Quyển 2 - Chương 81: NGOẠI TRUYỆN 7: ANH TRAI VÀ CHỊ GÁI (7)
Khảo Đường
23/03/2024
Edit + Beta: Khang Vy
Thẩm Uyển Hề vừa nghẹn vừa khó chịu, đêm nay kiểu gì cũng phải khiến Chu Yến Hoài tức chết.
Cô ra khỏi nhà, liếc xe mình, cũng không lái xe đi, cứ vậy đi bộ ra ngoài.
Thẩm Uyển Hề vừa ra ngoài đã nghe phía sau có tiếng mở cửa.
Chu Yến Hoài theo sau cô, khẽ gọi, “Uyển Uyển.”
Thẩm Uyển Hề chửi thề trong lòng, càng đi nhanh hơn.
Bây giờ là buổi tối, Thẩm Nguyện Hề đi dọc theo ánh đèn góc phố không ngừng chiếu xuống mặt mặt, lúc ẩn lúc hiện.
Phía sau là Chu Yến Hoài đi theo không gần không xa, không lên tiếng gọi mà chỉ âm thầm theo cô.
Thẩm Uyển Hề phiền lòng, đột nhiên chạy nhanh.
Cô chạy phía trước, Chu Yến Hoài cũng lập tức chạy phía sau.
Thẩm Uyển Hề 30 tuổi, luôn vận động duy trì dáng người, chạy một km cũng chưa thấy mệt.
Giờ còn người khác trên phố, thấy hai người chạy bộ còn gật đầu chào hỏi.
Thẩm Uyển Hề cũng lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó Chu Yến Hoài phía sau còn nói với người ta một câu, “Không phải chạy tập thể dục đâu, đang theo đuổi vợ đấy.”
Thẩm Uyển Hề, “…”
Thẩm Uyển Hề thầm muốn lấy dao ra chém nhau, đúng lúc bây giờ có thể chém chết Chu Yến Hoài.
Mãi cho tới khi chạy được hai km, Thẩm Uyển Hề cũng dần dừng lại.
Chu Yến Hoài khẽ thở ra một hơi, cảm giác Thẩm Uyển Hề đã trút giận xong, nhanh chóng tới bên cô.
Nhưng lúc này, một chiếc xe chạy đến bên người Thẩm Uyển Hề, còn nhanh hơn so với tốc độ của anh, Vạn Dương thò đầu ra, “Em yêu ơi, lên xe.”
Chu Yến Hoài, “…”
Cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng cười, từ cười nhạt biến thành cười lớn, “Dương Dương tới đúng giờ thật đó!”
Nói rồi, cô vui vẻ mở cửa xe, nhìn về phía Chu Yến Hoài, “Hoài tổng, chắc anh không mang điện thoại cũng không mang tiền đúng không? Vậy anh cứ từ từ chạy hai km về nha!”
Chu Yến Hoài, “…”
Bình thường anh là người biết lo trước lo sau, bây giờ cũng không đoán trước được tình huống này.
Anh biết vừa rồi cô không vui nên cố ý chạy cùng cô, kết quả mình lại mắc bẫy, trước khi cô chạy đã gọi điện thoại cho Vạn Dương rồi…
Anh hít sâu một hơi, bước tới phía cô, “Uyển Uyển, em…”
Không đợi anh nói xong, Thẩm Uyển Hề đã đóng cửa xe lại, hài lòng nói với Vạn Dương, “Lái xe.”
Vạn Dương đồng ý, “Được thôi.”
Cậu ta đạp ga xông ra ngoài, giây lát đã biến mất.
Để lại Chu Yến Hoài đứng dưới ánh đèn tăm tối trông như cột điện thẳng tắp.
Trong xe, một cậu trai ngồi hàng ghế sau mới ngẩng đầu dậy, Thẩm Uyển Hề quay đầu cười nói, “Ngại quá, nghe Dương Dương nói hôm nay hai người hẹn hò, cuối cùng lại gọi cả hai tới đây giúp đỡ, quấy rầy hai người rồi.”
Người này nhìn trưởng thành hơn Vạn Dương nhiều, đưa tay xoa đầu Vạn Dương đang lái xe, cười với Thẩm Uyển Hề, “Không sao, chị của Dương Dương cũng là chị của tôi, chút chuyện này không sao cả.”
Vạn Dương bị xoa đầu còn rất hài lòng, hỏi Thẩm Uyển Hề, “Chị Uyển, buổi tối đi đâu đây?”
Thẩm Uyển Hề chống cằm tự hỏi.
Cô rất hài lòng với tình hình đêm nay, đặc biệt là sau khi cô đi, một mình Chu Yến Hoài phải quay trở về.
Hơn nữa sau khi anh về, có khả năng còn bực bội vì gặp Vạn Dương, có khả năng còn tức giận đến mức đạp đá lung tung.
— thật là vui.
Thẩm Uyển Hề hất tóc, vui sướng cười nói, “Đi bar chơi!”
*
Chu Yến Hoài thật sự đá cục đá trở về, cực kỳ bực bội.
Ánh trăng trên đỉnh đầu cũng trở nên ảm đạm, bóng dáng cô độc.
Có xe qua đường bấm còi với anh, Chu Yến Hoài xua tay tỏ vẻ không cần giúp.
Thẩm Uyển Hề hi vọng tự anh đi bộ về thì anh sẽ tự đi bộ về, tự thân vận động, chỉ là, khi phối hợp với ánh trăng u buồn đúng là rất cô độc.
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng về đến nhà, đây là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh mở điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Uyển Hề: [Giữa trưa hôm nay anh thật sự có việc, xin lỗi vì không đón em được, đừng giận, được không?]
Tất nhiên Thẩm Uyển Hề không trả lời.
Ban đêm mùa hạ, đi lâu vậy rồi, trên người Chu Yến Hoài toàn là mồ hôi dính dớp ẩm ướt, anh tới tủ lạnh lấy bình nước đá, tiếp tục nhắn tin cho Thẩm Uyển Hề: [Giữa trưa em tìm anh có việc gì, bây giờ anh giúp em làm, được không?]
Thẩm Uyển Hề vẫn không trả lời, Chu Yến Hoài bỗng cảm thấy mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây.
Chu Yến Hoài vào vòng bạn bè của cô, quả nhiên thấy cô đăng một video ngắn –
Thẩm Uyển Hề và Vạn Dương đang ở quán bar xa hoa trụy lạc, uống rượu giao bôi.
Xung quanh còn rất nhiều người ồn ào.
Chu Yến Hoài hít sâu một hơi, sau đó nín thở một lúc, vài giây sau mới nuốt trôi cục tức này, cứ vậy ba phút mới khôi phục tinh thần.
Chu Yến Hoài không biết uống rượu hút thuốc, huống chi những nơi như quán bar này anh càng không hiểu, vì thế gửi đoạn video cho Đường Phái, “Đường thiếu, tra giúp anh vị trí quán bar này.”
Đường Phái thấy trong video là chị Uyển và một cậu trai sáng ngời như ánh mặt trời uống rượu giao bôi, gửi tới một câu, “Thằng nhóc đẹp trai bên cạnh chị Uyển là ai vậy anh? Trước kia em chưa thấy bao giờ, chị Uyển có bạn mới à?”
Trái tim Chu Yến Hoài lạnh đi một nửa, “bạn mới” hay “thằng nhóc đẹp trai” đều không phải từ gì hay, anh lạnh lùng nói, “Trước tiên cứ tra giúp anh xem họ ở đâu đã.”
Năm nay Đường Phái cũng ít đi bar, không hiểu rõ thị trường, một hai tiếng sau mới hỏi được vị trí, vội gửi cho Chu Yến Hoài.
Đường Phái thích hóng hớt, nửa đêm tới đón Chu Yến Hoài rồi hỏi anh, “Anh Hoài, thằng nhóc kia không phải người tốt sao? Vì sao đêm rồi còn phải đi tìm người?”
Chu Yến Hoài bị chất vấn đau cả đầu, không nói chuyện, trong lòng càng thêm lo.
Chờ tới lúc hai người tới quán bar dò hỏi, Thẩm Uyển Hề và Vạn Dương đã rời khỏi đó.
Chu Yến Hoài lo cho Thẩm Uyển Hề, nhờ Đường Phái giúp mình gọi cô.
Đường Phái vừa gọi cho chị Uyển, vừa nghĩ hai anh em nhà họ Chu sao lại thảm vậy, theo đuổi chị em nhà họ Thẩm vô cùng khó khăn, hơn nữa cậu ta cũng xứng là công thần trong chuyện tình này của bốn người.
Cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng nghe máy của Đường Phái, lười biếng đáp, “Nói cho anh ta biết, tôi đi đâu không liên quan tới anh ta, sau này bớt gọi cho tôi thôi, để anh ta tỉnh táo ở nhà đi.”
Đường Phái và Chu Yến Hoài, “…”
Thẩm Uyển Hề còn tỉnh, Chu Yến Hoài cũng yên tâm, cuối cùng đưa Đường Phái trở về, một mình anh lái xe về nhà.
Lúc về nhà đã là ba giờ sáng, ngồi trên sofa lăn lộn không buồn ngủ chút nào, đêm nay thật sự khó chịu.
Ban ngày cứ có thời gian là Chu Yến Hoài gửi tin nhắn cho Thẩm Uyển Hề, gửi mấy trăm tin nhắn xin lỗi rồi hỏi cô bao giờ về, Thẩm Uyển Hề đều không trả lời.
Cô không chỉ không trả lời tin nhắn, còn đăng bài vui chơi trong vòng bạn bè.
Thật là… rất nhanh sẽ bị cô chọc tức đến tăng huyết áp mất.
Thẩm Uyển Hề không trở lại, cũng không nghe máy, ngày nào cũng gửi tin nhắn, bản thân anh cũng lâm vào tình trạng không ổn, tựa như người chồng hối hận vì để vợ về nhà mẹ đẻ.
Vợ còn chưa về, ngày nào tan làm cũng ngủ rồi tỉnh trên sofa chờ đợi.
Chu Yến Hoài cứ vậy ngủ trên sofa đợi Thẩm Uyển Hề mấy đêm.
Bốn năm ngày sau, cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng trở về.
*
Mấy ngày nay Thẩm Uyển Hề đến tháng nên ở nhà nghỉ ngơi, dì cả đi rồi lập tức trở lại.
Lúc về đến nhà là hơn 11 giờ tối, mở cửa bước vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là Chu Yến Hoài ngủ trên sofa.
Chu Yến Hoài mặc áo ngủ kẻ caro màu xanh lam, chăn trên người đã rơi xuống đất, dường như bị lạnh mà cơ thể cuộn tròn.
Thẩm Uyển Hề bĩu môi, cởi giày, đôi chân trần trụi đi tới phía anh, ngồi xổm trước mặt anh, nương theo ánh trăng nhìn anh.
Thật ra cái gì cô cũng biết, biết nhiều năm nay Chu Yến Hoài có nhiều áp lực, biết Chu Yến Hoài tốt với em trai, biết anh quan tâm người nhà và công ty, biết lúc anh nói có việc là có việc thật.
Nhưng cô không thích anh dùng lý do “không muốn em lo lắng” để giấu giếm.
Trừ việc này ra, anh thật sự rất yêu cô.
Anh viết cho cô bức thư tình hơn nghìn chữ, gửi cho cô hàng trăm tin nhắn, lời nói ngọt ngào đều dành cho cô.
Thẩm Uyển Hề nhặt chăn trên mặt đất lên, nhẹ nhàng đắp cho anh.
Động tác rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức anh.
Chu Yến Hoài bỗng mở mắt ra, thấy cô đã trở lại, đưa tay sờ mặt cô, “Bà xã về rồi.”
Giọng anh khẽ khàng, có thở dài, dường như đang nói chuyện trong giấc mơ còn chưa tỉnh.
Thẩm Uyển Hề bĩu môi lườm anh, “Cút, ai là bà xã của anh.”
Chu Yến Hoài dùng ngón tay chạm vào khóe môi cô, kéo thành một nụ cười, “Mỗi lần chọc em tức giận, điều anh sợ nhất không phải là em không để ý tới anh, mà là sợ em không vui. Đừng buồn, được không?”
Thẩm Uyển Hề tự nhận trái tim cứng rắn, nhưng giờ phút này cô cũng mềm lòng.
Có lẽ là liên quan tới màn đêm, cảm xúc khác với ban ngày.
Cô đẩy tay anh ra, lại đẩy bả vai anh, “Dịch vào trong chút đi.”
Chu Yến Hoài chưa kịp phản ứng, “Hả? Cái gì?”
Thẩm Uyển Hề không nói nữa, chỉ đẩy vai anh dính sát vào sofa, sau đó cô nằm vào ngực anh, hai người chen chúc trên sofa.
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng phản ứng được đây không phải là mơ, cúi đầu ôm eo cô, ngửi mùi hương trên người cô, nói nhỏ, “Rất thơm.”
Thẩm Uyển Hề quay đầu lại hỏi, “Tôi còn chưa thay quần áo đâu, anh không ngửi thấy mùi mồ hôi sao? Còn thơm cái gì?”
Chu Yến Hoài cười nhẹ, “Rất thơm.”
Thẩm Uyển Hề buồn ngủ, mí mắt dần nhắm lại.
Một lúc sau, cô đã bắt đầu mơ màng thì nghe anh nói, “Hôm đó anh đang nói chuyện với luật sư… Trưa hôm đó, em tìm anh có chuyện gì thế?”
Tuy Thẩm Uyển Hề đã trở lại, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết, trái tim còn khó chịu, cố ý muốn chọc anh, “Hôm đó đau dạ dày, muốn gọi anh đưa thuốc cho tôi, nhưng anh không quan tâm tới tôi.”
“Anh không quan tâm tôi.”
------oOo------
Thẩm Uyển Hề vừa nghẹn vừa khó chịu, đêm nay kiểu gì cũng phải khiến Chu Yến Hoài tức chết.
Cô ra khỏi nhà, liếc xe mình, cũng không lái xe đi, cứ vậy đi bộ ra ngoài.
Thẩm Uyển Hề vừa ra ngoài đã nghe phía sau có tiếng mở cửa.
Chu Yến Hoài theo sau cô, khẽ gọi, “Uyển Uyển.”
Thẩm Uyển Hề chửi thề trong lòng, càng đi nhanh hơn.
Bây giờ là buổi tối, Thẩm Nguyện Hề đi dọc theo ánh đèn góc phố không ngừng chiếu xuống mặt mặt, lúc ẩn lúc hiện.
Phía sau là Chu Yến Hoài đi theo không gần không xa, không lên tiếng gọi mà chỉ âm thầm theo cô.
Thẩm Uyển Hề phiền lòng, đột nhiên chạy nhanh.
Cô chạy phía trước, Chu Yến Hoài cũng lập tức chạy phía sau.
Thẩm Uyển Hề 30 tuổi, luôn vận động duy trì dáng người, chạy một km cũng chưa thấy mệt.
Giờ còn người khác trên phố, thấy hai người chạy bộ còn gật đầu chào hỏi.
Thẩm Uyển Hề cũng lễ phép chào hỏi đối phương, sau đó Chu Yến Hoài phía sau còn nói với người ta một câu, “Không phải chạy tập thể dục đâu, đang theo đuổi vợ đấy.”
Thẩm Uyển Hề, “…”
Thẩm Uyển Hề thầm muốn lấy dao ra chém nhau, đúng lúc bây giờ có thể chém chết Chu Yến Hoài.
Mãi cho tới khi chạy được hai km, Thẩm Uyển Hề cũng dần dừng lại.
Chu Yến Hoài khẽ thở ra một hơi, cảm giác Thẩm Uyển Hề đã trút giận xong, nhanh chóng tới bên cô.
Nhưng lúc này, một chiếc xe chạy đến bên người Thẩm Uyển Hề, còn nhanh hơn so với tốc độ của anh, Vạn Dương thò đầu ra, “Em yêu ơi, lên xe.”
Chu Yến Hoài, “…”
Cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng cười, từ cười nhạt biến thành cười lớn, “Dương Dương tới đúng giờ thật đó!”
Nói rồi, cô vui vẻ mở cửa xe, nhìn về phía Chu Yến Hoài, “Hoài tổng, chắc anh không mang điện thoại cũng không mang tiền đúng không? Vậy anh cứ từ từ chạy hai km về nha!”
Chu Yến Hoài, “…”
Bình thường anh là người biết lo trước lo sau, bây giờ cũng không đoán trước được tình huống này.
Anh biết vừa rồi cô không vui nên cố ý chạy cùng cô, kết quả mình lại mắc bẫy, trước khi cô chạy đã gọi điện thoại cho Vạn Dương rồi…
Anh hít sâu một hơi, bước tới phía cô, “Uyển Uyển, em…”
Không đợi anh nói xong, Thẩm Uyển Hề đã đóng cửa xe lại, hài lòng nói với Vạn Dương, “Lái xe.”
Vạn Dương đồng ý, “Được thôi.”
Cậu ta đạp ga xông ra ngoài, giây lát đã biến mất.
Để lại Chu Yến Hoài đứng dưới ánh đèn tăm tối trông như cột điện thẳng tắp.
Trong xe, một cậu trai ngồi hàng ghế sau mới ngẩng đầu dậy, Thẩm Uyển Hề quay đầu cười nói, “Ngại quá, nghe Dương Dương nói hôm nay hai người hẹn hò, cuối cùng lại gọi cả hai tới đây giúp đỡ, quấy rầy hai người rồi.”
Người này nhìn trưởng thành hơn Vạn Dương nhiều, đưa tay xoa đầu Vạn Dương đang lái xe, cười với Thẩm Uyển Hề, “Không sao, chị của Dương Dương cũng là chị của tôi, chút chuyện này không sao cả.”
Vạn Dương bị xoa đầu còn rất hài lòng, hỏi Thẩm Uyển Hề, “Chị Uyển, buổi tối đi đâu đây?”
Thẩm Uyển Hề chống cằm tự hỏi.
Cô rất hài lòng với tình hình đêm nay, đặc biệt là sau khi cô đi, một mình Chu Yến Hoài phải quay trở về.
Hơn nữa sau khi anh về, có khả năng còn bực bội vì gặp Vạn Dương, có khả năng còn tức giận đến mức đạp đá lung tung.
— thật là vui.
Thẩm Uyển Hề hất tóc, vui sướng cười nói, “Đi bar chơi!”
*
Chu Yến Hoài thật sự đá cục đá trở về, cực kỳ bực bội.
Ánh trăng trên đỉnh đầu cũng trở nên ảm đạm, bóng dáng cô độc.
Có xe qua đường bấm còi với anh, Chu Yến Hoài xua tay tỏ vẻ không cần giúp.
Thẩm Uyển Hề hi vọng tự anh đi bộ về thì anh sẽ tự đi bộ về, tự thân vận động, chỉ là, khi phối hợp với ánh trăng u buồn đúng là rất cô độc.
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng về đến nhà, đây là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh mở điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Uyển Hề: [Giữa trưa hôm nay anh thật sự có việc, xin lỗi vì không đón em được, đừng giận, được không?]
Tất nhiên Thẩm Uyển Hề không trả lời.
Ban đêm mùa hạ, đi lâu vậy rồi, trên người Chu Yến Hoài toàn là mồ hôi dính dớp ẩm ướt, anh tới tủ lạnh lấy bình nước đá, tiếp tục nhắn tin cho Thẩm Uyển Hề: [Giữa trưa em tìm anh có việc gì, bây giờ anh giúp em làm, được không?]
Thẩm Uyển Hề vẫn không trả lời, Chu Yến Hoài bỗng cảm thấy mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây.
Chu Yến Hoài vào vòng bạn bè của cô, quả nhiên thấy cô đăng một video ngắn –
Thẩm Uyển Hề và Vạn Dương đang ở quán bar xa hoa trụy lạc, uống rượu giao bôi.
Xung quanh còn rất nhiều người ồn ào.
Chu Yến Hoài hít sâu một hơi, sau đó nín thở một lúc, vài giây sau mới nuốt trôi cục tức này, cứ vậy ba phút mới khôi phục tinh thần.
Chu Yến Hoài không biết uống rượu hút thuốc, huống chi những nơi như quán bar này anh càng không hiểu, vì thế gửi đoạn video cho Đường Phái, “Đường thiếu, tra giúp anh vị trí quán bar này.”
Đường Phái thấy trong video là chị Uyển và một cậu trai sáng ngời như ánh mặt trời uống rượu giao bôi, gửi tới một câu, “Thằng nhóc đẹp trai bên cạnh chị Uyển là ai vậy anh? Trước kia em chưa thấy bao giờ, chị Uyển có bạn mới à?”
Trái tim Chu Yến Hoài lạnh đi một nửa, “bạn mới” hay “thằng nhóc đẹp trai” đều không phải từ gì hay, anh lạnh lùng nói, “Trước tiên cứ tra giúp anh xem họ ở đâu đã.”
Năm nay Đường Phái cũng ít đi bar, không hiểu rõ thị trường, một hai tiếng sau mới hỏi được vị trí, vội gửi cho Chu Yến Hoài.
Đường Phái thích hóng hớt, nửa đêm tới đón Chu Yến Hoài rồi hỏi anh, “Anh Hoài, thằng nhóc kia không phải người tốt sao? Vì sao đêm rồi còn phải đi tìm người?”
Chu Yến Hoài bị chất vấn đau cả đầu, không nói chuyện, trong lòng càng thêm lo.
Chờ tới lúc hai người tới quán bar dò hỏi, Thẩm Uyển Hề và Vạn Dương đã rời khỏi đó.
Chu Yến Hoài lo cho Thẩm Uyển Hề, nhờ Đường Phái giúp mình gọi cô.
Đường Phái vừa gọi cho chị Uyển, vừa nghĩ hai anh em nhà họ Chu sao lại thảm vậy, theo đuổi chị em nhà họ Thẩm vô cùng khó khăn, hơn nữa cậu ta cũng xứng là công thần trong chuyện tình này của bốn người.
Cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng nghe máy của Đường Phái, lười biếng đáp, “Nói cho anh ta biết, tôi đi đâu không liên quan tới anh ta, sau này bớt gọi cho tôi thôi, để anh ta tỉnh táo ở nhà đi.”
Đường Phái và Chu Yến Hoài, “…”
Thẩm Uyển Hề còn tỉnh, Chu Yến Hoài cũng yên tâm, cuối cùng đưa Đường Phái trở về, một mình anh lái xe về nhà.
Lúc về nhà đã là ba giờ sáng, ngồi trên sofa lăn lộn không buồn ngủ chút nào, đêm nay thật sự khó chịu.
Ban ngày cứ có thời gian là Chu Yến Hoài gửi tin nhắn cho Thẩm Uyển Hề, gửi mấy trăm tin nhắn xin lỗi rồi hỏi cô bao giờ về, Thẩm Uyển Hề đều không trả lời.
Cô không chỉ không trả lời tin nhắn, còn đăng bài vui chơi trong vòng bạn bè.
Thật là… rất nhanh sẽ bị cô chọc tức đến tăng huyết áp mất.
Thẩm Uyển Hề không trở lại, cũng không nghe máy, ngày nào cũng gửi tin nhắn, bản thân anh cũng lâm vào tình trạng không ổn, tựa như người chồng hối hận vì để vợ về nhà mẹ đẻ.
Vợ còn chưa về, ngày nào tan làm cũng ngủ rồi tỉnh trên sofa chờ đợi.
Chu Yến Hoài cứ vậy ngủ trên sofa đợi Thẩm Uyển Hề mấy đêm.
Bốn năm ngày sau, cuối cùng Thẩm Uyển Hề cũng trở về.
*
Mấy ngày nay Thẩm Uyển Hề đến tháng nên ở nhà nghỉ ngơi, dì cả đi rồi lập tức trở lại.
Lúc về đến nhà là hơn 11 giờ tối, mở cửa bước vào, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là Chu Yến Hoài ngủ trên sofa.
Chu Yến Hoài mặc áo ngủ kẻ caro màu xanh lam, chăn trên người đã rơi xuống đất, dường như bị lạnh mà cơ thể cuộn tròn.
Thẩm Uyển Hề bĩu môi, cởi giày, đôi chân trần trụi đi tới phía anh, ngồi xổm trước mặt anh, nương theo ánh trăng nhìn anh.
Thật ra cái gì cô cũng biết, biết nhiều năm nay Chu Yến Hoài có nhiều áp lực, biết Chu Yến Hoài tốt với em trai, biết anh quan tâm người nhà và công ty, biết lúc anh nói có việc là có việc thật.
Nhưng cô không thích anh dùng lý do “không muốn em lo lắng” để giấu giếm.
Trừ việc này ra, anh thật sự rất yêu cô.
Anh viết cho cô bức thư tình hơn nghìn chữ, gửi cho cô hàng trăm tin nhắn, lời nói ngọt ngào đều dành cho cô.
Thẩm Uyển Hề nhặt chăn trên mặt đất lên, nhẹ nhàng đắp cho anh.
Động tác rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức anh.
Chu Yến Hoài bỗng mở mắt ra, thấy cô đã trở lại, đưa tay sờ mặt cô, “Bà xã về rồi.”
Giọng anh khẽ khàng, có thở dài, dường như đang nói chuyện trong giấc mơ còn chưa tỉnh.
Thẩm Uyển Hề bĩu môi lườm anh, “Cút, ai là bà xã của anh.”
Chu Yến Hoài dùng ngón tay chạm vào khóe môi cô, kéo thành một nụ cười, “Mỗi lần chọc em tức giận, điều anh sợ nhất không phải là em không để ý tới anh, mà là sợ em không vui. Đừng buồn, được không?”
Thẩm Uyển Hề tự nhận trái tim cứng rắn, nhưng giờ phút này cô cũng mềm lòng.
Có lẽ là liên quan tới màn đêm, cảm xúc khác với ban ngày.
Cô đẩy tay anh ra, lại đẩy bả vai anh, “Dịch vào trong chút đi.”
Chu Yến Hoài chưa kịp phản ứng, “Hả? Cái gì?”
Thẩm Uyển Hề không nói nữa, chỉ đẩy vai anh dính sát vào sofa, sau đó cô nằm vào ngực anh, hai người chen chúc trên sofa.
Cuối cùng Chu Yến Hoài cũng phản ứng được đây không phải là mơ, cúi đầu ôm eo cô, ngửi mùi hương trên người cô, nói nhỏ, “Rất thơm.”
Thẩm Uyển Hề quay đầu lại hỏi, “Tôi còn chưa thay quần áo đâu, anh không ngửi thấy mùi mồ hôi sao? Còn thơm cái gì?”
Chu Yến Hoài cười nhẹ, “Rất thơm.”
Thẩm Uyển Hề buồn ngủ, mí mắt dần nhắm lại.
Một lúc sau, cô đã bắt đầu mơ màng thì nghe anh nói, “Hôm đó anh đang nói chuyện với luật sư… Trưa hôm đó, em tìm anh có chuyện gì thế?”
Tuy Thẩm Uyển Hề đã trở lại, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết, trái tim còn khó chịu, cố ý muốn chọc anh, “Hôm đó đau dạ dày, muốn gọi anh đưa thuốc cho tôi, nhưng anh không quan tâm tới tôi.”
“Anh không quan tâm tôi.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.