Quyển 2 - Chương 78: NGOẠI TRUYỆN 4: ANH TRAI VÀ CHỊ GÁI (4)
Khảo Đường
23/03/2024
Trans: ĐKN
Beta: Khang Vy
Buổi trưa, Chu Yến Hoài vào văn phòng của Chu Yến Hỗn với một đĩa bánh bao nhân thịt cua.
Chu Yến Hỗn đang gọi điện thoại cho Thẩm Nguyện Hề, giọng Chu thiếu gia có chút kỳ lạ, “Vợ à, phòng làm việc của các em thiết kế cho con mình một căn phòng dành cho con nít trước đi? Sinh một đứa con gái, cần một căn phòng màu hồng đó, hồng phấn đi.”
Chu Yến Hoài lấy một cái bánh bao đưa tới miệng thiếu gia, thiếu gia há miệng ăn, vừa ăn vừa nói: “Giường thì tốt nhất là giường tầng, thỉnh thoảng anh sẽ ngủ với con trong phòng trẻ.”
Sau khi ăn xong bánh bao, thiếu gia lại há miệng với anh trai, nhướng mày như muốn khen bánh bao ngon, giục anh đút mình tiếp.
Lúc Chu Yến Hỗn nói chuyện điện thoại, rõ ràng tay phải nhàn rỗi, có thể tự mình dùng đũa ăn bánh bao nhưng lại không muốn tự ăn, sau khi kết hôn, thiếu gia làm nũng cũng không đỏ mặt sao.
Chu Yến Hoài liếc cánh tay phải nhàn rỗi của thiếu gia, đá cậu một cái, nhưng vẫn lấy cái bánh thứ hai đưa vào miệng Chu Yến Hỗn .
Cứ vậy một người đút một người ăn, Chu Yến Hỗn cũng đã nói chuyện điện thoại xong, lười biếng ngáp, “Ăn xong rồi.”
Chu Yến Hoài cũng no rồi, ngồi trên bàn Chu Yến Hỗn, nhẹ giọng buông một câu, “Giúp anh theo đuổi chị dâu.”
Chu Yến Hỗn đang ngáp :”???”
Chu Yến Hỗn nghẹn họng, Chu Yến Hoài nhớ lúc Chu Yến Hỗn còn nhỏ há miệng khóc anh sẽ đưa ngón tay tới bên miệng Chu Yến Hỗn nói, “Tiểu Hỗn, bên trong có con sâu đó, mau ngậm miệng lại đi.”
Chu Yến Hoài nói như lúc nhỏ, “Có sâu, ngậm miệng.”
Chu Yến Hỗn ngậm miệng lại rồi chậm rãi há miệng ra, “Hả, dựa vào sức của anh, không theo đuổi được chứ gì? Muốn em giúp anh theo đuổi sao?”
Chu Yến Hoài nói: “Ừm, không ra đâu vào đâu, không còn kế sách gì nữa, vả lại cô ấy hết đi xem mắt lại còn kết bạn.”
Nếu không tìm người giúp đỡ thì Thẩm Uyển Hề đã tự gả đi rồi, còn rất nhẹ nhàng mà gả đi nữa.
Chu Yến Hỗn “chậc chậc” hả hê, “Thật đáng thương.”
Chu Yến Hoài : “…”
Dù sao Chu Yến Hỗn cũng đã ăn một đĩa bánh bao của anh trai, cái gọi là ăn thịt người lùn, không cam lòng đề nghị: “Như này đi, anh, anh nói công ty phá sản, cầu xin chị ấy cưới anh, giúp anh. “
Chu Yến Hoài còn nhớ lúc anh nhắc tới việc liên hôn với Thẩm Uyển Hề đã bị cô mắng ác như thế nào.
Chu Yến Hỗn nói:” Em cảm thấy chị Uyển không thích anh, nếu không cũng đã giận lâu như vậy, thử một chút cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Chu Yến Hoài rơi vào ngõ cụt, chỉ đành đưa ra hạ sách, “Nếu cô ấy hỏi có phải công ty đang gặp khó khăn hay không, em cứ nói không biết và không rõ là được.”
Sau khi Chu Yến Hỗn nói ra ý định xấu xa của mình lại bắt đầu bày vẻ ngây thơ vô tội, “Thiếu gia đây chưa từng nói dối bao giờ.”
Chu Yến Hoài nghiêng người, dùng lòng bàn tay vỗ vai Chu Yến Hỗn, rồi lại nhéo mạnh vào tai Chu Yến Hỗn, “Kẻ chủ mưu là người có tội lớn nhất, huống hồ là đã ăn xôi chùa thì phải ngậm miệng… Tiểu Hỗn ngoan nhé.”
Chu Yến Hỗn, “…”
Chỉ vừa mới ăn của anh ấy một đĩa bánh bao, sao lại phải “ngậm miệng”rồi.
*
“Anh nói là công ty anh phá sản rồi nên đến nhờ tôi giúp sao?”
Thẩm Uyển Hề dùng gương mặt nữ vương nhìn Chu Yến Hoài, người đang đứng trước cửa nhà cô.
Trước cửa biệt thự Thẩm gia có 5 bậc thềm, Chu Yến Hoài đứng ở bậc thấp nhất.
Hai con người, Thẩm Uyển Hề trên cao nhìn xuống, Chu Yến Hoài thấp hơn cô tận mấy cái đầu.
Chu Yến Hoài ngẩng đầu nhìn cô, cất lên chất giọng đáng thương, “Em có thể hỏi Chu Yến Hỗn để xác minh.”
Thẩm Uyển Hề ôm vai mình, bỏ chân ra khỏi dép, đặt lên thảm chán nản. Có ma mới tin anh, lý do ngu ngốc vậy mà anh cũng nghĩ ra cho được.
Thẩm Uyển Hề cố ý phối hợp, đứng trước mặt Chu Yến Hoài gọi cho Chu Yến Hỗn, “Nghe nói Chu thị các người phá sản rồi à?”
Chu Yến Hỗn không cúi đầu trước sức mạnh của đĩa bánh bao, trực tiếp bán đứng anh trai, “Không đâu ạ.”
Thẩm Uyển Hề cúp điện thoại, giả vờ không biết gì về kế hoạch của Chu Yến Hoài, hả hê nói, “Vậy anh cũng thê thảm quá rồi. Chúc mừng, chúc mừng nhé.”
Nói xong, Thẩm Uyển Hề còn vỗ tay tán thưởng.
Cô cố ý không hỏi tiếp, muốn xem xem Chu Yến Hoài còn bịa ra cái gì nữa.
Chu Yến Hoài cũng không làm phụ sự mong đợi, tiếp tục nói, “Cho nên anh xin em đấy.”
“Muốn tôi giúp anh thế nào?” Thẩm Uyển Hề hỏi.
Chu Yến Hoài nói, “Đính hôn với anh đi, không cần phải kết hôn đâu, anh sẽ chuyển toàn bộ cổ phần dưới tay anh cho em.”
Lúc này Thẩm Uyển Hề đang rất muốn dùng bã kẹo cao su trong miệng mình bôi lên mặt Chu Yến Hoài.
Thẩm Uyển Hề cô còn thiếu tiền sao, ba mẹ cô đều là người giàu có khét tiếng lại thiếu chút cổ phần đó của anh à?
Nhưng mà, nếu Chu Yến Hoài đã tự dâng đầu lên thì Thẩm Uyển Hề không có lý do gì từ chối, cô dùng giọng điệu độc đoán của nữ vương nói, “Xem tâm trạng của bổn tiểu thư đây đã.”
Chu Yến Hoài cúi đầu thành khẩn, “Anh sẽ thể hiện thành ý của mình.”
*
Vượt qua giai đoạn trở thành người yêu của nhau, Chu Yến Hoài bắt đầu lấy việc đính hôn làm mục tiêu theo đuổi Thẩm Uyển Hề.
Ở tuổi 30, Thẩm Uyển Hề không tự mình cầm bút viết kịch bản như trước nữa, cô lập phòng biên kịch của riêng mình, không cần phải vào sâu trong rừng để “bế quan luyện công” nữa.
Gần đến giờ tan làm, Thẩm Uyển Hề đến cửa sổ của văn phòng nhìn xuống, lại thấy xe của Chu Yến Hoài.
Chu Yến Hoài là người chủ động, cũng biết chủ động tán tỉnh người ta, trước đây anh cũng theo đuổi, tán tỉnh cô không ít lần, nhưng giờ thấy Chu Yến Hoài đến đón cô tan làm, cô lại tức đến mức muốn bóp chết anh.
Cô gọi điện cho Vạn Dương, “Dương Dương à, mau đến đón tôi đi, tôi sẽ đổ đầy xăng xe của cậu rồi mời cậu ăn tối nữa.”
30 phút sau khi tan làm, Thẩm Uyển Hề bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, tay cầm ô nhỏ che nắng, tay còn lại cố ý cầm điện thoại nói chuyện với Dương Dương.
Ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp trên môi như một người pha chế cà phê đang vẽ lên ly gương mặt của một người phụ nữ xinh đẹp vậy.
Chu Yến Hoài bước xuống xe, tiến về phía cô, vốn là đến đón cô tan làm, vẻ mềm mại trên mặt anh thậm chí còn được làm dịu đi bởi ánh hoàng hôn rực rỡ trước khi trời tối.
Tuy nhiên, khi anh đến gần lại nghe Thẩm Uyển Hề nói nhỏ vào điện thoại, “Cục cưng Dương Dương à, nếu hôm nào tan làm anh cũng đón em như vậy, em sẽ bị anh chiều hư đó.”
Thần kinh của Chu Yến Hoài trong tức khắc đứng lại, như là đang đứng giữa ngã tư đầy người qua lại, trong chốc lát xe từ bốn phương tám hướng đều tăng tốc lao về phía anh. Thần kinh và tai như đóng băng.
Chu Yến Hoài dừng lại trước mặt Thẩm Uyển Hề, dưới sự đả kích của tiếng “cục cưng”, chầm chậm thốt ra lời nhẹ nhàng, “Uyển Uyển, anh đến…”
Không đợi anh nói hết câu, Thẩm Uyển Hề đã lướt ngang vai của anh, đưa tay vẫy gọi, “Cục cưng Dương Dương à, em đến đây.”
Tiếng gọi này của cô thật sự đã được lấp đầy bởi sự nhiệt tình và vui vẻ.
Sự dịu dàng trên mặt Chu Yến Hoài lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tối sầm như mực với hàng chân mày cau có.
Anh vô thức đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, nhưng ai ngờ Thẩm Uyển Hề, người đang bước đi trên đôi giày cao gót, bắt đầu chạy, chiếc váy dài thướt tha theo vòng cung duyên dáng tựa như trong tranh, âm thanh từ gót chân cô vang lên như tiếng đàn piano vậy.
Thẩm Uyển Hề chạy tới ôm Vạn Dương và cố ý hôn cậu ta, Vạn Dương sợ đến mức suýt nôn ra mật, nhanh chóng dùng ô che mắt Chu Yến Hoài.
Sau vài giây, Vạn Dương đã có thể cảm thấy sinh vật như sư tử đang tiến đến gần cậu ta. Mật lại bắt đầu chảy ngược, cuối cùng Thẩm Uyển Hề đã lùi lại và Vạn Dương giơ chiếc ô lên.
Chu Yến Hoài tới chỗ hai người họ, anh nhìn hai người từ trên xuống như máy quét, cuối cùng dừng lại ở bàn tay của Thẩm Uyển Hề đang đặt trên eo Vạn Dương.
Lưng của Vạn Dương đã đẫm mồ hôi.
Thẩm Uyển Hề bình tĩnh như vừa sực nhớ đến Chu Yến Hoài, mắt nhìn về phía Chu Yến Hoài vẫy tay, giọng điệu còn yếu hơn mấy lần so với tiếng kêu “Dương Dương à, em đến rồi” lúc nãy, còn thiếu kiên nhẫn: “Ôi, Chu tổng đến từ khi nào vậy? Một người to lớn sừng sững như vậy đứng đây, mà giờ tôi mới thấy, mắt tôi không tốt lắm nhỉ.”
Chu Yến Hoài nhìn Vạn Dương và Thẩm Uyển Hề. Mạch máu của anh như nghẽn lại, trái tim đau đớn như sắp nổ tung. Nhưng anh không thể trách ai, cũng không thể tức giận, chỉ có thể thở dài chấp nhận số phận, “Là tại anh, bởi vì trông anh như không tồn tại vậy.”
Thậm chí Thẩm Uyển Hề còn không thèm trách anh, cô định theo Vạn Dương đi ăn cơm, đột nhiên Chu Yến Hoài giật chiếc ô đang nằm trên tay Vạn Dương, cầm ô che lên đầu Thẩm Uyển Hề, “Công việc che ô này, thích hợp với những người cao hơn. “
Đương nhiên, Vạn Dương bị loại.
Bởi Vạn Dương thật sự thấp hơn Chu Yến Hoài nửa cái đầu, và Chu Yến Hoài thực sự là người cao nhất.
Thẩm Uyển Hề ngẩng đầu nhìn dáng vóc cao lớn của Chu Yến Hoài, trong lòng nghẹn lại một chút, thân hình cao to thì đã sao chứ, anh cao 2 m thì tôi sẽ tha thứ cho anh chắc?
Sau đó cô bước ra ngoài dưới chiếc ô đang cầm của Vạn Dương, để Chu Yến Hoài một mình một ô trong đơn độc.
Chu Yến Hoài, “…”
“Anh cao như vậy thì tự cầm ô đi.” Thẩm Uyển Hề lạnh lùng nói.
Cô vòng qua cánh tay của Vạn Dương, tựa đầu vào vai Vạn Dương, ngọt ngào nói: “Cục cưng Dương Dương à, lần sau đến đón em hãy mang cho em vài nhánh hoa hồng nhé? Em rất thích đó.”
Chu Yến Hoài đứng sau nhìn hai người ngọt ngào với chiếc ô hoa nhỏ, mặt trời lớn như thể trên đầu anh có một chậu cây xanh. Những chiếc lá màu xanh lục tươi tốt phát sáng.
Chu Yến Hoài đến đây với đầy thành ý, tất nhiên sẽ muốn mời thêm lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư Uyển Hề à, ngày mai em có rảnh đi ăn tối cùng anh không?”
Thẩm Uyển Hề không thèm quay đầu, buông một câu kiêu ngạo: “Xem tâm trạng thế nào đã.”
Ngày thứ hai, Chu Yến Hoài mang hoa hồng đến đón Thẩm tiểu thư tan làm, nhưng Uyển Hề lại một lần nữa đi thẳng đến chỗ Vạn Dương, người đến đón cô.
Vạn Dương cũng mang theo hoa hồng, nhưng lại là giống hoa vĩnh cửu.
Thẩm Uyển Hề lao về phía Vạn Dương, hét lên, “Wow, sao cục cưng Dương Dương lại biết em thích hoa vĩnh cửu vậy?”
Vạn Dương thầm nghĩ, đây vốn là do cô ấy yêu cầu cậu mang đến mà!
Nhưng ngoài mặt, Vạn Dương vẫn phải phối hợp nói, “Vì anh muốn em hạnh phúc, hoa vĩnh cửu sẽ luôn tươi sáng như tình yêu anh dành cho em sẽ luôn nguyên vẹn.”
Thẩm Uyển Hề cảm động đến mức phát ra âm thanh nũng nịu như mèo con vậy, “Cục cưng Dương Dương à, anh tuyệt vời quá đi.”
Chu Yến Hoài cầm một đoá hoa hồng tươi, không vội không chậm nói, “Hoa vĩnh cửu là hoa được làm bằng kỹ thuật, tức là hoa giả. Sao có thể dùng đồ giả để nói đến sự vĩnh hằng?”
Vạn Dương nghĩ thầm trong lòng, “Ngài Chu à, sự ghen tuông này của anh có thể mở một nhà máy sản xuất giấm chua rồi đấy!”
Thẩm Uyển Hề liếc Chu Yến Hoài nói, “Chẳng lẽ là hoa thật sao? Tôi ghét nhất là hoa tươi đó, cũng chỉ được có 2 ngày, làm người ta cảm thấy tình cảm cũng chỉ được 2 ngày thôi. Hoa tươi thật, nhưng thời gian tồn tại của nó rất nhanh, chết rất nhanh.”
Chu Yến Hoài tự động đổi thành mình, “Anh còn có thể sống thêm 50 năm, không chết sớm vậy đâu .”
Năm nay anh 30 tuổi, chắc không khó sống đến 80.
Tôi thấy anh sống 15 năm cũng không cưa được tôi, Thẩm Uyển Hề trợn mắt, “Còn tưởng mình là 1 đoá hoa thật sao? Có cần mặt mũi không thế?”
Không chỉ trợn mắt khinh bỉ, còn lườm anh một cái.
Chu Yến Hoài cũng nhận ra Thẩm Uyển Hề tức giận, anh ngừng đối đầu với Thẩm Uyển Hề, ánh mắt đen láy, “Ừm, không biết xấu hổ. Ở trước mặt của cô Thẩm, mặt mũi anh không đáng tiền .”
Vạn Dương, “…” Anh à, đừng hèn mọn vậy được không.
Thẩm Uyển Hề tức giận cười một tiếng rồi ôm eo Vạn Dương rời đi .
Chu Yến Hoài : “…”
Ngày thứ ba, Chu Yến Hoài cũng mang hoa hồng vĩnh cửu tới, Thẩm Uyển Hề thờ ơ nói: “Chân thành là ăn cắp ý tưởng à? Người ta tặng hoa hồng vĩnh cửu, ai đó cũng tặng hoa hồng vĩnh cửu, một chút tâm ý cũng không có mà còn bảo là chân thành.”
Chu Yến Hoài chậm rãi hỏi, “Vậy ngày mai anh tự tay làm hoa hồng bất tử nhé?”
Thẩm Uyển Hề lại lộ vẻ mặt kiêu ngạo: “Đợi anh làm được, có khi tôi đã gả cho Vạn Dương rồi.”
Chu Yến Hoài tiếp tục không thở nổi.
Trong nửa tháng, không cần biết Chu Yến Hoài mang gì đến đón Thẩm Uyển Hề, Thẩm Uyển Hề đều oán hận nói lại anh.
Mỗi lần ở trước mặt Chu Yến Hoài, cô đều vui vẻ nhiệt tình nắm tay Vạn Dương, từng tiếng cười của cô như dao cứa vào tim Chu Yến Hoài.
Sau nửa tháng, trái tim của Chu Yến Hoài đã trở thành một con nhím chứa đầy vết dao.
Không chỉ trong lòng đầy dao mà cây cỏ, lá xanh trên đỉnh đầu lại càng tươi sáng.
Chu Yến Hỗn gọi điện hỏi thăm anh trai, “Anh ơi, sao rồi?”
Giọng của Chu Yến Hoài trầm thấp như âm 38 độ, “Anh trai cậu chết rồi.”
Tác giả có điều muốn nói:
Anh trai đừng sợ, chết rồi vẫn bị chị Uyển Hề của chúng ta làm cho tức đến sống lại! Chụt chụt
------oOo------
Beta: Khang Vy
Buổi trưa, Chu Yến Hoài vào văn phòng của Chu Yến Hỗn với một đĩa bánh bao nhân thịt cua.
Chu Yến Hỗn đang gọi điện thoại cho Thẩm Nguyện Hề, giọng Chu thiếu gia có chút kỳ lạ, “Vợ à, phòng làm việc của các em thiết kế cho con mình một căn phòng dành cho con nít trước đi? Sinh một đứa con gái, cần một căn phòng màu hồng đó, hồng phấn đi.”
Chu Yến Hoài lấy một cái bánh bao đưa tới miệng thiếu gia, thiếu gia há miệng ăn, vừa ăn vừa nói: “Giường thì tốt nhất là giường tầng, thỉnh thoảng anh sẽ ngủ với con trong phòng trẻ.”
Sau khi ăn xong bánh bao, thiếu gia lại há miệng với anh trai, nhướng mày như muốn khen bánh bao ngon, giục anh đút mình tiếp.
Lúc Chu Yến Hỗn nói chuyện điện thoại, rõ ràng tay phải nhàn rỗi, có thể tự mình dùng đũa ăn bánh bao nhưng lại không muốn tự ăn, sau khi kết hôn, thiếu gia làm nũng cũng không đỏ mặt sao.
Chu Yến Hoài liếc cánh tay phải nhàn rỗi của thiếu gia, đá cậu một cái, nhưng vẫn lấy cái bánh thứ hai đưa vào miệng Chu Yến Hỗn .
Cứ vậy một người đút một người ăn, Chu Yến Hỗn cũng đã nói chuyện điện thoại xong, lười biếng ngáp, “Ăn xong rồi.”
Chu Yến Hoài cũng no rồi, ngồi trên bàn Chu Yến Hỗn, nhẹ giọng buông một câu, “Giúp anh theo đuổi chị dâu.”
Chu Yến Hỗn đang ngáp :”???”
Chu Yến Hỗn nghẹn họng, Chu Yến Hoài nhớ lúc Chu Yến Hỗn còn nhỏ há miệng khóc anh sẽ đưa ngón tay tới bên miệng Chu Yến Hỗn nói, “Tiểu Hỗn, bên trong có con sâu đó, mau ngậm miệng lại đi.”
Chu Yến Hoài nói như lúc nhỏ, “Có sâu, ngậm miệng.”
Chu Yến Hỗn ngậm miệng lại rồi chậm rãi há miệng ra, “Hả, dựa vào sức của anh, không theo đuổi được chứ gì? Muốn em giúp anh theo đuổi sao?”
Chu Yến Hoài nói: “Ừm, không ra đâu vào đâu, không còn kế sách gì nữa, vả lại cô ấy hết đi xem mắt lại còn kết bạn.”
Nếu không tìm người giúp đỡ thì Thẩm Uyển Hề đã tự gả đi rồi, còn rất nhẹ nhàng mà gả đi nữa.
Chu Yến Hỗn “chậc chậc” hả hê, “Thật đáng thương.”
Chu Yến Hoài : “…”
Dù sao Chu Yến Hỗn cũng đã ăn một đĩa bánh bao của anh trai, cái gọi là ăn thịt người lùn, không cam lòng đề nghị: “Như này đi, anh, anh nói công ty phá sản, cầu xin chị ấy cưới anh, giúp anh. “
Chu Yến Hoài còn nhớ lúc anh nhắc tới việc liên hôn với Thẩm Uyển Hề đã bị cô mắng ác như thế nào.
Chu Yến Hỗn nói:” Em cảm thấy chị Uyển không thích anh, nếu không cũng đã giận lâu như vậy, thử một chút cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Chu Yến Hoài rơi vào ngõ cụt, chỉ đành đưa ra hạ sách, “Nếu cô ấy hỏi có phải công ty đang gặp khó khăn hay không, em cứ nói không biết và không rõ là được.”
Sau khi Chu Yến Hỗn nói ra ý định xấu xa của mình lại bắt đầu bày vẻ ngây thơ vô tội, “Thiếu gia đây chưa từng nói dối bao giờ.”
Chu Yến Hoài nghiêng người, dùng lòng bàn tay vỗ vai Chu Yến Hỗn, rồi lại nhéo mạnh vào tai Chu Yến Hỗn, “Kẻ chủ mưu là người có tội lớn nhất, huống hồ là đã ăn xôi chùa thì phải ngậm miệng… Tiểu Hỗn ngoan nhé.”
Chu Yến Hỗn, “…”
Chỉ vừa mới ăn của anh ấy một đĩa bánh bao, sao lại phải “ngậm miệng”rồi.
*
“Anh nói là công ty anh phá sản rồi nên đến nhờ tôi giúp sao?”
Thẩm Uyển Hề dùng gương mặt nữ vương nhìn Chu Yến Hoài, người đang đứng trước cửa nhà cô.
Trước cửa biệt thự Thẩm gia có 5 bậc thềm, Chu Yến Hoài đứng ở bậc thấp nhất.
Hai con người, Thẩm Uyển Hề trên cao nhìn xuống, Chu Yến Hoài thấp hơn cô tận mấy cái đầu.
Chu Yến Hoài ngẩng đầu nhìn cô, cất lên chất giọng đáng thương, “Em có thể hỏi Chu Yến Hỗn để xác minh.”
Thẩm Uyển Hề ôm vai mình, bỏ chân ra khỏi dép, đặt lên thảm chán nản. Có ma mới tin anh, lý do ngu ngốc vậy mà anh cũng nghĩ ra cho được.
Thẩm Uyển Hề cố ý phối hợp, đứng trước mặt Chu Yến Hoài gọi cho Chu Yến Hỗn, “Nghe nói Chu thị các người phá sản rồi à?”
Chu Yến Hỗn không cúi đầu trước sức mạnh của đĩa bánh bao, trực tiếp bán đứng anh trai, “Không đâu ạ.”
Thẩm Uyển Hề cúp điện thoại, giả vờ không biết gì về kế hoạch của Chu Yến Hoài, hả hê nói, “Vậy anh cũng thê thảm quá rồi. Chúc mừng, chúc mừng nhé.”
Nói xong, Thẩm Uyển Hề còn vỗ tay tán thưởng.
Cô cố ý không hỏi tiếp, muốn xem xem Chu Yến Hoài còn bịa ra cái gì nữa.
Chu Yến Hoài cũng không làm phụ sự mong đợi, tiếp tục nói, “Cho nên anh xin em đấy.”
“Muốn tôi giúp anh thế nào?” Thẩm Uyển Hề hỏi.
Chu Yến Hoài nói, “Đính hôn với anh đi, không cần phải kết hôn đâu, anh sẽ chuyển toàn bộ cổ phần dưới tay anh cho em.”
Lúc này Thẩm Uyển Hề đang rất muốn dùng bã kẹo cao su trong miệng mình bôi lên mặt Chu Yến Hoài.
Thẩm Uyển Hề cô còn thiếu tiền sao, ba mẹ cô đều là người giàu có khét tiếng lại thiếu chút cổ phần đó của anh à?
Nhưng mà, nếu Chu Yến Hoài đã tự dâng đầu lên thì Thẩm Uyển Hề không có lý do gì từ chối, cô dùng giọng điệu độc đoán của nữ vương nói, “Xem tâm trạng của bổn tiểu thư đây đã.”
Chu Yến Hoài cúi đầu thành khẩn, “Anh sẽ thể hiện thành ý của mình.”
*
Vượt qua giai đoạn trở thành người yêu của nhau, Chu Yến Hoài bắt đầu lấy việc đính hôn làm mục tiêu theo đuổi Thẩm Uyển Hề.
Ở tuổi 30, Thẩm Uyển Hề không tự mình cầm bút viết kịch bản như trước nữa, cô lập phòng biên kịch của riêng mình, không cần phải vào sâu trong rừng để “bế quan luyện công” nữa.
Gần đến giờ tan làm, Thẩm Uyển Hề đến cửa sổ của văn phòng nhìn xuống, lại thấy xe của Chu Yến Hoài.
Chu Yến Hoài là người chủ động, cũng biết chủ động tán tỉnh người ta, trước đây anh cũng theo đuổi, tán tỉnh cô không ít lần, nhưng giờ thấy Chu Yến Hoài đến đón cô tan làm, cô lại tức đến mức muốn bóp chết anh.
Cô gọi điện cho Vạn Dương, “Dương Dương à, mau đến đón tôi đi, tôi sẽ đổ đầy xăng xe của cậu rồi mời cậu ăn tối nữa.”
30 phút sau khi tan làm, Thẩm Uyển Hề bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, tay cầm ô nhỏ che nắng, tay còn lại cố ý cầm điện thoại nói chuyện với Dương Dương.
Ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp trên môi như một người pha chế cà phê đang vẽ lên ly gương mặt của một người phụ nữ xinh đẹp vậy.
Chu Yến Hoài bước xuống xe, tiến về phía cô, vốn là đến đón cô tan làm, vẻ mềm mại trên mặt anh thậm chí còn được làm dịu đi bởi ánh hoàng hôn rực rỡ trước khi trời tối.
Tuy nhiên, khi anh đến gần lại nghe Thẩm Uyển Hề nói nhỏ vào điện thoại, “Cục cưng Dương Dương à, nếu hôm nào tan làm anh cũng đón em như vậy, em sẽ bị anh chiều hư đó.”
Thần kinh của Chu Yến Hoài trong tức khắc đứng lại, như là đang đứng giữa ngã tư đầy người qua lại, trong chốc lát xe từ bốn phương tám hướng đều tăng tốc lao về phía anh. Thần kinh và tai như đóng băng.
Chu Yến Hoài dừng lại trước mặt Thẩm Uyển Hề, dưới sự đả kích của tiếng “cục cưng”, chầm chậm thốt ra lời nhẹ nhàng, “Uyển Uyển, anh đến…”
Không đợi anh nói hết câu, Thẩm Uyển Hề đã lướt ngang vai của anh, đưa tay vẫy gọi, “Cục cưng Dương Dương à, em đến đây.”
Tiếng gọi này của cô thật sự đã được lấp đầy bởi sự nhiệt tình và vui vẻ.
Sự dịu dàng trên mặt Chu Yến Hoài lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tối sầm như mực với hàng chân mày cau có.
Anh vô thức đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, nhưng ai ngờ Thẩm Uyển Hề, người đang bước đi trên đôi giày cao gót, bắt đầu chạy, chiếc váy dài thướt tha theo vòng cung duyên dáng tựa như trong tranh, âm thanh từ gót chân cô vang lên như tiếng đàn piano vậy.
Thẩm Uyển Hề chạy tới ôm Vạn Dương và cố ý hôn cậu ta, Vạn Dương sợ đến mức suýt nôn ra mật, nhanh chóng dùng ô che mắt Chu Yến Hoài.
Sau vài giây, Vạn Dương đã có thể cảm thấy sinh vật như sư tử đang tiến đến gần cậu ta. Mật lại bắt đầu chảy ngược, cuối cùng Thẩm Uyển Hề đã lùi lại và Vạn Dương giơ chiếc ô lên.
Chu Yến Hoài tới chỗ hai người họ, anh nhìn hai người từ trên xuống như máy quét, cuối cùng dừng lại ở bàn tay của Thẩm Uyển Hề đang đặt trên eo Vạn Dương.
Lưng của Vạn Dương đã đẫm mồ hôi.
Thẩm Uyển Hề bình tĩnh như vừa sực nhớ đến Chu Yến Hoài, mắt nhìn về phía Chu Yến Hoài vẫy tay, giọng điệu còn yếu hơn mấy lần so với tiếng kêu “Dương Dương à, em đến rồi” lúc nãy, còn thiếu kiên nhẫn: “Ôi, Chu tổng đến từ khi nào vậy? Một người to lớn sừng sững như vậy đứng đây, mà giờ tôi mới thấy, mắt tôi không tốt lắm nhỉ.”
Chu Yến Hoài nhìn Vạn Dương và Thẩm Uyển Hề. Mạch máu của anh như nghẽn lại, trái tim đau đớn như sắp nổ tung. Nhưng anh không thể trách ai, cũng không thể tức giận, chỉ có thể thở dài chấp nhận số phận, “Là tại anh, bởi vì trông anh như không tồn tại vậy.”
Thậm chí Thẩm Uyển Hề còn không thèm trách anh, cô định theo Vạn Dương đi ăn cơm, đột nhiên Chu Yến Hoài giật chiếc ô đang nằm trên tay Vạn Dương, cầm ô che lên đầu Thẩm Uyển Hề, “Công việc che ô này, thích hợp với những người cao hơn. “
Đương nhiên, Vạn Dương bị loại.
Bởi Vạn Dương thật sự thấp hơn Chu Yến Hoài nửa cái đầu, và Chu Yến Hoài thực sự là người cao nhất.
Thẩm Uyển Hề ngẩng đầu nhìn dáng vóc cao lớn của Chu Yến Hoài, trong lòng nghẹn lại một chút, thân hình cao to thì đã sao chứ, anh cao 2 m thì tôi sẽ tha thứ cho anh chắc?
Sau đó cô bước ra ngoài dưới chiếc ô đang cầm của Vạn Dương, để Chu Yến Hoài một mình một ô trong đơn độc.
Chu Yến Hoài, “…”
“Anh cao như vậy thì tự cầm ô đi.” Thẩm Uyển Hề lạnh lùng nói.
Cô vòng qua cánh tay của Vạn Dương, tựa đầu vào vai Vạn Dương, ngọt ngào nói: “Cục cưng Dương Dương à, lần sau đến đón em hãy mang cho em vài nhánh hoa hồng nhé? Em rất thích đó.”
Chu Yến Hoài đứng sau nhìn hai người ngọt ngào với chiếc ô hoa nhỏ, mặt trời lớn như thể trên đầu anh có một chậu cây xanh. Những chiếc lá màu xanh lục tươi tốt phát sáng.
Chu Yến Hoài đến đây với đầy thành ý, tất nhiên sẽ muốn mời thêm lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư Uyển Hề à, ngày mai em có rảnh đi ăn tối cùng anh không?”
Thẩm Uyển Hề không thèm quay đầu, buông một câu kiêu ngạo: “Xem tâm trạng thế nào đã.”
Ngày thứ hai, Chu Yến Hoài mang hoa hồng đến đón Thẩm tiểu thư tan làm, nhưng Uyển Hề lại một lần nữa đi thẳng đến chỗ Vạn Dương, người đến đón cô.
Vạn Dương cũng mang theo hoa hồng, nhưng lại là giống hoa vĩnh cửu.
Thẩm Uyển Hề lao về phía Vạn Dương, hét lên, “Wow, sao cục cưng Dương Dương lại biết em thích hoa vĩnh cửu vậy?”
Vạn Dương thầm nghĩ, đây vốn là do cô ấy yêu cầu cậu mang đến mà!
Nhưng ngoài mặt, Vạn Dương vẫn phải phối hợp nói, “Vì anh muốn em hạnh phúc, hoa vĩnh cửu sẽ luôn tươi sáng như tình yêu anh dành cho em sẽ luôn nguyên vẹn.”
Thẩm Uyển Hề cảm động đến mức phát ra âm thanh nũng nịu như mèo con vậy, “Cục cưng Dương Dương à, anh tuyệt vời quá đi.”
Chu Yến Hoài cầm một đoá hoa hồng tươi, không vội không chậm nói, “Hoa vĩnh cửu là hoa được làm bằng kỹ thuật, tức là hoa giả. Sao có thể dùng đồ giả để nói đến sự vĩnh hằng?”
Vạn Dương nghĩ thầm trong lòng, “Ngài Chu à, sự ghen tuông này của anh có thể mở một nhà máy sản xuất giấm chua rồi đấy!”
Thẩm Uyển Hề liếc Chu Yến Hoài nói, “Chẳng lẽ là hoa thật sao? Tôi ghét nhất là hoa tươi đó, cũng chỉ được có 2 ngày, làm người ta cảm thấy tình cảm cũng chỉ được 2 ngày thôi. Hoa tươi thật, nhưng thời gian tồn tại của nó rất nhanh, chết rất nhanh.”
Chu Yến Hoài tự động đổi thành mình, “Anh còn có thể sống thêm 50 năm, không chết sớm vậy đâu .”
Năm nay anh 30 tuổi, chắc không khó sống đến 80.
Tôi thấy anh sống 15 năm cũng không cưa được tôi, Thẩm Uyển Hề trợn mắt, “Còn tưởng mình là 1 đoá hoa thật sao? Có cần mặt mũi không thế?”
Không chỉ trợn mắt khinh bỉ, còn lườm anh một cái.
Chu Yến Hoài cũng nhận ra Thẩm Uyển Hề tức giận, anh ngừng đối đầu với Thẩm Uyển Hề, ánh mắt đen láy, “Ừm, không biết xấu hổ. Ở trước mặt của cô Thẩm, mặt mũi anh không đáng tiền .”
Vạn Dương, “…” Anh à, đừng hèn mọn vậy được không.
Thẩm Uyển Hề tức giận cười một tiếng rồi ôm eo Vạn Dương rời đi .
Chu Yến Hoài : “…”
Ngày thứ ba, Chu Yến Hoài cũng mang hoa hồng vĩnh cửu tới, Thẩm Uyển Hề thờ ơ nói: “Chân thành là ăn cắp ý tưởng à? Người ta tặng hoa hồng vĩnh cửu, ai đó cũng tặng hoa hồng vĩnh cửu, một chút tâm ý cũng không có mà còn bảo là chân thành.”
Chu Yến Hoài chậm rãi hỏi, “Vậy ngày mai anh tự tay làm hoa hồng bất tử nhé?”
Thẩm Uyển Hề lại lộ vẻ mặt kiêu ngạo: “Đợi anh làm được, có khi tôi đã gả cho Vạn Dương rồi.”
Chu Yến Hoài tiếp tục không thở nổi.
Trong nửa tháng, không cần biết Chu Yến Hoài mang gì đến đón Thẩm Uyển Hề, Thẩm Uyển Hề đều oán hận nói lại anh.
Mỗi lần ở trước mặt Chu Yến Hoài, cô đều vui vẻ nhiệt tình nắm tay Vạn Dương, từng tiếng cười của cô như dao cứa vào tim Chu Yến Hoài.
Sau nửa tháng, trái tim của Chu Yến Hoài đã trở thành một con nhím chứa đầy vết dao.
Không chỉ trong lòng đầy dao mà cây cỏ, lá xanh trên đỉnh đầu lại càng tươi sáng.
Chu Yến Hỗn gọi điện hỏi thăm anh trai, “Anh ơi, sao rồi?”
Giọng của Chu Yến Hoài trầm thấp như âm 38 độ, “Anh trai cậu chết rồi.”
Tác giả có điều muốn nói:
Anh trai đừng sợ, chết rồi vẫn bị chị Uyển Hề của chúng ta làm cho tức đến sống lại! Chụt chụt
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.