Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 36: Khiêng
Tiểu Hoa Miêu
12/05/2024
Đường núi dẫn đến hồ Thanh Thủy có một đoạn hẹp dài, xe Pickup quá lớn không lái vào được, chỉ có thể đỗ ở bên gốc thụ khô.
“Xuống xe, đi thêm một đoạn nữa.”
Ngụy Đông cầm chiếc áo khoác màu nâu sẫm từ ghế sau, ban đêm trong núi ướt lãnh, nếu không đủ ấm sẽ dễ bị ốm.
Anh xuống xe, dẫm một bước bùn đầy chân vòng đến bên ghế phụ, kéo mở cửa xe, người phụ nữ liếc nhìn mặt đất ướt nhẹp, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo như nước hồ Thanh Thủy, nhu nhược đáng thương.
Ngụy Đông nhìn bộ đồ thuần trắng trên người cô, tầm mắt dịch đến dưới chân, dép này đúng là không thích hợp đi đến nơi sơn dã, đặc biệt là đối với người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đi một bước có thể phát rồ.
“Con đường này đều là bùn đất, nếu cô sợ bẩn thì có thể ở trên xe chờ tôi.”
“Không muốn.”
Giọng nói của cô dồn dập, vươn tay nắm vạt áo rộng mở của anh.
Người đàn ông vốn là cố ý ghẹo cô, khóe miệng khẽ nhếch, khom lưng để đến gần, hơi thở nam tính nháy mắt bao quanh cô.
“Sợ à?”
“Anh nói xem?” Hạ Chi Nam ngước mắt trừng anh.
Ngụy Đông thỏa mãn vì thú vui ác ý của mình, nhỏ giọng nói, “Cởi dép ra.”
“Sao cơ?”
“Làm theo lời tôi nói.” Trong bá đạo lộ ra một chút mềm mại không dễ phát hiện.
Hạ Chi Nam không biết anh muốn làm gì, suy xét một hồi, cô cởi đôi giày trắng đưa cho anh, bên trong xe ánh đèn mờ tối chiếu lên gót chân nhỏ đong đưa, trắng nõn như ngọc.
Một tay anh cầm giày, tay còn lại cởi dây an toàn, thân mình đột nhiên hạ thấp.
“!!!”
Trong chớp nhoáng hoang đường ấy, hình ảnh phá tan mọi suy đoán của cô xuất hiện.
“Anh... anh thả tôi xuống!”
Giữa nam nữ, không phải cõng thì cũng là bế công chúa, nào có ai khiêng?
Ngay cả Trư Bát Giới cũng biết cõng vợ, sao đến phiên anh phong cách lại kém xa thế?
Không nói đến thương hoa tiếc ngọc, ít nhiều gì cũng đối đãi với cô như một con người đi chứ? Cô không phải lợn chết cũng không phải tảng đá, hành động này thật sự rất sỉ nhục người ta.
Hạ Chi Nam vừa tức lại cạn lời, nửa thân trên lơ lửng sau tấm lưng rắn chắc của anh, hai tay liều mạng đấm đánh, đáng tiếc Ngụy Đông cơ bắp đầy mình, bị đánh không đau không ngứa, đổi lại còn đau tay cô.
“Đừng lộn xộn.”
Anh dùng sức siết đôi chân đang đá loạn, còn định giơ tay vỗ mông nhỏ một cái nhưng tay nâng được nửa đường lại hạ xuống.
Nếu chạm vào chỗ kia, e rằng lát nữa sẽ nhận về một cái tát, nhân tiện cột mác “Lão lưu manh”.
Trên núi, đêm lạnh như nước, mặt trăng ẩn vào trong tầng mây, bụi cây nơi xa bị gió thổi xào xạc, giữa núi rừng thanh vắng nghe mà rợn tóc gáy.
Người phụ nữ vốn đang ầm ĩ chậm rãi ngậm miệng, hai tay dùng sức túm chặt áo anh.
Khóe môi Ngụy Đông nhếch lên, biết sợ rồi.
“Nhanh thôi, ở ngay phía trước.”
Con đường này tương đối dài, liếc mắt không nhìn tới điểm cuối, bùn đất có vũng nước lúc nông lúc sâu, tiếng bước chân đều đều vàng lên bên tai, chật vật một hồi mới đi đến bên hồ nước, quanh giày anh đều là bùn đen, ống quần cũng khó thoát được vận rủi.
Hồ Thanh Thủy có diện tích không lớn, tựa núi có một túp lều tranh, mái lều được lợp bằng cỏ tranh dày nặng, mưa không tiến được vào nên dư ra một khoảng đất khô ráo.
Trong lều đặt một chiếc ghế gỗ có niên đại cổ xưa, người đàn ông đặt cô xuống ghế, đồng thời đặt giày dưới chân cô, xem nhẹ ánh mắt đầy oán khí của người phụ nữ, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Xỏ giày cẩn thận.”
Hạ Chi Nam mím môi, vừa định nói gì đó thì thấy người đàn ông đi đến ven hồ, khom lưng nghiêm túc rửa sạch bùn đất dưới chân.
Cô lắc đôi chân trần lạnh run, ngoan ngoãn xỏ giày.
Không biết từ khi nào, trăng trên đỉnh đầu lại ló dạng, nổi bần bật giữa trời đêm thăm thẳm, ảnh ngược in xuống hồ, mặt nước tĩnh lặng như một chiếc gương sáng loáng thoáng phản chiếu hình bóng của người đàn ông.
..........
“Xuống xe, đi thêm một đoạn nữa.”
Ngụy Đông cầm chiếc áo khoác màu nâu sẫm từ ghế sau, ban đêm trong núi ướt lãnh, nếu không đủ ấm sẽ dễ bị ốm.
Anh xuống xe, dẫm một bước bùn đầy chân vòng đến bên ghế phụ, kéo mở cửa xe, người phụ nữ liếc nhìn mặt đất ướt nhẹp, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo như nước hồ Thanh Thủy, nhu nhược đáng thương.
Ngụy Đông nhìn bộ đồ thuần trắng trên người cô, tầm mắt dịch đến dưới chân, dép này đúng là không thích hợp đi đến nơi sơn dã, đặc biệt là đối với người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đi một bước có thể phát rồ.
“Con đường này đều là bùn đất, nếu cô sợ bẩn thì có thể ở trên xe chờ tôi.”
“Không muốn.”
Giọng nói của cô dồn dập, vươn tay nắm vạt áo rộng mở của anh.
Người đàn ông vốn là cố ý ghẹo cô, khóe miệng khẽ nhếch, khom lưng để đến gần, hơi thở nam tính nháy mắt bao quanh cô.
“Sợ à?”
“Anh nói xem?” Hạ Chi Nam ngước mắt trừng anh.
Ngụy Đông thỏa mãn vì thú vui ác ý của mình, nhỏ giọng nói, “Cởi dép ra.”
“Sao cơ?”
“Làm theo lời tôi nói.” Trong bá đạo lộ ra một chút mềm mại không dễ phát hiện.
Hạ Chi Nam không biết anh muốn làm gì, suy xét một hồi, cô cởi đôi giày trắng đưa cho anh, bên trong xe ánh đèn mờ tối chiếu lên gót chân nhỏ đong đưa, trắng nõn như ngọc.
Một tay anh cầm giày, tay còn lại cởi dây an toàn, thân mình đột nhiên hạ thấp.
“!!!”
Trong chớp nhoáng hoang đường ấy, hình ảnh phá tan mọi suy đoán của cô xuất hiện.
“Anh... anh thả tôi xuống!”
Giữa nam nữ, không phải cõng thì cũng là bế công chúa, nào có ai khiêng?
Ngay cả Trư Bát Giới cũng biết cõng vợ, sao đến phiên anh phong cách lại kém xa thế?
Không nói đến thương hoa tiếc ngọc, ít nhiều gì cũng đối đãi với cô như một con người đi chứ? Cô không phải lợn chết cũng không phải tảng đá, hành động này thật sự rất sỉ nhục người ta.
Hạ Chi Nam vừa tức lại cạn lời, nửa thân trên lơ lửng sau tấm lưng rắn chắc của anh, hai tay liều mạng đấm đánh, đáng tiếc Ngụy Đông cơ bắp đầy mình, bị đánh không đau không ngứa, đổi lại còn đau tay cô.
“Đừng lộn xộn.”
Anh dùng sức siết đôi chân đang đá loạn, còn định giơ tay vỗ mông nhỏ một cái nhưng tay nâng được nửa đường lại hạ xuống.
Nếu chạm vào chỗ kia, e rằng lát nữa sẽ nhận về một cái tát, nhân tiện cột mác “Lão lưu manh”.
Trên núi, đêm lạnh như nước, mặt trăng ẩn vào trong tầng mây, bụi cây nơi xa bị gió thổi xào xạc, giữa núi rừng thanh vắng nghe mà rợn tóc gáy.
Người phụ nữ vốn đang ầm ĩ chậm rãi ngậm miệng, hai tay dùng sức túm chặt áo anh.
Khóe môi Ngụy Đông nhếch lên, biết sợ rồi.
“Nhanh thôi, ở ngay phía trước.”
Con đường này tương đối dài, liếc mắt không nhìn tới điểm cuối, bùn đất có vũng nước lúc nông lúc sâu, tiếng bước chân đều đều vàng lên bên tai, chật vật một hồi mới đi đến bên hồ nước, quanh giày anh đều là bùn đen, ống quần cũng khó thoát được vận rủi.
Hồ Thanh Thủy có diện tích không lớn, tựa núi có một túp lều tranh, mái lều được lợp bằng cỏ tranh dày nặng, mưa không tiến được vào nên dư ra một khoảng đất khô ráo.
Trong lều đặt một chiếc ghế gỗ có niên đại cổ xưa, người đàn ông đặt cô xuống ghế, đồng thời đặt giày dưới chân cô, xem nhẹ ánh mắt đầy oán khí của người phụ nữ, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Xỏ giày cẩn thận.”
Hạ Chi Nam mím môi, vừa định nói gì đó thì thấy người đàn ông đi đến ven hồ, khom lưng nghiêm túc rửa sạch bùn đất dưới chân.
Cô lắc đôi chân trần lạnh run, ngoan ngoãn xỏ giày.
Không biết từ khi nào, trăng trên đỉnh đầu lại ló dạng, nổi bần bật giữa trời đêm thăm thẳm, ảnh ngược in xuống hồ, mặt nước tĩnh lặng như một chiếc gương sáng loáng thoáng phản chiếu hình bóng của người đàn ông.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.