Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 38: Tốt hơn tôi tưởng tượng đấy
Tiểu Hoa Miêu
13/05/2024
Hạ Chi Nam đang định trả lời, đột nhiên nhớ tới điều gì, vội hỏi lại, “Làm sao anh biết?”
“Nhóc mập nói.”
Nhắc tới nhóc mập, mặt mày người đàn ông dịu đi vài phần, “Nhóc mập rất quan tâm cô, hiện tại nhìn cô còn thuận mắt hơn nhìn tôi.”
Hạ Chi Nam vẫn đang đắm chìm trong vấn đề vừa rồi, “Là công dụng của đùi gà.”
Đợi nửa ngày vẫn không thấy cô trả lời, người đàn ông buông tiếng thở dài, nói: “Nếu không muốn nói, coi như tôi chưa hỏi vậy.”
Cô tiếp tục im lặng, không nói một lời.
“Tôi...”
“Sau khi ngủ, tôi sẽ mơ thấy ác mộng.” Cô bỗng chốc lên tiếng, cắt ngang lời anh nói.
“Mộng gì?”
Hạ Chi Nam nhìn về phía hồ nước phía trước, mặt nước nhộn nhạo gợn sóng, cô cắn môi dưới.
“Trong mộng rất tối, phía trước có một luồng sáng chiếu tới, tôi đi theo ánh sáng, nơi đi qua đều là máu đỏ tươi, có một đôi tay hư thối đột nhiên xuất hiện, nó che hai mắt tôi, tôi không thể động đậy, làn da trên người bắt đầu thối rữa, lở loét...”
Cô nhìn về phía Ngụy Đông, chua xót nhếch môi, “Cho nên mỗi lần tỉnh lại, tôi đều sẽ nôn mửa, chán ghét bản thân.”
Người đàn ông nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Đi khám bác sĩ chưa?”
“Rất nhiều lần rồi.” Hạ Chi Nam nhỏ giọng, khó nói thành lời, “Nhiều đến nỗi tôi đã xác định, mình không còn thuốc chữa nữa.”
Ngụy Đông nhìn mấy lọn tóc mai phất qua bên thái dương, che đi đôi mắt thu thủy, xuyên qua cặp mắt ấy, anh thấy được một trái tim vỡ nát, rỉ máu không ngừng, hoàn toàn không ngăn nắp mê người như vẻ bề ngoài.
“Lần sau thử ăn lac-tic xem, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa.”
Hạ Chi Nam chớp mắt, sau đó bật cười, màn sương đen bao phủ đáy mắt cô nhanh chóng tản đi.
Ngụy Đông cướp cái cần trong tay cô, ánh mắt theo thân cần thon dài đến dây cước trôi nổi trên mặt nước.
“Nhà tôi cô cứ yên tâm mà ở, có cần gì cứ nói với tôi.”
Thấy thái độ của anh mềm xuống, cô nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, “Phòng bếp và vườn nhỏ, tôi cũng có thể sử dụng sao?”
Người đàn ông nghe thế tò mò, “Vườn nhỏ cô muốn dùng để làm gì?”
“Trồng rau.”
Anh liếc cô, dịu dàng không quá ba giây, “Cô biết à?”
“Không biết, nhưng tôi có thể học.”
“Mù quáng dày vò bản thân.” Ngụy Đông hừ lạnh.
Hạ Chi Nam bị ánh mắt khinh miệt kia nhìn chằm chằm nổi giận hùng hổ lên án, “Anh đừng xem thường người ta, chuyện tôi muốn làm thì nhất định sẽ làm tốt.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, nhếch môi cười rất lưu manh.
Đường nét gương mặt sắc bén bị ánh trăng màu bạc bao phủ, càng thêm xuất sắc bức người, hại Hạ Chi Nam xem đến mê mẩn.
“Cô...”
Ánh mắt Ngụy Đông chậm rãi rời xuống, dừng trên vòng eo thon nhỏ không đầy một nắm tay, hỏi, “Hình xăm còn đau không?”
“Thi thoảng sẽ đau.”
“Để tôi xem nào.”
Hạ Chi Nam cũng không nghĩ nhiều, nghiêng người vén áo, cũng may lý trí về kịp, dừng cương trước bờ vực.
“Nhà anh còn có phục vụ sau cho khách sao?”
Người đàn ông cười, “Khách ở nhà tôi, bao phục vụ.”
Hạ Chi Nam á khẩu không trả lời được, tức mà không thể phản bác, lòng hiếu thắng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đều dồn hết lên người anh.
Cô cẩn thận vén áo, lộ ra hình xăm trên eo, đóa hoa yêu mị nở rộ trên da thịt tuyết trắng, vô cùng diễm lệ.
Ngụy Đông cuống quít rời mắt, đè nén tiếng thở dốc thô nặng.
“Khụ.”
“Không tệ lắm.”
Hạ Chi Nam không chú ý tới phản ứng khác thường của anh, cô kéo áo cúi người ngồi trở lại bên cạnh, trước ngẫm sau nghĩ, nghẹn ra một lời ca ngợi.
“Kỹ thuật của anh tốt hơn tôi tưởng tượng đấy.”
Kỹ, kỹ thuật?
Bàn tay nắm cần câu của người đàn ông bỗng chốc nổi đầy gân xanh, ngọn lửa trong ngực bùng cháu, dẫn tới hơi thở như sắp phun lửa.
Đêm không trăng gió lớn, no ấm sinh dâm dục.
Anh hại mình thảm rồi.
————
“Nhóc mập nói.”
Nhắc tới nhóc mập, mặt mày người đàn ông dịu đi vài phần, “Nhóc mập rất quan tâm cô, hiện tại nhìn cô còn thuận mắt hơn nhìn tôi.”
Hạ Chi Nam vẫn đang đắm chìm trong vấn đề vừa rồi, “Là công dụng của đùi gà.”
Đợi nửa ngày vẫn không thấy cô trả lời, người đàn ông buông tiếng thở dài, nói: “Nếu không muốn nói, coi như tôi chưa hỏi vậy.”
Cô tiếp tục im lặng, không nói một lời.
“Tôi...”
“Sau khi ngủ, tôi sẽ mơ thấy ác mộng.” Cô bỗng chốc lên tiếng, cắt ngang lời anh nói.
“Mộng gì?”
Hạ Chi Nam nhìn về phía hồ nước phía trước, mặt nước nhộn nhạo gợn sóng, cô cắn môi dưới.
“Trong mộng rất tối, phía trước có một luồng sáng chiếu tới, tôi đi theo ánh sáng, nơi đi qua đều là máu đỏ tươi, có một đôi tay hư thối đột nhiên xuất hiện, nó che hai mắt tôi, tôi không thể động đậy, làn da trên người bắt đầu thối rữa, lở loét...”
Cô nhìn về phía Ngụy Đông, chua xót nhếch môi, “Cho nên mỗi lần tỉnh lại, tôi đều sẽ nôn mửa, chán ghét bản thân.”
Người đàn ông nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Đi khám bác sĩ chưa?”
“Rất nhiều lần rồi.” Hạ Chi Nam nhỏ giọng, khó nói thành lời, “Nhiều đến nỗi tôi đã xác định, mình không còn thuốc chữa nữa.”
Ngụy Đông nhìn mấy lọn tóc mai phất qua bên thái dương, che đi đôi mắt thu thủy, xuyên qua cặp mắt ấy, anh thấy được một trái tim vỡ nát, rỉ máu không ngừng, hoàn toàn không ngăn nắp mê người như vẻ bề ngoài.
“Lần sau thử ăn lac-tic xem, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa.”
Hạ Chi Nam chớp mắt, sau đó bật cười, màn sương đen bao phủ đáy mắt cô nhanh chóng tản đi.
Ngụy Đông cướp cái cần trong tay cô, ánh mắt theo thân cần thon dài đến dây cước trôi nổi trên mặt nước.
“Nhà tôi cô cứ yên tâm mà ở, có cần gì cứ nói với tôi.”
Thấy thái độ của anh mềm xuống, cô nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, “Phòng bếp và vườn nhỏ, tôi cũng có thể sử dụng sao?”
Người đàn ông nghe thế tò mò, “Vườn nhỏ cô muốn dùng để làm gì?”
“Trồng rau.”
Anh liếc cô, dịu dàng không quá ba giây, “Cô biết à?”
“Không biết, nhưng tôi có thể học.”
“Mù quáng dày vò bản thân.” Ngụy Đông hừ lạnh.
Hạ Chi Nam bị ánh mắt khinh miệt kia nhìn chằm chằm nổi giận hùng hổ lên án, “Anh đừng xem thường người ta, chuyện tôi muốn làm thì nhất định sẽ làm tốt.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, nhếch môi cười rất lưu manh.
Đường nét gương mặt sắc bén bị ánh trăng màu bạc bao phủ, càng thêm xuất sắc bức người, hại Hạ Chi Nam xem đến mê mẩn.
“Cô...”
Ánh mắt Ngụy Đông chậm rãi rời xuống, dừng trên vòng eo thon nhỏ không đầy một nắm tay, hỏi, “Hình xăm còn đau không?”
“Thi thoảng sẽ đau.”
“Để tôi xem nào.”
Hạ Chi Nam cũng không nghĩ nhiều, nghiêng người vén áo, cũng may lý trí về kịp, dừng cương trước bờ vực.
“Nhà anh còn có phục vụ sau cho khách sao?”
Người đàn ông cười, “Khách ở nhà tôi, bao phục vụ.”
Hạ Chi Nam á khẩu không trả lời được, tức mà không thể phản bác, lòng hiếu thắng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đều dồn hết lên người anh.
Cô cẩn thận vén áo, lộ ra hình xăm trên eo, đóa hoa yêu mị nở rộ trên da thịt tuyết trắng, vô cùng diễm lệ.
Ngụy Đông cuống quít rời mắt, đè nén tiếng thở dốc thô nặng.
“Khụ.”
“Không tệ lắm.”
Hạ Chi Nam không chú ý tới phản ứng khác thường của anh, cô kéo áo cúi người ngồi trở lại bên cạnh, trước ngẫm sau nghĩ, nghẹn ra một lời ca ngợi.
“Kỹ thuật của anh tốt hơn tôi tưởng tượng đấy.”
Kỹ, kỹ thuật?
Bàn tay nắm cần câu của người đàn ông bỗng chốc nổi đầy gân xanh, ngọn lửa trong ngực bùng cháu, dẫn tới hơi thở như sắp phun lửa.
Đêm không trăng gió lớn, no ấm sinh dâm dục.
Anh hại mình thảm rồi.
————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.