Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 35: Nếm Thử
Tiểu Hoa Miêu
12/05/2024
Đêm thu tĩnh lặng, gió se se lạnh, trong không khí lượn lờ sương mù như những tấm sa mỏng phất phơ trong gió.
Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên mặt đất.
0 giờ, con xe Pickup chạy như bay trên đoạn đường không người rồi đỗ xịch một cái ở ranh giới giữa trấn Đồng Diêu và trấn Thanh Thủy
Người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ ấn mở cửa kính xe, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói chuyện với ông chủ siêu thị mini, từ góc độ này vừa lúc thấy rõ sườn mặt của anh, khóe môi hơi cong, mặt mày nhiễm ý cười.
Hai cúc trên cùng của áo sơ mi không cài, cơ ngực săn chắc lộ ra khỏi vạt áo nhìn không sót thứ gì.
Đêm đó cô đã sờ qua, xúc cảm tốt hơn trong tưởng tượng nhiều.
Đang lúc thơ thẩn thì người đàn ông đi ra khỏi siêu thị, trên vai khiêng hai thùng giấy, Hạ Chi Nam giật mình kéo cửa kính lên, coi như không có việc gì mà nhìn về phía trước.
Ngụy Đông bỏ thùng giấy nặng trĩu vào cốp xe, lòng bàn tay cầm gói lac – tic mới lấy ra từ tủ lạnh, sau khi lên xe cũng không vội nhấn ga mà bẻ miếng lac - tic thành hai nửa, đưa một nửa cho cô.
“Nếm thử đi.”
Cô nghiêng đầu nhìn lại, ánh đèn trong xe mờ nhạt chiếu lên sống mũi cao thẳng, cặp mắt người đàn ông sáng quắc, mang theo vài phần chờ mong giống như đứa trẻ hồi còn nhỏ có đồ ăn ngon háo hức mang đến lớp chia cho bạn bè.
Lời từ chối nghẹn ở cổ họng, một thoáng thất thần để cô hồi tưởng lại miếng dưa chuột trong suất đồ nướng BBQ.
Tự hạn chế là vì kiểm soát chính mình, nhưng cô không phải thánh nhân, luôn có những lúc không nhịn được phá lệ.
Hạ Chi Nam không được tự nhiên nhận lấy, cắn một miếng, vụn lac – tic nhanh chóng hòa tan thành nước ngọt, hơn nửa đêm ngón tay bị đông cứng, điên cuồng kích thích vỏ não cô.
“Anh ăn đi.”
Cô cắn thứ đồ chơi kia một miếng nữa rồi nhét trở lại trong tay anh, ngón tay xoa xoa, “... Lạnh quá.”
Ngụy Đông đang cắn miếng lac – tic rồm rộp hấp thụ chất dinh dưỡng tinh thần, thình lình bị người ta trả hàng, anh cúi đầu nhìn dấu răng trên miếng đá, khóe miệng giật giật, ánh mắt nhìn người phụ nữ đầy ẩn ý.
“Tôi ăn tiếp thì tính là gì?”
Hạ Chi Nam sửng sốt, cung phản xạ kéo được nửa vong trái đất mới trở về, cô đỏ mặt đoạt lại, ấn mở cửa kính xe, miếng lac-tic cứ thế rơi xuống bụi cỏ ven đường theo một đường parabol hoàn mỹ.
Người đàn ông nhíu mày, nghiêm túc phê bình.
“Lãng phí đáng xấu hổ.”
Cô cãi lại: “Cùng lắm thì tôi đền cho anh một gói.”
“Một thùng.”
“...”
Mở miệng là giở công phu sư tử ngoạm đúng không?
“Một túi.”
Ngụy Đông nghiêm túc, “Hai thùng.”
“Tôi muốn xuống xe.” Cô không quen tên điên này, quay đầu nhìn màn đêm giơ tay không thấy năm ngón ngoài cửa xe, giận dỗi nói, “Không, anh đưa tôi về đi.”
“Được.”
Anh đáp rất sảng khoái, nhưng vừa đạp chân ga, xe lập tức lái vào con đường núi phía trước.
Bên cạnh trấn Đồng Diêu là trấn Thanh Thủy, hoang vắng, nổi tiếng nhất là hồ Thanh Thủy tọa lạc giữa lưng chừng núi.
Truyền thuyết kể rằng ước nguyện bên hồ Thanh Thủy rất linh, mặt trời mọc trên đỉnh núi cũng đẹp không sao tả xiết, đương nhiên nó vẫn là lời đồn, cô nghe được một nửa từ chỗ thím Trương, nửa còn lại là Đồng Thời nói.
Chỉ tiếc, hiện thực vĩnh viễn tàn khốc hơn hiện thực.
Nhiệt độ trên núi thấp, chạng vạng lại đón một trận mưa lớn, bùn đất thấm nước mưa lạnh lẽo, trong không khí bốc lên mùi bùn xen lẫn hương hoa cỏ, mặt đất sền sệt, chỉ dùng mắt nhìn cũng thấy dính nhớp lầy lội.
.........
Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên mặt đất.
0 giờ, con xe Pickup chạy như bay trên đoạn đường không người rồi đỗ xịch một cái ở ranh giới giữa trấn Đồng Diêu và trấn Thanh Thủy
Người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ ấn mở cửa kính xe, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói chuyện với ông chủ siêu thị mini, từ góc độ này vừa lúc thấy rõ sườn mặt của anh, khóe môi hơi cong, mặt mày nhiễm ý cười.
Hai cúc trên cùng của áo sơ mi không cài, cơ ngực săn chắc lộ ra khỏi vạt áo nhìn không sót thứ gì.
Đêm đó cô đã sờ qua, xúc cảm tốt hơn trong tưởng tượng nhiều.
Đang lúc thơ thẩn thì người đàn ông đi ra khỏi siêu thị, trên vai khiêng hai thùng giấy, Hạ Chi Nam giật mình kéo cửa kính lên, coi như không có việc gì mà nhìn về phía trước.
Ngụy Đông bỏ thùng giấy nặng trĩu vào cốp xe, lòng bàn tay cầm gói lac – tic mới lấy ra từ tủ lạnh, sau khi lên xe cũng không vội nhấn ga mà bẻ miếng lac - tic thành hai nửa, đưa một nửa cho cô.
“Nếm thử đi.”
Cô nghiêng đầu nhìn lại, ánh đèn trong xe mờ nhạt chiếu lên sống mũi cao thẳng, cặp mắt người đàn ông sáng quắc, mang theo vài phần chờ mong giống như đứa trẻ hồi còn nhỏ có đồ ăn ngon háo hức mang đến lớp chia cho bạn bè.
Lời từ chối nghẹn ở cổ họng, một thoáng thất thần để cô hồi tưởng lại miếng dưa chuột trong suất đồ nướng BBQ.
Tự hạn chế là vì kiểm soát chính mình, nhưng cô không phải thánh nhân, luôn có những lúc không nhịn được phá lệ.
Hạ Chi Nam không được tự nhiên nhận lấy, cắn một miếng, vụn lac – tic nhanh chóng hòa tan thành nước ngọt, hơn nửa đêm ngón tay bị đông cứng, điên cuồng kích thích vỏ não cô.
“Anh ăn đi.”
Cô cắn thứ đồ chơi kia một miếng nữa rồi nhét trở lại trong tay anh, ngón tay xoa xoa, “... Lạnh quá.”
Ngụy Đông đang cắn miếng lac – tic rồm rộp hấp thụ chất dinh dưỡng tinh thần, thình lình bị người ta trả hàng, anh cúi đầu nhìn dấu răng trên miếng đá, khóe miệng giật giật, ánh mắt nhìn người phụ nữ đầy ẩn ý.
“Tôi ăn tiếp thì tính là gì?”
Hạ Chi Nam sửng sốt, cung phản xạ kéo được nửa vong trái đất mới trở về, cô đỏ mặt đoạt lại, ấn mở cửa kính xe, miếng lac-tic cứ thế rơi xuống bụi cỏ ven đường theo một đường parabol hoàn mỹ.
Người đàn ông nhíu mày, nghiêm túc phê bình.
“Lãng phí đáng xấu hổ.”
Cô cãi lại: “Cùng lắm thì tôi đền cho anh một gói.”
“Một thùng.”
“...”
Mở miệng là giở công phu sư tử ngoạm đúng không?
“Một túi.”
Ngụy Đông nghiêm túc, “Hai thùng.”
“Tôi muốn xuống xe.” Cô không quen tên điên này, quay đầu nhìn màn đêm giơ tay không thấy năm ngón ngoài cửa xe, giận dỗi nói, “Không, anh đưa tôi về đi.”
“Được.”
Anh đáp rất sảng khoái, nhưng vừa đạp chân ga, xe lập tức lái vào con đường núi phía trước.
Bên cạnh trấn Đồng Diêu là trấn Thanh Thủy, hoang vắng, nổi tiếng nhất là hồ Thanh Thủy tọa lạc giữa lưng chừng núi.
Truyền thuyết kể rằng ước nguyện bên hồ Thanh Thủy rất linh, mặt trời mọc trên đỉnh núi cũng đẹp không sao tả xiết, đương nhiên nó vẫn là lời đồn, cô nghe được một nửa từ chỗ thím Trương, nửa còn lại là Đồng Thời nói.
Chỉ tiếc, hiện thực vĩnh viễn tàn khốc hơn hiện thực.
Nhiệt độ trên núi thấp, chạng vạng lại đón một trận mưa lớn, bùn đất thấm nước mưa lạnh lẽo, trong không khí bốc lên mùi bùn xen lẫn hương hoa cỏ, mặt đất sền sệt, chỉ dùng mắt nhìn cũng thấy dính nhớp lầy lội.
.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.