Quyển 2 - Chương 79: NGOẠI TRUYỆN 5: ANH TRAI VÀ CHỊ GÁI (5)
Khảo Đường
23/03/2024
Edit + Beta: Khang Vy
Sau khi Chu Yến Hoài đón Thẩm Uyển Hề tan làm thất bại thì bắt đầu thay đổi suy nghĩ, muốn thử đón cô đi làm.
Sáng sớm tinh mơ, chân trời là một màu xanh trải rộng, ánh nắng gay gắt, thậm chí mặt đất còn có hơi nóng bốc lên.
Thẩm Uyển Hề mở cửa phòng, buổi sáng ngủ thế nào cũng không đủ, ngáp một cái ra cửa đã thấy Chu Yến Hoài sửa chiến thuật tới cửa nhà đón cô “đi làm”.
Thẩm Uyển Hề, “…”
Thật sự khó xử cho Thẩm Uyển Hề.
Bởi vì Vạn Dương ngủ nướng, cậu ta ngủ tới giữa trưa mới tỉnh. Vạn Dương đón cô tan làm còn được, nhưng có chết cũng không thể đón cô đi làm.
Không thể lấy Vạn Dương ra công kích anh được.
Thẩm Uyển Hề đứng ở bậc thang, từ cao nhìn xuống người đang chờ mình ngoài cửa, thầm nói thằng nhãi này khôn đấy.
“Anh tới làm gì?” Sắc mặt Thẩm Uyển Hề không tốt.
Chu Yến Hoài lịch sự khom lưng, “Đón em.”
Thẩm Uyển Hề gật đầu, “hừ” một tiếng rồi xoay người vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Chu Yến Hoài, “???”
Một lát sau, điện thoại anh có tin nhắn gửi tới.
Thẩm Uyển Hề: [Hôm nay tôi không tới công ty, hẹn gặp lại.]
Chu Yến Hoài, “…”
Anh bị tổ tông này chọc cho tức cười, cất điện thoại tới cửa Thẩm gia, chuẩn bị gõ cửa.
Lúc này cửa mở, Thẩm Uyển Hề từ trong đi ra, tức giận nhìn anh.
Hôm nay Chu Yến Hoài không biết xấu hổ, cũng không sợ ba mẹ cô ra mở cửa, Thẩm Uyển Hề bĩu môi mắng anh một câu, “Rùa rụt cổ.”
Chu Yến Hoài thầm nói, cuối cùng cũng nghe được tổ tông chửi rủa trước mặt một lần, anh thả lỏng được một chút.
Trực tiếp chửi so với chỉ cây dâu mắng cây hòe còn tốt hươn, hơn nữa lời này của cô còn mang theo vẻ hờn dỗi.
“Phải.” Chu Yến Hoài lui về mở cửa xe cho cô, “Rùa rụt cổ mời tiểu thư Thẩm Uyển Hề lên xe.”
Bây giờ còn thuận miệng đọc cái biệt danh này nữa, đến da mặt cũng không cần.
Thẩm Uyển Hề thầm mắng anh không biết xấu hổ, đứng tại chỗ bất động, hất cằm về phía xe mình, “Ai mà không có xe chứ? Cho tôi lý do không lái xe mình đi.”
Chu Yến Hoài rất muốn xông lên ôm cô vào xe, nhưng với quan hệ giữa hai người lúc này, nếu làm thế sẽ khiến Thẩm Uyển Hề phản cảm, vì vậy anh thành khẩn nói, “Uyển Uyển, cho anh một cơ hội đi, xin em đấy.”
Lời này của anh rất chân thành.
Với tính cách của Thẩm Uyển Hề, anh sợ cô cho rằng lời anh nói giả dối.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Uyển Hề hơi co lại, như một chậu nước lạnh được giọt nước ấm lan tỏa, nhìn về phía Chu Yến Hoài có thêm chút nhiệt độ.
Thật ra rất nhiều lúc cô chỉ muốn nghe một câu chân thật nhất của anh, vứt bỏ tất cả ngụy trang và che giấu, chỉ một câu nói đơn giản kia thôi.
Tuy rằng ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Uyển Hề ấm áp hơn, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Yến Hoài thấp thỏm, ra vẻ trấn định đối diện với cô, chờ cô đáp lại.
Sau đó, Thẩm Uyển Hề thong thả vươn tay, “Vậy rùa rụt cổ nhà anh mau lại đây đón tôi đi.” Giọng cô không hề cao cao tại thượng, lúc này như một đứa trẻ tức giận được dỗ dành, lời nói lộ ra vẻ kiêu ngạo, cũng có chút mềm mại.
Chu Yến Hoài khẽ thở ra, khóe môi cong lên.
Anh đi lên trước, vươn tay ra với Thẩm Uyển Hề, muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng đúng lúc này, khóe môi Thẩm Uyển Hề bỗng cong lên, sau đó dùng sức đánh tay anh, “bốp” một tiếng cực vang, lạnh nhạt nói, “Tưởng bở.”
Chu Yến Hoài, “…”
Thẩm Uyển Hề đánh xong cũng thu tay ra sau, hai lực tác dụng lẫn nhau, đánh anh cũng khiến tay cô đau.
Rồi sau đó cô vòng qua Chu Yến Hoài, ngẩng đầu ưỡn ngực tới cửa xe anh, kiêu ngạo nói, “Lại đây mở cửa xe cho tôi.”
Chu Yến Hoài khẽ cười, nhanh chóng đi lại mở cửa cho tiểu thư Thẩm Uyển Hề.
*
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng thành công một bước, năm ngày liên tiếp thành công đón Thẩm Uyển Hề đi làm.
Đến cuối tuần, Thẩm Uyển Hề muốn nghỉ ngơi, ở nhà ngủ nướng.
Giữa trưa 12 giờ, Chu Yến Hoài cho rằng cô đã tỉnh, gọi hẹn cô, “Buổi tối đi ăn trưa rồi xem phim không?”
Nhưng Thẩm Uyển Hề còn chưa tỉnh, đêm qua mới đọc một cuốn sách rất thú vị, mãi tới năm giờ sáng mới ngủ, nghe điện thoại của Chu Yến Hoài mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng trong mơ, vì thế đồng ý, “Được thôi, anh qua đón tôi đi.”
Giọng Thẩm Uyển Hề lười biếng, âm thanh cũng nhỏ, Chu Yến Hoài hỏi cô, “Còn đang ngủ à? Tối qua thức đêm sao?”
Anh hỏi như vậy, cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng tỉnh táo, xoa mắt muốn đổi chữ “được”, nhưng cô đã lỡ đồng ý rồi, vì thế cô nói, “Tối qua chơi với Dương Dương cả đêm.”
Đầu bên kia, hơi thở Chu Yến Hoài có ngừng lại hai giây, hô hấp dồn dập, sau đó là một câu nói bất đắc dĩ, “Dù thế nào cũng phải khiến anh tức giận sao?”
Hai người làm bạn cùng phòng ở nước ngoài nhiều năm, Chu Yến Hoài hiểu rõ Thẩm Uyển Hề, đương nhiên cũng biết khoảng thời gian này cô cố ý chọc tức anh.
Cô có một bụng lửa giận không thể bộc phát, cho nên mỗi ngày đều phải đổi cách chọc giận anh.
Thẩm Uyển Hề không thừa nhận, “Sao tôi lại nhàn rỗi thế được, cố ý chọc giận anh á? Có phải anh cho rằng tôi chọc giận anh xong thì sẽ tha thứ cho anh không? Anh nghĩ nhiều rồi.”
Chu Yến Hoài, “…”
Đây là chuyện anh lo lắng, lo sự hiểu biết của anh với Thẩm Uyển Hề, dù cô có trút giận xong cũng không tha thứ cho anh.
Mà với Thẩm Uyển Hề, anh muốn bá đạo cũng không dám, bất đắc dĩ nhưng không thể từ bỏ tình cảm mãnh liệt này, mối tình này không thể buông xuống được, dù sao cũng phải yêu chiều cô vô điều kiện.
Chu Yến Hoài ôn tồn dỗ dành, “Phải, anh nghĩ nhiều, anh sai rồi. Em ngủ tiếp đi, bốn rưỡi đón em đi ăn cơm, được không?”
Thẩm Uyển Hề bị Chu Yến Hoài vạch trần hành động, có chút mất tự nhiên, “Bốn rưỡi thì chết đói à, bây giờ tới đón tôi đi.”
Chu Yến Hoài lập tức đồng ý, “Được được, bây giờ tới đón em.”
*
Thẩm Uyển Hề thật sự đói bụng, ba mẹ không quản cô, qua thời gian ăn trưa, dì giúp việc cũng không hâm nóng cơm cho cô, mà cô lại không muốn tiếp xúc khói dầu bếp núc, chờ Chu Yến Hoài tới, một chút sức lực tức giận cô cũng không có.
Sau khi đến nhà hàng, Thẩm Uyển Hề ăn rất hăng hái, mãi đến khi ăn no tám phần, cô cũng buông đũa.
Chu Yến Hoài luôn gắp đồ ăn cho Thẩm Uyển Hề, gần như chưa hề động đũa, có lẽ là trước khi gọi điện thoại cho cô cũng đã ăn cơm trưa.
Thẩm Uyển Hề cố ý gây sự, “Sao anh lại không ăn, tôi làm anh mất hứng à?”
Chu Yến Hoài cười khẽ, “Anh ăn rồi, nhưng nếu như biết buổi trưa em sẽ đi ăn cơm với anh thì có lẽ anh sẽ không ăn nữa.”
Thẩm Uyển Hề nghiêng người, “Bớt nói mấy lời này đi.”
Chu Yến Hoài cười, không nói gì nữa. Khóe miệng Thẩm Uyển Hề nhếch lên, lộ vẻ hài lòng với anh.
Khóe miệng cô còn dính sốt, Chu Yến Hoài đứng dậy, muốn lau miệng cho cô.
Thẩm Uyển Hề trơ mắt nhìn anh duỗi tay lại, nhướng mày dò hỏi, anh nói, “Khóe miệng em dính đồ ăn.”
Thẩm Uyển Hề cũng không tránh, tùy ý để đầu ngón tay anh chạm vào, động tác dịu dàng lau miệng cho cô, tầm mắt cũng dừng ở khóe môi cô.
Một chút lại một chút.
Ánh mắt Thẩm Uyển Hề cũng trở nên mềm mại, sau đó bỗng nhiên, cô há miệng cắn ngón tay anh, rất mạnh.
Cổ tay Chu Yến Hoài run lên, “Uyển Uyển, buông tay.”
Cô cắn rất tàn nhẫn, rất đau.
Thẩm Uyển Hề không để Chu Yến Hoài cảm nhận được sự đau lòng của mình lúc ấy, vì vậy để anh cảm nhận được sự đau da cắt thịt lúc này cũng được.
Vì thế liều chết cắn mãi không buông.
Giọng Chu Yến Hoài hoàn toàn không ổn, “Uyển Uyển, sắp đứt rồi…”
Lúc này, Thẩm Uyển Hề mới nhả ra.
Ngón tay Chu Yến Hoài đã bị cắn thành một vòng tròn hiện rõ dấu răng, giống như Thẩm Uyển Hề dùng bàn ủi đặt lên vậy.
Thẩm Uyển Hề cắn xong cũng không nói gì, cúi đầu ăn kem sau bữa cơm.
Hàm răng cắn tay anh cũng đau, chỉ một lát mà thôi, một lát đau thấu tim.
Sau khi Thẩm Uyển Hề thả ngón tay anh ra, Chu Yến Hoài cũng không nói gì nữa.
Thẩm Uyển Hề dùng muỗng thổi mạnh ly kem, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Khi đó, một ngày 24 giờ của tôi đều đau như anh vừa nãy vậy.”
Ý của cô là – Chu Yến Hoài, anh biết không? Cơ thể đau không bằng đau trong lòng.
Chu Yến Hoài cụp mắt, bỗng cảm giác trái tim bị bóp chặt.
Anh từng làm tổn thương cô, điều này mãi không thể quên được. Mà thương tổn, trước nay đều là miệng vết thương trong lòng.
Chu Yến Hoài đau lòng nhìn Thẩm Uyển Hề, mà Thẩm Uyển Hề chỉ cụp mắt lạnh nhạt nhìn ly kem.
Cô là người vui buồn hờn giận đều thể hiện ra ngoài, nhưng đã lâu như vậy, cô cũng chỉ biểu hiện sự tức giận của mình, chưa bao giờ thấy được vẻ đau đớn trên mặt cô.
Anh đau lòng cho cô, thật sự rất đau lòng.
Chu Yến Hoài cầm áo khoác tây trang, lấy phong thư từ trong ra, đặt lên bàn đẩy cho cô.
Thẩm Uyển Hề liếc một cái, “Có ý gì đây, muốn dùng tiền tài thu mua tôi à?”
Chu Yến Hoài hỏi lại, “Dùng tiền tài thì có thể thu mua sao? Anh cũng muốn thử xem, em nói một con số đi, anh nhất định làm được.”
Thẩm Uyển Hề, “100 tỷ, tiền mặt.”
Chu Yến Hoài, “…”
Thẩm Uyển Hề khiến Chu Yến Hoài nghẹn họng, thật ra cô cũng rất vui, cầm lấy phong thư, ngoài ý muốn nhìn thấy tờ giấy hồng nhạt bên trong.
Viết thư bằng giấy màu hồng… Thẩm Uyển Hề có suy đoán riêng.
Cô chậm rãi mở phong thư ra, thấy chữ viết của Chu Yến Hoài, xưng hô là “Uyển Uyển”.
“Là thư tình cho em.” Chu Yến Hoài đã 30 tuổi, lần đầu tiên làm chuyện này, lỗ tai hơi đỏ lên nói nhỏ, “Thành ý của anh.”
Thẩm Uyển Hề bỗng nóng bừng, hai má đỏ lên. Lúc cô học ở nước ngoài đều trực tiếp được người ta theo đuổi, chưa từng nhận thư tình bao giờ, cho đến năm 30 tuổi, đây là lần đầu tiên cô nhận được thư tình.
Thẩm Uyển Hề nhìn tình ý trong mắt anh, cũng không thể nhìn được lâu, đỏ mặt tai hồng, thư tình vẫn thích hợp để đêm khuya tĩnh lặng rồi một mình đọc tốt hơn.
Thẩm Uyển Hề chỉ nhìn vài giây rồi ra vẻ trấn định cất thư đi.
Chu Yến Hoài lo lắng nuốt nước miếng, “… Uyển Uyển?”
Thẩm Uyển Hề lạnh nhạt nói, “Có ai chưa nhận được thư tình bao giờ chứ? Không thích đọc.”
Chu Yến Hỗn, “…”
Thẩm Uyển Hề ăn uống no nê, đỡ bàn đứng dậy, “Đi thôi, rùa rụt cổ.”
Hai mắt Chu Yến Hoài ảm đạm đứng dậy.
Thẩm Uyển Hề bổ sung thêm hai chữ, “Lái xe về nhà.”
Chu Yến Hoài đột nhiên ngẩng đầu, “Hả?”
Hai tay Thẩm Uyển Hề vẫn đút trong túi, vẻ mặt nữ vương kiêu ngạo, “Không phải anh muốn đính hôn với tôi sao, vậy cố mà làm đi, trước hết cứ sống chung một thời gian thử xem thế nào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai đừng vui mừng sớm quá, thu lại nụ cười đi, tỉnh táo lại!!!
Ở cùng một chỗ có thể tùy thời tra tấn đấy!!!
------oOo------
Sau khi Chu Yến Hoài đón Thẩm Uyển Hề tan làm thất bại thì bắt đầu thay đổi suy nghĩ, muốn thử đón cô đi làm.
Sáng sớm tinh mơ, chân trời là một màu xanh trải rộng, ánh nắng gay gắt, thậm chí mặt đất còn có hơi nóng bốc lên.
Thẩm Uyển Hề mở cửa phòng, buổi sáng ngủ thế nào cũng không đủ, ngáp một cái ra cửa đã thấy Chu Yến Hoài sửa chiến thuật tới cửa nhà đón cô “đi làm”.
Thẩm Uyển Hề, “…”
Thật sự khó xử cho Thẩm Uyển Hề.
Bởi vì Vạn Dương ngủ nướng, cậu ta ngủ tới giữa trưa mới tỉnh. Vạn Dương đón cô tan làm còn được, nhưng có chết cũng không thể đón cô đi làm.
Không thể lấy Vạn Dương ra công kích anh được.
Thẩm Uyển Hề đứng ở bậc thang, từ cao nhìn xuống người đang chờ mình ngoài cửa, thầm nói thằng nhãi này khôn đấy.
“Anh tới làm gì?” Sắc mặt Thẩm Uyển Hề không tốt.
Chu Yến Hoài lịch sự khom lưng, “Đón em.”
Thẩm Uyển Hề gật đầu, “hừ” một tiếng rồi xoay người vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Chu Yến Hoài, “???”
Một lát sau, điện thoại anh có tin nhắn gửi tới.
Thẩm Uyển Hề: [Hôm nay tôi không tới công ty, hẹn gặp lại.]
Chu Yến Hoài, “…”
Anh bị tổ tông này chọc cho tức cười, cất điện thoại tới cửa Thẩm gia, chuẩn bị gõ cửa.
Lúc này cửa mở, Thẩm Uyển Hề từ trong đi ra, tức giận nhìn anh.
Hôm nay Chu Yến Hoài không biết xấu hổ, cũng không sợ ba mẹ cô ra mở cửa, Thẩm Uyển Hề bĩu môi mắng anh một câu, “Rùa rụt cổ.”
Chu Yến Hoài thầm nói, cuối cùng cũng nghe được tổ tông chửi rủa trước mặt một lần, anh thả lỏng được một chút.
Trực tiếp chửi so với chỉ cây dâu mắng cây hòe còn tốt hươn, hơn nữa lời này của cô còn mang theo vẻ hờn dỗi.
“Phải.” Chu Yến Hoài lui về mở cửa xe cho cô, “Rùa rụt cổ mời tiểu thư Thẩm Uyển Hề lên xe.”
Bây giờ còn thuận miệng đọc cái biệt danh này nữa, đến da mặt cũng không cần.
Thẩm Uyển Hề thầm mắng anh không biết xấu hổ, đứng tại chỗ bất động, hất cằm về phía xe mình, “Ai mà không có xe chứ? Cho tôi lý do không lái xe mình đi.”
Chu Yến Hoài rất muốn xông lên ôm cô vào xe, nhưng với quan hệ giữa hai người lúc này, nếu làm thế sẽ khiến Thẩm Uyển Hề phản cảm, vì vậy anh thành khẩn nói, “Uyển Uyển, cho anh một cơ hội đi, xin em đấy.”
Lời này của anh rất chân thành.
Với tính cách của Thẩm Uyển Hề, anh sợ cô cho rằng lời anh nói giả dối.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Uyển Hề hơi co lại, như một chậu nước lạnh được giọt nước ấm lan tỏa, nhìn về phía Chu Yến Hoài có thêm chút nhiệt độ.
Thật ra rất nhiều lúc cô chỉ muốn nghe một câu chân thật nhất của anh, vứt bỏ tất cả ngụy trang và che giấu, chỉ một câu nói đơn giản kia thôi.
Tuy rằng ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Uyển Hề ấm áp hơn, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Yến Hoài thấp thỏm, ra vẻ trấn định đối diện với cô, chờ cô đáp lại.
Sau đó, Thẩm Uyển Hề thong thả vươn tay, “Vậy rùa rụt cổ nhà anh mau lại đây đón tôi đi.” Giọng cô không hề cao cao tại thượng, lúc này như một đứa trẻ tức giận được dỗ dành, lời nói lộ ra vẻ kiêu ngạo, cũng có chút mềm mại.
Chu Yến Hoài khẽ thở ra, khóe môi cong lên.
Anh đi lên trước, vươn tay ra với Thẩm Uyển Hề, muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng đúng lúc này, khóe môi Thẩm Uyển Hề bỗng cong lên, sau đó dùng sức đánh tay anh, “bốp” một tiếng cực vang, lạnh nhạt nói, “Tưởng bở.”
Chu Yến Hoài, “…”
Thẩm Uyển Hề đánh xong cũng thu tay ra sau, hai lực tác dụng lẫn nhau, đánh anh cũng khiến tay cô đau.
Rồi sau đó cô vòng qua Chu Yến Hoài, ngẩng đầu ưỡn ngực tới cửa xe anh, kiêu ngạo nói, “Lại đây mở cửa xe cho tôi.”
Chu Yến Hoài khẽ cười, nhanh chóng đi lại mở cửa cho tiểu thư Thẩm Uyển Hề.
*
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng thành công một bước, năm ngày liên tiếp thành công đón Thẩm Uyển Hề đi làm.
Đến cuối tuần, Thẩm Uyển Hề muốn nghỉ ngơi, ở nhà ngủ nướng.
Giữa trưa 12 giờ, Chu Yến Hoài cho rằng cô đã tỉnh, gọi hẹn cô, “Buổi tối đi ăn trưa rồi xem phim không?”
Nhưng Thẩm Uyển Hề còn chưa tỉnh, đêm qua mới đọc một cuốn sách rất thú vị, mãi tới năm giờ sáng mới ngủ, nghe điện thoại của Chu Yến Hoài mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng trong mơ, vì thế đồng ý, “Được thôi, anh qua đón tôi đi.”
Giọng Thẩm Uyển Hề lười biếng, âm thanh cũng nhỏ, Chu Yến Hoài hỏi cô, “Còn đang ngủ à? Tối qua thức đêm sao?”
Anh hỏi như vậy, cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng tỉnh táo, xoa mắt muốn đổi chữ “được”, nhưng cô đã lỡ đồng ý rồi, vì thế cô nói, “Tối qua chơi với Dương Dương cả đêm.”
Đầu bên kia, hơi thở Chu Yến Hoài có ngừng lại hai giây, hô hấp dồn dập, sau đó là một câu nói bất đắc dĩ, “Dù thế nào cũng phải khiến anh tức giận sao?”
Hai người làm bạn cùng phòng ở nước ngoài nhiều năm, Chu Yến Hoài hiểu rõ Thẩm Uyển Hề, đương nhiên cũng biết khoảng thời gian này cô cố ý chọc tức anh.
Cô có một bụng lửa giận không thể bộc phát, cho nên mỗi ngày đều phải đổi cách chọc giận anh.
Thẩm Uyển Hề không thừa nhận, “Sao tôi lại nhàn rỗi thế được, cố ý chọc giận anh á? Có phải anh cho rằng tôi chọc giận anh xong thì sẽ tha thứ cho anh không? Anh nghĩ nhiều rồi.”
Chu Yến Hoài, “…”
Đây là chuyện anh lo lắng, lo sự hiểu biết của anh với Thẩm Uyển Hề, dù cô có trút giận xong cũng không tha thứ cho anh.
Mà với Thẩm Uyển Hề, anh muốn bá đạo cũng không dám, bất đắc dĩ nhưng không thể từ bỏ tình cảm mãnh liệt này, mối tình này không thể buông xuống được, dù sao cũng phải yêu chiều cô vô điều kiện.
Chu Yến Hoài ôn tồn dỗ dành, “Phải, anh nghĩ nhiều, anh sai rồi. Em ngủ tiếp đi, bốn rưỡi đón em đi ăn cơm, được không?”
Thẩm Uyển Hề bị Chu Yến Hoài vạch trần hành động, có chút mất tự nhiên, “Bốn rưỡi thì chết đói à, bây giờ tới đón tôi đi.”
Chu Yến Hoài lập tức đồng ý, “Được được, bây giờ tới đón em.”
*
Thẩm Uyển Hề thật sự đói bụng, ba mẹ không quản cô, qua thời gian ăn trưa, dì giúp việc cũng không hâm nóng cơm cho cô, mà cô lại không muốn tiếp xúc khói dầu bếp núc, chờ Chu Yến Hoài tới, một chút sức lực tức giận cô cũng không có.
Sau khi đến nhà hàng, Thẩm Uyển Hề ăn rất hăng hái, mãi đến khi ăn no tám phần, cô cũng buông đũa.
Chu Yến Hoài luôn gắp đồ ăn cho Thẩm Uyển Hề, gần như chưa hề động đũa, có lẽ là trước khi gọi điện thoại cho cô cũng đã ăn cơm trưa.
Thẩm Uyển Hề cố ý gây sự, “Sao anh lại không ăn, tôi làm anh mất hứng à?”
Chu Yến Hoài cười khẽ, “Anh ăn rồi, nhưng nếu như biết buổi trưa em sẽ đi ăn cơm với anh thì có lẽ anh sẽ không ăn nữa.”
Thẩm Uyển Hề nghiêng người, “Bớt nói mấy lời này đi.”
Chu Yến Hoài cười, không nói gì nữa. Khóe miệng Thẩm Uyển Hề nhếch lên, lộ vẻ hài lòng với anh.
Khóe miệng cô còn dính sốt, Chu Yến Hoài đứng dậy, muốn lau miệng cho cô.
Thẩm Uyển Hề trơ mắt nhìn anh duỗi tay lại, nhướng mày dò hỏi, anh nói, “Khóe miệng em dính đồ ăn.”
Thẩm Uyển Hề cũng không tránh, tùy ý để đầu ngón tay anh chạm vào, động tác dịu dàng lau miệng cho cô, tầm mắt cũng dừng ở khóe môi cô.
Một chút lại một chút.
Ánh mắt Thẩm Uyển Hề cũng trở nên mềm mại, sau đó bỗng nhiên, cô há miệng cắn ngón tay anh, rất mạnh.
Cổ tay Chu Yến Hoài run lên, “Uyển Uyển, buông tay.”
Cô cắn rất tàn nhẫn, rất đau.
Thẩm Uyển Hề không để Chu Yến Hoài cảm nhận được sự đau lòng của mình lúc ấy, vì vậy để anh cảm nhận được sự đau da cắt thịt lúc này cũng được.
Vì thế liều chết cắn mãi không buông.
Giọng Chu Yến Hoài hoàn toàn không ổn, “Uyển Uyển, sắp đứt rồi…”
Lúc này, Thẩm Uyển Hề mới nhả ra.
Ngón tay Chu Yến Hoài đã bị cắn thành một vòng tròn hiện rõ dấu răng, giống như Thẩm Uyển Hề dùng bàn ủi đặt lên vậy.
Thẩm Uyển Hề cắn xong cũng không nói gì, cúi đầu ăn kem sau bữa cơm.
Hàm răng cắn tay anh cũng đau, chỉ một lát mà thôi, một lát đau thấu tim.
Sau khi Thẩm Uyển Hề thả ngón tay anh ra, Chu Yến Hoài cũng không nói gì nữa.
Thẩm Uyển Hề dùng muỗng thổi mạnh ly kem, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Khi đó, một ngày 24 giờ của tôi đều đau như anh vừa nãy vậy.”
Ý của cô là – Chu Yến Hoài, anh biết không? Cơ thể đau không bằng đau trong lòng.
Chu Yến Hoài cụp mắt, bỗng cảm giác trái tim bị bóp chặt.
Anh từng làm tổn thương cô, điều này mãi không thể quên được. Mà thương tổn, trước nay đều là miệng vết thương trong lòng.
Chu Yến Hoài đau lòng nhìn Thẩm Uyển Hề, mà Thẩm Uyển Hề chỉ cụp mắt lạnh nhạt nhìn ly kem.
Cô là người vui buồn hờn giận đều thể hiện ra ngoài, nhưng đã lâu như vậy, cô cũng chỉ biểu hiện sự tức giận của mình, chưa bao giờ thấy được vẻ đau đớn trên mặt cô.
Anh đau lòng cho cô, thật sự rất đau lòng.
Chu Yến Hoài cầm áo khoác tây trang, lấy phong thư từ trong ra, đặt lên bàn đẩy cho cô.
Thẩm Uyển Hề liếc một cái, “Có ý gì đây, muốn dùng tiền tài thu mua tôi à?”
Chu Yến Hoài hỏi lại, “Dùng tiền tài thì có thể thu mua sao? Anh cũng muốn thử xem, em nói một con số đi, anh nhất định làm được.”
Thẩm Uyển Hề, “100 tỷ, tiền mặt.”
Chu Yến Hoài, “…”
Thẩm Uyển Hề khiến Chu Yến Hoài nghẹn họng, thật ra cô cũng rất vui, cầm lấy phong thư, ngoài ý muốn nhìn thấy tờ giấy hồng nhạt bên trong.
Viết thư bằng giấy màu hồng… Thẩm Uyển Hề có suy đoán riêng.
Cô chậm rãi mở phong thư ra, thấy chữ viết của Chu Yến Hoài, xưng hô là “Uyển Uyển”.
“Là thư tình cho em.” Chu Yến Hoài đã 30 tuổi, lần đầu tiên làm chuyện này, lỗ tai hơi đỏ lên nói nhỏ, “Thành ý của anh.”
Thẩm Uyển Hề bỗng nóng bừng, hai má đỏ lên. Lúc cô học ở nước ngoài đều trực tiếp được người ta theo đuổi, chưa từng nhận thư tình bao giờ, cho đến năm 30 tuổi, đây là lần đầu tiên cô nhận được thư tình.
Thẩm Uyển Hề nhìn tình ý trong mắt anh, cũng không thể nhìn được lâu, đỏ mặt tai hồng, thư tình vẫn thích hợp để đêm khuya tĩnh lặng rồi một mình đọc tốt hơn.
Thẩm Uyển Hề chỉ nhìn vài giây rồi ra vẻ trấn định cất thư đi.
Chu Yến Hoài lo lắng nuốt nước miếng, “… Uyển Uyển?”
Thẩm Uyển Hề lạnh nhạt nói, “Có ai chưa nhận được thư tình bao giờ chứ? Không thích đọc.”
Chu Yến Hỗn, “…”
Thẩm Uyển Hề ăn uống no nê, đỡ bàn đứng dậy, “Đi thôi, rùa rụt cổ.”
Hai mắt Chu Yến Hoài ảm đạm đứng dậy.
Thẩm Uyển Hề bổ sung thêm hai chữ, “Lái xe về nhà.”
Chu Yến Hoài đột nhiên ngẩng đầu, “Hả?”
Hai tay Thẩm Uyển Hề vẫn đút trong túi, vẻ mặt nữ vương kiêu ngạo, “Không phải anh muốn đính hôn với tôi sao, vậy cố mà làm đi, trước hết cứ sống chung một thời gian thử xem thế nào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai đừng vui mừng sớm quá, thu lại nụ cười đi, tỉnh táo lại!!!
Ở cùng một chỗ có thể tùy thời tra tấn đấy!!!
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.