Ở Lại Bên Anh

Quyển 2 - Chương 77: NGOẠI TRUYỆN 3: ANH TRAI VÀ CHỊ GÁI (3)

Khảo Đường

23/03/2024

Edit: Soolee

Beta: Khang Vy

Thẩm Uyển Hề có mạng lưới quan hệ bạn bè rất rộng, rất nhanh, thông qua bạn đã tìm được một chàng trai phù hợp để hẹn hò.

Người kia tên Vạn Dương, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, gia cảnh tốt, thích chơi bóng rổ và nuôi mèo, trên vòng bạn bè đăng tải một bức ảnh chụp tay trái chơi bóng tay phải ôm mèo, ánh mặt trời còn mang theo vẻ dịu dàng.

Thẩm Uyển Hề gặp Vạn Dương trong một cuộc trò chuyện riêng, được sự cho phép của Vạn Dương, cô đã đăng bức ảnh này của Vạn Dương lên vòng bạn bè của mình, kèm theo một dòng trạng thái vui vẻ: [Nói chuyện hơn một tuần, cuối cùng Dương Dương đẹp trai đã hẹn tôi đi ăn món ăn Thái nổi tiếng trên Internet, hôm nay tôi muốn ăn cơm rang lá dứa, gà cuộn lá lốt và cua cà ri ~]

Sau khi thêm ảnh của Vạn Dương, lại bỏ thêm sticker cô gái dễ thương, điều này đủ để thể hiện tâm trạng tốt của cô.

Thẩm Uyển Hề có nhiều nhóm trong vòng bạn bè, sau khi thiết lập hiển thị với một trong số họ thì bắt đầu chọn một chiếc váy dài, trang điểm xinh đẹp.

*

Khu nhà của Chu Thị vừa mở cửa đã xảy ra sự cố sập ban công, một số người dân đang phơi quần áo trên ban công đã vô tình bị thương phải nhập viện, mấy ngày nay Chu Yến Hoài vẫn luôn xử lý chuyện này.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi. Trong cuộc họp lần này, Chu Yến Hoài lần nữa nhắc tới việc cần chú ý, sau cuộc họp, anh trở lại văn phòng, cuối cùng cũng có thời gian rảnh xem vòng bạn bè của Thẩm Uyển Hề, thấy cô đăng một bức ảnh và dòng chữ.

Chàng trai trong ảnh có vẻ phù hợp với yêu cầu “tiểu thịt tươi dưới 25 tuổi” của cô, trẻ trung, rạng rỡ như ánh mặt trời, cũng coi như đẹp trai.

Gần đây Chu Yến Hoài luôn tăng ca, vẻ mặt không được tốt lắm, khuôn mặt phản chiếu trên cửa sổ thuỷ tinh hơi hốc hác với quầng thâm mắt hơi mờ, so với một chàng trai đầy sức sống… Chu Yến Hoài nhíu mày, vô cùng bực bội.

Cởi cà vạt ra, Chu Yến Hoài nhấn vào cuộc gọi, “Giúp tôi tìm nhà hàng Thái nào đang nổi tiếng trên Internet, có hai người đặt chỗ vào buổi trưa hôm nay. Họ gọi cơm chiên lá dứa, gà cuộn lá lốt và cua cà ri. Một trong số họ tên là Thẩm Uyển Hề, người kia tên cái gì Dương đó.”

Sau hai giây, Chu Yến Hoài bất mãn lẩm bẩm, “Dương trong mặt trời đứt đoạn gì đó?”

Trợ lý, “… ?”

 Anh ta vừa nghe thấy cái gì cơ???

 *

Thẩm Uyển Hề và Vạn Dương hẹn nhau ăn cơm trong nhà hàng, Thẩm Uyển Hề đang bóc gà cuộn lá vô tình liếc ra cửa.

Một gia đình ba người bước vào cửa, cô bé khoảng 5-6 tuổi xinh đẹp, cô quay đầu sang muốn nói với Vạn Dương lại thấy Vạn Dương đang ngồi uống nước, ngón tay xếp thành hình hoa lan.

Thẩm Uyển Hề, “…”

Cô gõ trán cậu một cái, “Cậu còn muốn tôi giới thiệu bạn trai cho thì đừng làm tay như vậy nữa, tôi băm cậu ra đấy.”

Ngón tay hoa lan đang giơ lên của Vạn Dương lập tức bị thu lại, vẻ mặt ấm ức.

Cậu ta đã quen chỉ tay hoa lan, cử chỉ tao nhã, sau khi nhận được cảnh cáo của Thẩm Uyển Hề thì nhanh chóng thay đổi sắc mặt nam tính, ho khan một tiếng nói, “Muốn muốn. Vậy lát tôi gọi chị thế nào?”

Thẩm Uyển Hề hỏi, “Cậu thường gọi tôi như thế nào?”

Vạn Dương nói, “Gọi chị là chị Uyển.”

Thẩm Uyển Hề mỉm cười, “Ngoan, gọi là em yêu.”

Vạn Dương, “…”

Thẩm Uyển Hề nhướng mày cười, sau đó nhắc nhở, “Chốc nữa tên họ Chu đến đây, đừng để mắt tới anh ta, anh ta là trai thẳng.”

Vạn Dương, “…”

Họ Chu không chỉ thẳng, còn là người của chị Uyển, có một vạn lá gan cậu cũng chẳng dám đâu.

Xuất phát của chuyện này rất đơn giản, anh từng tìm bạn gái đồng tính để chuẩn bị liên hôn ở nước ngoài, vậy cô sẽ tìm một chàng trai thích con trai để hành hạ anh.

Đây là ăn miếng trả miếng, anh xứng đáng.

Ăn được nửa buổi, cuối cùng Vạn Dương cũng bắt đầu vở diễn, giúp Thẩm Uyển Hề lột gà bọc lá, cười nói, “Em yêu, anh bóc một cái cho em được không?”

Thẩm Uyển Hề thấy Chu Yến Hoài bước vào, cô mỉm cười, ghé sát Vạn Dương như một cô gái nhỏ nói, “Vậy anh đút cho em đi.”

Vạn Dương quay lưng về cửa, mặc dù không thấy Chu Yến Hoài nhưng nghe Thẩm Uyển Hề nói chuyện nũng nịu như vậy, cậu ta cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh buốt.

Vạn Dương dừng sức chống đỡ áp lực, dựa sát vào Thẩm Uyển Hề, đút cô miếng thịt gà.

Thẩm Uyển Hề cắn đôi môi đỏ mọng, sau đó cười khẽ, “Ngon lắm, cảm ơn Dương Dương.”

Vạn Dương phối hợp, cười cầm khăn giấy lau khóe miệng giúp cô, “Em thích ăn, về sau anh sẽ thường xuyên dẫn em đi.”

Bầu không khí giữa hai người dễ chịu và hòa hợp, không chỉ vậy mà còn thân mật.

Thẩm Uyển Hề và Dương Dương như đã trò chuyện trên Internet từ lâu, rất thân thiết.



Chu Yến Hoài dừng sau Dương Dương, ánh mắt sắc bén nhìn lưng cậu như đã vẽ ra chữ “chết”.

Vạn Dương cảm thấy lưng mình đau đớn không thể giải thích được, bị luồng điện phía sau làm cho lông tơ dựng đứng, cổ và cả hai tay đều tê dại.

Trong lòng thầm nói, ngay cả khi chị Uyển cho cậu một trăm vạn, cậu cũng sẽ không làm điều này nữa.

Thẩm Uyển Hề thấy kích thích Chu Yến Hoài chưa đủ mạnh, lại dùng muỗng múc cơm chiên dứa trong đĩa mình, đưa tới miệng Vạn Dương, “Dương Dương, anh cũng nếm thử cơm chiên của em đi, rất ngon đó.”

Vạn Dương yếu ớt đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Uyển Hề, nói rằng điều này không cần thiết…

Thẩm Uyển Hề thúc giục, “Em đút anh ăn ngon hơn, há miệng ra nào.”

Vạn Dương đập nồi dìm thuyền, hít một hơi sâu rồi chậm rãi mở miệng, nhưng đúng lúc này —

Chu Yến Hoài nắm lấy cổ tay Thẩm Uyển Hề, cầm chiếc thìa sứ trên tay cô, mở miệng, đút thìa cơm vào miệng mình.

Thẩm Uyển Hề lạnh lùng ngẩng đầu, “Anh bị điên à?”

Chu Yến Hài chậm rãi nhai nuốt, lạnh nhạt đáp, “Ăn rất ngon.”

Vạn Dương, “…”

Thẩm Uyển Hề chửi rủa, “Cút.”

Chu Yến Hoài cụp mắt, dỗ dành, “Cùng ăn đi.”

Một tay Chu Yến Hoài kéo ghế, ngồi xuống bên Thẩm Uyển Hề.

Thẩm Uyển Hề không khách khí bấm chuông gọi phục vụ đến, bất mãn nói, “Nhà hàng các anh cho người lạ ngồi chung bàn à? Tôi không quen người đàn ông này. Không biết người đàn ông này có bị bệnh tâm thần gì không đấy!”

Chu Yến Hoài, người bị mắng có vấn đề tâm thần, “…”

Anh nhướng mày nói với phục vụ, “Chúng tôi quen nhau.”

Thẩm Uyển Hề sửa lại, “Chúng tôi không quen.”

Chu Yến Hoài lấy điện thoại ra cho phục vụ nhìn màn hình.

Trên màn hình là bức ảnh chụp chung của anh và Thẩm Uyển Hề khi còn ở Mỹ. Anh đặt tay lên vai Thẩm Uyển Hề, cô mỉm cười ngọt ngào trước ống kính. Họ không chỉ biết nhau mà còn có mối quan hệ vô cùng thân thiết.

Phục vụ thấy hai người thực sự quen nhau, cũng không biết nên giải quyết thế nào.

Thẩm Uyển Hề không làm khó phục vụ nữa, cô đã thanh toán trước, chỉ đứng dậy nói với Vạn Dương, “Đi thôi, sau 12 giờ có thể nhận phòng khách sạn rồi.”

Vạn Dương ngạc nhiên hỏi cô, “Em yêu, anh ta thì sao?”

Thẩm Uyển Hề rất hài lòng với cách gọi “em yêu” này, liếc lồng ngực của Chu Yến Hoài, cảm thấy hô hấp của Chu Yến Hoài đã nặng nề vì hai chữ này rồi.

Khóe mắt Thẩm Uyển Hề lộ ra vẻ ghét bỏ, liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói, “Đừng lo cho anh ta, em không quen.”

Chu Yến Hoài như không thở được, đưa tay ngăn cô lại như dỗ dành cũng như cầu xin rồi ra lệnh, “Uyển Uyển, đừng đùa nữa.”

Thẩm Uyển Hề lạnh nhạt chế nhạo, “Anh quản được sao?”

Thẩm Uyển Hề cầm áo khoác trên ghế Vạn Dương lên mặc cho cậu, sau đó tới trước mặt Chu Yến Hoài, nắm tay Vạn Dương rời đi.

 *

Trong phòng khách sạn, Vạn Dương nằm trên giường trò chuyện vui vẻ với các bạn nam, hòa mình vào WeChat.

Sau khi Thẩm Uyển Hề tắm xong thì mặc áo choàng tắm đi ra, toàn thân trắng nõn thơm tho, uể oải ngồi sô pha ăn hoa quả, “Dương Dương, tìm phim xem đi.”

Dương Dương không biết nên mở bộ nào, quay sang hỏi, “Chị Uyển muốn xem chương trình thực tế hay phim gì?”

Thẩm Uyển Hề nhướng mày nhấn mạnh chữ, “Phim người lớn.”

Sau đó Vạn Dương mới nhận ra, “… Phim dành cho chị xem, hay là phim dành cho em xem?”

Dù sao, sở thích của họ cũng khác nhau, vì vậy phải hỏi cho rõ ràng.

Thẩm Uyển Hề bước đến cửa nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, không ngạc nhiên khi thấy Chu Yến Hoài đang dựa vào bức tường đối diện.

Cảm giác thanh nhã cao quý trên người Chu Yến Hoài đời này có lẽ sẽ không biến mất, cho dù lúc này gặp phải tình huống “bắt gian”, anh đút hai tay vào túi, lưng thẳng, mắt nhìn xuống đất.

Thẩm Uyển Hề lại nói, “Tất nhiên là của đàn ông và phụ nữ. Tiếng càng to càng tốt.”

Vạn Dương, “…”

Chị Uyển muốn để người ngoài cửa nghe thấy, để người ta hiểu lầm đang làm gì à…?

Vạn Dương giả vờ là mục tiêu đã đến giới hạn, nhưng cậu không dám lộn xộn nữa, thuyết phục, “Chị Uyển… làm anh ấy là khó chịu thế là được rồi mà? Hay là… thôi, quên đi. Đừng đi quá xa… “



Thẩm Uyển Hề phun hạt nho, hừ nhẹ, “Có gì mà quá đáng, khác xa với những gì anh ta đã làm với tôi, tôi phải hành hạ anh ta cho đến khi anh ta khóc mới thôi.”

Vạn Dương bày tỏ sự sẵn lòng nghe kỹ chi tiết.

Thẩm Uyển Hề chống cằm, “Không có gì để nói.”

Vạn Dương làm nũng chống tay lên má, “Em yêu, nói cho anh biết đi?”

Lần thứ hai Thẩm Uyển Hề hài lòng với cụm từ “em yêu” Vạn Dương gọi, chậm rãi nói với cậu, “Khi chúng tôi ở nước ngoài, cả hai thuê chung một căn hộ, là bạn cùng phòng sống chung với nhau, từ từ chuyển thành tình yêu. Anh ta lịch lãm, chín chắn, dịu dàng, quyến rũ, chăm sóc và chiều chuộng tôi. Tóm lại, tôi rất thích anh ta. Khi tôi nghĩ rằng tôi đã yêu anh ta, anh ta đột nhiên nói với tôi rằng không có cảm giác gì với tôi, anh ta đã có vợ chưa cưới rồi. “

Vạn Dương, “…”

Thẩm Uyển Hề tức giận, nghiến răng hỏi, “Anh ta có vị hôn thê mà còn đến trêu chọc tôi, bây giờ lại nói cho tôi biết mình không có vị hôn thê, theo đuổi cầu xin sự tha thứ. Tra nam, đúng không?”

Vạn Dương, “…” cậu không dám nói “Đúng vậy”.

Sau khi Thẩm Uyển Hề nhớ về quá khứ, cô lại kích động.

Cô nằm xuống sô pha, đối mặt với lưng ghế, suy nghĩ xem nên tiếp tục chọc giận Chu Yến Hoài một lúc nữa không.

Sau khi suy nghĩ xong, cô ngồi dậy, tìm bảng phấn mắt trong túi và cẩn thận vẽ một dấu hickey giống thật trên cổ.

Sau khi hoàn thành tác phẩm, Thẩm Uyển Hề thoải mái nằm lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, là Chu Yến Hoài.

Cô nhấn nút trả lời và không nói gì.

Trong hai giây, Chu Yến Hoài không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.

Thẩm Uyển Hề sốt ruột, “Không nói thì cúp máy.”

Chu Yến Hoài im lặng, dường như đang cân nhắc xem nên nói thế nào, cuối cùng giải thích, “Uyển Uyển, hôm đó anh vì điện thoại của công ty, rời đi vì một sự cố nghiêm trọng trong tòa nhà, anh phải xử lý.”

Mặt Thẩm Uyển Hề không chút biểu cảm cúp điện thoại.

Lúc đó anh không giải thích, chuyện qua rồi giải thích cái gì!

Thẩm Uyển Hề chuyển sang chế độ máy bay, từ chối trả lời tất cả các cuộc gọi và ngủ.

Hai tiếng sau, cô ngủ đủ rồi ung dung tỉnh dậy.

Vạn Dương vẫn đang tám chuyện trên WeChat, Thẩm Uyển Hề thấp giọng nhờ cậu giúp trả tiền áo choàng tắm của khách sạn, còn cô đi trước.

Thẩm Uyển Hề mang theo quần áo, mặc áo choàng tắm đẩy cửa ra.

Chu Yến Hoài vẫn đợi ở cửa, lúc cô đi ra còn ngửi thấy mùi sữa tắm của khách sạn trong không khí.

Quét mắt từ trên xuống dưới, thấy cô mặc áo choàng tắm, sau đó tầm mắt đặt ở dấu hickey trên cổ.

Bầu không khí trong hành lang lập tức trở nên lạnh lẽo và khó chịu, điều này đến từ Chu Yến Hoài.

Anh đã đứng đây hai tiếng đồng hồ, biết trước kết quả rồi, lúc này vẫn không kiềm chế được cảm xúc.

Thẩm Uyển Hề đóng cửa lại, cô khoác áo choàng tắm, lười biếng dựa vào cửa, chân trái dẫm lên chân phải, giọng điệu lười biếng khàn khàn, dáng vẻ thỏa mãn nhướng mày nói, “Eo tôi đau, anh đưa tôi về được không?”

Hai chữ “eo đau” không có ý nghĩa sâu xa, lúc này chỉ xảy ra tình huống gì đó, xong việc mới đau eo.

Bầu không khí quanh Chu Yến Hoài bị đè nén đến mức đóng băng, anh ẩn nhẫn một lúc, trong lòng dâng trào, sắc mặt bình tĩnh.

Anh nhẹ nhàng dời lưng ra khỏi bức tường, đi về phía cô, cầm túi xách trên tay cô, “Anh đeo giúp em.”

Thẩm Uyển Hề không cho anh chạm vào, mỉm cười mê hoặc, “Nếu là tài xế thì anh chỉ có thể làm công việc lái xe.”

Chu Yến Hoài, người được coi như tài xế, trong hai giây đứng yên tại chỗ hít một hơi thật sâu.

Thẩm Uyển Hề rời khỏi anh một bước, ưu nhã bước đi.

Mặc áo choàng tắm đeo dép lê đi trước, sau hai bước, Thẩm Uyển Hề đột nhiên nhớ tới gì đó, quay lại nói với Chu Yến Hoài, “Đúng rồi, cảm ơn chú tài xế đã đợi lâu. Lát tôi sẽ cho anh thêm một trăm đồng tiền boa.”

Tác giả có điều muốn nói:

Ghen không, đau lòng không, giận không??? Cho anh tức chết luôn!

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Lại Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook