Chương 26: Nên Trả Vẫn Là Phải Trả
T Miu's K
21/07/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
- Tuyên tổng, mời vào trong, tôi sẽ lên phòng gọi đại thiếu gia xuống ngay ạ!
- Không cần, cô đi làm việc của mình đi.
Giọng nói vọng xuống từ trên lầu, Tuyên Dịch Hy theo quán tính nhìn lên, môi cong lên một nửa.
Lệ Lệ lúc này cũng ngẩng mặt, cô hiểu ý gật đầu, sau đó lui vào trong.
Mạc Cảnh Thần đi xuống đại sảnh, đi đến đối mặt Tuyên Dịch Hy, không được thoải mái nói:
- Không ngờ Tuyên Dịch Hy cậu nhanh như vậy đã đến, tôi e là, cậu từ sớm đã biết tôi là anh trai của Hy Thần. Không đúng, tôi nên gọi là Tuyên Thy mới phải chứ.
- Thầy Mạc, tôi không biết anh đang nói gì nữa. Chỉ là đúng lúc nhận được thông tin thầy Mạc mời Tuyên Thy về làm khách, cá nhân tôi vì lo lắng cho em gái sẽ không quen nếu thiếu vắng đi tôi, đặc biệt đến đây đón con bé về nhà. Thầy Mạc, có phải anh vì quá nhớ thương em gái của mình, nhầm lẫn Tuyên Thy là em gái của anh không?
Tuyên Dịch Hy bất động thanh sắc hỏi, từng câu từng chữ đều vô cùng tinh vi, Mạc Cảnh Thần thông qua điều này càng xác định Tuyên Dịch Hy không phải người đơn thuần, cho rằng bản thân Mạc Hy Thần bị hắn ta tẩy não!
Dù sao cũng không thể cứng rắn, Mạc Cảnh Thần đem thịnh nộ nén lại, giữ vững bình tĩnh trực tiếp giao chiến Tuyên Dịch Hy.
Mạc Cảnh Thần gật đầu:
- Có lẽ giống như cậu đã nói, là tôi quá manh động, mỗi khi nhìn thấy Tuyên Thy tôi lại nghĩ ngay đến em gái thất lạc 15 năm. Tuyên tổng đối với em gái quả nhiên tình cảm dạt dào, thật khiến Mạc Cảnh Thần tôi cảm động.
Tuyên Dịch Hy nhận ra lời nói có lỗ hổng, chính anh cũng cho rằng Mạc Cảnh Thần không phải người bình thường, trước tiên không nên quá sơ hở.
- Xem ra thầy Mạc chính là một người hiểu rõ lý lẽ như đồn đại, Tuyên Dịch Hy tôi hôm nay quả nhiên được chứng kiến tận mắt. Còn một điều muốn hỏi thầy Mạc, không biết em gái của tôi ở đâu rồi?
Nhắc đến Mạc Hy Thần, Mạc Cảnh Thần bất ngờ xiết chặt hai nắm tay, hơi thở Mạc Cảnh Thần trở nên không ổn định.
- Con bé…
- Anh Dịch Hy, anh đến rồi!
Mạc Cảnh Thần còn chưa kịp nói hết, Mạc Hy Thần từ cầu thang đã chạy xuống đại sảnh, chạy đến ôm lấy Tuyên Dịch Hy.
Khẩn trương nói:
- Anh Dịch Hy, Tuyên Thy rất nhớ anh, anh mau đưa em trở về có được không?
Tuyên Dịch Hy vòng tay ôm ôn hương nhuyễn ngọc, sủng nịch cúi đầu hôn tóc nó một cái.
“Không ngờ Mạc Cảnh Thần thật sự ra tay với con bé, xem ra mình đã đánh giá thấp anh ta rồi. Không sao, món nợ ngày hôm nay mình tuyệt đối sẽ đòi lại. Mạc Cảnh Thần cợt nhả con bé như thế nào, mình sẽ bắt anh ta phải đau khổ chừng ấy.”
- Tất nhiên rồi bảo bối, chúng ta về nhà thôi.
Tuyên Dịch Hy trả lời.
- Dạ được!
Mạc Hy Thần tán đồng, nói xong liền chủ động buông Tuyên Dịch Hy ra, sau đó nắm lấy cánh tay anh.
- Anh Dịch Hy, em đói rồi, khi về em muốn ăn món của anh Dịch Hy nấu.
Tuyên Dịch Hy cúi xuống nhìn bảo bối, dịu dàng vươn tay xoa đầu Mạc Hy Thần.
- Nha đầu ngốc, anh hứa.
Dứt lời, Tuyên Dịch Hy nhìn về phía Mạc Cảnh Thần.
- Thầy Mạc, khi khác gặp!
Lần này Tuyên Dịch Hy nói xong liền cùng Mạc Hy Thần rời khỏi.
Mạc Cảnh Thần nghe như trời đất đang quay cuồng, cổ họng anh khàn đặc.
Tôn Triết Vũ từ phía sau đi đến, vươn tay, đặt lên vai Cảnh Thần.
- Đại thiếu gia, đừng buồn nữa, người cũng đã đi rồi.
- Tôi biết chứ, nhưng mà tôi thật sự không cam lòng.
- Đại thiếu gia, so với đau lâu dài chi bằng đau ngắn hạn, không phải câu này là anh dạy tôi sao? Người hôm nay con bé cần tuy nói không phải anh, nhưng mà anh còn rất nhiều thời gian, tôi tin anh nhất định sẽ làm được.
- Nhưng mà tôi thật sự không có lòng tin với bản thân, tôi không hy vọng con bé sẽ ghét tôi như vậy. Cho dù thế nào, tôi cũng không muốn bị bỏ lại. Triết Vũ, hy vọng cách làm ngày hôm nay của tôi là lựa chọn đúng đắn.
- Tuyên tổng, mời vào trong, tôi sẽ lên phòng gọi đại thiếu gia xuống ngay ạ!
- Không cần, cô đi làm việc của mình đi.
Giọng nói vọng xuống từ trên lầu, Tuyên Dịch Hy theo quán tính nhìn lên, môi cong lên một nửa.
Lệ Lệ lúc này cũng ngẩng mặt, cô hiểu ý gật đầu, sau đó lui vào trong.
Mạc Cảnh Thần đi xuống đại sảnh, đi đến đối mặt Tuyên Dịch Hy, không được thoải mái nói:
- Không ngờ Tuyên Dịch Hy cậu nhanh như vậy đã đến, tôi e là, cậu từ sớm đã biết tôi là anh trai của Hy Thần. Không đúng, tôi nên gọi là Tuyên Thy mới phải chứ.
- Thầy Mạc, tôi không biết anh đang nói gì nữa. Chỉ là đúng lúc nhận được thông tin thầy Mạc mời Tuyên Thy về làm khách, cá nhân tôi vì lo lắng cho em gái sẽ không quen nếu thiếu vắng đi tôi, đặc biệt đến đây đón con bé về nhà. Thầy Mạc, có phải anh vì quá nhớ thương em gái của mình, nhầm lẫn Tuyên Thy là em gái của anh không?
Tuyên Dịch Hy bất động thanh sắc hỏi, từng câu từng chữ đều vô cùng tinh vi, Mạc Cảnh Thần thông qua điều này càng xác định Tuyên Dịch Hy không phải người đơn thuần, cho rằng bản thân Mạc Hy Thần bị hắn ta tẩy não!
Dù sao cũng không thể cứng rắn, Mạc Cảnh Thần đem thịnh nộ nén lại, giữ vững bình tĩnh trực tiếp giao chiến Tuyên Dịch Hy.
Mạc Cảnh Thần gật đầu:
- Có lẽ giống như cậu đã nói, là tôi quá manh động, mỗi khi nhìn thấy Tuyên Thy tôi lại nghĩ ngay đến em gái thất lạc 15 năm. Tuyên tổng đối với em gái quả nhiên tình cảm dạt dào, thật khiến Mạc Cảnh Thần tôi cảm động.
Tuyên Dịch Hy nhận ra lời nói có lỗ hổng, chính anh cũng cho rằng Mạc Cảnh Thần không phải người bình thường, trước tiên không nên quá sơ hở.
- Xem ra thầy Mạc chính là một người hiểu rõ lý lẽ như đồn đại, Tuyên Dịch Hy tôi hôm nay quả nhiên được chứng kiến tận mắt. Còn một điều muốn hỏi thầy Mạc, không biết em gái của tôi ở đâu rồi?
Nhắc đến Mạc Hy Thần, Mạc Cảnh Thần bất ngờ xiết chặt hai nắm tay, hơi thở Mạc Cảnh Thần trở nên không ổn định.
- Con bé…
- Anh Dịch Hy, anh đến rồi!
Mạc Cảnh Thần còn chưa kịp nói hết, Mạc Hy Thần từ cầu thang đã chạy xuống đại sảnh, chạy đến ôm lấy Tuyên Dịch Hy.
Khẩn trương nói:
- Anh Dịch Hy, Tuyên Thy rất nhớ anh, anh mau đưa em trở về có được không?
Tuyên Dịch Hy vòng tay ôm ôn hương nhuyễn ngọc, sủng nịch cúi đầu hôn tóc nó một cái.
“Không ngờ Mạc Cảnh Thần thật sự ra tay với con bé, xem ra mình đã đánh giá thấp anh ta rồi. Không sao, món nợ ngày hôm nay mình tuyệt đối sẽ đòi lại. Mạc Cảnh Thần cợt nhả con bé như thế nào, mình sẽ bắt anh ta phải đau khổ chừng ấy.”
- Tất nhiên rồi bảo bối, chúng ta về nhà thôi.
Tuyên Dịch Hy trả lời.
- Dạ được!
Mạc Hy Thần tán đồng, nói xong liền chủ động buông Tuyên Dịch Hy ra, sau đó nắm lấy cánh tay anh.
- Anh Dịch Hy, em đói rồi, khi về em muốn ăn món của anh Dịch Hy nấu.
Tuyên Dịch Hy cúi xuống nhìn bảo bối, dịu dàng vươn tay xoa đầu Mạc Hy Thần.
- Nha đầu ngốc, anh hứa.
Dứt lời, Tuyên Dịch Hy nhìn về phía Mạc Cảnh Thần.
- Thầy Mạc, khi khác gặp!
Lần này Tuyên Dịch Hy nói xong liền cùng Mạc Hy Thần rời khỏi.
Mạc Cảnh Thần nghe như trời đất đang quay cuồng, cổ họng anh khàn đặc.
Tôn Triết Vũ từ phía sau đi đến, vươn tay, đặt lên vai Cảnh Thần.
- Đại thiếu gia, đừng buồn nữa, người cũng đã đi rồi.
- Tôi biết chứ, nhưng mà tôi thật sự không cam lòng.
- Đại thiếu gia, so với đau lâu dài chi bằng đau ngắn hạn, không phải câu này là anh dạy tôi sao? Người hôm nay con bé cần tuy nói không phải anh, nhưng mà anh còn rất nhiều thời gian, tôi tin anh nhất định sẽ làm được.
- Nhưng mà tôi thật sự không có lòng tin với bản thân, tôi không hy vọng con bé sẽ ghét tôi như vậy. Cho dù thế nào, tôi cũng không muốn bị bỏ lại. Triết Vũ, hy vọng cách làm ngày hôm nay của tôi là lựa chọn đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.