Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 39: Ác Mộng
Tiểu Hoa Miêu
13/05/2024
Gió lạnh thổi qua bụi cỏ khiến cành lá quất lên tảng đá ven hồ, phát ra những tiếng đánh đá kéo dài như chuông bạc, tiết tấu kỳ dị cực có tính thôi miên.
Hạ Chi Nan túm chặt cổ áo, bọc mình trong chiếc áo khoác da to đùng, dựa vào cục lửa đi động bên cạnh, thong thả nhắm mắt.
Trong mộng vẫn là nơi trống vắng lạnh băng không người.
Nó như một cái lồng sắt, lại tựa như căn hầm khủng bố, phóng thích cho quái thú với bộ mặt dữ tợn, bóp chết linh hồn tự do của cô.
Nơi xa hình như có một cột sáng, chiếu ngược trước mắt.
Máu đỏ ghê người, cuồn cuộn tràn ra từ những đóa bỉ ngạn hoa, cánh hoa rách nát mang theo mùi máu tanh tưởi mượn gió đưa đến trước mặt cô...
Cô đứng lặng tại chỗ, chờ bàn tay đầm đìa máu tới, tuyên bố tử vong.
Như mong muốn, hai mắt nhanh chóng bị một đôi tay che lại.
Song lần này không phải thứ bầy nhầy lạnh băng, khiến người buồn nôn như trong trí nhớ.
Mà là một bàn tay to rộng ấm áp khô ráo, tựa như gió xuân ấm áp, nhẹ phất qua chóp mũi, cánh môi, cằm, thùy tai phiếm hồng...
Trước mắt vẫn là một màu đen thăm thẳm, đôi tay kia dẫn cô đi về phía trước, hướng tới nơi không biết tên, thật lâu thật lâu sau, lâu đến nỗi cô mệt mỏi, muốn dừng lại...
Sau đó, Hạ Chi Nam mở bừng mắt.
Ngoài cửa sổ xe, tia sáng chiếu vào mắt.
Hạ Chi Nam theo bản năng giơ tay che mắt, thân mình khẽ nhúc nhích, quanh mình vang lên tiếng sột soạt.
Cô bỗng nhiên ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn áo khoác trên thân, lại nhìn quanh bốn phía.
Cô đang ở trên xe.
Ký ức gián đoạn ở nơi nào đó, cô không nhớ rõ lắm, mơ hồ chỉ có thể hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng trước khi trống rỗng.
Bên cạnh hồ nước trong suốt, gợn sóng lăn tăn.
Hai kẻ ngốc ngồi trên ghế gỗ, cô co thành một cục, anh cầm cần câu không nhúc nhích, câu được câu không trò chuyện.
“Anh biết hát không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Quân ca.”
Hạ Chi Nam cạn lời, “Tiếng Quảng Đông biết không?”
Ngụy Đông nhíu mày nghĩ lại, “Một bài.”
“Bài gì?”
“Hộ hoa sứ giả.”
“Hát nghe thử xem.”
Mí mắt cô đánh nhau, có chút buồn ngủ.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt mơ màng sắp ngủ, đầu rũ xuống, thi thoảng lại gật gù, Ngụy Đông thấy mà buồn cười, có lòng tốt kéo cái đầu đong đưa của cô tựa vào vai mình.
Anh nhìn mặt nước, cất giọng trầm thấp.
“Đêm nay trên phố ngẫu nhiên gặp được người trong lòng.....”
Đây là bài chủ yếu dùng giọng gió, lúc còn trong quân đội mỗi ngày anh nghe không dưới trăm lần, nghe đến nỗi thuộc lời biết hát luôn.
Người đàn ông hát đến đoạn sau, ca từ bập bõm, vừa hát vừa hồi tưởng đứt quãng.
Hạ Chi Nam lẩm bẩm cái gì đó, anh nghe không rõ bèn ghé sát vào hỏi: “Cái gì?”
“Phát âm, không chuẩn.”
Ngụy Đông bật cười, “Không chuẩn chỗ nào?”
Lần này không ai đáp lại.
Cô ngủ rồi.
Dứt mình ra khỏi những ký ức tán loạn, Hạ Chi Nam mở cửa xuống xe, sáng sớm sương gió thấm lạnh, cô co rúm người, ngoan ngoãn khoác áo da của anh.
Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, đường chân trời như xuất hiện vết nứt, để tia sáng le lói chiếu xuống.
Người đàn ông đứng trên đỉnh núi hút thuốc, nhiệt độ thấp như vậy mà anh chỉ mặc áo sơ mi mỏng, thân hình cường tráng vững chãi như núi, vô cùng gợi cảm.
Sương khói mờ ảo khiến đốm thuốc lập lòe như u hồn, anh hít sâu thở khẽ, chẳng mấy chốc điếu thuốc đã hết.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Ngụy Đông ném thuốc xuống dưới chân, dí tắt.
Chờ đến lúc quay đầu, người phụ nữ khoác áo của anh đi tới, vì chênh lệch chiều ao, trông cô như đứa trẻ lén mặc quần áo của người lớn.
...........
Hạ Chi Nan túm chặt cổ áo, bọc mình trong chiếc áo khoác da to đùng, dựa vào cục lửa đi động bên cạnh, thong thả nhắm mắt.
Trong mộng vẫn là nơi trống vắng lạnh băng không người.
Nó như một cái lồng sắt, lại tựa như căn hầm khủng bố, phóng thích cho quái thú với bộ mặt dữ tợn, bóp chết linh hồn tự do của cô.
Nơi xa hình như có một cột sáng, chiếu ngược trước mắt.
Máu đỏ ghê người, cuồn cuộn tràn ra từ những đóa bỉ ngạn hoa, cánh hoa rách nát mang theo mùi máu tanh tưởi mượn gió đưa đến trước mặt cô...
Cô đứng lặng tại chỗ, chờ bàn tay đầm đìa máu tới, tuyên bố tử vong.
Như mong muốn, hai mắt nhanh chóng bị một đôi tay che lại.
Song lần này không phải thứ bầy nhầy lạnh băng, khiến người buồn nôn như trong trí nhớ.
Mà là một bàn tay to rộng ấm áp khô ráo, tựa như gió xuân ấm áp, nhẹ phất qua chóp mũi, cánh môi, cằm, thùy tai phiếm hồng...
Trước mắt vẫn là một màu đen thăm thẳm, đôi tay kia dẫn cô đi về phía trước, hướng tới nơi không biết tên, thật lâu thật lâu sau, lâu đến nỗi cô mệt mỏi, muốn dừng lại...
Sau đó, Hạ Chi Nam mở bừng mắt.
Ngoài cửa sổ xe, tia sáng chiếu vào mắt.
Hạ Chi Nam theo bản năng giơ tay che mắt, thân mình khẽ nhúc nhích, quanh mình vang lên tiếng sột soạt.
Cô bỗng nhiên ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn áo khoác trên thân, lại nhìn quanh bốn phía.
Cô đang ở trên xe.
Ký ức gián đoạn ở nơi nào đó, cô không nhớ rõ lắm, mơ hồ chỉ có thể hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng trước khi trống rỗng.
Bên cạnh hồ nước trong suốt, gợn sóng lăn tăn.
Hai kẻ ngốc ngồi trên ghế gỗ, cô co thành một cục, anh cầm cần câu không nhúc nhích, câu được câu không trò chuyện.
“Anh biết hát không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Quân ca.”
Hạ Chi Nam cạn lời, “Tiếng Quảng Đông biết không?”
Ngụy Đông nhíu mày nghĩ lại, “Một bài.”
“Bài gì?”
“Hộ hoa sứ giả.”
“Hát nghe thử xem.”
Mí mắt cô đánh nhau, có chút buồn ngủ.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt mơ màng sắp ngủ, đầu rũ xuống, thi thoảng lại gật gù, Ngụy Đông thấy mà buồn cười, có lòng tốt kéo cái đầu đong đưa của cô tựa vào vai mình.
Anh nhìn mặt nước, cất giọng trầm thấp.
“Đêm nay trên phố ngẫu nhiên gặp được người trong lòng.....”
Đây là bài chủ yếu dùng giọng gió, lúc còn trong quân đội mỗi ngày anh nghe không dưới trăm lần, nghe đến nỗi thuộc lời biết hát luôn.
Người đàn ông hát đến đoạn sau, ca từ bập bõm, vừa hát vừa hồi tưởng đứt quãng.
Hạ Chi Nam lẩm bẩm cái gì đó, anh nghe không rõ bèn ghé sát vào hỏi: “Cái gì?”
“Phát âm, không chuẩn.”
Ngụy Đông bật cười, “Không chuẩn chỗ nào?”
Lần này không ai đáp lại.
Cô ngủ rồi.
Dứt mình ra khỏi những ký ức tán loạn, Hạ Chi Nam mở cửa xuống xe, sáng sớm sương gió thấm lạnh, cô co rúm người, ngoan ngoãn khoác áo da của anh.
Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, đường chân trời như xuất hiện vết nứt, để tia sáng le lói chiếu xuống.
Người đàn ông đứng trên đỉnh núi hút thuốc, nhiệt độ thấp như vậy mà anh chỉ mặc áo sơ mi mỏng, thân hình cường tráng vững chãi như núi, vô cùng gợi cảm.
Sương khói mờ ảo khiến đốm thuốc lập lòe như u hồn, anh hít sâu thở khẽ, chẳng mấy chốc điếu thuốc đã hết.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Ngụy Đông ném thuốc xuống dưới chân, dí tắt.
Chờ đến lúc quay đầu, người phụ nữ khoác áo của anh đi tới, vì chênh lệch chiều ao, trông cô như đứa trẻ lén mặc quần áo của người lớn.
...........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.