Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 48:

Thâu Thâu Na Na

21/09/2024

Đại hoàng tử và Trần trắc phi lên đường liên tục suốt mấy ngày đêm, cuối cùng đã chạy đến thành Dương Châu. Khi Trần Vãn Vãn trông thấy giấy niêm phong màu vàng sáng trên cửa lớn màu son, nước mắt vẫn luôn cố nén bắt đầu trào ra. Đôi mắt yếu đuối mông lung nhìn về phía Bùi Phượng Lâm: "Điện hạ, đây là nơi mà thần thiếp lớn lên từ nhỏ..." Bùi Phượng Lâm duỗi tay ôm chặt nàng ta.

"Đi thôi, vào xem."

Sau khi vào Trần gia, thấy nơi đi đến toàn bộ hỗn độn, Trần Vãn Vãn không ngừng khóc nổi. Suốt dọc đường về tiểu viện của Trần Vãn Vãn, Bùi Phượng Lâm đều dỗ nàng ta, vừa đúng lúc mảnh vãn hương ngọc kia nở hoa, mùi thơm sâu sắc bay theo gió. Cuối cùng nước mắt của Trần Vãn Vãn cũng tạm ngừng, nói với Bùi Phượng Lâm: "Điện hạ, đây là tiểu viện thần thiếp ở khi còn nhỏ."

Bùi Phượng Lâm miễn cưỡng gật đầu.

"Ừm."

Lên đường một mạch không ngừng nghỉ, từ trước đến nay Đại hoàng tử quen sống trong nhung lụa, hắn ta vốn không chịu nổi gió sương như vậy. Vì muốn lấy số tài sản còn lại trong miệng Trần Vãn Vãn nên mới miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ, lúc trước vẫn luôn ngại tâm tình của Trần Vãn Vãn nên không nói rõ, hiện tại nàng ta khóc hết lần này đến lần khác, cuối cùng trên mặt hắn ta cũng hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Trần Vãn Vãn ở bên cạnh hắn ta mấy năm, đuôi lông mày vừa động đã có thể suy đoán được hơn phân nửa tâm tư của hắn ta.

Trong lòng âm thầm buồn bực,thương tâm quá độ nên đã quên mất người nam nhân trước mặt này không có bao nhiêu kiên nhẫn.

Khăn thêu nhẹ điểm lên khuôn mặt như ngọc: "Là thần thiếp thương tâm quá độ, đã quên mất phụ thân và mẫu thân sắp phải đi xa chịu khổ, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là chuẩn bị mới đúng." Chuyện Trần gia tham ô ngân lượng cứu tế đã được chứng thực, ngoại trừ Trần Vãn Vãn, cả nhà đều phải sung quân Giang Châu chịu khổ dịch, đời đời kiếp kiếp làm nô.

Rốt cuộc cũng về chủ đề chính.

Bùi phượng Lâm nói nhỏ: "Thương tâm cũng có lúc, nàng sẽ bình yên vô sự thôi, nhưng cha mẹ nàng thì không được. Kéo dài đến hiện tại chưa bị đưa đi là do ta đã lo chu toàn ở trong đó. Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể kéo dài lâu nữa."

Trần Vãn Vãn cúi đầu.

"Thần thiếp đã biết, đa tạ điện hạ lo lắng."

Bùi Phượng Lâm gật đầu, ôm lấy Trần Vãn Vãn, nhấc chân định đi vào bên trong. Viện này rất nhỏ liếc mắt một cái đã nhìn thấy đầu, ngoại trừ một mảnh hoa và một cái xích đu thì không còn gì nữa. Bùi Phượng Lâm nghĩ rằng đồ được cất giấu ở trong phòng, Trần Vãn Vãn giữ chặt Bùi Phượng Khanh: "Ở bên ngoài."

"Cái gì?"

Trần Vãn Vãn tự đắc, cất giấu ở trong phòng sợ là đã sớm bị thu đi rồi, giấu ở dưới nền đất cho dù trong nhà có cháy thì bạc vẫn bình yên vô sự. Chỗ này chỉ có nàng ta và ca ca biết, ngoại trừ hai người không còn ai.

"Điện hạ an tâm chờ đợi là được rồi."

Nói xong lập tức sai thị vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh bắt đầu đào đất. Thấy Trần Vãn Vãn ra lệnh như vậy, Bùi Phượng Lâm sao còn có thể không hiểu đây? Đây là giấu ở hầm ngầm đây mà, còn là bên dưới mảnh hoa trong viện, suy nghĩ này thật sự quá khéo, không nhịn được khen: "Biện pháp này do ai nghĩ ra, thật sự mới lạ."

Nếu đã đào trước mặt Bùi Phượng Lâm, vậy Trần Vãn Vãn đã định là không giữ lại số bạc này.

Áy náy của một nam nhân chính là phải bắt vào lúc quan trọng nhất.

Nước mắt mới vừa nhịn xuống lại tràn lên lần nữa, đôi mắt mông lung ngập nước.

"Từ nhỏ thần thiếp đã được phụ thân sủng ái, mặc dù đã gả đi nhưng phụ thân vẫn luôn không an tâm, lúc hấp hối với tận lực dặn dò ca ca nhất định phải đối xử tử tế với thần thiếp. Người nói cho dù làm dâu nhà khác cũng vẫn là con gái Trần gia, cho nên, trong số sản nghiệp nhỏ bé của nhà này, phụ thân có để lại một phần cho thần thiếp."

"Một phần là bao nhiêu?"

Mấy năm nay, Bùi Phượng Lâm đương nhiên biết có thể lấy được bao nhiêu bạc từ Trần gia, cũng là bởi vì biết nên mới đi cùng Trần Vãn Vãn chuyến này. Tài lực của Trần gia kinh người, mấy năm nay dựa vào tiền của Trần gia đã mượn sức được không ít mối quan hệ, Bùi Phượng Lâm không thể không coi trọng. Đã đào ngay trước mặt hắn, Trần Vãn Vãn cũng không định che giấu.

"Ước chừng trăm vạn."

Trần gia còn cất giấu số bạc lên đến trăm vạn? Tuy Bùi Phượng Lâm đã sợ đến ngây người, nhưng cũng khó trách, Dương Châu này là nơi phong lưu số một số hai mà một Trần gia nho nhỏ đã giàu đến mức này.

Trần Vãn Vãn duỗi tay khẽ nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Bùi Phượng Lâm, hai tròng mắt tràn đầy thê lương.

"Điện hạ, thần thiếp tự biết tính tình của Thập Tam vương gia quái đản, lại là trưởng bối của điện hạ, điện hạ đương nhiên không thể gay gắt với ông ấy. Nhưng mà, đến cùng thì nơi này vẫn là nhà của thần thiếp, mặc kệ bọn họ đã làm gì thì cũng là người thân của thần thiếp, khi gia phụ mất, khi ca ca vào tù đều vì thần thiếp để lại bảo đảm cuối cùng..."

Nàng ta quỳ sụp xuống, nói: "Trong lòng thần thiếp thật sự khó yên, cũng nghe nói chuyện này là do Lục hoàng tử khởi đầu, xin điện hạ làm chủ cho thần thiếp!"

Hiện tại không thể động đến Bùi Thập Tam, nhưng còn Bùi Phượng Khanh cũng không được ư? Lúc trước không phải là bị đuổi ra ngoài, sau đó chết đi sống lại mới trở về sao! Tuy chuyện này không nói rõ ràng những Trần Vãn Vãn vẫn phân tích ra được từ những lời lúc trước của Bùi Phượng Lâm. Quả nhiên hiểu phải bỏ qua Bùi Thập Tam hướng đến Bùi Phượng Khanh, Bùi Phượng Lâm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Thập Tam thúc quá bá đạo, còn tiểu Lục à, hắn ta không để trong mắt.

Cũng càng cảm thấy Trần Vãn Vãn là tri kỷ, khom người đỡ nàng ta dậy.

"Đang yên đang lành, quỳ xuống làm gì, nàng là người của ta, ta đương nhiên sẽ làm chủ cho nàng."

Động tác của nhóm thị vệ nhanh như bay, lại có Trần Vãn Vãn ở một bên chỉ điểm, rất nhanh đã đào ra cửa vào địa đạo. Ánh mắt Bùi Phượng Lâm dần nóng lên, Trần Vãn Vãn cũng không chậm trễ, lấy chìa khóa mở tấm ván gỗ trên địa đạo ra, đốt một mồi lửa đi ở phía trước dẫn đường, Bùi Phượng Lâm theo sát phía sau.

Con số trăm vạn, con số trăm vạn!

Nếu lại có được số bạc này thì các mối quan hệ mấy năm nay đều không cần lo nữa!

Có được trăm vạn lượng bạc mà chỉ cần xử lý một tiểu Lục, đúng là có lời có lãi, dù sao nó cũng đã là chó nhà có tang.

Trần Vãn Vãn mở cửa sắt ra, vẫn chưa nhìn vào bên trong đã trực tiếp cười, nói với Bùi Phượng Lâm: "Tất cả ở đây, đều là của điện hạ." Kinh ngạc và vui mừng trong mắt Bùi Phượng Lâm còn chưa kịp rút đi đã đổi thành đờ đẫn, vẻ mặt đều cứng lại. Lúc này Trần Vãn Vãn mới nhận ra khác thường, quay đầu nhìn lại.

"Đồ đâu?"



Trần Vãn Vãn thất thố vội vàng chạy vào, bên trong trống không, không có cái gì cả.

"Không thể nào, không thể nào, rõ ràng ca ca đã nói trong đây đặt đầy vàng và đồ cổ, đồ đi đâu rồi!"

Từ khi rời khỏi kinh thành cho đến vừa nãy, Trần Vãn Vãn vẫn luôn dùng những thứ này níu kéo Bùi Phượng Lâm, trấn an hắn, vừa rồi lại vẽ cho hắn một viễn cảnh tươi đẹp đến vậy, chỗ nào cần dùng bạc cũng suy nghĩ xong hết rồi. Bây giờ không dưng lại biến thành nói suông, khó nói Bùi Phượng Lâm sẽ tức giận đến mức nào.

"Tiền đâu?"

Giận dữ đến tột cùng có thể biến thành một loại bình tĩnh.

Trần Vãn Vãn nghe thấy giọng điệu này, lập tức biết là hỏng rồi, suy nghĩ trong đầu mau chóng xoay chuyển nhanh như bay, đột nhiên lại quỳ xuống lần nữa.

"Điện hạ, thần thiếp dám lấy tính mạng ra đảm bảo, trước khi Trần gia xảy ra chuyện thì chỗ này nhất định là có bạc!"

"Thần thiếp cũng dám đảm bảo số bạc này nhất định lên đến trăm vạn, đây là do chính miệng ca ca đã nói với thiếp, tuyệt đối không thể sai được! Lý đại nhân chỉ xét từ trong nhà ra bốn mươi vạn lượng bạc, đó cũng là bằng chứng. Điện hạ, người suy nghĩ một chút xem, Trần gia có nhỏ hơn nữa thì cũng không đến mức chỉ có chút bạc thế này mới phải!"

Mấy năm nay Trần gia hiếu kính quá nhiều, số lượng phải gấp vài lần bốn mươi vạn này. Bùi Phượng Lâm cũng biết rõ hiếu kính có nhiều cũng không đến mức đào hết của cải, dù thế nào cũng sẽ để lại một ít. Mà Trần gia sẽ không chỉ có bốn mươi vạn lượng này! Lại nói, giấu kín đến mức này, không dùng để giấu thứ quan trọng thì trưng cho đẹp chắc?

Cơn giận lúc này mới dịu xuống.

"Vậy theo nàng, tiền đi đâu rồi?"

Trần Vãn Vãn suy nghĩ, nói như chém đinh chặt sắt.

"Không phải Thập Tam thúc thì chính là Lục hoàng tử!"

Việc này là từ hai người đó báo lên, cho dù Lý đại nhân có phụng mệnh làm việc thì cũng không dám chậm trễ nhiều bạc như vậy, lại cũng không báo cáo lên, tiền nhất định trong tay hai người này!

Thập Tam thúc, Thập Tam thúc, lại là Thập Tam thúc!

Hiện tại ai dám động đến Thập Tam thúc chứ!

Nhất thời Bùi Phượng Lâm rơi vào im lặng, Trần Vãn Vãn cũng tràn ngập tức giận. Lá chắn cuối cùng đột nhiên không còn, người nhà lại không đáng tin cậy, chút áy náy ít ỏi của nam nhân này cũng không còn, những ngày tháng sau này còn hy vọng gì nữa! Dùng đầu gối lê bước đến giữ chật quần áo của Bùi Phượng Lâm.

"Điện hạ!"

"Cho dù Thập Tam thúc ở đây thì sao? Ông ấy cũng sẽ không thể nào lúc nào cũng kè kè bên cạnh Lục hoàng tử! Không bằng điện hạ nhân lúc Thập Tam thúc ra ngoài, kéo người tới chất vấn? Nếu có thể hỏi thăm ra chút gì từ chỗ ông ấy, dù chúng ta không thể tranh đoạt với Thập Tam thúc thì cũng có thể kiện số bạc lên chỗ phụ hoàng!

Ai cũng đừng mong chiếm được số bạc này!

Bùi Phượng Lâm nghĩ lại, cảm thấy rất có lý. Nếu thật sự ở trong tay Thập Tam thúc, thì nửa phân tiền cũng không tới tay mình. Dứt khoát đi một chuyến, dù không cầm được bạc, thì cũng phải lấy được chút chỗ tốt, hắn ta không chiếm được vậy thì Bùi Thập Tam cũng đừng hy vọng có thể dễ dàng nuốt trọn. Nói cho phụ hoàng thì bản thân hắn ta còn có thể được tiếng tốt!

Nghiêng đầu nhìn về phía thị vệ.

"Lập tức đi hỏi người của chúng ta ở Dương Châu, hôm nay Thập Tam thúc ở đâu, có ở bên cạnh tiểu Lục hay không."

"Vâng."

Thị vệ đáp lời, mau chóng rời đi.

Hôm qua Tô Tam nương làm ra một trận chê cười lớn như vậy, lại không thể làm gì tiểu Lục. Đến bây giờ con ma men Tiểu Cửu kia vẫn chưa dậy, hôm nay cũng không có tâm tình đi chạm ngọc, chỉ có thể buồn bực cắt gọt mấy cục đá. Tô ma ma biết bà vẫn còn chưa hết lửa giận, cũng không dám tiến lên, chỉ hy vọng sau khi tiểu tiểu thư dậy có thể dỗ được tính tình đang nóng nảy của bà.

Người hầu của Vương phủ vội vàng đi đến, thì thầm vài câu với Tô ma ma ở bên ngoài cửa.

Người hầu một mực nôn nóng, ánh mắt Tô ma ma lại sáng lên, người có thể phát tiết đến rồi!

"Tiểu thư!"

Hưng phấn đi vào phòng.

Bùi Phượng Lâm mặc một thân lễ phục tiêu chuẩn của Hoàng tử, áo màu lam sáng, hông quấn đai ngọc, đầu đội mũ ngọc. Nghi trượng hoàng gia đứng kín trước cửa biệt viện Vương phủ của Bùi Thập Tam. Trần Vãn Vãn cũng mặc một thân cung trang màu mây xanh, cúi đầu đứng ở bên cạnh Bùi Phượng Lâm. Bùi Phượng Lâm nhìn tấm biển của của biệt viện Vương phủ Bùi Thập Tam, híp mắt.

Cao giọng.

"Bùi Phượng Khanh, ngươi đường đường là con trai thứ sáu của phụ hoàng!"

"Năm đó cho rằng ngươi qua đời ngoài ý muốn, phụ hoàng đã đau lòng mất mấy ngày, thậm chí còn bãi triều ba ngày, ngày ngày nhớ nhung. Còn ngươi thì sao, một mình tiêu dao ở bên ngoài mấy năm trời, không chịu hồi cung thì thôi đi, đến cả chút tin tức cũng không có. Ngươi có biết ngày nào phụ hoàng cũng bất an và nhớ mong ngươi không?"

"Bây giờ thì sao, trở lại cũng đã trở lại rồi, phụ hoàng cũng không so đo hiềm khích trước đây mà gọi ngươi hồi cung, ngươi lại không biết điều mà cự tuyệt."

Con trai thứ sáu của Hoàng thượng, phụ hoàng?

Hai vị Hoàng tử?

Khó mà gặp được cảnh tượng đám người vây xem sợ ngây người đến vậy ở thành Dương Châu.

Người vây xem càng lúc càng nhiều, giọng của Bùi Phượng Lâm cũng càng lúc càng lớn. Hôm nay nhất định phải khiến thanh danh của tiểu Lục thất bại thảm hại ở Dương Châu! Chết rồi sống lại thì sao? Bại tướng chung quy vẫn là bại tướng, có thể giết ngươi một lần thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai.



"Bùi Phượng Khanh, ngươi cái đồ bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu, mau lăn ra đây gặp ta!"

"Ngươi nói ai bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu thế? Ta nghe không rõ, ngươi lặp lại lần nữa xem."

Một giọng nữ thong thả ung dung truyền đến, cửa lớn mở rộng, ai lại to gan đến vậy? Bùi Phượng Lâm giương mắt nhìn lại, một dung mạo quen xuất hiện trong tầm mắt, đôi môi co giật, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Trần Vãn Vãn lại không biết Tô Tam nương, nàng ta chỉ là trắc phi của Hoàng tử, khi Tô Tam nương còn ở trong cung luôn đóng cửa không tiếp khách, Trần Vãn Vãn muốn bái kiến cũng không có cơ hội.

"Ngươi là người phương nào?"

"Đây chính là Đại hoàng tử đương triều, còn không mau quỳ xuống hành lễ!"

Bùi Phượng Lâm đột nhiên hít một hơi thật sâu, hoảng sợ nhìn về phía Trần Vãn Vãn.

"Ha ha."

Tô Tam nương trực tiếp bật cười, nghiêng đầu hỏi Tô ma ma: "Ma ma, nàng ta kêu ta quỳ xuống hành lễ kìa, bà nói xem ta có nên quỳ không?" Tô ma ma cười, nói: "Nếu người quỳ, e là phúc khí nửa đời sau của Đại hoàng tử sẽ cạn hết mất!" Lúc này Trần Vãn Vãn mới kinh ngạc phát hiện không đúng, nhìn Bùi Phượng Lâm đang đờ ra, lòng lập tức lạnh xuống.

Tô Tam nương vốn đã không thoải mái, hiện tại hai người này tìm đến thật vừa đúng lúc!

"Vả miệng, không có lệnh của bổn cung thì không được dừng!"

Bổn cung?

Trần Vãn Vãn nghe thấy xưng hô này, dựa vào tuổi tác của bà, chẳng lẽ là…

"Bình Nhạc Trưởng công chúa?"

Bình Nhạc Trưởng công chúa là ai? Đó là vị công chúa duy nhất của tiên đế, muốn sao có thể có cả trăng, đến cả kẻ hỗn trướng như Bùi Thập Tam cũng không dám trêu chọc? Trời ơi, hóa ra không chỉ có Thập Tam vương gia, Lục Hoàng tử còn có Bình nhạc Trưởng công chúa chống lưng?

Cả đám người ồ lên.

Tô Tam nương vừa dứt lời lập tức có thị vệ tiến lên, tuy Bùi Thập Tam không có đây nhưng vẫn để lại một nửa thị vệ. Một trái một phải tiến lên lôi Trần Vãn Vãn vẫn còn đang ngây người đi, Bùi Phượng Lâm thấy thế thì vội lên tiếng: "Không biết cô cô ở đây, lúc trước có điều thất lễ, nàng ấy chưa từng gặp cô cô, xin cô cô bỏ qua cho nàng lần này."

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, người mình mang theo lại trực tiếp bị phạt vả miệng, quá là mất mặt rồi.

Tô Tam nương hơi hơi mỉm cười.

"Không cần cầu xin cho nàng ta, ngươi cũng không thoát."

Bùi Phượng Lâm choáng váng, sao lại có cả hắn ta?

Tô Tam nương không muốn tốn nước bọt.

"Cả hai cùng chịu phạt."

Động tác của thị vệ quá nhanh, khi Bùi Phượng Khanh kịp phản ứng lại thì đã bị một trái một phải túm chặt: "Cô cô!"

Tô Tam nương không để ý tới hắn, ra lệnh: "Ra tay!"

"Ta chính là Đại Chu Hoàng..."

"Bốp!"

Thị vệ hạ thủ không chút lưu tình, mặt Bùi Phượng Lâm bị đánh lệch hẳn về một bên.

Thị vệ đi theo Bùi Phượng Lâm đương nhiên không thuận theo, thi nhau rút đao, thị vệ Vương phủ tất nhiên cũng không để mặc, hai bên giương cung bạt kiếm. Tô Tam nương cười lạnh một tiếng: "Một kẻ tiểu bối mà cũng dám làm càn trước mặt bổn cung! Hôm nay cho dù phụ hoàng ngươi tự mình đến đây, bổn cung cũng dám tát ngươi!" Mắt phượng quét về phía thị vệ của Bùi Phượng Lâm.

"Bước lên một bước, tịch thu tài sản, chém hết cả nhà. Bước lên hai bước, liên lụy cửu tộc!"

"Ai không tin, thử xem!"

Lời này quá tàn nhẫn, người nói lại còn là Bình Nhạc Trưởng công chúa trước nay chưa từng ngại vương pháp. Thị vệ đi theo Bùi Phượng Lâm ta nhìn ngươi ngươi xem ta, mất hết nhuệ khí. Trần Vãn Vãn cũng không dám nói lời nào, Bùi Phượng Lâm thì còn cứng miệng lắm, liên mồm gào thét, tiếc là lực tay của thị vệ quá mạnh, hết người này đến người khác, hoàn toàn không cho hắn cơ hội.

Tô ma ma bê một cái ghế đến, Tô Tam nương thong thả ngồi xuống.

Tiếng bạt tai vang lên liên tiếp, thật là vui tai.

"Âm thanh lớn chút, bổn cung già rồi, lỗ tai không còn dùng được nữa."

Thị vệ nghe được lời này, càng thêm gia sức.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Trần Vãn Vãn bị tát đến khi hôn mê bất tỉnh, còn hai má Bùi Phượng Lâm đã sưng tới mức không nhận ra nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook