loạn như điên, tay phải đặt trên bắp chân trắng nõn của nàng. Sáng sớm ngày xuân vẫn hơi lạnh như cũ, phải dỗ một hồi tiểu cô nương mới chịu an tĩnh trở lại, dựa vào trong lòng Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Khanh lại giúp cô nhóc đi tất cẩn thận.
Tiểu nha đầu nhìn thì gầy nhưng thật ra trên người khá nhiều thịt, mười ngón chân cũng là mượt mà phấn nộn.
"Ôi, Thu Thu đâu?"
Quơ quơ chân, lúc này tiểu nha đầu mới phát hiện ra trên giường thiếu mất một người.
Vừa ngủ là không khác gì con heo nhỏ, trời có sập xuống cũng không biết.
Đi tất và giày ổn thỏa xong cho tiểu nha đầu, đặt người ngồi bên mép giường, sau đó duỗi tay lấy y phục Trương ma ma đã chuẩn bị xong từ tối qua: "Muội quên hôm nay phải đến Hoa Chi thi sao? Thu Thu phải xuất phát từ Bạch gia, không thể đi cùng muội."
"Có ạ, ở Hoa Chi không được nói chuyện với Thu Thu, đúng không ạ?"
Tiểu Cửu không quên việc này.
Bùi Phượng Khanh gật đầu, mở áo lụa màu xanh đậm của cúc non ra, tiểu nha đầu lui về sau một bước.
"Không mặc cái này."
Bùi Phượng Khanh nhướng mày: "Không thích?"
Bộ y phục này là đồ cũ, tiểu nha đầu vốn rất thích, số lần mặc cũng nhiều. Không đợi tiểu nha đầu đáp lời, hắn đã bỏ đồ sang một bên, gật đầu: "Cũng được, muội cũng nên đổi y phục mới rồi, mấy bộ này đều là của tháng trước."
Trương ma ma bưng nước ấm mới vừa bước vào cửa run lên, y phục của tháng trước thì nên đổi?
Tiểu Cửu vui mừng ôm lấy chân Bùi Phượng Khanh, cô nhóc ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt cong thành hình trăng non.
"Muốn màu đỏ, màu đỏ vui mừng, hôm nay muội vui vẻ, muốn mặc màu đỏ!"
Trước kia lúc Tiểu Cửu còn nhỏ, mỗi cuối năm Trương ma ma đều trang điểm cho tiểu cô nương như một bức tranh tết, còn nói màu đỏ là vui mừng, là vui vẻ, cứ vui vẻ là phải mặc màu đỏ. Hiện tại thế mà lại nói ra nguyên nhân này, Bùi Phượng Khanh lẳng lặng nhìn tiểu nha đầu một cái, mắt phượng hơi nheo lại, cười khẽ: "Được, mặc màu đỏ."
Hai người ở chung quá thân mật khăng khít, người khác căn bản không có cơ hội xen miệng vào. Trương ma ma cười cười, xoay người đến tủ quần áo lấy một bộ y phục nhỏ đỏ màu ráng chiều viền hoa hải đường ra. Bà nâng y phục, khom người nói với tiểu Cửu: "Cô nương mặc bộ này được không? Vừa khéo hợp với bộ trang sức bằng ngọc màu đỏ kia."
Chỉ cần là màu đỏ thì Tiểu Cửu đều chấp nhận.
Đáp giòn tan: "Vâng!"
Rửa mặt xong, Bùi Phượng Khanh và tiểu Cửu cùng dùng bữa sáng, cháo phối với rau dưa, một đĩa sủi cảo thủy tinh, một đĩa rau trộn dưa chuột nhỏ và một đĩa rau xanh xào. Tiểu nha đầu nhìn thấy một bàn tràn đầy màu xanh lục, lập tức u oán nhìn về phía Trương ma ma, Trương ma ma nhìn trời: "Ôi chao, phòng bếp còn có chút việc, vậy phiền công tử dùng bữa với cô nương!"
Rút nhanh như gió.
Tiểu cô nương chậm rì rì ngồi vào bàn, lại chậm rì rì cầm đũa lên.
Bùi Phượng Khanh ghé mắt liếc cô nhóc một cái, duỗi tay dùng đũa chung gắp rau xanh bỏ vào cái đĩa nhỏ trước mặt cô nhóc. Tiểu cô nương cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Khanh một cái thật sâu, Bùi Phượng Khanh cũng nhìn nhóc, không dao động. Tiểu cô nương méo miệng, chậm rãi nhét đồ ăn vào miệng, khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao.
Nhai mấy miếng cho có rồi nuốt vào bụng, vội vội vàng vàng uống cháo, nuốt nuốt!
Hu hu hu, trong cháo cũng có lá xanh.
Khuôn mặt nhỏ càng nhăn chặt hơn.
Khó khăn lắm mới nuốt xuống, rồi lại thấy trong cái đĩa nhỏ trước mặt cô nhóc vẫn là lá xanh đáng ghét! Tiểu nha đầu khó tin nhìn Bùi Phượng Khanh, hai mắt càng mở lớn hơn, lên án: "Ca ca!" Bùi Phượng Khanh không dao động, giọng nói thanh đạm: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Bắt đầu cái gì cơ ạ?"
Hai mắt Bùi Phượng Khanh híp lại.
"Kén ăn."
Trương ma ma cũng giống như những người phụ nữ có tuổi khác, hết mực yêu chiều trẻ con, chỉ cần đứa nhỏ chịu ăn thì cái gì cũng cho. Bây giờ thành ra, nếu bữa sáng không có sữa hạnh nhân mà tiểu nha đầu thích, thì mức độ kén ăn sẽ càng thấy rõ! Hắn chẳng mấy khi dùng bữa sáng cùng, những lúc khác thấy nàng ăn vui vẻ nên cũng không chú ý đến việc nhóc con này không thích ăn rau.
Bùi Phượng Khanh vừa nghiêm mặt lại thì Tiểu Cửu lập tức thành thật, cũng không dám làm nũng hay chơi xấu, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Tiểu cô nương nhìn trời, nghĩ nghĩ: "Chắc là bốn, năm, sáu tháng....."
Càng nói càng không tự tin, cuối cùng cả người co lại thành một cục, không dám nhìn vào mắt hắn. Lúc này Bùi Phượng Khanh mới chậm rãi nói: "Từ hôm sau muội ăn sáng chung với ta." Cả người tiểu cô nương đều héo đi, ca ca thích ăn thanh đạm, trong số đồ ăn sáng không thấy cả một cái bánh bao! Than một tiếng đáng thương vô cùng, lại khổ khổ sở sở cầm đũa lên.
Bùi Phượng Khanh nhìn nhóc một cái, lắc đầu bất đắc dĩ, lại duỗi tay.
Tiểu nha đầu vừa ngẩng đầu đã thấy sủi cảo thủy tinh đặt vào tầm tay nhóc, lập tức lại vui vẻ, cười tủm tỉm gắp một cái bò vào trong miệng, nước thịt tràn đầy miệng, cảm giác cực kỳ hạnh phúc.
"Ca ca tốt nhất!"
Bùi Phượng Khanh cười đến là dịu dàng, lại đẩy đĩa rau xào qua.
Tiểu Cửu: …
Ca ca xấu nhất!
Lần này Hoa Chi lại mở kì thi lớp vỡ lòng, nhưng không giống lần trước, vào viện rồi còn có thời gian thăm quan, lần này vào nội khu sẽ trực tiếp vào trường thi luôn! Lần trước để trống thời gian là nhằm cho chúng học sinh càng biết nhiều thêm về Hoa Chi, cũng có ý khoe khoang. Nói một câu mạnh miệng, khu hoa viên tinh xảo trong Hoa Chi xứng đáng số một số hai trong vùng đất Dương Châu này!
Hiện tại còn ai dám? Lỡ lại xuất hiện một kẻ không có mắt như Trần gia thì sao?
Vậy lớp vỡ lòng này có còn thi nữa không hả!
Sau khi Tiểu Cửu được Bùi Phượng Khanh đưa vào khu trong, lập tức có hai phu tử, một trái một phải theo sát đưa vào thẳng trường thi. Vào rồi cũng chưa xong, chỉ có một một người rời đi, một người còn lại đứng ở góc, phòng ngừa lại xảy ra chuyện gì. Tiểu Cửu không biết đến sự cẩn thận này của Hoa Chi, nàng ngồi tại chỗ đánh giá xung quanh trường thi.
Có mấy trăm cô nương tham gia thi vào lớp vỡ lòng của hoa Chi, chia ra làm mười nơi, chỗ Tiểu Cửu thi vừa khéo là số một, bàn ghế gỗ vàng, giấy bút nghiên mực đều được Hoa Chi chuẩn bị hết. Hiện tại đã có khoảng một nửa vị trí có người ngồi, phục sức đều là loại thượng đẳng, tất cả đều như có như không nhìn Tiểu Cửu.
Đây chính là đứa nhỏ trong nhà Thập Tam vương gia.
Tiểu nha đầu không chú ý đến những ánh mắt này, vừa liếc mắt đã trông thấy Bạch Thu Thu ngồi ở góc trên bên phải, nàng vui vẻ làm mặt quỷ. Bạch Thu Thu đương nhiên cũng trông thấy Tiểu Cửu, hai tiểu cô nương mắt đi mày lại, hai đứa cùng nắm tay, cổ vũ cho đối phương.
Vì cây đàn kia của ca ca!
Vì trở về không bị nương xử lý!
Phải tranh đua!
Tô Tam nương mơ hồ mở mắt, ánh mặt trời đã chói chang, bà giơ tay che đi, chớp mắt một cái xong lập tức tỉnh táo: "Ma ma, sao bà không gọi ta? Hôm nay không phải cần đưa Tiểu Cửu đến Hoa Chi sao!" Chạm ngọc rất hao tâm tốn sức, mỗi ngày Tô Tam nương đều phải có Tô ma ma gọi mới có thể rời giường, nếu để bà ngủ đến lúc tự mình tỉnh, ắt hẳn phải đến trưa.
Tô ma ma nói: "Tiểu thư không cần vội, tiểu tiểu thư đã đến Hoa Chi, người ngủ thêm chút nữa cũng không sao."
"Ai đưa đi?"
"Công tử ạ!"
Tô Tam nương đột ngột xốc chăn lên: "Thế mà bà lại thông đồng làm bậy với nó, bà là người của ta! Nó còn dám trộm gặp con bé cơ à, lợi hại thật nhỉ?" Tô ma ma dở khóc dở cười, phủ thêm y phục cho bà: "Trộm gặp gì đâu ạ? Nô tì thấy gần đây người trông chừng đứa nhỏ cũng mệt mỏi nên mới đồng ý."
"Người cần gì phải đề phòng như vậy? Cùng sống dưới một mái nhà thế này, có thể phòng nhất thời, nhưng lại phòng được cả đời sao?"
"Tính sổ với bà sau vậy!"
Nói xong, Tô Tam nương nhanh nhẹn xoay người xuống giường, mau chóng mặc quần áo.
Con hay lắm Bùi tiểu Lục, có còn đặt người cô cô là ta đây vào mắt không?
Vẫn là đình hóng gió đó, vẫn là đám người né tránh, vẫn là thị vệ vây quanh, chỉ là người uống trà lần này đổi thành Bùi Phượng Khanh. Tuy rằng chuyện Lục Hoàng tử [Chết rồi sống lại] không được lan truyền trong dân gian, nhưng rất nhanh mọi người đều đã biết, không ngờ lại là Lục hoàng tử? So với Bùi Thập Tam hôm ấy, đám người hôm nay lại càng chú ý cẩn trọng hơn chút.
Tuy tính tình Thập Tam Vương gia hoang đường nhưng chỉ cần không chọc đến ông thì ông sẽ không vô duyên vô cớ xử lý người.
Nhưng vị Lục hoàng tử này ấy à, người hơi có tuổi đều biết hắn từng là thịt, là trân châu bảo bối trong lòng bàn tay tiên đế, khi tiên đế còn sống, chẳng qua vì Lục hoàng tử còn quá nhỏ nên mới không thể mang theo vào triều. Người ta chỉ nghe nói từ nhỏ hắn đã thông tuệ khác thường, rất được tiên đế yêu thích, còn về tính tình, sở thích, phong cách hành sự của y thế nào, không ai hay biết. Mà người nhà bình thường lại càng chỉ biết y là hoàng tử, còn lại không rõ lắm. Thế nên lại càng thêm vài phần kiêng kị
Sắc mặt Bùi Phượng Khanh vẫn như thường, chỉ cúi đầu phẩm trà, không thèm để ý đến ánh mắt xung quanh mình, thể xác và tinh thần thong thả ung dung. Không ít người âm thầm gật đầu, mặc kệ những thứ khác thế nào, khí chất vị này như lan tựa ngọc, cũng khó trách năm đó tiên đế lại thương hắn đến vậy.
Cùng lúc đó Tô Tam nương hùng hùng hổ hổ đi thẳng tới Hoa Chi.
Thị vệ tản ra, nhường đường cho Tô Tam nương đi vào đình hóng mát, Bùi Phượng Khanh đứng dậy: "Cô cô." Tô Tam nương không đáp, Bùi Phượng Khanh cũng không vội, nhấc tay rót cho Tô Tam nương một chén trà nóng, từ tốn nói: "Trước nay không biết vì sao cô cô thích trà hoa này, hôm nay cẩn thận nếm thử một phen, quả nhiên có một phong vị khác."
Bùi Phượng Khanh chỉ thích trà đắng.
"Là hoa hạnh mới hái sáng nay, cô cô nếm thử xem?"
Tô Tam nương nhìn Bùi Phượng Khanh hồi lâu, nhưng cũng không định làm mất mặt hắn trước người ngoài, cho nên ngồi xuống. Vừa nhấc ly lên nếm thử đã thích ngay, bên trong còn thả thêm mấy bông hoa hạnh, cánh hoa màu trắng sữa lơ lửng trong nước trà màu phấn hồng. Bà cúi đầu tinh tế phẩm, mùi hương hoàn mỹ của hoa hạnh dung nhập vào nước trà, vừa chát lại vừa thơm.
Sắc mặt dịu xuống.
"Đừng tưởng như vậy là lấy được lòng ta, mấy vạn lượng bạc của nha đầu kia mà chỉ đổi được một ly trà này thôi à?"
Chuyện tối hôm qua cũng đã bị Tô Tam nương hỏi rõ ràng.
Bùi Phượng Khanh lại không đáp câu này, chỉ cười cười, lại đột nhiên nói: "Nếu mẫu phi còn, hiện tại con cũng nên xóa bỏ lệnh cấm chứ nhỉ?"
Hoàng tử có thân phận tôn quý, có phòng cũng không phòng được những cung nữ bên cạnh và những người có lòng muốn quyến rũ bọn họ. Cho nên, phần lớn các hoàng tử, khi lên mười một, mười hai tuổi, đều được mẫu phi sắp xếp người, một là để cho bọn họ biết mùi đời, hai là tự mình sắp xếp người vẫn tốt hơn là bị những kẻ linh tinh quyến rũ, từ đó trầm mê nữ sắc.
Bùi Phượng Khanh vừa nhắc đến việc này thì Tô Tam nương đã nghĩ ngay đến thân thế đáng thương của hắn. Tuy có được sủng ái của tiên đế nhưng mẫu phi lại mất sớm, phụ thân lại không yêu thương gì. Bây giờ tiên đế đã đi, dù vẫn còn thân phận Hoàng tử nhưng đã sớm thành nhánh lục bình rồi.
Vẻ mặt và giọng điệu bà không tự giác được mềm xuống.
"Ta cũng không phải là phản đối, chỉ là Tiểu Cửu thật sự còn quá nhỏ, hơn nữa con đường sau này của chúng ta..."
Có được hay không vẫn là chuyện khác, nếu thành thì tất nhiên là tốt, nếu không thành, Tiểu Cửu và tiểu Lục sớm quấn quýt bên nhau như vậy, người khổ chính là con bé.
Bùi Phượng Khanh hỏi lại.
"Cô cô cho rằng Tiểu Cửu là loại người tham sống sợ chết?"
"Tất nhiên không phải!"
Tô Tam nương phản bác không chút do dự, đồ đệ của bà tuyệt đối không phải người như vậy.
"Vậy vì sao cô cô lại chọn con đường cuối cùng cho muội ấy? Có hỏi xem muội ấy có chấp nhận hay không chưa ạ?"
Nhất thời Tô Tam nương nghẹn lời, cũng không biết nên đáp lại lời này như thế nào. Cả đời bà chưa từng sinh con dưỡng cái, tuy Tiểu Cửu là đồ đệ nhưng bà đã coi tiểu nha đầu thành nữ nhi thân sinh mà đối đãi, đương nhiên phải thay nàng sắp xếp ổn thỏa con đường tương lai. Nhưng tiểu Lục nói cũng không sai, nếu lúc đó thật sự đi đến bước đường xấu nhất, Tiểu Cửu thật sự sẽ chấp nhận một mình thoát ra sao?
Lời nói Bùi Phượng Khanh dịu lại, giọng điệu cũng bình thản.
"Nếu thật sự đi đến đường cùng, con đương nhiên sẽ tìm cho muội ấy một con đường sống."
Tô Tam nương kinh ngạc, mới vừa rồi không phải con còn nói nó không phải người tham sống sợ chết sao?
Bùi Phượng Khanh mỉm cười.
"Người chết như đèn tắt, vậy đừng để người chết làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của người sống, con sẽ nghĩ biện pháp để muội ấy quên tất cả chuyện trước kia."
Tô Tam nương nhìn đôi mắt mang ý cười của Bùi Phượng Khanh, rất lâu không nói lên lời, đã muốn nghĩ đến bước này rồi?
Bùi Phượng Khanh lại cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng cô cô yên tâm, con rất quý trọng mạng sống, không đến đường cùng tuyệt đối không từ bỏ." Nói xong duỗi tay, vén tay áo, nhẹ lướt qua nước trà trong chén, sau đó bắt đầu trực tiếp viết trên mặt bàn, Tô Tam nương cúi đầu nhìn lại, chữ càng nhiều, sắc mặt lại càng nghiêm túc.
[Lấy giang sơn làm sính lễ, cô cô cảm thấy thế nào?]
Không nghiêm túc như Tô Tam nương, Bùi Phượng Khanh viết xong, phất tay một cái thì chữ viết đã tan, trên mặt nhẹ nhàng như gió, lại vẫn tự mình trêu chọc: "Của hồi môn của Tiểu Cửu quá nhiều, con lại không có tiền, chỉ có thể như vậy." Tôi Tam nương chớp chớp mắt, cứng cổ: "Đồ đệ ta đương nhiên là có tiền!"
"Đừng tưởng nói mấy câu tốt đẹp là đã dỗ được ta, có được hay không còn chưa biết đâu!"
"Ta đã tích cóp của hồi môn cho đồ đệ nhà ta, đến khi nó xuất giá thì còn cả số hoa hồng kia, ít cũng không thể nhỏ hơn trăm vạn."
"Tới khi đó con còn có chủ ý như bây giờ, ít nhất phải gấp mấy lần mới được!"
Đôi mắt Bùi Phượng Khanh mang ý cười, gật đầu: "Được, con sẽ nỗ lực kiếm bạc, nhất định không phụ nỗi lòng của cô cô đối với muội ấy."
Tô Tam nương hừ hai tiếng, lúc này mới không nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.