Chương 38:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Khương Lâm Tình đến bệnh viện.
Tất cả các sĩ và y tá đều khen cô dũng cảm.
Cô nói: “Do mạng lớn thôi.”
Nhưng không chỉ là mạng lớn. Không những cô, ngay cả người đàn ông trung niên đó cũng cảm thấy chắc chắn cô sẽ chết.
Khương Lâm Tình bị thương ngoài ra, không có gì đáng ngại. Sau khi được bác sĩ xử lý cô đã xuất viện.
Cô vẫn nhớ còn việc quan trọng.
Trì Cách nói đợi mười phút đến giờ vẫn không giục cô.
Khương Lâm Tình: “Anh Trì, chỗ tôi xảy ra chuyện bất ngờ, muộn một chút mới tới được.”
Trì Cách: “Không vội.” Anh gửi một địa chỉ mới.
Vậy mà lại là quán bar.
Khương Lâm Tình chỉ tới quán bar vào ban đêm, biết rằng dưới cây cổ thụ không có người.
Không ngờ dưới gốc cây vào ban ngày lại cực kỳ sôi nổi.
Một ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn ngồi trên ghế mây thấp kéo đàn nhị, buồn đau không chịu nổi. Một khúc ‘Lương Chúc’ bi thương suýt chút nữa kéo Khương Lâm Tình đi mất.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ bên cạnh bày một bàn cờ, có hai người đang. Mấy người sắc mặt nặng nề hơn cả hai người đang chơi là những người xem đánh cờ.
Cây cổ thụ rậm rạp tỏa ra một bóng râm lớn. Trì Cách là người trẻ tuổi hiếm hoi trong bóng râm này.
“Anh Trì.” Khương Lâm Tình chạy chậm tới.
Trì Cách thích thú cong môi cười.
Ánh mắt anh như đang nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì? Nghiên cứu… cô?
Trong lòng Khương Lâm Tình sợ hãi. Người này có thể cười nghiêm túc chút được không. Cô hỏi: “Chìa khóa đâu?”
Tay anh cầm một xâu chìa khóa kim loại, bên dưới là những chiếc chìa khóa lớn. Anh ném qua: “Cô giữ đi, không phải ngày nào tôi cũng qua đó.”
“Anh không để lại người trông quán à? Cứ giao tất cho tôi như vậy hả?”
“Trên đảo tạm dừng các bữa ăn một tháng, chỉ có các cô ra vào quán. Nếu như mất đồ chắc chắn các cô không thoát khỏi liên quan.”
“Anh Trì, anh yên tâm. Chúng tôi sẽ không động đến đồ trong quán anh.”
“Ừ.” Ánh mắt Trì Cách nhìn xuống dưới, thấy miếng băng gạc trên cổ cô.
Cô chạm nhẹ một cái: “Không cẩn thận quệt vào thôi.”
Anh khẽ cười: “Vậy à?”
Mỗi khi âm cuối của Tống Khiên nâng lên cao, Khương Lâm Tình cảm thấy như đang trêu chọc người khác. Nhưng Trì Cách không giống vậy. Anh xấu xa, giống như không vạch trần, không nói thẳng ra nhưng chuyện gì cũng biết.
Anh đột nhiên giơ tay như muốn chạm vào vết thương của cô.
Cô vội vàng đưa tay che lên băng gạc.
Anh nghiêng đầu, mở tay ra: “Có con muỗi.”
Khương Lâm Tình nhìn thấy một con muỗi hoa trong lòng bàn tay anh: “Tôi vội đến quán cà phê, đi trước đây. Tạm biệt anh Trì.”
Lời nói vừa dứt, điện thoại của cô vang lên. Tiếng trống nhạc trong bài ‘Lương Chú’ buồn bã mất đi khí thế.
Khương Lâm Tình thầm hô lớn cảm ơn trời đất.
Từ sau tiệc rượu hoa điêu, cô luôn cảm thấy hơi xấu hổ khi đối mặt với Trì Cách, vừa hay mượn cớ có điện thoại rời đi.
Cuộc điện thoại giải cứu này lại khiến cô rơi vào một sự hoang mang khác.
Người gọi điện tới là Ngu Tuyết Hủy: “Tình Tình, có phải cậu gặp phải côn đồ không?”
Khương Lâm Tình ngẩn người.
Ngu Tuyết Hủy: “Đoạn video đang lan truyền trong nhóm Wechat là cậu đúng không?”
Lòng bàn tay Khương Lâm Tình đổ mồ hôi. Hai người các cô là bạn học cũ, không thể giấu diếm được, cô chỉ có thể nói: “Tuyết Hủy, cậu đừng nói ra ngoài. Nếu người khác hỏi thì cậu cứ nói không phải tớ.”
“Tại sao? Tình Tình, đúng là cậu thật à!” Ngu Tuyết Hủy cười: “Mọi người đang nói cậu cực kỳ dũng cảm!”
“Tớ không muốn gây thêm rắc rối.”
“Hiểu rồi.” Ngu Tuyết Hủy hứa: “Người khác hỏi tớ sẽ nói như đinh đóng cột rằng người đó chỉ trông giống cậu thôi. Yên tâm đi.”
Chung quy lại, Khương Lâm Tình vẫn không thể yên tâm được.
Tất cả các sĩ và y tá đều khen cô dũng cảm.
Cô nói: “Do mạng lớn thôi.”
Nhưng không chỉ là mạng lớn. Không những cô, ngay cả người đàn ông trung niên đó cũng cảm thấy chắc chắn cô sẽ chết.
Khương Lâm Tình bị thương ngoài ra, không có gì đáng ngại. Sau khi được bác sĩ xử lý cô đã xuất viện.
Cô vẫn nhớ còn việc quan trọng.
Trì Cách nói đợi mười phút đến giờ vẫn không giục cô.
Khương Lâm Tình: “Anh Trì, chỗ tôi xảy ra chuyện bất ngờ, muộn một chút mới tới được.”
Trì Cách: “Không vội.” Anh gửi một địa chỉ mới.
Vậy mà lại là quán bar.
Khương Lâm Tình chỉ tới quán bar vào ban đêm, biết rằng dưới cây cổ thụ không có người.
Không ngờ dưới gốc cây vào ban ngày lại cực kỳ sôi nổi.
Một ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn ngồi trên ghế mây thấp kéo đàn nhị, buồn đau không chịu nổi. Một khúc ‘Lương Chúc’ bi thương suýt chút nữa kéo Khương Lâm Tình đi mất.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ bên cạnh bày một bàn cờ, có hai người đang. Mấy người sắc mặt nặng nề hơn cả hai người đang chơi là những người xem đánh cờ.
Cây cổ thụ rậm rạp tỏa ra một bóng râm lớn. Trì Cách là người trẻ tuổi hiếm hoi trong bóng râm này.
“Anh Trì.” Khương Lâm Tình chạy chậm tới.
Trì Cách thích thú cong môi cười.
Ánh mắt anh như đang nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì? Nghiên cứu… cô?
Trong lòng Khương Lâm Tình sợ hãi. Người này có thể cười nghiêm túc chút được không. Cô hỏi: “Chìa khóa đâu?”
Tay anh cầm một xâu chìa khóa kim loại, bên dưới là những chiếc chìa khóa lớn. Anh ném qua: “Cô giữ đi, không phải ngày nào tôi cũng qua đó.”
“Anh không để lại người trông quán à? Cứ giao tất cho tôi như vậy hả?”
“Trên đảo tạm dừng các bữa ăn một tháng, chỉ có các cô ra vào quán. Nếu như mất đồ chắc chắn các cô không thoát khỏi liên quan.”
“Anh Trì, anh yên tâm. Chúng tôi sẽ không động đến đồ trong quán anh.”
“Ừ.” Ánh mắt Trì Cách nhìn xuống dưới, thấy miếng băng gạc trên cổ cô.
Cô chạm nhẹ một cái: “Không cẩn thận quệt vào thôi.”
Anh khẽ cười: “Vậy à?”
Mỗi khi âm cuối của Tống Khiên nâng lên cao, Khương Lâm Tình cảm thấy như đang trêu chọc người khác. Nhưng Trì Cách không giống vậy. Anh xấu xa, giống như không vạch trần, không nói thẳng ra nhưng chuyện gì cũng biết.
Anh đột nhiên giơ tay như muốn chạm vào vết thương của cô.
Cô vội vàng đưa tay che lên băng gạc.
Anh nghiêng đầu, mở tay ra: “Có con muỗi.”
Khương Lâm Tình nhìn thấy một con muỗi hoa trong lòng bàn tay anh: “Tôi vội đến quán cà phê, đi trước đây. Tạm biệt anh Trì.”
Lời nói vừa dứt, điện thoại của cô vang lên. Tiếng trống nhạc trong bài ‘Lương Chú’ buồn bã mất đi khí thế.
Khương Lâm Tình thầm hô lớn cảm ơn trời đất.
Từ sau tiệc rượu hoa điêu, cô luôn cảm thấy hơi xấu hổ khi đối mặt với Trì Cách, vừa hay mượn cớ có điện thoại rời đi.
Cuộc điện thoại giải cứu này lại khiến cô rơi vào một sự hoang mang khác.
Người gọi điện tới là Ngu Tuyết Hủy: “Tình Tình, có phải cậu gặp phải côn đồ không?”
Khương Lâm Tình ngẩn người.
Ngu Tuyết Hủy: “Đoạn video đang lan truyền trong nhóm Wechat là cậu đúng không?”
Lòng bàn tay Khương Lâm Tình đổ mồ hôi. Hai người các cô là bạn học cũ, không thể giấu diếm được, cô chỉ có thể nói: “Tuyết Hủy, cậu đừng nói ra ngoài. Nếu người khác hỏi thì cậu cứ nói không phải tớ.”
“Tại sao? Tình Tình, đúng là cậu thật à!” Ngu Tuyết Hủy cười: “Mọi người đang nói cậu cực kỳ dũng cảm!”
“Tớ không muốn gây thêm rắc rối.”
“Hiểu rồi.” Ngu Tuyết Hủy hứa: “Người khác hỏi tớ sẽ nói như đinh đóng cột rằng người đó chỉ trông giống cậu thôi. Yên tâm đi.”
Chung quy lại, Khương Lâm Tình vẫn không thể yên tâm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.