Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 124:

Cố Anh Đào

02/08/2024

Như thể nó biết trước cô bé sẽ xuất hiện.

Đoàn Đoàn bối rối mở đôi mắt hình quả hạnh rồi chậm rãi bước vào. Cô y tá động viên người phụ nữ nằm trên giường: “Cố gắng lên nhé!”, “Sắp ra rồi!”, “Thêm chút nữa!”

Người phụ nữ trên giường rên rỉ đau đớn, bàn tay lộ ra ngoài nắm chặt đến mức mạch máu cùng gân xanh đều nổi lên.

Cuối cùng tiếng khóc của đứa trẻ vang lên!

Hóa ra người đó đang sinh con…

Đoàn Đoàn tiến đến, nhìn thấy người mặc áo blouse trắng đang lau người cho em bé, sau đó quấn em bé trong chiếc khăn trắng và đưa cho người phụ nữ trên giường xem. Mặc dù Đoàn Đoàn không nhìn thấy rõ nét mặt của người phụ nữ nằm trên giường lúc này nhưng trong giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ ẩn chứa nụ cười.

“...Mềm mại như bông gòn vậy...”

“Giống như viên kẹo dẻo vậy...”

“Gọi là Đoàn Đoàn đi.”

Đoàn Đoàn ngẩn người.

Rồi cô bé cảm thấy như có ai đó bên cạnh lắc mạnh cơ thể của cô bé, Đoàn Đoàn buộc phải quay đầu lại, vừa quay đầu đã thấy cảnh vật và mọi người xung quanh đều tan biến, ánh sáng trước mắt càng lúc càng sáng, Đoàn Đoàn mở đôi mắt ngái ngủ của mình ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của anh trai.

Đoàn Đoàn? Đoàn Đoàn?



Đoàn Đoàn vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Mở đôi mắt mơ màng, cô bé nhìn quanh quất: Không còn bệnh viện với những viên gạch sáng bóng, không còn các cô y tá, không còn những nữ hộ sinh. Cô bé bây giờ đang ở trên xe.

"Anh trai?" Đoàn Đoàn dụi dụi mắt, đưa tay ra sờ sờ mặt anh trai: "Nóng quá!"

Không phải mơ.

Hóa ra cô bé đã tỉnh rồi.

"Nóng gì?" Mộ Thần kéo tay cô bé xuống: "Đến trang trại rồi, xuống xe nào."

Đoàn Đoàn gật đầu, đôi mắt đen láy long lanh nhìn xung quanh,

Trước đây, Đoàn Đoàn cũng thường xuyên mơ nhưng chưa bao giờ mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Làm sao lại mơ thấy mẹ sinh Đoàn Đoàn nhỉ?

Đoàn Đoàn hoang mang không hiểu, rề ra như rùa con, Mộ Thần đi đến cửa xe nhưng phát hiện phát hiện ra Tiểu Đoàn Tử còn đang suy tư xếp chăn nhỏ, anh ấy im lặng quay trở lại.

Dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu cô bé: "Rùa con."

Đoàn Đoàn ôm đầu, đôi mắt đen láy nhìn anh trai một cách đáng thương.

Trong mắt tràn đầy thắc mắc.

Em gái không hiểu vì sao anh trai lại vỗ đầu mình, còn gọi mình là "rùa nhỏ" khiến cô bé cảm thấy rất tủi thân.



Mộ Thần nhìn đôi mắt tủi thân cô bé, bỗng dưng cảm thấy bối rối, bèn thu tay lại, như muốn chuộc lỗi mà loay hoay gấp chiếc chăn nhỏ mà cô bé chưa gấp được thành hình vuông vức. Sau đó, anh ấy vỗ nhẹ lên chiếc chăn.

"Như vậy được rồi chứ?" Mô Thần chìa tay ra với cô bé: "Đi thôi."

Anh trai rõ ràng không hề nói lời xin lỗi nào nhưng dường như đã bù đắp cho hành động của mình. Thật kiêu ngạo, ngay cả khi xin lỗi, anh trai cũng không thể hiện.

Thật kiêu ngạo mà.

Lần đầu tiên Đoàn Đoàn được anh trai dỗ dành một cách nhẹ nhàng, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra với anh trai muốn được ôm.

Cô bé biết anh trai nhất định sẽ không bao giờ từ chối Đoàn Đoàn!

Mộ Thần ngẩn người, dang rộng vòng tay bế Đoàn Đoàn lên. Cô bé nhẹ bẫng không chút trọng lượng, mềm mại như bông. Sau khi được anh ấy ôm vào lòng, cô bé như một cục bông nhỏ nép vào lòng anh ấy, ngoan ngoãn và mềm mại khiến tim người tan chảy.

"Đi thôi nào."

“Dạ”

Mộ Thần ôm Đoàn Đoàn xuống xe, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ. Văn Văn và Khương Doãn không nhịn được bật cười che miệng: Mộ Thần trông rất nghiêm túc, thậm chí có chút dữ tợn nhưng tay ôm Đoàn Đoàn lại vô cùng cứng nhắc, như thể sợ làm Đoàn Đoàn bị thương vậy.

Cả người đều trông không được tự nhiên.

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nép trong lòng Mộ Thần. So với anh trai cao gầy, Đoàn Đoàn nhỏ nhắn, bé xíu, trắng nõn và mềm mại, trông thật vô cùng đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook