Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 37: Anh Nói Chắc Thế, Anh Sờ Qua Rồi Sao?
Tiểu Hoa Miêu
12/05/2024
Gió đêm thoang thoảng, mặt nước nổi lên gợn sóng lăn tăn, sóng nước lấp lánh.
Nhiệt độ trên núi và dưới chân núi trong ngày có chênh lệch khá lớn, cô mặc bộ đồ thể dục mỏng manh, gió lạnh thấu xương, da đầu tê dại.
Ngụy Đông sửa sang lại bản thân xong quay lại lều tranh chỉ thấy, người phụ nữ ngày thường ưu nhã trí thức lúc này không có hình tượng co rúc trên ghế, miệng thở ra khí lạnh.
Anh thấy thế cởi áo khoác, ngang ngược khoác lên người cô.
“Mặc vào.”
“Tôi không...” Hạ Chi Nam còn muốn mạnh miệng, ai ngờ vừa hé miệng đã, “Hắt xì, hắt xì, hắt xì.”
Tiếng hắt xì liên tiếp quanh quẩn bên hồ nước, nhân tiện cũng hủy luôn hình mỹ nhân sườn xám xinh đẹp bình thường của cô.
Người đàn ông thấy cô co rúm trong áo khoác, chóp mũi lạnh đỏ, không nhịn được cười dí dỏm, “Thân mình thì mềm mà sao miệng cứng thế.”
Hạ Chi Nam đỏ mặt cãi lại, “Anh nói chắc thế, anh sờ qua rồi sao?”
Ngụy Đông nghĩ ngợi một hồi, gật đầu, “Ừm, vừa mới sờ xong.”
“...”
Cô quyết định sẽ không nói chuyện với tên lưu manh coi cô thành miếng thịt heo mà đối đãi này.
Năm phút sau, người đàn ông như làm ảo thuật lấy ra một chiếc túi căng phồng trong bụi cây ở cạnh hồ, trong tầm nhìn mơ hồ, Hạ Chi Nam chỉ thấy anh thao tác một lúc, lúc quay về lêu tranh, trong tay đã có thêm một chiếc cần câu thật dài.
Thấy đáy mắt cô có ánh nước, Ngụy Đông không khỏi nhướng mày.
“Thử không?”
Hạ Chi Nam quả thật cảm thấy mới mẻ, trước kia chỉ nghe qua xem qua, nhưng chưa từng tự mình thử qua, từ nhỏ đến lớn ở phương diện giải trí của cô ngoài đi shopping mua hàng hiệu cũng chỉ có đánh tennis, chơi golf, loại hình tiêu khiển như thế này vẫn là lần đầu tiếp xúc.
Hạ Chi Nam đứng dậy đến gần, nhận cần câu từ trong tay anh, ngó trái ngó phải vẫn không biết dùng thế nào.
“Cái này chơi làm sao?”
Ngụy Đông thấy vẻ mặt hiếu kỳ của cô, lại nhìn khoảng cách đến hồ nước trước mắt, hừ một tiếng: “Cô đứng ở chỗ này ném cần là định câu ếch xanh sao?”
Hạ Chi Nam nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thăm dò bước lên phía trước hai bước.
“Gần thêm chút nữa.”
Cô máy móc cẩn thận di chuyển thêm một bước.
Người đàn ông nhắm mắt thở dài, giống như bị cô đánh bại, anh tiến lên ôm eo cô, bước mấy bước đến mép lều tranh.
Trước sau chỉ khoảng hai giây, đôi mắt Hạ Chi Nam trừng lớn, sức mạnh cùng hơi nóng vẫn còn đọng lại trên eo, nóng nhất là ở đóa bỉ ngạn hoa đỏ rực trên eo.
“Nhìn tôi làm gì, ném đi.”
Hạ Chi Nam đứng bất động, không thể hiểu nổi tại sao người này có thể coi như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
“Thôi, để tôi giúp cô.”
Anh đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, thân thể lù lù mang theo hơi nóng ập tới, Hạ Chi Nam chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, thân thể hừng hực bốc cháy.
Cái tay nắm cần câu bị lòng bàn tay nóng bỏng bao trùm, cánh tay hơi ngửa ra sau, cần cây theo đường parabol vút một cái về phía trước, tiếng nước thanh thúy vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh, lưỡi câu chậm rãi chìm xuống nước.
Sau đó là một khoảng thời gian im lặng khá dài, không ai mở miệng nói chuyện.
Đêm tối mênh mang, vạn vật ngủ say, giờ phút này lại mang đến bình yên khó tả.
Thật lâu sau, cần câu trước sau vẫn vững như băng sơn.
Cô sợ đả động đến cá, nhỏ giọng hỏi: “Anh xác định có thể câu được sao?”
Ngụy Đông nhìn ánh trăng trong hồ, chậm rãi nói ba chữ, “Xem vận may.”
“...”
Giữa sườn núi, bên lều tranh, hai người ngồi tĩnh tâm tựa như hai vị tiên Phật, tiếng hít thở bị ép đến nhỏ nhất có thể.
“Hạ Chi Nam.”
Đúng lúc này người đàn ông cất tiếng gọi, Hạ Chi Nam sửng sốt, “ừm” một tiếng.
Ngụy Đông ghé mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, “Cô mất ngủ bao lâu rồi?”
..........
Nhiệt độ trên núi và dưới chân núi trong ngày có chênh lệch khá lớn, cô mặc bộ đồ thể dục mỏng manh, gió lạnh thấu xương, da đầu tê dại.
Ngụy Đông sửa sang lại bản thân xong quay lại lều tranh chỉ thấy, người phụ nữ ngày thường ưu nhã trí thức lúc này không có hình tượng co rúc trên ghế, miệng thở ra khí lạnh.
Anh thấy thế cởi áo khoác, ngang ngược khoác lên người cô.
“Mặc vào.”
“Tôi không...” Hạ Chi Nam còn muốn mạnh miệng, ai ngờ vừa hé miệng đã, “Hắt xì, hắt xì, hắt xì.”
Tiếng hắt xì liên tiếp quanh quẩn bên hồ nước, nhân tiện cũng hủy luôn hình mỹ nhân sườn xám xinh đẹp bình thường của cô.
Người đàn ông thấy cô co rúm trong áo khoác, chóp mũi lạnh đỏ, không nhịn được cười dí dỏm, “Thân mình thì mềm mà sao miệng cứng thế.”
Hạ Chi Nam đỏ mặt cãi lại, “Anh nói chắc thế, anh sờ qua rồi sao?”
Ngụy Đông nghĩ ngợi một hồi, gật đầu, “Ừm, vừa mới sờ xong.”
“...”
Cô quyết định sẽ không nói chuyện với tên lưu manh coi cô thành miếng thịt heo mà đối đãi này.
Năm phút sau, người đàn ông như làm ảo thuật lấy ra một chiếc túi căng phồng trong bụi cây ở cạnh hồ, trong tầm nhìn mơ hồ, Hạ Chi Nam chỉ thấy anh thao tác một lúc, lúc quay về lêu tranh, trong tay đã có thêm một chiếc cần câu thật dài.
Thấy đáy mắt cô có ánh nước, Ngụy Đông không khỏi nhướng mày.
“Thử không?”
Hạ Chi Nam quả thật cảm thấy mới mẻ, trước kia chỉ nghe qua xem qua, nhưng chưa từng tự mình thử qua, từ nhỏ đến lớn ở phương diện giải trí của cô ngoài đi shopping mua hàng hiệu cũng chỉ có đánh tennis, chơi golf, loại hình tiêu khiển như thế này vẫn là lần đầu tiếp xúc.
Hạ Chi Nam đứng dậy đến gần, nhận cần câu từ trong tay anh, ngó trái ngó phải vẫn không biết dùng thế nào.
“Cái này chơi làm sao?”
Ngụy Đông thấy vẻ mặt hiếu kỳ của cô, lại nhìn khoảng cách đến hồ nước trước mắt, hừ một tiếng: “Cô đứng ở chỗ này ném cần là định câu ếch xanh sao?”
Hạ Chi Nam nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thăm dò bước lên phía trước hai bước.
“Gần thêm chút nữa.”
Cô máy móc cẩn thận di chuyển thêm một bước.
Người đàn ông nhắm mắt thở dài, giống như bị cô đánh bại, anh tiến lên ôm eo cô, bước mấy bước đến mép lều tranh.
Trước sau chỉ khoảng hai giây, đôi mắt Hạ Chi Nam trừng lớn, sức mạnh cùng hơi nóng vẫn còn đọng lại trên eo, nóng nhất là ở đóa bỉ ngạn hoa đỏ rực trên eo.
“Nhìn tôi làm gì, ném đi.”
Hạ Chi Nam đứng bất động, không thể hiểu nổi tại sao người này có thể coi như không có chuyện gì xảy ra như vậy.
“Thôi, để tôi giúp cô.”
Anh đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, thân thể lù lù mang theo hơi nóng ập tới, Hạ Chi Nam chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, thân thể hừng hực bốc cháy.
Cái tay nắm cần câu bị lòng bàn tay nóng bỏng bao trùm, cánh tay hơi ngửa ra sau, cần cây theo đường parabol vút một cái về phía trước, tiếng nước thanh thúy vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh, lưỡi câu chậm rãi chìm xuống nước.
Sau đó là một khoảng thời gian im lặng khá dài, không ai mở miệng nói chuyện.
Đêm tối mênh mang, vạn vật ngủ say, giờ phút này lại mang đến bình yên khó tả.
Thật lâu sau, cần câu trước sau vẫn vững như băng sơn.
Cô sợ đả động đến cá, nhỏ giọng hỏi: “Anh xác định có thể câu được sao?”
Ngụy Đông nhìn ánh trăng trong hồ, chậm rãi nói ba chữ, “Xem vận may.”
“...”
Giữa sườn núi, bên lều tranh, hai người ngồi tĩnh tâm tựa như hai vị tiên Phật, tiếng hít thở bị ép đến nhỏ nhất có thể.
“Hạ Chi Nam.”
Đúng lúc này người đàn ông cất tiếng gọi, Hạ Chi Nam sửng sốt, “ừm” một tiếng.
Ngụy Đông ghé mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, “Cô mất ngủ bao lâu rồi?”
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.