Chương 37:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Khương Lâm Tình nắm tay anh ta không dám thả, chỉ sợ buông lỏng tay, anh ta sẽ xông ra.
Người đàn ông hung tợn quay đầu, bỗng nhiên mạnh mẽ khóa khuỷu tay cô.
Lần này, không chỉ có cô không chịu buông, người đàn ông cũng không chịu buông ra. Anh ta chuyển mũi dao về hướng cô.
Thời gian ngắn ngủi, Khương Lâm Tình đã suy nghĩ rất nhiều. Con dao rất sáng, có lẽ trước khi ra ngoài, người đàn ông đã tỉ mỉ rèn nó. Bị con dao này đâm thì chắc chắn sẽ rất đau. Cô sợ đau.
Một người đàn ông cao lớn buông con của mình ra, cầm lấy một cây gậy gộc dài trước cửa tiệm, chạy thẳng sang bên này.
Ánh mắt người đàn ông chuyển hướng, vốn dĩ con dao đang đâm về ngực Khương Lâm Tình lại hướng lên trên. Anh ta đẩy cô một cái, kéo cô lùi về phía tường, con dao nằm ngang trên cổ cô: “Không được qua đây.” Anh ta hét lên với người đàn ông cao lớn kia.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ hung dữ, đã mất lý trí.
Người dân chung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều đang lùi lại.
Người đàn ông cao lớn chỉ có thể buông cây gậy ra, làm động tác đầu hàng.
Có người báo cảnh sát.
Khương Lâm Tình nhìn qua mọi người.
Tất cả đều an toàn.
May là vừa rồi cô đã chạy đủ nhanh để níu người đàn ông này lại. Nếu không, con dao kia đã cắm vào sau lưng cậu bé mặc áo trắng.
Cô cứu được người, đáng giá. Dù bây giờ đang lâm phải một tình cảnh nguy hiểm, cũng đáng giá.
Đây là việc thiện cao cả. Không phải tử vong bình thường. Là hi sinh, một sự hi sinh quảng đại.
Lưỡi dao bén nhọn kề vào làn da. Cô muốn mở miệng, cổ họng lại bị đờm. Cô ho vài cái.
Người đàn ông càng dùng sức bóp chặt cô: “Đừng có làm trò!”
Khương Lâm Tình: “Mày muốn thế nào? Mày không thoát được đâu.”
Người đàn ông trung niên: “Tao không thoát được, nhưng mày cũng sẽ không thoát được.”
Giữa hai người, người đàn ông trung niên càng điên cuồng hơn.
Khương Lâm Tình rất bình tĩnh: “Mày muốn chết đến thế thì sao không tự sát đi?” Có thể làm ra cái chuyện đâm người trên đường, chắc chắn anh ta đang muốn chết.
Người đàn ông nói một câu thật buồn cười: “Tự sát là biểu hiện của sự yếu đuối.”
“Nhưng mà, bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh là biểu hiện thứ N của sự yếu đuối.”
Có thể đây là lần thứ nhất, hoặc là người đàn ông không nghĩ tới, mình cưỡng ép con tin mà con tin còn có dũng cảm đi tranh biện với anh ta. Anh ta trợn trắng mắt, dùng sức trừng cô: “Mày thì biết cái gì? Cho dù tao chết tao cũng phải kéo mày đi cùng.”
Cảnh sát tới rất nhanh.
Cảm xúc của người đàn ông bộc phát càng nhanh hơn. Anh ta kéo tóc của Khương Lâm Tình, bắt cô ngẩng đầu lên.
Cô rất sợ đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một người cảnh sát đi lên thuyết phục.
Người đàn ông không nghe, hét lớn. Anh ta ngồi xuống, kéo Khương Lâm Tình ngồi xuống.
Cảnh sát: "Để tôi làm con tin thay cho cô ấy.”
Khương Lâm Tình lại hét: "Đừng quan tâm đến tôi, mau bắt anh ta lại!” Ngay sau đó, lưỡi dao phá da của cô, trên cổ lấm tấm vết máu.
Cảnh sáng dừng lại, lui về sau: “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Khương Lâm Tình lạnh lùng nói: “Tao sợ đau. Nhưng nếu kĩ thuật dùng dao của mày nhanh lẹ thì tao không sợ nữa.”
Sau khi nghe được, người đàn ông trung niên sửng sốt.
Một cảnh sát ẩn núp nhảy qua tường vây, xác định khoảng trống, nhào xuống cướp con dao trên tay người đàn ông.
Con dao vừa rơi xuống đất, rốt cuộc người đàn ông trung niên không nhặt lại được nữa. Anh ta bị cảnh sát bắt đi.
Khương Lâm Tình vẫn ngồi dưới đất, muốn sờ vào cổ nhưng ngón tay run rẩy không ngừng.
Một người cảnh sát đi lên, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Cô lắc đầu. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô thật sự đã nghĩ mình sẽ chết.
Xe cứu thương chạy tới. Bác sĩ lập tức cầm máu cho cô.
Khương Lâm Tình lúng túng, như thể trên cổ cô còn có một con dao sắc bén.
Chỉ trong nháy mắt, mọi chuyện đã được giải quyết.
*
Đối diện tầng bốn của trường tiểu học có một không gian khoa học viễn tưởng VR mở cửa thâu đêm.
Trì Cách duỗi lưng một cái, đang chuẩn bị đi thì bị gọi lại: “Có chuyện rồi, có chuyện rồi.”
Một người đàn ông áo lam đứng trước cửa kính sát trần: “Có người bắt một cô gái.”
Người qua đường tự động tản ra. Người đàn ông trung niên và con tin trở thành tâm của hình bán nguyệt. Liếc qua từ cửa sổ sát đất là thấy ngay.
Người đàn ông áo lam: “Từng câu của người phụ nữ này không phải đang nói điều kiện với tên lưu manh thì là gì? Lá gan thật lớn, không sợ hiểm nguy.”
Trì Cách nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên.
Người đàn ông áo lam: “Công dân dũng cảm! Cô gái này thật thú vị!”
Trì Cách nhìn sang, nhìn một lúc lâu mới nói: “Đúng vậy, thật thú vị.”
Người đàn ông hung tợn quay đầu, bỗng nhiên mạnh mẽ khóa khuỷu tay cô.
Lần này, không chỉ có cô không chịu buông, người đàn ông cũng không chịu buông ra. Anh ta chuyển mũi dao về hướng cô.
Thời gian ngắn ngủi, Khương Lâm Tình đã suy nghĩ rất nhiều. Con dao rất sáng, có lẽ trước khi ra ngoài, người đàn ông đã tỉ mỉ rèn nó. Bị con dao này đâm thì chắc chắn sẽ rất đau. Cô sợ đau.
Một người đàn ông cao lớn buông con của mình ra, cầm lấy một cây gậy gộc dài trước cửa tiệm, chạy thẳng sang bên này.
Ánh mắt người đàn ông chuyển hướng, vốn dĩ con dao đang đâm về ngực Khương Lâm Tình lại hướng lên trên. Anh ta đẩy cô một cái, kéo cô lùi về phía tường, con dao nằm ngang trên cổ cô: “Không được qua đây.” Anh ta hét lên với người đàn ông cao lớn kia.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ hung dữ, đã mất lý trí.
Người dân chung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều đang lùi lại.
Người đàn ông cao lớn chỉ có thể buông cây gậy ra, làm động tác đầu hàng.
Có người báo cảnh sát.
Khương Lâm Tình nhìn qua mọi người.
Tất cả đều an toàn.
May là vừa rồi cô đã chạy đủ nhanh để níu người đàn ông này lại. Nếu không, con dao kia đã cắm vào sau lưng cậu bé mặc áo trắng.
Cô cứu được người, đáng giá. Dù bây giờ đang lâm phải một tình cảnh nguy hiểm, cũng đáng giá.
Đây là việc thiện cao cả. Không phải tử vong bình thường. Là hi sinh, một sự hi sinh quảng đại.
Lưỡi dao bén nhọn kề vào làn da. Cô muốn mở miệng, cổ họng lại bị đờm. Cô ho vài cái.
Người đàn ông càng dùng sức bóp chặt cô: “Đừng có làm trò!”
Khương Lâm Tình: “Mày muốn thế nào? Mày không thoát được đâu.”
Người đàn ông trung niên: “Tao không thoát được, nhưng mày cũng sẽ không thoát được.”
Giữa hai người, người đàn ông trung niên càng điên cuồng hơn.
Khương Lâm Tình rất bình tĩnh: “Mày muốn chết đến thế thì sao không tự sát đi?” Có thể làm ra cái chuyện đâm người trên đường, chắc chắn anh ta đang muốn chết.
Người đàn ông nói một câu thật buồn cười: “Tự sát là biểu hiện của sự yếu đuối.”
“Nhưng mà, bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh là biểu hiện thứ N của sự yếu đuối.”
Có thể đây là lần thứ nhất, hoặc là người đàn ông không nghĩ tới, mình cưỡng ép con tin mà con tin còn có dũng cảm đi tranh biện với anh ta. Anh ta trợn trắng mắt, dùng sức trừng cô: “Mày thì biết cái gì? Cho dù tao chết tao cũng phải kéo mày đi cùng.”
Cảnh sát tới rất nhanh.
Cảm xúc của người đàn ông bộc phát càng nhanh hơn. Anh ta kéo tóc của Khương Lâm Tình, bắt cô ngẩng đầu lên.
Cô rất sợ đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một người cảnh sát đi lên thuyết phục.
Người đàn ông không nghe, hét lớn. Anh ta ngồi xuống, kéo Khương Lâm Tình ngồi xuống.
Cảnh sát: "Để tôi làm con tin thay cho cô ấy.”
Khương Lâm Tình lại hét: "Đừng quan tâm đến tôi, mau bắt anh ta lại!” Ngay sau đó, lưỡi dao phá da của cô, trên cổ lấm tấm vết máu.
Cảnh sáng dừng lại, lui về sau: “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Khương Lâm Tình lạnh lùng nói: “Tao sợ đau. Nhưng nếu kĩ thuật dùng dao của mày nhanh lẹ thì tao không sợ nữa.”
Sau khi nghe được, người đàn ông trung niên sửng sốt.
Một cảnh sát ẩn núp nhảy qua tường vây, xác định khoảng trống, nhào xuống cướp con dao trên tay người đàn ông.
Con dao vừa rơi xuống đất, rốt cuộc người đàn ông trung niên không nhặt lại được nữa. Anh ta bị cảnh sát bắt đi.
Khương Lâm Tình vẫn ngồi dưới đất, muốn sờ vào cổ nhưng ngón tay run rẩy không ngừng.
Một người cảnh sát đi lên, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Cô lắc đầu. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô thật sự đã nghĩ mình sẽ chết.
Xe cứu thương chạy tới. Bác sĩ lập tức cầm máu cho cô.
Khương Lâm Tình lúng túng, như thể trên cổ cô còn có một con dao sắc bén.
Chỉ trong nháy mắt, mọi chuyện đã được giải quyết.
*
Đối diện tầng bốn của trường tiểu học có một không gian khoa học viễn tưởng VR mở cửa thâu đêm.
Trì Cách duỗi lưng một cái, đang chuẩn bị đi thì bị gọi lại: “Có chuyện rồi, có chuyện rồi.”
Một người đàn ông áo lam đứng trước cửa kính sát trần: “Có người bắt một cô gái.”
Người qua đường tự động tản ra. Người đàn ông trung niên và con tin trở thành tâm của hình bán nguyệt. Liếc qua từ cửa sổ sát đất là thấy ngay.
Người đàn ông áo lam: “Từng câu của người phụ nữ này không phải đang nói điều kiện với tên lưu manh thì là gì? Lá gan thật lớn, không sợ hiểm nguy.”
Trì Cách nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên.
Người đàn ông áo lam: “Công dân dũng cảm! Cô gái này thật thú vị!”
Trì Cách nhìn sang, nhìn một lúc lâu mới nói: “Đúng vậy, thật thú vị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.