Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 47:
Thâu Thâu Na Na
21/09/2024
Bài thi đầu tiên của lớp vỡ lòng là viết chữ. Tất cả cô nương đều thành thật ngồi trên vị trí của mình, mắt nhìn thẳng, nhóm phu tử phát bài thi xuống. Quy củ đã nói từ trước, trong vòng một nén nhang viết xong thì tính là qua cửa. Qua cửa thì chỉ có thể tính là không bị loại khỏi vòng sơ khảo mà thôi. Mục đích của vòng này là loại bỏ những đứa nhỏ rõ ràng chưa học gì mà lại muốn tới thi.
Mà đối với những người trong trường thi thì đương nhiên là không có vấn đề gì.
Mà vấn đề là phải viết thế nào để cho thế chữ đẹp nhất, mà lão sư chấm thi lại thích thế chữ nào nhất, làm sao mới có thể lấy được hạng Giáp. Lớp học vỡ lòng của Hoa Chi chia làm ba mảng là chữ viết, toán học, tài nghệ, thành tích mỗi mảng lại chia làm ba hạng Giáp Ất Bính, ít nhất phải đạt một Giáp hai Ất mới có thể nhập học ở Hoa Chi. Nếu chỉ tùy ý viết để thông qua thì chỉ có Bính.
Châm hương hạ lệnh, mọi người cầm lấy quyển sách trước mặt.
Tiểu Cửu mở giấy ra, đoạn văn mà phu tử chọn đã bày ra trước mặt, hai mắt chớp chớp, lông mày cong thật cao.
Bốn vị phu tử chia nhau chiếm bốn góc đông, tây, nam, bắc của phòng, cơ hồ tầm mắt của mọi người đều như có như không đảo qua vị trí của Tiểu Cửu, tiểu cô nương này sao mặt mày tự nhiên trắng bệch ra vậy? Chẳng lẽ cảm thấy bài khó? Ôi chao, đây chính là đứa nhỏ nhà Thập Tam Vương gia, nếu là tiểu cô nương thi không đậu, thẹn quá thành giận thì sửa làm sao?
Điều quan trọng nhất trong bài thi này chính là phải che tên thí sinh lại, lúc các phu tử chấm bài cũng không biết được bài viết này là của ai.
Nhóm phu tử lo là Tiểu Cửu không biết, xem đi xem xem lại đoạn văn hồi lâu, cuối cùng cũng đặt bút viết. Người khác cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tốt xấu gì cũng viết, phải không?
Kì thi của lớp vỡ lòng rất nhanh, hai bài thi trước đều chỉ cho thời gian một nén nhang, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi ở giữa, từ chỗ thi tài nghệ ra thì cũng chỉ mới trôi qua hơn nửa canh giờ. Cả người Tiểu Cửu đều ngây ra, hai mắt xuất thần, trông chẳng khác nào mấy tiểu cô nương đã biết thi rớt ở bên cạnh.
Người ngoài chỉ cảm thấy kì lạ.
Thật sự không có ý cười nhạo, dù sao tuổi tác của nàng hiện tại vẫn còn nhỏ, qua một hai năm nữa đến thi lại cũng có thể. Nếu là người nhà Thập Tam vương gia, Bùi Thập Tam nhất định biết rõ tình hình của cô nhóc, vì sao lại để tiểu cô nương này đến thi?
Bạch Thu Thu không dám tiến lên nói chuyện, ở trong đám đông lo lắng nhìn nàng.
Tiểu Cửu thế nào rồi? Chữ Tiểu Cửu viết tốt hơn so với nàng ấy, cửa thứ nhất nhất định không thành vấn đề, chẳng lẽ là vấn đề ở cửa thứ hai hoặc là cửa thứ ba?
Đã hoàn tất kì thi, các cô nương đều tụ tập ở trước cửa nội viện chờ mở cửa. Ai ngờ lúc này thế nhưng lại có một nữ phu tử toàn thân mặc đều là trang phục thượng đẳng vội vàng chạy đến, mặt chữ điền, mắt trừng lên, dáng vẻ lạnh lùng.
"Bây giờ sẽ thi thêm một bài nữa."
Các cô nương sôi nổi hỏi vì sao, phu tử lại không giải thích, chỉ cất cao giọng: "Bài thi thêm đột xuất này vẫn chia Giáp, Ất, Bính, tiêu chuẩn nhập học một Giáp hai Ất vẫn không đổi. Đệ tử muốn thi hay không là tự nguyện, không muốn thi thì đứng ở đây chờ."
Lời này vừa dứt, hai mắt mọi người đều sáng lên, thêm một bài thi mà yêu cầu lại không đổi, như vậy chẳng phải cơ hội nhập học sẽ nhiều hơn sao? Ai mà không muốn? Các cô nương sôi nổi gật đầu, dưới sự dẫn dắt của nhóm phu tử, trở về trường thi.
Nhưng mà, bài thi này thi về cái gì? Cho đến bây giờ Hoa Chi vẫn chưa từng có thêm bài thi.
Mặt trời mới mọc đã vào Hoa Chi, lúc trở ra mặt trời đã lên đến đỉnh, đúng giữa trưa. Dùng ánh mắt giao tiếp với Bạch Thu Thu một hồi xong, Tiểu Cửu lập tức chạy hướng về phía đình hóng mát. Tô Tam nương đã không còn ở đó, trong đình chỉ còn mình Bùi Phượng Khanh đang ngồi. Duỗi tay nắm lấy bàn tay ấm áp của tiểu nha đầu, lúc này Bùi Phượng Khanh mới yên tâm.
"Thi có mệt không?"
Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Khanh: "Vì sao ca ca không hỏi muội thi có tốt hay không?"
Dọc theo đường đi đến đây, tất cả những gì Tiểu Cửu nghe được đều là người lớn lôi kéo đứa nhỏ hỏi thăm tình hình làm bài thế nào, có thi đỗ không.
"Ồ." Bùi Phượng Khanh gật đầu, mỉm cười: "Vậy được, muội có thi đỗ không?" Tiểu Cửu chớp chớp mắt, lôi kéo tay áo Bùi Phượng Khanh, kiễng chân, Bùi Phượng Khanh nương theo động tác của cô nhóc mà khom người, kề vành tai đến bên môi tiểu nha đầu, tiểu nha đầu mau chóng nói xong vài câu, sau đó đứng thẳng người, hai mắt lấp lánh nhìn Bùi Phượng Khanh.
Bùi Phượng Khanh có chút khó tin.
"Thật sao?"
Tiểu Cửu gật đầu.
Hắn khom người bế tiểu cô nương lên, tiểu nha đầu thuận thế ôm lấy cổ Bùi Phượng Khanh, hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn Bùi Phượng Khanh như cũ. Bùi Phượng Khanh nghiêng đầu ngắm nhìn đôi con ngươi xinh đẹp này nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Vì chúc mừng hôm nay Tiểu Cửu nhà chúng ta đỗ Hoa Chi, chúng ta ăn trưa ở ngoài được không?"
"Được, muội muốn ăn cá Bát Bảo, còn có thật nhiều thật nhiều thịt, không ăn rau đâu!"
"Ngày nào cũng ăn cá Bát Bảo, không ngấy sao?"
Mỗi ngày Yên Vũ lâu đều phải đưa cá Bát Bảo vào biệt viện của Vương phủ, cơ hồ đều vào miệng tiểu Cửu và Bạch Thu Thu.
"Không ngấy, muốn ăn."
"Được."
Bùi Phượng Khanh ôm Tiểu Cửu đi thẳng ra bên ngoài, người ven đường đều vội vàng tránh đường.
Không chỉ dẫn Tiểu Cửu đến Yên Vũ lâu mà còn dẫn tiểu nha đầu đi một vòng quanh thành Dương Châu, sau đó còn ra khỏi thành, ngồi thuyền mái vòm đi dọc sông Dương Châu. Lúc trở lại biệt viện đã là thời gian dùng bữa tối, cả người tiểu Cửu uể oải ghé lên đầu vai Bùi Phượng Khanh, bím tóc trên đầu cũng rủ xuống không có tinh thần.
Tay phải ôm tiểu nha đầu, tay trái vươn ra chạm vào mặt cô nhóc, vẫn nóng bỏng như cũ.
Tiểu nha đầu cọ cọ lên cổ Bùi Phượng Khanh, mềm mại nói: "Ca ca, đầu thật choáng..."
Bùi Phượng Khanh dở khóc dở cười.
Từ trước đến nay đứa nhỏ này chưa từng uống rượu, nào biết mới dính lấy một chút đã say? Hơn nữa đây cũng không phải rượu, chỉ là cá viên bã rượu mà nhà người chèo thuyền tự làm. Người chèo thuyền cũng thật là, vẫn dùng rượu mơ lúc trước nhưng mùi ko nồng, chua chua ngọt ngọt rất hợp khẩu vị của tiểu nha đầu, cho nên mới ăn hết cả một chén.
Sau đó thì biến thành như vậy.
"Canh giải rượu đã chuẩn bị xong, uống xong là ổn rồi."
Cũng không biết tiểu nha đầu có nghe được hay không, mơ mơ màng màng lên tiếng, vùi cả mặt vào cổ Bùi Phượng Khanh.
Ôm tiểu nha đầu đã say choáng váng vào cửa, vừa vào chính sảnh đã trông thấy tất cả mọi người đang chờ, Tô Tam nương, Bùi Thập Tam, Tô ma ma, Trương ma ma, cuối cùng còn có Bạch Thu Thu đi theo. Đôi mắt Trương ma ma đỏ lên, bà tiến lên, duỗi tay lại không dám đụng vào tiểu nha đầu: "Cô nương, cô nương khóc sao? Thi lần đầu mà, không tốt cũng không sao, lần sau chúng ta lại thi được mà!"
Trương ma ma rất tự trách, hài tử còn nhỏ căn bản sẽ chẳng mấy không để ý mấy chuyện này, nhất định là do ngày thường bà đã nói quá nhiều với cô nhóc!
Buổi chiều khi Bạch Thu Thu trở về, Trương ma ma vội vàng hỏi thăm tình hình, biết được có thể là không thi tốt, nói không thất vọng là giả, suốt một buổi trưa đều không có tinh thần làm việc. Tô ma ma khuyên giải một hồi lâu mới thấy khá lên, trên mặt không thể hiện nhưng dù sao trong lòng cũng không dễ chịu nổi. Kết quả là, nhìn thấy dáng vẻ ghé vào trên vai Bùi Phượng Khanh, không dám gặp ai lại còn lén khóc của tiểu thư.
Sao còn để tâm đến việc khác? Tim cũng đều sắp đau đến hỏng rồi!
Tiểu nha đầu đã ngủ, nghe được âm thanh ồn ào cũng không ngẩng đầu, chỉ mơ mơ màng màng đáp vài tiếng.
Càng giống âm thanh nghẹn ngào sau khi khóc!
Lúc này đến Tô Tam nương cũng không ngồi yên được nữa, tiến lên vài bước, nhưng cũng không dám duỗi tay đi xem tình huống của tiểu nha đầu giống như Trương ma ma. Ban đầu Tô Tam nương còn tin tưởng vững chắc rằng tiểu đồ đệ của bà sẽ không thể không có tiền đồ mà khóc nhè như vậy. Hiện tại thấy thế này cũng cho rằng tiểu nha đầu khóc thật, không khỏi nóng nảy.
Lại không thể quát nạt đứa nhỏ.
Trực tiếp chuyển hướng lửa giận về phía Bùi Thập Tam đang đứng một bên.
"Lúc Hoa Chi cho đệ danh sách điều động nội bộ, vì sao đệ không lấy?"
Bùi Thập Tam không lường trước được, ông không làm gì mà cũng bị hỏi tội.
"Chúng ta cũng đâu có ở lại Dương Châu quá lâu nữa đâu....."
"Có đọc hay không là chuyện của chúng ta, có cho hay không lại là thái độ của bọn họ!"
Bùi Thập Tam: …
Liên quan gì đến ông, lúc ấy không phải tỷ cũng nói lấy làm gì mà! Đối diện với hai mắt đầy lửa giận của Tô Tam nương, Bùi Thập Tam thức thời nuốt những lời này trở về. Bùi Phượng Khanh phát hiện nhiệt độ trên cổ giật giật, nghiêng đầu, tiểu nha đầu mở to đôi mắt mơ hồ, trong đôi mắt to màu khói chỉ thấy vẻ buồn ngủ, hai má thì đỏ bừng.
"Sư phụ, người mắng Thập Tam thúc làm gì vậy?"
Nha đầu không khóc? Tô Tam nương vừa kinh ngạc vừa vui vẻ quay đầu lại, sau đó đột nhiên khựng lại, có giống khóc chút nào đâu? Rõ ràng là vừa ngủ dậy! Đám người Trương ma ma cũng kinh ngạc, Bạch Thu Thu còn kiễng chân lên để nhìn, không khóc mà? Tiểu Cửu đợi một hồi vẫn không nhận được câu trả lời, mí mắt giật giật, thân hình mềm nhũn lại bò lên vai ngủ tiếp.
Mọi người: …
Tô Tam nương duỗi ngón tay trỏ ấn đường bất ngờ nhảy lên, nhìn Bùi phượng Khanh: "Sao lại thế này?"
Bùi Phượng Khanh bình tĩnh: "Ở trên thuyền ăn ít cá viên bã rượu, say."
Say?
Lại còn là say do ăn cá viên bã rượu?
Tô Tam nương duỗi thêm ngón giữa ra để đè lại ấn đường, cắn răng: "Vậy vừa rồi vì sao con không nói?"
"Mọi người không hỏi con mà."
Bùi Phượng Khanh mỉm cười: "Hiện tại sợ là muội ấy không dùng bữa tối được, con đưa muội ấy ra phía sau nghỉ tạm trước, mọi người từ từ dùng." Lại mỉm cười lần nữa, nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu ngủ đến không biết trời trăng gì đi về phía hậu viện. Đám người Tô Tam nương im lặng nhìn bóng dáng rời đi của Bùi Phượng Khanh, khó trách tiểu tử kia không lo lắng chút nào, hóa ra là đang xem trò hay?!
"Ọc ọc"
Bùi Thập Tam vỗ vỗ cái bụng kêu to: "Nếu nha đầu không có chuyện gì vậy dùng bữa thôi, mọi người đều đói rồi."
Tô Tam nương duỗi tay ra đánh vào.
"Bốp!"
Cái bụng hơi hơi phồng ra của Bùi Thập Tam trực tiếp bị móp vào.
"Ôi, tỷ đánh đệ làm gì!"
"Cả ngày chỉ biết ăn, đệ không biết đứa nhỏ say rượu sao? Mau chóng đưa canh giải rượu đi, đứa nhỏ không tỉnh thì không cho đệ ăn cơm!"
Bùi Thập Tam bị một loạt lời nói như súng liên thanh của Tô Tam nương làm cho biến sắc, căm giận nhận lấy canh giải rượu Cố Vân tự động dâng lên, vừa chửi thầm vừa đi về hướng hậu viện. Tự mình náo loạn khiến bị chê cười, mất mặt lại giận chó đánh mèo lên người bản vương! Đó lại không phải đứa nhỏ nhà ông, dựa vào đâu mà không cho ông ăn cơm chứ!
Càng nghĩ càng ấm ức, đến khi đi vào viện của Tiểu Cửu thì tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
Lúc ở bên ngoài tiểu nha đầu đã ngủ rồi, ai ngờ đến khi Bùi Phượng Khanh thay cô nhóc cởi giày, tất, chuẩn bị đặt lên trên giường thì lại tỉnh, hai tròng mắt mở ra lại là vô thần, sống chết cũng không chịu lên giường, chỉ muốn nằm bò trên người Bùi Phượng Khanh. Toàn thân như con khỉ nhỏ treo trên cổ Bùi Phượng Khanh, nói thế nào cũng không chịu động đậy.
Đặt canh giải rượu sang một bên.
"Tiểu Lục, Thập Tam thúc lấy thân phận người từng trải nói với con, nữ nhân không thể cứ chiều như vậy. Hiện tại con cứ như vậy, về sau con bé sẽ cưỡi lên cổ con, biết không?"
Hai tay Bùi Phượng Khanh đều ôm lấy tiểu nha đầu, bớt chút thời gian liếc nhìn Bùi Thập Tam một cái.
"Vậy sao, thẩm thẩm có biết suy nghĩ hiện tại của thúc không?"
Bùi Thập Tam nhìn trời, không hé răng.
"Hơn nữa, muội ấy đã sớm cưỡi lên đầu con rồi."
"Điều cuối cùng, hiện tại muội ấy vẫn là một đứa bé, không phải nữ nhân."
Bùi Thập Tam vẫn tiếp tục im lặng, bụng lại rì rầm kêu lên, lại nói: "Chính là vì con bé vẫn còn nhỏ nên mới không thể chiều như vậy! Con trẻ phải giáo dục cẩn thận mới là đúng đắn. Con xem hai đệ đệ của con, lần trước chúng nó nhổ râu của phu tử, trực tiếp bị treo trên cây đánh!"
Bùi Thập Tam có hai trai một gái, ba đứa nhỏ đều kế thừa tính cách hỗn trướng của Bùi Thập Tam, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên.
Chỉ cần Bùi Thập Tam ở kinh thành thì cơ bản Bùi Triệt và Bùi Lâu một ngày một trận đòn nhỏ, ba ngày một trận đòn lớn. Bị đánh đến nóng nảy còn gân cổ lên nói cái gì mà "Phụ vương người cũng là như vậy, vì sao phải gò bó huynh đệ chúng con?" Khiến cho Bùi Thập Tam tức giận, đánh gãy vài cái gậy trúc.
Cố định kẻ say rượu vào trong ngực, Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu lên.
"Lần trước chuyện Trân Châu lỡ tay đốt mất một nửa nội khố của thúc, sau đó xử lý thế nào?"
Bùi Trân Châu, con gái nhỏ của Bùi Thập Tam, hòn ngọc quý nâng trên tay.
"Đương nhiên là, là... nói đạo lý!"
Bùi phượng Khanh mỉm cười gật đầu.
"Lại nói, chuyện Trân Châu suýt nữa lấy ngọc thạch trên bảo tọa của phụ hoàng, lại xử lý thế nào?"
Khí thế Bùi Thập Tam lập tức tan rã, nhìn xung quanh mà không nhìn Bùi Phượng Khanh nữa.
"Vẫn là nói đạo lý..."
"Chắc là đỡ nóng rồi đấy, con không rảnh tay, phiền Thập Tam thúc đưa canh giải rượu lại cho con." Bùi Thập Tam im lặng vẫn tiếp tục im lặng nhưng vẫn duỗi tay đưa canh sang, nhưng vẫn chưa hết giận, nhéo khuôn mặt tiểu nha đầu, hung hăng: "Đồ sâu rượu này, ngày mai không nghe lời ta, ta sẽ rót cho con một vò rượu lâu năm, để con ngủ liền mười ngày."
"Đáng thương cho cái bụng quý giá của bổn vương, hôm nay bị đói rồi."
Mà đối với những người trong trường thi thì đương nhiên là không có vấn đề gì.
Mà vấn đề là phải viết thế nào để cho thế chữ đẹp nhất, mà lão sư chấm thi lại thích thế chữ nào nhất, làm sao mới có thể lấy được hạng Giáp. Lớp học vỡ lòng của Hoa Chi chia làm ba mảng là chữ viết, toán học, tài nghệ, thành tích mỗi mảng lại chia làm ba hạng Giáp Ất Bính, ít nhất phải đạt một Giáp hai Ất mới có thể nhập học ở Hoa Chi. Nếu chỉ tùy ý viết để thông qua thì chỉ có Bính.
Châm hương hạ lệnh, mọi người cầm lấy quyển sách trước mặt.
Tiểu Cửu mở giấy ra, đoạn văn mà phu tử chọn đã bày ra trước mặt, hai mắt chớp chớp, lông mày cong thật cao.
Bốn vị phu tử chia nhau chiếm bốn góc đông, tây, nam, bắc của phòng, cơ hồ tầm mắt của mọi người đều như có như không đảo qua vị trí của Tiểu Cửu, tiểu cô nương này sao mặt mày tự nhiên trắng bệch ra vậy? Chẳng lẽ cảm thấy bài khó? Ôi chao, đây chính là đứa nhỏ nhà Thập Tam Vương gia, nếu là tiểu cô nương thi không đậu, thẹn quá thành giận thì sửa làm sao?
Điều quan trọng nhất trong bài thi này chính là phải che tên thí sinh lại, lúc các phu tử chấm bài cũng không biết được bài viết này là của ai.
Nhóm phu tử lo là Tiểu Cửu không biết, xem đi xem xem lại đoạn văn hồi lâu, cuối cùng cũng đặt bút viết. Người khác cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tốt xấu gì cũng viết, phải không?
Kì thi của lớp vỡ lòng rất nhanh, hai bài thi trước đều chỉ cho thời gian một nén nhang, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi ở giữa, từ chỗ thi tài nghệ ra thì cũng chỉ mới trôi qua hơn nửa canh giờ. Cả người Tiểu Cửu đều ngây ra, hai mắt xuất thần, trông chẳng khác nào mấy tiểu cô nương đã biết thi rớt ở bên cạnh.
Người ngoài chỉ cảm thấy kì lạ.
Thật sự không có ý cười nhạo, dù sao tuổi tác của nàng hiện tại vẫn còn nhỏ, qua một hai năm nữa đến thi lại cũng có thể. Nếu là người nhà Thập Tam vương gia, Bùi Thập Tam nhất định biết rõ tình hình của cô nhóc, vì sao lại để tiểu cô nương này đến thi?
Bạch Thu Thu không dám tiến lên nói chuyện, ở trong đám đông lo lắng nhìn nàng.
Tiểu Cửu thế nào rồi? Chữ Tiểu Cửu viết tốt hơn so với nàng ấy, cửa thứ nhất nhất định không thành vấn đề, chẳng lẽ là vấn đề ở cửa thứ hai hoặc là cửa thứ ba?
Đã hoàn tất kì thi, các cô nương đều tụ tập ở trước cửa nội viện chờ mở cửa. Ai ngờ lúc này thế nhưng lại có một nữ phu tử toàn thân mặc đều là trang phục thượng đẳng vội vàng chạy đến, mặt chữ điền, mắt trừng lên, dáng vẻ lạnh lùng.
"Bây giờ sẽ thi thêm một bài nữa."
Các cô nương sôi nổi hỏi vì sao, phu tử lại không giải thích, chỉ cất cao giọng: "Bài thi thêm đột xuất này vẫn chia Giáp, Ất, Bính, tiêu chuẩn nhập học một Giáp hai Ất vẫn không đổi. Đệ tử muốn thi hay không là tự nguyện, không muốn thi thì đứng ở đây chờ."
Lời này vừa dứt, hai mắt mọi người đều sáng lên, thêm một bài thi mà yêu cầu lại không đổi, như vậy chẳng phải cơ hội nhập học sẽ nhiều hơn sao? Ai mà không muốn? Các cô nương sôi nổi gật đầu, dưới sự dẫn dắt của nhóm phu tử, trở về trường thi.
Nhưng mà, bài thi này thi về cái gì? Cho đến bây giờ Hoa Chi vẫn chưa từng có thêm bài thi.
Mặt trời mới mọc đã vào Hoa Chi, lúc trở ra mặt trời đã lên đến đỉnh, đúng giữa trưa. Dùng ánh mắt giao tiếp với Bạch Thu Thu một hồi xong, Tiểu Cửu lập tức chạy hướng về phía đình hóng mát. Tô Tam nương đã không còn ở đó, trong đình chỉ còn mình Bùi Phượng Khanh đang ngồi. Duỗi tay nắm lấy bàn tay ấm áp của tiểu nha đầu, lúc này Bùi Phượng Khanh mới yên tâm.
"Thi có mệt không?"
Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn Bùi Phượng Khanh: "Vì sao ca ca không hỏi muội thi có tốt hay không?"
Dọc theo đường đi đến đây, tất cả những gì Tiểu Cửu nghe được đều là người lớn lôi kéo đứa nhỏ hỏi thăm tình hình làm bài thế nào, có thi đỗ không.
"Ồ." Bùi Phượng Khanh gật đầu, mỉm cười: "Vậy được, muội có thi đỗ không?" Tiểu Cửu chớp chớp mắt, lôi kéo tay áo Bùi Phượng Khanh, kiễng chân, Bùi Phượng Khanh nương theo động tác của cô nhóc mà khom người, kề vành tai đến bên môi tiểu nha đầu, tiểu nha đầu mau chóng nói xong vài câu, sau đó đứng thẳng người, hai mắt lấp lánh nhìn Bùi Phượng Khanh.
Bùi Phượng Khanh có chút khó tin.
"Thật sao?"
Tiểu Cửu gật đầu.
Hắn khom người bế tiểu cô nương lên, tiểu nha đầu thuận thế ôm lấy cổ Bùi Phượng Khanh, hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn Bùi Phượng Khanh như cũ. Bùi Phượng Khanh nghiêng đầu ngắm nhìn đôi con ngươi xinh đẹp này nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Vì chúc mừng hôm nay Tiểu Cửu nhà chúng ta đỗ Hoa Chi, chúng ta ăn trưa ở ngoài được không?"
"Được, muội muốn ăn cá Bát Bảo, còn có thật nhiều thật nhiều thịt, không ăn rau đâu!"
"Ngày nào cũng ăn cá Bát Bảo, không ngấy sao?"
Mỗi ngày Yên Vũ lâu đều phải đưa cá Bát Bảo vào biệt viện của Vương phủ, cơ hồ đều vào miệng tiểu Cửu và Bạch Thu Thu.
"Không ngấy, muốn ăn."
"Được."
Bùi Phượng Khanh ôm Tiểu Cửu đi thẳng ra bên ngoài, người ven đường đều vội vàng tránh đường.
Không chỉ dẫn Tiểu Cửu đến Yên Vũ lâu mà còn dẫn tiểu nha đầu đi một vòng quanh thành Dương Châu, sau đó còn ra khỏi thành, ngồi thuyền mái vòm đi dọc sông Dương Châu. Lúc trở lại biệt viện đã là thời gian dùng bữa tối, cả người tiểu Cửu uể oải ghé lên đầu vai Bùi Phượng Khanh, bím tóc trên đầu cũng rủ xuống không có tinh thần.
Tay phải ôm tiểu nha đầu, tay trái vươn ra chạm vào mặt cô nhóc, vẫn nóng bỏng như cũ.
Tiểu nha đầu cọ cọ lên cổ Bùi Phượng Khanh, mềm mại nói: "Ca ca, đầu thật choáng..."
Bùi Phượng Khanh dở khóc dở cười.
Từ trước đến nay đứa nhỏ này chưa từng uống rượu, nào biết mới dính lấy một chút đã say? Hơn nữa đây cũng không phải rượu, chỉ là cá viên bã rượu mà nhà người chèo thuyền tự làm. Người chèo thuyền cũng thật là, vẫn dùng rượu mơ lúc trước nhưng mùi ko nồng, chua chua ngọt ngọt rất hợp khẩu vị của tiểu nha đầu, cho nên mới ăn hết cả một chén.
Sau đó thì biến thành như vậy.
"Canh giải rượu đã chuẩn bị xong, uống xong là ổn rồi."
Cũng không biết tiểu nha đầu có nghe được hay không, mơ mơ màng màng lên tiếng, vùi cả mặt vào cổ Bùi Phượng Khanh.
Ôm tiểu nha đầu đã say choáng váng vào cửa, vừa vào chính sảnh đã trông thấy tất cả mọi người đang chờ, Tô Tam nương, Bùi Thập Tam, Tô ma ma, Trương ma ma, cuối cùng còn có Bạch Thu Thu đi theo. Đôi mắt Trương ma ma đỏ lên, bà tiến lên, duỗi tay lại không dám đụng vào tiểu nha đầu: "Cô nương, cô nương khóc sao? Thi lần đầu mà, không tốt cũng không sao, lần sau chúng ta lại thi được mà!"
Trương ma ma rất tự trách, hài tử còn nhỏ căn bản sẽ chẳng mấy không để ý mấy chuyện này, nhất định là do ngày thường bà đã nói quá nhiều với cô nhóc!
Buổi chiều khi Bạch Thu Thu trở về, Trương ma ma vội vàng hỏi thăm tình hình, biết được có thể là không thi tốt, nói không thất vọng là giả, suốt một buổi trưa đều không có tinh thần làm việc. Tô ma ma khuyên giải một hồi lâu mới thấy khá lên, trên mặt không thể hiện nhưng dù sao trong lòng cũng không dễ chịu nổi. Kết quả là, nhìn thấy dáng vẻ ghé vào trên vai Bùi Phượng Khanh, không dám gặp ai lại còn lén khóc của tiểu thư.
Sao còn để tâm đến việc khác? Tim cũng đều sắp đau đến hỏng rồi!
Tiểu nha đầu đã ngủ, nghe được âm thanh ồn ào cũng không ngẩng đầu, chỉ mơ mơ màng màng đáp vài tiếng.
Càng giống âm thanh nghẹn ngào sau khi khóc!
Lúc này đến Tô Tam nương cũng không ngồi yên được nữa, tiến lên vài bước, nhưng cũng không dám duỗi tay đi xem tình huống của tiểu nha đầu giống như Trương ma ma. Ban đầu Tô Tam nương còn tin tưởng vững chắc rằng tiểu đồ đệ của bà sẽ không thể không có tiền đồ mà khóc nhè như vậy. Hiện tại thấy thế này cũng cho rằng tiểu nha đầu khóc thật, không khỏi nóng nảy.
Lại không thể quát nạt đứa nhỏ.
Trực tiếp chuyển hướng lửa giận về phía Bùi Thập Tam đang đứng một bên.
"Lúc Hoa Chi cho đệ danh sách điều động nội bộ, vì sao đệ không lấy?"
Bùi Thập Tam không lường trước được, ông không làm gì mà cũng bị hỏi tội.
"Chúng ta cũng đâu có ở lại Dương Châu quá lâu nữa đâu....."
"Có đọc hay không là chuyện của chúng ta, có cho hay không lại là thái độ của bọn họ!"
Bùi Thập Tam: …
Liên quan gì đến ông, lúc ấy không phải tỷ cũng nói lấy làm gì mà! Đối diện với hai mắt đầy lửa giận của Tô Tam nương, Bùi Thập Tam thức thời nuốt những lời này trở về. Bùi Phượng Khanh phát hiện nhiệt độ trên cổ giật giật, nghiêng đầu, tiểu nha đầu mở to đôi mắt mơ hồ, trong đôi mắt to màu khói chỉ thấy vẻ buồn ngủ, hai má thì đỏ bừng.
"Sư phụ, người mắng Thập Tam thúc làm gì vậy?"
Nha đầu không khóc? Tô Tam nương vừa kinh ngạc vừa vui vẻ quay đầu lại, sau đó đột nhiên khựng lại, có giống khóc chút nào đâu? Rõ ràng là vừa ngủ dậy! Đám người Trương ma ma cũng kinh ngạc, Bạch Thu Thu còn kiễng chân lên để nhìn, không khóc mà? Tiểu Cửu đợi một hồi vẫn không nhận được câu trả lời, mí mắt giật giật, thân hình mềm nhũn lại bò lên vai ngủ tiếp.
Mọi người: …
Tô Tam nương duỗi ngón tay trỏ ấn đường bất ngờ nhảy lên, nhìn Bùi phượng Khanh: "Sao lại thế này?"
Bùi Phượng Khanh bình tĩnh: "Ở trên thuyền ăn ít cá viên bã rượu, say."
Say?
Lại còn là say do ăn cá viên bã rượu?
Tô Tam nương duỗi thêm ngón giữa ra để đè lại ấn đường, cắn răng: "Vậy vừa rồi vì sao con không nói?"
"Mọi người không hỏi con mà."
Bùi Phượng Khanh mỉm cười: "Hiện tại sợ là muội ấy không dùng bữa tối được, con đưa muội ấy ra phía sau nghỉ tạm trước, mọi người từ từ dùng." Lại mỉm cười lần nữa, nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu ngủ đến không biết trời trăng gì đi về phía hậu viện. Đám người Tô Tam nương im lặng nhìn bóng dáng rời đi của Bùi Phượng Khanh, khó trách tiểu tử kia không lo lắng chút nào, hóa ra là đang xem trò hay?!
"Ọc ọc"
Bùi Thập Tam vỗ vỗ cái bụng kêu to: "Nếu nha đầu không có chuyện gì vậy dùng bữa thôi, mọi người đều đói rồi."
Tô Tam nương duỗi tay ra đánh vào.
"Bốp!"
Cái bụng hơi hơi phồng ra của Bùi Thập Tam trực tiếp bị móp vào.
"Ôi, tỷ đánh đệ làm gì!"
"Cả ngày chỉ biết ăn, đệ không biết đứa nhỏ say rượu sao? Mau chóng đưa canh giải rượu đi, đứa nhỏ không tỉnh thì không cho đệ ăn cơm!"
Bùi Thập Tam bị một loạt lời nói như súng liên thanh của Tô Tam nương làm cho biến sắc, căm giận nhận lấy canh giải rượu Cố Vân tự động dâng lên, vừa chửi thầm vừa đi về hướng hậu viện. Tự mình náo loạn khiến bị chê cười, mất mặt lại giận chó đánh mèo lên người bản vương! Đó lại không phải đứa nhỏ nhà ông, dựa vào đâu mà không cho ông ăn cơm chứ!
Càng nghĩ càng ấm ức, đến khi đi vào viện của Tiểu Cửu thì tức giận đã lên tới đỉnh điểm.
Lúc ở bên ngoài tiểu nha đầu đã ngủ rồi, ai ngờ đến khi Bùi Phượng Khanh thay cô nhóc cởi giày, tất, chuẩn bị đặt lên trên giường thì lại tỉnh, hai tròng mắt mở ra lại là vô thần, sống chết cũng không chịu lên giường, chỉ muốn nằm bò trên người Bùi Phượng Khanh. Toàn thân như con khỉ nhỏ treo trên cổ Bùi Phượng Khanh, nói thế nào cũng không chịu động đậy.
Đặt canh giải rượu sang một bên.
"Tiểu Lục, Thập Tam thúc lấy thân phận người từng trải nói với con, nữ nhân không thể cứ chiều như vậy. Hiện tại con cứ như vậy, về sau con bé sẽ cưỡi lên cổ con, biết không?"
Hai tay Bùi Phượng Khanh đều ôm lấy tiểu nha đầu, bớt chút thời gian liếc nhìn Bùi Thập Tam một cái.
"Vậy sao, thẩm thẩm có biết suy nghĩ hiện tại của thúc không?"
Bùi Thập Tam nhìn trời, không hé răng.
"Hơn nữa, muội ấy đã sớm cưỡi lên đầu con rồi."
"Điều cuối cùng, hiện tại muội ấy vẫn là một đứa bé, không phải nữ nhân."
Bùi Thập Tam vẫn tiếp tục im lặng, bụng lại rì rầm kêu lên, lại nói: "Chính là vì con bé vẫn còn nhỏ nên mới không thể chiều như vậy! Con trẻ phải giáo dục cẩn thận mới là đúng đắn. Con xem hai đệ đệ của con, lần trước chúng nó nhổ râu của phu tử, trực tiếp bị treo trên cây đánh!"
Bùi Thập Tam có hai trai một gái, ba đứa nhỏ đều kế thừa tính cách hỗn trướng của Bùi Thập Tam, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên.
Chỉ cần Bùi Thập Tam ở kinh thành thì cơ bản Bùi Triệt và Bùi Lâu một ngày một trận đòn nhỏ, ba ngày một trận đòn lớn. Bị đánh đến nóng nảy còn gân cổ lên nói cái gì mà "Phụ vương người cũng là như vậy, vì sao phải gò bó huynh đệ chúng con?" Khiến cho Bùi Thập Tam tức giận, đánh gãy vài cái gậy trúc.
Cố định kẻ say rượu vào trong ngực, Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu lên.
"Lần trước chuyện Trân Châu lỡ tay đốt mất một nửa nội khố của thúc, sau đó xử lý thế nào?"
Bùi Trân Châu, con gái nhỏ của Bùi Thập Tam, hòn ngọc quý nâng trên tay.
"Đương nhiên là, là... nói đạo lý!"
Bùi phượng Khanh mỉm cười gật đầu.
"Lại nói, chuyện Trân Châu suýt nữa lấy ngọc thạch trên bảo tọa của phụ hoàng, lại xử lý thế nào?"
Khí thế Bùi Thập Tam lập tức tan rã, nhìn xung quanh mà không nhìn Bùi Phượng Khanh nữa.
"Vẫn là nói đạo lý..."
"Chắc là đỡ nóng rồi đấy, con không rảnh tay, phiền Thập Tam thúc đưa canh giải rượu lại cho con." Bùi Thập Tam im lặng vẫn tiếp tục im lặng nhưng vẫn duỗi tay đưa canh sang, nhưng vẫn chưa hết giận, nhéo khuôn mặt tiểu nha đầu, hung hăng: "Đồ sâu rượu này, ngày mai không nghe lời ta, ta sẽ rót cho con một vò rượu lâu năm, để con ngủ liền mười ngày."
"Đáng thương cho cái bụng quý giá của bổn vương, hôm nay bị đói rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.